• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full CHỈ MUỐN THÍCH EM (2 Viewers)

  • Chương 76: Ngoại truyện 3: Thường ngày

Sau khi tham gia hôn lễ xong trở về Khê Thành, Trì Uyên và Văn Tưởng mỗi người đều bận. Trong một khoảng thời gian, cả hai đều đi công tác ở các thành phố khác nhau, gần như một tháng không gặp mặt.



Công tác quá mức bận rộn khiến cho thời gian hai người liên lạc bị giảm bớt rất nhiều. Trong một tháng đó, Văn Tưởng và Trì Uyên gần như không có cùng lúc online, thường xuyên nửa đêm mới nhận được tin nhắn rồi phải đến hôm sau mới có thể nhận được tin nhắn trả lời, thậm chí có khi đến vài ngày bọn họ không liên lạc với nhau.1



Xuân qua hạ tới, trung tuần* tháng 6 Trì Uyên kết thúc công tác ở Hải Thành trước rồi bay một chuyến đến Hongkong để lấy chiếc nhẫn cầu hôn mà anh tâm tâm niệm niệm.




(Trung tuần: từ ngày 11 đến ngày 20 hàng tháng.)



Hôm trở về từ Hongkong, Khê Thành đổ một cơn mưa lớn, chuyến bay tạm thời xin hạ cánh cấp tốc ở Hồ Thành lân cận, Trì Uyên với trợ lý Châu Trình ở lại sân bay quốc tế Tân Hải Hồ Thành hơn ba tiếng.



Lúc ở sân bay, Trì Uyên nhận được điện thoại của Văn Tưởng. Trong khoảng thời gian này cô hiếm khi rảnh vào ban ngày, so với việc anh đi công tác ở Kinh An cô càng bận hơn nữa.



Sau khi điện thoại thông, Trì Uyên liếc nhìn Châu Trình đang ngủ say bên cạnh bèn đứng dậy cầm thảm lông ở bên cạnh đắp lên cho anh ta, còn bản thân thì cầm điện thoại đi ra xa.



Cơn mưa xối xả ở Khê Thành đến nhanh chóng lại đột ngột, tin tức được đưa tin rộng rãi. Tối qua Văn Tưởng hỏi thông tin chuyến bay của Trì Uyên, buổi trưa họp xong định bảo Tần Cấm đi tra một chút, kết quả lại thấy được tin tức trên tivi, biết được chuyến bay của anh cùng với mấy chuyến bay của các hãng hàng không khác đều vì trận mưa bất ngờ này mà không đáp xuống sân bay của Khê Thành đúng giờ được.



Vào lúc này năm ngoái, Khê Thành cũng đổ một cơn mưa, trận mưa đó gần như phá huỷ cả một thành phố. Văn Tưởng lúc ấy vẫn còn là bác sĩ, đi đến vùng thiên tai tiếp ứng, sau khi trở về phải mất hơn nửa tháng mới trở lại bình thường được.



Trì Uyên biết cô lo lắng nên không nói nhiều về tình hình hiện tại, đứng trước cửa sổ trong phòng nghỉ, "Chừng nào thì em về?"



"Nếu như suôn sẻ thì khoảng một tuần, nếu không suôn sẻ thì không nói chính xác được." Văn Tưởng nói.



"Có cần bên anh giúp không?"



"Không cần, không phải vấn đề gì lớn." Cô cười một tiếng, "Hơn nữa em cũng không thể mãi ỷ vào anh được."



Văn Tưởng nói lời này thực ra không chính xác lắm, từ khi cô tiếp quản Văn thị đến giờ còn thật sự chưa đến tìm Trì Uyên giúp, muốn nói ỷ lại có lẽ là ở trên người Trì Uyên mới có thể thể hiện ra được.



Trò chuyện không thể được quá lâu, Văn Tưởng thật sự rất bận, trong thời gian 10 phút thôi mà Trì Uyên đã nghe đến ba lần gõ cửa.



Anh có hơi bất đắc dĩ mà cười một tiếng, "Văn tổng, sao em lại bận như thế vậy?"



