Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18
Thực ra, lúc gặp Nghênh Niệm ở trên hành lang, Dịch Thận đã muốn mời cô đến bữa liên hoan, nhưng lời đến khóe môi, nhớ ra còn có đội viên khác và nhân viên công tác bên cạnh, cậu không thể tự tiện quyết định, nên đành nuốt lời mời vào trong.
Cậu và huấn luyện viên đi xuống phòng ăn lầu một để tập hợp cùng với các thành viên, lúc ngồi xuống, Dịch Thận thuận miệng nói một câu, "Lúc nãy em vừa gặp fan của đội trưởng Dụ ở trên lầu đấy!"
Trên mặt Dụ Lẫm Nhiên không cảm xúc gì, ngược lại là Thành Nhuận lên tiếng, "Sao cậu biết là fan hâm mộ của Dụ? Có viết ở trên mặt luôn hả?"
Dịch Thận nói, "Không phải! Là cô gái từng solo với đội trưởng đó!"
Hàng mi Dụ Lẫm Nhiên khẽ run, nhưng anh lại không ngẩng lên, tập trung rót nước cho mình. Vừa nhắc đến, mấy người ngồi trên bàn đều nhớ lại, ngoại trừ Bạc Xán, cậu nhìn sang Dịch Thận.
"Sao khéo thế?"
"Đúng vậy, em cũng thấy thế!"
Thành Nhuận cười nói, "Mỗi ngày cậu chỉ biết ngắm gái xinh thôi hả? Sao? Nếu có duyên như thế sao không mời người ta xuống đây?"
"Em định hỏi cô ấy có muốn xuống đây ăn cùng không." Cậu nói tiếp, "Nhưng em sợ các anh ngại..."
"Bọn này có cái gì mà ngại."
Lâm Sơn Khước nói, "Tự cậu sợ thì có, đừng có đổ thừa cho bọn anh!"
Dịch Thận rục rịch định đứng dậy, "Mọi người không có ý kiến đúng không?"
Thành Nhuận và Lâm Sơn Khước lắc đầu, Bạc Xác chậm chạp ngẩng lên rồi cũng lắc đầu.
Dịch Thận hỏi huấn luyện viên, "... Em có thể mời cô ấy xuống đây chứ?"
Huấn luyện viên vỗ lên đầu cậu một cái, "Tự mấy cậu quyết định đi, tôi không quản." Vừa lúc bàn bên cạnh có người gọi, anh ta đứng dậy đi sang đó uống rượu.
Dịch Thận không phải vì Nghênh Niệm xinh đẹp mới mời cô đến, cậu cảm thấy cô là con gái lại cố gắng chạy đến xem thi đấu, cổ vũ cho SF, mỗi lần có hoạt động gì cô đều hăng hái tham dự, nhiệt tình ủng hộ bọn họ như thế, trong lòng Dịch Thận vô cùng biết ơn.
- - Mặc dù người ta không phải là fan của cậu.
Nhớ đến "chính chủ" có mặt ở đây, Dịch Thận hỏi Dụ Lẫm Nhiên luôn có quyền quyết định, "Anh, em có thể gọi cô ấy xuống đây cùng ăn liên hoan được không? Người ta mất công chạy đến đây cũng không dễ dàng gì, vừa nhìn thấy em và huấn luyện viên, ánh mắt liền bật chế độ tìm anh, không gặp được anh hình như còn tiếc hùi hụi..."
Nếu Dụ Lẫm Nhiên không thích tiếp xúc với fan hâm mộ, Dịch Thận cũng không thể tự tiện quyết định được.
Thành Nhuận và Lâm Sơn Khước ngồi một bên quan sát, dựa vào tính tình của Dụ Lẫm Nhiên thì chắc chắn anh sẽ không đồng ý.
Mọi người đều chờ Dụ Lẫm Nhiên trả lời.
Anh thản nhiên đáp, "Tôi không có ý kiến."
Chỉ năm chữ đơn giản đã khiến Thành Nhuận và Lâm Sơn Khước kinh ngạc nhìn sang.
Xảy ra chuyện gì thế? Đổi tính rồi à?
Dịch Thận vui vẻ ra mặt, đứng bật dậy.
"Để em đi gọi cô ấy!"
Thế là xuất hiện cảnh tượng này trước mặt Nghênh Niệm.
Nghe Dịch Thận mời, Nghênh Niệm không dám tin, sửng sốt cả buổi trời.
Dịch Thận thấy cô cứ im lặng không nói gì, huơ tay trước mặt cô. Cô bỗng dưng có phản ứng lại, gật đầu, "Đương nhiên rồi!" Như sợ cậu đổi ý, lập tức nói, "Anh chờ em 30 giây, em ra ngay!"
Cửa khép hờ, Nghênh Niệm xông vào phòng, vội vàng sửa soạn.
Hai người cùng nhau đi xuống lầu. Nghênh Niệm có hơi ngại ngùng, "Mấy anh liên hoan với nhau, em đến có phải sẽ quấy rầy các anh không?"
Dịch Thận nói không đâu, "Anh nói với bọn họ rồi, mọi người đều đồng ý!"
"Dụ... Đội trưởng cũng thế ạ?" Cô cẩn thận hỏi lại.
"Đúng vậy!"
Nghênh Niệm mấp máy đôi môi, khóe môi hơi vểnh lên. Mặc dù có thể Dụ Lẫm Nhiên hờ hững đồng ý, nhưng đối với cô đây lại là một chuyện vô cùng vui vẻ.
Ít ra, anh cũng không hề chán ghét khi gặp cô?
Phòng ăn trong khách sạn được bố trí theo phong cách Tây, bàn ghế đều thấp, một bàn có khoảng năm sáu người ngồi. Toàn bộ SF bao gồm nhân viên công tác chiếm hơn phân nửa số bàn trống, vì bữa ăn theo kiểu tự phục vụ nên bọn họ chỉ yêu cầu nhà bếp làm thêm cho mỗi bàn một món chính.
Nghênh Niệm đi theo Dịch Thận đến phòng ăn, từ lúc bước vào, không hiểu sao cô lại cảm thấy hồi hộp. Không thể trách cô mất tự nhiên thế này, lần trước khi tham quan căn cứ huấn luyện, bên cạnh còn có nhóm fan hâm mộ đồng hành. Còn lần này, tất cả đều là người của SF, chỉ có một mình cô không phải là nhân viên của bọn họ.
Phải công nhận một điều là, tuy bình thường có hơi thích đùa, nhưng ở những lúc quan trọng, Dịch Thận lại rất dáng tin. Cậu kéo ghế giúp Nghênh Niệm, để cô ngồi vào bàn của mấy người bọn họ.
