-
Chương 38: Ta muốn ăn nàng
Tôi ngửa mặt nằm trên giường, nhìn vết nứt trên trần nhà.
Thế này là sao? Tôi mờ mịt tự hỏi bản thân.
Anh ta là sư phụ của tôi, tuy tôi không bao giờ chịu gọi anh ta như vậy, nhưng mà võ công của tôi hầu hết đều do anh ta dạy. Anh ta làm gì vậy là sao? Đã mập mờ một lần rồi thì thôi, dù sao khi đó tôi vẫn còn nhỏ, sau đó chuyện như vậy cũng không còn xảy ra giữa hai chúng tôi nữa.
Chuyện hôm nay. . . . . . Tính là gì đây?
Tôi không phải là đồ ngốc, đến nước này mà không hiểu nữa thì đúng là khiến thần hận người thù rồi.
Rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào? Anh ta luôn gọi tôi là đồ nhi ngoan đồ nhi ngoan, sớm chiều bên nhau, dạy tôi luyện kiếm, ăn cơm cùng tôi, đưa tôi rời khỏi Tiêu Long Vũ. . . . . . Làm tôi nghĩ rằng anh ta là trưởng bối. Mà lúc này ngẫm lại, hình như từ lâu trước kia, anh ta đã đối xử với tôi khác các sư huynh. Có đôi khi, anh ta nhìn vào mắt tôi, như A Hoàng nhìn Vượng Tài Dương Dương Dương nuôi vậy. (ps. A Hoàng là một con mèo giống Voldemort, Vượng Tài là một con chó).
. . . . . . Được rồi. Không được nghĩ nữa. Tôi thấy mặt sắp cháy đến nơi rồi, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Phải giải thích rõ ràng với anh ta, tôi đối với anh ta. . . . . . Không có ý đó. Ngàn vạn lần không thể tiếp tục hiểu lầm nữa.
Tôi thổi tắt ngọn nến, đi đến phòng Đỗ Phương. Nhưng đến cửa rồi lại do dự.
“Sư hổ.” Tôi nhẹ nhàng gọi, đột nhiên hơi sợ.
Trong phòng không có người trả lời.
Anh ta đi ra ngoài rồi? Đẩy cửa ra, quả nhiên bên trong không có một bóng người. Tôi chạy đến cửa sổ nhìn ra ngoài, bên ngoài rất tối, nhưng vẫn có thể nhìn thấy dưới tầng có hai người đứng đối diện với nhau. Tôi nheo mắt nhìn lúc lâu, đúng là Đỗ Phương và Ngụy Ba Như vẫn chưa đi.
Chắc cô ấy nghĩ rằng anh ta sẽ đuổi theo tìm cô ấy?
Đêm khuya yên tĩnh, cảnh tối lửa tắt đèn, cô nam quả nữ, **. . . . . . Trong lòng tôi tự cảm thấy tội lỗi, rất đáng khinh.
Phong cảnh lãng mạn như thế, dưới ánh trăng Đỗ Phương lại cười mỉa khác thường. Anh ta nghiêng đầu, giọng nói có chút mỉa mai hỏi: “Người cho rằng ta cũng rảnh rỗi đi tản bộ giống hoàng huynh người? Hay ta vẫn còn là thằng nhóc Đỗ tướng đê tiện vô sỉ, gây chuyện khắp nơi năm đó? Ta hỏi người, nếu năm đó ta là kẻ lỗ mãng không tài giỏi không tướng mạo không võ công, người còn có thể để ý đến ta sao?”
Ngụy Ba Như vội la lên: “Ngài hiểu lầm rồi, ta chưa bao giờ nghĩ như vậy. . . . . .”
Đỗ Phương khinh thường cười lạnh một cái, ngắt lời lời cô ấy: “Năm đó còn có người ở Hoàng Thành rải tin, nói ta chuyên đùa giỡn thiếu nữ đàng hoàng, chơi xong rồi bỏ chạy, ngày nào cũng có người thắt cổ vì ta. Hả?”
“Không, không phải. . . . . . Ta không cố ý . . . . . .” Đầu Ngụy Ba Như bỗng cúi xuống.
Đỗ Phương như ngoảnh mặt làm ngơ, cứ thế lạnh lùng cảnh cáo: “Sau này cách xa ta ra, đừng để ta ghét người.”
