Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 86: Ngoại truyện 13: Ảnh gia đình (1)
Vì chương này khá dài nên mình tách ra đăng 2 phần nhé.
—
Với trận chiến đấu trí so dũng với Trì Du, lúc Trì Uyên cảm thấy mệt mỏi vô cùng muốn một đứa con gái làm áo bông nhỏ tri kỷ của mình.
Nhưng tiếc rằng từ sau khi sinh bé Cẩn và bé Du xong, hai vợ chồng bọn họ gần như đặt toàn bộ trọng tâm cuộc sống lên công việc và hai đứa bé, nên không có thời gian chuẩn bị mang thai nữa.
Nhoáng cái lại hai năm trôi qua.
Trong hai năm này đã xảy ra rất nhiều chuyện. Văn thị nhờ cổ đông là Trì thị mà lên như diều gặp gió, sau đó cùng Trì thị kết hợp tiến quân vào ngành y tế AI, trở thành một công ty lớn độc quyền trong ngành.
Văn Cẩn và Trì Du lớn hơn hai tuổi, tính cách bù đắp cho nhau nhưng thật ra sự khác biệt không còn rõ ràng như khi hai đứa còn nhỏ nữa.
Hai bé đi học ở hai trường khác nhau, thành tích ngược lại không kém nhau mấy, từ khi nhập học đến giờ đều không rớt khỏi top 10.
Năm cuối cùng trong hai năm này, Văn Tưởng và Trì Uyên có thêm bé thứ ba.
Đứa nhỏ này nói ra là ngoài ý muốn, cũng không nằm trong kế hoạch của hai vợ chồng. Nhưng đến cũng đã đến rồi, huống chi Trì Uyên vẫn luôn muốn có một đứa con gái. Đối với bảo bối bất ngờ đến này, anh mong chờ hơn bao giờ hết.
Trước kia trải qua việc mang thai sinh đôi, lần này Văn Tưởng mang thai một gần như không phải chịu tội gì, thậm chí nôn nghén cũng rất hiếm.
Thai nhi cũng không hiếu động, yên tĩnh, ngược lại rất giống tính cách của một cô bé.
Trong nhà một người đàn ông thêm hai cậu bé mỗi ngày đều xoay quanh Văn Tưởng. Trì Uyên mở miệng lúc nào cũng nhắc "con gái ơi con gái à", hai cậu bé cũng theo sau mà gọi "em gái ơi ời."
Cứ kêu to gọi nhỏ như vậy, rất nhanh đã đến ngày dự sinh.
Lần này, lúc Văn Tưởng sinh có hơi khó khăn, vị trí của thai nhi không đúng, giày vò trong phòng sinh cả mấy tiếng. Lúc y tá bước ra thông báo phải ký giấy bệnh tình nguy kịch, Trì Uyên – một người đàn ông lớn đã rơi nước mắt không ngừng, bàn tay ký tên cũng theo đó mà phát run.
Thời tiết hôm đó rất không tốt, dông tố cùng lúc.
Sau đó qua thật lâu, lúc Văn Cẩn nhắc lại hôm đó, trong trí nhớ khắc sâu nhất ngoài chuyện sấm chớp bên ngoài ra là người ba luôn luôn cao lớn vĩ đại trong tâm trí cậu bé, lần đầu tiên lộ ra dáng vẻ yếu ớt, không chịu nổi trước mặt cậu bé và em trai.
Đó là sự bất lực, không có cách nào với số mệnh, là lo lắng và bất an của người chồng khi vợ mình phải đối mặt với sự sống và cái chết.
Văn Cẩn cũng không nhớ rõ hôm đó gia đình họ đã đợi bao lâu bên ngoài phòng sinh, chỉ biết là lúc mẹ được đẩy ra khỏi phòng sinh, cơn mưa bên ngoài cũng ngừng lại.
Mẹ bình an vượt qua cửa ải khó khăn, trong nhà cũng có thêm công chúa nhỏ, đó là bảo bối mà cậu và em trai muốn dùng cả đời này để bảo vệ.
Tên con gái do Văn Tưởng đặt, Trì Uyển. Một chữ trong tên đều có ngụ ý giống tên hai anh trai, đều là ý viên ngọc đẹp đẽ.
Ban đầu Trì Uyên muốn con gái mang họ Văn, Văn Tưởng lại hỏi, "Lẽ nào anh không phát hiện ra, tên của hai con trai có liên quan gì đến tên của hai chúng ta sao?"
Bản thân cái tên không phức tạp nên Trì Uyên nhanh chóng hiểu ra mối liên hệ giữa chúng, "Tên viết tắt của bé Cẩn giống tên viết tắt của em, bé Du giống tên anh."
Nói xong anh vẫn nghi hoặc như cũ, "Nhưng cái này có liên quan gì đến họ Văn của Uyển Uyển?"
Văn Tưởng cười cười, dịu dàng nói: "Nếu Uyển Uyển mang họ anh thì tên viết tắt của con bé chính là tên viết tắt họ của hai chúng ta."
(Văn Tưởng: Wén Jiǎng (WJ)
Văn Cẩn: Wén Jǐn (WJ)
Trì Uyên: Chí Yuān (CY)
Trì Du: Chí Yú (CY)
Trì Uyển: Chí Wǎn (CW))
Trì Uyên giật mình, không ngờ lại trùng hợp như vậy, "Vậy nghe em."
