Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
Thiệu Tử Phàm và Ứng Bình đưa Nhuế Ngạn đến cửa hàng thiết bị y tế, Nhuế Ngạn chào tạm biệt bọn họ, làm phiền họ lâu như vậy, Nhuế Ngạn cảm thấy rất áy náy, nhiều lần nói muốn mời bọn họ ăn cơm.
Ứng Bình ngược lại còn rất muốn cô tiếp tục làm phiền, nhưng cô nói đến thế này, anh ta cũng không dám mặt dày mặt dạn bám theo, lưu luyến nói tạm biệt.
Nhuế Ngạn vào cửa hàng thiết bị y tế, mua một cái xe lăn chuyên dụng không thấm nước để tắm rửa, sau đó xách theo một đống đồ gọi taxi.
Xách túi lớn túi bé về đến nhà, Nhuế Ngạn nhìn thấy người kia ngồi ngẩn người trước cửa sổ phòng khách, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại thở dài, từ hôm qua, chỉ cần anh ở một mình, việc làm nhiều nhất chính là ngẩn người.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Trác Lương xoay người lại, nói: “Về rồi à.” Trên mặt bình tĩnh không gợn sóng.
“Vâng.” Nhuế Ngạn cười đáp.
Khi Trác Lương nhìn thấy Nhuế Ngạn đẩy xe lăn tới, trong mắt thoáng nét kinh ngạc.
Nhuế Ngạn thật sự quá tinh tế.
Nhuế Ngạn bình tĩnh đẩy xe lăn vào WC của phòng ngủ chính, sau đó đi ra lấy điện thoại mới trong túi đồ đưa cho Trác Lương.
“Chú Tiểu Trác, cháu mua điện thoại mới cho chú nè.”
“Chú không cần điện thoại.” Trác Lương nhíu mày, không nhận.
“Thế này ạ.” Nhuế Ngạn thu tay về, ngồi xuống bàn ăn, bóc hộp đựng điện thoại, lấy máy ra rồi lắp sim vào “Đây là sim mới, ngoại trừ cháu thì không còn ai biết đâu ạ.”
Nhuế Ngạn lắp sim xong, khởi động máy, sau đó lưu số điện thoại của mình vào, nháy máy sang, phút chốc, tiếng chuông máy cô vang lên.
“Đây ạ, chú Tiểu Trác.” Nhuế Ngạn lại đưa điện thoại cho Trác Lương.
Trác Lương liếc cô một cái, xoay xe lăn đi.
“Chú không cần điện thoại.” Trác Lương nói lại lần nữa, trong giọng nói nhuốm vẻ buồn bã.
“Ừm.” Nhuế Ngạn đi tới trước mặt anh, cầm lấy bàn tay đặt trên đầu gối của anh, nhét điện thoại vào tay Trác Lương, giọng điệu nhẹ nhàng, “Chú Tiểu Trác, sau này chúng ta phải thường xuyên liên lạc, chú đừng có không nghe điện thoại của cháu đấy nhé.”
Trác Lương: “……” Cô đột nhiên nghe không hiểu anh nói gì sao?
“Đúng rồi.” Nhuế Ngạn vỗ đầu, “Cháu quên mua thức ăn, sắp 12 giờ rồi, chú Tiểu Trác đói chưa ạ? Cháu đi siêu thị mua ít thức ăn, cháu sẽ quay lại ngay.”
Nhuế Ngạn nói xong cũng không đợi Trác Lương đáp lời, cầm điện thoại và ví chạy ra khỏi cửa.
Khí thế trên người chú Tiểu Trác quá mạnh mẽ, nếu còn ở lại, cô nhất định sẽ quỳ xuống.
Trác Lương nhìn bóng dáng Nhuế Ngạn dần biến mất, chậm rãi cúi đầu nhìn điện thoại trong tay, mở ra, danh bạ chỉ có một dãy số không tên.
