-
Chương 0
(Edited by tramhuong3890)
Hạ Liên theo Ninh Nhu vào Hạ phủ là vào năm mười lăm tuổi.
Khi đó hình như là một đêm mưa nhỏ, vào tháng thứ hai sau khi nàng cập kê. Hạ Liên theo Ninh Nhu ngồi xe ngựa đi rất xa mới tới kinh thành. Trước đó mười năm lăm của nàng đều là ở tại Thanh Thủy huyện, một thị trấn nhỏ nước non xinh đẹp, không phồn thịnh giống như kinh thành nhưng an nhàn thanh thản.
Xe ngựa dừng lại. Hạ Liên níu nhẹ vạt áo Ninh Nhu: "Mẹ, chúng ta tới rồi."
"A Thương ngoan nhé."
Hai mẹ con một trước một sau xuống xe ngựa, phủ đệ trước mắt rất xa hoa, hạ nhân vội vàng nghênh tiếp. Hạ Liên giương mắt nhìn qua hai chữ "Hạ phủ" được viết mạnh mẽ trên tấm biển màu xanh da trời, nghe thấy thanh âm dịu dàng của Ninh Nhu ở bên tai: "A Thương, về sau nơi này chính là nhà của chúng ta."
Hạ Liên không nói gì, chỉ gật đầu: "Vâng."
Nàng biết rõ, về sau nàng sẽ ở nơi này, mà có lẽ cuối cùng có một ngày nàng sẽ từ từ quên lãng Thanh Thủy huyện và cả những chuyện cũ có liên quan tới nó.
Hạ gia là phú cổ đệ nhất ở kinh thành, thậm chí có thể hình dung là "giàu có". So với bất kỳ vương tôn quan lớn nào thì chỉ có quan hệ giữa Hạ gia và thiên tử là mật thiết nhất, nhưng trong đó có liên hệ gì lại không người biết được. Còn có lời đồn rằng quốc khố triều đình có hơn phân nửa là do Hạ gia cống hiến, lại không biết là thật hay giả.
Trừ việc có quan hệ mật thiết với thiên tử, thế lực ngầm của Hạ gia còn lớn hơn. Quan viên triều đình muốn tiêu diệt đối thủ đảng phái khác còn cần một cái cớ đường hoàng, nhưng Hạ gia lại không cần. Kẻ nên biến mất bỗng lại đột nhiên xảy ra chút "ngoài ý muốn", có lẽ có người sẽ suy đoán là có quan hệ với Hạ gia, nhưng chẳng ai tra được cái gì và cuối cùng cũng chẳng giải quyết được gì.
Những năm gần đây, thế lực ngầm của Hạ gia cơ hồ rửa sạch triều đình, người sáng suốt cũng nhìn ra được, chỉ có đứng ở đảng thiên tử mới có thể giữ vững địa vị. Mà điều này, đúng là kết quả mà hoàng đế muốn, mà cũng chỉ có Hạ gia có thể làm được.
Nhưng chút chuyện này, Ninh Nhu liên tục không muốn suy nghĩ. Dạng gia tộc này, Ninh Nhu cũng không nghĩ tới sẽ có bất cứ liên hệ gì. Chỉ có có thể nói tạo hóa trêu ngươi, vận mệnh vô thường, ai đều không thể dự liệu.
Hạ Liên yên lặng đi theo sau Ninh Nhu.
Từ đầu tới cuối, thiếu nữ liên cục cụp mắt, yên tĩnh theo sau mẹ, nhìn trông rất ngoan ngoãn nhu thuận. Dưới đôi lông mi dài đó, những biểu lộ ở đáy mắt nàng khó lòng nhìn rõ được.
Đêm thứ nhất ở Hạ phủ, Hạ Liên ngủ cũng không yên ổn.
Trong mộng, nàng lại lần nữa ở trong sơn động đen như mực, rét lạnh mà ẩm ướt. Tiếp theo, nàng nghe thấy tiếng cười tà nịnh của nam nhân thô lỗ, nàng muốn tránh đi nhưng lại bị hắn vững vàng chặn lại cơ hồ không thể thở được. Trong không gian nhỏ bé khiến âm thanh vang vọng rất lớn, nàng la hét và giãy giụa, cho đến khi nhổ xuống trâm cài tóc của mình, dùng sức đâm tới phía trước...
Một tiếng sấm sét trong đêm khiến nàng bừng tỉnh.
