-
Chương 41: Hạn hán gặp sương ngọt, tha hương gặp ví tiền
Khi tôi khiêng Tra Chí Cực trên vai như bao gạo nhảy xuống tường, tận đáy lòng tôi thật sự rất ấm ức. Đi chưa được mấy bước, chợt nghe thấy anh ta ở phía sau yếu ớt hỏi: “Võ công của Dương cô nương thật cao cường, xin hỏi cô nương là đệ tử môn phái nào vậy?”
Tôi không quay đầu lại, tức giận vứt lại một câu: “Kế Môn!”
Phía sau bỗng im lặng. Tôi quay đầu, thấy vẻ mặt Tra Chí Cực khiếp sợ và tủi thân, lắp bắp nói: “Nhưng. . . . . Nhưng sư phụ nói tôi là đại đệ tử người thu nhận. . . . . .”
“Vì tôi đã vượt qua ba giới không trong ngũ hành, không ký danh đệ tử.” Tôi bịa.
Một giây sau, Tra Chí Cực cảm thấy địa vị của anh ta bị uy hiếp, trong mắt tràn ngập đầy vẻ: “Tại sao, tại sao, tại sao lại tra tấn trái tim tôi, tổn thương linh hồn cao ngạo của tôi, tại sao, tại sao, tại vì sao” . . . . . .
. . . . . . Tôi mặc kệ anh ta.
Người này thật sự kém xa đại ca tri kỷ điềm tĩnh chững chạc của nhiều năm sau, cùng lắm cũng chỉ là đồ mọt sách không biết võ. Bởi vậy, chút ý đồ kiều diễm còn sót lại của tôi với anh ta cũng bay sạch, chỉ than gió thổi cát biệt ly hoa, giai thoại thiên cổ, tạo hóa trêu người, lại không thể bên người. . .
Đương nhiên, tôi là người lạc quan, nhanh chóng vứt chuyện này ra khỏi đầu, lảo đảo đi về phía con đường hấp dẫn ngựa xe như nước. Trên đường đi tôi phát huy đầy đủ truyền thống tốt đẹp của game online: đại thần đánh quái phía trước, tiểu lâu la theo chạy theo sau nhặt đồ.
Không biết thôn trấn này tên là gì, náo nhiệt như Hoàng Thành, ngay cả độ đẹp trai của trai đẹp trên đường cũng tương xứng với Hoàng Thành. Tôi đại nạn không chết, chỉ cảm thấy tinh thần phơi phới, đến cả con chó lang thang ngoài đường cũng vừa mắt hơn con Vượng Tài mà Dương Dương Dương nuôi rất nhiều.
Tôi sờ đông sờ tây, ngắm nghía bốn phía. Đi đến trước một quán nhỏ, chỉ tay, nói với Tra Chí Cực: “Đồ ngốc, tôi muốn ăn bánh trứng.”
Anh ta mỉm cười, đưa tay sờ túi tiền bỏ trong tay áo.
Móc mãi, móc mãi. . . . . .
Móc. . . . . .
Mất khoảng một phút đồng hồ, tôi quay ngoắt lại, lạnh lùng hỏi: “Huynh không mang tiền đúng không?”
Mặt Tra Chí Cực đỏ lên,”Sơ xuất. . . . . . Ha ha. . . . . .”
“Không có tiền còn định dẫn tôi ra ngoài? ! Vừa rồi đã nói là trộm mấy con cá đi mà huynh còn không chịu! !”
“Đi vội quá. . . . . . Quên mất. . . . . .”
“Quên mất? !” Đôi mắt mang theo sát khí của tôi khinh bỉ nhìn anh ta như nhìn SB (đồ ngốc), cuối cùng lấy từ trong ống tay áo mình ra vào thỏi bạc to oành với mấy đồng tiền.
“Chúng ta chia đôi. Lộ phí tôi ứng ra trước, khi nào huynh về thì đưa phần của huynh cho tôi, thêm bốn phần lãi báo đáp ơn cho vay tiền của tôi.” Tôi nghiêm túc nói, “Đồ ngốc, đừng hòng trốn nợ, trí nhớ của tôi rất tốt.”
Tra Chí Cực nghiêm túc gật đầu.
Cảm giác ray rứt như lừa trẻ con trong lòng này là sao nhỉ. . . . . . Ừ, chắc chắn tôi tạm thời bị động kinh rồi.
Tuy tiền mang theo không ít, nhưng sau khi mua ngựa để gấp rút lên đường thì không còn thừa lại bao nhiêu. Tôi lo lắng dắt ngựa đến giao lộ tìm Tra Chí Cực, đã thấy anh ta nhìn con ngựa cao lớn với vẻ mặt rối rắm.
“Tôi, tôi không biết cưỡi ngựa. . . . . .”
. . . . . . Đại sư huynh điềm tĩnh, chững chạc, hiền lương, thục đức, không gì làm không được ơi! Huynh ở đâu rồi? ! !
Tôi hít sâu một hơi, nhảy lên ngựa, rồi chỉ chỉ phía sau. “Đi lên.”
Tra Chí Cực ba chân bốn cẳng trèo lên ngựa, hai tay rất thành thật nắm lấy hai bên yên ngựa. Tôi và anh ta bàn bạc lộ trình xong thì giục ngựa lên đường. Nhưng trên đường, anh ta luôn xoay tới xoay lui sau lưng tôi, cọ cọ làm tôi vô cùng khó chịu. Đi gần nửa canh giờ, cuối cùng tôi cũng không chịu nổi nữa: “Đừng có cựa nữa! Ôm chặt vào, coi chừng ngã xuống là liệt luôn đấy!”