Trác Lương không hề do dự giơ tay, điện thoại màu champagne vẽ một đường cong duyên dáng trên không trung rồi rơi vào thùng rác, phát ra một tiếng “Rầm” không hề lưu tình.
Nhuế Ngạn đến siêu thị nhỏ ngoài cổng khu đô thị mua rau dưa trái cây, còn có kem đánh răng, bàn chải đánh răng, khăn mặt và đồ dùng hàng ngày, những gì cô có thể nghĩ ra đều mua hết.
Bữa trưa, Nhuế Ngạn cắm cơm, xào hai món rau xanh.
Trước khi nấu cơm, Nhuế Ngạn giẫm lên ghế lấy dao ra khỏi tủ bát, đúng lúc Trác Lương đi ngang qua trước cửa phòng bếp.
“Chỗ để dao của nhà cháu độc đáo thật đấy.”
Nhuế Ngạn run lên, suýt chút nữa ngã ra khỏi ghế.
“Cũng bình thường thôi ạ.” Nhuế Ngạn nhảy xuống ghế, “Dao gia truyền quý lắm đấy!”
“Thế thì cháu phải giấu cho kĩ nhé.”
Nhuế Ngạn nghiến răng, đúng là phải giấu kĩ thật.
“Chú Tiểu Trác, chú đăng ký số WeChat mới đi ạ, như thế chúng ta cũng tiện liên lạc hơn.” Nhuế Ngạn vừa xào rau vừa nói.
Tiếng máy hút mùi vang lên vù vù, ngoài phòng bếp không ai lên tiếng.
Nhuế Ngạn ló đầu ra nói lại lần nữa.
Trác Lương đưa lưng về phía cô, làm như không nghe thấy.
Nhuế Ngạn bĩu môi, thôi, đợi lát nữa cô đăng ký giúp anh vậy.
Nghe thấy tiếng cửa phòng bếp đóng lại, Trác Lương nhanh chóng nhặt điện thoại trong thùng rác lên, ném vào bàn cơm.
“Cải trắng xào, cà tím xào.” Nhuế Ngạn bưng đồ ăn lên bàn, “Hôm nay cháu nấu vội quá, chú ăn tạm nhé.”
“Bình thường cháu nấu cũng dễ ăn, nhưng hôm nay ít thời gian quá.” Nhuế Ngạn lại nói thêm một câu. Cải trắng xào, cà tím xào, tên món rất đơn giản, đồ ăn như tên, chính là cải trắng xào và cà tím xào.
Thấy Trác Lương gắp một miếng đưa vào trong miệng, mí mắt Nhuế Ngạn giật giật.
“Không tồi.” Trác Lương nuốt đồ ăn trong miệng xuống, “Khá tốt.”
Nhuế Ngạn cũng gắp một miếng lên ăn, không phát huy thất thường, cũng không vượt xa người thường, hương vị vẫn giống đồ ăn cô nấu mấy năm nay.
Hai người yên tĩnh ăn cơm, Trác Lương rất bình tĩnh, lúc ăn không phát ra tiếng động, nhưng tốc độ lại rất nhanh, có lẽ là thói quen được hình thành từ trong quân ngũ.
Ăn gần xong, cuối cùng Nhuế Ngạn vẫn buồn bã mở miệng: “Chú Tiểu Trác, thật ra, khả năng nấu nướng của cháu chỉ đến trình độ này, chú… Tạm chấp nhận nhé.”
Bộ dáng cúi đầu giống như một con lười rũ người trên cây, rất buồn bã.
“Thế à?” Trác Lương ngẩng đầu nhìn cô, khóe miệng khẽ cong lên, “Cháu có thể xào chín là tốt lắm rồi, chú không kén ăn đâu.”
Nụ cười này của Trác Lương như phù dung sớm nở tối tàn, nhưng đây là lần đầu tiên Nhuế Ngạn thấy anh cười, thoáng sửng sốt, bình thường chẳng phải rất độc miệng ư?