Văn Tưởng thấy anh đồng ý có hơi không tình nguyện, nói đùa, "Vậy không bằng đợi sau này chúng ta lại sinh một đứa để con bé theo họ em nhé?"
"Không sinh nữa." Trì Uyên không muốn trải qua cảm giác hoảng sợ khi sắp mất đi cô, lại càng không muốn cô chịu khổ thêm nữa, mím môi nói: "Bây giờ anh đã rất thoả mãn rồi. Tưởng Tưởng, anh không ngại cũng không để ý con cái mang họ ai. Anh nghĩ rất đơn giản, chỉ cần chúng ta có thể bên nhau hạnh phúc đến già là đủ rồi."
Hai người ở bên nhau nhiều năm như vậy, Văn Tưởng đương nhiên cũng hiểu rõ bản thân lúc ấy ở trong phòng sinh sinh tử không rõ thì Trì Uyên ở bên ngoài phải chịu tra tấn như nào.
Nỗi lo và sợ hãi của anh, cô hiểu rõ hơn ai hết.
Hốc mắt Văn Tưởng nóng lên, nghiêng người ôm lấy anh, chân thực lại ấm áp. Anh mới tắm trước đó không lâu, trên người mang mùi hương sạch sẽ, nhẹ nhàng khoan khoái. Cô vùi đầu vào cổ anh, hít một hơi thật sâu, kìm nén sự nghẹn ngào trong giọng nói, "Sẽ không, sẽ không có tiếp theo nữa."
Đuôi mắt của Trì Uyên cũng phiếm hồng, vẻ mặt dịu dàng, "Anh biết."
-
Lúc con gái ở trong bụng mẹ yên tĩnh ngoan ngoãn nhưng sau khi sinh ra lại hoàn toàn trái ngược. Thích khóc thích quậy, còn ầm ĩ hơn cả Trì Du lúc trước.
Bảo mẫu chịu trách nhiệm chăm sóc cô bé đã sụt mất mấy cân trong vòng hai tháng, cũng nói rằng cô ấy chưa bao giờ chăm đứa nhỏ nào quậy như này.
Văn Tưởng và Trì Uyên cũng buồn bực, rõ ràng lúc mang thai, cô bé thật sự không hề quậy, sao bây giờ lại như đổi một người khác vậy.
Nhưng cô bé là công chúa nhỏ duy nhất trong nhà nên tất cả mọi người đều thương cô, ngay cả Trì Uyên – người luôn tôn sùng yêu thương nhưng không chiều hư cũng nuông chiều cô bé không có điểm dừng.
Chỉ cần không phải là nguyên tắc mang tính sai lầm thì Trì Uyển ở chỗ anh gần như không phải chịu trách mắng gì, thậm chí đôi lúc hai anh trai phạm lỗi gì đó đều sẽ tìm em gái giúp, trăm trận trăm thắng.
Lúc cô nhóc vừa được bốn tuổi, tính tình có hơi kiêu căng, được ba mẹ cho đi học nhà trẻ vậy mà còn bắt nạt bạn nhỏ.
Lúc Văn Tưởng nhận được điện thoại của giáo viên nhà trẻ liền bị doạ sợ, vội vàng gọi điện thoại cho Trì Uyên rồi hai vợ chồng lại vội vàng chạy qua.
Đến nhà trẻ, chuyện trải qua có video giám sát làm chứng. Quả thật Trì Uyển là người ra tay trước, thậm chí nguyên nhân gây ra cũng là do Trì Uyển không nói lý.
Có lẽ trước khi Văn Tưởng và Trì Uyên đến thì giáo viên đã giải thích rõ đúng sai cho Trì Uyển. Mặc dù cô bé còn nhỏ nhưng không hoàn toàn không biết gì.
Lúc này Văn Tưởng bảo cô nhóc đến xin lỗi đối phương, cô bé cũng ngoan ngoãn nói tiếng xin lỗi. Đối phương là một cậu bé, ba mẹ đều là giáo viên cấp cao nên có chút bao dung với sự phạm lỗi của trẻ con hơn những người ngoài, cũng không nói thêm gì nữa, thái độ từ đầu đến cuối đều ôn hoà, điềm đạm.
Như vậy ngược lại càng khiến trong lòng Văn Tưởng và Trì Uyên càng thêm áy náy.
Hai gia đình cũng không phải là người dữ dằn, vô lý nên giải quyết chuyện còn suôn sẻ hơn trong tưởng tượng. Giáo viên tiễn người nhà đến cổng nhà trẻ.
Trì Uyên và cô nói tiếng "cảm ơn" lại hơi khom lưng nói tiếng "xin lỗi" với người nhà đối phương.
Trên đường về nhà, Trì Uyển yên lặng ngồi giữa ba mẹ, cái đầu nhỏ cúi xuống có hơi ủ rũ. Văn Tưởng nhìn Trì Uyên yên lặng không nói bèn duỗi tay ôm con gái vào lòng, dịu dàng hỏi: "Bé Uyển hôm nay biết mình làm sai chưa?"
"Con biết ạ."
"Vậy con nói mẹ nghe, rốt cuộc con sai ở đâu?"