Anh ta bất động ngay lập tức. Dịch vào sát lưng tôi, người cứng như cọc gỗ.
Trong lòng tôi có chút băn khoăn, lại dỗ anh ta: “Không phải huynh sợ đấy chứ?”
“Không. . . . . . Như, như vậy rất tốt.”
Tôi thở dài, lại quay đầu an ủi anh ta: “Huynh nắm chặt vào, chút nữa là đến nơi. Yên tâm, tôi không đi nhanh, sẽ không ngã đâu.”
“. . . . . . Ừ.”
Yên lặng không nói gì một lúc lâu, cuối cùng Tra Chí Cực lại mở miệng : “À thì. . . . . . Cha tôi là thương nhân.”
“Ồ.” Hèn gì, sinh được thằng con trai ngốc lắm tiền.
“Ông ấy không đồng ý cho tôi bái sư học võ, muốn tôi ngoan ngoãn đọc sách, thi được công danh.”
Không thể không nói cha của Tra Chí Cực quả đúng là biết nhìn xa trông rộng. “Thời nay trọng văn khinh võ, cha huynh cũng có suy nghĩ riêng của ông ấy.”
Anh ta không khỏi mỉm cười, nói với tôi: “Dương cô nương, sau này cô muốn làm gì?”
“Tôi, Ừ. . . . . . Tôi muốn làm đại hiệp. Huynh thì sao?”
Anh ta thoáng trầm mặc một lát, sau đấy vô cùng kiên quyết nói: “Tôi muốn làm kiêu hùng, thống nhất thiên hạ!”
Tôi sững sờ. Một thư sinh nho nhã yếu ớt ngựa cũng không biết cưỡi lại bỗng nói một câu như vậy. Tôi suy nghĩ rất lâu, cuối cùng nhún vai: “Được, huynh làm gấu nhỏ [1] của huynh, tôi làm đại hiệp của tôi.”
[1] Kiêu hùng: người trí dũng kiệt xuất. Kiêu hùng và gấu nhỏ (tiểu hùng) đều đọc là xiāoxióng nên chị ý nghe nhầm =)) (hoặc cố tình troll =)))
————
Đến lúc mặt trời lặn, cuối cùng chúng tôi cũng tới một thành trấn, đúng lúc cửa thành chuẩn bị đóng. Chuyện đầu tiên sau khi vào thành chính là tìm khách sạn ở trọ. Tôi sai người làm buộc ngựa, vừa bước vào đại sảnh liền nghe thấy Tra Chí Cực đang vất vả nói chuyện với chưởng quầy.
“Tôi đã nói rất nhiều rồi, không cần phòng chữ Thiên, cứ cho tôi một phòng bình thường thôi.” Anh ta ngay cả mặt cũng không che, giơ một ngón tay ra trước mặt chưởng quầy.
“Vị công tử này, bổn điếm hiện giờ đang có hoạt động ưu đãi đặc biệt, khách quan đặt phòng chữ Thiên sẽ được bổn điếm tặng một bữa sáng phong phú. Còn có mỹ nữ ở bên cạnh mát xa chân cho ngài, cam đoan khiến ngài lưu luyến quên về. . . . . .”
“Tôi chỉ muốn một phòng bình thường.”
“Tận dụng thời cơ, cơ hội không đến lần hai đâu. Tham gia hoạt động ưu đãi của bổn điếm, đảm bảo ngài không hối hận!”
“. . . . . .”
Tôi đi qua đập tiền lên quầy, hếch mũi, lạnh giọng quát: “Một phòng bình thường!”
Chưởng quầy ghi tên khách bằng vận tốc ánh sáng, mỉm cười nhẹ nhàng với người làm: “Nhanh, đưa vị tiểu thư này lên tầng, đồ ăn nước ấm tuyệt đối không được chậm trễ.”
Tôi đắc ý đi lên, Tra Chí Cực nhíu mày, mặt lại đỏ. Tôi quay đầu thì thấy tất cả mọi người xung quanh đều đang nhìn chúng tôi, chụm đầu ghé tai: “Một cô nương xinh đẹp lại gào như quát ngựa, vị công tử này thật đáng thương, chắc là bị vợ quản chặt rồi!”
Tôi cắn răng, vén tay áo lên định đánh người. Tra Chí Cực thấy thế, vội vàng vừa lôi vừa kéo tôi lên tầng. Không thể không nói tuy đồ ngốc này không có nội lực, nhưng sức rất khỏe. Nghĩ tới Dương Quách tôi đây chỉ vì không có tiền mà lưu lạc đến nước này. . . . . .
Ngay khi tôi sắp biến mất ở đầu bậc thang, bỗng liếc thấy một bóng dáng màu vàng rực rỡ xuất hiện ở cửa khách sạn.
Người nọ thong thả chậm rãi đi vào khách sạn, ngạo nghễ nhìn quanh một vòng, mở cây quạt trong tay ra. Tôi híp mắt nhìn, áo dài màu vàng, lại vàng rực rỡ như vậy, khắp thiên hạ chỉ có một người dám mặc. . . . . .
Trong lòng tôi bỗng mừng như điên, mãnh liệt như sông Hoàng Hà, có thể nói là ‘liễu ám hoa minh nghi vô lộ, sơn cùng thủy tẫn hựu nhất thôn’ [2], ‘Nắng hạn gặp sương ngọt, tha hương thấy ví tiền’ [3]. . .