Buổi tối, nhân lúc Trác Lương say ngủ, Nhuế Ngạn lại ôm chăn gối ra nằm sô pha.
Đêm khuya tĩnh lặng, Nhuế Ngạn gối đầu lên tay, mở tròn mắt nhìn cửa phòng ngủ chính.
Có một số việc tốn công vô ích, nhưng lại không nhịn được mà làm như vậy, chỉ vì trong lòng bất ổn.
Thời gian trôi đi, Nhuế Ngạn nhìn đồng hồ trên tường, 1 giờ sáng, bảo sao lại mệt như vậy, Nhuế Ngạn che miệng ngáp một cái.
Cửa phòng ngủ chính lẳng lặng mở ra, người ngồi trên xe lăn xuất hiện bên cửa, vẻ mặt lạnh lẽo như sương.
Quả nhiên, cô lại không về phòng ngủ.
“Nhuế Ngạn, cháu về phòng của mình đi.” Tiếng nói rất trong trẻo, chứa đầy sự nghiêm khắc.
Nhuế Ngạn ngồi bật dậy.
Quần áo trên người anh vẫn là bộ ban ngày.
Đôi mắt anh dưới ánh đèn nhạt thâm trầm mà lạnh lẽo.
“Chú Tiểu… Tiểu Trác…” Nhuế Ngạn hoảng hốt đứng lên.
“Nhuế Ngạn, cháu về phòng ngủ đi, nếu còn để chú nhìn thấy cháu ngủ trong phòng khách, chú sẽ lập tức rời khỏi đây.” Có lẽ do trước đây từng là quân nhân, khi Trác Lương nói những lời này, giọng nói rất đanh thép, không mang theo một chút cảm tình nào, như từng nhát búa đập “Bộp bộp” vào màng nhĩ, khiến người ta hoa mắt chóng mặt.
“Đừng…” Nhuế Ngạn luống cuống chân tay, “Chú Tiểu Trác, chú đừng đi… Cháu về phòng ngay đây ạ.”
Nhuế Ngạn dứt lời, ôm chăn gối chạy về phòng, bóng dáng chạy chối chết như bị người khác cầm dao đuổi giết.
Trác Lương nhìn cửa phòng đóng chặt trước mặt anh, bóp trán.
Dường như Nhuế Ngạn rất quan tâm anh.
Ban đầu anh cứ tưởng do liên quan đến Lục Liễm, bây giờ nghĩ lại thì thấy không phải.
Anh với Nhuế Ngạn mới chỉ gặp nhau đúng một lần, nhưng Nhuế Ngạn quá quan tâm anh.
Loại quan tâm này quá rõ ràng, khiến người khác muốn bỏ qua cũng khó.
Cảm giác này tựa như…
Giống như tâm trạng của người thân khi anh vừa mới xảy ra chuyện.
Nhưng cũng không hẳn là giống, người thân quan tâm, đau khổ, xót thương, ngoài những cảm xúc này, Nhuế Ngạn có thêm sợ hãi, một nỗi sợ hãi đã cố gắng che giấu nhưng vẫn để lộ dấu vết.
Có lẽ cùng cô đến đây chính là một sai lầm.
Nghe thấy tiếng xe lăn lướt trên sàn nhà, âm thanh càng ngày càng xa, sau đó có tiếng đóng cửa vang lên, Nhuế Ngạn mới mở cửa phòng, lặng lẽ vào WC.
Liên tục hắt nước lạnh vào mặt, Nhuế Ngạn thở hổn hển, ngực phập phồng kịch liệt, hai tay chống lên bồn rửa mặt thở dài.
Phải chăng cô đã quá căng thẳng?
Từ khi nhìn thấy Trác Lương, tinh thần luôn rơi vào trạng thái căng cứng như dây đàn, cảm xúc sợ hãi luôn vờn quanh không tiêu tan.
Trác Lương nói rất đúng, cô không thể buộc anh ở bên hông, đi đâu cũng mang theo.
