-
Q.1 - Chương 11: Chuyên ngành nướng thịt mười lăm năm
Nhiều năm sau, tác giả bộ truyện này hỏi tôi: “Nếu năm đó nhốt cô và Tiêu Long Vũ vào cùng một căn phòng, cô sẽ làm gì?”
Tôi suy nghĩ một lát, cuối cùng độc ác trả lời: “Cơ hội ngàn năm có một như vậy! Bản cô nương nhất định sẽ đánh hộc máu tên lưu manh đó, sau đấy vẽ rùa lên mặt anh ta! ! . . . . . . Đương nhiên điều kiện tiên quyết là anh ta bị trói không thể đánh trả được. Còn nếu không bị trói. . . . . . Tôi sẽ rót trà cho anh ta. . . . . .”
Nhưng giờ này khắc này, khi vừa mới biết được bí mật kinh thiên động địa của Tiêu Long Vũ (cô nương à, cả thế giới chỉ có một mình cô không biết thôi) tôi liền đang kẹt trong trạng thái ngẩn ngơ, trong đầu hoàn toàn không còn thù hận khúc mắc gì với anh ta nữa mà chỉ văng vẳng câu nói “Vợ cưới khi mười sáu tuổi” của Ngụy Ba Như. . . . ” Vợ cưới khi mười sáu tuổi ” , ” Vợ cưới khi mười sáu tuổi ” . . . . . .
Một lúc rất lâu sau tôi mới lấy lại tinh thần, lẩm bẩm nói: “Đúng thật, tôi đã quên ở chỗ mọi người mười bốn mười lăm tuổi đã có thể kết hôn rồi. . . . . .” Nhưng sao trước giờ tôi chưa từng thấy Lan Khanh? Chẳng lẽ là ly thân? Cho nên Tiêu Long Vũ. . . . . .
Ngụy Ba Như vẫn im lặng nhìn tôi đang khiếp sợ, không nói một câu. Cho đến khi tôi hỏi cô ấy Lan Khanh giờ đang ở đâu, cô ấy mới chớp chớp mắt.
“Cô ấy đã mất lâu rồi.”
Cô ấy thở dài.
“Tỷ nghe sư phụ nói, trước kia Tiêu sư huynh không thế này đâu, sau khi Lan Khanh mất tính tình mới thay đổi nhiều như thế.”
Mặt tôi dại ra, trong đầu hiện lên cuộc đời ‘máu chó’ hai mươi mấy năm qua của Tiêu Long Vũ: Hồi nhỏ không rõ vì sao mà lưu lạc đầu đường, bị giáo chủ Liên Giáo tưởng nhầm là con gái mang về, sau này không biết vì sao lại vào Kế Môn. Trong lúc đó lại không biết chuyện gì đã xảy ra mà vợ chết, vì chịu cú sốc lớn, từ đây vừa phong lưu thành tính lưu tình khắp nơi, vừa thâm tình với người vợ đã mất, sắt son không đổi, chưa bao giờ quên. . . . . .
. . . . . . Thật không biết nên nói “Wow, anh thật tình cảm” hay là nên nói “Mẹ kiếp, thật máu chó” đây ! = =
Tôi lắc đầu, quyết định tạm thời đổi đề tài.
“Sư tỷ, tỷ có biết Dương Dương Dương của Liên Giáo không? Thân phận của cô ta chắc rất cao, sao lại bị Mao Mâu của Thiểu Dương đánh bại?”
Ánh mắt Ngụy Ba Như nhìn tôi như nhìn đồ ngốc. “Từ khi ta còn rất nhỏ, cô ta đã là Phó Giáo Chủ của Liên Giáo rồi.”
Vậy. . . . . . Cô ta cố ý thua sao?
“Tứ Đại Môn Phái trên giang hồ bây giờ, Tú Hoa đại diện cho ‘sinh’, Kế Môn đại diện cho ‘sức’, Thiểu Dương đại diện cho ‘thề’, mà Liên Giáo. . . . . . Là ‘chết’.” Cô ấy dùng giọng điệu máy móc nói, “Muội là người nước ngoài, không biết cũng bình thường. Trước nay Liên Giáo luôn là môn phái bí ẩn, cũng không tham dự vào việc trong giới võ lâm, cho đến bảy năm trước ——”
Cô ấy nói tới đây thì đột nhiên dừng lại, có chút sợ hãi nhìn đằng sau tôi. Tôi xoay người, thấy Tra Chí Cực đứng lặng im ở đó, không biết đã đứng nghe bao lâu rồi.
Anh ta tỉnh bơ đi tới, kéo tay tôi định dắt tôi đi. Đi chưa được mấy bước liền nghe thấy tiếng nói oán giận của Ngụy Ba Như: “Tra Chí Cực, huynh đang sợ cái gì? Sợ cô ấy biết được sự thật sao? Có phải huynh muốn muội làm chuyện này, huynh mới có thể để ý đến muội không?”
