Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chí Tôn Chiến Thần - Chương 222: Nâng càng cao, ngã càng đau
Thạch Văn Bỉnh bước vào trong phòng, khóe mắt liếc thấy Giang Sách, trong lòng âm thầm khó chịu.
Chính là cái tên này năm lần bảy lượt phá hỏng kế hoạch của anh ta. Nếu như không có Giang Sách, có khi bây giờ Tân Uẩn đã là người phụ nữ của anh ta rồi.
Ông đây ghim!
Rồi quay ra nhìn Tân Uẩn, không phải nói quá, hôm nay cô ấy mặc đẹp đến mức chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, khiến cho Thạch Văn Bỉnh nhìn mà mê đứ đừ.
Tân Uẩn cảm nhận được sự dơ bẩn trong ánh mắt anh ta, trong lòng vô cùng khó chịu.
Đồng thời vì sợ nên tay cô ấy bất giác víu chặt lấy tay Giang Sách. Khi phụ nữ đối mặt với nguy hiểm vẫn luôn bất giác tìm kiếm sự bảo vệ của nam giới.
Giang Sách cũng không để ý chuyện này, mà ngược lại, anh hơi cố ý ngăn trước bàn, cản Thạch Văn Bỉnh tiếp tục bước đến.
Thạch Văn Bỉnh hừ lạnh một tiếng, cố nặn ra vẻ tươi cười mà nói: “Bác sĩ Tân, lâu rồi không gặp, cô vẫn khỏe chứ?”
Tân Uẩn trợn mắt nhìn anh ta: “Có gì thì nói thẳng đi.”
“Bác sĩ Tân đúng là người thẳng thắn không nói dài dòng.” Thạch Văn Bỉnh chuyển bức thư qua cho cô ấy: “Tám giờ tối nay tại Quả Cương Trường Lang, ba tôi tổ chức một buổi giao lưu về y thuật, mong là cô có thể đến tham gia, đây là thư mời.”
Nhà họ Thạch tổ chức giao lưu về y thuật?
Tân Uẩn nhận thư mời, trầm mặt hỏi: “Quan hệ giữa hai nhà chúng ta anh cũng đã biết, hội thảo giao lưu y thuật hằng năm nhà họ Thạch các anh đều không mời nhà họ Tân chúng tôi, sao lần này lại đổi ý rồi?”
Thạch Văn Bỉnh nói: “Nhà họ Thạch và nhà họ Tân mặc dù có mâu thuẫn, nhưng đều là thế gia về y thuật, lẽ ra phải đồng tâm hiệp lực cống hiến cho nền y học mới phải. Vì vậy nên ba tôi mới tình nguyện bỏ cái tôi xuống, mong lấy hội thảo giao lưu lần này làm cầu nối để hòa giải quan hệ giữa hai nhà.”
Tân Uẩn hơi động lòng.
Cô ấy thì chẳng tin mấy lời ba xàm của Thạch Văn Bỉnh, nhưng lại rất hứng thú với hội thảo giao lưu y thuật.
Từ sau khi Tân Tử Dân rời khỏi vị trí kia, mọi năm hội thảo giao lưu đều do nhà họ Thạch tổ chức, nhà họ Tân đã rất lâu không tham gia rồi.
Phải biết là mỗi một kỳ hội thảo giao lưu đều là nơi quy tụ của những cao thủ y thuật đến từ trời Nam đất Bắc.
Mọi người cùng học hỏi lẫn nhau, trao đổi kinh nghiệm.
Mỗi lần tham gia đều thu hoạch được nhiều thứ. Nhà họ Tân liên tiếp bỏ lỡ nhiều lần, thực lực cũng chững lại không có phát triển, đây cũng là nguyên nhân chính khiến nhà họ Tân bị nhà họ Thạch bỏ lại phía sau.
Lần này có cơ hội tham gia, lẽ ra nên nắm bắt.
Nhưng…
Nhà họ Thạch mà lại có lòng tốt thế à?
Trong lúc Tân Uẩn còn đang do dự, Thạch Văn Bỉnh cười nói: “Bác sĩ Tân, chắc không phải là cô sợ đâu nhỉ?”
Sợ?
Sợ cái gì?
Tân Uẩn biết thừa lại là trò khích tướng nhưng vẫn không buồn để ý, đáp: “Yên tâm, nhà họ Tân đồng ý tiến về phía trước, tám giờ tối nay nhất định đến nơi đúng giờ.”
“Vậy tôi cũng xin chờ đợi bác sĩ Tân đại giá.”