Trong giấc mộng kia, mùi vị máu tanh nồng đậm vẫn như cũ bao quanh nàng, cùng với mồ hôi và nước mắt của nàng, muốn quên cũng không quên được.
Hạ Liên thở hổn hển một lúc nhưng lại không gọi người, chỉ duỗi tay lau mồ hôi lạnh trên trán. Qua rất lâu mới rốt cục khiến cho tim đập bình thường trở lại.
Sau khi vào Hạ phủ, Hạ Tông Nguyên sắp xếp một tiểu nha hoàn là Hồng Đào hầu hạ sinh hoạt thường ngày của nàng, thuận tiện cũng giúp nàng chậm rãi quen thuộc tất thảy Hạ gia. Hồng Đào nói cho Hạ Liên, nàng không chỉ có phụ thân mà còn có ca ca và tỷ tỷ.
Hồng Đào nói, trước khi Hạ Liên tới Hạ phủ, trong phủ có hai thiếu gia và một vị tiểu thư. Người mà Hạ Liên nhìn thấy trước nhất là vị tỷ tỷ Hạ Doanh lớn hơn nàng một tuổi. Hạ Doanh cực xinh đẹp, mặt như phù dung, thắt lưng dương liễu, chỉ là ánh mắt của nàng ta nhìn nàng tựa hồ không quá thân thiện.
"Bái kiến đại tiểu thư."
"...Tỷ tỷ."
Hạ Tông Nguyên bảo nàng gọi Hạ Doanh là tỷ tỷ, nhưng khi Hạ Liên nói ra hai chữ này lại thường cảm thấy có chút gượng gập. Hạ Doanh lạnh lùng liếc nàng, chỉ hừ một tiếng rồi nghiêng đầu đi, không thèm liếc nhìn thêm một cái nào nữa.
Hạ Liên đứng tại chỗ, nàng không nói gì thêm, Hồng Đào lại tưởng nàng cảm thấy khổ sở tủi thân, vội mở miệng an ủi: "Đại tiểu thư bình thường cũng như vậy, nhị tiểu thư ngàn vạn chớ để trong lòng."
Hạ Doanh từ nhỏ đã được hạ Tông Nguyên nuông chiêu sinh hư, không có mấy nha hoàn trong phủ là chưa bị nàng ta mắng mỏ chửi bới qua. Hạ Liên nghe Hồng Đào giải thích như vậy thì chỉ cười nhàn nhạt: "Không sao, ta không để trong lòng đâu."
Hồng Đào âm thầm thở dài, xem vị tiểu thư mới tới này tựa hồ có tính tình mềm yếu, về sau chỉ sợ cũng sẽ bị đại tiểu thư bắt nạt.
Hạ Liên chưa nói khác, kỳ thật Hồng Đào cũng không cần cố ý nói những thứ này với nàng, bởi nàng đã sớm dự liệu được thái độ của Hạ Doanh với nàng. Dù sao, nàng ta mới là tiểu thư lớn lên từ nhỏ ở Hạ phủ, còn mình chỉ là một đứa "con gái riêng" lai lịch không rõ. Hạ gia không phải là tiểu môn tiểu hộ bình thường, hiện thời hết thảy được bày ra trước mặt nàng, khác một trời một vực với cuộc sống trước kia. Nàng nhất định phải đối mặt với những ánh mắt lạnh lùng và chế nhạo ở bên trong Hạ phủ này.
Nàng và Ninh Nhu có việc cầu người nên không có quyền lợi tùy hứng giống như Hạ Doanh, chỉ có thể ẩn nhẫn, cẩn thận.
Sau khi Hạ Doanh đi được không lâu, hai người nghe thấy một giọng nam dễ nghe ở sau lưng: "Nguyên lai các ngươi ở chỗ này."
Hạ Liên và Hồng Đào lần lượt quay đầu lại, trông thấy một mỹ nam tử có khuôn mặt trắng nõn, mặc quần áo màu lam nhạt. Tướng mạo của chàng có vài phần tương tự với Hạ Doanh, kế tiếp Hồng Đào vấn an chàng cũng xác minh suy đoán của Hạ Liên.
"Bái kiến nhị thiếu gia."
"Không cần đa lễ, muội chính là Tiểu Liên à?"
Hạ Liên gật đầu: "Vâng... Nhị thiếu gia."