Thiếu nữ không thể tin được ngẩng đầu lên, lại chỉ nhìn thấy ánh trăng lạnh lẽo trên nền đất, chàng trai trước mặt đã sớm biến mất.
Tôi thở dài sau cửa sổ, nhìn theo Ngụy Ba Như hốt hoảng thất thần xuôi theo con phố đi xa. Tôi quay người ra khỏi phòng, nhưng đi hết hành lang mà vẫn không thấy bóng dáng Đỗ Phương đâu. Cho đến khi xuống tầng đi ra sân sau, mới nhìn thấy một người đang ngồi bên đám cỏ rậm rạp. Đỗ Phương ngồi xổm trên đất co lại thành một đống, bóng lưng màu trắng run run theo động tác tay. Tôi bỗng tò mò, lặng lẽ đi tới, nhìn. . .
Anh ta đang. . . . . . Nhổ cỏ.
“Người cầm tinh con thỏ à! Nửa đêm ở trong này nhổ cỏ làm gì!” Tôi không nhịn được kêu lên.
Bóng lưng bỗng dừng lại, ngoảnh ra phía sau. Đỗ Phương hoàn toàn không còn dáng vẻ lạnh lùng cao quý vừa rồi nữa, vẻ mặt ai oán đau khổ nhìn tôi, sau đấy tiếp tục quay người nhổ cỏ.
Tôi dở khóc dở cười, cúi người kéo anh ta dậy.
“. . . . . . Làm gì?”
Tôi hít một hơi, lấy hết can đảm nói: “Con. . . . . . Con có chút việc. . . . . . Muốn nói với người.”
Anh ta lại ai oán nhìn tôi một lát.
“Người. . . . . . Vẫn giận sao?” Tôi ho một tiếng.
“Ta không giận.” Anh ta chỉ vào ngực mình, “Nhưng chỗ này không thoải mái.”
Vậy thì có gì khác nhau? Tôi vuốt tóc, đầu óc rối loạn, “Sư hổ, vừa rồi con nghe thấy người và trưởng công chúa nói chuyện. Nếu người cưới cô ấy, sẽ thành phò mã, vinh hạnh này người bình thường mong còn không được đâu.”
Vẻ mặt đau khổ của Đỗ Phương lập tức biến mất. Anh ta đứng lên, ánh mắt từ từ trở nên lạnh lùng, giống ánh mắt vừa rồi nhìn Ngụy Ba Như. Ánh mắt lạnh lùng có thể vô hiệu hóa tất cả sâu rắn trong vòng trăm mét.
. . . . . . Ngụy sư tỷ, xin lỗi, tôi đã cố gắng rồi. Người này biến sắc nhanh hơn biến thiên, tôi vẫn muốn sống thêm vài năm nữa. . . . . .
Đỗ Phương mặt không biểu cảm đi về phía tôi. Tôi xoay người muốn chạy, nhưng anh ta chỉ bước vài bước đã đuổi kịp rồi. Tôi hoảng sợ, lật tay đánh một chưởng lên vai anh ta.
Anh ta bị đánh lùi lại hai bước, nhướng mày, nhấc chân ngáng chân tôi. Tôi bỗng mất thăng bằng ngã về phía sau, vội vàng lăn một vòng, rồi lại bật lên như cá.
. . . . . . Một phát nhảy thẳng vào lòng anh ta.
Tôi cố gắng giãy giụa, dùng hết tất cả các chiêu có thể nghĩ ra. Người trước mặt vẻ mặt bình tĩnh, lại như đã đan sẵn một tấm lưới, vây chặt lấy tôi.
Đôi môi vừa mềm mại vừa nóng bỏng dính liền vào nhau. Trong giây phút ấy tôi cảm thấy không gì có thể cản nổi. Anh ta nhéo eo tôi, tôi hé miệng kêu lên, đầu lưỡi của anh ta lại nhân cơ hội chui vào. Trằn trọc nhiều lần, ngượng ngùng mà nóng bỏng, tiếng thét chói tai của tôi bị ngăn lại. Tôi há miệng muốn cắn, thì đã có một bàn tay nắm chặt cằm tôi, làm tôi không cắn được.