Cô không thể vì anh mà tự khiến bản thân chìm vào cảm xúc tiêu cực trước kia, nếu chính cô còn không thể điều tiết được thì biết chăm sóc anh thế nào đây?
Nhuế Ngạn cởi cúc áo ngủ, kéo cổ áo xuống, để lộ xương quai xanh trắng nõn.
Trong gương, chú bộ đội hoạt hình mặc quân trang màu xanh trên xương quai xanh đang mỉm cười chào cô.
“Hãy nhớ, chú bộ đội sẽ vĩnh viễn ở bên cháu.” Giọng nói vừa lười biếng lại kiêu ngạo lại vang lên bên tai cô.
Nhuế Ngạn giơ tay vuốt ve xương quai xanh một lát, khóe miệng nở nụ cười, nghiêm trang giơ tay chào chú bộ đội trong gương.
“Chú bộ đội, chú cũng sẽ kiên cường phải không?”
Cười xong, khuôn mặt Nhuế Ngạn lại nhuốm vẻ cô đơn, rũ mắt nỉ non: “Chú không được làm cháu thất vọng đâu đấy, việc cháu có thể làm được, chú bộ đội cũng nhất định có thể, đúng không?”
Sáng sớm hôm sau, Trác Lương vừa mở cửa phòng, bỗng ngửi thấy mùi cháo trắng ngọt thanh.
“Buổi sáng tốt lành, chú Tiểu Trác.” Người trong phòng bếp ló đầu ra chào anh, tươi cười sáng lạn.
“…Buổi sáng tốt lành.” Tâm trạng điều chỉnh khá tốt, không ngờ tố chất tâm lý của đứa nhỏ này cũng rất cao.
Ăn xong bữa sáng, Nhuế Ngạn không còn do dự như hôm qua, dứt khoát vẫy tay với Trác Lương, nói: “Cháu đi học đây ạ, chú, tạm biệt.”
Trác Lương ngồi trước cửa sổ, giống như một ông bố hiền từ, ánh mắt tràn ngập yêu thương lại phức tạp tiễn con gái đi học.
Hết chương 8
Ứng Bình ngược lại còn rất muốn cô tiếp tục làm phiền, nhưng cô nói đến thế này, anh ta cũng không dám mặt dày mặt dạn bám theo, lưu luyến nói tạm biệt.
Nhuế Ngạn vào cửa hàng thiết bị y tế, mua một cái xe lăn chuyên dụng không thấm nước để tắm rửa, sau đó xách theo một đống đồ gọi taxi.
Xách túi lớn túi bé về đến nhà, Nhuế Ngạn nhìn thấy người kia ngồi ngẩn người trước cửa sổ phòng khách, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại thở dài, từ hôm qua, chỉ cần anh ở một mình, việc làm nhiều nhất chính là ngẩn người.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Trác Lương xoay người lại, nói: “Về rồi à.” Trên mặt bình tĩnh không gợn sóng.
“Vâng.” Nhuế Ngạn cười đáp.
Khi Trác Lương nhìn thấy Nhuế Ngạn đẩy xe lăn tới, trong mắt thoáng nét kinh ngạc.
Nhuế Ngạn thật sự quá tinh tế.
Nhuế Ngạn bình tĩnh đẩy xe lăn vào WC của phòng ngủ chính, sau đó đi ra lấy điện thoại mới trong túi đồ đưa cho Trác Lương.
“Chú Tiểu Trác, cháu mua điện thoại mới cho chú nè.”
“Chú không cần điện thoại.” Trác Lương nhíu mày, không nhận.
“Thế này ạ.” Nhuế Ngạn thu tay về, ngồi xuống bàn ăn, bóc hộp đựng điện thoại, lấy máy ra rồi lắp sim vào “Đây là sim mới, ngoại trừ cháu thì không còn ai biết đâu ạ.”