Trì Uyển ngẩng đầu, cắn cắn môi dưới, bàn tay nhỏ bé nắm lấy ngón tay Văn Tưởng, giọng nói mềm mại: "Không nên cãi nhau với bạn, cũng không nên ra tay đánh người. Mẹ, con xin lỗi."
Nói xong mấy chữ cuối cùng, trong giọng nói của cô bé rõ ràng mang theo sự nghẹn ngào. Trì Uyên nghiêng đầu nhìn qua, sắc mặt vẫn nghiêm túc như cũ.
Văn Tưởng giơ tay niết mặt cô bé, "Con ở nhà, ba mẹ chiều con là vì con là con gái của chúng ta, hai anh chiều con là vì con là em gái của chúng, mọi người thương con yêu con là vì con có quan hệ với chúng ta. Nhưng bảo bối này, con phải biết rằng, trên thế giới này không phải ai ai cũng đều chiều con. Lần trước con không cẩn thận té ngã đầu gối, ba mẹ đau lòng cả đêm cũng không ngủ được. Con xem hôm nay con đánh đầu cậu bé kia thành ra như vậy, ba mẹ của cậu bé lẽ nào không đau lòng sao?"
Trì Uyển cắn môi, nước mắt ào ào tuôn ra, duỗi tay ôm lấy Văn Tưởng, nức nở nói: "Mẹ ơi, con xin lỗi, sau này con sẽ không như vậy nữa."
Trì Uyên ngồi bên cạnh rút tờ khăn giấy đưa qua, Văn Tưởng cầm lấy lau nước mắt cho cô bé, "Được rồi, bảo bối đừng khóc."
Trong lòng cô bé vừa tủi thân vừa sợ hãi, nắm lấy cơ hội mà khóc cả đoạn đường.
Về đến nhà, vẻ nghiêm túc trên mặt Trì Uyên đã dịu đi vài phần. Ôm con gái khóc xong đang ngủ say trong lòng vợ, rủ mắt, vẻ mặt có hơi đăm chiêu.
Văn Tưởng lấy balo của con gái trong xe xuống, đóng cửa nhìn Trì Uyên, "Sao vậy anh?"
"Anh đang nghĩ——" Trì Uyên ngẩng đầu, "Có phải anh chiều bé Uyển quá mới khiến tính con bé thành ra hôm nay không."
"Trong nhà cũng không chỉ có mỗi anh chiều con bé, muốn nói trong chuyện của bé Uyển, thực ra cả hai chúng ta đều có trách nhiệm." Văn Tưởng đi qua, "Em biết anh là vì hồi đó sinh bé Uyển không dễ dàng nên mới vô cùng dung túng con bé, em và anh đều giống nhau."
Hồi đó vì đẻ cô bé mà cô như dạo một chuyến ở quỷ môn quan, bé Uyển cũng vì vậy mà từ nhỏ đã sức yếu nhiều bệnh.
Lúc hơn hai tuổi lại vì tim có vấn đề nên phải làm phẫu thuật một lần. Mặc dù không phải vấn đề gì lớn nhưng mỗi khi Văn Tưởng nhớ những chuyện này, cô vẫn luôn mềm lòng với con gái nhiều hơn.
"Con cái là của hai người chúng ta, đối với chuyện giáo dục con bé cũng là trách nhiệm của chúng ta." Văn Tưởng nói: "Tính tình bây giờ của bé Uyển có hơi kiêu căng nhưng cho dù thế nào, chúng ta ít nhất còn có cơ hội vãn hồi, không phải sao?"
Trì Uyên khẽ thở dài, "Em nói đúng."
Tối hôm đó, sau khi cả nhà ăn cơm cùng nhau xong, Trì Uyên đứng dậy lên thư phòng, trước khi đi cũng gọi Trì Uyên đi theo, vẻ mặt trông nghiêm túc hơn bình thường rất nhiều.
Mà cô bé cúi đầu trông ủ rũ, không giống như lúc trước Trì Uyên mà gọi một tiếng, cô bé liền mềm mại cười chạy tới ôm lấy cẳng chân ba mình làm nũng.
Cảnh tượng này thay đổi có hơi đột ngột.
Hai ông anh ngồi bên bàn liếc mắt nhìn nhau, Trì Du đá đá chân Văn Cẩn ở dưới bàn, ánh mắt ý muốn hỏi.
Văn Cẩn để ly nước trong tay xuống, nâng mắt nhìn Văn Tưởng đang ngồi bên cạnh. Còn chưa mở miệng thì Văn Tưởng như là đã biết cậu bé muốn hỏi cái gì, nhàn nhạt mở miệng, "Hôm nay em gái con ở trường đánh nhau với người ta, còn lấy đồ chơi ném vào đầu bạn học làm cậu bé ấy bị thương."
Nghe xong lời này, phản ứng của Trì Du vô cùng lớn, bật người đứng dậy muốn đi lên lầu. Tuy Văn Cẩn không làm hành động lớn như cậu bé nhưng trên mặt cũng vô cùng lo lắng.
Văn Tưởng nhìn hai con trai, "Chuyện này là em gái con sai. Mặc dù con bé tuổi còn nhỏ nhưng cũng phải chịu trách nhiệm cho việc mình đã làm, hai đứa không cần nhúng tay vào."