Hai tay Đỗ Phương từ từ siết lại, như muốn khắc tôi vào trong thân thể. Đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn chằm chằm tôi, anh ta vẫn tỉnh táo, nhưng đầu lưỡi lại bắt đầu ngọ nguậy như rắn dây dưa với tôi, giống như không bao giờ có thể tách ra được.
Tôi bỗng cảm thấy mình như đang ở trong một trận chém giết, nhưng lại không có gió tanh mưa máu đao quang kiếm ảnh. Người trước mặt như hận không thể ăn sống tôi, tôi cảm thấy mình sắp bị anh ta vò nát nuốt sống rồi, không có sức để nghĩ nữa.
Đỗ Phương cuối cùng cũng dừng mọi hành động thô lỗ, nắm chặt vai tôi, ngón tay gần như muốn khảm vào trong thịt. Tôi thở hổn hển trong lòng anh ta, anh ta lạnh lùng nhìn chăm chú vào tôi, trong mắt cuồn cuộn cảm xúc tôi không hiểu.
Dừng một lúc lâu, cuối cùng tôi nghẹn ra một câu: “Không phải người đói bụng chứ, con. . . . . . Con xuống bếp lấy gà hầm cho người. . . . . .”
Còn chưa dứt lời, lưng bỗng nhiên lại căng lên, đầu choáng mắt hoa, đảo mắt đã bị người ta ôm lấy. Tôi kinh hãi, giọng còn mắc kẹt trong cổ họng, lại nghe thấy người phía trước than khẽ bên tai.
“Ta không muốn ăn gà hầm.” Hơi thở của anh ta dồn dập mà nóng bỏng, “Ta muốn ăn nàng.”
Đỗ Phương bế ngang tôi về phòng, đóng sầm cửa lại. Tiếng động rất lớn, nhưng không có một ai dám đến xem tình hình.
Tôi cảm thấy lông tơ trên người như muốn dựng hết cả lên, tiếng đóng cửa làm chân tôi nhũn ra. Trong phòng không thắp nến, Đỗ Phương trước mắt có vẻ thật xa lạ. Cảm giác kỳ lạ trước đây lại xuất hiện lần nữa, cuối cùng tôi cảm thấy anh ta đang nhìn người khác thông qua tôi.
“Nàng muốn nói gì với ta?” Anh ta lạnh lùng hỏi.
Tôi nơm nớp lo sợ nhìn một vòng xung quanh. Trên giường vứt vài bộ quần áo anh ta thay ra, anh ta cũng đặt đoản kiếm màu xanh nhạt không rời người bao giờ lên bàn, vì đã dùng lâu, chuôi kiếm đã bị mài đến sáng bóng. Tôi bỗng thấy run sợ, mấy câu giải thích vừa rồi nghĩ sẵn trong đầu, giờ phút này tất cả đều quên sạch.
Tôi quay đầu chạy tới ngưỡng cửa. “Không có gì! Con. . . . . . Con về ngủ!”
Đỗ Phương giữ chặt lấy tôi, nắm cằm tôi định hôn tiếp. Lần này tôi cũng phản ứng kịp, cố gắng xoay đầu sang một bên, giãy giụa kêu: “Con là đồ đệ của người! Người. . . . . . Người đây là bất luân!”
Anh ta cười khẽ: “Ta chưa từng có nữ đồ đệ.”
“Con. . . . . . Con nhỏ hơn người rất nhiều! Người phải bảo vệ con, không được như vậy!”
“Chỉ nhỏ hơn mười tuổi thôi.”
“Đỗ Phương!” Tôi tuyệt vọng hét to, “Rốt cuộc người muốn làm gì? !”
Anh ta sửng sốt, sau đó mỉm cười, cười đến lãnh đạm kiêu căng: “Nàng giả vờ vô tội thật giỏi. Nàng nói xem ta muốn làm gì?”
Trong lòng tôi run lên, không nói gì được. Đỗ Phương ôm lấy bờ vai tôi, yên lặng nhìn vào mắt tôi. Dung nhan như ngọc, linh động không giống người phàm, dưới ánh trăng lại tỏa ra một mùi hương kỳ lạ.
Trong hơi thở của anh ta đầy hương vị quyến rũ, nhẹ giọng hỏi như oán mà không phải oán: “Nàng thích ta không?”