Nói xong Văn Tưởng cũng cười, nói một tiếng "nào" vào trong điện thoại, giọng nói mềm mại, "Được rồi, em phải đi làm việc đây, anh ngoan nhé."



Văn Tưởng không biết bản thân dỗ người khác có được hay không nhưng trong chuyện dỗ Trì Uyên, cô tuyệt đối là số một.



Trì Uyên dụi dụi lỗ tai, "Được, em đi đi."



-



Vào ngày cuối cùng của tháng 6, Văn Tưởng quay về Khê Thành.



Sau khi thành phố này vào hạ nhiệt độ tăng đều, không khí oi bức đến mức những cơn mưa liên tiếp mấy ngày trước cũng không thể giảm bớt đi được chút nào.



Sau khi lên xe, Tần Cấm hỏi Văn Tưởng về thẳng nhà hay là đi công ty.



Điều hoà trong xe mở quá trớn, Văn Tưởng hạ một chút cửa sổ xe, qua kẽ hở nhỏ bé thoáng nhìn sắc xanh bên ngoài, giọng điệu bình thường, "Đến Trì thị."



"Vâng."



Tài xế khởi động xe, đến ngã ba liền lái xe lên cầu vượt, Văn Tưởng dựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.



Ánh mặt trời gay gắt ngoài cửa sổ đang khúc xạ ánh sáng xuống những toà nhà cao tầng, gió nóng len vào trong xe qua cửa sổ.



Hơn bốn mươi phút sau, xe dừng lại trước cửa Trì thị, Văn Tưởng như lắp cảm ứng tự động trong người, mở mắt cùng lúc xe dừng lại, "Tần Cấm, cô với chú Lưu về trước đi."



"Vâng."



Văn Tưởng xuống xe, nhân viên lễ tân nhìn thấy cô bèn vội vàng vỗ lên cánh tay đồng nghiệp bên cạnh, hai người đồng thời đứng lên, lộ ra nụ cười tiêu chuẩn, "Chào Văn tổng."



Văn Tưởng cười rồi hơi gật đầu, hướng người đi thẳng về phía thang máy chuyên dụng cho tổng giám đốc ở bên cạnh nhưng đi chưa được hai bước lại dừng lại, quay đầu dặn một câu, "Hôm nay không cần thông báo cho Châu Trình."



Từ lớn đến bé trong Trì thị không ai không biết Văn Tưởng, trước kia cô có tới vài lần, lễ tân sẽ trực tiếp gọi điện thoại nói một tiếng với Châu Trình.



Bây giờ nghe thấy lời này của Văn Tưởng, hai cô gái sửng sốt một lát rồi mới vội vàng đáp lại, "Vâng, Văn tổng."



"Ừm."



Đợi Văn Tưởng hoàn toàn đi vào thang máy, một cô gái trong đó mới khẽ thở phào một cái, cảm khái nói: "Đám người trên lầu được cứu rồi."



Lời này không sai.



Trước khi Văn Tưởng đến không bao lâu, Trì Uyên đang họp cùng với mấy vị giám đốc bộ phận. Trong cuộc họp, anh phát hiện ra một sai sót vô cùng nghiêm trọng về nguyên tắc trong báo cáo dự án nên giáo huấn mấy vị giám đốc bộ phận một trận. Cái này cũng dẫn đến một nhóm khác lên lầu báo cáo tổng kết công việc cuối tháng bị liên luỵ, bản báo cáo bị phê chỗ nào cũng sai, xui xẻo nhất vẫn là bộ phận Marketing. Bị phê bình một trận không nói mà Trì Uyên còn yêu cầu hiệu suất hàng tháng của bộ phận tăng lên một bậc.



Lúc Văn Tưởng đi ra khỏi thang máy, đúng lúc gặp gương mặt ủ rủ, chán chường của giám đốc bộ phận Marketing ra khỏi văn phòng Trì Uyên.



Ngoài anh ta ra còn có mấy giám đốc đang đợi vào báo cáo công việc, nghe thấy tiếng quở trách bên trong, tất cả đều vì bản thân mà toát mồ hôi.



Châu Trình nhìn thấy Văn Tưởng sớm hơn những người khác, anh ta cười nói một câu với Hạ Viên của bộ phận Quan hệ công chúng, "Vị cứu tinh của mấy người đến rồi kìa."



