Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 85: Ngoại truyện 12
Cuộc sống hàng ngày với con trai (3)
Sau khi Văn Cẩn và Trì Du đón sinh nhật sáu tuổi vào mùa hè xong đã được ba mẹ cho đến trường đi học.
Trước đó trên mạng có nhiều thông tin về cặp song sinh đi học cùng trường, bởi vì thành tích khác biệt quá lớn bị giáo viên đem ra so sánh đã tạo thành bóng ma tâm lý không hề nhỏ trong lòng đứa trẻ.
Để tránh rắc rối này, Trì Uyên và vợ đã trao đổi qua, quyết định dùng cách bốc thăm để cho hai anh em tự mình chọn trường học.
Kết quả bốc thăm là Văn Cẩn bốc được trường Tiểu học Trực thuộc Minh Đức còn Trì Du là trường Tiểu học Trực thuộc Đại học Sư phạm. Kể từ đó, hai anh em dấn thân vào con đường không quay trở lại của chế độ giáo dục bắt buộc trong chín năm.
Hôm khai giảng mùng 1 tháng 9, Trì Uyên dẫn Văn Cẩn đến Minh Đức còn Văn Tưởng dẫn Trì Du đến trường đối diện Đại học Sư phạm.
Minh Đức và trường Tiểu học trực thuộc Đại học Sư phạm chỉ cách nhau con đường cái, cổng của hai trường đối diện nhau. Vào mùa tựu trường người đến người đi nối liền không dứt.
Thủ tục làm cho trẻ em rất đơn giản và nhanh chóng, Văn Tưởng dẫn Trì Du đến phòng học, "Bé Du này, hôm nay ở trường phải nghe lời giáo viên nhé, buổi chiều ba qua đón con."
"Con biết rồi mẹ."
Từ nhỏ Trì Du đã là hỗn thế ma vương, tính cách lúc lớn cũng không thu lại chút nào, cũng không sợ cuộc sống. Thực ra Văn Tưởng cũng không đặc biệt lo lắng cậu nhóc không thể thích ứng trong này, mà là sợ thằng bé thích ứng quá mạnh, đến lúc đó ngay cả giáo viên cũng không quản được.
Lúc hai đứa còn nhỏ Trì Uyên không để chúng đi nhà trẻ mà là mời gia sư chuyên nghiệp đến để phát triển sở thích của hai đứa nhỏ trong các lĩnh vực khác.
Lúc đó Văn Cẩn đang học vẽ và thư pháp, Trì Du hiếu động không ngồi yên được nên cũng không có hứng thú với cái này, cả ngày chạy tới chạy lui nên giáo viên đề nghị đến khi bảy tuổi cho cậu nhóc đi học taekwondo hoặc gì đó.
Trên phương diện giáo dục trẻ con Trì Uyên và Văn Tưởng không có đặc biệt yêu cầu cứng nhắc gì cả nên cũng không đăng ký lớp năng khiếu nào cho Trì Du.
Sau khi Văn Tưởng ra khỏi phòng học, không lập tức rời đi mà là đứng ở hành lang nhìn phản ứng của Trì Du một lúc, kết quả đương nhiên không nằm ngoài dự đoán của cô.
Năng lực thích ứng của cậu nhóc này khá mạnh, chưa được bao lâu đã trò chuyện rôm rả với bạn học xung quanh rồi.
Cô lắc đầu bật cười, trước khi đi thì đến phòng giáo viên hàn huyên vài câu. Đợi cô ra khỏi trường học thì Trì Uyên đã đợi ở bên ngoài.
"Bé Cẩn sao rồi anh?" Văn Tưởng đi qua hỏi.
Trì Uyên nắm tay cô một cách tự nhiên, "Anh thấy vẫn ổn, chỉ là có hơi không quá vừa lòng khi ngồi cùng bàn với một cô bé, mặt nhăn lại doạ cô bé sợ tới mức nửa ngày cũng không dám nói chuyện với thằng bé."
Văn Tưởng bật cười, "Tính cách này của bé Cẩn cũng không biết là di truyền từ ai, hồi nhỏ em cũng không giống thằng bé."
"Anh cũng không giống thằng bé." Trì Uyên trước tiên quăng nồi, "Nói không chừng là di truyền cách thế hệ, giống như ba mẹ bọn họ."
"......."
-
Đến giờ tan học, Trì Uyên và Văn Tưởng lại cùng nhau đến trường học, nhưng lúc này hai vợ chồng đổi trường, Văn Tưởng đến Minh Đức đón Văn Cẩn còn Trì Uyên đến Đại học Sư phạm.
Hai trường giờ tan học giống nhau, đến dịp khai giảng thì ba mẹ phải tự mình đến phòng học ký tên đón con mình về.
Văn Tưởng và Trì Uyên vì kẹt xe trên đường mà phải nán lại, lúc đến trường đã muộn hơn mười phút.
