Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chí Tôn Chiến Thần - Chương 226: Hại người cũng tự hại mình
Thạch Khoan ngồi một lúc lâu mà vẫn không đưa ra được kết luận gì khiến mẹ đứa bé lo lắng đứng ngồi không yên.
“Ông Thạch, rốt cuộc ông có tìm ra được bệnh không vậy? Con tôi bị làm sao thế?”
Trong lòng Thạch Khoan vốn đã rất phiền muộn, lại bị người phụ nữ này thúc giục liên hồi, ông ta càng tâm phiền ý loạn hơn.
“Ngậm miệng đi!”
Mẹ đứa bé càng nôn nóng hơn, cô ta cắn răng trừng mắt nhìn Thạch Khoan, bầu không khí ở đó trở nên rất căng thẳng.
Lúc này, Giang Sách đang có tâm thái xem náo nhiệt, chỉ sợ chuyện chưa đủ loạn, ra vẻ thản nhiên tùy ý nói một câu: “Liệu có phải là thuốc cậu bé vừa uống có vấn đề không?”
Một câu này của anh đã khiến những người có mặt ở đó như bừng tỉnh.
“Thuốc?”
“Đúng đúng đúng, chính là bát thuốc đó.”
Mẹ đứa bé chỉ vào Thạch Văn Bỉnh, nói: “Rốt cuộc anh đã cho con tôi uống thuốc gì?”
Mặt Thạch Văn Bỉnh đỏ bừng, nên nói thế nào đây? Nếu đáp lời chẳng phải là sẽ tự vạch trần mình sao?
Anh ta ho khan một tiếng, đáp: “Chuyện này để sau hẵng bàn tới đi.”
Người phụ nữ kia nổi giận: “Cái gì mà để sau hẵng bàn? Con trai tôi sắp mất mạng rồi? Đơn thuốc đâu, anh mau lấy ra đây cho mọi người xem đi.”
Thạch Văn Bỉnh làm sao có gan lấy đơn thuốc ra.
Đơn thuốc đó chỉ là một đơn thuốc bình thường dùng để xoa dịu thần kinh và dưỡng thần. Nếu lấy ra cho bao nhiêu chuyên gia trong ngành y đang ở đây xem, bí mật của họ lập tức sẽ bị bại lộ. Nhà họ Thạch bọn họ còn biết giấu mặt vào đâu nữa? Thế nên, dù thế nào cũng không thể lấy đơn thuốc ra.
Thạch Khoan nói: “Được rồi, cô không cần làm ầm ĩ lên đâu, trước tiên nâng đứa bé vào trong đi, chúng tôi sẽ từ từ chữa trị.”
“Không được!”
Tất nhiên là người phụ nữ nọ nhìn ra được ông ta đang dùng kế hoãn binh.
Bây giờ có rất nhiều chuyên gia đang ở đây, nếu xảy ra chuyện gì, cô ta còn có người có thể giúp đỡ. Ngộ nhỡ đứa bé được đưa vào phòng, đến lúc đó bọn họ phải răm rắp nghe theo lời người ta, Thạch Khoan nói gì cũng phải nghe nấy.
Một người phụ nữ như cô ta làm sao có thể đấu được với những nhân vật lớn như Thạch Khoan.
Nhất định không thể nghe theo lời ông ta.
Cô ta nói: “Con của tôi không bệnh không tật gì, vẫn đang khỏe mạnh yên ổn, tại sao vừa uống thuốc của các người liền ngã bệnh như thế? Các người muốn hại chết con trai tôi để giết người diệt khẩu có đúng không?”
Đám đông ngơ ngác nhìn nhau.
Sao cô ta lại nói như vậy? Sao lại còn liên quan đến cả chuyện giết người diệt khẩu?