Tra Chí Cực quay đầu lại, lạnh lùng nhìn cô ấy. “Dù muội có để cả thiên hạ biết chuyện này, cũng chẳng liên quan gì đến ta?” Dứt lời, tiếp tục kéo tôi đi, đảo mắt đã sắp ra đến sân.
Tôi nhìn Tra Chí Cực vẻ mặt u ám bên cạnh, cảm thấy có chút bất an. Tôi chưa từng nhìn thấy anh ta như vậy bao giờ. Nhưng anh ta không nói gì đã đuổi tôi về phòng, nghĩ nghĩ rồi lại xoa đầu tôi.
“Sau này ít nói chuyện với Ngụy Ba Như đi. Phụ nữ. . . . . . Có lúc rất đáng sợ .”
————
Vài ngày sau, cuối cùng cũng đến ngày nghỉ huấn luyện. Vì muốn trấn an tâm trạng lo lắng u sầu của Tra Chí Cực, tôi lăn lộn trong phòng bếp một buổi sáng, nấu món sở trường nhất của mình. Ánh mắt bác gái nấu ăn nhìn tôi từ kỳ dị biến thành sùng bái, cuối cùng trợn mắt, giữ chặt tay tôi không ngừng nói nhất định lần tới sẽ tự mình thử làm cho mọi người ăn.
Tôi cười ha ha, nâng niu cái nồi trong tay, lề rề chạy đến trước cửa phòng Tra Chí Cực, đá văng cửa phòng: “Muội kho thịt cho huynh này ~~~~~~~. . . . . . . . . . . . Sao huynh huynh huynh lại ở đây? !”
Ở giữa phòng, một người đàn ông quần áo lộn xộn nằm trên mặt đất, một cánh tay che mắt. Nghe thấy tôi phá cửa đi vào, anh ta bỏ tay ra, nheo lại mắt nhìn tôi một lúc lâu.
Ai có thể nói cho tôi biết vì sao Tiêu Long Vũ lại ở trong phòng Tra Chí Cực không? Còn sắc mặt đỏ ửng nằm trên mặt đất nữa chứ? !
Tôi cầm cái nồi đứng ở cửa như cọc gỗ, kinh ngạc nhìn Tiêu Long Vũ thong thả ngồi dậy, đứng lên. Dường như anh ta hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ, sửa sang lại quần áo, mặt không biểu cảm nhếch môi nhìn tôi.
Tôi biết, mỗi lần anh bày ra cái vẻ mặt này đều là đang tính kế.
Chắc chắn anh ta nhớ tới chuyện tôi thừa dịp anh ta uống say đòi nợ giết người rồi! Nghĩ đến đây, tôi lập tức dâng nồi đến trước mặt anh ta, cười trừ cứng ngắc: “Nhị sư huynh, huynh xem, muội, muội nghe nói thịt kho dưỡng nhan giữ sắc nên mang đến hiếu kính huynh đây! TAT”
Hàng mi của Tiêu Long Vũ khẽ chớp, vẻ mặt lại thay đổi. Khóe môi anh ta cong lên, mở vung nồi ra, ngửi ngửi.
Nhìn biểu cảm “Cái này có thể ăn sao” của anh ta, tôi giống như phục vụ nhà hàng ‘chân chó’ ân cần nói: “Thịt kho củ từ, béo mà không ngấy, muội hầm mấy canh giờ đấy, trăm phần trăm thượng phẩm. Muội là chuyên gia thịt kho tàu 15 năm, phẩm chất giá trị tuyệt đối đáng tin cậy. Hơn nữa, củ từ là đồ bổ, dưỡng khí, đặc biệt còn có thể bổ thận. . . . . . ừm ừm. . . . . .”
Tiêu Long Vũ vốn đang có chút hứng thú, nhưng nghe đến đó liền biến sắc, đưa tay ra vỗ vào mặt tôi, một chưởng đẩy tôi ra.
“Nhìn ta giống thận hư sao! ?” Anh ta nheo mắt lại lạnh lùng hỏi.
“Đúng, hình như. . . . . . Có chút. . . . . .” Anh đọc Bách khoa mà xem, tưa lưỡi trắng hếu, tay chân lạnh lẽo, hay quên, mất ngủ, còn khó thở như anh. . . . . .
Chưa chờ tôi nói xong, trên mặt tôi chợt lạnh, trước mặt bỗng tối sầm, chẳng biết gì nữa.
Tiêu Long Vũ thẹn quá hóa giận, đánh bay tôi ra ngoài.
————
Trong điện Dục Đức, tôi yên lặng lấy khăn lông lạnh ôm má trái to hơn một cục so với má phái, nhận lấy ánh nhìn chăm chú của cả đạo trường.
Khốn kiếp, đánh người cũng đừng đánh mặt chứ. . . . . .
Đối mặt ánh mắt dò hỏi của mọi người, tôi liếc mắt nhìn Tiêu Long Vũ đang chợp mắt bên cạnh, hít sâu một hơi, nói dối: “Con. . . . . . Con không cẩn thận ngã từ trên nóc nhà xuống. . . . . . Là Nhị sư huynh đã cứu con. . . . . .”
Khóe miệng sư phụ giật giật, không nói gì nhìn tôi. Tra Chí Cực và Ngụy Ba Như cũng tỏ vẻ không tin.
Sư phụ, con hiểu mà, thật ra ngài muốn dùng tội danh “mưu sát đồng môn” để cắt xén tiền lương của Tiêu Long Vũ. Nhưng ngài phải biết rằng, trước mắt Tiêu Long Vũ phải dựa vào khoản tiền này để trả nợ. Anh ta mà bị trừ tiền lương không chừng sẽ giận quá xù nợ, mà chủ nợ là con đây này. . . . . . Đến lúc đó thì con tìm ai khóc. . . . . .
Hơn nữa, cảnh tượng vừa rồi tôi nhìn thấy, Tiêu Long Vũ này chẳng lẽ. . . . . . Bởi vì vợ cả qua đời bị sốc nên thèm muốn nam sắc? Nghe nói, chuyện này không phải chưa từng xảy ra. . . . . . Vì thế anh ta đến phòng của Tra Chí Cực cầu yêu không thành bị sỉ nhục, sau đấy Tra Chí Cực giận dữ bỏ đi, một mình anh ta nằm trên mặt đất tinh thần chán nản?
Hừ, muốn cướp Tra Chí Cực với tôi? ! Mơ đi! !
Ngay lúc tôi đang mơ mộng phấn khích, đột nhiên nghe thấy sư phụ ho một tiếng. Ánh mắt ông ấy phức tạp nhìn tôi một lát, cuối cùng nói: “Sau này Quách nhi làm việc cần thận thận hơn. Giờ đã sắp đến cuối năm, một tháng sau là hợp huấn hằng năm, đến lúc đó đến núi Thanh Trừng không thể lỗ mãng như vậy nữa.”
Hợp huấn?
Tôi nghi hoặc nhìn về phía Tra Chí Cực, anh ta quả nhiên nhận lấy lông công (tiếng địa phương Thượng Hải, chỉ người có thể hiểu được ám chỉ trong lời nói của người khác), cao giọng giải thích: “Hợp huấn tức là đệ tử của bốn môn phái lớn cùng rèn luyện và trau dồi. Thường cử hành vào đầu năm. Địa điểm hợp huấn ở thánh địa võ lâm núi Thanh Trừng phía bắc.”
. . . . . . Sư phụ, nói trắng ra là ngài muốn tìm mấy chưởng môn chơi mạt chược thôi đúng không? =.=
Lại nghe sư phụ nói tiếp: “Đúng vậy. Đây là lần đầu tiên Quách nhi tham gia, cần cư xử nghiêm túc, không thể đánh mất thể diện của Kế Môn nữa. Hợp huấn có sách hướng dẫn luyện tập, Long nhi, trong một tháng này con nhất định phải dạy cho con bé ba thức của Định Khôn.”
Tôi ôm mặt. Thật ra, trước kia trong lòng tôi cảnh đại hiệp giang hồ đánh nhau đều là bay lên trời, sau đấy loảng xoảng loảng xoảng mấy cái, tiếp theo là người nào đó tấn công vào tổ chức tà ác, xa xa là bóng lưng của nhân vật chính tay vác túi đi xa. . . . . .
Ở đâu ra mà lắm huấn luyện nền tảng với sách dạy võ thế!
Nhìn thấy vẻ mặt bi thương và đôi mắt rưng rưng của tôi, cuối cùng sư phụ cũng không nhịn được, chất vấn: “Chẳng phải chỉ là luyện mấy bộ sách võ thôi sao, làm vẻ mặt cầu xin đấy còn ra thể thống gì nữa! Ngay cả dũng khí đối mặt với khó khăn cũng không có, sao có thể trở thành cao thủ? ! Vi sư hỏi con, con cũng biết, kì phùng địch thủ gặp nhau ai sẽ thắng?”
Tôi nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: “Kẻ nào to hơn kẻ đó thắng.”
Sư phụ nhắm mắt lại đè nén cơn giận một lúc lâu. Cuối cùng trợn mắt nhìn Tiêu Long Vũ, lạnh lùng nói: “Long nhi, nếu trước khi tổ chức hợp huấn mà con vẫn không dạy được cho con bé thì năm nay con cũng không cần đi nữa!”
Tôi quay đầu nhìn về phía Tiêu Long Vũ đang chấn động, nước mắt vừa chảy ngược vào trong lại trào ra. Tiêu Long Vũ nổi giận, hung dữ trợn mắt: “Muội khóc cái gì mà khóc? ! Người khóc phải là ta đây này! !”
————
Thời gian chầm chậm trôi qua, đảo mắt đã non nửa tháng. Tôi mất ăn mất ngủ cố gắng chịu khó học ba bộ Định Khôn, trước mắt. . . . . . Còn đang phân tích động tác thứ ba của bộ thứ nhất.
Hôm đó, khi tôi dùng tốc độ tập Thái Cực đánh chiêu lần thứ 86, cuối cùng không nhịn nổi nữa, tội nghiệp nhìn Tiêu Long Vũ: “Nhị sư huynh, huynh đi xin với sư phụ cho muội không cần đi hợp huấn được không?”
“Muốn trốn à? Được. Ta có thể nói cho muội biết cách nhanh nhất.”
Mắt tôi lập tức đầy sao: “Là gì?”
“Tỏ tình với sư phụ. Cam đoan ngày mai muội sẽ bị trục xuất khỏi sư môn.”
“. . . . . .”
“Quá dốt. Đến cả sách võ sơ cấp cũng không nhớ được, muội nói xem muội có thể làm gì được? !” Tiêu Long Vũ đi vòng quanh tôi, chán nản nói, “Đã dạy đến mười mấy lần mà vẫn đánh như vậy. Lúc trước đến cả Ngụy Ba Như cũng chỉ cần năm lần là hiểu rồi ! Trong đầu muội đều là. . . . . . Cái gì mà ‘yamete’ ấy thôi đúng không?”
. . . . . . Cám ơn cả nhà anh. Trong đầu tôi chưa từng có mấy thứ đấy.
Nói tôi dốt? Có giỏi anh đến tương lai học toán cao cấp xem! Nếu anh thi qua tôi lập tức xóa hết nợ, thề với Voldemort đấy!!
Trong lúc tôi vừa tiếp tục đánh Thái Cực vừa nghiến răng kèn kẹt, khóe mắt đột nhiên liếc thấy sư phụ đang đi qua sân luyện võ. Tôi đột nhiên nghiêm túc hẳn lên, mỗi quyền mỗi cước đều lấy hết mười phần lực, ra quyền như gió, chân vững như bàn thạch! Chỉ thấy sư phụ đứng ở xa nhìn động tác của tôi, bước chân rõ ràng hơi dừng lại.
Sau đấy. . . . . . Ông ấy lắc đầu, che mặt bỏ đi.
Tôi: “. . . . . .”
Tiêu Long Vũ: “. . . . . .”
“Nhị sư huynh. . . . . . Thôi thì huynh dạy muội đi.”
Có lẽ anh ta thấy rất xấu hổ nên vẻ mặt cũng trở nên vô cùng dữ tợn. “Dương Quách ta cảnh cáo muội, muội đừng có gây phiền phức cho ta! Nếu vì muội mà ta không được đi Thanh Trừng. . . . .” Anh ta đạp một phát vỡ tảng đá bên rìa sân luyện võ, “Đầu muội sẽ giống như tảng đá này ! !”
Tôi run lẩy bẩy, sau đó lập tức trở khinh bỉ – Hừ, muốn đi ngắm mỹ nữ Liên Giáo chứ gì. Hay là anh. . . . . .
Tôi ai oán nói: “Huynh có thể để Tra sư huynh dạy muội mà. . . . . .”
“Để Tra sư huynh dạy muội? A, ha ha. . . . . . Để huynh ấy đến đây chàng chàng thiếp thiếp, ngắm hoa nở hoa tàn trước đình, nhìn mây tán mây tụ trên trời, ngọt ngào hơn cả mật với muội sao? !” Tiêu Long Vũ giận quá hóa cười, to tiếng rít gào, “Dương Quách, muốn ta để cho muội yêu đương? ! Muội nằm mơ đi! !”
. . . . . . Nhìn xem, nhìn xem, Tiêu Long Vũ, quả nhiên là thích Tra Chí Cực! Tra Chí Cực còn nói phụ nữ rất đáng sợ! Tôi thấy đàn ông còn đáng sợ hơn! !
***
【 Kỳ hoa tiểu kịch trường no. 4】
Tiêu Long Vũ: Cuộc đối thoại hôm nay là ta mở đầu. . . . . . Thật thần kỳ.
Dương Quách: Bởi vì muội bị huynh hành hạ kiệt sức rồi. . . . . .
Tiêu Long Vũ: Chậc chậc, sao đến cả chút khổ đấy muội cũng không chịu được. Chẳng phải chỉ là mấy bộ sách võ thôi sao? Nhớ năm đó, vi phu vì báo thù mà liều mạng luyện võ, bị người nào đó giày vò đến mức muốn nhảy ra khỏi cửa sổ. . . . . . Sau này mới nhớ ra đấy là tầng một, đành phải nhịn.
Dương Quách: . . . . . . Xem ra huynh vẫn còn hạ thủ lưu tình với muội, chưa dùng nến ( khụ, các bạn nhỏ đọc không hiểu thì không cần nghiên cứu đâu, nến đấy chỉ để chiếu sáng thôi. . . . . . )
Tiêu Long Vũ: Hử? Muội thích nến hả? Vậy đêm nay chúng ta cùng dùng nến được không?
Dương Quách: (họa là từ miệng mà ra. . . . . . )
Tôi suy nghĩ một lát, cuối cùng độc ác trả lời: “Cơ hội ngàn năm có một như vậy! Bản cô nương nhất định sẽ đánh hộc máu tên lưu manh đó, sau đấy vẽ rùa lên mặt anh ta! ! . . . . . . Đương nhiên điều kiện tiên quyết là anh ta bị trói không thể đánh trả được. Còn nếu không bị trói. . . . . . Tôi sẽ rót trà cho anh ta. . . . . .”
Nhưng giờ này khắc này, khi vừa mới biết được bí mật kinh thiên động địa của Tiêu Long Vũ (cô nương à, cả thế giới chỉ có một mình cô không biết thôi) tôi liền đang kẹt trong trạng thái ngẩn ngơ, trong đầu hoàn toàn không còn thù hận khúc mắc gì với anh ta nữa mà chỉ văng vẳng câu nói “Vợ cưới khi mười sáu tuổi” của Ngụy Ba Như. . . . ” Vợ cưới khi mười sáu tuổi ” , ” Vợ cưới khi mười sáu tuổi ” . . . . . .
Một lúc rất lâu sau tôi mới lấy lại tinh thần, lẩm bẩm nói: “Đúng thật, tôi đã quên ở chỗ mọi người mười bốn mười lăm tuổi đã có thể kết hôn rồi. . . . . .” Nhưng sao trước giờ tôi chưa từng thấy Lan Khanh? Chẳng lẽ là ly thân? Cho nên Tiêu Long Vũ. . . . . .
Ngụy Ba Như vẫn im lặng nhìn tôi đang khiếp sợ, không nói một câu. Cho đến khi tôi hỏi cô ấy Lan Khanh giờ đang ở đâu, cô ấy mới chớp chớp mắt.
“Cô ấy đã mất lâu rồi.”
Cô ấy thở dài.
“Tỷ nghe sư phụ nói, trước kia Tiêu sư huynh không thế này đâu, sau khi Lan Khanh mất tính tình mới thay đổi nhiều như thế.”
Mặt tôi dại ra, trong đầu hiện lên cuộc đời ‘máu chó’ hai mươi mấy năm qua của Tiêu Long Vũ: Hồi nhỏ không rõ vì sao mà lưu lạc đầu đường, bị giáo chủ Liên Giáo tưởng nhầm là con gái mang về, sau này không biết vì sao lại vào Kế Môn. Trong lúc đó lại không biết chuyện gì đã xảy ra mà vợ chết, vì chịu cú sốc lớn, từ đây vừa phong lưu thành tính lưu tình khắp nơi, vừa thâm tình với người vợ đã mất, sắt son không đổi, chưa bao giờ quên. . . . . .
. . . . . . Thật không biết nên nói “Wow, anh thật tình cảm” hay là nên nói “Mẹ kiếp, thật máu chó” đây ! = =
Tôi lắc đầu, quyết định tạm thời đổi đề tài.
“Sư tỷ, tỷ có biết Dương Dương Dương của Liên Giáo không? Thân phận của cô ta chắc rất cao, sao lại bị Mao Mâu của Thiểu Dương đánh bại?”
Ánh mắt Ngụy Ba Như nhìn tôi như nhìn đồ ngốc. “Từ khi ta còn rất nhỏ, cô ta đã là Phó Giáo Chủ của Liên Giáo rồi.”
Vậy. . . . . . Cô ta cố ý thua sao?
“Tứ Đại Môn Phái trên giang hồ bây giờ, Tú Hoa đại diện cho ‘sinh’, Kế Môn đại diện cho ‘sức’, Thiểu Dương đại diện cho ‘thề’, mà Liên Giáo. . . . . . Là ‘chết’.” Cô ấy dùng giọng điệu máy móc nói, “Muội là người nước ngoài, không biết cũng bình thường. Trước nay Liên Giáo luôn là môn phái bí ẩn, cũng không tham dự vào việc trong giới võ lâm, cho đến bảy năm trước ——”
Cô ấy nói tới đây thì đột nhiên dừng lại, có chút sợ hãi nhìn đằng sau tôi. Tôi xoay người, thấy Tra Chí Cực đứng lặng im ở đó, không biết đã đứng nghe bao lâu rồi.
Anh ta tỉnh bơ đi tới, kéo tay tôi định dắt tôi đi. Đi chưa được mấy bước liền nghe thấy tiếng nói oán giận của Ngụy Ba Như: “Tra Chí Cực, huynh đang sợ cái gì? Sợ cô ấy biết được sự thật sao? Có phải huynh muốn muội làm chuyện này, huynh mới có thể để ý đến muội không?”
Tra Chí Cực quay đầu lại, lạnh lùng nhìn cô ấy. “Dù muội có để cả thiên hạ biết chuyện này, cũng chẳng liên quan gì đến ta?” Dứt lời, tiếp tục kéo tôi đi, đảo mắt đã sắp ra đến sân.