Tôi run rẩy trong lòng anh ta, không biết là vì rét lạnh hay là sợ hãi. Đôi môi bị anh ta hôn run lên, người mềm nhũn như bị rót thuốc mê.
“Hoàng nhi, Hoàng nhi. . . . . . Nói nàng thích ta đi, muốn bên ta, vĩnh viễn, không bỏ đi.”
Cánh tay anh ta ngày càng siết chặt. Tôi muốn trốn, nhưng không trốn được. Muốn tránh, lại không tránh được. Tôi đột nhiên cảm thấy như nhớ lại một đoạn trí nhớ, mơ hồ mà quen thuộc, khiến tôi như một con thú bị rơi vào cái bẫy ngọt ngào, hoảng sợ mà say mê, vùng vẫy giãy chết, chân tay luống cuống.
“Anh là ai?” Tôi run giọng nói, “Anh. . . . . . Anh không phải là Đỗ Phương. . . . . .”
Anh ta cười khẽ: “Đương nhiên ta là Đỗ Phương rồi. Không ở bên sư phụ được sao? Chúng ta tìm một nơi rời xa giang hồ, tự do tự tại, không có người quấy rầy. Có ta che chở cho nàng, bất cứ ai cũng không chạm được vào nàng.”
Anh ta giơ tay lên cẩn thận vuốt tóc tôi, đầu ngón tay hơi lạnh, giọng nói cũng bắt đầu lộ ra sự lạnh lẽo.
“Nói.” Anh ta ấn ngón tay ở lên bờ môi tôi, vẽ theo đường môi, “Nói nàng sẽ không đi tìm Tiêu Long Vũ nữa, nói nàng thích ta, chỉ thích ta.”
“Đỗ Phương, thật ra con. . . . . .” Tôi há miệng, nhưng cổ họng lại nghẹn ngào, cuối cùng vẫn không nói được.
Dường như anh ta không đợi nổi nữa, nâng cằm tôi lên, cúi đầu định hôn. Nhưng vừa chạm vào môi dưới của tôi, liền nghe thấy một tiếng động nhỏ vang lên ngoài cửa sổ, hình như có người muốn phá cửa sổ vào.
Đỗ Phương bỗng đẩy tôi ra, phi thân đến bên cạnh bàn cầm kiếm lên.
Thế này là sao? Tôi mờ mịt tự hỏi bản thân.
Anh ta là sư phụ của tôi, tuy tôi không bao giờ chịu gọi anh ta như vậy, nhưng mà võ công của tôi hầu hết đều do anh ta dạy. Anh ta làm gì vậy là sao? Đã mập mờ một lần rồi thì thôi, dù sao khi đó tôi vẫn còn nhỏ, sau đó chuyện như vậy cũng không còn xảy ra giữa hai chúng tôi nữa.
Chuyện hôm nay. . . . . . Tính là gì đây?
Tôi không phải là đồ ngốc, đến nước này mà không hiểu nữa thì đúng là khiến thần hận người thù rồi.
Rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào? Anh ta luôn gọi tôi là đồ nhi ngoan đồ nhi ngoan, sớm chiều bên nhau, dạy tôi luyện kiếm, ăn cơm cùng tôi, đưa tôi rời khỏi Tiêu Long Vũ. . . . . . Làm tôi nghĩ rằng anh ta là trưởng bối. Mà lúc này ngẫm lại, hình như từ lâu trước kia, anh ta đã đối xử với tôi khác các sư huynh. Có đôi khi, anh ta nhìn vào mắt tôi, như A Hoàng nhìn Vượng Tài Dương Dương Dương nuôi vậy. (ps. A Hoàng là một con mèo giống Voldemort, Vượng Tài là một con chó).
. . . . . . Được rồi. Không được nghĩ nữa. Tôi thấy mặt sắp cháy đến nơi rồi, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Phải giải thích rõ ràng với anh ta, tôi đối với anh ta. . . . . . Không có ý đó. Ngàn vạn lần không thể tiếp tục hiểu lầm nữa.
Tôi thổi tắt ngọn nến, đi đến phòng Đỗ Phương. Nhưng đến cửa rồi lại do dự.
“Sư hổ.” Tôi nhẹ nhàng gọi, đột nhiên hơi sợ.
Trong phòng không có người trả lời.