Nhuế Ngạn lắp sim xong, khởi động máy, sau đó lưu số điện thoại của mình vào, nháy máy sang, phút chốc, tiếng chuông máy cô vang lên.
“Đây ạ, chú Tiểu Trác.” Nhuế Ngạn lại đưa điện thoại cho Trác Lương.
Trác Lương liếc cô một cái, xoay xe lăn đi.
“Chú không cần điện thoại.” Trác Lương nói lại lần nữa, trong giọng nói nhuốm vẻ buồn bã.
“Ừm.” Nhuế Ngạn đi tới trước mặt anh, cầm lấy bàn tay đặt trên đầu gối của anh, nhét điện thoại vào tay Trác Lương, giọng điệu nhẹ nhàng, “Chú Tiểu Trác, sau này chúng ta phải thường xuyên liên lạc, chú đừng có không nghe điện thoại của cháu đấy nhé.”
Trác Lương: “……” Cô đột nhiên nghe không hiểu anh nói gì sao?
“Đúng rồi.” Nhuế Ngạn vỗ đầu, “Cháu quên mua thức ăn, sắp 12 giờ rồi, chú Tiểu Trác đói chưa ạ? Cháu đi siêu thị mua ít thức ăn, cháu sẽ quay lại ngay.”
Nhuế Ngạn nói xong cũng không đợi Trác Lương đáp lời, cầm điện thoại và ví chạy ra khỏi cửa.
Khí thế trên người chú Tiểu Trác quá mạnh mẽ, nếu còn ở lại, cô nhất định sẽ quỳ xuống.
Trác Lương nhìn bóng dáng Nhuế Ngạn dần biến mất, chậm rãi cúi đầu nhìn điện thoại trong tay, mở ra, danh bạ chỉ có một dãy số không tên.
Trác Lương không hề do dự giơ tay, điện thoại màu champagne vẽ một đường cong duyên dáng trên không trung rồi rơi vào thùng rác, phát ra một tiếng “Rầm” không hề lưu tình.
Nhuế Ngạn đến siêu thị nhỏ ngoài cổng khu đô thị mua rau dưa trái cây, còn có kem đánh răng, bàn chải đánh răng, khăn mặt và đồ dùng hàng ngày, những gì cô có thể nghĩ ra đều mua hết.
Bữa trưa, Nhuế Ngạn cắm cơm, xào hai món rau xanh.
Trước khi nấu cơm, Nhuế Ngạn giẫm lên ghế lấy dao ra khỏi tủ bát, đúng lúc Trác Lương đi ngang qua trước cửa phòng bếp.
“Chỗ để dao của nhà cháu độc đáo thật đấy.”
Nhuế Ngạn run lên, suýt chút nữa ngã ra khỏi ghế.
“Cũng bình thường thôi ạ.” Nhuế Ngạn nhảy xuống ghế, “Dao gia truyền quý lắm đấy!”
“Thế thì cháu phải giấu cho kĩ nhé.”
Nhuế Ngạn nghiến răng, đúng là phải giấu kĩ thật.
“Chú Tiểu Trác, chú đăng ký số WeChat mới đi ạ, như thế chúng ta cũng tiện liên lạc hơn.” Nhuế Ngạn vừa xào rau vừa nói.
Tiếng máy hút mùi vang lên vù vù, ngoài phòng bếp không ai lên tiếng.
Nhuế Ngạn ló đầu ra nói lại lần nữa.
Trác Lương đưa lưng về phía cô, làm như không nghe thấy.
Nhuế Ngạn bĩu môi, thôi, đợi lát nữa cô đăng ký giúp anh vậy.
Nghe thấy tiếng cửa phòng bếp đóng lại, Trác Lương nhanh chóng nhặt điện thoại trong thùng rác lên, ném vào bàn cơm.
“Cải trắng xào, cà tím xào.” Nhuế Ngạn bưng đồ ăn lên bàn, “Hôm nay cháu nấu vội quá, chú ăn tạm nhé.”