[2] ‘Sơn cùng thủy tẫn nghi vô lộ. Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn’ (tạm dịch: Núi cùng nước tận ngờ hết lối, Bóng liễu hoa tươi một thôn làng) hiểu nôm na là mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng.. Chị đã lẫn lộn nửa câu này với nửa câu kia.
[3] ‘Cửu hạn phùng cam vũ, Tha hương ngộ cố tri’ (Nắng lâu gặp mưa rào. Xa quê gặp bạn cũ) tất nhiên câu này cũng bị bà chị chế tiếp
“Lục Ly! ! !”
————
“Ha ha ha, ha ha. . . . . . Ha! !” Tôi cố gắng nở nụ cười lộ tám cái răng tiêu chuẩn về phía vị hoàng thân quốc thích nào đó đang ngồi đối diện với tôi, ra vẻ thân thiết, “Lục sư huynh, thật trùng hợp, muội là Lan Tâm nha.”
Người đối diện vẫn giữ vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười, chậm rãi uống trà, nhàn nhạt lườm tôi một cái.
“À. . . . . . Thật ra muội là con gái! Ha ha ha. . . . . . Ha ha. . . . . . Sao huynh lại ở đây?” Tôi vẫn giữ nụ cười vừa ngượng ngùng vừa vui sướng.
Không biết do khí thế hoàng gia của Lục Ly quá lớn hay sao mà anh ta vừa bước vào, người xung quanh đều dạt ra bán kính ba mét. Anh ta nghênh ngang bước vào, vén áo ngồi giữa sảnh, mắt đảo qua, làm đứa trẻ ở gần đấy khóc òa lên.
“Không được khóc!” Mẹ đứa bé vội dọa nó, “Khóc nữa ông chú quái dị kia bắt đi đấy.”
Tay cầm chén trà của Lục Ly run lên.
Nhưng chớp mắt sau anh ta đã lấy lại bình tĩnh, đặt chén xuống nhìn tôi đang cười ngây ngô, lạnh lùng nói: “Không được cười! Cười nữa đánh chết ngươi!”
Mặt tôi cứng đờ, vội im bặt, ngoanngoãn gật đầu.
Tôi có thể bán đứng bản thân, bán đứng linh hồn, bán đứng linh hồn người khác. . . . . . Tất cả đều là vì tình yêu chân thành cả đời tôi: Vàng!
Nghĩ đến đây, tôi véo mạnh đùi mình, ngẩng đầu nước mắt ròng ròng nhìn Lục Ly, tình cảm dạt dào nói: “Lục sư huynh, Lan Tâm luôn biết anh hùng trọng anh hùng! Hôm nay thấy phong thái của Lục sư huynh, mới biết cái gì là ngọc thụ lâm phong, nhẹ tựa lông hồng. Sư muội nguyện từ đây sát cánh bên sư huynh, làm trâu làm ngựa!”
“Thật không?” Hai tay tên khốn kiếp kia vỗ vào nhau, hứng thú dạt dào nhìn tôi, “Sao ta không nhìn thấy thành ý của muội đâu?”
Tôi đảo mắt, không biết xấu hổ tiếp tục nói: “Lời nói không thể thể hiện được cảm xúc trong lòng muội. A! Muội muốn hát một bài tặng huynh: Anh hùng. . .!”
“Được rồi được rồi!” Anh ta vội ngăn tiếng gào khóc thảm thiết của tôi, “Rốt cuộc muội muốn gì? Lấy lòng bổn vương? Muội muốn làm vương phi?”
“. . . . . . Trời đất chứng giám, tuyệt đối không có!”
Lục Ly thở một hơi dài nhẹ nhõm, cười gật đầu.”Vậy là tốt rồi, ta yên tâm rồi.”
. . . . . . Tên này. . . . . . Rốt cuộc ghét tôi ở điểm nào vậyyy? ! !
Tra Chí Cực ở bên cạnh rõ ràng bị dọa sợ, thấy tôi nắm tay cúi đầu không nói gì, tay chân luống cuống cầm khăn lau nước mắt cho tôi.
Tôi đẩy tay anh ta ra: “Dừng tay! Trong tay huynh là cái giẻ lau đấy!”
Tra Chí Cực nhìn như sắp khóc.
“Được rồi, đừng đùa nữa.” Lục Ly cuối cùng cũng thu lại vẻ mặt người xấu, nghiêm túc nói, “Lần này ta đặc biệt tới tìm muội. Sư phụ và đại sư huynh đều bị trọng thương, lại không biết muội sống chết ra sao, sắp điên cả rồi. Bây giờ Tường Minh sư đệ đang chăm sóc họ, muội mau về theo ta đi.”
Tuy biết chắc họ không sao nhưng nghe Lục Ly nói vậy gánh nặng trong lòng tôi mới biến mất. Nhưng tôi vốn định đi Kế Môn. . . . . .
Tôi nhìn Tra Chí Cực, sắc mặt hai người đều có chút khó xử.
Hình như Lục Ly không phát hiện ra, cũng không kiêng dè gì Tra Chí Cực: “Muội có biết là kẻ nào tấn công mọi người không?”
“Đỗ. . . . . . Sư hổ nói, bọn họ tới tìm đại tiểu thư Dương gia được giáo chủ cứu năm đó.”