Anh ta đi ra ngoài rồi? Đẩy cửa ra, quả nhiên bên trong không có một bóng người. Tôi chạy đến cửa sổ nhìn ra ngoài, bên ngoài rất tối, nhưng vẫn có thể nhìn thấy dưới tầng có hai người đứng đối diện với nhau. Tôi nheo mắt nhìn lúc lâu, đúng là Đỗ Phương và Ngụy Ba Như vẫn chưa đi.
Chắc cô ấy nghĩ rằng anh ta sẽ đuổi theo tìm cô ấy?
Đêm khuya yên tĩnh, cảnh tối lửa tắt đèn, cô nam quả nữ, **. . . . . . Trong lòng tôi tự cảm thấy tội lỗi, rất đáng khinh.
Phong cảnh lãng mạn như thế, dưới ánh trăng Đỗ Phương lại cười mỉa khác thường. Anh ta nghiêng đầu, giọng nói có chút mỉa mai hỏi: “Người cho rằng ta cũng rảnh rỗi đi tản bộ giống hoàng huynh người? Hay ta vẫn còn là thằng nhóc Đỗ tướng đê tiện vô sỉ, gây chuyện khắp nơi năm đó? Ta hỏi người, nếu năm đó ta là kẻ lỗ mãng không tài giỏi không tướng mạo không võ công, người còn có thể để ý đến ta sao?”
Ngụy Ba Như vội la lên: “Ngài hiểu lầm rồi, ta chưa bao giờ nghĩ như vậy. . . . . .”
Đỗ Phương khinh thường cười lạnh một cái, ngắt lời lời cô ấy: “Năm đó còn có người ở Hoàng Thành rải tin, nói ta chuyên đùa giỡn thiếu nữ đàng hoàng, chơi xong rồi bỏ chạy, ngày nào cũng có người thắt cổ vì ta. Hả?”
“Không, không phải. . . . . . Ta không cố ý . . . . . .” Đầu Ngụy Ba Như bỗng cúi xuống.
Đỗ Phương như ngoảnh mặt làm ngơ, cứ thế lạnh lùng cảnh cáo: “Sau này cách xa ta ra, đừng để ta ghét người.”
Thiếu nữ không thể tin được ngẩng đầu lên, lại chỉ nhìn thấy ánh trăng lạnh lẽo trên nền đất, chàng trai trước mặt đã sớm biến mất.
Tôi thở dài sau cửa sổ, nhìn theo Ngụy Ba Như hốt hoảng thất thần xuôi theo con phố đi xa. Tôi quay người ra khỏi phòng, nhưng đi hết hành lang mà vẫn không thấy bóng dáng Đỗ Phương đâu. Cho đến khi xuống tầng đi ra sân sau, mới nhìn thấy một người đang ngồi bên đám cỏ rậm rạp. Đỗ Phương ngồi xổm trên đất co lại thành một đống, bóng lưng màu trắng run run theo động tác tay. Tôi bỗng tò mò, lặng lẽ đi tới, nhìn. . .
Anh ta đang. . . . . . Nhổ cỏ.
“Người cầm tinh con thỏ à! Nửa đêm ở trong này nhổ cỏ làm gì!” Tôi không nhịn được kêu lên.
Bóng lưng bỗng dừng lại, ngoảnh ra phía sau. Đỗ Phương hoàn toàn không còn dáng vẻ lạnh lùng cao quý vừa rồi nữa, vẻ mặt ai oán đau khổ nhìn tôi, sau đấy tiếp tục quay người nhổ cỏ.
Tôi dở khóc dở cười, cúi người kéo anh ta dậy.
“. . . . . . Làm gì?”
Tôi hít một hơi, lấy hết can đảm nói: “Con. . . . . . Con có chút việc. . . . . . Muốn nói với người.”
Anh ta lại ai oán nhìn tôi một lát.
“Người. . . . . . Vẫn giận sao?” Tôi ho một tiếng.
“Ta không giận.” Anh ta chỉ vào ngực mình, “Nhưng chỗ này không thoải mái.”
Vậy thì có gì khác nhau? Tôi vuốt tóc, đầu óc rối loạn, “Sư hổ, vừa rồi con nghe thấy người và trưởng công chúa nói chuyện. Nếu người cưới cô ấy, sẽ thành phò mã, vinh hạnh này người bình thường mong còn không được đâu.”
