Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 201 "Hạng Chí Thành, anh nghiêm túc ư?"
*Chương có nội dung hình ảnh
"Tên đầu to ngớ ngẩn này còn nói muốn cho Lăng Dao làm nhân vật nữ chính thay thế em. Ha ha, quả thực là buồn cười chết mất. Cô ta là cái thá gì, một kẻ tân binh mà thôi, cô ta làm nhân vật chính thì ai xem chứ?"
Mặt Hạng Chí Thanh càng đen hơn.
Anh ta liếc xung quanh một vòng, nhìn về phía đạo diễn: "Những gì Lâu Hân Duyệt nói có đúng không?"
Đạo diễn nhìn Hạng Chí Thành rồi đến Lâu Hân Duyệt, bị ánh mắt độc ác kia của Lâu Hân Duyệt làm cho sợ tới mức nhanh chóng trả lời: "Đúng vậy, giống hệt như Lâu Hân Duyệt đã nói."
“Ừ, tôi biết rồi.” Hạng Chí Thành gật đầu.
Lâu Hân Duyệt khóc lóc nói: "Anh Hạng, em là do anh đích thân "đào" đến. Anh đã nói là sẽ đối xử tốt với em, bồi dưỡng em mà. Bây giờ người khác sỉ nhục em nhiều như vậy, anh xem rồi làm đi!"
Hạng Chí Thành đi về phía Giang Sách.
Trong mắt Lâu Hân Duyệt mang theo nét cười, trong lòng thầm nói: Lần này xem anh chết như thế nào.
Tim mọi người cũng vọt lên tận cổ họng. Hạng Chí Thành là người có thực quyền quản lý ở Giải trí Ức Mạch, cấp dưới có không ít người. Người dám đắc tội với nghệ sĩ dưới tay của anh ta thì nào có thể có kết cục tốt đẹp.
Đặc biệt là Lăng Dao.
Cô ấy biết rằng Giang Sách là vì bảo vệ cô ấy nên mới dũng cảm đứng ra, nếu vì vậy mà bị Hạng Chí Thành trả thù thì làm sao trong lòng cô ấy yên được đây?
Lăng Dao tiến lên trước một bước: "Anh Hạng, thật ra..."
Không đợi cô ấy nói xong, Hạng Chí Thành đã dừng lại trước mặt Giang Sách, sau đó cúi đầu thật sâu, điều này khiến tất cả mọi người đang ở hiện trường nhìn mà há hốc mồm.
Hạng Chí Thành ăn trên ngồi trước mà lại khom lưng cúi đầu trước một người qua đường?
Đây là đang làm gì vậy?
Lâu Hân Duyệt lộ vẻ mặt khiếp sợ: "Anh Hạng, anh đang làm gì vậy? Em muốn anh báo thù cho em, sao anh còn nói xin lỗi gì nữa chứ?"
Hạng Chí Thành hoàn toàn không nghe lọt lời nói của người khác, kính cẩn nói với Giang Sách: "Tổng giám đốc Giang, xin lỗi, thuộc hạ đã không làm tròn bổn phận."
Tổng giám đốc Giang?
Thuộc hạ?
Mọi người kinh ngạc đến nỗi muốn rớt cằm.
Lâu Hân Duyệt càng ý thức được rằng có điều gì đó không ổn. Đây là lần đầu tiên cô ta thấy Hạng Chí Thành tôn kính một người đàn ông khác đến vậy.
Giang Sách lạnh lùng nói: "Nếu chuyện này không làm tốt thì vị trí phó tổng giám đốc của anh nhường cho người tài đức khác đi."
Hạng Chí Thành đổ mồ hôi lạnh: "Thuộc hạ hiểu rồi."
Anh ta đứng thẳng dậy, quay đầu liếc nhìn đám đông rồi lớn tiếng nói: "Mọi người ở đây nghe cho rõ, tôi nhắc lại một lần nữa. Điều Giải trí Ức Mạch chúng tôi coi trọng nhất khi thông báo tuyển dụng nghệ sĩ là: đạo đức nghệ thuật!"
"Lâu Hân Duyệt không hề có đạo đức nghệ thuật, là một diễn viên, kỹ năng diễn xuất của cô ta lại cực kỳ kém, đồng thời cũng đối xử rất gay gắt với các đồng nghiệp của mình. Một nghệ sĩ như vậy vốn không xứng đáng với Giải trí Ức Mạch!"