Chỗ ngồi của huấn luyện viên vừa lúc nhường lại cho Nghênh Niệm.
Tuy bên ngoài cô bình tĩnh nhưng trong lòng như có một chú nai đang nhảy loạn.
Bàn có sáu người, hết năm người là đội viên của SF, Dụ Lẫm Nhiên... lại ngồi đối diện cô!
Không một ai biết, Dịch Thận đã được cô âm thầm tặng cho một cái tên "Người tốt nhất thế giới".
"Đừng ngại nhé! Cứ coi như nhà mình... Í lộn! Cứ coi như bạn bè là được!" Dịch Thận rất quan tâm cô, còn sợ cô ngại ngùng, vừa ngồi xuống là bắt đầu nói.
"Đúng vậy đó." Thành Nhuận tiếp lời, "Gặp nhau đã mấy lần rồi, cũng coi như là người quen cả!"
Nghênh Niệm nở nụ cười, vội vàng lắc đầu ý bảo không đâu.
Dụ Lẫm Nhiên thản nhiên dựa vào ghế, anh không chào cô, ánh mắt đảo qua trên người cô, không nhìn rõ cảm xúc của anh.
Nghênh Niệm và anh nhìn nhau, cô dời mắt sang chỗ khác, chốc chốc lại nhìn lướt sang cằm hoặc cổ của anh chứ không dám nhìn thẳng anh.
Dịch Thận giúp Nghênh Niệm lấy đồ ăn, lấy cho cô vài món mà mấy cô gái thích ăn. Lâm Sơn Khước thấy thế thì trêu, "Ồ, Dịch Thận, chừng nào cậu mới đi lấy đồ ăn cho anh thế? Anh mày từ đó tới giờ chưa được hưởng thụ cái đãi ngộ này đấy!"
Dịch Thận chỉ thực tình chứ không mang theo lòng riêng nên không hề cảm thấy xấu hổ, cậu đáp lại, "Anh bớt đi. Tự đi mà lấy!"
Thành Nhuận và Lâm Sơn Khước cùng cậu đùa vài câu, Dịch Thận vẫn không bị lung lay.
Dụ Lẫm Nhiên không nói một lời, hình như bình thường anh cũng ít nói như thế, nên không có ai nói gì. Nghênh Niệm muốn nói chuyện với anh, nhưng lại không biết phải bắt chuyện thế nào.
Ngược lại, Dịch Thận rất tò mò về chuyện của cô, cậu hỏi, "Nghỉ hè bọn em không học bù hả? Em đang học cấp 3 có đúng không?"
Nghênh Niệm nói đúng, "Trường em không bắt học bù."
"Thích thật!" Dịch Thận hâm mộ cực kỳ, "Hồi đó trường anh lại bắt học rất nhiều." Cậu nói tiếp, "Lần trước mấy em đến căn cứ huấn luyện tham quan, nghe bạn em nói em học rất giỏi đúng không?"
Nghênh Niệm khiêm tốn trả lời, "Dạ, cũng bình thường thôi ạ!"
Lâm Sơn Khước cười nói, "Có thể giành được học bổng thì không thể nào bình thường được." Nhất là ngoại ngữ rất lưu loát, nếu không phải lớn lên ở nước ngoài, hoặc trong nhà có người nước ngoài, thì theo như cô nói chỉ học trong một khoảng thời gian ngắn mà có thể nói chuyện lưu loát như thế, năng lực của cô khẳng định rất tốt.
Dịch Thận tò mò, "Bình thường là thế nào? Em thi đứng hạng mấy? Anh có một đứa em họ học cũng khá giỏi, mỗi lần thi đều nằm trong top 10!"
Nghênh Niệm chưa nghĩ ra nên nói thế nào, Dịch Thận đã hỏi thẳng, "Thi cuối kỳ em đứng thứ mấy?"
Nghênh Niệm đành phải trả lời, "Thứ nhất."
Cái nĩa đang cắt beefsteak của Dịch Thận bỗng dừng lại, "Khối mười bọn em có bao nhiêu người?"
"Hơn một ngàn."
"..." Câu nuốt nước miếng, vội khen, "Giỏi quá!"
Khoảng cách giữa mười tám và mười chín chỉ kém nhau một tuổi, nhưng lại giống như có một bức tường không thể vượt qua, Dịch Thận lại trẻ con hơn ba người anh còn lại. Vốn định thêm Bạc Xán vào nhưng thằng nhóc này lại không thích nói chuyện, tính tình lại khá giống Dụ Lẫm Nhiên, trông người lớn hơn Dịch Thận nhiều.
"Anh nói cho em biết --" Dịch Thận đặt nĩa xuống, bỗng nhiên hăng hái hẳn lên, "Đội trưởng của chúng ta cũng giỏi lắm đó! Hồi đó anh ấy du học ở nước ngoài, thành tích rất rất tốt, tiếng Anh của anh ấy siêu lắm đó!"
Dịch Thận đập lên tay Dụ Lẫm Nhiên, "Đội trưởng, đội trưởng! Anh nói tiếng anh cho cô ấy nghe đi..."
Dụ Lẫm Nhiên ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn sang, ý cười trên mặt Dịch Thận cứng đờ.
Định làm khỉ diễn trò chắc?
"Ặc, lần khác rảnh rồi nói sau..." Dịch Thận tự hòa giải, nhưng lại sợ Nghênh Niệm không tin, lại nói thêm một lần nữa, "Giỏi lắm đấy!"
Nghênh Niệm mím môi cười, "Dạ."
Cô không biết nhiều về anh, nhưng cô cảm giác được anh là một người mạnh mẽ. Một người có nội tâm mạnh mẽ, yêu cầu đối với bản thân cũng cao hơn, tóm lại là người ưu tú hơn những người bình thường.
Nhưng những chuyện này, sẽ không tìm thấy trên website game hoặc ở những nơi khác, fan hâm mộ như cô cũng giống như những người khác đều không thể nào biết được. Bây giờ có thể biết được những chuyện này thông qua đồng đội bên cạnh anh mỗi ngày, Nghênh Niệm thấy mình thật may mắn.
Cô bưng ly lên, có lẽ tâm trạng đang tốt nên nước cam bỗng ngọt hẳn ra.
Ai ngờ, cô chưa kịp nuốt, Dịch Thận lại không sợ chết mà hỏi, "À đúng rồi, tên Weibo là do em tự nghĩ ra hả? Cái đó đó, Dụ Lẫm Nhiên cưới tôi..."
"Khụ..."