Nói xong Thạch Văn Bỉnh phất ống tay áo, xoay người bỏ đi.
Tân Uẩn nhìn tấm thư mời, trong lòng thấp thỏm. Một mặt cô ấy cực kỳ muốn chia sẻ kinh nghiệm, học hỏi với những bác sĩ khác, mặt khác cô ấy lại lo mình bị người nhà họ Thạch tính kế.
Do dự khó quyết.
“Tôi đi cùng cô.”
“Hả?”
Tân Uẩn sững sờ nhìn Giang Sách.
Giang Sách mang theo ý cười, vô tư nói với cô: “Một mình cô thân gái đến chỗ đó có nhiều thứ bất tiện, tôi đi cùng cô, có gì giúp đỡ nhau.”
Đây là Giang Sách nhìn ra được suy nghĩ của Tân Uẩn, chủ động mở lời tình nguyện giúp đỡ cô ấy.
Khuôn mặt Tân Uẩn lộ ra nụ cười hạnh phúc: “Ừm!”
…
Quả Cương Trường Lang, trong một căn phòng rộng lớn.
Một người phụ nữ ăn mặc cực kỳ mộc mạc ngồi trong phòng, đứa con năm tuổi của bà ta đang bò dưới đất chơi đồ chơi.
Chủ nhà nhà họ Thạch - Thạch Khoan vắt chéo chân ngồi trên ghế, vừa nghe bình luận, vừa uống trà Long Tỉnh, hài lòng vui ý.
Một lát sau, cửa phòng mở ra.
Thạch Văn Bỉnh vui vẻ chạy vào nói: “Ba, chuyện đã xong rồi! Tám giờ tối nay Tân Uẩn sẽ đến tham gia hội thảo giao lưu y thuật lần này.”
Thạch Khoan gật đầu.
“Nhân lúc Tân Tử Dân không có ở khu Giang Nam, đây đúng là cơ hội nghìn năm có một để chúng ta đối phó với nhà họ Tân.”
“Chỉ cần Tân Uẩn dám đến, chúng ta sẽ khiến cô ta thân bại danh liệt!”
“Dùng nhà họ Tân đến làm bàn đạp cho nhà họ Thạch chúng ta, viết lên chiến tích huy hoàng của nhà họ Thạch chúng ta!”
Nói xong, Thạch Khoan quay ra nói với người phụ nữ kia: “Việc giao cho bà, bà đã chuẩn bị xong hết chưa?”
Người phụ nữ gật đầu lia lịa: “Đã chuẩn bị xong hết rồi.”
“Đứa bé ngoan không?”
“Ngoan, tôi bảo nó làm gì nó đều làm theo.”
“Ừ, đây là năm vạn tệ, chuyện này xong tôi lại đưa nốt cho bà mười vạn.”
“Cảm ơn, cảm ơn ông Thạch.”
Thạch Khoan nhắm mắt lại, vừa nghe kịch vừa lẩm nhẩm, trong lòng vui muốn điên lên.
Thời gian trôi nhanh như chớp mắt.
Vừa mới đó mà trời đã tối rồi.
Từng hàng xe con đen bóng dừng lại trước cửa, xếp thành một hàng dài.
Các bác sĩ đến từ trời nam đất bắc đều tề tựu lại trong một phòng hội thảo. Hôm nay là “ngày lễ” của các bác sĩ, trên mặt mỗi người đều tràn ngập vẻ hân hoan.
Bíp bíp, bíp bíp.
Một chiếc xe trắng bạc lái đến, dừng lại ở chỗ trống.
Cửa xe mở ra, một nam một nữ đồng thời đi xuống từ hai bên cửa xe. Người đàn ông hiên ngang bất phàm, cô gái khuynh quốc khuynh thành. Chính là Giang Sách và Tân Uẩn.
Tối nay Tân Uẩn đổi sang một bộ lễ phục dạ hội màu đen, cổ chữ V khoét sâu khiến cho cô ấy ngày thường lạnh lùng lại thêm một loại cảm giác quyến rũ nóng bỏng, khiến suy nghĩ của người ta bay xa.
Tân Uẩn đưa tay ra, Giang Sách nắm tay cô ấy đi vào cửa lớn.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về Tân Uẩn. Cô gái này chính là nhân tài mới được xưng là “Hoa Đà nữ”, cực kỳ có thành tựu trên mặt y thuật.
Đương nhiên mọi người nhìn cô ấy phần nhiều là do vẻ đẹp không tì vết của cô ấy thu hút.