Tôi nhìn Tra Chí Cực vẻ mặt u ám bên cạnh, cảm thấy có chút bất an. Tôi chưa từng nhìn thấy anh ta như vậy bao giờ. Nhưng anh ta không nói gì đã đuổi tôi về phòng, nghĩ nghĩ rồi lại xoa đầu tôi.
“Sau này ít nói chuyện với Ngụy Ba Như đi. Phụ nữ. . . . . . Có lúc rất đáng sợ .”
————
Vài ngày sau, cuối cùng cũng đến ngày nghỉ huấn luyện. Vì muốn trấn an tâm trạng lo lắng u sầu của Tra Chí Cực, tôi lăn lộn trong phòng bếp một buổi sáng, nấu món sở trường nhất của mình. Ánh mắt bác gái nấu ăn nhìn tôi từ kỳ dị biến thành sùng bái, cuối cùng trợn mắt, giữ chặt tay tôi không ngừng nói nhất định lần tới sẽ tự mình thử làm cho mọi người ăn.
Tôi cười ha ha, nâng niu cái nồi trong tay, lề rề chạy đến trước cửa phòng Tra Chí Cực, đá văng cửa phòng: “Muội kho thịt cho huynh này ~~~~~~~. . . . . . . . . . . . Sao huynh huynh huynh lại ở đây? !”
Ở giữa phòng, một người đàn ông quần áo lộn xộn nằm trên mặt đất, một cánh tay che mắt. Nghe thấy tôi phá cửa đi vào, anh ta bỏ tay ra, nheo lại mắt nhìn tôi một lúc lâu.
Ai có thể nói cho tôi biết vì sao Tiêu Long Vũ lại ở trong phòng Tra Chí Cực không? Còn sắc mặt đỏ ửng nằm trên mặt đất nữa chứ? !
Tôi cầm cái nồi đứng ở cửa như cọc gỗ, kinh ngạc nhìn Tiêu Long Vũ thong thả ngồi dậy, đứng lên. Dường như anh ta hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ, sửa sang lại quần áo, mặt không biểu cảm nhếch môi nhìn tôi.
Tôi biết, mỗi lần anh bày ra cái vẻ mặt này đều là đang tính kế.
Chắc chắn anh ta nhớ tới chuyện tôi thừa dịp anh ta uống say đòi nợ giết người rồi! Nghĩ đến đây, tôi lập tức dâng nồi đến trước mặt anh ta, cười trừ cứng ngắc: “Nhị sư huynh, huynh xem, muội, muội nghe nói thịt kho dưỡng nhan giữ sắc nên mang đến hiếu kính huynh đây! TAT”
Hàng mi của Tiêu Long Vũ khẽ chớp, vẻ mặt lại thay đổi. Khóe môi anh ta cong lên, mở vung nồi ra, ngửi ngửi.
Nhìn biểu cảm “Cái này có thể ăn sao” của anh ta, tôi giống như phục vụ nhà hàng ‘chân chó’ ân cần nói: “Thịt kho củ từ, béo mà không ngấy, muội hầm mấy canh giờ đấy, trăm phần trăm thượng phẩm. Muội là chuyên gia thịt kho tàu 15 năm, phẩm chất giá trị tuyệt đối đáng tin cậy. Hơn nữa, củ từ là đồ bổ, dưỡng khí, đặc biệt còn có thể bổ thận. . . . . . ừm ừm. . . . . .”
Tiêu Long Vũ vốn đang có chút hứng thú, nhưng nghe đến đó liền biến sắc, đưa tay ra vỗ vào mặt tôi, một chưởng đẩy tôi ra.
“Nhìn ta giống thận hư sao! ?” Anh ta nheo mắt lại lạnh lùng hỏi.
“Đúng, hình như. . . . . . Có chút. . . . . .” Anh đọc Bách khoa mà xem, tưa lưỡi trắng hếu, tay chân lạnh lẽo, hay quên, mất ngủ, còn khó thở như anh. . . . . .
Chưa chờ tôi nói xong, trên mặt tôi chợt lạnh, trước mặt bỗng tối sầm, chẳng biết gì nữa.
Tiêu Long Vũ thẹn quá hóa giận, đánh bay tôi ra ngoài.
————
Trong điện Dục Đức, tôi yên lặng lấy khăn lông lạnh ôm má trái to hơn một cục so với má phái, nhận lấy ánh nhìn chăm chú của cả đạo trường.
Khốn kiếp, đánh người cũng đừng đánh mặt chứ. . . . . .
Đối mặt ánh mắt dò hỏi của mọi người, tôi liếc mắt nhìn Tiêu Long Vũ đang chợp mắt bên cạnh, hít sâu một hơi, nói dối: “Con. . . . . . Con không cẩn thận ngã từ trên nóc nhà xuống. . . . . . Là Nhị sư huynh đã cứu con. . . . . .”