Trì Du quay về chỗ, "Chuyện đã tra rõ ràng chưa ạ? Thật sự là bé Uyển động thủ trước sao mẹ?"
"Giáo viên đã đưa video giám sát cho ba mẹ xem ba lần rồi." Văn Tưởng rút tờ khăn giấy ướt lau tay, "Quả thật là con bé làm sai nhưng chủ yếu trách nhiệm vẫn là ba mẹ. Bình thường là chúng ta rất chiều con bé mới khiến tính tình của con bé càn quấy như vậy."
"Mẹ, nếu nói như vậy thì cả nhà chúng ta đều có trách nhiệm." Trì Du luôn luôn thương cô em gái này, "Dù sao bé Uyển vẫn còn nhỏ, mới bốn tuổi, cái gì cũng không hiểu."
"Chính vào lúc cái gì cũng không hiểu, chúng ta mới càng phải dạy con bé cho tốt hơn." Văn Tưởng nói xong quay đầu nhìn về phía trên lầu, "Được rồi, chuyện này hai đứa cũng đừng quản. Ba con tự có chừng mực, hai đứa lớn như vậy đã thấy ba ra tay đánh các con chưa?"
Trì Du nhớ đến khoảnh khắc nào đó trong quá khứ, rụt rụt cổ theo bản năng, chép miệng nói: "Ba không động tay mới đáng sợ đó ạ."
"......"
Văn Tưởng có hơi dở khóc dở cười.
Nhưng đúng là càng lớn tuổi, trách nhiệm trên vai Trì Uyên càng lúc càng nặng. Đã nhiều năm ngấm trong thương trường cũng hình thành thói quen không bộc lộ vui giận, chỉ cần ánh mắt thôi cũng đủ sợ hãi.
Ngược lại là cô, sau khi có con tính cách cũng không lạnh nhạt như trước kia nữa, thêm vài phần dịu dàng, thậm chí Tần Cấm cũng nói mấy năm nay cô thay đổi rất lớn.
-
Tối hôm đó Trì Uyển ở trong thư phòng của ba cũng không bị trách mắng gì, chỉ là bị phạt đứng hơn một tiếng. Sau đó Trì Uyên lại bảo cô bé ngày mai đi học thì xin lỗi bạn, hơn nữa mời cậu bé cuối tuần đến nhà ăn cơm.
Sau chuyện này, Trì Uyên và Văn Tưởng đã đạt được thoả thuận chưa từng có về vấn đề giáo dục con cái, ở trong nhà đều là ba nghiêm mẹ hiền.
Dần dà, ba đứa trẻ đều có hơi kính nể ba mình. Bình thường làm việc gì cũng không tuỳ ý, làm theo ý mình như trước nữa.
Năm đó Văn Cẩn và Trì Du lên cấp 3, vào lúc Trì Uyển đang học thể dục trên trường đột nhiên ngất xỉu. Sau khi vội vàng đưa đến bệnh viện, chẩn đoán tim lại xuất hiện vấn đề, cần phải phẫu thuật lần thứ 2.
Tin tức này đã phủ sự ủ rũ lên gia đình vẫn luôn luôn ấm áp vui vẻ, Trì Uyên và Văn Tưởng tạm dừng công việc trong tay, cả ngày đều ở bệnh viện với con gái.
Mấy năm nay dưới sự chỉ dẫn giáo dục của ba mẹ mà tính cách của Trì Uyển thay đổi rất lớn, không còn kiêu căng như trước nữa mà ngoan ngoãn nghe lời lại có chút tinh quái.
Cô bé không giống hai anh trai, một anh lớn lên giống mẹ một anh lớn lên giống ba, mà diện mạo của Trì Uyển kết hợp tất cả ưu điểm của ba mẹ. Ngũ quan càng lớn càng đẹp, lông mày lá liễu cùng đôi mắt đào hoa, xinh đẹp lại trang nhã.
Hôm phẫu thuật, người nhà họ Trì đều đến bệnh viện. Văn Tưởng nắm tay con gái, kiềm nén nước mắt, "Bé Uyển đừng sợ, chúng ta đều ở bên ngoài chờ con."
Trì Uyển khẽ nói một tiếng "vâng", giơ tay nắm lấy ngón tay Văn Tưởng, không nói gì nữa.
Văn Tưởng không dời ánh mắt, Trì Uyên ôm cô vào lòng, áo sơmi trước ngực ướt đẫm nước mắt của vợ, đôi mắt không khỏi đỏ lên.
Văn Cẩn sờ sờ gương mặt em gái, "Bé Uyển, anh Hai đợi em ra ngoài."
"Anh Ba cũng ở đây." Trì Du cong ngón tay quẹt qua chóp mũi cô bé, "Anh Ba đã nhờ bạn ở nước ngoài mua mấy bộ lego rồi, đợi em về nhà rồi chúng ta cùng chơi."
Trì Uyển cong môi, nói một tiếng "được."
Hôm đó là một ngày nắng đẹp, Văn Cẩn và em trai Trì Du đứng ở trước cửa sổ đợi từ khi trời quang đến lúc hoàng hôn, đợi đến lúc thành thị đèn đuốc sáng trưng như ban ngày, giống như một thành phố không bao giờ ngủ.