Tối nay Tân Uẩn như trăng sáng giữa trời, những cô gái khác chỉ như sao nhỏ sáng le lói.
Cha con nhà họ Thạch đặc biệt đứng ở cửa đón tiếp.
“Ôi, bác sĩ Tân của y quán nhà họ Tân đại giá quang lâm, đúng là làm cho Quả Cương Trường Lang càng thêm sáng chói!”
“Mau đến đây, mời đi bên này!”
Dưới sự dẫn dắt của Thạch Khoan, Tân Uẩn và Giang Sách cùng nhau đi vào phòng, tiến vào sảnh lớn.
Rường cột chạm trổ, ánh sáng rực rỡ.
Thạch Khoan đúng là không ngại chi tiền cho bản thân, trang trí địa bàn của mình cực kỳ đẹp.
Ông ta vỗ tay, cầm microphone nói lớn: “Các vị, xin yên lặng một chút, cho tôi xin vài phút của tối nay để long trọng giới thiệu khách quý của chúng ta - cô Tân Uẩn!”
“Cô Tân Uẩn chính là chủ quản của y quán nhà họ Tân, là chủ nhà nhà họ Tân.”
“Tuổi trẻ nhưng đã nắm vững được tinh cốt y thuật nhà họ Tân, y thuật xuất thần nhập hóa, phóng mắt tìm cả khu Giang Nam này cũng không có người vượt qua nổi cô ấy!”
“Cô ấy chính là nữ Hoa Đà tái thế.”
“Cô ấy chính là Tân Uẩn!!!”
“Xin mọi người hãy vỗ tay để nồng nhiệt chào đón vị tài nữ sinh ra dành cho giới y thuật này nào!”
Nháy mắt, mọi người nhao nhao vỗ tay.
Trong hội trường tiếng vỗ tay vang vọng như sấm, tất cả đều dành cho y thuật của Tân Uẩn, cũng là dành cho nhà họ Tân, càng dành tặng cho dung mạo xinh đẹp của Tân Uẩn.
Trong đám người, chỉ có một người biểu cảm cực kỳ bình thản.
Giang Sách.
Anh lạnh mặt nhìn Thạch Khoan.
Khi kẻ địch của bạn bắt đầu tán thưởng bạn, đừng vội mừng, bởi vì nâng lên càng cao, ngã càng đau.
Bây giờ khen bạn lên trời, lát nữa càng khiến bạn thảm.
Chính là cái tên này năm lần bảy lượt phá hỏng kế hoạch của anh ta. Nếu như không có Giang Sách, có khi bây giờ Tân Uẩn đã là người phụ nữ của anh ta rồi.
Ông đây ghim!
Rồi quay ra nhìn Tân Uẩn, không phải nói quá, hôm nay cô ấy mặc đẹp đến mức chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, khiến cho Thạch Văn Bỉnh nhìn mà mê đứ đừ.
Tân Uẩn cảm nhận được sự dơ bẩn trong ánh mắt anh ta, trong lòng vô cùng khó chịu.
Đồng thời vì sợ nên tay cô ấy bất giác víu chặt lấy tay Giang Sách. Khi phụ nữ đối mặt với nguy hiểm vẫn luôn bất giác tìm kiếm sự bảo vệ của nam giới.
Giang Sách cũng không để ý chuyện này, mà ngược lại, anh hơi cố ý ngăn trước bàn, cản Thạch Văn Bỉnh tiếp tục bước đến.
Thạch Văn Bỉnh hừ lạnh một tiếng, cố nặn ra vẻ tươi cười mà nói: “Bác sĩ Tân, lâu rồi không gặp, cô vẫn khỏe chứ?”
Tân Uẩn trợn mắt nhìn anh ta: “Có gì thì nói thẳng đi.”
“Bác sĩ Tân đúng là người thẳng thắn không nói dài dòng.” Thạch Văn Bỉnh chuyển bức thư qua cho cô ấy: “Tám giờ tối nay tại Quả Cương Trường Lang, ba tôi tổ chức một buổi giao lưu về y thuật, mong là cô có thể đến tham gia, đây là thư mời.”
Nhà họ Thạch tổ chức giao lưu về y thuật?
Tân Uẩn nhận thư mời, trầm mặt hỏi: “Quan hệ giữa hai nhà chúng ta anh cũng đã biết, hội thảo giao lưu y thuật hằng năm nhà họ Thạch các anh đều không mời nhà họ Tân chúng tôi, sao lần này lại đổi ý rồi?”