Mọi người đều theo tầm mắt của anh ta mà nhìn qua, đợi Văn Tưởng đến gần đều đè thấp ý cười mà lên tiếng chào, "Văn tổng."



Văn Tưởng "ừm" một tiếng, nâng mắt nhìn về phía Châu Trình, "Sao vậy?"



Châu Trình nói đơn giản nguồn gốc một lần, Văn Tưởng nghe xong đại khái cũng đoán ra được tâm trạng của những người đang đứng ở ngoài cửa bây giờ là gì.



Cô không bằng lòng nhúng tay vào công việc của Trì Uyên nhưng chuyện lần này thì những người này đều bị liên luỵ nên dứt khoát chấp nhận ý của bọn họ, ôn hoà nói: "Châu Trình, anh đi vào nói với Trì Uyên một tiếng, tôi có việc tìm anh ấy."



"Được." Châu Trình không nằm trong phạm vi lửa giận của Trì Uyên bèn gõ cửa, sau khi được sự cho phép thì bước nhanh đi vào, không bao lâu sau trong phòng vang lên tiếng bước chân vội vàng.



Bóng dáng Trì Uyên xuất hiện trước mắt mọi người, gương mặt đẹp trai vào một giây trước rõ ràng vẫn còn lửa giận chưa tan nhưng đến lúc nhìn thấy ai kia đứng trong đám người, giống như trở mặt vậy, không hề có sự tức giận, ánh mắt cũng dịu dàng, chỉ là ngại người quá nhiều nên không làm hành động quá phận.



Ngược lại là Văn Tưởng, trong ánh mắt hóng chuyện của mọi người liền nắm lấy tay anh, móng tay gãi gãi vào lòng bàn tay anh, cười ngọt ngào, "Trì tổng, hôm nay hình như anh có hơi dữ đấy."



Trì Uyên vẫn rất không thể thân mật với bạn gái trước mặt cấp dưới của mình như vậy được nhưng anh không rút tay về, chỉ là khẽ ho một tiếng, híp mắt nhìn về phía mọi người, nghiêm túc nói: "Được rồi, mọi người về trước đi, hôm nay báo cáo đến đây thôi."



"Vâng Trì tổng." Trước khi đi, những người này còn không quên ra hiệu với Văn Tưởng, "Gặp Văn tổng sau."



Người bên ngoài đi hết rồi, trong phòng còn có một nhóm người bị giáo huấn đang dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh bên ngoài. Những người này giống như đã lấy được kim bài miễn tử nên tâm trạng cũng không nặng trĩu như trước nữa, nhìn thấy Văn Tưởng đi vào còn cười chào cô một tiếng.



Văn Tưởng đáp từng lời một.



Báo cáo trước đó còn chưa xong nên Trì Uyên nói Văn Tưởng đến sofa bên cạnh ngồi một lát, còn mình lại ngồi chỗ bàn làm việc lần nữa, cầm bản tổng kết hàng tháng đang xem một nửa lên.



Mặc dù hết thảy vẫn như thường nhưng những người này vẫn có thể rõ ràng nhận ra có gì khang khác. Như trước đó Trì Uyên xem một câu có thể xả mười câu với bọn họ nhưng bây giờ nhìn mười câu cũng không nhất định nhớ ra nói một câu với bọn họ.



Trì Uyên đọc nhanh báo cáo rồi yên lặng, cuối cùng ký tên lên, ngẩng đầu hỏi: "Còn vấn đề gì nữa không?"



Nào ai dám nói có, mọi người đều lắc đầu như trống bỏi, cầm tài liệu rồi nhanh chóng rời khỏi văn phòng.



Đợi nhóm người đi hết, Trì Uyên mới đứng dậy đi đến chỗ sofa, lúc ngồi xuống tiện thể ôm người vào trong lòng, "Về lúc nào vậy?"



"Vừa nãy, xuống máy bay liền qua đây." Văn Tưởng đút một quả dâu tây cho anh, cố ý hỏi: "Có phải em quấy rầy đến công việc của anh không?"