"Đừng khách khí như vậy." Hạ Văn cười: "Sau này sẽ là người một nhà, gọi ta Nhị ca là được. Đúng rồi, muội vừa gặp Doanh Nhi hả?"
Hạ Liên gật đầu, còn chưa mở miệng đã nghe thấy Hồng Đào nói trước: "Nhị thiếu gia, người phải giúp nhị tiểu thư nha, nhị tiểu thư mới đến, không quá quen thuộc với đại tiểu thư..."
Kỳ thật Hồng Đào đang uyển chuyển cáo trạng với Hạ Văn. Hạ Liên yên lặng nghe, trong lòng âm thầm suy nghĩ, nha hoàn có thể nói chuyện với thiếu gia như thế này, chứng tỏ ngày thường Hạ Văn có tính cách thân thiện, là người cư xử khéo léo.
Quả nhiên, sau khi Hạ Văn nghe những lời này, lập tức nói với Hạ Liên: "A Thương, về sau chúng ta là người một nhà rồi, nếu Doanh Nhi bắt nạt muội thì phải nói cho ta biết, nhưng thật ra muội ấy nhiều nhất chỉ nói mấy lời cay nghiệt thôi chứ không làm gì quá đáng đâu, con người muội ấy kỳ thật không tệ."
Hạ Liên mím môi cười một tiếng, tựa như nước trong phù dung: "Cảm ơn Nhị ca, muội sẽ ở chung thật tốt với tỷ tỷ."
Hạ Văn thấy Hạ Liên nhu thuận hiểu chuyện như thế, không khỏi sinh lòng hảo cảm với nàng. Nguyên bản, cô nương xinh đẹp càng khiến người thương yêu, mà vẻ đẹp của Hạ Liên lại đặc biệt như thế. Khác với Hạ Doanh, trên người nàng tỏa ra một khí chất tinh khiết khiến chàng nhất thời nhớ tới hoa sen nở rộ mùa hè, nhất thời lại nghĩ tới tuyết liên trên băng sơn.
Đặc biệt là đôi mắt kia, vừa mang vẻ trong suốt và vô tội của thiếu nữ, lại không biết rằng chính mình quyến rũ cỡ nào.
Hạ Văn ho nhẹ một tiếng, sau đó dời mắt đi: "Hồng Đào, nhớ mang Tiểu Liên làm quen một chút với quý phủ đấy."
"Vâng, nhị thiếu gia."
Hạ phủ đúng là rất lớn, còn lớn hơn so với tưởng tượng của Hạ Liên. Buổi tối Hạ Liên trở lại phòng mình, Hồng Đào đi múc nước cho nàng. Một ngày này, nàng đi dạo một vòng trong Hạ phủ, đầu óc choáng váng, mệt mỏi đến cực điểm, cơ hồ vừa ngã xuống giường đã buồn ngủ. Không lâu sau, Hồng Đào mang nước tới thì Hạ Liên mới ngồi dậy, có chút mệt mỏi xoa xoa mắt.
"Hôm nay nhị tiểu thư mệt mỏi phải không ạ?" Hồng Đào giúp Hạ Liên tháo xuống châu trâm trên tóc, một bên thì nói chuyện với nàng: "Hôm nay ngài đã gặp nhị thiếu gia và đại tiểu thư. Tính tình của nhị thiếu gia rất thân thiện, đối xử với đày tớ và nha hoàn rất tốt, chắc là cũng sẽ ở chung rất tốt với tiểu thư. Còn đại tiểu thư... Ừm, dù sao có nhị thiếu gia giúp ngài, ngài cũng không cần lo bị bắt nạt."
Hạ Liên cười, cảm thấy tiểu nha đầu Hồng Đào này thật đáng yêu, mặc dù hơi lắm mồm nhưng tâm địa rất tốt. Ở trong phủ này cũng là có ấm áp, tỷ như Hồng Đào, tỷ như nhị ca.
"Nhưng mà..." Đặt xuống châu trâm, Hồng Đào đột nhiên nói ra: "Nhưng mà, đại thiếu gia lại là người không thể chọc vào. Ngài đừng nhìn đại tiểu thư rất hay nổi nóng, ngay cả lão gia đều hết cách, nhưng trước mặt đại thiếu gia cũng không dám làm càn."
Hạ Liên giương mắt nhìn Hồng Đào: "Đúng rồi, sao không gặp được đại thiếu gia?"