Nghênh Niệm nhanh tay che miệng lại, không ngừng ho khan, nước cam tràn ra tay, theo khe hở bàn tay mà chảy xuống.
Chết tiệt!
Cô ho đến đỏ mặt đỏ mày.
Dịch Thận luống cuống tay chân, "Này, em không sao chứ?!" Trên bàn lại không có khăn giấy, cậu sốt ruột định đứng dậy.
Bọn Thành Nhuận cũng nhìn khắp nơi tìm khăn giấy.
"Cậu không nói người ta cũng đâu nói cậu câm."
Dụ Lẫm Nhiên im lặng nãy giờ rốt cuộc cũng mở miệng, nghiêng người sang Dịch Thận một chút, tiện tay lấy hộp khăn giấy trên bàn bên cạnh đưa qua trước mặt Nghênh Niệm, đầu ngón tay khẽ động, đẩy đến gần cô hơn.
Nghênh Niệm liếc về phía anh rồi lại cụp mắt, vội vàng rút khăn giấy lau nước cam. Khó khăn lắm mới lau sạch, mặt cô nóng như củ khoai lang nướng, đỏ bừng bừng.
Thành Nhuận và Lâm Sơn Khước muốn cười lắm nhưng vì nể mặt cô mà phải nhịn cười.
Dịch Thận vội nhận lỗi, "Anh xin lỗi..." Cậu lại thì thầm, "Anh chỉ hỏi chơi thôi mà sao em phản ứng mạnh dữ, "Dụ Lẫm Nhiên cưới tôi" không phải là ID của em sao?"
Cậu nói thêm một câu như một con dao đâm vào lòng Nghênh Niệm.
Dụ Lẫm Nhiên đang ở trước mặt cô đó! Trước mặt anh lại bị hỏi thế này, quả thật Nghênh Niệm chỉ muốn đâm đầu xuống đất.
Cô không biết phải làm sao, gương mặt thì đỏ bừng, cắn răng nói, "Em thuận tay nên đặt vậy!"
Dịch Thận còn định nói tiếp, nhưng lúc nãy bị Dụ Lẫm Nhiên cảnh cáo nên cậu không dám quậy nữa, chỉ "ờ" một tiếng rồi không hỏi nữa.
Lâm Sơn Khước vỗ vỗ tay, "Nào, chúng ta chơi trò chơi đi?""
"Chơi gì?"
"Đánh bài?"
Thành Nhuận quay đầu nhìn Nghênh Niệm, "Em biết đánh bài không?"
Nghênh Niệm gật đầu.
"Vừa hay." Lâm Sơn Khước nói, "Bạc Xán không biết chơi, em đánh thế nó đi!"
Dịch Thận xung phong đi hỏi nhân viên phục vụ lấy bài, mấy người còn lại dọn chén dĩa, chừa lại bàn trống ở giữa.
Nghênh Niệm đánh bài không giỏi cho lắm, cô chỉ chơi mới được vài lần, cách chơi và quy tắc đều vào những lúc ra ngoài chơi với bạn bè mới biết. Nhưng cũng không phải đang thi đấu, cô ngồi thẳng lưng lên.
Ván đầu tiên, Nghênh Niệm thắng.
Ván thứ hai, Nghênh Niệm thắng.
Ván thứ ba, Nghênh Niệm thắng.
Ván thứ tư...
Gần 40 phút, Nghênh Niệm toàn thắng, mà còn thắng một cách nhanh chóng. Không phải bọn họ nhường cô, thật sự là do Nghênh Niệm đánh quá giỏi, trình đánh bài của bọn họ hơi nát nên không thắng cô nổi.
Dù có cao thủ chiến thuật phụ trách chỉ huy cả nhóm trên sân thi đấu Dụ Lẫm Nhiên, cũng không đỡ nổi vận may của Nghênh Niệm.
Nghênh Niệm một thắng bốn, theo quy định cũ, người thắng có thể trừng phạt hoặc đưa ra yêu cầu với người thua. Mấy người thua bài đang lo lắng, Nghênh Niệm lại khá dịu dàng, cô nghĩ nghĩ rồi nói, "Ừm, trừng phạt của anh Thành Nhuận là... uống một hơi hai ly nước cam là được! Anh Lâm Sơn Khước uống hai ly sữa dừa, anh Dịch Thận uống hai ly nước dưa hấu."
Thành Nhuận cười, "Đúng là con gái dịu dàng ghê ta ơi. Trừng phạt thế này, tôi thích nè, nào!"
Lâm Sơn Khước cũng vui vẻ nhận phạt.
Đối với đám con trai như bọn họ, uống hai ly nước chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng là Nghênh Niệm bảo bọ họ uống nước trái cây chứ không phải nước ngọt có ga, không có ga thì sẽ không đầy hơi.
Chỉ có mỗi Dịch Thận là hét lên, "Không vui gì hết! Không có tí ti gì gọi là khiêu chiến cả!"
Ở dưới bàn, Lâm Sơn Khước đạp cho cậu một cái, "Thằng này mày bệnh à? Anh thấy vậy là tốt rồi, mày muốn làm khác người thì mày làm một mình đi!"
Dưới sự áp bức của mấy anh lớn, Dịch Thận đành phải ngậm miệng.
"Uả, không đúng." Thành Nhuận bỗng nhớ ra, "Còn Dụ đâu! Bọn tôi đều uống, còn cậu ấy thì sao?"
Nghênh Niệm xoắn xuýt cả buổi, nhỏ giọng đáp, "Đội trưởng coi như bỏ qua đi..."
"Tại sao bọn tôi bị phạt còn cậu ấy thì được bỏ qua?"
Lâm Sơn Khước và Thành Nhuận nghe xong thì ồn ào hẳn lên, "Không được, không được, đội trưởng cũng phải bị phạt!"
"Đúng đó, nào nào nào, chúng ta mỗi người rót một ly cho anh ấy uống!"
Nghênh Niệm vội vàng ngăn lại, "Đừng mà --"
"Không được!"
Bạc Xác bỗng mở miệng, "Nghênh Niệm đã nói không phạt đội trưởng thì đội trưởng không cần bị phạt."
"Hả?" Lâm Sơn Khước trừng cậu một cái, "Gì đấy?"
Bạc Xán nói, "Đội trưởng không thích uống mấy thứ này."
Nghênh Niệm nghe thế thì nhìn sang Dụ Lẫm Nhiên, vốn dĩ là vì lòng riêng nên không muốn phạt anh, bây giờ lại càng thêm kiên định.
Thành Nhuận cười chỉ vào trán Bạc Xán, "Cậu đau lòng cho Dụ đúng không? Còn hai thằng anh như tôi và anh Khước của cậu thì không cần phải đau lòng đúng không?"