“À. Năm đó Tiêu tướng quân phụng chỉ bảo vệ nàng mà bị giết cả nhà, giáo chủ lại vì cứu nàng mà hôn mê đến tận bây giờ, thật sự là hồng nhan họa thủy.”
Tôi vô cùng đồng ý gật đầu. Đại tiểu thư Dương gia không phải là Dương Phượng sao, từ xưa hồng nhan đã vốn nhiều thị phi.
Lục Ly thấy phản ứng này của tôi thì bĩu môi. Sau đấy chắc cũng đói ơujng, vung tay lên: “Người đâu, mang thức ăn lên! Mỗi món mang một phần!” Sau đó khoe khoang đập một thỏi bạc lên mặt bàn.
Tuy tôi rất giỏi ăn, nhưng nhìn đồ ăn trước mắt càng ngày càng nhiều thì cũng không chịu nổi. Tôi có chút đau đầu. “Sư huynh, huynh ăn được nhiều thế sao?”
“Không ăn hết thì ta gói về, không được sao?” Anh ta không kiên nhẫn nhìn tôi, dáng vẻ ông đây có tiền ông đây thích thế đấy.
Hành. . . . . . Hành động ngốc nghếch mua hai chén đậu nành uống một chén đổ một chén của đám nhà giàu mới nổi này. . . . . .
. . . . . . Chờ đến khi tôi có tiền chắc chắn cũng phải làm! Fighting! !
Ăn xong đại tiệc, dạ dày tôi căng đến mức chỉ có thể ngồi thành góc tù, lười biếng tắm ánh trăng bên cửa sổ, cảm nhận sâu sắc đây mới là cuộc sống. Lục Ly tao nhã lau miệng, nói: “Sư muội, đừng bướng bỉnh nữa, ngày mai liền khởi hành về Tùy Châu với ta.”
Tôi nghe vậy lại có chút phân vân.
“Dương cô nương.” Tra Chí Cực luôn im lặng không nói gì nãy giờ bỗng mở miệng, “Cô về thăm sư phụ của cô trước đi, tôi tự đi được.”
Tôi lắc đầu. “Không được. Thế này đi, huynh về với tôi đi. Tôi về thăm họ rồi cùng huynh đi tìm Lâm sư phụ.”
Thật vất vả mới gặp được Tra Chí Cực, sao có thể để anh ta đi như vậy. Tôi còn trông cậy vào anh ta dẫn tôi đến Kế Môn mà. Đương nhiên, nguyên nhân sâu xa hơn là: Anh ta còn nợ tiền tôi, tôi không thể buông tha cho một phiếu cơm dài hạn như thế được.
Lục Ly nhìn chúng tôi, khóe miệng nở một nụ cười kỳ lạ, nhưng lại chẳng nói gì.
————
Tuy đi gấp ngày đêm, nhưng khi chúng tôi đến Tuy Châu đã là hai ngày sau đó rồi. Vừa đến chân núi Liên Giáo đã thấy một sư đệ hơi quen mặt cắm đầu đi tới. Nhìn thấy Lục Ly, mắt cậu ta sáng lên, lập tức chạy như điên qua đây, vừa chạy vừa kêu:
“Lục sư huynh! Huynh đã về rồi! Mau đi thăm Phó giáo chủ Đỗ và Quý sư huynh đi, Phó giáo chủ Đỗ vừa tỉnh hôm qua đó! Còn nữa, Tiêu Tiểu Vũ đã quỳ ngoài cửa giáo ba ngày rồi. . . . . .”
Tôi hoảng sợ, chưa nghe xong đã phi thân chạy tới cửa giáo, nhưng tìm rất lâu vẫn không thấy bóng người đâu. Tôi quay lại nắm lấy vạt áo của tiểu đệ tử kia: “Người đâu? !”
Tiểu đệ tử bị tôi nắm trợn mắt, lại không biết tôi là thần thánh phương nào, do dự mãi cuối cùng cũng khó khăn thốt ra một câu: “Ở đây. . . . . . Ở Bắc phong. . . . . .”
“Ta hỏi Tiêu Tiểu Vũ! !”
“Huynh ấy. . . . . . Phó giáo chủ Dương. . . . . . Không khuyên được huynh ấy. . . . . . Cầm luôn. . . . . . Chậu hoa. . . . . . Đập ngất. . . . . . Lôi. . . . . . Lôi về phòng rồi. . . . . .”
【 Kỳ hoa tiểu kịch trường đây là no. Mấy ấy nhỉ. . . . . . 】
Sáng sớm một hôm nào đó, Tiêu Long Vũ mặt mày hồng hào ra khỏi phòng, thấy Đỗ Phương đứng ngắm hoa lan một mình trong viện, bóng dáng lạnh lẽo vô cùng, không khỏi cảm khái một tiếng: “Haizzzz. . . Vẫn là có vợ tốt hơn. . .”
Người đứng ngắm hoa liếc mắt nhìn anh ta.
“Ta hôn rồi, tay cũng nắm rồi.” Đỗ Phương ngoáy tai, không mặn không nhạt nói.
“. . . . . . . . . . . . Hả? ? ! ! !”
“Hôn rất nhiều lần cơ~~” Tiếp tục hời hợt nói.
“. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .”