"Đại thiếu gia đi xa nhà, chắc là một tháng sau mới về được." Hồng Đào tiếp tục chải đầu giúp Hạ Liên: "Kỳ thật trên dưới Hạ gia đều biết rõ, lão gia đã cao tuổi, hơn nữa năng lực của đại thiếu gia lại rất mạnh, cho nên cơ bản tất cả sản nghiệp Hạ gia đều do đại thiếu gia xử lý. Trước đó vài ngày nghe nói lão gia đã mua một tòa nhà ở một thành nhỏ của Giang Nam, tựa hồ có dự định rời xa kinh thành an độ tuổi già, bọn hạ nhân đều nói, đại thiếu gia sẽ rất mau làm chủ Hạ gia."
Sự chú ý của Hạ Liên lại không đặt ở đây, mà chỉ nhàn nhạt hỏi một câu: "Các ngươi đều sợ huynh ấy như vậy, có phải là do huynh ấy rất hung dữ hay không?"
Hồng Đào suy nghĩ một chút; "Đại thiếu gia không phải hung dữ, mà là... lãnh. Chính là cảm giác tựa hồ không có bất cứ tình cảm gì, ai cũng không thân cận. Hơn nữa..." Nói tới đây thanh âm của Hồng Đào nhỏ xuống: "Hơn nữa, đại thiếu gia có thế lực rất lớn ở cả hắc bạch lưỡng đạo, kẻ đắc tội đại thiếu gia đều sẽ lặng yên biến mất trên đời này, ai cũng không biết tại sao người đó lại bỗng biến mất, theo cách nói của người ta là không ai có kết cục tốt cả."
Lòng Hạ Liên căng thẳng, xem ra, Ninh Nhu nói không sai, đại thiếu gia Hạ gia quả nhiên là kẻ không thể chọc vào.
Đúng lúc này, bên ngoài có người gọi: "Hồng Đào, lấy cánh hoa cho nhị tiểu thư này."
"Được!" Hồng Đào bỏ lược xuống: "Em lấy cánh hoa tới cho người để dùng lúc tắm rửa."
Khi Hồng Đào ra ngoài, Hạ Liên nhìn qua gương đồng nghĩ thầm, hiện tại hắn ở bên ngoài, ít nhất một tháng mới về Hạ phủ. Trong một tháng này, nàng còn có thời gian chậm rãi quen thuộc hết thảy ở Hạ gia, từ người tới việc, như thế thì ít nhất sẽ không lỗ mãng mà chọc tới hắn.
Đang nghĩ ngợi, Hồng Đào đã bưng cánh hoa vào: "Nhị tiểu thư, cánh hoa tới rồi."
Sau khi chuẩn bị đầy đủ, Hạ Liên ngâm mình ở bồn tắm có rải những cánh hoa, vốn định tắm xong rồi ngủ một giấc cho ngon, Hồng Đào ở sau lưng lại vừa kỳ lưng cho nàng vừa nhắc tới việc mới nghe được: "Nhị tiểu thư, Thúy nhi nói đã tìm được tên phản đồ dưới trướng của đại thiếu gia, cho nên đại thiếu gia hình như sẽ sớm trở về, chắc là vài ngày nữa là về rồi."
Hồng Đào không nói thì không sao, nói ra rồi khiến cho thần kinh đang buông lỏng của Hạ Liên lại căng lên: "Huynh ấy... huynh ấy sẽ trở lại trong vòng mấy ngày nữa hả?!"
"Vâng, Thúy Nhi nói vậy ạ. Dù sao, đại thiếu gia rất căm giận kẻ phản bội, phản đồ bị bắt đến, chỉ sợ đại thiếu gia sẽ lập tức trở về xử lý chuyện này."
"..."
Hắn muốn trở về phủ lúc nào thì đương nhiên là tự do của hắn, hơn nữa trốn được mùng một cũng không tránh được mười lăm, sớm muộn gì cũng phải gặp mặt. Nghĩ như thế, Hạ Liên lại cảm thấy mình cẩn thận một chút là được, huống chi mình lại là một đứa con gái riêng chẳng có địa vị gì, chưa chắc hắn đã chú ý tới mình.
Hồng Đào nói, nhưng hắn là chủ nhân tương lai của Hạ gia, sao có thể nhàn rỗi mà đi bắt nạt một muội muội thứ xuất chứ.
Cho nên, Hạ Liên càng nghĩ càng cảm thấy, cho dù hắn về thì chắc cũng sẽ không để ý tới nàng.