—
Với trận chiến đấu trí so dũng với Trì Du, lúc Trì Uyên cảm thấy mệt mỏi vô cùng muốn một đứa con gái làm áo bông nhỏ tri kỷ của mình.
Nhưng tiếc rằng từ sau khi sinh bé Cẩn và bé Du xong, hai vợ chồng bọn họ gần như đặt toàn bộ trọng tâm cuộc sống lên công việc và hai đứa bé, nên không có thời gian chuẩn bị mang thai nữa.
Nhoáng cái lại hai năm trôi qua.
Trong hai năm này đã xảy ra rất nhiều chuyện. Văn thị nhờ cổ đông là Trì thị mà lên như diều gặp gió, sau đó cùng Trì thị kết hợp tiến quân vào ngành y tế AI, trở thành một công ty lớn độc quyền trong ngành.
Văn Cẩn và Trì Du lớn hơn hai tuổi, tính cách bù đắp cho nhau nhưng thật ra sự khác biệt không còn rõ ràng như khi hai đứa còn nhỏ nữa.
Hai bé đi học ở hai trường khác nhau, thành tích ngược lại không kém nhau mấy, từ khi nhập học đến giờ đều không rớt khỏi top 10.
Năm cuối cùng trong hai năm này, Văn Tưởng và Trì Uyên có thêm bé thứ ba.
Đứa nhỏ này nói ra là ngoài ý muốn, cũng không nằm trong kế hoạch của hai vợ chồng. Nhưng đến cũng đã đến rồi, huống chi Trì Uyên vẫn luôn muốn có một đứa con gái. Đối với bảo bối bất ngờ đến này, anh mong chờ hơn bao giờ hết.
Trước kia trải qua việc mang thai sinh đôi, lần này Văn Tưởng mang thai một gần như không phải chịu tội gì, thậm chí nôn nghén cũng rất hiếm.
Thai nhi cũng không hiếu động, yên tĩnh, ngược lại rất giống tính cách của một cô bé.
Trong nhà một người đàn ông thêm hai cậu bé mỗi ngày đều xoay quanh Văn Tưởng. Trì Uyên mở miệng lúc nào cũng nhắc "con gái ơi con gái à", hai cậu bé cũng theo sau mà gọi "em gái ơi ời."
Cứ kêu to gọi nhỏ như vậy, rất nhanh đã đến ngày dự sinh.
Lần này, lúc Văn Tưởng sinh có hơi khó khăn, vị trí của thai nhi không đúng, giày vò trong phòng sinh cả mấy tiếng. Lúc y tá bước ra thông báo phải ký giấy bệnh tình nguy kịch, Trì Uyên – một người đàn ông lớn đã rơi nước mắt không ngừng, bàn tay ký tên cũng theo đó mà phát run.
Thời tiết hôm đó rất không tốt, dông tố cùng lúc.
Sau đó qua thật lâu, lúc Văn Cẩn nhắc lại hôm đó, trong trí nhớ khắc sâu nhất ngoài chuyện sấm chớp bên ngoài ra là người ba luôn luôn cao lớn vĩ đại trong tâm trí cậu bé, lần đầu tiên lộ ra dáng vẻ yếu ớt, không chịu nổi trước mặt cậu bé và em trai.
Đó là sự bất lực, không có cách nào với số mệnh, là lo lắng và bất an của người chồng khi vợ mình phải đối mặt với sự sống và cái chết.
Văn Cẩn cũng không nhớ rõ hôm đó gia đình họ đã đợi bao lâu bên ngoài phòng sinh, chỉ biết là lúc mẹ được đẩy ra khỏi phòng sinh, cơn mưa bên ngoài cũng ngừng lại.
Mẹ bình an vượt qua cửa ải khó khăn, trong nhà cũng có thêm công chúa nhỏ, đó là bảo bối mà cậu và em trai muốn dùng cả đời này để bảo vệ.
Tên con gái do Văn Tưởng đặt, Trì Uyển. Một chữ trong tên đều có ngụ ý giống tên hai anh trai, đều là ý viên ngọc đẹp đẽ.
Ban đầu Trì Uyên muốn con gái mang họ Văn, Văn Tưởng lại hỏi, "Lẽ nào anh không phát hiện ra, tên của hai con trai có liên quan gì đến tên của hai chúng ta sao?"
Bản thân cái tên không phức tạp nên Trì Uyên nhanh chóng hiểu ra mối liên hệ giữa chúng, "Tên viết tắt của bé Cẩn giống tên viết tắt của em, bé Du giống tên anh."
Nói xong anh vẫn nghi hoặc như cũ, "Nhưng cái này có liên quan gì đến họ Văn của Uyển Uyển?"
Văn Tưởng cười cười, dịu dàng nói: "Nếu Uyển Uyển mang họ anh thì tên viết tắt của con bé chính là tên viết tắt họ của hai chúng ta."
(Văn Tưởng: Wén Jiǎng (WJ)
Văn Cẩn: Wén Jǐn (WJ)
Trì Uyên: Chí Yuān (CY)
Trì Du: Chí Yú (CY)
Trì Uyển: Chí Wǎn (CW))
Trì Uyên giật mình, không ngờ lại trùng hợp như vậy, "Vậy nghe em."