Vì thế ai đó lên mặt không thành lại còn bị kích thích sắp điên rồi, trong cảm giác nguy hiểm âm u, trong đầu chỉ có “Quách nhi ~ Quách nhi ~ mau thu dọn vàng bạc châu báu, mang theo Tiểu Long cùng trốn thôiiiiiiiiiiiii ~~~~ Củ cải hay rau xanh, tất cả đều có tình yêu riêng \( ⊙口⊙)/”
***
Tôi không quay đầu lại, tức giận vứt lại một câu: “Kế Môn!”
Phía sau bỗng im lặng. Tôi quay đầu, thấy vẻ mặt Tra Chí Cực khiếp sợ và tủi thân, lắp bắp nói: “Nhưng. . . . . Nhưng sư phụ nói tôi là đại đệ tử người thu nhận. . . . . .”
“Vì tôi đã vượt qua ba giới không trong ngũ hành, không ký danh đệ tử.” Tôi bịa.
Một giây sau, Tra Chí Cực cảm thấy địa vị của anh ta bị uy hiếp, trong mắt tràn ngập đầy vẻ: “Tại sao, tại sao, tại sao lại tra tấn trái tim tôi, tổn thương linh hồn cao ngạo của tôi, tại sao, tại sao, tại vì sao” . . . . . .
. . . . . . Tôi mặc kệ anh ta.
Người này thật sự kém xa đại ca tri kỷ điềm tĩnh chững chạc của nhiều năm sau, cùng lắm cũng chỉ là đồ mọt sách không biết võ. Bởi vậy, chút ý đồ kiều diễm còn sót lại của tôi với anh ta cũng bay sạch, chỉ than gió thổi cát biệt ly hoa, giai thoại thiên cổ, tạo hóa trêu người, lại không thể bên người. . .
Đương nhiên, tôi là người lạc quan, nhanh chóng vứt chuyện này ra khỏi đầu, lảo đảo đi về phía con đường hấp dẫn ngựa xe như nước. Trên đường đi tôi phát huy đầy đủ truyền thống tốt đẹp của game online: đại thần đánh quái phía trước, tiểu lâu la theo chạy theo sau nhặt đồ.
Không biết thôn trấn này tên là gì, náo nhiệt như Hoàng Thành, ngay cả độ đẹp trai của trai đẹp trên đường cũng tương xứng với Hoàng Thành. Tôi đại nạn không chết, chỉ cảm thấy tinh thần phơi phới, đến cả con chó lang thang ngoài đường cũng vừa mắt hơn con Vượng Tài mà Dương Dương Dương nuôi rất nhiều.
Tôi sờ đông sờ tây, ngắm nghía bốn phía. Đi đến trước một quán nhỏ, chỉ tay, nói với Tra Chí Cực: “Đồ ngốc, tôi muốn ăn bánh trứng.”
Anh ta mỉm cười, đưa tay sờ túi tiền bỏ trong tay áo.
Móc mãi, móc mãi. . . . . .
Móc. . . . . .
Mất khoảng một phút đồng hồ, tôi quay ngoắt lại, lạnh lùng hỏi: “Huynh không mang tiền đúng không?”
Mặt Tra Chí Cực đỏ lên,”Sơ xuất. . . . . . Ha ha. . . . . .”
“Không có tiền còn định dẫn tôi ra ngoài? ! Vừa rồi đã nói là trộm mấy con cá đi mà huynh còn không chịu! !”
“Đi vội quá. . . . . . Quên mất. . . . . .”
“Quên mất? !” Đôi mắt mang theo sát khí của tôi khinh bỉ nhìn anh ta như nhìn SB (đồ ngốc), cuối cùng lấy từ trong ống tay áo mình ra vào thỏi bạc to oành với mấy đồng tiền.
“Chúng ta chia đôi. Lộ phí tôi ứng ra trước, khi nào huynh về thì đưa phần của huynh cho tôi, thêm bốn phần lãi báo đáp ơn cho vay tiền của tôi.” Tôi nghiêm túc nói, “Đồ ngốc, đừng hòng trốn nợ, trí nhớ của tôi rất tốt.”
Tra Chí Cực nghiêm túc gật đầu.
Cảm giác ray rứt như lừa trẻ con trong lòng này là sao nhỉ. . . . . . Ừ, chắc chắn tôi tạm thời bị động kinh rồi.
Tuy tiền mang theo không ít, nhưng sau khi mua ngựa để gấp rút lên đường thì không còn thừa lại bao nhiêu. Tôi lo lắng dắt ngựa đến giao lộ tìm Tra Chí Cực, đã thấy anh ta nhìn con ngựa cao lớn với vẻ mặt rối rắm.
“Tôi, tôi không biết cưỡi ngựa. . . . . .”
. . . . . . Đại sư huynh điềm tĩnh, chững chạc, hiền lương, thục đức, không gì làm không được ơi! Huynh ở đâu rồi? ! !
Tôi hít sâu một hơi, nhảy lên ngựa, rồi chỉ chỉ phía sau. “Đi lên.”
Tra Chí Cực ba chân bốn cẳng trèo lên ngựa, hai tay rất thành thật nắm lấy hai bên yên ngựa. Tôi và anh ta bàn bạc lộ trình xong thì giục ngựa lên đường. Nhưng trên đường, anh ta luôn xoay tới xoay lui sau lưng tôi, cọ cọ làm tôi vô cùng khó chịu. Đi gần nửa canh giờ, cuối cùng tôi cũng không chịu nổi nữa: “Đừng có cựa nữa! Ôm chặt vào, coi chừng ngã xuống là liệt luôn đấy!”