Hạ Liên theo Ninh Nhu vào Hạ phủ là vào năm mười lăm tuổi.
Khi đó hình như là một đêm mưa nhỏ, vào tháng thứ hai sau khi nàng cập kê. Hạ Liên theo Ninh Nhu ngồi xe ngựa đi rất xa mới tới kinh thành. Trước đó mười năm lăm của nàng đều là ở tại Thanh Thủy huyện, một thị trấn nhỏ nước non xinh đẹp, không phồn thịnh giống như kinh thành nhưng an nhàn thanh thản.
Xe ngựa dừng lại. Hạ Liên níu nhẹ vạt áo Ninh Nhu: "Mẹ, chúng ta tới rồi."
"A Thương ngoan nhé."
Hai mẹ con một trước một sau xuống xe ngựa, phủ đệ trước mắt rất xa hoa, hạ nhân vội vàng nghênh tiếp. Hạ Liên giương mắt nhìn qua hai chữ "Hạ phủ" được viết mạnh mẽ trên tấm biển màu xanh da trời, nghe thấy thanh âm dịu dàng của Ninh Nhu ở bên tai: "A Thương, về sau nơi này chính là nhà của chúng ta."
Hạ Liên không nói gì, chỉ gật đầu: "Vâng."
Nàng biết rõ, về sau nàng sẽ ở nơi này, mà có lẽ cuối cùng có một ngày nàng sẽ từ từ quên lãng Thanh Thủy huyện và cả những chuyện cũ có liên quan tới nó.
Hạ gia là phú cổ đệ nhất ở kinh thành, thậm chí có thể hình dung là "giàu có". So với bất kỳ vương tôn quan lớn nào thì chỉ có quan hệ giữa Hạ gia và thiên tử là mật thiết nhất, nhưng trong đó có liên hệ gì lại không người biết được. Còn có lời đồn rằng quốc khố triều đình có hơn phân nửa là do Hạ gia cống hiến, lại không biết là thật hay giả.
Trừ việc có quan hệ mật thiết với thiên tử, thế lực ngầm của Hạ gia còn lớn hơn. Quan viên triều đình muốn tiêu diệt đối thủ đảng phái khác còn cần một cái cớ đường hoàng, nhưng Hạ gia lại không cần. Kẻ nên biến mất bỗng lại đột nhiên xảy ra chút "ngoài ý muốn", có lẽ có người sẽ suy đoán là có quan hệ với Hạ gia, nhưng chẳng ai tra được cái gì và cuối cùng cũng chẳng giải quyết được gì.
Những năm gần đây, thế lực ngầm của Hạ gia cơ hồ rửa sạch triều đình, người sáng suốt cũng nhìn ra được, chỉ có đứng ở đảng thiên tử mới có thể giữ vững địa vị. Mà điều này, đúng là kết quả mà hoàng đế muốn, mà cũng chỉ có Hạ gia có thể làm được.
Nhưng chút chuyện này, Ninh Nhu liên tục không muốn suy nghĩ. Dạng gia tộc này, Ninh Nhu cũng không nghĩ tới sẽ có bất cứ liên hệ gì. Chỉ có có thể nói tạo hóa trêu ngươi, vận mệnh vô thường, ai đều không thể dự liệu.
Hạ Liên yên lặng đi theo sau Ninh Nhu.
Từ đầu tới cuối, thiếu nữ liên cục cụp mắt, yên tĩnh theo sau mẹ, nhìn trông rất ngoan ngoãn nhu thuận. Dưới đôi lông mi dài đó, những biểu lộ ở đáy mắt nàng khó lòng nhìn rõ được.
Đêm thứ nhất ở Hạ phủ, Hạ Liên ngủ cũng không yên ổn.
Trong mộng, nàng lại lần nữa ở trong sơn động đen như mực, rét lạnh mà ẩm ướt. Tiếp theo, nàng nghe thấy tiếng cười tà nịnh của nam nhân thô lỗ, nàng muốn tránh đi nhưng lại bị hắn vững vàng chặn lại cơ hồ không thể thở được. Trong không gian nhỏ bé khiến âm thanh vang vọng rất lớn, nàng la hét và giãy giụa, cho đến khi nhổ xuống trâm cài tóc của mình, dùng sức đâm tới phía trước...
Một tiếng sấm sét trong đêm khiến nàng bừng tỉnh.