Vẻ mặt đau khổ của Đỗ Phương lập tức biến mất. Anh ta đứng lên, ánh mắt từ từ trở nên lạnh lùng, giống ánh mắt vừa rồi nhìn Ngụy Ba Như. Ánh mắt lạnh lùng có thể vô hiệu hóa tất cả sâu rắn trong vòng trăm mét.
. . . . . . Ngụy sư tỷ, xin lỗi, tôi đã cố gắng rồi. Người này biến sắc nhanh hơn biến thiên, tôi vẫn muốn sống thêm vài năm nữa. . . . . .
Đỗ Phương mặt không biểu cảm đi về phía tôi. Tôi xoay người muốn chạy, nhưng anh ta chỉ bước vài bước đã đuổi kịp rồi. Tôi hoảng sợ, lật tay đánh một chưởng lên vai anh ta.
Anh ta bị đánh lùi lại hai bước, nhướng mày, nhấc chân ngáng chân tôi. Tôi bỗng mất thăng bằng ngã về phía sau, vội vàng lăn một vòng, rồi lại bật lên như cá.
. . . . . . Một phát nhảy thẳng vào lòng anh ta.
Tôi cố gắng giãy giụa, dùng hết tất cả các chiêu có thể nghĩ ra. Người trước mặt vẻ mặt bình tĩnh, lại như đã đan sẵn một tấm lưới, vây chặt lấy tôi.
Đôi môi vừa mềm mại vừa nóng bỏng dính liền vào nhau. Trong giây phút ấy tôi cảm thấy không gì có thể cản nổi. Anh ta nhéo eo tôi, tôi hé miệng kêu lên, đầu lưỡi của anh ta lại nhân cơ hội chui vào. Trằn trọc nhiều lần, ngượng ngùng mà nóng bỏng, tiếng thét chói tai của tôi bị ngăn lại. Tôi há miệng muốn cắn, thì đã có một bàn tay nắm chặt cằm tôi, làm tôi không cắn được.
Hai tay Đỗ Phương từ từ siết lại, như muốn khắc tôi vào trong thân thể. Đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn chằm chằm tôi, anh ta vẫn tỉnh táo, nhưng đầu lưỡi lại bắt đầu ngọ nguậy như rắn dây dưa với tôi, giống như không bao giờ có thể tách ra được.
Tôi bỗng cảm thấy mình như đang ở trong một trận chém giết, nhưng lại không có gió tanh mưa máu đao quang kiếm ảnh. Người trước mặt như hận không thể ăn sống tôi, tôi cảm thấy mình sắp bị anh ta vò nát nuốt sống rồi, không có sức để nghĩ nữa.
Đỗ Phương cuối cùng cũng dừng mọi hành động thô lỗ, nắm chặt vai tôi, ngón tay gần như muốn khảm vào trong thịt. Tôi thở hổn hển trong lòng anh ta, anh ta lạnh lùng nhìn chăm chú vào tôi, trong mắt cuồn cuộn cảm xúc tôi không hiểu.
Dừng một lúc lâu, cuối cùng tôi nghẹn ra một câu: “Không phải người đói bụng chứ, con. . . . . . Con xuống bếp lấy gà hầm cho người. . . . . .”
Còn chưa dứt lời, lưng bỗng nhiên lại căng lên, đầu choáng mắt hoa, đảo mắt đã bị người ta ôm lấy. Tôi kinh hãi, giọng còn mắc kẹt trong cổ họng, lại nghe thấy người phía trước than khẽ bên tai.
“Ta không muốn ăn gà hầm.” Hơi thở của anh ta dồn dập mà nóng bỏng, “Ta muốn ăn nàng.”
Đỗ Phương bế ngang tôi về phòng, đóng sầm cửa lại. Tiếng động rất lớn, nhưng không có một ai dám đến xem tình hình.
Tôi cảm thấy lông tơ trên người như muốn dựng hết cả lên, tiếng đóng cửa làm chân tôi nhũn ra. Trong phòng không thắp nến, Đỗ Phương trước mắt có vẻ thật xa lạ. Cảm giác kỳ lạ trước đây lại xuất hiện lần nữa, cuối cùng tôi cảm thấy anh ta đang nhìn người khác thông qua tôi.
“Nàng muốn nói gì với ta?” Anh ta lạnh lùng hỏi.