Văn Tưởng thấy anh đồng ý có hơi không tình nguyện, nói đùa, "Vậy không bằng đợi sau này chúng ta lại sinh một đứa để con bé theo họ em nhé?"
"Không sinh nữa." Trì Uyên không muốn trải qua cảm giác hoảng sợ khi sắp mất đi cô, lại càng không muốn cô chịu khổ thêm nữa, mím môi nói: "Bây giờ anh đã rất thoả mãn rồi. Tưởng Tưởng, anh không ngại cũng không để ý con cái mang họ ai. Anh nghĩ rất đơn giản, chỉ cần chúng ta có thể bên nhau hạnh phúc đến già là đủ rồi."
Hai người ở bên nhau nhiều năm như vậy, Văn Tưởng đương nhiên cũng hiểu rõ bản thân lúc ấy ở trong phòng sinh sinh tử không rõ thì Trì Uyên ở bên ngoài phải chịu tra tấn như nào.
Nỗi lo và sợ hãi của anh, cô hiểu rõ hơn ai hết.
Hốc mắt Văn Tưởng nóng lên, nghiêng người ôm lấy anh, chân thực lại ấm áp. Anh mới tắm trước đó không lâu, trên người mang mùi hương sạch sẽ, nhẹ nhàng khoan khoái. Cô vùi đầu vào cổ anh, hít một hơi thật sâu, kìm nén sự nghẹn ngào trong giọng nói, "Sẽ không, sẽ không có tiếp theo nữa."
Đuôi mắt của Trì Uyên cũng phiếm hồng, vẻ mặt dịu dàng, "Anh biết."
-
Lúc con gái ở trong bụng mẹ yên tĩnh ngoan ngoãn nhưng sau khi sinh ra lại hoàn toàn trái ngược. Thích khóc thích quậy, còn ầm ĩ hơn cả Trì Du lúc trước.
Bảo mẫu chịu trách nhiệm chăm sóc cô bé đã sụt mất mấy cân trong vòng hai tháng, cũng nói rằng cô ấy chưa bao giờ chăm đứa nhỏ nào quậy như này.
Văn Tưởng và Trì Uyên cũng buồn bực, rõ ràng lúc mang thai, cô bé thật sự không hề quậy, sao bây giờ lại như đổi một người khác vậy.
Nhưng cô bé là công chúa nhỏ duy nhất trong nhà nên tất cả mọi người đều thương cô, ngay cả Trì Uyên – người luôn tôn sùng yêu thương nhưng không chiều hư cũng nuông chiều cô bé không có điểm dừng.
Chỉ cần không phải là nguyên tắc mang tính sai lầm thì Trì Uyển ở chỗ anh gần như không phải chịu trách mắng gì, thậm chí đôi lúc hai anh trai phạm lỗi gì đó đều sẽ tìm em gái giúp, trăm trận trăm thắng.
Lúc cô nhóc vừa được bốn tuổi, tính tình có hơi kiêu căng, được ba mẹ cho đi học nhà trẻ vậy mà còn bắt nạt bạn nhỏ.
Lúc Văn Tưởng nhận được điện thoại của giáo viên nhà trẻ liền bị doạ sợ, vội vàng gọi điện thoại cho Trì Uyên rồi hai vợ chồng lại vội vàng chạy qua.
Đến nhà trẻ, chuyện trải qua có video giám sát làm chứng. Quả thật Trì Uyển là người ra tay trước, thậm chí nguyên nhân gây ra cũng là do Trì Uyển không nói lý.
Có lẽ trước khi Văn Tưởng và Trì Uyên đến thì giáo viên đã giải thích rõ đúng sai cho Trì Uyển. Mặc dù cô bé còn nhỏ nhưng không hoàn toàn không biết gì.
Lúc này Văn Tưởng bảo cô nhóc đến xin lỗi đối phương, cô bé cũng ngoan ngoãn nói tiếng xin lỗi. Đối phương là một cậu bé, ba mẹ đều là giáo viên cấp cao nên có chút bao dung với sự phạm lỗi của trẻ con hơn những người ngoài, cũng không nói thêm gì nữa, thái độ từ đầu đến cuối đều ôn hoà, điềm đạm.
Như vậy ngược lại càng khiến trong lòng Văn Tưởng và Trì Uyên càng thêm áy náy.
Hai gia đình cũng không phải là người dữ dằn, vô lý nên giải quyết chuyện còn suôn sẻ hơn trong tưởng tượng. Giáo viên tiễn người nhà đến cổng nhà trẻ.
Trì Uyên và cô nói tiếng "cảm ơn" lại hơi khom lưng nói tiếng "xin lỗi" với người nhà đối phương.
Trên đường về nhà, Trì Uyển yên lặng ngồi giữa ba mẹ, cái đầu nhỏ cúi xuống có hơi ủ rũ. Văn Tưởng nhìn Trì Uyên yên lặng không nói bèn duỗi tay ôm con gái vào lòng, dịu dàng hỏi: "Bé Uyển hôm nay biết mình làm sai chưa?"
"Con biết ạ."
"Vậy con nói mẹ nghe, rốt cuộc con sai ở đâu?"