Khóe miệng sư phụ giật giật, không nói gì nhìn tôi. Tra Chí Cực và Ngụy Ba Như cũng tỏ vẻ không tin.
Sư phụ, con hiểu mà, thật ra ngài muốn dùng tội danh “mưu sát đồng môn” để cắt xén tiền lương của Tiêu Long Vũ. Nhưng ngài phải biết rằng, trước mắt Tiêu Long Vũ phải dựa vào khoản tiền này để trả nợ. Anh ta mà bị trừ tiền lương không chừng sẽ giận quá xù nợ, mà chủ nợ là con đây này. . . . . . Đến lúc đó thì con tìm ai khóc. . . . . .
Hơn nữa, cảnh tượng vừa rồi tôi nhìn thấy, Tiêu Long Vũ này chẳng lẽ. . . . . . Bởi vì vợ cả qua đời bị sốc nên thèm muốn nam sắc? Nghe nói, chuyện này không phải chưa từng xảy ra. . . . . . Vì thế anh ta đến phòng của Tra Chí Cực cầu yêu không thành bị sỉ nhục, sau đấy Tra Chí Cực giận dữ bỏ đi, một mình anh ta nằm trên mặt đất tinh thần chán nản?
Hừ, muốn cướp Tra Chí Cực với tôi? ! Mơ đi! !
Ngay lúc tôi đang mơ mộng phấn khích, đột nhiên nghe thấy sư phụ ho một tiếng. Ánh mắt ông ấy phức tạp nhìn tôi một lát, cuối cùng nói: “Sau này Quách nhi làm việc cần thận thận hơn. Giờ đã sắp đến cuối năm, một tháng sau là hợp huấn hằng năm, đến lúc đó đến núi Thanh Trừng không thể lỗ mãng như vậy nữa.”
Hợp huấn?
Tôi nghi hoặc nhìn về phía Tra Chí Cực, anh ta quả nhiên nhận lấy lông công (tiếng địa phương Thượng Hải, chỉ người có thể hiểu được ám chỉ trong lời nói của người khác), cao giọng giải thích: “Hợp huấn tức là đệ tử của bốn môn phái lớn cùng rèn luyện và trau dồi. Thường cử hành vào đầu năm. Địa điểm hợp huấn ở thánh địa võ lâm núi Thanh Trừng phía bắc.”
. . . . . . Sư phụ, nói trắng ra là ngài muốn tìm mấy chưởng môn chơi mạt chược thôi đúng không? =.=
Lại nghe sư phụ nói tiếp: “Đúng vậy. Đây là lần đầu tiên Quách nhi tham gia, cần cư xử nghiêm túc, không thể đánh mất thể diện của Kế Môn nữa. Hợp huấn có sách hướng dẫn luyện tập, Long nhi, trong một tháng này con nhất định phải dạy cho con bé ba thức của Định Khôn.”
Tôi ôm mặt. Thật ra, trước kia trong lòng tôi cảnh đại hiệp giang hồ đánh nhau đều là bay lên trời, sau đấy loảng xoảng loảng xoảng mấy cái, tiếp theo là người nào đó tấn công vào tổ chức tà ác, xa xa là bóng lưng của nhân vật chính tay vác túi đi xa. . . . . .
Ở đâu ra mà lắm huấn luyện nền tảng với sách dạy võ thế!
Nhìn thấy vẻ mặt bi thương và đôi mắt rưng rưng của tôi, cuối cùng sư phụ cũng không nhịn được, chất vấn: “Chẳng phải chỉ là luyện mấy bộ sách võ thôi sao, làm vẻ mặt cầu xin đấy còn ra thể thống gì nữa! Ngay cả dũng khí đối mặt với khó khăn cũng không có, sao có thể trở thành cao thủ? ! Vi sư hỏi con, con cũng biết, kì phùng địch thủ gặp nhau ai sẽ thắng?”
Tôi nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: “Kẻ nào to hơn kẻ đó thắng.”
Sư phụ nhắm mắt lại đè nén cơn giận một lúc lâu. Cuối cùng trợn mắt nhìn Tiêu Long Vũ, lạnh lùng nói: “Long nhi, nếu trước khi tổ chức hợp huấn mà con vẫn không dạy được cho con bé thì năm nay con cũng không cần đi nữa!”
Tôi quay đầu nhìn về phía Tiêu Long Vũ đang chấn động, nước mắt vừa chảy ngược vào trong lại trào ra. Tiêu Long Vũ nổi giận, hung dữ trợn mắt: “Muội khóc cái gì mà khóc? ! Người khóc phải là ta đây này! !”
————
Thời gian chầm chậm trôi qua, đảo mắt đã non nửa tháng. Tôi mất ăn mất ngủ cố gắng chịu khó học ba bộ Định Khôn, trước mắt. . . . . . Còn đang phân tích động tác thứ ba của bộ thứ nhất.