"Ký hợp đồng với cô ta là do Hạng Chỉ Thành tôi không làm tròn bổn phận. Lúc này, tôi xin lỗi mọi người."
Hạng Chí Thành cúi đầu xin lỗi tất cả các nhân viên, sau đó nói: "Ngay bây giờ, tôi xin thông báo, Giải trí Ức Mạch và Lâu Hân Duyệt sẽ chấm dứt hợp đồng. Diễn viên chính trong bộ phim này sẽ chuyển sang cho Lăng Dao đảm nhận!"
Quả thực Lâu Hân Duyệt đang nghi ngờ liệu tại mình có phải có vấn đề gì không.
Cô ta lúng túng cười: "Anh Hạng, không phải anh đang đùa em đấy chứ?"
Hạng Chí Thành lạnh lùng nói: "Cô thấy tôi giống như đang nói đùa lắm sao?"
Nụ cười trên mặt Lâu Hân Duyệt dần dần trở nên cứng ngắc, sau đó cả khuôn mặt như bị vặn thành một đống, trở nên cực kỳ hung ác.
"Hạng Chí Thành, anh nghiêm túc ư?"
"Đương nhiên!"
"Đồ khốn kiếp, anh ký hợp đồng với bà đây, hiện tại lại muốn chấm dứt hợp đồng với bà, anh coi bà đây là loại người gì hả? Mặc cho anh tùy tiện bắt nạt sao?"
Hạng Chí Thành nói: "Tôi sẵn sàng gánh chịu mọi khoản bồi thường, có trả lại tiền cũng phải tiễn bước người như cô đi. Giải trí Ức Mạch chúng tôi sẽ không bao giờ chấp nhận loại nghệ sĩ có đạo đức nghệ thuật thấp như cô!"
"Được, được, được."
Sau khi nói liền ba tiếng "Được", Lâu Hân Duyệt cởi bỏ trang phục diễn rồi ném xuống đất: "Giải trí Ức Mạch đúng không? Bà đây không hầu!"
Cô ta dẫn theo người đại diện của mình chuẩn bị rời khỏi phim trường.
"Tên đầu to ngớ ngẩn này còn nói muốn cho Lăng Dao làm nhân vật nữ chính thay thế em. Ha ha, quả thực là buồn cười chết mất. Cô ta là cái thá gì, một kẻ tân binh mà thôi, cô ta làm nhân vật chính thì ai xem chứ?"
Mặt Hạng Chí Thanh càng đen hơn.
Anh ta liếc xung quanh một vòng, nhìn về phía đạo diễn: "Những gì Lâu Hân Duyệt nói có đúng không?"
Đạo diễn nhìn Hạng Chí Thành rồi đến Lâu Hân Duyệt, bị ánh mắt độc ác kia của Lâu Hân Duyệt làm cho sợ tới mức nhanh chóng trả lời: "Đúng vậy, giống hệt như Lâu Hân Duyệt đã nói."
“Ừ, tôi biết rồi.” Hạng Chí Thành gật đầu.
Lâu Hân Duyệt khóc lóc nói: "Anh Hạng, em là do anh đích thân "đào" đến. Anh đã nói là sẽ đối xử tốt với em, bồi dưỡng em mà. Bây giờ người khác sỉ nhục em nhiều như vậy, anh xem rồi làm đi!"
Hạng Chí Thành đi về phía Giang Sách.
Trong mắt Lâu Hân Duyệt mang theo nét cười, trong lòng thầm nói: Lần này xem anh chết như thế nào.
Tim mọi người cũng vọt lên tận cổ họng. Hạng Chí Thành là người có thực quyền quản lý ở Giải trí Ức Mạch, cấp dưới có không ít người. Người dám đắc tội với nghệ sĩ dưới tay của anh ta thì nào có thể có kết cục tốt đẹp.
Đặc biệt là Lăng Dao.
Cô ấy biết rằng Giang Sách là vì bảo vệ cô ấy nên mới dũng cảm đứng ra, nếu vì vậy mà bị Hạng Chí Thành trả thù thì làm sao trong lòng cô ấy yên được đây?
Lăng Dao tiến lên trước một bước: "Anh Hạng, thật ra..."