Văn Cẩn ngồi trong lớp, không nhìn các bạn xung quanh đang vui cười đùa giỡn mà đang tự chơi khối rubik trong tay. Cô bé ngồi cùng bàn không biết có phải bị bé doạ sợ hay không mà cũng ngồi ngoan ngoãn chỗ của mình, cúi đầu siết chặt ngón tay.
Văn Tưởng đứng ở cửa chào giáo viên một tiếng.
Giáo viên Châu hô vào trong phòng học, "Văn Cẩn, mẹ con đến đón con nè."
Nghe vậy, Văn Cẩn liền ngẩng đâu, Văn Tưởng vẫy vẫy tay với cậu bé, cậu bé liền gọi một tiếng "mẹ" rồi duỗi tay lấy balo trên bàn lên. Lúc đứng dậy đi ra ngoài thì đặt khối rubik trong tay xuống bàn của cô bé ngồi cùng bàn.
Cô bé nhìn cậu bé một cái, khẽ nói, "Cảm ơn."
Văn Cẩn vẫn duy trì sự lạnh nhạt, một chữ cũng không nói mà lập tức đi ra khỏi phòng học.
Một màn này liền rơi hết vào trong mắt Văn Tưởng rồi đợi ra khỏi toà nhà dạy học, cô vẫn không nhịn được bèn hỏi một câu, "Bé Cẩn này, con thích chơi rubik hả?"
Cậu bé được mẹ nắm tay, biểu cảm trên mặt nhàn nhạt, "Không thích ạ."
"Vậy sao ban nãy con chơi rubik với bạn cùng bàn?"
"Cậu ấy ngốc quá ạ, ráp cả một ngày cũng chưa xong." Văn Cẩn nhíu nhíu mày, "Ráp không xong còn thích khóc nhè, rất ồn."
Văn Tưởng kéo dài tiếng "à" rồi dừng bước nhìn cậu bé, "Nói như vậy, không bằng ngày mai mẹ nói với giáo viên đổi bạn cùng bạn cho con nhé?"
Có lẽ Văn Cẩn không ngờ chuyện này lại đến mức đổi bạn cùng bàn, vẻ mặt sững sờ vài giây rồi mới cúi đầu nói, "Cái đó thì thôi ạ."
Văn Tưởng không nói vấn đề này nữa, nhấc chân bước ra ngoài. Thỉnh thoảng lại cúi đầu nhìn nhóc con nhà mình vài lần, cuối cùng vẫn không nhịn được mà bật cười.
Ăn cơm tối xong, Văn Tưởng tắm xong nói chuyện này với Trì Uyên, vẫn cảm thấy buồn cười, "Con trai anh sao lại thẳng thắn thế chứ."
"Sửa lại một chút, thằng bé cũng là con trai em." Trì Uyên tắt máy tính, vẻ mặt có hơi vui vẻ, "Nhưng thằng bé như này anh cũng không bất ngờ."
Dù sao buổi sáng lúc Trì Uyên dẫn bé qua, cái biểu cảm ghét bỏ kia của cậu bé không quá rõ ràng.
"Anh nói xem lỡ như sau này bé Cẩn và bé Du yêu sớm thì làm sao?" Văn Tưởng dựa vào sofa, nghĩ đến vấn đề này bỗng chốc còn có hơi không biết làm sao.
"Có thể làm sao chứ? Lẽ nào em còn muốn chia rẽ uyên ương sao?" Trì Uyên dịu dàng nói: "Con người ở từng độ tuổi sẽ có thời kỳ rung động, chưa nói đến chuyện sớm hay không, chỉ cần không phạm sai lầm thì sẽ không có vấn đề gì."
"Cũng phải." Văn Tưởng nhìn anh, "Đúng rồi, hôm nay anh đi đón bé Du, giáo viên có nói gì không? Thằng bé có nghịch không?"
"Giáo viên không nói gì cả." Trì Uyên giơ tay day day huyệt thái dương, "Chỉ là các bạn nhỏ trong lớp thằng bé bây giờ đều gọi nó là đại ca."
Văn Tưởng nhíu mày, "Còn nhỏ như vậy đã sùng bài chủ nghĩa thì không tốt lắm đâu?"
"Em cũng nói là còn nhỏ, có thể biết cái gì." Trì Uyên kéo cô vào trong lòng, khẽ cười một tiếng, "Nhưng như vậy quả thật không tốt lắm, ngày mai anh nói chuyện với bé Du một lát."
"Được." Văn Tưởng cúi đầu hôn lên trán anh, mỉm cười, "Trì tổng vất vả rồi."
Hiện tại con trai và công việc khiến cho hai vợ chồng rất ít có thời khắc dành cho nhau, Trì Uyên đang chuẩn bị nghiêm nghiêm túc túc thu phí vất vả thì đột nhiên trước cửa phòng ngủ vang lên tiếng bé Du, "Ba mẹ ơi, con có thể vào được không?"
Trì Uyên: "......"