"Không." Trì Uyên thản nhiên nhai hai miếng, nước dâu tây căng mọng lại ngòn ngọt, "Chẳng qua sau này bọn họ sẽ vô cùng mong ngóng em đến công ty nhiều hơn nữa."



Văn Tưởng cười một tiếng, giơ tay niết mặt anh, "Em nghe Châu Trình nói, bọn họ không liên quan đến chuyện dự án, anh như vậy là giận cá chém thớt dễ khiến lòng quân bất ổn."



"Không tính là giận cá chém thớt, bản thân những người này đều có chút vấn đề." Trì Uyên liếm khoé môi, "Anh chỉ là tận dụng cơ hội này để đánh thôi."



"Vậy chẳng phải em xáo trộn kế hoạch của anh rồi sao, lợn lành chữa thành lợn què?"



Trì Uyên nâng mắt nhìn cô, khoé môi cong lên, "Đúng vậy, Văn tổng định bồi thường cho anh sao đây?"



"Anh muốn bồi thường cái gì?"



Trì Uyên kề sát bên tai cô, thấp giọng nói hai chữ sau đó nương theo tư thế này mà ngậm dái tai cô, môi mấp máy, "Được không em?"



Văn Tưởng cảm thấy tê dại bất ngờ, sau lưng hơi cứng đờ, ngón tay nắm lấy áo sơmi của anh, nói lời từ chối nhưng lại giống như lời mời do hành động của anh, âm cuối dịu dàng quyến rũ, "...Em có thể từ chối không?"



"Không thể." Vừa dứt lời, Trì Uyên liền ngửa đầu không màng đến gì mà hôn lên, nụ hôn vừa kết thúc anh liền ôm người vào phòng nghỉ trong văn phòng.



Tiểu biệt thắng tân hôn.



....



Cả một buổi chiều, bốn thư ký của ban thư ký giám đốc đã dừng mọi cuộc gọi và người đến thăm hỏi theo chỉ thị của Châu Trình.



Lúc Văn Tưởng đến là lúc ánh mặt trời tốt nhất nhưng đến khi quay về đã là màn đêm buông xuống, gió đêm ngày hè khô nóng nhưng lại không ngột ngạt.



Hai người ra khỏi văn phòng, người mắt sắc liếc mắt một cái đã phát hiện ra sự thay đổi của hai người họ trong mấy tiếng đồng hồ.



——Trì tổng thay áo sơmi!



——Văn tổng không đánh son!



——Môi hai người đều bị rách!



——Trên cổ Văn tổng có dấu hôn!



——Trên xương quai xanh của Trì tổng cũng có dấu răng!1



......



Văn Tưởng và Trì Uyên vẫn chưa biết những cái này, đợi đến lúc vào trong thang máy, Trì Uyên ôm cô vào trong lòng, thấp giọng hỏi, "Còn đau không?"



Cũng không biết có phải quá lâu không gặp hay không mà lần này Trì Uyên mang đến cho Văn Tưởng trải nghiệm sâu sắc mà trước nay chưa từng có, càng miễn bàn đến những tư thế kỳ quặc không biết anh lấy từ đâu ra.



Bây giờ Văn Tưởng không hề muốn để ý đến anh, mím môi không nói chuyện.



Trì Uyên ăn no thoả mãn, tâm tình thoải mái nên bị phớt lờ cũng không cảm thấy gì.



Thang máy đến tầng B1, anh dứt khoát bế cô lên, dịu dàng nói: "Chìa khoá xe ở trong túi áo vest của anh, em sờ một chút."



Bốn chữ cuối cùng này rất quen thuộc.



Trong đầu Văn Tưởng không kiềm chế được mà nảy ra hình ảnh có hơi xấu hổ: "......"



Dường như Trì Uyên cũng nhận ra được cái gì, khoé môi nở nụ cười nhàn nhạt, đi đến đầu xe đặt cô xuống rồi tự mình lấy chìa khoá trong túi áo.



Một lát sau, chiếc Porsche màu đen từ từ chạy ra khỏi bãi đậu xe của Trì thị, khoác màn đêm hoà vào trong dòng xe.



- -
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom