-
Q.2 - Chương 34: Người đàn bà chanh chua 18 trảo
Tôi ngồi ở vị trí gần cửa sổ trên tầng hai quán rượu, miệng ngậm que tăm, hai chân gác lên bàn, nhàn nhã nhìn xuống dưới tầng xem người đi lại.
Ngay tại thời khắc yên tĩnh tốt đẹp này, bỗng nghe thấy tiếng rú bi thảm của tiểu nhị:
“Dương thiếu gia, không xong rồi! Nha hoàn, nha hoàn của ngài lại đánh nhau rồi!”
Trong lòng tôi giật thót, cắn gãy que tăm, xoay người hạ chân xuống đất, chỉ nghe thấy tiếng mình đang nghiến răng ken két.
Tên khốn này. . . . . . Không thể ngoan ngoãn vài ngày được sao? !
Tôi tức giận ngút trời theo tiểu nhị đi ra ngã tư, chỗ đó đã bị quần chúng nhân dân thích xem náo nhiệt vây thành vòng tròn chật như nêm, thỉnh thoảng vang lên tiếng ồn ào.
Tôi vuốt tay áo, đè lên vai người trước mặt, nhảy qua. Quả nhiên thấy bên trong có bóng người một vàng một xanh đang quay cuồng đánh nhau trên mặt đất. Vài người xung quanh muốn nhúng tay vào, đều bị hai người trong trận đánh văng ra.
Tôi hít một hơi thật sâu.
Mới đến Hoàng Thành bao ngày, mới bao nhiêu ngày hả? ! ! Anh ta đã đánh nhau không dưới 20 trận lớn nhỏ rồi ! Tôi rất hoài nghi tên nhóc này kiếp trước là con gà chọi!
Đáng hận nhất là sau khi kết thúc đều do tôi đi giải quyết hậu quả cho anh ta, xem tôi là bảo mẫu của anh ta sao? ! !
Tôi càng nghĩ càng giận, dồn khí đan điền, chống nạnh gào lên với bức tường người kia: “Tiêu Tiểu Vũ! Tôi đếm đến ba! !”
“Một!” Một trong hai bóng người đang đánh nhau rõ ràng hơi dừng lại.
“Hai!” Trong bức tường người xuất hiện một cái khe.
“Ba!”
Vừa dứt lời, một cô gái trẻ chật vật chen ra khỏi đám người, rơi phịch xuống trước mặt tôi. Môi đỏ răng trắng, đôi mắt lấp lánh, mặc váy áo màu xanh biếc, quần dài màu trắng, cây trâm màu xanh nhạt trên bím tóc tết cứ lay lay theo động tác.
. . . . . . Y như một củ hành tây Sơn Đông.
Tôi đã quá tuyệt vọng với mắt thẩm mỹ của Tiêu Long Vũ rồi. Nhìn cô gái đầu bù tóc rối trước mặt chỉ thấy quá mệt mỏi. Mắt người nào mà không tốt chắc còn tưởng rằng yêu quái tu luyện thành tinh bò từ bếp nhà ai ra. . . . . .
Lúc này, yêu quái hành tây đang cười ngây ngô với tôi.
“A Tâm. . . . . . Huynh, huynh cũng tới rồi? Thật, thật khéo nha. . . . . .”
“Khéo? !” Tôi nhíu mày.
“Khụ khụ. . . . . .” Ánh mắt anh ta đảo một vòng, sau đấy giả vờ ho hai tiếng, mồ hôi trên trán từ từ chảy xuống.
Tôi không nói gì, nhìn chằm chằm anh ta.
Từ nhỏ Tiêu Long Vũ đã có bộ mặt thèm ngược này rồi, lớn lên khuôn mặt vẫn cứ gây thị phi như thế. Nhưng mái tóc vốn dài như tơ đã bị giật rối bù sang hai bên, khuôn mặt khuynh thành giờ xanh xanh tím tím, hớn hở như cái bảng pha màu.
Lần này bị đánh hơi thảm. Tôi không thoải mái nhíu mày.
“A, A Tâm. . .” Tiêu Long Vũ túm lấy tay áo tôi, đôi mắt quyến rũ híp lại thành một đường chỉ nhỏ.
Hừ.
“A Tâm, huynh hãy nghe muội nói, là bọn chúng cướp đoạt dân nữ trước. . . . . .”
Tôi còn chưa kịp mở miệng, đám người lại bị gạt ra, một tiếng hét to vang lên: “Ả đàn bà chanh chua không được dạy dỗ này! Ta còn đang không hiểu sao lại chuồn nhanh vậy, hóa ra là chủ nhân đến!”
Chỉ thấy một cậu ấm tay cầm quạt giấy, mặc áo lưới lộng lẫy, dáng vẻ rất có lỗi với quần chúng đi tới trước mặt chúng tôi. Màu sắc trên mặt anh ta cũng không ít hơn Tiêu Long Vũ.
Tiêu Long Vũ bật lại: “Ngươi nói gì? !”
“Ta nói ngươi vô học! Một tiểu nha hoàn phải có bổn phận của nha hoàn, ai lại chanh chua như ngươi, còn thích xía vào chuyện của người khác, không biết là chó dại nhà ai thả ra. . . . . . A, chủ nhân của ngươi là tiểu thiếu gia còn nữ tính hơn cả ngươi đấy à!” Người đó nhổ nước miếng về phía tôi.
“Ngươi! ! !” Tiêu Long Vũ tức giận đến mức tay bắt đầu run run, nhưng nhìn thấy vẻ mặt cao quý lạnh lùng không chút cảm xúc của tôi bèn kìm chế không ra tay.
Người nọ cười lạnh, vẫy tay với gia nhân ở đằng sau. “Đưa đi.”
“Cô nương! Đại hiệp! Cứu! . . . . . . Đại hiệp! Đại hiệp! . . . . . . Hu hu hu. . . . . .” Một cô gái vô cùng xinh đẹp yếu ớt đang bị mấy gia nhân kéo lên xe ngựa. Cô ấy khóc cầu cứu tôi, ánh mắt như một người bị đói bụng ba ngày bỗng nhìn thấy một con gà hầm to hơn mười mét.
. . . . . . Cướp đoạt dân nữ thật à?
Tôi khẽ chớp mắt. Xuyên không lâu như vậy cuối cùng cũng gặp được tiết mục kinh điển rồi.
“Áo trắng.” Tôi quay đầu chậm rãi gọi Tiêu Long Vũ đã giận đến run người.
“Hả?”
“Lên!”
Mắt Tiêu Long Vũ bỗng sáng ngời, hai chân đạp nhẹ, tung người đánh về phía công tử nhà giàu kia.
Tôi nhìn bóng lưng xanh mơn mởn của anh ta, chìm vào suy nghĩ: Tên kia nói không sai, dạo này thằng nhóc này càng lúc càng giống gâu gâu rồi. . . . . .
Tiêu Long Vũ kéo công tử quạt giấy đang lên xe ngựa xuống, đấm mạnh một phát vào mắt hắn. Người kia đương nhiên không chịu được, gào khóc ầm ỹ, gia nhân nghe tiếng lại vội vàng xuống xe, chạy tới cứu chủ nhân nhà mình. Chẳng mấy chốc, một đống người đã vật lộn thành một cục, giày với tóc rơi toán loạn trên mặt đất. Tôi nhìn Tiêu Long Vũ ở thế thượng phong lấy một địch mười, khóe miệng sắp toét đến mang tai rồi.
Không hổ là đồ đệ ngoan của tôi.
Tiêu Long Vũ luôn đi theo tôi luyện võ bảy năm nay. Nguyên nhân là có một ngày đẹp trời nào đó, anh ta khóc nói với tôi rằng truyện thiếu nhi đều là hư cấu, không biết vì sao Đỗ Phương chưa bao giờ dạy võ công cho anh ta, đề phòng anh ta như phòng sói.
Tôi chân thành lừa gạt anh ta: Đó là vì sư hổ không thích con gái, con gái rất yếu ớt, võ công cũng không luyện tốt, còn thích bới móc, nhìn là thấy phiền. Nếu lúc trước biết tôi là con gái, sư hổ sẽ tuyệt đối không nhận tôi làm đồ đệ .
Khuôn mặt nhỏ của Tiêu Long Vũ bỗng trắng bệch, túm lấy cánh tay tôi: “A Tâm, tỷ dạy ta võ công được không? Ta không sợ vất vả, ta, ta nhất định phải luyện võ. . . . . . Ta. . . . . . Ta muốn. . . . . .”
Tôi chỉ chờ mấy câu này của anh ta, lập tức lưu loát giơ một ngón tay lên chỉ: “Đi, chạy 20 vòng sau núi! Nhớ kỹ, 20 vòng! Một vòng cũng không được thiếu!”
Nếu tôi không trả lại gấp bội những đau khổ anh ta làm với tôi trước đây thì tôi không mang họ Dương nữa! Fighting!
Tên ngốc này sững sờ trong chốc lát, cuối cùng không nói gì xoay người đi chạy. Tôi đứng tại chỗ mặt đầy nước mắt. . . Tiêu Long Vũ, anh cũng có ngày hôm nay!
Từ đó về sau anh ta thành tiểu đồ đệ của tôi. Tuy võ công là hàng secondhand, nhưng tôi không hổ là một học trò giỏi hơn thầy, thông minh khí phách, bảy năm qua, Tiêu Long Vũ không chỉ học được nhuần nhuyễn một bộ Xuyên Vân Kiếm Pháp mà còn luyện thành công phu ám khí xuất thần.
————
Tiêu Long Vũ là loại người nào? Là loại không buông tha ai!
Hôm đó, Tiêu Long Vũ thẳng tay đánh cho tên thiếu gia kia gào khóc không ngừng, cứ cưỡi hẳn lên người người ta mà đánh bôm bốp. Cuối cùng tôi cũng không nhìn nổi nữa, đi lên kéo anh ta đang nổi điên xuống.
Thật vất vả mới chuồn được ra khỏi Liên Giáo, ầm ỹ lớn thế này để Đỗ Phương biết thì xong đời.
Qua bảy năm mới về Hoàng Thành, mấy con phố chính không khác nhiều so với trí nhớ của tôi. Nhưng hai ngày này trong thành rất náo nhiệt, bởi vì con gái của đương kim tể tướng đang kén rể trong cả nước. Cô gái tên Dương Phụng kia được xưng là mỹ nữ đệ nhất thiên hạ, kéo theo vô số anh hùng hào kiệt quỳ gối. Hoàng Thành bỗng thành nơi tập trung cao thủ, chỗ nào cũng có trai đẹp, đi trên đường nhìn sướng cả mắt.
Bạn hỏi tôi chuồn đến Hoàng Thành làm gì? Đương nhiên là tới tham gia kén rể! Tôi dù là Dương Quách hay Dương Lan Tâm thì vẫn cứ phong lưu phóng khoáng tuấn tú lịch sự người gặp người thích hoa gặp hoa nở xe gặp bể bánh, còn sợ không ôm được mỹ nhân về sao?
. . . . . . Cái vẻ mặt “Cô nghĩ rằng chúng tôi tin à” đấy là sao hả. . ..
Được rồi, thật ra là tôi đi tìm thuốc cho Tiêu Long Vũ. (các bạn đừng hiểu lầm. . . . . . )
Bảy năm, dù Tiêu Long Vũ tiến bộ ngoại công không ngừng, nhưng nội công lại dậm chân ở tầng thứ tư, cứ như bị cản không lên được vậy. Tôi hỏi mấy sư huynh, thậm chí còn bóng gió hỏi Đỗ Phương, nhưng tất cả đều không có kết quả. Nếu cứ để như vậy, qua mười sáu tuổi, muốn đột phá sẽ rất khó khăn.
Tình cờ nghe nói nhà tể tướng đương triều có đan dược luyện công tổ truyền, có thể tăng nội công, cải thiện thể chất, củng cố nền tảng. Là một người quan tâm, yêu thương đồ đệ, đương nhiên tôi tới để xin thuốc. Lần kén rể này chính là cơ hội tốt. Nếu con gái tướng gia thích tôi, nhất định sẽ tự động dâng linh dược lên.
Ha ha.
Không ngờ Tiêu Long Vũ nghe nói tôi muốn đến Hoàng Thành xem mắt liền mặt dày khóc lóc thắt cổ đòi theo tôi lên thuyền giặc. Trên đường đi thì làm phiền, bất cứ lúc nào cũng dính lấy tôi, ngay cả ngủ phải trải chăn đệm nằm dưới chân giường tô. Đặc biệt sau khi vào quán rượu ở Hoàng Thành không lâu, tôi liền phát hiện ra đám trai đẹp trọ xung quanh không nói chuyện với tôi, sau đó đám tiểu nhị đẹp trai cũng không dám nói gì với tôi, cuối cùng ngay đến cả chú giết gà trong phòng bếp cũng không nói chuyện với tôi.
Tôi vô cùng buồn rầu, lẳng lẽ suy nghĩ một đêm, có lẽ tôi làm vua xứ mù ở chân núi quá lâu nên bị người Hoàng Thành thượng lưu xa hoa ghét bỏ rồi. Mỗi khi nhìn thấy nỗi buồn trên mặt tôi, biểu cảm trên mặt Tiêu Long Vũ liền trở nên cứng ngắc, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy anh ta lầm bầm:
“Mẹ nó quả nhiên là người trong quán rượu. . . . . .”
————
Ánh mắt trở lại hiện trường cướp đoạt dân nữ bạo lực, xin hãy tiếp tục theo dõi phóng viên Dương Lan Tâm dũng cảm xông vào vòng tuyến của hiện trường đưa tin.
Dù thế nào Tiêu Long Vũ cũng là đệ tử đáng tự hào của tôi, thủ đoạn ‘ả đàn bà chanh chua 18 trảo’ ứng phó với mấy tên côn đồ này chỉ là chuyện nhỏ.
Tôi phi thân lên xe ngựa, cứu người quan trọng hơn.
Vén rèm lên, chỉ thấy cô gái kia hoảng sợ nhìn tôi, trên mặt vẫn vương đầy nước mắt. Tôi không nói gì, bắt đầu cởi dây thừng trên người cô ta. Không biết có phải do tôi đói bụng không mà không cởi nổi sợi dây thừng này.
Đang lúc tôi định bất chấp phóng hết nội lực cắt dây thì xe ngựa đột nhiên rung lên, phi như bay.
“A Tâm! ! !” Đằng sau vang lên tiếng hét khản giọng của Tiêu Long Vũ.
Xe ngựa chạy như uống thuốc kích thích.
Cô gái sau tôi khóc càng thảm thiết hơm. Tôi nghe tiếng khóc của cô ta mà đau cả đầu, cái xe điên này như ngồi xe đạp đi trên bậc thang, làm dạ dày tôi nhộn nhạo hết cả lên.
“Đừng có khóc nữa!” Tôi quay đầu không kiên nhẫn quát cô ta, “Tôi đi kéo ngựa, cô giữ chặt lấy cửa sổ xe, đừng để văng ra ngoài làm phiền tôi! !”
Cô ta sửng sốt, thế mà lại nín khóc thật.
Tôi vừa lòng gật đầu, đang định vén rèm lên, thì lại nghe thấy tiếng ngựa hí rất dài, sau đấy xe ngựa đột nhiên dừng lại. Tôi theo quán tính lao về phía trước, vội vàng giữ chặt lấy cửa sổ xe. Vừa hay cô gái kia lại không giữ chặt thế là phi người ra ngoài.
. . . . . . Con nhóc ngu xuẩn này!
“A Tâm! Huynh không sao chứ? !” Tôi đỡ đầu lảo đảo ra khỏi xe ngựa, Tiêu Long Vũ liền xông tới một tay ôm lấy tôi, kéo vào lòng.
Không biết có phải vừa chạy xong hay không mà trong tai tôi đều là tiếng tim đập thình thịch của anh ta. Anh ta liên tục thì thào bên tai tôi: “Làm ta sợ muốn chết, làm ta sợ muốn chết. . . . . .”
Ngay khi tôi sắp bị anh ta làm ngạt chết, lại mơ hồ thấy phía xa có một người đàn ông áo trắng nâng cô gái ngã trên đất dậy. Người đàn ông kia thanh cao thoát tục, mặt mày như vẽ, từ bà già tám mươi đến khuê nữ mười tám vây xem đều ngây người.
Sau đấy, anh ta như một cơn gió, nhẹ nhàng đi đến chỗ tôi và Tiêu Long Vũ đang ôm nhau.
Bóng dáng ấy rất quen.
Rất quen.
“Sư hổ. . . . . . Người, người cũng đến Hoàng Thành sao? Thật, thật khéo quá. . . . . .” Tôi gãi đầu ngây ngô cười ha ha với Đỗ Phương.
“Khéo? !” Anh ta nhíu mày.
“Khụ khụ. . . . . .” Mắt tôi đảo một vòng, sau đấy giả vờ ho khan hai tiếng, mồ hôi trên trán từ từ chảy xuống.
Đỗ Phương không nói gì, nhìn chằm chặp tay Tiêu Long Vũ. . . . . . Đặt trên lưng tôi.
Tôi vội vàng đẩy móng vuốt của anh ta ra. Tiêu Long Vũ ai oán mấy cái rồi im bặt, rất ngoan ngoãn núp đằng sau tôi, không dám nhìn Đỗ Phương.
Hóa ra là Đỗ Phương dừng ngựa, cứu tôi và cô gái kia.
Cô gái kia được cởi dây thừng rồi mà vẫn còn ngơ ngác, chắc là sợ quá rồi. Khi chúng tôi còn đang phân vân không biết xử lý thế nào, bỗng có rất nhiều thị vệ chạy tới, khóc thét quỳ trên mặt đất, nhao nhao một lúc rồi đón cô ta đi. Trước khi đi, một người như thủ lĩnh thị vệ còn ngàn ân vạn tạ chúng tôi, ghi nhớ địa chỉ quán rượu tôi ở, nói nhất định sẽ đến cảm ơn.
Bọn họ đi rồi, ba chúng tôi nhìn nhau, khó hiểu.
Tôi vẫn cảm thấy cô gái kia nhìn rất quen, nhưng lại không nhớ nổi đã từng gặp ở đâu rồi.
Ngay tại thời khắc yên tĩnh tốt đẹp này, bỗng nghe thấy tiếng rú bi thảm của tiểu nhị:
“Dương thiếu gia, không xong rồi! Nha hoàn, nha hoàn của ngài lại đánh nhau rồi!”
Trong lòng tôi giật thót, cắn gãy que tăm, xoay người hạ chân xuống đất, chỉ nghe thấy tiếng mình đang nghiến răng ken két.
Tên khốn này. . . . . . Không thể ngoan ngoãn vài ngày được sao? !
Tôi tức giận ngút trời theo tiểu nhị đi ra ngã tư, chỗ đó đã bị quần chúng nhân dân thích xem náo nhiệt vây thành vòng tròn chật như nêm, thỉnh thoảng vang lên tiếng ồn ào.
Tôi vuốt tay áo, đè lên vai người trước mặt, nhảy qua. Quả nhiên thấy bên trong có bóng người một vàng một xanh đang quay cuồng đánh nhau trên mặt đất. Vài người xung quanh muốn nhúng tay vào, đều bị hai người trong trận đánh văng ra.
Tôi hít một hơi thật sâu.
Mới đến Hoàng Thành bao ngày, mới bao nhiêu ngày hả? ! ! Anh ta đã đánh nhau không dưới 20 trận lớn nhỏ rồi ! Tôi rất hoài nghi tên nhóc này kiếp trước là con gà chọi!
Đáng hận nhất là sau khi kết thúc đều do tôi đi giải quyết hậu quả cho anh ta, xem tôi là bảo mẫu của anh ta sao? ! !
Tôi càng nghĩ càng giận, dồn khí đan điền, chống nạnh gào lên với bức tường người kia: “Tiêu Tiểu Vũ! Tôi đếm đến ba! !”
“Một!” Một trong hai bóng người đang đánh nhau rõ ràng hơi dừng lại.
“Hai!” Trong bức tường người xuất hiện một cái khe.
“Ba!”
Vừa dứt lời, một cô gái trẻ chật vật chen ra khỏi đám người, rơi phịch xuống trước mặt tôi. Môi đỏ răng trắng, đôi mắt lấp lánh, mặc váy áo màu xanh biếc, quần dài màu trắng, cây trâm màu xanh nhạt trên bím tóc tết cứ lay lay theo động tác.
. . . . . . Y như một củ hành tây Sơn Đông.
Tôi đã quá tuyệt vọng với mắt thẩm mỹ của Tiêu Long Vũ rồi. Nhìn cô gái đầu bù tóc rối trước mặt chỉ thấy quá mệt mỏi. Mắt người nào mà không tốt chắc còn tưởng rằng yêu quái tu luyện thành tinh bò từ bếp nhà ai ra. . . . . .
Lúc này, yêu quái hành tây đang cười ngây ngô với tôi.
“A Tâm. . . . . . Huynh, huynh cũng tới rồi? Thật, thật khéo nha. . . . . .”
“Khéo? !” Tôi nhíu mày.
“Khụ khụ. . . . . .” Ánh mắt anh ta đảo một vòng, sau đấy giả vờ ho hai tiếng, mồ hôi trên trán từ từ chảy xuống.
Tôi không nói gì, nhìn chằm chằm anh ta.
Từ nhỏ Tiêu Long Vũ đã có bộ mặt thèm ngược này rồi, lớn lên khuôn mặt vẫn cứ gây thị phi như thế. Nhưng mái tóc vốn dài như tơ đã bị giật rối bù sang hai bên, khuôn mặt khuynh thành giờ xanh xanh tím tím, hớn hở như cái bảng pha màu.
Lần này bị đánh hơi thảm. Tôi không thoải mái nhíu mày.
“A, A Tâm. . .” Tiêu Long Vũ túm lấy tay áo tôi, đôi mắt quyến rũ híp lại thành một đường chỉ nhỏ.
Hừ.
“A Tâm, huynh hãy nghe muội nói, là bọn chúng cướp đoạt dân nữ trước. . . . . .”
Tôi còn chưa kịp mở miệng, đám người lại bị gạt ra, một tiếng hét to vang lên: “Ả đàn bà chanh chua không được dạy dỗ này! Ta còn đang không hiểu sao lại chuồn nhanh vậy, hóa ra là chủ nhân đến!”
Chỉ thấy một cậu ấm tay cầm quạt giấy, mặc áo lưới lộng lẫy, dáng vẻ rất có lỗi với quần chúng đi tới trước mặt chúng tôi. Màu sắc trên mặt anh ta cũng không ít hơn Tiêu Long Vũ.
Tiêu Long Vũ bật lại: “Ngươi nói gì? !”
“Ta nói ngươi vô học! Một tiểu nha hoàn phải có bổn phận của nha hoàn, ai lại chanh chua như ngươi, còn thích xía vào chuyện của người khác, không biết là chó dại nhà ai thả ra. . . . . . A, chủ nhân của ngươi là tiểu thiếu gia còn nữ tính hơn cả ngươi đấy à!” Người đó nhổ nước miếng về phía tôi.
“Ngươi! ! !” Tiêu Long Vũ tức giận đến mức tay bắt đầu run run, nhưng nhìn thấy vẻ mặt cao quý lạnh lùng không chút cảm xúc của tôi bèn kìm chế không ra tay.
Người nọ cười lạnh, vẫy tay với gia nhân ở đằng sau. “Đưa đi.”
“Cô nương! Đại hiệp! Cứu! . . . . . . Đại hiệp! Đại hiệp! . . . . . . Hu hu hu. . . . . .” Một cô gái vô cùng xinh đẹp yếu ớt đang bị mấy gia nhân kéo lên xe ngựa. Cô ấy khóc cầu cứu tôi, ánh mắt như một người bị đói bụng ba ngày bỗng nhìn thấy một con gà hầm to hơn mười mét.
. . . . . . Cướp đoạt dân nữ thật à?
Tôi khẽ chớp mắt. Xuyên không lâu như vậy cuối cùng cũng gặp được tiết mục kinh điển rồi.
“Áo trắng.” Tôi quay đầu chậm rãi gọi Tiêu Long Vũ đã giận đến run người.
“Hả?”
“Lên!”
Mắt Tiêu Long Vũ bỗng sáng ngời, hai chân đạp nhẹ, tung người đánh về phía công tử nhà giàu kia.
Tôi nhìn bóng lưng xanh mơn mởn của anh ta, chìm vào suy nghĩ: Tên kia nói không sai, dạo này thằng nhóc này càng lúc càng giống gâu gâu rồi. . . . . .
Tiêu Long Vũ kéo công tử quạt giấy đang lên xe ngựa xuống, đấm mạnh một phát vào mắt hắn. Người kia đương nhiên không chịu được, gào khóc ầm ỹ, gia nhân nghe tiếng lại vội vàng xuống xe, chạy tới cứu chủ nhân nhà mình. Chẳng mấy chốc, một đống người đã vật lộn thành một cục, giày với tóc rơi toán loạn trên mặt đất. Tôi nhìn Tiêu Long Vũ ở thế thượng phong lấy một địch mười, khóe miệng sắp toét đến mang tai rồi.
Không hổ là đồ đệ ngoan của tôi.
Tiêu Long Vũ luôn đi theo tôi luyện võ bảy năm nay. Nguyên nhân là có một ngày đẹp trời nào đó, anh ta khóc nói với tôi rằng truyện thiếu nhi đều là hư cấu, không biết vì sao Đỗ Phương chưa bao giờ dạy võ công cho anh ta, đề phòng anh ta như phòng sói.
Tôi chân thành lừa gạt anh ta: Đó là vì sư hổ không thích con gái, con gái rất yếu ớt, võ công cũng không luyện tốt, còn thích bới móc, nhìn là thấy phiền. Nếu lúc trước biết tôi là con gái, sư hổ sẽ tuyệt đối không nhận tôi làm đồ đệ .
Khuôn mặt nhỏ của Tiêu Long Vũ bỗng trắng bệch, túm lấy cánh tay tôi: “A Tâm, tỷ dạy ta võ công được không? Ta không sợ vất vả, ta, ta nhất định phải luyện võ. . . . . . Ta. . . . . . Ta muốn. . . . . .”
Tôi chỉ chờ mấy câu này của anh ta, lập tức lưu loát giơ một ngón tay lên chỉ: “Đi, chạy 20 vòng sau núi! Nhớ kỹ, 20 vòng! Một vòng cũng không được thiếu!”
Nếu tôi không trả lại gấp bội những đau khổ anh ta làm với tôi trước đây thì tôi không mang họ Dương nữa! Fighting!
Tên ngốc này sững sờ trong chốc lát, cuối cùng không nói gì xoay người đi chạy. Tôi đứng tại chỗ mặt đầy nước mắt. . . Tiêu Long Vũ, anh cũng có ngày hôm nay!
Từ đó về sau anh ta thành tiểu đồ đệ của tôi. Tuy võ công là hàng secondhand, nhưng tôi không hổ là một học trò giỏi hơn thầy, thông minh khí phách, bảy năm qua, Tiêu Long Vũ không chỉ học được nhuần nhuyễn một bộ Xuyên Vân Kiếm Pháp mà còn luyện thành công phu ám khí xuất thần.
————
Tiêu Long Vũ là loại người nào? Là loại không buông tha ai!
Hôm đó, Tiêu Long Vũ thẳng tay đánh cho tên thiếu gia kia gào khóc không ngừng, cứ cưỡi hẳn lên người người ta mà đánh bôm bốp. Cuối cùng tôi cũng không nhìn nổi nữa, đi lên kéo anh ta đang nổi điên xuống.
Thật vất vả mới chuồn được ra khỏi Liên Giáo, ầm ỹ lớn thế này để Đỗ Phương biết thì xong đời.
Qua bảy năm mới về Hoàng Thành, mấy con phố chính không khác nhiều so với trí nhớ của tôi. Nhưng hai ngày này trong thành rất náo nhiệt, bởi vì con gái của đương kim tể tướng đang kén rể trong cả nước. Cô gái tên Dương Phụng kia được xưng là mỹ nữ đệ nhất thiên hạ, kéo theo vô số anh hùng hào kiệt quỳ gối. Hoàng Thành bỗng thành nơi tập trung cao thủ, chỗ nào cũng có trai đẹp, đi trên đường nhìn sướng cả mắt.
Bạn hỏi tôi chuồn đến Hoàng Thành làm gì? Đương nhiên là tới tham gia kén rể! Tôi dù là Dương Quách hay Dương Lan Tâm thì vẫn cứ phong lưu phóng khoáng tuấn tú lịch sự người gặp người thích hoa gặp hoa nở xe gặp bể bánh, còn sợ không ôm được mỹ nhân về sao?
. . . . . . Cái vẻ mặt “Cô nghĩ rằng chúng tôi tin à” đấy là sao hả. . ..
Được rồi, thật ra là tôi đi tìm thuốc cho Tiêu Long Vũ. (các bạn đừng hiểu lầm. . . . . . )
Bảy năm, dù Tiêu Long Vũ tiến bộ ngoại công không ngừng, nhưng nội công lại dậm chân ở tầng thứ tư, cứ như bị cản không lên được vậy. Tôi hỏi mấy sư huynh, thậm chí còn bóng gió hỏi Đỗ Phương, nhưng tất cả đều không có kết quả. Nếu cứ để như vậy, qua mười sáu tuổi, muốn đột phá sẽ rất khó khăn.
Tình cờ nghe nói nhà tể tướng đương triều có đan dược luyện công tổ truyền, có thể tăng nội công, cải thiện thể chất, củng cố nền tảng. Là một người quan tâm, yêu thương đồ đệ, đương nhiên tôi tới để xin thuốc. Lần kén rể này chính là cơ hội tốt. Nếu con gái tướng gia thích tôi, nhất định sẽ tự động dâng linh dược lên.
Ha ha.
Không ngờ Tiêu Long Vũ nghe nói tôi muốn đến Hoàng Thành xem mắt liền mặt dày khóc lóc thắt cổ đòi theo tôi lên thuyền giặc. Trên đường đi thì làm phiền, bất cứ lúc nào cũng dính lấy tôi, ngay cả ngủ phải trải chăn đệm nằm dưới chân giường tô. Đặc biệt sau khi vào quán rượu ở Hoàng Thành không lâu, tôi liền phát hiện ra đám trai đẹp trọ xung quanh không nói chuyện với tôi, sau đó đám tiểu nhị đẹp trai cũng không dám nói gì với tôi, cuối cùng ngay đến cả chú giết gà trong phòng bếp cũng không nói chuyện với tôi.
Tôi vô cùng buồn rầu, lẳng lẽ suy nghĩ một đêm, có lẽ tôi làm vua xứ mù ở chân núi quá lâu nên bị người Hoàng Thành thượng lưu xa hoa ghét bỏ rồi. Mỗi khi nhìn thấy nỗi buồn trên mặt tôi, biểu cảm trên mặt Tiêu Long Vũ liền trở nên cứng ngắc, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy anh ta lầm bầm:
“Mẹ nó quả nhiên là người trong quán rượu. . . . . .”
————
Ánh mắt trở lại hiện trường cướp đoạt dân nữ bạo lực, xin hãy tiếp tục theo dõi phóng viên Dương Lan Tâm dũng cảm xông vào vòng tuyến của hiện trường đưa tin.
Dù thế nào Tiêu Long Vũ cũng là đệ tử đáng tự hào của tôi, thủ đoạn ‘ả đàn bà chanh chua 18 trảo’ ứng phó với mấy tên côn đồ này chỉ là chuyện nhỏ.
Tôi phi thân lên xe ngựa, cứu người quan trọng hơn.
Vén rèm lên, chỉ thấy cô gái kia hoảng sợ nhìn tôi, trên mặt vẫn vương đầy nước mắt. Tôi không nói gì, bắt đầu cởi dây thừng trên người cô ta. Không biết có phải do tôi đói bụng không mà không cởi nổi sợi dây thừng này.
Đang lúc tôi định bất chấp phóng hết nội lực cắt dây thì xe ngựa đột nhiên rung lên, phi như bay.
“A Tâm! ! !” Đằng sau vang lên tiếng hét khản giọng của Tiêu Long Vũ.
Xe ngựa chạy như uống thuốc kích thích.
Cô gái sau tôi khóc càng thảm thiết hơm. Tôi nghe tiếng khóc của cô ta mà đau cả đầu, cái xe điên này như ngồi xe đạp đi trên bậc thang, làm dạ dày tôi nhộn nhạo hết cả lên.
“Đừng có khóc nữa!” Tôi quay đầu không kiên nhẫn quát cô ta, “Tôi đi kéo ngựa, cô giữ chặt lấy cửa sổ xe, đừng để văng ra ngoài làm phiền tôi! !”
Cô ta sửng sốt, thế mà lại nín khóc thật.
Tôi vừa lòng gật đầu, đang định vén rèm lên, thì lại nghe thấy tiếng ngựa hí rất dài, sau đấy xe ngựa đột nhiên dừng lại. Tôi theo quán tính lao về phía trước, vội vàng giữ chặt lấy cửa sổ xe. Vừa hay cô gái kia lại không giữ chặt thế là phi người ra ngoài.
. . . . . . Con nhóc ngu xuẩn này!
“A Tâm! Huynh không sao chứ? !” Tôi đỡ đầu lảo đảo ra khỏi xe ngựa, Tiêu Long Vũ liền xông tới một tay ôm lấy tôi, kéo vào lòng.
Không biết có phải vừa chạy xong hay không mà trong tai tôi đều là tiếng tim đập thình thịch của anh ta. Anh ta liên tục thì thào bên tai tôi: “Làm ta sợ muốn chết, làm ta sợ muốn chết. . . . . .”
Ngay khi tôi sắp bị anh ta làm ngạt chết, lại mơ hồ thấy phía xa có một người đàn ông áo trắng nâng cô gái ngã trên đất dậy. Người đàn ông kia thanh cao thoát tục, mặt mày như vẽ, từ bà già tám mươi đến khuê nữ mười tám vây xem đều ngây người.
Sau đấy, anh ta như một cơn gió, nhẹ nhàng đi đến chỗ tôi và Tiêu Long Vũ đang ôm nhau.
Bóng dáng ấy rất quen.
Rất quen.
“Sư hổ. . . . . . Người, người cũng đến Hoàng Thành sao? Thật, thật khéo quá. . . . . .” Tôi gãi đầu ngây ngô cười ha ha với Đỗ Phương.
“Khéo? !” Anh ta nhíu mày.
“Khụ khụ. . . . . .” Mắt tôi đảo một vòng, sau đấy giả vờ ho khan hai tiếng, mồ hôi trên trán từ từ chảy xuống.
Đỗ Phương không nói gì, nhìn chằm chặp tay Tiêu Long Vũ. . . . . . Đặt trên lưng tôi.
Tôi vội vàng đẩy móng vuốt của anh ta ra. Tiêu Long Vũ ai oán mấy cái rồi im bặt, rất ngoan ngoãn núp đằng sau tôi, không dám nhìn Đỗ Phương.
Hóa ra là Đỗ Phương dừng ngựa, cứu tôi và cô gái kia.
Cô gái kia được cởi dây thừng rồi mà vẫn còn ngơ ngác, chắc là sợ quá rồi. Khi chúng tôi còn đang phân vân không biết xử lý thế nào, bỗng có rất nhiều thị vệ chạy tới, khóc thét quỳ trên mặt đất, nhao nhao một lúc rồi đón cô ta đi. Trước khi đi, một người như thủ lĩnh thị vệ còn ngàn ân vạn tạ chúng tôi, ghi nhớ địa chỉ quán rượu tôi ở, nói nhất định sẽ đến cảm ơn.
Bọn họ đi rồi, ba chúng tôi nhìn nhau, khó hiểu.
Tôi vẫn cảm thấy cô gái kia nhìn rất quen, nhưng lại không nhớ nổi đã từng gặp ở đâu rồi.
Bình luận facebook