Văn Tưởng bật cười đẩy người ra, đứng dậy đi mở cửa. Nhìn thấy hai ông nhỏ đang cầm gối đầu đứng bên ngoài, "Sao vậy, bảo bối?"
Bé Du gãi gãi đầu, "Tối nay con muốn ngủ cùng với ba mẹ." Nói xong, như là tăng thêm sức thuyết phục lời mình nói, cậu nhóc còn cố ý thêm một câu, "Anh cũng muốn vậy ạ."
Hai con trai từ lúc sinh ra đến bây giờ vẫn ngủ riêng với bọn họ, chỉ có thỉnh thoảng sẽ ngủ với nhau, cũng rất ít khi chủ động muốn ngủ với bọn họ.
Văn Tưởng vẫn có hơi ngạc nhiên với tình huống bây giờ, "Tại sao đột nhiên lại muốn ngủ cùng với ba mẹ?"
"Là muốn thôi ạ." Bé Du cúi đầu, đôi dép lộ ra những ngón chân lâu lâu lại đan chéo vào nhau, mềm mại trắng nõn, vừa nhỏ lại vừa đáng yêu.
Văn Tưởng chỉ nghĩ là hôm nay là ngày đầu tiên đi học hai bé chưa quen, cũng không hỏi nhiều nữa, nhận lấy hai cái gối đầu nhỏ của hai bạn nhỏ, "Tự mình lên giường nằm trước nhé, ba mẹ lát nữa qua với hai đứa."
"Dạ!"
Hai cậu nhóc "đăng đăng đăng" chạy vào phòng, còn không quên chào Trì Uyên một tiếng, một trái một phải ngồi bên cạnh Trì Uyên.
Văn Tưởng đóng cửa lại, vào phòng đặt hai cái gối đầu nhỏ giữa giường, Trì Uyên bế hai đứa nhét vào trong chăn.
Đợi thu xếp xong, Trì Uyên vào phòng tắm đánh răng. Đi ra nằm xuống bên kia giường, giọng điệu nhàn nhạt, "Hồi ba bằng tuổi hai đứa đều ngủ một mình một phòng."
Trì Du làm ổ trong lòng Văn Tưởng, nghe lời Trì Uyên xong cũng không để ý đến anh mà chỉ ôm cánh tay Văn Tưởng, giọng nói mềm mại: "Mẹ ơi, tối mai con có thể qua ngủ với mẹ tiếp được không?"
Văn Tưởng còn chưa kịp mở miệng, Trì Uyên đã từ chối yêu cầu của cậu nhóc trước, "Đương nhiên không được, đây là phòng của ba mẹ."
Trì Du chớp đôi mắt to tròn hai cái, trông như sắp khóc.
Lòng Văn Tưởng mềm nhũn, vội vàng dỗ, "Đương nhiên là được, con đừng nghe ba con nói."
Trì Du nhận được câu trả lời chắc chắn, rất nhanh đã cảm thấy mỹ mãn mà ngủ mất tiêu. Nhưng Văn Cẩn nằm trong lòng Trì Uyên trông không có vẻ gì là buồn ngủ.
Văn Tưởng lại nhớ đến chuyện trong lớp học lúc gần tối hôm nay, cố ý hỏi chuyện về cô bé kia với cậu bé, "Bé Cẩn này, cô bé bạn cùng bàn với con tên gì vậy?"
"Con không biết." Văn Cẩn cọ cọ đầu vào trong lòng ba mình, "Con không nhớ ạ."
Văn Tưởng còn muốn hỏi cái gì đó nữa nhưng cậu bé đột nhiên nhắm mắt lại, "Ba mẹ, ngủ ngon."
Hai vợ chồng liếc mắt nhìn nhau một cái, khẽ cười.
Qua một lúc, tiếng hít thở trong phòng dần dần ổn định, ánh sao sáng ngoài cửa sổ chiếu vào phòng qua những khe hở trên rèm cửa, cảnh vật mơ hồ không rõ.
Văn Cẩn vẫn chưa ngủ nhúc nhích người rồi giơ tay sờ sờ mặt Trì Uyên, giọng nói rất nhỏ, "Ba ơi, con nói với ba một chuyện."
Trì Uyên vẫn chưa buồn ngủ, cúi đầu nhìn qua, "Nói gì vậy con?"
"Tối nay em muốn qua đây ngủ là vì hôm nay đi học, em ấy nghe được một bạn nói, ba mẹ đưa bọn họ đến trường là không cần bọn họ." Văn Cẩn đè thấp giọng, "Em ấy sợ ạ."
Trì Uyên ôm cậu bé nhích lên trên, "Không sợ, ba mẹ đưa hai đứa đi học là vì để hai đứa đi học kiến thức, không phải không cần các con, ba mẹ hồi nhỏ cũng phải đi học."
"Con biết ạ." Bàn tay nhỏ bé của Văn Cẩn nắm lấy bả vai Trì Uyên, "Con không sợ, là con đi qua cùng với em, một mình em ấy ngại."
"Được, ba biết bé Cẩn không sợ." Trì Uyên giơ tay nhéo nhéo mặt cậu bé, "Muộn rồi, con mau ngủ đi, ngày mai còn phải đi học nữa."
"Ba ngủ ngon ạ."
"Ừm, bé Cẩn ngủ ngon."
-
Sáng sớm hôm sau trên đường đến công ty, Trì Uyên nói chuyện này với Văn Tưởng, hai vợ chồng để tâm nhiều hơn.
Hơn một tháng tiếp đó, hai người đều tự mình đưa hai bé đi học. Qua một thời gian dài Trì Du cũng không nói muốn ngủ cùng với bọn họ nữa, nhưng bởi vì lúc trước dưỡng thành thói quen nên cậu nhóc so với trước kia càng dính người hơn, đặc biệt là dính Văn Tưởng.
Điều này khiến cho mỗi ngày trong nhà đều có cảnh cha con tranh giành, Trì Uyên vô cùng ấu trĩ trước mặt con, nhất định phải tranh cao thấp về chuyện "rốt cuộc mẹ có quan hệ tốt nhất với ai."
Mỗi lần đến lúc này, cậu con trai lớn Văn Cẩn đều dùng ánh mắt vô cùng bất đắc dĩ và không nói gì nhìn hai người. Vẻ mặt đó giống như đang tự hỏi rốt cuộc tại sao mình lại có một người ba và đứa em ngây thơ như vậy chứ.
Một lần cuối tuần ở nhà, lúc Trì Du đang chơi ở trong phòng ba mẹ thì bất ngờ lục được đĩa CD, bóng dáng nhỏ bé "đăng đăng đăng" chạy vào thư phòng, "Mẹ ơi, đây là cái gì vậy?"
Văn Tưởng đặt sách trong tay xuống, nhận lấy đĩa CD, trong phút chốc cũng không nhớ ra trong đó là cái gì bèn quay đầu lại hỏi Trì Uyên, "Trong này là cái gì vậy anh?"
Trì Uyên đứng dậy đi qua, rủ mắt để lại cái bóng cuối đuôi mắt, "Bỏ vào một cái chẳng phải sẽ biết sao."
Nói bỏ là bỏ, một nhà bốn người từ thư phòng chuyển xuống phòng khách dưới lầu, Trì Uyên bỏ đĩa vào đầu đọc đĩa, hình ảnh trên màn hình khẽ rung lên, một dòng chữ nhỏ nhảy ra.
——Hôn lễ của Trì Uyên Văn Tưởng (bản dự phòng)
Văn Tưởng phản ứng lại, cong môi bật cười, "Đây chẳng phải là bản sao lưu phim tài liệu mà chúng ta đã quay lúc kết hôn sao?"
Hồi đó sau khi hôn lễ kết thúc, nhiếp ảnh gia theo sau buổi chụp đã đưa hai cái đĩa cho Văn Tưởng.
Một cái phụ là bản dự phòng không có khắc gì trên mặt đĩa, cái còn lại được Trì Uyên khắc và cất vào trong két sắt cùng với giấy đăng ký kết hôn.
Một năm hai người vừa mới kết hôn kia, bình thường không có chuyện gì làm thường lấy đĩa ra xem, xem là xem đến nửa ngày.
Sau đó có con, công việc cũng bận rộn nên không có thời gian xem nữa.
Trì Uyên điều chỉnh âm thanh và chất lượng hình ảnh xong rồi ngồi xuống bên cạnh Văn Tưởng, giọng điệu có hơi cảm khái, "Đã lâu rồi chúng ta không cùng nhau xem cái này."
Văn Tưởng cười, "Đúng vậy, đã mấy năm rồi."
Đây là chuyện xảy ra trước khi chưa sinh hai đứa bé nên trong phim từ đầu đến cuối đều không có bóng dáng bọn trẻ. Trì Uyên xem đến một nửa, ánh mắt liếc Trì Du đang nằm bò trong lòng Văn Tưởng, đột nhiệt kêu cậu nhóc một tiếng, "Bé Du này."
"Dạ?" Trì Du ngẩng đầu, đôi mắt to tròn vừa đen láy vừa sáng.
Trì Uyên dựa vào sofa, gương mặt có mấy phần thờ ơ, "Không phải con nói mẹ có quan hệ tốt nhất với con sao, vậy lúc mẹ kết hôn sao không mời con chứ?"
"......"
Anh khẽ "chậc" một tiếng, giọng điệu chậm rãi lại mang theo mấy phần trêu đùa, "Quan hệ này không được rồi."
- -
Tác giả có lời muốn nói:
Trì Du: Bạn nhỏ, có phải bạn đang có nhiều dấu chấm hỏi không???????
Thật ra trong tên của hai anh em còn chứa một bất ngờ nhỏ nữa, tôi đoán mọi người cũng không phát hiện ra đâu.
Sau khi Văn Cẩn và Trì Du đón sinh nhật sáu tuổi vào mùa hè xong đã được ba mẹ cho đến trường đi học.
Trước đó trên mạng có nhiều thông tin về cặp song sinh đi học cùng trường, bởi vì thành tích khác biệt quá lớn bị giáo viên đem ra so sánh đã tạo thành bóng ma tâm lý không hề nhỏ trong lòng đứa trẻ.
Để tránh rắc rối này, Trì Uyên và vợ đã trao đổi qua, quyết định dùng cách bốc thăm để cho hai anh em tự mình chọn trường học.
Kết quả bốc thăm là Văn Cẩn bốc được trường Tiểu học Trực thuộc Minh Đức còn Trì Du là trường Tiểu học Trực thuộc Đại học Sư phạm. Kể từ đó, hai anh em dấn thân vào con đường không quay trở lại của chế độ giáo dục bắt buộc trong chín năm.
Hôm khai giảng mùng 1 tháng 9, Trì Uyên dẫn Văn Cẩn đến Minh Đức còn Văn Tưởng dẫn Trì Du đến trường đối diện Đại học Sư phạm.
Minh Đức và trường Tiểu học trực thuộc Đại học Sư phạm chỉ cách nhau con đường cái, cổng của hai trường đối diện nhau. Vào mùa tựu trường người đến người đi nối liền không dứt.
Thủ tục làm cho trẻ em rất đơn giản và nhanh chóng, Văn Tưởng dẫn Trì Du đến phòng học, "Bé Du này, hôm nay ở trường phải nghe lời giáo viên nhé, buổi chiều ba qua đón con."
"Con biết rồi mẹ."
Từ nhỏ Trì Du đã là hỗn thế ma vương, tính cách lúc lớn cũng không thu lại chút nào, cũng không sợ cuộc sống. Thực ra Văn Tưởng cũng không đặc biệt lo lắng cậu nhóc không thể thích ứng trong này, mà là sợ thằng bé thích ứng quá mạnh, đến lúc đó ngay cả giáo viên cũng không quản được.
Lúc hai đứa còn nhỏ Trì Uyên không để chúng đi nhà trẻ mà là mời gia sư chuyên nghiệp đến để phát triển sở thích của hai đứa nhỏ trong các lĩnh vực khác.
Lúc đó Văn Cẩn đang học vẽ và thư pháp, Trì Du hiếu động không ngồi yên được nên cũng không có hứng thú với cái này, cả ngày chạy tới chạy lui nên giáo viên đề nghị đến khi bảy tuổi cho cậu nhóc đi học taekwondo hoặc gì đó.
Trên phương diện giáo dục trẻ con Trì Uyên và Văn Tưởng không có đặc biệt yêu cầu cứng nhắc gì cả nên cũng không đăng ký lớp năng khiếu nào cho Trì Du.
Sau khi Văn Tưởng ra khỏi phòng học, không lập tức rời đi mà là đứng ở hành lang nhìn phản ứng của Trì Du một lúc, kết quả đương nhiên không nằm ngoài dự đoán của cô.
Năng lực thích ứng của cậu nhóc này khá mạnh, chưa được bao lâu đã trò chuyện rôm rả với bạn học xung quanh rồi.
Cô lắc đầu bật cười, trước khi đi thì đến phòng giáo viên hàn huyên vài câu. Đợi cô ra khỏi trường học thì Trì Uyên đã đợi ở bên ngoài.
"Bé Cẩn sao rồi anh?" Văn Tưởng đi qua hỏi.
Trì Uyên nắm tay cô một cách tự nhiên, "Anh thấy vẫn ổn, chỉ là có hơi không quá vừa lòng khi ngồi cùng bàn với một cô bé, mặt nhăn lại doạ cô bé sợ tới mức nửa ngày cũng không dám nói chuyện với thằng bé."
Văn Tưởng bật cười, "Tính cách này của bé Cẩn cũng không biết là di truyền từ ai, hồi nhỏ em cũng không giống thằng bé."
"Anh cũng không giống thằng bé." Trì Uyên trước tiên quăng nồi, "Nói không chừng là di truyền cách thế hệ, giống như ba mẹ bọn họ."
"......."
-
Đến giờ tan học, Trì Uyên và Văn Tưởng lại cùng nhau đến trường học, nhưng lúc này hai vợ chồng đổi trường, Văn Tưởng đến Minh Đức đón Văn Cẩn còn Trì Uyên đến Đại học Sư phạm.
Hai trường giờ tan học giống nhau, đến dịp khai giảng thì ba mẹ phải tự mình đến phòng học ký tên đón con mình về.
Văn Tưởng và Trì Uyên vì kẹt xe trên đường mà phải nán lại, lúc đến trường đã muộn hơn mười phút.