Trì Uyển ngẩng đầu, cắn cắn môi dưới, bàn tay nhỏ bé nắm lấy ngón tay Văn Tưởng, giọng nói mềm mại: "Không nên cãi nhau với bạn, cũng không nên ra tay đánh người. Mẹ, con xin lỗi."
Nói xong mấy chữ cuối cùng, trong giọng nói của cô bé rõ ràng mang theo sự nghẹn ngào. Trì Uyên nghiêng đầu nhìn qua, sắc mặt vẫn nghiêm túc như cũ.
Văn Tưởng giơ tay niết mặt cô bé, "Con ở nhà, ba mẹ chiều con là vì con là con gái của chúng ta, hai anh chiều con là vì con là em gái của chúng, mọi người thương con yêu con là vì con có quan hệ với chúng ta. Nhưng bảo bối này, con phải biết rằng, trên thế giới này không phải ai ai cũng đều chiều con. Lần trước con không cẩn thận té ngã đầu gối, ba mẹ đau lòng cả đêm cũng không ngủ được. Con xem hôm nay con đánh đầu cậu bé kia thành ra như vậy, ba mẹ của cậu bé lẽ nào không đau lòng sao?"
Trì Uyển cắn môi, nước mắt ào ào tuôn ra, duỗi tay ôm lấy Văn Tưởng, nức nở nói: "Mẹ ơi, con xin lỗi, sau này con sẽ không như vậy nữa."
Trì Uyên ngồi bên cạnh rút tờ khăn giấy đưa qua, Văn Tưởng cầm lấy lau nước mắt cho cô bé, "Được rồi, bảo bối đừng khóc."
Trong lòng cô bé vừa tủi thân vừa sợ hãi, nắm lấy cơ hội mà khóc cả đoạn đường.
Về đến nhà, vẻ nghiêm túc trên mặt Trì Uyên đã dịu đi vài phần. Ôm con gái khóc xong đang ngủ say trong lòng vợ, rủ mắt, vẻ mặt có hơi đăm chiêu.
Văn Tưởng lấy balo của con gái trong xe xuống, đóng cửa nhìn Trì Uyên, "Sao vậy anh?"
"Anh đang nghĩ——" Trì Uyên ngẩng đầu, "Có phải anh chiều bé Uyển quá mới khiến tính con bé thành ra hôm nay không."
"Trong nhà cũng không chỉ có mỗi anh chiều con bé, muốn nói trong chuyện của bé Uyển, thực ra cả hai chúng ta đều có trách nhiệm." Văn Tưởng đi qua, "Em biết anh là vì hồi đó sinh bé Uyển không dễ dàng nên mới vô cùng dung túng con bé, em và anh đều giống nhau."
Hồi đó vì đẻ cô bé mà cô như dạo một chuyến ở quỷ môn quan, bé Uyển cũng vì vậy mà từ nhỏ đã sức yếu nhiều bệnh.
Lúc hơn hai tuổi lại vì tim có vấn đề nên phải làm phẫu thuật một lần. Mặc dù không phải vấn đề gì lớn nhưng mỗi khi Văn Tưởng nhớ những chuyện này, cô vẫn luôn mềm lòng với con gái nhiều hơn.
"Con cái là của hai người chúng ta, đối với chuyện giáo dục con bé cũng là trách nhiệm của chúng ta." Văn Tưởng nói: "Tính tình bây giờ của bé Uyển có hơi kiêu căng nhưng cho dù thế nào, chúng ta ít nhất còn có cơ hội vãn hồi, không phải sao?"
Trì Uyên khẽ thở dài, "Em nói đúng."
Tối hôm đó, sau khi cả nhà ăn cơm cùng nhau xong, Trì Uyên đứng dậy lên thư phòng, trước khi đi cũng gọi Trì Uyên đi theo, vẻ mặt trông nghiêm túc hơn bình thường rất nhiều.
Mà cô bé cúi đầu trông ủ rũ, không giống như lúc trước Trì Uyên mà gọi một tiếng, cô bé liền mềm mại cười chạy tới ôm lấy cẳng chân ba mình làm nũng.
Cảnh tượng này thay đổi có hơi đột ngột.
Hai ông anh ngồi bên bàn liếc mắt nhìn nhau, Trì Du đá đá chân Văn Cẩn ở dưới bàn, ánh mắt ý muốn hỏi.
Văn Cẩn để ly nước trong tay xuống, nâng mắt nhìn Văn Tưởng đang ngồi bên cạnh. Còn chưa mở miệng thì Văn Tưởng như là đã biết cậu bé muốn hỏi cái gì, nhàn nhạt mở miệng, "Hôm nay em gái con ở trường đánh nhau với người ta, còn lấy đồ chơi ném vào đầu bạn học làm cậu bé ấy bị thương."
Nghe xong lời này, phản ứng của Trì Du vô cùng lớn, bật người đứng dậy muốn đi lên lầu. Tuy Văn Cẩn không làm hành động lớn như cậu bé nhưng trên mặt cũng vô cùng lo lắng.
Văn Tưởng nhìn hai con trai, "Chuyện này là em gái con sai. Mặc dù con bé tuổi còn nhỏ nhưng cũng phải chịu trách nhiệm cho việc mình đã làm, hai đứa không cần nhúng tay vào."