Thạch Văn Bỉnh thấy sự việc sắp bị bại lộ bèn vội vàng ngăn cô ta lại: “Cô nói năng linh tinh cái gì đấy? Cái gì mà con cô không bệnh không tật, vẫn đang khỏe mạnh yên ổn. Mọi người đều có thể thấy, lúc đến, bệnh tình của con cô đã ở giai đoạn nguy kịch rồi.”
Người phụ nữ nọ cắn răng, nói: “Thạch Văn Bỉnh, nói năng đừng có mà bịp bợm đổi trắng thay đen như thế. Tình hình thực tế là như thế nào, mọi người đều biết rõ cả. Có phải là anh muốn gạt tôi không?”
Thấy tình hình dần trở nên mất kiểm soát, Thạch Khoan bèn lên tiếng cướp lời chặn họng trước: “Xem ra người mẹ này vì lo lắng cho con mà đau lòng quá độ, thần trí đã hơi không tỉnh táo.”
“Người đâu, mau đưa cô ta và con trai vào phòng tạm thời nghỉ ngơi đi.”
Ông ta vừa dứt lời, ngay lập tức có bốn năm nhân viên bảo vệ vây quanh họ.
Trên mặt người phụ nữ kia lộ ra vẻ sợ hãi, cô ta biết Thạch Khoan đang chơi chiêu không ăn mềm thì ăn cứng. Một người phụ nữ yếu đuối như cô ta làm sao có thể đấu lại được với bốn năm bảo vệ có thân hình cường tráng?
Thấy người phụ nữ đó sắp bị đưa đi, Giang Sách bèn sải bước đến đó, đứng chắn trước mặt cô ta.
Anh mỉm cười, nói: “Hình như người ta không muốn đi cùng các người thì phải.”
Thạch Khoan cau chặt mày lại: “Bác sĩ Giang, chỗ này không có phận sự của cậu, mau tránh ra.”
“Haha, ông có thể thử xem.”
Thạch Khoan vung tay lên, năm tên bảo vệ kia liền lao đến chỗ Giang Sách.
Năm tên bảo vệ kia có thân hình cường tráng, tên thấp nhất cũng cao đến một mét chín sáu, tên nào tên này đều cao hơn Giang Sách một cái đầu, còn là một đấu năm, không ai nghĩ Giang Sách có thể đấu lại họ.
Tân Uẩn vội vàng hô lên: “Giang Sách, anh đừng có khoe mẽ tài năng nữa.”
Vừa dứt lời, một luồng gió xẹt qua, đám đông xung quanh không ai có thể nhìn thấy Giang Sách có động tác gì, chỉ thấy năm tên bảo vệ kia cùng đồng loạt ôm bụng, khuỵu gối nửa quỳ trên mặt đất, vẻ mặt vô cùng đau đớn.
Cũng may là thể lực của họ đủ khỏe, nếu đổi lại là người thường thì e là đã ngất xỉu từ lâu rồi.
Nắm đấm của Giang Sách không phải là trò đùa.
Thạch Khoan thầm thấy kinh ngạc, ông ta chỉ biết y thuật của Giang Sách cao minh, nhưng thực sự không ngờ bản lĩnh của anh lại lớn đến như vậy.
Lúc này, người phụ nữ đứng đằng sau Giang Sách đã nổi giận, cô ta hô lên: “Thạch Khoan, ông dám qua cầu rút ván, chơi cứng với tôi ư? Được lắm, nếu ông đã bất nhân, thì đừng trách tôi đây bất nghĩa!”
Cô ta quay người lại, cao giọng nói với tất cả các bác sĩ đang có mặt ở đó: “Tôi nói cho mọi người biết một chuyện, người mà các người tưởng là chính nhân quân tử - Thạch Khoan, Thạch Văn Bỉnh ấy, thực ra cả hai bố con họ đều là loại ngụy quân tử.