Tôi nơm nớp lo sợ nhìn một vòng xung quanh. Trên giường vứt vài bộ quần áo anh ta thay ra, anh ta cũng đặt đoản kiếm màu xanh nhạt không rời người bao giờ lên bàn, vì đã dùng lâu, chuôi kiếm đã bị mài đến sáng bóng. Tôi bỗng thấy run sợ, mấy câu giải thích vừa rồi nghĩ sẵn trong đầu, giờ phút này tất cả đều quên sạch.
Tôi quay đầu chạy tới ngưỡng cửa. “Không có gì! Con. . . . . . Con về ngủ!”
Đỗ Phương giữ chặt lấy tôi, nắm cằm tôi định hôn tiếp. Lần này tôi cũng phản ứng kịp, cố gắng xoay đầu sang một bên, giãy giụa kêu: “Con là đồ đệ của người! Người. . . . . . Người đây là bất luân!”
Anh ta cười khẽ: “Ta chưa từng có nữ đồ đệ.”
“Con. . . . . . Con nhỏ hơn người rất nhiều! Người phải bảo vệ con, không được như vậy!”
“Chỉ nhỏ hơn mười tuổi thôi.”
“Đỗ Phương!” Tôi tuyệt vọng hét to, “Rốt cuộc người muốn làm gì? !”
Anh ta sửng sốt, sau đó mỉm cười, cười đến lãnh đạm kiêu căng: “Nàng giả vờ vô tội thật giỏi. Nàng nói xem ta muốn làm gì?”
Trong lòng tôi run lên, không nói gì được. Đỗ Phương ôm lấy bờ vai tôi, yên lặng nhìn vào mắt tôi. Dung nhan như ngọc, linh động không giống người phàm, dưới ánh trăng lại tỏa ra một mùi hương kỳ lạ.
Trong hơi thở của anh ta đầy hương vị quyến rũ, nhẹ giọng hỏi như oán mà không phải oán: “Nàng thích ta không?”
Tôi run rẩy trong lòng anh ta, không biết là vì rét lạnh hay là sợ hãi. Đôi môi bị anh ta hôn run lên, người mềm nhũn như bị rót thuốc mê.
“Hoàng nhi, Hoàng nhi. . . . . . Nói nàng thích ta đi, muốn bên ta, vĩnh viễn, không bỏ đi.”
Cánh tay anh ta ngày càng siết chặt. Tôi muốn trốn, nhưng không trốn được. Muốn tránh, lại không tránh được. Tôi đột nhiên cảm thấy như nhớ lại một đoạn trí nhớ, mơ hồ mà quen thuộc, khiến tôi như một con thú bị rơi vào cái bẫy ngọt ngào, hoảng sợ mà say mê, vùng vẫy giãy chết, chân tay luống cuống.
“Anh là ai?” Tôi run giọng nói, “Anh. . . . . . Anh không phải là Đỗ Phương. . . . . .”
Anh ta cười khẽ: “Đương nhiên ta là Đỗ Phương rồi. Không ở bên sư phụ được sao? Chúng ta tìm một nơi rời xa giang hồ, tự do tự tại, không có người quấy rầy. Có ta che chở cho nàng, bất cứ ai cũng không chạm được vào nàng.”
Anh ta giơ tay lên cẩn thận vuốt tóc tôi, đầu ngón tay hơi lạnh, giọng nói cũng bắt đầu lộ ra sự lạnh lẽo.
“Nói.” Anh ta ấn ngón tay ở lên bờ môi tôi, vẽ theo đường môi, “Nói nàng sẽ không đi tìm Tiêu Long Vũ nữa, nói nàng thích ta, chỉ thích ta.”
“Đỗ Phương, thật ra con. . . . . .” Tôi há miệng, nhưng cổ họng lại nghẹn ngào, cuối cùng vẫn không nói được.
Dường như anh ta không đợi nổi nữa, nâng cằm tôi lên, cúi đầu định hôn. Nhưng vừa chạm vào môi dưới của tôi, liền nghe thấy một tiếng động nhỏ vang lên ngoài cửa sổ, hình như có người muốn phá cửa sổ vào.
Đỗ Phương bỗng đẩy tôi ra, phi thân đến bên cạnh bàn cầm kiếm lên.
Bình luận facebook