Bạc Xác nghiêm túc nói, "Không phải, chỉ là mọi người phải tôn trọng quy tắc. Nghênh Niệm là người thắng thì có quyền trừng phạt, cô ấy muốn phạt ai thì phạt, không muốn phạt thì thôi."
Lâm Sơn Khước và Thành Nhuận nghe xong, lập tức gào to, Dịch Thận cũng nhảy vào, bọn con trai bắt đầu ầm ĩ.
Nhân viên công tác ở bàn khác thấy bọn họ đùa giỡn vui vẻ như thế thì đi đến.
"Đang đánh bài hả? Ai thắng?"
Thành Nhuận vội vàng cù vào nách Bạc Xán, tranh thủ trả lời, "Nghênh Niệm thắng!"
Mấy người nhân viên nhìn Nghênh Niệm đang cười ngại ngùng thì hỏi, "Có mình em thắng thôi hả?"
Dịch Thận trả lời thay cô, "Đúng vậy, bốn người bọn em trừ Bạc Xán không tham gia thì ai cũng thua dưới tay em ấy cả. Chơi bốn ván, cô ấy thắng đủ bốn ván!"
"Em đúng là may mắn nha! Đánh bài quan trọng là may mắn!" Một nhân viên lên tiếng.
Nghênh Niệm cười nói phải, "Đúng là em gặp may đó, chứ em chơi không có giỏi đâu."
Một nhân viên khác lại nói, "À đúng rồi, em may mắn thế này, lần rút thăm trúng thưởng lần này, em có rút được cái gì không?
Nghênh Niệm sửng sốt, sau đó mới nhớ ra trên Weibo của SF có đăng bài rút thăm trúng thưởng, tổng cộng mười một giải thưởng, trong mười giải đó có búp bê lưu niệm có chữ ký của SF, bàn phím, chuột và loa.
Phần quà thứ mười một chín là "Phần quà đặt biệt"
"Em không rút trúng." Nghênh Niệm thật thà đáp, "Em có share bài nhưng không trúng thưởng."
Cô nhớ giải thưởng này vừa mở vào hai ngày trước.
Nhân viên công tác nói, "Tiếc ghê. Phần thưởng thứ mười một chín là áo thun đặc biệt, hai mặt đều có chữ ký của năm thành viên, phía trước thì có tên ID trong game, mặt sau ký tên thật. Chúng tôi không có quần áo lưu niệm gì, phần thưởng này được sản xuất đặc biệt, tạm thời chỉ làm món này, chữ ký không phải in máy đâu, là chữ ký tay của năm thành viên đó."
Nghênh Niệm vốn không biết phần thưởng thứ mười một là gì, bây giờ nghe xong, ánh mắt đầy vẻ hâm mộ.
Cô muốn có chữ ký của Dụ Lẫm Nhiên!
Bên phía SF không có đồ lưu niệm chính thức, là do ít fan hâm mộ, không bán được bao nhiêu, chỉ có mấy đội nổi tiếng mới thường xuyên ra mắt mấy món lưu niệm. Búp bê có chữ ký cũng chỉ sản xuất vì hoạt động lần này, muốn mua cũng không mua được.
"Nhưng em may mắn như thế, lần sau sẽ trúng thôi!" Nhân viên an ủi cô.
Nghênh Niệm cười, điều chỉnh lại tâm trạng.
Nói đùa thêm vài câu, nhân viên công tác quay về bàn mình tiếp tục liên hoan, mấy anh con trai cũng yên tĩnh lại, Bạc Xán bị hội đồng một trận, mặt mày đỏ bừng, mấy người Thành Nhuận cũng giữ lời hứa uống phạt hết mấy ly nước.
Nghênh Niệm vẫn im lặng, kiên trì bỏ qua hình phạt cho Dụ Lẫm Nhiên.
Lại bị Thành Nhuận trêu, "Ôi, fan hâm mộ đúng là có khác! Nếu fan của tôi có ở đây thì tốt rồi, tôi cũng muốn được xót nè!"
Trêu Nghênh Niệm đến hai tai đỏ ửng.
Liên hoan chưa xong, điện thoại Nghênh Niệm đã vang lên, sau khi xin lỗi mọi người, cô đứng dậy ra khỏi phòng nghe điện thoại.
Là điện thoại trước khi ngủ của Quan Lam Thu, Nghênh Niệm nói với bà cô đang ăn ở tầng một của khách sạn, bà dặn cô chú ý an toàn, nghỉ ngơi sớm một chút, rồi cúp máy.
Nghênh Niệm chưa kịp quay người lại thì có một người khác bước ra, cô xoay lưng, thấy Dụ Lẫm Nhiên thì có hơi sửng sốt.
Chân cô bất động như mọc rễ, đôi mắt cứ nhìn anh chằm chằm, nhất thời quên mất mình phải đi đâu.
Không biết Dụ Lẫm Nhiên ra đây hóng gió hay làm gì, anh đứng đó, nghiêng đầu nhìn cô.
Nghênh Niệm hoàn hồn, vội vã quay đầu trốn tránh, trở nên căng thẳng vì bị bắt quả tang khi nhìn lén.
Không ngờ Dụ Lẫm Nhiên lại hỏi, "Em muốn ký tên hả?"
Sao anh biết?
Không lẽ cô biểu hiện rõ lắm hả?!
Nghênh Niệm ngại ngùng gãi đầu gãi cổ, "Dạ." Dừng lại hai giây, cô nói nhỏ, "Muốn... của anh."
"Có mang bút không?" Anh hỏi.
"Hả?" Cô sững sờ, lắc đầu, "Không mang."
Dụ Lẫm Nhiên nhìn cô, gọi nhân viên phục vụ gần đó mượn bút, thì thầm với Nghênh Niệm, "Coi như là phần thưởng cho em vì thắng bài."
Anh mở nắp bút, khẽ nhíu mày, "Ký ở đâu?"
Nghênh Niệm không kiềm nén được sự vui mừng, luống cuông tay chân, cuối cùng cô đưa tay lên, "Ký lên tay áo cho em đi!"
Dụ Lẫm Nhiên nâng bút, cầm tay áo cô lên, ngòi bút đã chạm lên vải thì bỗng dưng dừng lại.
Anh do dự một lát, mấy giây sau, anh đóng nắp bút lại.
Nghênh Niệm kinh ngạc.
"Lần này nợ vậy." Dụ Lẫm Nhiên cụp mắt nhìn cô, khóe miệng nhếch lên, "Lần sau sẽ bù cho em."
***
Về xưng hô: Dịch Thận hòa đồng dễ gần nên mình sẽ để anh – em với Nghênh Niệm, còn Dụ Lẫm Nhiên sẽ là tôi – em nhé ^^
Cậu và huấn luyện viên đi xuống phòng ăn lầu một để tập hợp cùng với các thành viên, lúc ngồi xuống, Dịch Thận thuận miệng nói một câu, "Lúc nãy em vừa gặp fan của đội trưởng Dụ ở trên lầu đấy!"
Trên mặt Dụ Lẫm Nhiên không cảm xúc gì, ngược lại là Thành Nhuận lên tiếng, "Sao cậu biết là fan hâm mộ của Dụ? Có viết ở trên mặt luôn hả?"
Dịch Thận nói, "Không phải! Là cô gái từng solo với đội trưởng đó!"
Hàng mi Dụ Lẫm Nhiên khẽ run, nhưng anh lại không ngẩng lên, tập trung rót nước cho mình. Vừa nhắc đến, mấy người ngồi trên bàn đều nhớ lại, ngoại trừ Bạc Xán, cậu nhìn sang Dịch Thận.
"Sao khéo thế?"
"Đúng vậy, em cũng thấy thế!"
Thành Nhuận cười nói, "Mỗi ngày cậu chỉ biết ngắm gái xinh thôi hả? Sao? Nếu có duyên như thế sao không mời người ta xuống đây?"
"Em định hỏi cô ấy có muốn xuống đây ăn cùng không." Cậu nói tiếp, "Nhưng em sợ các anh ngại..."
"Bọn này có cái gì mà ngại."
Lâm Sơn Khước nói, "Tự cậu sợ thì có, đừng có đổ thừa cho bọn anh!"
Dịch Thận rục rịch định đứng dậy, "Mọi người không có ý kiến đúng không?"
Thành Nhuận và Lâm Sơn Khước lắc đầu, Bạc Xác chậm chạp ngẩng lên rồi cũng lắc đầu.
Dịch Thận hỏi huấn luyện viên, "... Em có thể mời cô ấy xuống đây chứ?"
Huấn luyện viên vỗ lên đầu cậu một cái, "Tự mấy cậu quyết định đi, tôi không quản." Vừa lúc bàn bên cạnh có người gọi, anh ta đứng dậy đi sang đó uống rượu.
Dịch Thận không phải vì Nghênh Niệm xinh đẹp mới mời cô đến, cậu cảm thấy cô là con gái lại cố gắng chạy đến xem thi đấu, cổ vũ cho SF, mỗi lần có hoạt động gì cô đều hăng hái tham dự, nhiệt tình ủng hộ bọn họ như thế, trong lòng Dịch Thận vô cùng biết ơn.
- - Mặc dù người ta không phải là fan của cậu.
Nhớ đến "chính chủ" có mặt ở đây, Dịch Thận hỏi Dụ Lẫm Nhiên luôn có quyền quyết định, "Anh, em có thể gọi cô ấy xuống đây cùng ăn liên hoan được không? Người ta mất công chạy đến đây cũng không dễ dàng gì, vừa nhìn thấy em và huấn luyện viên, ánh mắt liền bật chế độ tìm anh, không gặp được anh hình như còn tiếc hùi hụi..."
Nếu Dụ Lẫm Nhiên không thích tiếp xúc với fan hâm mộ, Dịch Thận cũng không thể tự tiện quyết định được.
Thành Nhuận và Lâm Sơn Khước ngồi một bên quan sát, dựa vào tính tình của Dụ Lẫm Nhiên thì chắc chắn anh sẽ không đồng ý.
Mọi người đều chờ Dụ Lẫm Nhiên trả lời.
Anh thản nhiên đáp, "Tôi không có ý kiến."
Chỉ năm chữ đơn giản đã khiến Thành Nhuận và Lâm Sơn Khước kinh ngạc nhìn sang.
Xảy ra chuyện gì thế? Đổi tính rồi à?
Dịch Thận vui vẻ ra mặt, đứng bật dậy.
"Để em đi gọi cô ấy!"
Thế là xuất hiện cảnh tượng này trước mặt Nghênh Niệm.
Nghe Dịch Thận mời, Nghênh Niệm không dám tin, sửng sốt cả buổi trời.
Dịch Thận thấy cô cứ im lặng không nói gì, huơ tay trước mặt cô. Cô bỗng dưng có phản ứng lại, gật đầu, "Đương nhiên rồi!" Như sợ cậu đổi ý, lập tức nói, "Anh chờ em 30 giây, em ra ngay!"
Cửa khép hờ, Nghênh Niệm xông vào phòng, vội vàng sửa soạn.
Hai người cùng nhau đi xuống lầu. Nghênh Niệm có hơi ngại ngùng, "Mấy anh liên hoan với nhau, em đến có phải sẽ quấy rầy các anh không?"
Dịch Thận nói không đâu, "Anh nói với bọn họ rồi, mọi người đều đồng ý!"
"Dụ... Đội trưởng cũng thế ạ?" Cô cẩn thận hỏi lại.
"Đúng vậy!"
Nghênh Niệm mấp máy đôi môi, khóe môi hơi vểnh lên. Mặc dù có thể Dụ Lẫm Nhiên hờ hững đồng ý, nhưng đối với cô đây lại là một chuyện vô cùng vui vẻ.
Ít ra, anh cũng không hề chán ghét khi gặp cô?
Phòng ăn trong khách sạn được bố trí theo phong cách Tây, bàn ghế đều thấp, một bàn có khoảng năm sáu người ngồi. Toàn bộ SF bao gồm nhân viên công tác chiếm hơn phân nửa số bàn trống, vì bữa ăn theo kiểu tự phục vụ nên bọn họ chỉ yêu cầu nhà bếp làm thêm cho mỗi bàn một món chính.
Nghênh Niệm đi theo Dịch Thận đến phòng ăn, từ lúc bước vào, không hiểu sao cô lại cảm thấy hồi hộp. Không thể trách cô mất tự nhiên thế này, lần trước khi tham quan căn cứ huấn luyện, bên cạnh còn có nhóm fan hâm mộ đồng hành. Còn lần này, tất cả đều là người của SF, chỉ có một mình cô không phải là nhân viên của bọn họ.
Phải công nhận một điều là, tuy bình thường có hơi thích đùa, nhưng ở những lúc quan trọng, Dịch Thận lại rất dáng tin. Cậu kéo ghế giúp Nghênh Niệm, để cô ngồi vào bàn của mấy người bọn họ.
Chỗ ngồi của huấn luyện viên vừa lúc nhường lại cho Nghênh Niệm.
Tuy bên ngoài cô bình tĩnh nhưng trong lòng như có một chú nai đang nhảy loạn.
Bàn có sáu người, hết năm người là đội viên của SF, Dụ Lẫm Nhiên... lại ngồi đối diện cô!
Không một ai biết, Dịch Thận đã được cô âm thầm tặng cho một cái tên "Người tốt nhất thế giới".
"Đừng ngại nhé! Cứ coi như nhà mình... Í lộn! Cứ coi như bạn bè là được!" Dịch Thận rất quan tâm cô, còn sợ cô ngại ngùng, vừa ngồi xuống là bắt đầu nói.
"Đúng vậy đó." Thành Nhuận tiếp lời, "Gặp nhau đã mấy lần rồi, cũng coi như là người quen cả!"
Nghênh Niệm nở nụ cười, vội vàng lắc đầu ý bảo không đâu.
Dụ Lẫm Nhiên thản nhiên dựa vào ghế, anh không chào cô, ánh mắt đảo qua trên người cô, không nhìn rõ cảm xúc của anh.
Nghênh Niệm và anh nhìn nhau, cô dời mắt sang chỗ khác, chốc chốc lại nhìn lướt sang cằm hoặc cổ của anh chứ không dám nhìn thẳng anh.
Dịch Thận giúp Nghênh Niệm lấy đồ ăn, lấy cho cô vài món mà mấy cô gái thích ăn. Lâm Sơn Khước thấy thế thì trêu, "Ồ, Dịch Thận, chừng nào cậu mới đi lấy đồ ăn cho anh thế? Anh mày từ đó tới giờ chưa được hưởng thụ cái đãi ngộ này đấy!"
Dịch Thận chỉ thực tình chứ không mang theo lòng riêng nên không hề cảm thấy xấu hổ, cậu đáp lại, "Anh bớt đi. Tự đi mà lấy!"
Thành Nhuận và Lâm Sơn Khước cùng cậu đùa vài câu, Dịch Thận vẫn không bị lung lay.
Dụ Lẫm Nhiên không nói một lời, hình như bình thường anh cũng ít nói như thế, nên không có ai nói gì. Nghênh Niệm muốn nói chuyện với anh, nhưng lại không biết phải bắt chuyện thế nào.
Ngược lại, Dịch Thận rất tò mò về chuyện của cô, cậu hỏi, "Nghỉ hè bọn em không học bù hả? Em đang học cấp 3 có đúng không?"
Nghênh Niệm nói đúng, "Trường em không bắt học bù."
"Thích thật!" Dịch Thận hâm mộ cực kỳ, "Hồi đó trường anh lại bắt học rất nhiều." Cậu nói tiếp, "Lần trước mấy em đến căn cứ huấn luyện tham quan, nghe bạn em nói em học rất giỏi đúng không?"
Nghênh Niệm khiêm tốn trả lời, "Dạ, cũng bình thường thôi ạ!"
Lâm Sơn Khước cười nói, "Có thể giành được học bổng thì không thể nào bình thường được." Nhất là ngoại ngữ rất lưu loát, nếu không phải lớn lên ở nước ngoài, hoặc trong nhà có người nước ngoài, thì theo như cô nói chỉ học trong một khoảng thời gian ngắn mà có thể nói chuyện lưu loát như thế, năng lực của cô khẳng định rất tốt.
Dịch Thận tò mò, "Bình thường là thế nào? Em thi đứng hạng mấy? Anh có một đứa em họ học cũng khá giỏi, mỗi lần thi đều nằm trong top 10!"
Nghênh Niệm chưa nghĩ ra nên nói thế nào, Dịch Thận đã hỏi thẳng, "Thi cuối kỳ em đứng thứ mấy?"
Nghênh Niệm đành phải trả lời, "Thứ nhất."
Cái nĩa đang cắt beefsteak của Dịch Thận bỗng dừng lại, "Khối mười bọn em có bao nhiêu người?"
"Hơn một ngàn."
"..." Câu nuốt nước miếng, vội khen, "Giỏi quá!"
Khoảng cách giữa mười tám và mười chín chỉ kém nhau một tuổi, nhưng lại giống như có một bức tường không thể vượt qua, Dịch Thận lại trẻ con hơn ba người anh còn lại. Vốn định thêm Bạc Xán vào nhưng thằng nhóc này lại không thích nói chuyện, tính tình lại khá giống Dụ Lẫm Nhiên, trông người lớn hơn Dịch Thận nhiều.
"Anh nói cho em biết --" Dịch Thận đặt nĩa xuống, bỗng nhiên hăng hái hẳn lên, "Đội trưởng của chúng ta cũng giỏi lắm đó! Hồi đó anh ấy du học ở nước ngoài, thành tích rất rất tốt, tiếng Anh của anh ấy siêu lắm đó!"
Dịch Thận đập lên tay Dụ Lẫm Nhiên, "Đội trưởng, đội trưởng! Anh nói tiếng anh cho cô ấy nghe đi..."
Dụ Lẫm Nhiên ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn sang, ý cười trên mặt Dịch Thận cứng đờ.
Định làm khỉ diễn trò chắc?
"Ặc, lần khác rảnh rồi nói sau..." Dịch Thận tự hòa giải, nhưng lại sợ Nghênh Niệm không tin, lại nói thêm một lần nữa, "Giỏi lắm đấy!"
Nghênh Niệm mím môi cười, "Dạ."
Cô không biết nhiều về anh, nhưng cô cảm giác được anh là một người mạnh mẽ. Một người có nội tâm mạnh mẽ, yêu cầu đối với bản thân cũng cao hơn, tóm lại là người ưu tú hơn những người bình thường.
Nhưng những chuyện này, sẽ không tìm thấy trên website game hoặc ở những nơi khác, fan hâm mộ như cô cũng giống như những người khác đều không thể nào biết được. Bây giờ có thể biết được những chuyện này thông qua đồng đội bên cạnh anh mỗi ngày, Nghênh Niệm thấy mình thật may mắn.
Cô bưng ly lên, có lẽ tâm trạng đang tốt nên nước cam bỗng ngọt hẳn ra.
Ai ngờ, cô chưa kịp nuốt, Dịch Thận lại không sợ chết mà hỏi, "À đúng rồi, tên Weibo là do em tự nghĩ ra hả? Cái đó đó, Dụ Lẫm Nhiên cưới tôi..."
"Khụ..."
Nghênh Niệm nhanh tay che miệng lại, không ngừng ho khan, nước cam tràn ra tay, theo khe hở bàn tay mà chảy xuống.
Chết tiệt!
Cô ho đến đỏ mặt đỏ mày.