Trì Du quay về chỗ, "Chuyện đã tra rõ ràng chưa ạ? Thật sự là bé Uyển động thủ trước sao mẹ?"
"Giáo viên đã đưa video giám sát cho ba mẹ xem ba lần rồi." Văn Tưởng rút tờ khăn giấy ướt lau tay, "Quả thật là con bé làm sai nhưng chủ yếu trách nhiệm vẫn là ba mẹ. Bình thường là chúng ta rất chiều con bé mới khiến tính tình của con bé càn quấy như vậy."
"Mẹ, nếu nói như vậy thì cả nhà chúng ta đều có trách nhiệm." Trì Du luôn luôn thương cô em gái này, "Dù sao bé Uyển vẫn còn nhỏ, mới bốn tuổi, cái gì cũng không hiểu."
"Chính vào lúc cái gì cũng không hiểu, chúng ta mới càng phải dạy con bé cho tốt hơn." Văn Tưởng nói xong quay đầu nhìn về phía trên lầu, "Được rồi, chuyện này hai đứa cũng đừng quản. Ba con tự có chừng mực, hai đứa lớn như vậy đã thấy ba ra tay đánh các con chưa?"
Trì Du nhớ đến khoảnh khắc nào đó trong quá khứ, rụt rụt cổ theo bản năng, chép miệng nói: "Ba không động tay mới đáng sợ đó ạ."
"......"
Văn Tưởng có hơi dở khóc dở cười.
Nhưng đúng là càng lớn tuổi, trách nhiệm trên vai Trì Uyên càng lúc càng nặng. Đã nhiều năm ngấm trong thương trường cũng hình thành thói quen không bộc lộ vui giận, chỉ cần ánh mắt thôi cũng đủ sợ hãi.
Ngược lại là cô, sau khi có con tính cách cũng không lạnh nhạt như trước kia nữa, thêm vài phần dịu dàng, thậm chí Tần Cấm cũng nói mấy năm nay cô thay đổi rất lớn.
-
Tối hôm đó Trì Uyển ở trong thư phòng của ba cũng không bị trách mắng gì, chỉ là bị phạt đứng hơn một tiếng. Sau đó Trì Uyên lại bảo cô bé ngày mai đi học thì xin lỗi bạn, hơn nữa mời cậu bé cuối tuần đến nhà ăn cơm.
Sau chuyện này, Trì Uyên và Văn Tưởng đã đạt được thoả thuận chưa từng có về vấn đề giáo dục con cái, ở trong nhà đều là ba nghiêm mẹ hiền.
Dần dà, ba đứa trẻ đều có hơi kính nể ba mình. Bình thường làm việc gì cũng không tuỳ ý, làm theo ý mình như trước nữa.
Năm đó Văn Cẩn và Trì Du lên cấp 3, vào lúc Trì Uyển đang học thể dục trên trường đột nhiên ngất xỉu. Sau khi vội vàng đưa đến bệnh viện, chẩn đoán tim lại xuất hiện vấn đề, cần phải phẫu thuật lần thứ 2.
Tin tức này đã phủ sự ủ rũ lên gia đình vẫn luôn luôn ấm áp vui vẻ, Trì Uyên và Văn Tưởng tạm dừng công việc trong tay, cả ngày đều ở bệnh viện với con gái.
Mấy năm nay dưới sự chỉ dẫn giáo dục của ba mẹ mà tính cách của Trì Uyển thay đổi rất lớn, không còn kiêu căng như trước nữa mà ngoan ngoãn nghe lời lại có chút tinh quái.
Cô bé không giống hai anh trai, một anh lớn lên giống mẹ một anh lớn lên giống ba, mà diện mạo của Trì Uyển kết hợp tất cả ưu điểm của ba mẹ. Ngũ quan càng lớn càng đẹp, lông mày lá liễu cùng đôi mắt đào hoa, xinh đẹp lại trang nhã.
Hôm phẫu thuật, người nhà họ Trì đều đến bệnh viện. Văn Tưởng nắm tay con gái, kiềm nén nước mắt, "Bé Uyển đừng sợ, chúng ta đều ở bên ngoài chờ con."
Trì Uyển khẽ nói một tiếng "vâng", giơ tay nắm lấy ngón tay Văn Tưởng, không nói gì nữa.
Văn Tưởng không dời ánh mắt, Trì Uyên ôm cô vào lòng, áo sơmi trước ngực ướt đẫm nước mắt của vợ, đôi mắt không khỏi đỏ lên.
Văn Cẩn sờ sờ gương mặt em gái, "Bé Uyển, anh Hai đợi em ra ngoài."
"Anh Ba cũng ở đây." Trì Du cong ngón tay quẹt qua chóp mũi cô bé, "Anh Ba đã nhờ bạn ở nước ngoài mua mấy bộ lego rồi, đợi em về nhà rồi chúng ta cùng chơi."
Trì Uyển cong môi, nói một tiếng "được."
Hôm đó là một ngày nắng đẹp, Văn Cẩn và em trai Trì Du đứng ở trước cửa sổ đợi từ khi trời quang đến lúc hoàng hôn, đợi đến lúc thành thị đèn đuốc sáng trưng như ban ngày, giống như một thành phố không bao giờ ngủ.
Bình luận facebook