“Bình thường cháu nấu cũng dễ ăn, nhưng hôm nay ít thời gian quá.” Nhuế Ngạn lại nói thêm một câu. Cải trắng xào, cà tím xào, tên món rất đơn giản, đồ ăn như tên, chính là cải trắng xào và cà tím xào.
Thấy Trác Lương gắp một miếng đưa vào trong miệng, mí mắt Nhuế Ngạn giật giật.
“Không tồi.” Trác Lương nuốt đồ ăn trong miệng xuống, “Khá tốt.”
Nhuế Ngạn cũng gắp một miếng lên ăn, không phát huy thất thường, cũng không vượt xa người thường, hương vị vẫn giống đồ ăn cô nấu mấy năm nay.
Hai người yên tĩnh ăn cơm, Trác Lương rất bình tĩnh, lúc ăn không phát ra tiếng động, nhưng tốc độ lại rất nhanh, có lẽ là thói quen được hình thành từ trong quân ngũ.
Ăn gần xong, cuối cùng Nhuế Ngạn vẫn buồn bã mở miệng: “Chú Tiểu Trác, thật ra, khả năng nấu nướng của cháu chỉ đến trình độ này, chú… Tạm chấp nhận nhé.”
Bộ dáng cúi đầu giống như một con lười rũ người trên cây, rất buồn bã.
“Thế à?” Trác Lương ngẩng đầu nhìn cô, khóe miệng khẽ cong lên, “Cháu có thể xào chín là tốt lắm rồi, chú không kén ăn đâu.”
Nụ cười này của Trác Lương như phù dung sớm nở tối tàn, nhưng đây là lần đầu tiên Nhuế Ngạn thấy anh cười, thoáng sửng sốt, bình thường chẳng phải rất độc miệng ư?
Buổi tối, nhân lúc Trác Lương say ngủ, Nhuế Ngạn lại ôm chăn gối ra nằm sô pha.
Đêm khuya tĩnh lặng, Nhuế Ngạn gối đầu lên tay, mở tròn mắt nhìn cửa phòng ngủ chính.
Có một số việc tốn công vô ích, nhưng lại không nhịn được mà làm như vậy, chỉ vì trong lòng bất ổn.
Thời gian trôi đi, Nhuế Ngạn nhìn đồng hồ trên tường, 1 giờ sáng, bảo sao lại mệt như vậy, Nhuế Ngạn che miệng ngáp một cái.
Cửa phòng ngủ chính lẳng lặng mở ra, người ngồi trên xe lăn xuất hiện bên cửa, vẻ mặt lạnh lẽo như sương.
Quả nhiên, cô lại không về phòng ngủ.
“Nhuế Ngạn, cháu về phòng của mình đi.” Tiếng nói rất trong trẻo, chứa đầy sự nghiêm khắc.
Nhuế Ngạn ngồi bật dậy.
Quần áo trên người anh vẫn là bộ ban ngày.
Đôi mắt anh dưới ánh đèn nhạt thâm trầm mà lạnh lẽo.
“Chú Tiểu… Tiểu Trác…” Nhuế Ngạn hoảng hốt đứng lên.
“Nhuế Ngạn, cháu về phòng ngủ đi, nếu còn để chú nhìn thấy cháu ngủ trong phòng khách, chú sẽ lập tức rời khỏi đây.” Có lẽ do trước đây từng là quân nhân, khi Trác Lương nói những lời này, giọng nói rất đanh thép, không mang theo một chút cảm tình nào, như từng nhát búa đập “Bộp bộp” vào màng nhĩ, khiến người ta hoa mắt chóng mặt.
“Đừng…” Nhuế Ngạn luống cuống chân tay, “Chú Tiểu Trác, chú đừng đi… Cháu về phòng ngay đây ạ.”
Nhuế Ngạn dứt lời, ôm chăn gối chạy về phòng, bóng dáng chạy chối chết như bị người khác cầm dao đuổi giết.