Dịch Thận luống cuống tay chân, "Này, em không sao chứ?!" Trên bàn lại không có khăn giấy, cậu sốt ruột định đứng dậy.
Bọn Thành Nhuận cũng nhìn khắp nơi tìm khăn giấy.
"Cậu không nói người ta cũng đâu nói cậu câm."
Dụ Lẫm Nhiên im lặng nãy giờ rốt cuộc cũng mở miệng, nghiêng người sang Dịch Thận một chút, tiện tay lấy hộp khăn giấy trên bàn bên cạnh đưa qua trước mặt Nghênh Niệm, đầu ngón tay khẽ động, đẩy đến gần cô hơn.
Nghênh Niệm liếc về phía anh rồi lại cụp mắt, vội vàng rút khăn giấy lau nước cam. Khó khăn lắm mới lau sạch, mặt cô nóng như củ khoai lang nướng, đỏ bừng bừng.
Thành Nhuận và Lâm Sơn Khước muốn cười lắm nhưng vì nể mặt cô mà phải nhịn cười.
Dịch Thận vội nhận lỗi, "Anh xin lỗi..." Cậu lại thì thầm, "Anh chỉ hỏi chơi thôi mà sao em phản ứng mạnh dữ, "Dụ Lẫm Nhiên cưới tôi" không phải là ID của em sao?"
Cậu nói thêm một câu như một con dao đâm vào lòng Nghênh Niệm.
Dụ Lẫm Nhiên đang ở trước mặt cô đó! Trước mặt anh lại bị hỏi thế này, quả thật Nghênh Niệm chỉ muốn đâm đầu xuống đất.
Cô không biết phải làm sao, gương mặt thì đỏ bừng, cắn răng nói, "Em thuận tay nên đặt vậy!"
Dịch Thận còn định nói tiếp, nhưng lúc nãy bị Dụ Lẫm Nhiên cảnh cáo nên cậu không dám quậy nữa, chỉ "ờ" một tiếng rồi không hỏi nữa.
Lâm Sơn Khước vỗ vỗ tay, "Nào, chúng ta chơi trò chơi đi?""
"Chơi gì?"
"Đánh bài?"
Thành Nhuận quay đầu nhìn Nghênh Niệm, "Em biết đánh bài không?"
Nghênh Niệm gật đầu.
"Vừa hay." Lâm Sơn Khước nói, "Bạc Xán không biết chơi, em đánh thế nó đi!"
Dịch Thận xung phong đi hỏi nhân viên phục vụ lấy bài, mấy người còn lại dọn chén dĩa, chừa lại bàn trống ở giữa.
Nghênh Niệm đánh bài không giỏi cho lắm, cô chỉ chơi mới được vài lần, cách chơi và quy tắc đều vào những lúc ra ngoài chơi với bạn bè mới biết. Nhưng cũng không phải đang thi đấu, cô ngồi thẳng lưng lên.
Ván đầu tiên, Nghênh Niệm thắng.
Ván thứ hai, Nghênh Niệm thắng.
Ván thứ ba, Nghênh Niệm thắng.
Ván thứ tư...
Gần 40 phút, Nghênh Niệm toàn thắng, mà còn thắng một cách nhanh chóng. Không phải bọn họ nhường cô, thật sự là do Nghênh Niệm đánh quá giỏi, trình đánh bài của bọn họ hơi nát nên không thắng cô nổi.
Dù có cao thủ chiến thuật phụ trách chỉ huy cả nhóm trên sân thi đấu Dụ Lẫm Nhiên, cũng không đỡ nổi vận may của Nghênh Niệm.
Nghênh Niệm một thắng bốn, theo quy định cũ, người thắng có thể trừng phạt hoặc đưa ra yêu cầu với người thua. Mấy người thua bài đang lo lắng, Nghênh Niệm lại khá dịu dàng, cô nghĩ nghĩ rồi nói, "Ừm, trừng phạt của anh Thành Nhuận là... uống một hơi hai ly nước cam là được! Anh Lâm Sơn Khước uống hai ly sữa dừa, anh Dịch Thận uống hai ly nước dưa hấu."
Thành Nhuận cười, "Đúng là con gái dịu dàng ghê ta ơi. Trừng phạt thế này, tôi thích nè, nào!"
Lâm Sơn Khước cũng vui vẻ nhận phạt.
Đối với đám con trai như bọn họ, uống hai ly nước chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng là Nghênh Niệm bảo bọ họ uống nước trái cây chứ không phải nước ngọt có ga, không có ga thì sẽ không đầy hơi.
Chỉ có mỗi Dịch Thận là hét lên, "Không vui gì hết! Không có tí ti gì gọi là khiêu chiến cả!"
Ở dưới bàn, Lâm Sơn Khước đạp cho cậu một cái, "Thằng này mày bệnh à? Anh thấy vậy là tốt rồi, mày muốn làm khác người thì mày làm một mình đi!"
Dưới sự áp bức của mấy anh lớn, Dịch Thận đành phải ngậm miệng.
"Uả, không đúng." Thành Nhuận bỗng nhớ ra, "Còn Dụ đâu! Bọn tôi đều uống, còn cậu ấy thì sao?"
Nghênh Niệm xoắn xuýt cả buổi, nhỏ giọng đáp, "Đội trưởng coi như bỏ qua đi..."
"Tại sao bọn tôi bị phạt còn cậu ấy thì được bỏ qua?"
Lâm Sơn Khước và Thành Nhuận nghe xong thì ồn ào hẳn lên, "Không được, không được, đội trưởng cũng phải bị phạt!"
"Đúng đó, nào nào nào, chúng ta mỗi người rót một ly cho anh ấy uống!"
Nghênh Niệm vội vàng ngăn lại, "Đừng mà --"
"Không được!"
Bạc Xác bỗng mở miệng, "Nghênh Niệm đã nói không phạt đội trưởng thì đội trưởng không cần bị phạt."
"Hả?" Lâm Sơn Khước trừng cậu một cái, "Gì đấy?"
Bạc Xán nói, "Đội trưởng không thích uống mấy thứ này."
Nghênh Niệm nghe thế thì nhìn sang Dụ Lẫm Nhiên, vốn dĩ là vì lòng riêng nên không muốn phạt anh, bây giờ lại càng thêm kiên định.
Thành Nhuận cười chỉ vào trán Bạc Xán, "Cậu đau lòng cho Dụ đúng không? Còn hai thằng anh như tôi và anh Khước của cậu thì không cần phải đau lòng đúng không?"