Con trai tôi vốn không có bệnh gì hết, chỉ là tôi đã nhận của bọn họ năm mươi nghìn nhân dân tệ, đồng ý phối hợp với bọn họ diễn một vở kịch. Vì thế, bọn họ đã bảo con trai tôi giả vờ bị bệnh, cố tình bôi nhọ bác sĩ Tân Uẩn để nhà họ Tân trở thành trò cười của mọi người.
Sau đó, chỉ cần Thạch Văn Bỉnh cho con trai tôi uống chút gì đó, cho dù có là nước trắng cũng có thể “chữa trị” khỏi bệnh cho con trai tôi. Như vậy, bọn họ vừa có thể giẫm đạp lên nhà họ Tân để trèo lên cao, vừa có thể khiến danh tiếng của Thạch Văn Bỉnh vang xa hơn!”
Những lời vạch trần của cô ta thực sự rất độc.
Âm mưu của bố con nhà họ Thạch bị phơi bày một cách triệt để, không thể che giấu được một chút nào nữa.
Ba chữ “đạo đức giả” đã hằn sâu vào xương tủy của bố con họ, đời này kiếp này họ sẽ bị người đời sỉ vả.
Bấy giờ đám đông mới như bừng tỉnh khỏi cơn mê.
“Hóa ra chuyện này là vậy ư?”
“Tôi đã nói rồi mà, bác sĩ Tân là nữ Hoa Đà, sao có thể không nhìn ra một chút bệnh trạng nào chứ, quá bất thường. Hóa ra là không có bệnh nhưng lại giả vờ bệnh, ai mà chẩn đoán được chứ.”
“Còn Thạch Văn Bỉnh nữa, bệnh mà ba anh ta không khám ra được mà anh ta có thể khám ra ư, suýt chút nữa tôi đã tin đấy.”
“Thạch Khoan, Thạch Văn Bỉnh đúng là tiểu nhân, đạo đức giả!”
Ba con nhà họ Thạch bị đám đông chỉ trích, danh tiếng mà họ vất vả tạo dựng trong bao nhiêu năm qua đã bị lật đổ chỉ trong một đêm.
Ban đầu họ vốn muốn khiến Tân Uẩn thân bại danh liệt, khiến danh tiếng nhà họ Tân bị hủy hoại. Nhưng đến cuối cùng họ lại tự chuốc lấy ê chề, nhà họ Thạch bọn họ lại biến thành người chịu thiệt nhất.
Haha, thật mỉa mai làm sao.
Thạch Khoan nổi giận, chỉ vào người phụ nữ, nói: “Mọi người hãy bình tĩnh, tôi xin thề là mình tuyệt đối không làm chuyện đê hèn bỉ ổi đó, tất cả đều do cô ta bịa đặt.
Tôi biết rồi, chắc chắn cô là quân cờ do Tân Uẩn và Giang Sách sắp xếp, đến đây phối hợp đóng kịch với bọn họ, các người muốn vu khống, hủy hoại thanh danh của nhà họ Thạch chúng tôi.
Haha, các người đúng là vọng tưởng!”
Lão già Thạch Khoan này đúng là, đã đến nước này rồi mà vẫn còn muốn cắn ngược lại, tâm cơ này đúng là không phải người bình thường có thể có được.
Đám đông đang có mặt ở đó cũng không khỏi choáng váng.
Bọn họ không biết nên tin tưởng người phụ nữ kia hay tin tưởng Thạch Khoan.
Đúng lúc này, người phụ nữ kia lại bật cười ha hả: “Thạch Khoan, tôi biết ngay là ông sẽ trở mặt mà.”
Nói rồi, cô ta lấy từ trong túi ra một chiếc bút ghi âm: “Ông tưởng là tôi không có chuẩn bị gì ư? Vốn dĩ tôi đã lo là sau khi xong chuyện, ông sẽ không đưa tiền cho tôi, vì thế tôi đã âm thầm ghi âm lại cuộc nói chuyện giữa chúng ta. Bây giờ vừa khéo có thể tung thứ này ra.