Văn Cẩn ngồi trong lớp, không nhìn các bạn xung quanh đang vui cười đùa giỡn mà đang tự chơi khối rubik trong tay. Cô bé ngồi cùng bàn không biết có phải bị bé doạ sợ hay không mà cũng ngồi ngoan ngoãn chỗ của mình, cúi đầu siết chặt ngón tay.
Văn Tưởng đứng ở cửa chào giáo viên một tiếng.
Giáo viên Châu hô vào trong phòng học, "Văn Cẩn, mẹ con đến đón con nè."
Nghe vậy, Văn Cẩn liền ngẩng đâu, Văn Tưởng vẫy vẫy tay với cậu bé, cậu bé liền gọi một tiếng "mẹ" rồi duỗi tay lấy balo trên bàn lên. Lúc đứng dậy đi ra ngoài thì đặt khối rubik trong tay xuống bàn của cô bé ngồi cùng bàn.
Cô bé nhìn cậu bé một cái, khẽ nói, "Cảm ơn."
Văn Cẩn vẫn duy trì sự lạnh nhạt, một chữ cũng không nói mà lập tức đi ra khỏi phòng học.
Một màn này liền rơi hết vào trong mắt Văn Tưởng rồi đợi ra khỏi toà nhà dạy học, cô vẫn không nhịn được bèn hỏi một câu, "Bé Cẩn này, con thích chơi rubik hả?"
Cậu bé được mẹ nắm tay, biểu cảm trên mặt nhàn nhạt, "Không thích ạ."
"Vậy sao ban nãy con chơi rubik với bạn cùng bàn?"
"Cậu ấy ngốc quá ạ, ráp cả một ngày cũng chưa xong." Văn Cẩn nhíu nhíu mày, "Ráp không xong còn thích khóc nhè, rất ồn."
Văn Tưởng kéo dài tiếng "à" rồi dừng bước nhìn cậu bé, "Nói như vậy, không bằng ngày mai mẹ nói với giáo viên đổi bạn cùng bạn cho con nhé?"
Có lẽ Văn Cẩn không ngờ chuyện này lại đến mức đổi bạn cùng bàn, vẻ mặt sững sờ vài giây rồi mới cúi đầu nói, "Cái đó thì thôi ạ."
Văn Tưởng không nói vấn đề này nữa, nhấc chân bước ra ngoài. Thỉnh thoảng lại cúi đầu nhìn nhóc con nhà mình vài lần, cuối cùng vẫn không nhịn được mà bật cười.
Ăn cơm tối xong, Văn Tưởng tắm xong nói chuyện này với Trì Uyên, vẫn cảm thấy buồn cười, "Con trai anh sao lại thẳng thắn thế chứ."
"Sửa lại một chút, thằng bé cũng là con trai em." Trì Uyên tắt máy tính, vẻ mặt có hơi vui vẻ, "Nhưng thằng bé như này anh cũng không bất ngờ."
Dù sao buổi sáng lúc Trì Uyên dẫn bé qua, cái biểu cảm ghét bỏ kia của cậu bé không quá rõ ràng.
"Anh nói xem lỡ như sau này bé Cẩn và bé Du yêu sớm thì làm sao?" Văn Tưởng dựa vào sofa, nghĩ đến vấn đề này bỗng chốc còn có hơi không biết làm sao.
"Có thể làm sao chứ? Lẽ nào em còn muốn chia rẽ uyên ương sao?" Trì Uyên dịu dàng nói: "Con người ở từng độ tuổi sẽ có thời kỳ rung động, chưa nói đến chuyện sớm hay không, chỉ cần không phạm sai lầm thì sẽ không có vấn đề gì."
"Cũng phải." Văn Tưởng nhìn anh, "Đúng rồi, hôm nay anh đi đón bé Du, giáo viên có nói gì không? Thằng bé có nghịch không?"
"Giáo viên không nói gì cả." Trì Uyên giơ tay day day huyệt thái dương, "Chỉ là các bạn nhỏ trong lớp thằng bé bây giờ đều gọi nó là đại ca."
Văn Tưởng nhíu mày, "Còn nhỏ như vậy đã sùng bài chủ nghĩa thì không tốt lắm đâu?"
"Em cũng nói là còn nhỏ, có thể biết cái gì." Trì Uyên kéo cô vào trong lòng, khẽ cười một tiếng, "Nhưng như vậy quả thật không tốt lắm, ngày mai anh nói chuyện với bé Du một lát."
"Được." Văn Tưởng cúi đầu hôn lên trán anh, mỉm cười, "Trì tổng vất vả rồi."
Hiện tại con trai và công việc khiến cho hai vợ chồng rất ít có thời khắc dành cho nhau, Trì Uyên đang chuẩn bị nghiêm nghiêm túc túc thu phí vất vả thì đột nhiên trước cửa phòng ngủ vang lên tiếng bé Du, "Ba mẹ ơi, con có thể vào được không?"
Trì Uyên: "......"
Văn Tưởng bật cười đẩy người ra, đứng dậy đi mở cửa. Nhìn thấy hai ông nhỏ đang cầm gối đầu đứng bên ngoài, "Sao vậy, bảo bối?"
Bé Du gãi gãi đầu, "Tối nay con muốn ngủ cùng với ba mẹ." Nói xong, như là tăng thêm sức thuyết phục lời mình nói, cậu nhóc còn cố ý thêm một câu, "Anh cũng muốn vậy ạ."
Hai con trai từ lúc sinh ra đến bây giờ vẫn ngủ riêng với bọn họ, chỉ có thỉnh thoảng sẽ ngủ với nhau, cũng rất ít khi chủ động muốn ngủ với bọn họ.
Văn Tưởng vẫn có hơi ngạc nhiên với tình huống bây giờ, "Tại sao đột nhiên lại muốn ngủ cùng với ba mẹ?"
"Là muốn thôi ạ." Bé Du cúi đầu, đôi dép lộ ra những ngón chân lâu lâu lại đan chéo vào nhau, mềm mại trắng nõn, vừa nhỏ lại vừa đáng yêu.
Văn Tưởng chỉ nghĩ là hôm nay là ngày đầu tiên đi học hai bé chưa quen, cũng không hỏi nhiều nữa, nhận lấy hai cái gối đầu nhỏ của hai bạn nhỏ, "Tự mình lên giường nằm trước nhé, ba mẹ lát nữa qua với hai đứa."
"Dạ!"
Hai cậu nhóc "đăng đăng đăng" chạy vào phòng, còn không quên chào Trì Uyên một tiếng, một trái một phải ngồi bên cạnh Trì Uyên.
Văn Tưởng đóng cửa lại, vào phòng đặt hai cái gối đầu nhỏ giữa giường, Trì Uyên bế hai đứa nhét vào trong chăn.
Đợi thu xếp xong, Trì Uyên vào phòng tắm đánh răng. Đi ra nằm xuống bên kia giường, giọng điệu nhàn nhạt, "Hồi ba bằng tuổi hai đứa đều ngủ một mình một phòng."
Trì Du làm ổ trong lòng Văn Tưởng, nghe lời Trì Uyên xong cũng không để ý đến anh mà chỉ ôm cánh tay Văn Tưởng, giọng nói mềm mại: "Mẹ ơi, tối mai con có thể qua ngủ với mẹ tiếp được không?"
Văn Tưởng còn chưa kịp mở miệng, Trì Uyên đã từ chối yêu cầu của cậu nhóc trước, "Đương nhiên không được, đây là phòng của ba mẹ."
Trì Du chớp đôi mắt to tròn hai cái, trông như sắp khóc.
Lòng Văn Tưởng mềm nhũn, vội vàng dỗ, "Đương nhiên là được, con đừng nghe ba con nói."
Trì Du nhận được câu trả lời chắc chắn, rất nhanh đã cảm thấy mỹ mãn mà ngủ mất tiêu. Nhưng Văn Cẩn nằm trong lòng Trì Uyên trông không có vẻ gì là buồn ngủ.
Văn Tưởng lại nhớ đến chuyện trong lớp học lúc gần tối hôm nay, cố ý hỏi chuyện về cô bé kia với cậu bé, "Bé Cẩn này, cô bé bạn cùng bàn với con tên gì vậy?"
"Con không biết." Văn Cẩn cọ cọ đầu vào trong lòng ba mình, "Con không nhớ ạ."
Văn Tưởng còn muốn hỏi cái gì đó nữa nhưng cậu bé đột nhiên nhắm mắt lại, "Ba mẹ, ngủ ngon."
Hai vợ chồng liếc mắt nhìn nhau một cái, khẽ cười.
Qua một lúc, tiếng hít thở trong phòng dần dần ổn định, ánh sao sáng ngoài cửa sổ chiếu vào phòng qua những khe hở trên rèm cửa, cảnh vật mơ hồ không rõ.
Văn Cẩn vẫn chưa ngủ nhúc nhích người rồi giơ tay sờ sờ mặt Trì Uyên, giọng nói rất nhỏ, "Ba ơi, con nói với ba một chuyện."
Trì Uyên vẫn chưa buồn ngủ, cúi đầu nhìn qua, "Nói gì vậy con?"
"Tối nay em muốn qua đây ngủ là vì hôm nay đi học, em ấy nghe được một bạn nói, ba mẹ đưa bọn họ đến trường là không cần bọn họ." Văn Cẩn đè thấp giọng, "Em ấy sợ ạ."
Trì Uyên ôm cậu bé nhích lên trên, "Không sợ, ba mẹ đưa hai đứa đi học là vì để hai đứa đi học kiến thức, không phải không cần các con, ba mẹ hồi nhỏ cũng phải đi học."
"Con biết ạ." Bàn tay nhỏ bé của Văn Cẩn nắm lấy bả vai Trì Uyên, "Con không sợ, là con đi qua cùng với em, một mình em ấy ngại."