Trong giấc mộng kia, mùi vị máu tanh nồng đậm vẫn như cũ bao quanh nàng, cùng với mồ hôi và nước mắt của nàng, muốn quên cũng không quên được.
Hạ Liên thở hổn hển một lúc nhưng lại không gọi người, chỉ duỗi tay lau mồ hôi lạnh trên trán. Qua rất lâu mới rốt cục khiến cho tim đập bình thường trở lại.
Sau khi vào Hạ phủ, Hạ Tông Nguyên sắp xếp một tiểu nha hoàn là Hồng Đào hầu hạ sinh hoạt thường ngày của nàng, thuận tiện cũng giúp nàng chậm rãi quen thuộc tất thảy Hạ gia. Hồng Đào nói cho Hạ Liên, nàng không chỉ có phụ thân mà còn có ca ca và tỷ tỷ.
Hồng Đào nói, trước khi Hạ Liên tới Hạ phủ, trong phủ có hai thiếu gia và một vị tiểu thư. Người mà Hạ Liên nhìn thấy trước nhất là vị tỷ tỷ Hạ Doanh lớn hơn nàng một tuổi. Hạ Doanh cực xinh đẹp, mặt như phù dung, thắt lưng dương liễu, chỉ là ánh mắt của nàng ta nhìn nàng tựa hồ không quá thân thiện.
"Bái kiến đại tiểu thư."
"...Tỷ tỷ."
Hạ Tông Nguyên bảo nàng gọi Hạ Doanh là tỷ tỷ, nhưng khi Hạ Liên nói ra hai chữ này lại thường cảm thấy có chút gượng gập. Hạ Doanh lạnh lùng liếc nàng, chỉ hừ một tiếng rồi nghiêng đầu đi, không thèm liếc nhìn thêm một cái nào nữa.
Hạ Liên đứng tại chỗ, nàng không nói gì thêm, Hồng Đào lại tưởng nàng cảm thấy khổ sở tủi thân, vội mở miệng an ủi: "Đại tiểu thư bình thường cũng như vậy, nhị tiểu thư ngàn vạn chớ để trong lòng."
Hạ Doanh từ nhỏ đã được hạ Tông Nguyên nuông chiêu sinh hư, không có mấy nha hoàn trong phủ là chưa bị nàng ta mắng mỏ chửi bới qua. Hạ Liên nghe Hồng Đào giải thích như vậy thì chỉ cười nhàn nhạt: "Không sao, ta không để trong lòng đâu."
Hồng Đào âm thầm thở dài, xem vị tiểu thư mới tới này tựa hồ có tính tình mềm yếu, về sau chỉ sợ cũng sẽ bị đại tiểu thư bắt nạt.
Hạ Liên chưa nói khác, kỳ thật Hồng Đào cũng không cần cố ý nói những thứ này với nàng, bởi nàng đã sớm dự liệu được thái độ của Hạ Doanh với nàng. Dù sao, nàng ta mới là tiểu thư lớn lên từ nhỏ ở Hạ phủ, còn mình chỉ là một đứa "con gái riêng" lai lịch không rõ. Hạ gia không phải là tiểu môn tiểu hộ bình thường, hiện thời hết thảy được bày ra trước mặt nàng, khác một trời một vực với cuộc sống trước kia. Nàng nhất định phải đối mặt với những ánh mắt lạnh lùng và chế nhạo ở bên trong Hạ phủ này.
Nàng và Ninh Nhu có việc cầu người nên không có quyền lợi tùy hứng giống như Hạ Doanh, chỉ có thể ẩn nhẫn, cẩn thận.
Sau khi Hạ Doanh đi được không lâu, hai người nghe thấy một giọng nam dễ nghe ở sau lưng: "Nguyên lai các ngươi ở chỗ này."
Hạ Liên và Hồng Đào lần lượt quay đầu lại, trông thấy một mỹ nam tử có khuôn mặt trắng nõn, mặc quần áo màu lam nhạt. Tướng mạo của chàng có vài phần tương tự với Hạ Doanh, kế tiếp Hồng Đào vấn an chàng cũng xác minh suy đoán của Hạ Liên.
"Bái kiến nhị thiếu gia."
"Không cần đa lễ, muội chính là Tiểu Liên à?"
Hạ Liên gật đầu: "Vâng... Nhị thiếu gia."
"Đừng khách khí như vậy." Hạ Văn cười: "Sau này sẽ là người một nhà, gọi ta Nhị ca là được. Đúng rồi, muội vừa gặp Doanh Nhi hả?"
Hạ Liên gật đầu, còn chưa mở miệng đã nghe thấy Hồng Đào nói trước: "Nhị thiếu gia, người phải giúp nhị tiểu thư nha, nhị tiểu thư mới đến, không quá quen thuộc với đại tiểu thư..."
Kỳ thật Hồng Đào đang uyển chuyển cáo trạng với Hạ Văn. Hạ Liên yên lặng nghe, trong lòng âm thầm suy nghĩ, nha hoàn có thể nói chuyện với thiếu gia như thế này, chứng tỏ ngày thường Hạ Văn có tính cách thân thiện, là người cư xử khéo léo.
Quả nhiên, sau khi Hạ Văn nghe những lời này, lập tức nói với Hạ Liên: "A Thương, về sau chúng ta là người một nhà rồi, nếu Doanh Nhi bắt nạt muội thì phải nói cho ta biết, nhưng thật ra muội ấy nhiều nhất chỉ nói mấy lời cay nghiệt thôi chứ không làm gì quá đáng đâu, con người muội ấy kỳ thật không tệ."
Hạ Liên mím môi cười một tiếng, tựa như nước trong phù dung: "Cảm ơn Nhị ca, muội sẽ ở chung thật tốt với tỷ tỷ."
Hạ Văn thấy Hạ Liên nhu thuận hiểu chuyện như thế, không khỏi sinh lòng hảo cảm với nàng. Nguyên bản, cô nương xinh đẹp càng khiến người thương yêu, mà vẻ đẹp của Hạ Liên lại đặc biệt như thế. Khác với Hạ Doanh, trên người nàng tỏa ra một khí chất tinh khiết khiến chàng nhất thời nhớ tới hoa sen nở rộ mùa hè, nhất thời lại nghĩ tới tuyết liên trên băng sơn.
Đặc biệt là đôi mắt kia, vừa mang vẻ trong suốt và vô tội của thiếu nữ, lại không biết rằng chính mình quyến rũ cỡ nào.
Hạ Văn ho nhẹ một tiếng, sau đó dời mắt đi: "Hồng Đào, nhớ mang Tiểu Liên làm quen một chút với quý phủ đấy."
"Vâng, nhị thiếu gia."
Hạ phủ đúng là rất lớn, còn lớn hơn so với tưởng tượng của Hạ Liên. Buổi tối Hạ Liên trở lại phòng mình, Hồng Đào đi múc nước cho nàng. Một ngày này, nàng đi dạo một vòng trong Hạ phủ, đầu óc choáng váng, mệt mỏi đến cực điểm, cơ hồ vừa ngã xuống giường đã buồn ngủ. Không lâu sau, Hồng Đào mang nước tới thì Hạ Liên mới ngồi dậy, có chút mệt mỏi xoa xoa mắt.
"Hôm nay nhị tiểu thư mệt mỏi phải không ạ?" Hồng Đào giúp Hạ Liên tháo xuống châu trâm trên tóc, một bên thì nói chuyện với nàng: "Hôm nay ngài đã gặp nhị thiếu gia và đại tiểu thư. Tính tình của nhị thiếu gia rất thân thiện, đối xử với đày tớ và nha hoàn rất tốt, chắc là cũng sẽ ở chung rất tốt với tiểu thư. Còn đại tiểu thư... Ừm, dù sao có nhị thiếu gia giúp ngài, ngài cũng không cần lo bị bắt nạt."
Hạ Liên cười, cảm thấy tiểu nha đầu Hồng Đào này thật đáng yêu, mặc dù hơi lắm mồm nhưng tâm địa rất tốt. Ở trong phủ này cũng là có ấm áp, tỷ như Hồng Đào, tỷ như nhị ca.
"Nhưng mà..." Đặt xuống châu trâm, Hồng Đào đột nhiên nói ra: "Nhưng mà, đại thiếu gia lại là người không thể chọc vào. Ngài đừng nhìn đại tiểu thư rất hay nổi nóng, ngay cả lão gia đều hết cách, nhưng trước mặt đại thiếu gia cũng không dám làm càn."
Hạ Liên giương mắt nhìn Hồng Đào: "Đúng rồi, sao không gặp được đại thiếu gia?"