Không đợi cô ấy nói xong, Hạng Chí Thành đã dừng lại trước mặt Giang Sách, sau đó cúi đầu thật sâu, điều này khiến tất cả mọi người đang ở hiện trường nhìn mà há hốc mồm.
Hạng Chí Thành ăn trên ngồi trước mà lại khom lưng cúi đầu trước một người qua đường?
Đây là đang làm gì vậy?
Lâu Hân Duyệt lộ vẻ mặt khiếp sợ: "Anh Hạng, anh đang làm gì vậy? Em muốn anh báo thù cho em, sao anh còn nói xin lỗi gì nữa chứ?"
Hạng Chí Thành hoàn toàn không nghe lọt lời nói của người khác, kính cẩn nói với Giang Sách: "Tổng giám đốc Giang, xin lỗi, thuộc hạ đã không làm tròn bổn phận."
Tổng giám đốc Giang?
Thuộc hạ?
Mọi người kinh ngạc đến nỗi muốn rớt cằm.
Lâu Hân Duyệt càng ý thức được rằng có điều gì đó không ổn. Đây là lần đầu tiên cô ta thấy Hạng Chí Thành tôn kính một người đàn ông khác đến vậy.
Giang Sách lạnh lùng nói: "Nếu chuyện này không làm tốt thì vị trí phó tổng giám đốc của anh nhường cho người tài đức khác đi."
Hạng Chí Thành đổ mồ hôi lạnh: "Thuộc hạ hiểu rồi."
Anh ta đứng thẳng dậy, quay đầu liếc nhìn đám đông rồi lớn tiếng nói: "Mọi người ở đây nghe cho rõ, tôi nhắc lại một lần nữa. Điều Giải trí Ức Mạch chúng tôi coi trọng nhất khi thông báo tuyển dụng nghệ sĩ là: đạo đức nghệ thuật!"
"Lâu Hân Duyệt không hề có đạo đức nghệ thuật, là một diễn viên, kỹ năng diễn xuất của cô ta lại cực kỳ kém, đồng thời cũng đối xử rất gay gắt với các đồng nghiệp của mình. Một nghệ sĩ như vậy vốn không xứng đáng với Giải trí Ức Mạch!"
"Ký hợp đồng với cô ta là do Hạng Chỉ Thành tôi không làm tròn bổn phận. Lúc này, tôi xin lỗi mọi người."
Hạng Chí Thành cúi đầu xin lỗi tất cả các nhân viên, sau đó nói: "Ngay bây giờ, tôi xin thông báo, Giải trí Ức Mạch và Lâu Hân Duyệt sẽ chấm dứt hợp đồng. Diễn viên chính trong bộ phim này sẽ chuyển sang cho Lăng Dao đảm nhận!"
Quả thực Lâu Hân Duyệt đang nghi ngờ liệu tại mình có phải có vấn đề gì không.
Cô ta lúng túng cười: "Anh Hạng, không phải anh đang đùa em đấy chứ?"
Hạng Chí Thành lạnh lùng nói: "Cô thấy tôi giống như đang nói đùa lắm sao?"
Nụ cười trên mặt Lâu Hân Duyệt dần dần trở nên cứng ngắc, sau đó cả khuôn mặt như bị vặn thành một đống, trở nên cực kỳ hung ác.
"Hạng Chí Thành, anh nghiêm túc ư?"
"Đương nhiên!"
"Đồ khốn kiếp, anh ký hợp đồng với bà đây, hiện tại lại muốn chấm dứt hợp đồng với bà, anh coi bà đây là loại người gì hả? Mặc cho anh tùy tiện bắt nạt sao?"
Hạng Chí Thành nói: "Tôi sẵn sàng gánh chịu mọi khoản bồi thường, có trả lại tiền cũng phải tiễn bước người như cô đi. Giải trí Ức Mạch chúng tôi sẽ không bao giờ chấp nhận loại nghệ sĩ có đạo đức nghệ thuật thấp như cô!"
"Được, được, được."
Sau khi nói liền ba tiếng "Được", Lâu Hân Duyệt cởi bỏ trang phục diễn rồi ném xuống đất: "Giải trí Ức Mạch đúng không? Bà đây không hầu!"
Cô ta dẫn theo người đại diện của mình chuẩn bị rời khỏi phim trường.
Bình luận facebook