Anh ta bất động ngay lập tức. Dịch vào sát lưng tôi, người cứng như cọc gỗ.
Trong lòng tôi có chút băn khoăn, lại dỗ anh ta: “Không phải huynh sợ đấy chứ?”
“Không. . . . . . Như, như vậy rất tốt.”
Tôi thở dài, lại quay đầu an ủi anh ta: “Huynh nắm chặt vào, chút nữa là đến nơi. Yên tâm, tôi không đi nhanh, sẽ không ngã đâu.”
“. . . . . . Ừ.”
Yên lặng không nói gì một lúc lâu, cuối cùng Tra Chí Cực lại mở miệng : “À thì. . . . . . Cha tôi là thương nhân.”
“Ồ.” Hèn gì, sinh được thằng con trai ngốc lắm tiền.
“Ông ấy không đồng ý cho tôi bái sư học võ, muốn tôi ngoan ngoãn đọc sách, thi được công danh.”
Không thể không nói cha của Tra Chí Cực quả đúng là biết nhìn xa trông rộng. “Thời nay trọng văn khinh võ, cha huynh cũng có suy nghĩ riêng của ông ấy.”
Anh ta không khỏi mỉm cười, nói với tôi: “Dương cô nương, sau này cô muốn làm gì?”
“Tôi, Ừ. . . . . . Tôi muốn làm đại hiệp. Huynh thì sao?”
Anh ta thoáng trầm mặc một lát, sau đấy vô cùng kiên quyết nói: “Tôi muốn làm kiêu hùng, thống nhất thiên hạ!”
Tôi sững sờ. Một thư sinh nho nhã yếu ớt ngựa cũng không biết cưỡi lại bỗng nói một câu như vậy. Tôi suy nghĩ rất lâu, cuối cùng nhún vai: “Được, huynh làm gấu nhỏ [1] của huynh, tôi làm đại hiệp của tôi.”
[1] Kiêu hùng: người trí dũng kiệt xuất. Kiêu hùng và gấu nhỏ (tiểu hùng) đều đọc là xiāoxióng nên chị ý nghe nhầm =)) (hoặc cố tình troll =)))
————
Đến lúc mặt trời lặn, cuối cùng chúng tôi cũng tới một thành trấn, đúng lúc cửa thành chuẩn bị đóng. Chuyện đầu tiên sau khi vào thành chính là tìm khách sạn ở trọ. Tôi sai người làm buộc ngựa, vừa bước vào đại sảnh liền nghe thấy Tra Chí Cực đang vất vả nói chuyện với chưởng quầy.
“Tôi đã nói rất nhiều rồi, không cần phòng chữ Thiên, cứ cho tôi một phòng bình thường thôi.” Anh ta ngay cả mặt cũng không che, giơ một ngón tay ra trước mặt chưởng quầy.
“Vị công tử này, bổn điếm hiện giờ đang có hoạt động ưu đãi đặc biệt, khách quan đặt phòng chữ Thiên sẽ được bổn điếm tặng một bữa sáng phong phú. Còn có mỹ nữ ở bên cạnh mát xa chân cho ngài, cam đoan khiến ngài lưu luyến quên về. . . . . .”
“Tôi chỉ muốn một phòng bình thường.”
“Tận dụng thời cơ, cơ hội không đến lần hai đâu. Tham gia hoạt động ưu đãi của bổn điếm, đảm bảo ngài không hối hận!”
“. . . . . .”
Tôi đi qua đập tiền lên quầy, hếch mũi, lạnh giọng quát: “Một phòng bình thường!”
Chưởng quầy ghi tên khách bằng vận tốc ánh sáng, mỉm cười nhẹ nhàng với người làm: “Nhanh, đưa vị tiểu thư này lên tầng, đồ ăn nước ấm tuyệt đối không được chậm trễ.”
Tôi đắc ý đi lên, Tra Chí Cực nhíu mày, mặt lại đỏ. Tôi quay đầu thì thấy tất cả mọi người xung quanh đều đang nhìn chúng tôi, chụm đầu ghé tai: “Một cô nương xinh đẹp lại gào như quát ngựa, vị công tử này thật đáng thương, chắc là bị vợ quản chặt rồi!”
Tôi cắn răng, vén tay áo lên định đánh người. Tra Chí Cực thấy thế, vội vàng vừa lôi vừa kéo tôi lên tầng. Không thể không nói tuy đồ ngốc này không có nội lực, nhưng sức rất khỏe. Nghĩ tới Dương Quách tôi đây chỉ vì không có tiền mà lưu lạc đến nước này. . . . . .
Ngay khi tôi sắp biến mất ở đầu bậc thang, bỗng liếc thấy một bóng dáng màu vàng rực rỡ xuất hiện ở cửa khách sạn.
Người nọ thong thả chậm rãi đi vào khách sạn, ngạo nghễ nhìn quanh một vòng, mở cây quạt trong tay ra. Tôi híp mắt nhìn, áo dài màu vàng, lại vàng rực rỡ như vậy, khắp thiên hạ chỉ có một người dám mặc. . . . . .
Trong lòng tôi bỗng mừng như điên, mãnh liệt như sông Hoàng Hà, có thể nói là ‘liễu ám hoa minh nghi vô lộ, sơn cùng thủy tẫn hựu nhất thôn’ [2], ‘Nắng hạn gặp sương ngọt, tha hương thấy ví tiền’ [3]. . .