"Được, ba biết bé Cẩn không sợ." Trì Uyên giơ tay nhéo nhéo mặt cậu bé, "Muộn rồi, con mau ngủ đi, ngày mai còn phải đi học nữa."
"Ba ngủ ngon ạ."
"Ừm, bé Cẩn ngủ ngon."
-
Sáng sớm hôm sau trên đường đến công ty, Trì Uyên nói chuyện này với Văn Tưởng, hai vợ chồng để tâm nhiều hơn.
Hơn một tháng tiếp đó, hai người đều tự mình đưa hai bé đi học. Qua một thời gian dài Trì Du cũng không nói muốn ngủ cùng với bọn họ nữa, nhưng bởi vì lúc trước dưỡng thành thói quen nên cậu nhóc so với trước kia càng dính người hơn, đặc biệt là dính Văn Tưởng.
Điều này khiến cho mỗi ngày trong nhà đều có cảnh cha con tranh giành, Trì Uyên vô cùng ấu trĩ trước mặt con, nhất định phải tranh cao thấp về chuyện "rốt cuộc mẹ có quan hệ tốt nhất với ai."
Mỗi lần đến lúc này, cậu con trai lớn Văn Cẩn đều dùng ánh mắt vô cùng bất đắc dĩ và không nói gì nhìn hai người. Vẻ mặt đó giống như đang tự hỏi rốt cuộc tại sao mình lại có một người ba và đứa em ngây thơ như vậy chứ.
Một lần cuối tuần ở nhà, lúc Trì Du đang chơi ở trong phòng ba mẹ thì bất ngờ lục được đĩa CD, bóng dáng nhỏ bé "đăng đăng đăng" chạy vào thư phòng, "Mẹ ơi, đây là cái gì vậy?"
Văn Tưởng đặt sách trong tay xuống, nhận lấy đĩa CD, trong phút chốc cũng không nhớ ra trong đó là cái gì bèn quay đầu lại hỏi Trì Uyên, "Trong này là cái gì vậy anh?"
Trì Uyên đứng dậy đi qua, rủ mắt để lại cái bóng cuối đuôi mắt, "Bỏ vào một cái chẳng phải sẽ biết sao."
Nói bỏ là bỏ, một nhà bốn người từ thư phòng chuyển xuống phòng khách dưới lầu, Trì Uyên bỏ đĩa vào đầu đọc đĩa, hình ảnh trên màn hình khẽ rung lên, một dòng chữ nhỏ nhảy ra.
——Hôn lễ của Trì Uyên Văn Tưởng (bản dự phòng)
Văn Tưởng phản ứng lại, cong môi bật cười, "Đây chẳng phải là bản sao lưu phim tài liệu mà chúng ta đã quay lúc kết hôn sao?"
Hồi đó sau khi hôn lễ kết thúc, nhiếp ảnh gia theo sau buổi chụp đã đưa hai cái đĩa cho Văn Tưởng.
Một cái phụ là bản dự phòng không có khắc gì trên mặt đĩa, cái còn lại được Trì Uyên khắc và cất vào trong két sắt cùng với giấy đăng ký kết hôn.
Một năm hai người vừa mới kết hôn kia, bình thường không có chuyện gì làm thường lấy đĩa ra xem, xem là xem đến nửa ngày.
Sau đó có con, công việc cũng bận rộn nên không có thời gian xem nữa.
Trì Uyên điều chỉnh âm thanh và chất lượng hình ảnh xong rồi ngồi xuống bên cạnh Văn Tưởng, giọng điệu có hơi cảm khái, "Đã lâu rồi chúng ta không cùng nhau xem cái này."
Văn Tưởng cười, "Đúng vậy, đã mấy năm rồi."
Đây là chuyện xảy ra trước khi chưa sinh hai đứa bé nên trong phim từ đầu đến cuối đều không có bóng dáng bọn trẻ. Trì Uyên xem đến một nửa, ánh mắt liếc Trì Du đang nằm bò trong lòng Văn Tưởng, đột nhiệt kêu cậu nhóc một tiếng, "Bé Du này."
"Dạ?" Trì Du ngẩng đầu, đôi mắt to tròn vừa đen láy vừa sáng.
Trì Uyên dựa vào sofa, gương mặt có mấy phần thờ ơ, "Không phải con nói mẹ có quan hệ tốt nhất với con sao, vậy lúc mẹ kết hôn sao không mời con chứ?"
"......"
Anh khẽ "chậc" một tiếng, giọng điệu chậm rãi lại mang theo mấy phần trêu đùa, "Quan hệ này không được rồi."
- -
Tác giả có lời muốn nói:
Trì Du: Bạn nhỏ, có phải bạn đang có nhiều dấu chấm hỏi không???????
Thật ra trong tên của hai anh em còn chứa một bất ngờ nhỏ nữa, tôi đoán mọi người cũng không phát hiện ra đâu.