Mọi người hãy cùng nghe Thạch Khoan - chính nhân quân tử trong lòng các vị đã giao dịch với tôi như nào nhé.”
Sắc mặt Thạch Khoan lập tức trở nên xám xịt.
“Đừng, không được bật nó lên.”
Nhưng đã không còn kịp nữa.
Người phụ nữ kia đã ấn nút bật, giơ chiếc bút ghi âm lên cao, điều chỉnh âm lượng lên nấc cao nhất.
Âm thanh của cuộc giao dịch giữa cô ta và Thạch Khoan truyền đến tai của tất cả mọi người đang có mặt ở hiện trường một cách không thể rõ ràng hơn.
“Ông Thạch, rốt cuộc ông có tìm ra được bệnh không vậy? Con tôi bị làm sao thế?”
Trong lòng Thạch Khoan vốn đã rất phiền muộn, lại bị người phụ nữ này thúc giục liên hồi, ông ta càng tâm phiền ý loạn hơn.
“Ngậm miệng đi!”
Mẹ đứa bé càng nôn nóng hơn, cô ta cắn răng trừng mắt nhìn Thạch Khoan, bầu không khí ở đó trở nên rất căng thẳng.
Lúc này, Giang Sách đang có tâm thái xem náo nhiệt, chỉ sợ chuyện chưa đủ loạn, ra vẻ thản nhiên tùy ý nói một câu: “Liệu có phải là thuốc cậu bé vừa uống có vấn đề không?”
Một câu này của anh đã khiến những người có mặt ở đó như bừng tỉnh.
“Thuốc?”
“Đúng đúng đúng, chính là bát thuốc đó.”
Mẹ đứa bé chỉ vào Thạch Văn Bỉnh, nói: “Rốt cuộc anh đã cho con tôi uống thuốc gì?”
Mặt Thạch Văn Bỉnh đỏ bừng, nên nói thế nào đây? Nếu đáp lời chẳng phải là sẽ tự vạch trần mình sao?
Anh ta ho khan một tiếng, đáp: “Chuyện này để sau hẵng bàn tới đi.”
Người phụ nữ kia nổi giận: “Cái gì mà để sau hẵng bàn? Con trai tôi sắp mất mạng rồi? Đơn thuốc đâu, anh mau lấy ra đây cho mọi người xem đi.”
Thạch Văn Bỉnh làm sao có gan lấy đơn thuốc ra.
Đơn thuốc đó chỉ là một đơn thuốc bình thường dùng để xoa dịu thần kinh và dưỡng thần. Nếu lấy ra cho bao nhiêu chuyên gia trong ngành y đang ở đây xem, bí mật của họ lập tức sẽ bị bại lộ. Nhà họ Thạch bọn họ còn biết giấu mặt vào đâu nữa? Thế nên, dù thế nào cũng không thể lấy đơn thuốc ra.
Thạch Khoan nói: “Được rồi, cô không cần làm ầm ĩ lên đâu, trước tiên nâng đứa bé vào trong đi, chúng tôi sẽ từ từ chữa trị.”
“Không được!”
Tất nhiên là người phụ nữ nọ nhìn ra được ông ta đang dùng kế hoãn binh.
Bây giờ có rất nhiều chuyên gia đang ở đây, nếu xảy ra chuyện gì, cô ta còn có người có thể giúp đỡ. Ngộ nhỡ đứa bé được đưa vào phòng, đến lúc đó bọn họ phải răm rắp nghe theo lời người ta, Thạch Khoan nói gì cũng phải nghe nấy.
Một người phụ nữ như cô ta làm sao có thể đấu được với những nhân vật lớn như Thạch Khoan.
Nhất định không thể nghe theo lời ông ta.
Cô ta nói: “Con của tôi không bệnh không tật gì, vẫn đang khỏe mạnh yên ổn, tại sao vừa uống thuốc của các người liền ngã bệnh như thế? Các người muốn hại chết con trai tôi để giết người diệt khẩu có đúng không?”