[2] ‘Sơn cùng thủy tẫn nghi vô lộ. Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn’ (tạm dịch: Núi cùng nước tận ngờ hết lối, Bóng liễu hoa tươi một thôn làng) hiểu nôm na là mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng.. Chị đã lẫn lộn nửa câu này với nửa câu kia.
[3] ‘Cửu hạn phùng cam vũ, Tha hương ngộ cố tri’ (Nắng lâu gặp mưa rào. Xa quê gặp bạn cũ) tất nhiên câu này cũng bị bà chị chế tiếp
“Lục Ly! ! !”
————
“Ha ha ha, ha ha. . . . . . Ha! !” Tôi cố gắng nở nụ cười lộ tám cái răng tiêu chuẩn về phía vị hoàng thân quốc thích nào đó đang ngồi đối diện với tôi, ra vẻ thân thiết, “Lục sư huynh, thật trùng hợp, muội là Lan Tâm nha.”
Người đối diện vẫn giữ vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười, chậm rãi uống trà, nhàn nhạt lườm tôi một cái.
“À. . . . . . Thật ra muội là con gái! Ha ha ha. . . . . . Ha ha. . . . . . Sao huynh lại ở đây?” Tôi vẫn giữ nụ cười vừa ngượng ngùng vừa vui sướng.
Không biết do khí thế hoàng gia của Lục Ly quá lớn hay sao mà anh ta vừa bước vào, người xung quanh đều dạt ra bán kính ba mét. Anh ta nghênh ngang bước vào, vén áo ngồi giữa sảnh, mắt đảo qua, làm đứa trẻ ở gần đấy khóc òa lên.
“Không được khóc!” Mẹ đứa bé vội dọa nó, “Khóc nữa ông chú quái dị kia bắt đi đấy.”
Tay cầm chén trà của Lục Ly run lên.
Nhưng chớp mắt sau anh ta đã lấy lại bình tĩnh, đặt chén xuống nhìn tôi đang cười ngây ngô, lạnh lùng nói: “Không được cười! Cười nữa đánh chết ngươi!”
Mặt tôi cứng đờ, vội im bặt, ngoanngoãn gật đầu.
Tôi có thể bán đứng bản thân, bán đứng linh hồn, bán đứng linh hồn người khác. . . . . . Tất cả đều là vì tình yêu chân thành cả đời tôi: Vàng!
Nghĩ đến đây, tôi véo mạnh đùi mình, ngẩng đầu nước mắt ròng ròng nhìn Lục Ly, tình cảm dạt dào nói: “Lục sư huynh, Lan Tâm luôn biết anh hùng trọng anh hùng! Hôm nay thấy phong thái của Lục sư huynh, mới biết cái gì là ngọc thụ lâm phong, nhẹ tựa lông hồng. Sư muội nguyện từ đây sát cánh bên sư huynh, làm trâu làm ngựa!”
“Thật không?” Hai tay tên khốn kiếp kia vỗ vào nhau, hứng thú dạt dào nhìn tôi, “Sao ta không nhìn thấy thành ý của muội đâu?”
Tôi đảo mắt, không biết xấu hổ tiếp tục nói: “Lời nói không thể thể hiện được cảm xúc trong lòng muội. A! Muội muốn hát một bài tặng huynh: Anh hùng. . .!”
“Được rồi được rồi!” Anh ta vội ngăn tiếng gào khóc thảm thiết của tôi, “Rốt cuộc muội muốn gì? Lấy lòng bổn vương? Muội muốn làm vương phi?”
“. . . . . . Trời đất chứng giám, tuyệt đối không có!”
Lục Ly thở một hơi dài nhẹ nhõm, cười gật đầu.”Vậy là tốt rồi, ta yên tâm rồi.”
. . . . . . Tên này. . . . . . Rốt cuộc ghét tôi ở điểm nào vậyyy? ! !
Tra Chí Cực ở bên cạnh rõ ràng bị dọa sợ, thấy tôi nắm tay cúi đầu không nói gì, tay chân luống cuống cầm khăn lau nước mắt cho tôi.
Tôi đẩy tay anh ta ra: “Dừng tay! Trong tay huynh là cái giẻ lau đấy!”
Tra Chí Cực nhìn như sắp khóc.
“Được rồi, đừng đùa nữa.” Lục Ly cuối cùng cũng thu lại vẻ mặt người xấu, nghiêm túc nói, “Lần này ta đặc biệt tới tìm muội. Sư phụ và đại sư huynh đều bị trọng thương, lại không biết muội sống chết ra sao, sắp điên cả rồi. Bây giờ Tường Minh sư đệ đang chăm sóc họ, muội mau về theo ta đi.”
Tuy biết chắc họ không sao nhưng nghe Lục Ly nói vậy gánh nặng trong lòng tôi mới biến mất. Nhưng tôi vốn định đi Kế Môn. . . . . .
Tôi nhìn Tra Chí Cực, sắc mặt hai người đều có chút khó xử.
Hình như Lục Ly không phát hiện ra, cũng không kiêng dè gì Tra Chí Cực: “Muội có biết là kẻ nào tấn công mọi người không?”
“Đỗ. . . . . . Sư hổ nói, bọn họ tới tìm đại tiểu thư Dương gia được giáo chủ cứu năm đó.”
“À. Năm đó Tiêu tướng quân phụng chỉ bảo vệ nàng mà bị giết cả nhà, giáo chủ lại vì cứu nàng mà hôn mê đến tận bây giờ, thật sự là hồng nhan họa thủy.”