Hôm đó, khi tôi dùng tốc độ tập Thái Cực đánh chiêu lần thứ 86, cuối cùng không nhịn nổi nữa, tội nghiệp nhìn Tiêu Long Vũ: “Nhị sư huynh, huynh đi xin với sư phụ cho muội không cần đi hợp huấn được không?”
“Muốn trốn à? Được. Ta có thể nói cho muội biết cách nhanh nhất.”
Mắt tôi lập tức đầy sao: “Là gì?”
“Tỏ tình với sư phụ. Cam đoan ngày mai muội sẽ bị trục xuất khỏi sư môn.”
“. . . . . .”
“Quá dốt. Đến cả sách võ sơ cấp cũng không nhớ được, muội nói xem muội có thể làm gì được? !” Tiêu Long Vũ đi vòng quanh tôi, chán nản nói, “Đã dạy đến mười mấy lần mà vẫn đánh như vậy. Lúc trước đến cả Ngụy Ba Như cũng chỉ cần năm lần là hiểu rồi ! Trong đầu muội đều là. . . . . . Cái gì mà ‘yamete’ ấy thôi đúng không?”
. . . . . . Cám ơn cả nhà anh. Trong đầu tôi chưa từng có mấy thứ đấy.
Nói tôi dốt? Có giỏi anh đến tương lai học toán cao cấp xem! Nếu anh thi qua tôi lập tức xóa hết nợ, thề với Voldemort đấy!!
Trong lúc tôi vừa tiếp tục đánh Thái Cực vừa nghiến răng kèn kẹt, khóe mắt đột nhiên liếc thấy sư phụ đang đi qua sân luyện võ. Tôi đột nhiên nghiêm túc hẳn lên, mỗi quyền mỗi cước đều lấy hết mười phần lực, ra quyền như gió, chân vững như bàn thạch! Chỉ thấy sư phụ đứng ở xa nhìn động tác của tôi, bước chân rõ ràng hơi dừng lại.
Sau đấy. . . . . . Ông ấy lắc đầu, che mặt bỏ đi.
Tôi: “. . . . . .”
Tiêu Long Vũ: “. . . . . .”
“Nhị sư huynh. . . . . . Thôi thì huynh dạy muội đi.”
Có lẽ anh ta thấy rất xấu hổ nên vẻ mặt cũng trở nên vô cùng dữ tợn. “Dương Quách ta cảnh cáo muội, muội đừng có gây phiền phức cho ta! Nếu vì muội mà ta không được đi Thanh Trừng. . . . .” Anh ta đạp một phát vỡ tảng đá bên rìa sân luyện võ, “Đầu muội sẽ giống như tảng đá này ! !”
Tôi run lẩy bẩy, sau đó lập tức trở khinh bỉ – Hừ, muốn đi ngắm mỹ nữ Liên Giáo chứ gì. Hay là anh. . . . . .
Tôi ai oán nói: “Huynh có thể để Tra sư huynh dạy muội mà. . . . . .”
“Để Tra sư huynh dạy muội? A, ha ha. . . . . . Để huynh ấy đến đây chàng chàng thiếp thiếp, ngắm hoa nở hoa tàn trước đình, nhìn mây tán mây tụ trên trời, ngọt ngào hơn cả mật với muội sao? !” Tiêu Long Vũ giận quá hóa cười, to tiếng rít gào, “Dương Quách, muốn ta để cho muội yêu đương? ! Muội nằm mơ đi! !”
. . . . . . Nhìn xem, nhìn xem, Tiêu Long Vũ, quả nhiên là thích Tra Chí Cực! Tra Chí Cực còn nói phụ nữ rất đáng sợ! Tôi thấy đàn ông còn đáng sợ hơn! !
***
【 Kỳ hoa tiểu kịch trường no. 4】
Tiêu Long Vũ: Cuộc đối thoại hôm nay là ta mở đầu. . . . . . Thật thần kỳ.
Dương Quách: Bởi vì muội bị huynh hành hạ kiệt sức rồi. . . . . .
Tiêu Long Vũ: Chậc chậc, sao đến cả chút khổ đấy muội cũng không chịu được. Chẳng phải chỉ là mấy bộ sách võ thôi sao? Nhớ năm đó, vi phu vì báo thù mà liều mạng luyện võ, bị người nào đó giày vò đến mức muốn nhảy ra khỏi cửa sổ. . . . . . Sau này mới nhớ ra đấy là tầng một, đành phải nhịn.
Dương Quách: . . . . . . Xem ra huynh vẫn còn hạ thủ lưu tình với muội, chưa dùng nến ( khụ, các bạn nhỏ đọc không hiểu thì không cần nghiên cứu đâu, nến đấy chỉ để chiếu sáng thôi. . . . . . )
Tiêu Long Vũ: Hử? Muội thích nến hả? Vậy đêm nay chúng ta cùng dùng nến được không?
Dương Quách: (họa là từ miệng mà ra. . . . . . )
Bình luận facebook