Thạch Văn Bỉnh nói: “Nhà họ Thạch và nhà họ Tân mặc dù có mâu thuẫn, nhưng đều là thế gia về y thuật, lẽ ra phải đồng tâm hiệp lực cống hiến cho nền y học mới phải. Vì vậy nên ba tôi mới tình nguyện bỏ cái tôi xuống, mong lấy hội thảo giao lưu lần này làm cầu nối để hòa giải quan hệ giữa hai nhà.”
Tân Uẩn hơi động lòng.
Cô ấy thì chẳng tin mấy lời ba xàm của Thạch Văn Bỉnh, nhưng lại rất hứng thú với hội thảo giao lưu y thuật.
Từ sau khi Tân Tử Dân rời khỏi vị trí kia, mọi năm hội thảo giao lưu đều do nhà họ Thạch tổ chức, nhà họ Tân đã rất lâu không tham gia rồi.
Phải biết là mỗi một kỳ hội thảo giao lưu đều là nơi quy tụ của những cao thủ y thuật đến từ trời Nam đất Bắc.
Mọi người cùng học hỏi lẫn nhau, trao đổi kinh nghiệm.
Mỗi lần tham gia đều thu hoạch được nhiều thứ. Nhà họ Tân liên tiếp bỏ lỡ nhiều lần, thực lực cũng chững lại không có phát triển, đây cũng là nguyên nhân chính khiến nhà họ Tân bị nhà họ Thạch bỏ lại phía sau.
Lần này có cơ hội tham gia, lẽ ra nên nắm bắt.
Nhưng…
Nhà họ Thạch mà lại có lòng tốt thế à?
Trong lúc Tân Uẩn còn đang do dự, Thạch Văn Bỉnh cười nói: “Bác sĩ Tân, chắc không phải là cô sợ đâu nhỉ?”
Sợ?
Sợ cái gì?
Tân Uẩn biết thừa lại là trò khích tướng nhưng vẫn không buồn để ý, đáp: “Yên tâm, nhà họ Tân đồng ý tiến về phía trước, tám giờ tối nay nhất định đến nơi đúng giờ.”
“Vậy tôi cũng xin chờ đợi bác sĩ Tân đại giá.”
Nói xong Thạch Văn Bỉnh phất ống tay áo, xoay người bỏ đi.
Tân Uẩn nhìn tấm thư mời, trong lòng thấp thỏm. Một mặt cô ấy cực kỳ muốn chia sẻ kinh nghiệm, học hỏi với những bác sĩ khác, mặt khác cô ấy lại lo mình bị người nhà họ Thạch tính kế.
Do dự khó quyết.
“Tôi đi cùng cô.”
“Hả?”
Tân Uẩn sững sờ nhìn Giang Sách.
Giang Sách mang theo ý cười, vô tư nói với cô: “Một mình cô thân gái đến chỗ đó có nhiều thứ bất tiện, tôi đi cùng cô, có gì giúp đỡ nhau.”
Đây là Giang Sách nhìn ra được suy nghĩ của Tân Uẩn, chủ động mở lời tình nguyện giúp đỡ cô ấy.
Khuôn mặt Tân Uẩn lộ ra nụ cười hạnh phúc: “Ừm!”
…
Quả Cương Trường Lang, trong một căn phòng rộng lớn.
Một người phụ nữ ăn mặc cực kỳ mộc mạc ngồi trong phòng, đứa con năm tuổi của bà ta đang bò dưới đất chơi đồ chơi.
Chủ nhà nhà họ Thạch - Thạch Khoan vắt chéo chân ngồi trên ghế, vừa nghe bình luận, vừa uống trà Long Tỉnh, hài lòng vui ý.
Một lát sau, cửa phòng mở ra.
Thạch Văn Bỉnh vui vẻ chạy vào nói: “Ba, chuyện đã xong rồi! Tám giờ tối nay Tân Uẩn sẽ đến tham gia hội thảo giao lưu y thuật lần này.”
Thạch Khoan gật đầu.
“Nhân lúc Tân Tử Dân không có ở khu Giang Nam, đây đúng là cơ hội nghìn năm có một để chúng ta đối phó với nhà họ Tân.”
“Chỉ cần Tân Uẩn dám đến, chúng ta sẽ khiến cô ta thân bại danh liệt!”
“Dùng nhà họ Tân đến làm bàn đạp cho nhà họ Thạch chúng ta, viết lên chiến tích huy hoàng của nhà họ Thạch chúng ta!”
Nói xong, Thạch Khoan quay ra nói với người phụ nữ kia: “Việc giao cho bà, bà đã chuẩn bị xong hết chưa?”