Tôi vô cùng đồng ý gật đầu. Đại tiểu thư Dương gia không phải là Dương Phượng sao, từ xưa hồng nhan đã vốn nhiều thị phi.
Lục Ly thấy phản ứng này của tôi thì bĩu môi. Sau đấy chắc cũng đói ơujng, vung tay lên: “Người đâu, mang thức ăn lên! Mỗi món mang một phần!” Sau đó khoe khoang đập một thỏi bạc lên mặt bàn.
Tuy tôi rất giỏi ăn, nhưng nhìn đồ ăn trước mắt càng ngày càng nhiều thì cũng không chịu nổi. Tôi có chút đau đầu. “Sư huynh, huynh ăn được nhiều thế sao?”
“Không ăn hết thì ta gói về, không được sao?” Anh ta không kiên nhẫn nhìn tôi, dáng vẻ ông đây có tiền ông đây thích thế đấy.
Hành. . . . . . Hành động ngốc nghếch mua hai chén đậu nành uống một chén đổ một chén của đám nhà giàu mới nổi này. . . . . .
. . . . . . Chờ đến khi tôi có tiền chắc chắn cũng phải làm! Fighting! !
Ăn xong đại tiệc, dạ dày tôi căng đến mức chỉ có thể ngồi thành góc tù, lười biếng tắm ánh trăng bên cửa sổ, cảm nhận sâu sắc đây mới là cuộc sống. Lục Ly tao nhã lau miệng, nói: “Sư muội, đừng bướng bỉnh nữa, ngày mai liền khởi hành về Tùy Châu với ta.”
Tôi nghe vậy lại có chút phân vân.
“Dương cô nương.” Tra Chí Cực luôn im lặng không nói gì nãy giờ bỗng mở miệng, “Cô về thăm sư phụ của cô trước đi, tôi tự đi được.”
Tôi lắc đầu. “Không được. Thế này đi, huynh về với tôi đi. Tôi về thăm họ rồi cùng huynh đi tìm Lâm sư phụ.”
Thật vất vả mới gặp được Tra Chí Cực, sao có thể để anh ta đi như vậy. Tôi còn trông cậy vào anh ta dẫn tôi đến Kế Môn mà. Đương nhiên, nguyên nhân sâu xa hơn là: Anh ta còn nợ tiền tôi, tôi không thể buông tha cho một phiếu cơm dài hạn như thế được.
Lục Ly nhìn chúng tôi, khóe miệng nở một nụ cười kỳ lạ, nhưng lại chẳng nói gì.
————
Tuy đi gấp ngày đêm, nhưng khi chúng tôi đến Tuy Châu đã là hai ngày sau đó rồi. Vừa đến chân núi Liên Giáo đã thấy một sư đệ hơi quen mặt cắm đầu đi tới. Nhìn thấy Lục Ly, mắt cậu ta sáng lên, lập tức chạy như điên qua đây, vừa chạy vừa kêu:
“Lục sư huynh! Huynh đã về rồi! Mau đi thăm Phó giáo chủ Đỗ và Quý sư huynh đi, Phó giáo chủ Đỗ vừa tỉnh hôm qua đó! Còn nữa, Tiêu Tiểu Vũ đã quỳ ngoài cửa giáo ba ngày rồi. . . . . .”
Tôi hoảng sợ, chưa nghe xong đã phi thân chạy tới cửa giáo, nhưng tìm rất lâu vẫn không thấy bóng người đâu. Tôi quay lại nắm lấy vạt áo của tiểu đệ tử kia: “Người đâu? !”
Tiểu đệ tử bị tôi nắm trợn mắt, lại không biết tôi là thần thánh phương nào, do dự mãi cuối cùng cũng khó khăn thốt ra một câu: “Ở đây. . . . . . Ở Bắc phong. . . . . .”
“Ta hỏi Tiêu Tiểu Vũ! !”
“Huynh ấy. . . . . . Phó giáo chủ Dương. . . . . . Không khuyên được huynh ấy. . . . . . Cầm luôn. . . . . . Chậu hoa. . . . . . Đập ngất. . . . . . Lôi. . . . . . Lôi về phòng rồi. . . . . .”
【 Kỳ hoa tiểu kịch trường đây là no. Mấy ấy nhỉ. . . . . . 】
Sáng sớm một hôm nào đó, Tiêu Long Vũ mặt mày hồng hào ra khỏi phòng, thấy Đỗ Phương đứng ngắm hoa lan một mình trong viện, bóng dáng lạnh lẽo vô cùng, không khỏi cảm khái một tiếng: “Haizzzz. . . Vẫn là có vợ tốt hơn. . .”
Người đứng ngắm hoa liếc mắt nhìn anh ta.
“Ta hôn rồi, tay cũng nắm rồi.” Đỗ Phương ngoáy tai, không mặn không nhạt nói.
“. . . . . . . . . . . . Hả? ? ! ! !”
“Hôn rất nhiều lần cơ~~” Tiếp tục hời hợt nói.
“. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .”
Vì thế ai đó lên mặt không thành lại còn bị kích thích sắp điên rồi, trong cảm giác nguy hiểm âm u, trong đầu chỉ có “Quách nhi ~ Quách nhi ~ mau thu dọn vàng bạc châu báu, mang theo Tiểu Long cùng trốn thôiiiiiiiiiiiii ~~~~ Củ cải hay rau xanh, tất cả đều có tình yêu riêng \( ⊙口⊙)/”
***
Bình luận facebook