"Đại thiếu gia đi xa nhà, chắc là một tháng sau mới về được." Hồng Đào tiếp tục chải đầu giúp Hạ Liên: "Kỳ thật trên dưới Hạ gia đều biết rõ, lão gia đã cao tuổi, hơn nữa năng lực của đại thiếu gia lại rất mạnh, cho nên cơ bản tất cả sản nghiệp Hạ gia đều do đại thiếu gia xử lý. Trước đó vài ngày nghe nói lão gia đã mua một tòa nhà ở một thành nhỏ của Giang Nam, tựa hồ có dự định rời xa kinh thành an độ tuổi già, bọn hạ nhân đều nói, đại thiếu gia sẽ rất mau làm chủ Hạ gia."
Sự chú ý của Hạ Liên lại không đặt ở đây, mà chỉ nhàn nhạt hỏi một câu: "Các ngươi đều sợ huynh ấy như vậy, có phải là do huynh ấy rất hung dữ hay không?"
Hồng Đào suy nghĩ một chút; "Đại thiếu gia không phải hung dữ, mà là... lãnh. Chính là cảm giác tựa hồ không có bất cứ tình cảm gì, ai cũng không thân cận. Hơn nữa..." Nói tới đây thanh âm của Hồng Đào nhỏ xuống: "Hơn nữa, đại thiếu gia có thế lực rất lớn ở cả hắc bạch lưỡng đạo, kẻ đắc tội đại thiếu gia đều sẽ lặng yên biến mất trên đời này, ai cũng không biết tại sao người đó lại bỗng biến mất, theo cách nói của người ta là không ai có kết cục tốt cả."
Lòng Hạ Liên căng thẳng, xem ra, Ninh Nhu nói không sai, đại thiếu gia Hạ gia quả nhiên là kẻ không thể chọc vào.
Đúng lúc này, bên ngoài có người gọi: "Hồng Đào, lấy cánh hoa cho nhị tiểu thư này."
"Được!" Hồng Đào bỏ lược xuống: "Em lấy cánh hoa tới cho người để dùng lúc tắm rửa."
Khi Hồng Đào ra ngoài, Hạ Liên nhìn qua gương đồng nghĩ thầm, hiện tại hắn ở bên ngoài, ít nhất một tháng mới về Hạ phủ. Trong một tháng này, nàng còn có thời gian chậm rãi quen thuộc hết thảy ở Hạ gia, từ người tới việc, như thế thì ít nhất sẽ không lỗ mãng mà chọc tới hắn.
Đang nghĩ ngợi, Hồng Đào đã bưng cánh hoa vào: "Nhị tiểu thư, cánh hoa tới rồi."
Sau khi chuẩn bị đầy đủ, Hạ Liên ngâm mình ở bồn tắm có rải những cánh hoa, vốn định tắm xong rồi ngủ một giấc cho ngon, Hồng Đào ở sau lưng lại vừa kỳ lưng cho nàng vừa nhắc tới việc mới nghe được: "Nhị tiểu thư, Thúy nhi nói đã tìm được tên phản đồ dưới trướng của đại thiếu gia, cho nên đại thiếu gia hình như sẽ sớm trở về, chắc là vài ngày nữa là về rồi."
Hồng Đào không nói thì không sao, nói ra rồi khiến cho thần kinh đang buông lỏng của Hạ Liên lại căng lên: "Huynh ấy... huynh ấy sẽ trở lại trong vòng mấy ngày nữa hả?!"
"Vâng, Thúy Nhi nói vậy ạ. Dù sao, đại thiếu gia rất căm giận kẻ phản bội, phản đồ bị bắt đến, chỉ sợ đại thiếu gia sẽ lập tức trở về xử lý chuyện này."
"..."
Hắn muốn trở về phủ lúc nào thì đương nhiên là tự do của hắn, hơn nữa trốn được mùng một cũng không tránh được mười lăm, sớm muộn gì cũng phải gặp mặt. Nghĩ như thế, Hạ Liên lại cảm thấy mình cẩn thận một chút là được, huống chi mình lại là một đứa con gái riêng chẳng có địa vị gì, chưa chắc hắn đã chú ý tới mình.
Hồng Đào nói, nhưng hắn là chủ nhân tương lai của Hạ gia, sao có thể nhàn rỗi mà đi bắt nạt một muội muội thứ xuất chứ.
Cho nên, Hạ Liên càng nghĩ càng cảm thấy, cho dù hắn về thì chắc cũng sẽ không để ý tới nàng.
Bình luận facebook