Người phụ nữ gật đầu lia lịa: “Đã chuẩn bị xong hết rồi.”
“Đứa bé ngoan không?”
“Ngoan, tôi bảo nó làm gì nó đều làm theo.”
“Ừ, đây là năm vạn tệ, chuyện này xong tôi lại đưa nốt cho bà mười vạn.”
“Cảm ơn, cảm ơn ông Thạch.”
Thạch Khoan nhắm mắt lại, vừa nghe kịch vừa lẩm nhẩm, trong lòng vui muốn điên lên.
Thời gian trôi nhanh như chớp mắt.
Vừa mới đó mà trời đã tối rồi.
Từng hàng xe con đen bóng dừng lại trước cửa, xếp thành một hàng dài.
Các bác sĩ đến từ trời nam đất bắc đều tề tựu lại trong một phòng hội thảo. Hôm nay là “ngày lễ” của các bác sĩ, trên mặt mỗi người đều tràn ngập vẻ hân hoan.
Bíp bíp, bíp bíp.
Một chiếc xe trắng bạc lái đến, dừng lại ở chỗ trống.
Cửa xe mở ra, một nam một nữ đồng thời đi xuống từ hai bên cửa xe. Người đàn ông hiên ngang bất phàm, cô gái khuynh quốc khuynh thành. Chính là Giang Sách và Tân Uẩn.
Tối nay Tân Uẩn đổi sang một bộ lễ phục dạ hội màu đen, cổ chữ V khoét sâu khiến cho cô ấy ngày thường lạnh lùng lại thêm một loại cảm giác quyến rũ nóng bỏng, khiến suy nghĩ của người ta bay xa.
Tân Uẩn đưa tay ra, Giang Sách nắm tay cô ấy đi vào cửa lớn.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về Tân Uẩn. Cô gái này chính là nhân tài mới được xưng là “Hoa Đà nữ”, cực kỳ có thành tựu trên mặt y thuật.
Đương nhiên mọi người nhìn cô ấy phần nhiều là do vẻ đẹp không tì vết của cô ấy thu hút.
Tối nay Tân Uẩn như trăng sáng giữa trời, những cô gái khác chỉ như sao nhỏ sáng le lói.
Cha con nhà họ Thạch đặc biệt đứng ở cửa đón tiếp.
“Ôi, bác sĩ Tân của y quán nhà họ Tân đại giá quang lâm, đúng là làm cho Quả Cương Trường Lang càng thêm sáng chói!”
“Mau đến đây, mời đi bên này!”
Dưới sự dẫn dắt của Thạch Khoan, Tân Uẩn và Giang Sách cùng nhau đi vào phòng, tiến vào sảnh lớn.
Rường cột chạm trổ, ánh sáng rực rỡ.
Thạch Khoan đúng là không ngại chi tiền cho bản thân, trang trí địa bàn của mình cực kỳ đẹp.
Ông ta vỗ tay, cầm microphone nói lớn: “Các vị, xin yên lặng một chút, cho tôi xin vài phút của tối nay để long trọng giới thiệu khách quý của chúng ta - cô Tân Uẩn!”
“Cô Tân Uẩn chính là chủ quản của y quán nhà họ Tân, là chủ nhà nhà họ Tân.”
“Tuổi trẻ nhưng đã nắm vững được tinh cốt y thuật nhà họ Tân, y thuật xuất thần nhập hóa, phóng mắt tìm cả khu Giang Nam này cũng không có người vượt qua nổi cô ấy!”
“Cô ấy chính là nữ Hoa Đà tái thế.”
“Cô ấy chính là Tân Uẩn!!!”
“Xin mọi người hãy vỗ tay để nồng nhiệt chào đón vị tài nữ sinh ra dành cho giới y thuật này nào!”
Nháy mắt, mọi người nhao nhao vỗ tay.
Trong hội trường tiếng vỗ tay vang vọng như sấm, tất cả đều dành cho y thuật của Tân Uẩn, cũng là dành cho nhà họ Tân, càng dành tặng cho dung mạo xinh đẹp của Tân Uẩn.
Trong đám người, chỉ có một người biểu cảm cực kỳ bình thản.
Giang Sách.
Anh lạnh mặt nhìn Thạch Khoan.
Khi kẻ địch của bạn bắt đầu tán thưởng bạn, đừng vội mừng, bởi vì nâng lên càng cao, ngã càng đau.
Bây giờ khen bạn lên trời, lát nữa càng khiến bạn thảm.
Bình luận facebook