Bạc Xác nghiêm túc nói, "Không phải, chỉ là mọi người phải tôn trọng quy tắc. Nghênh Niệm là người thắng thì có quyền trừng phạt, cô ấy muốn phạt ai thì phạt, không muốn phạt thì thôi."
Lâm Sơn Khước và Thành Nhuận nghe xong, lập tức gào to, Dịch Thận cũng nhảy vào, bọn con trai bắt đầu ầm ĩ.
Nhân viên công tác ở bàn khác thấy bọn họ đùa giỡn vui vẻ như thế thì đi đến.
"Đang đánh bài hả? Ai thắng?"
Thành Nhuận vội vàng cù vào nách Bạc Xán, tranh thủ trả lời, "Nghênh Niệm thắng!"
Mấy người nhân viên nhìn Nghênh Niệm đang cười ngại ngùng thì hỏi, "Có mình em thắng thôi hả?"
Dịch Thận trả lời thay cô, "Đúng vậy, bốn người bọn em trừ Bạc Xán không tham gia thì ai cũng thua dưới tay em ấy cả. Chơi bốn ván, cô ấy thắng đủ bốn ván!"
"Em đúng là may mắn nha! Đánh bài quan trọng là may mắn!" Một nhân viên lên tiếng.
Nghênh Niệm cười nói phải, "Đúng là em gặp may đó, chứ em chơi không có giỏi đâu."
Một nhân viên khác lại nói, "À đúng rồi, em may mắn thế này, lần rút thăm trúng thưởng lần này, em có rút được cái gì không?
Nghênh Niệm sửng sốt, sau đó mới nhớ ra trên Weibo của SF có đăng bài rút thăm trúng thưởng, tổng cộng mười một giải thưởng, trong mười giải đó có búp bê lưu niệm có chữ ký của SF, bàn phím, chuột và loa.
Phần quà thứ mười một chín là "Phần quà đặt biệt"
"Em không rút trúng." Nghênh Niệm thật thà đáp, "Em có share bài nhưng không trúng thưởng."
Cô nhớ giải thưởng này vừa mở vào hai ngày trước.
Nhân viên công tác nói, "Tiếc ghê. Phần thưởng thứ mười một chín là áo thun đặc biệt, hai mặt đều có chữ ký của năm thành viên, phía trước thì có tên ID trong game, mặt sau ký tên thật. Chúng tôi không có quần áo lưu niệm gì, phần thưởng này được sản xuất đặc biệt, tạm thời chỉ làm món này, chữ ký không phải in máy đâu, là chữ ký tay của năm thành viên đó."
Nghênh Niệm vốn không biết phần thưởng thứ mười một là gì, bây giờ nghe xong, ánh mắt đầy vẻ hâm mộ.
Cô muốn có chữ ký của Dụ Lẫm Nhiên!
Bên phía SF không có đồ lưu niệm chính thức, là do ít fan hâm mộ, không bán được bao nhiêu, chỉ có mấy đội nổi tiếng mới thường xuyên ra mắt mấy món lưu niệm. Búp bê có chữ ký cũng chỉ sản xuất vì hoạt động lần này, muốn mua cũng không mua được.
"Nhưng em may mắn như thế, lần sau sẽ trúng thôi!" Nhân viên an ủi cô.
Nghênh Niệm cười, điều chỉnh lại tâm trạng.
Nói đùa thêm vài câu, nhân viên công tác quay về bàn mình tiếp tục liên hoan, mấy anh con trai cũng yên tĩnh lại, Bạc Xán bị hội đồng một trận, mặt mày đỏ bừng, mấy người Thành Nhuận cũng giữ lời hứa uống phạt hết mấy ly nước.
Nghênh Niệm vẫn im lặng, kiên trì bỏ qua hình phạt cho Dụ Lẫm Nhiên.
Lại bị Thành Nhuận trêu, "Ôi, fan hâm mộ đúng là có khác! Nếu fan của tôi có ở đây thì tốt rồi, tôi cũng muốn được xót nè!"
Trêu Nghênh Niệm đến hai tai đỏ ửng.
Liên hoan chưa xong, điện thoại Nghênh Niệm đã vang lên, sau khi xin lỗi mọi người, cô đứng dậy ra khỏi phòng nghe điện thoại.
Là điện thoại trước khi ngủ của Quan Lam Thu, Nghênh Niệm nói với bà cô đang ăn ở tầng một của khách sạn, bà dặn cô chú ý an toàn, nghỉ ngơi sớm một chút, rồi cúp máy.
Nghênh Niệm chưa kịp quay người lại thì có một người khác bước ra, cô xoay lưng, thấy Dụ Lẫm Nhiên thì có hơi sửng sốt.
Chân cô bất động như mọc rễ, đôi mắt cứ nhìn anh chằm chằm, nhất thời quên mất mình phải đi đâu.
Không biết Dụ Lẫm Nhiên ra đây hóng gió hay làm gì, anh đứng đó, nghiêng đầu nhìn cô.
Nghênh Niệm hoàn hồn, vội vã quay đầu trốn tránh, trở nên căng thẳng vì bị bắt quả tang khi nhìn lén.
Không ngờ Dụ Lẫm Nhiên lại hỏi, "Em muốn ký tên hả?"
Sao anh biết?
Không lẽ cô biểu hiện rõ lắm hả?!
Nghênh Niệm ngại ngùng gãi đầu gãi cổ, "Dạ." Dừng lại hai giây, cô nói nhỏ, "Muốn... của anh."
"Có mang bút không?" Anh hỏi.
"Hả?" Cô sững sờ, lắc đầu, "Không mang."
Dụ Lẫm Nhiên nhìn cô, gọi nhân viên phục vụ gần đó mượn bút, thì thầm với Nghênh Niệm, "Coi như là phần thưởng cho em vì thắng bài."
Anh mở nắp bút, khẽ nhíu mày, "Ký ở đâu?"
Nghênh Niệm không kiềm nén được sự vui mừng, luống cuông tay chân, cuối cùng cô đưa tay lên, "Ký lên tay áo cho em đi!"
Dụ Lẫm Nhiên nâng bút, cầm tay áo cô lên, ngòi bút đã chạm lên vải thì bỗng dưng dừng lại.
Anh do dự một lát, mấy giây sau, anh đóng nắp bút lại.
Nghênh Niệm kinh ngạc.
"Lần này nợ vậy." Dụ Lẫm Nhiên cụp mắt nhìn cô, khóe miệng nhếch lên, "Lần sau sẽ bù cho em."
***
Về xưng hô: Dịch Thận hòa đồng dễ gần nên mình sẽ để anh – em với Nghênh Niệm, còn Dụ Lẫm Nhiên sẽ là tôi – em nhé ^^
Bình luận facebook