Trác Lương nhìn cửa phòng đóng chặt trước mặt anh, bóp trán.
Dường như Nhuế Ngạn rất quan tâm anh.
Ban đầu anh cứ tưởng do liên quan đến Lục Liễm, bây giờ nghĩ lại thì thấy không phải.
Anh với Nhuế Ngạn mới chỉ gặp nhau đúng một lần, nhưng Nhuế Ngạn quá quan tâm anh.
Loại quan tâm này quá rõ ràng, khiến người khác muốn bỏ qua cũng khó.
Cảm giác này tựa như…
Giống như tâm trạng của người thân khi anh vừa mới xảy ra chuyện.
Nhưng cũng không hẳn là giống, người thân quan tâm, đau khổ, xót thương, ngoài những cảm xúc này, Nhuế Ngạn có thêm sợ hãi, một nỗi sợ hãi đã cố gắng che giấu nhưng vẫn để lộ dấu vết.
Có lẽ cùng cô đến đây chính là một sai lầm.
Nghe thấy tiếng xe lăn lướt trên sàn nhà, âm thanh càng ngày càng xa, sau đó có tiếng đóng cửa vang lên, Nhuế Ngạn mới mở cửa phòng, lặng lẽ vào WC.
Liên tục hắt nước lạnh vào mặt, Nhuế Ngạn thở hổn hển, ngực phập phồng kịch liệt, hai tay chống lên bồn rửa mặt thở dài.
Phải chăng cô đã quá căng thẳng?
Từ khi nhìn thấy Trác Lương, tinh thần luôn rơi vào trạng thái căng cứng như dây đàn, cảm xúc sợ hãi luôn vờn quanh không tiêu tan.
Trác Lương nói rất đúng, cô không thể buộc anh ở bên hông, đi đâu cũng mang theo.
Cô không thể vì anh mà tự khiến bản thân chìm vào cảm xúc tiêu cực trước kia, nếu chính cô còn không thể điều tiết được thì biết chăm sóc anh thế nào đây?
Nhuế Ngạn cởi cúc áo ngủ, kéo cổ áo xuống, để lộ xương quai xanh trắng nõn.
Trong gương, chú bộ đội hoạt hình mặc quân trang màu xanh trên xương quai xanh đang mỉm cười chào cô.
“Hãy nhớ, chú bộ đội sẽ vĩnh viễn ở bên cháu.” Giọng nói vừa lười biếng lại kiêu ngạo lại vang lên bên tai cô.
Nhuế Ngạn giơ tay vuốt ve xương quai xanh một lát, khóe miệng nở nụ cười, nghiêm trang giơ tay chào chú bộ đội trong gương.
“Chú bộ đội, chú cũng sẽ kiên cường phải không?”
Cười xong, khuôn mặt Nhuế Ngạn lại nhuốm vẻ cô đơn, rũ mắt nỉ non: “Chú không được làm cháu thất vọng đâu đấy, việc cháu có thể làm được, chú bộ đội cũng nhất định có thể, đúng không?”
Sáng sớm hôm sau, Trác Lương vừa mở cửa phòng, bỗng ngửi thấy mùi cháo trắng ngọt thanh.
“Buổi sáng tốt lành, chú Tiểu Trác.” Người trong phòng bếp ló đầu ra chào anh, tươi cười sáng lạn.
“…Buổi sáng tốt lành.” Tâm trạng điều chỉnh khá tốt, không ngờ tố chất tâm lý của đứa nhỏ này cũng rất cao.
Ăn xong bữa sáng, Nhuế Ngạn không còn do dự như hôm qua, dứt khoát vẫy tay với Trác Lương, nói: “Cháu đi học đây ạ, chú, tạm biệt.”
Trác Lương ngồi trước cửa sổ, giống như một ông bố hiền từ, ánh mắt tràn ngập yêu thương lại phức tạp tiễn con gái đi học.
Hết chương 8
Bình luận facebook