Đám đông ngơ ngác nhìn nhau.
Sao cô ta lại nói như vậy? Sao lại còn liên quan đến cả chuyện giết người diệt khẩu?
Thạch Văn Bỉnh thấy sự việc sắp bị bại lộ bèn vội vàng ngăn cô ta lại: “Cô nói năng linh tinh cái gì đấy? Cái gì mà con cô không bệnh không tật, vẫn đang khỏe mạnh yên ổn. Mọi người đều có thể thấy, lúc đến, bệnh tình của con cô đã ở giai đoạn nguy kịch rồi.”
Người phụ nữ nọ cắn răng, nói: “Thạch Văn Bỉnh, nói năng đừng có mà bịp bợm đổi trắng thay đen như thế. Tình hình thực tế là như thế nào, mọi người đều biết rõ cả. Có phải là anh muốn gạt tôi không?”
Thấy tình hình dần trở nên mất kiểm soát, Thạch Khoan bèn lên tiếng cướp lời chặn họng trước: “Xem ra người mẹ này vì lo lắng cho con mà đau lòng quá độ, thần trí đã hơi không tỉnh táo.”
“Người đâu, mau đưa cô ta và con trai vào phòng tạm thời nghỉ ngơi đi.”
Ông ta vừa dứt lời, ngay lập tức có bốn năm nhân viên bảo vệ vây quanh họ.
Trên mặt người phụ nữ kia lộ ra vẻ sợ hãi, cô ta biết Thạch Khoan đang chơi chiêu không ăn mềm thì ăn cứng. Một người phụ nữ yếu đuối như cô ta làm sao có thể đấu lại được với bốn năm bảo vệ có thân hình cường tráng?
Thấy người phụ nữ đó sắp bị đưa đi, Giang Sách bèn sải bước đến đó, đứng chắn trước mặt cô ta.
Anh mỉm cười, nói: “Hình như người ta không muốn đi cùng các người thì phải.”
Thạch Khoan cau chặt mày lại: “Bác sĩ Giang, chỗ này không có phận sự của cậu, mau tránh ra.”
“Haha, ông có thể thử xem.”
Thạch Khoan vung tay lên, năm tên bảo vệ kia liền lao đến chỗ Giang Sách.
Năm tên bảo vệ kia có thân hình cường tráng, tên thấp nhất cũng cao đến một mét chín sáu, tên nào tên này đều cao hơn Giang Sách một cái đầu, còn là một đấu năm, không ai nghĩ Giang Sách có thể đấu lại họ.
Tân Uẩn vội vàng hô lên: “Giang Sách, anh đừng có khoe mẽ tài năng nữa.”
Vừa dứt lời, một luồng gió xẹt qua, đám đông xung quanh không ai có thể nhìn thấy Giang Sách có động tác gì, chỉ thấy năm tên bảo vệ kia cùng đồng loạt ôm bụng, khuỵu gối nửa quỳ trên mặt đất, vẻ mặt vô cùng đau đớn.
Cũng may là thể lực của họ đủ khỏe, nếu đổi lại là người thường thì e là đã ngất xỉu từ lâu rồi.
Nắm đấm của Giang Sách không phải là trò đùa.
Thạch Khoan thầm thấy kinh ngạc, ông ta chỉ biết y thuật của Giang Sách cao minh, nhưng thực sự không ngờ bản lĩnh của anh lại lớn đến như vậy.
Lúc này, người phụ nữ đứng đằng sau Giang Sách đã nổi giận, cô ta hô lên: “Thạch Khoan, ông dám qua cầu rút ván, chơi cứng với tôi ư? Được lắm, nếu ông đã bất nhân, thì đừng trách tôi đây bất nghĩa!”
Cô ta quay người lại, cao giọng nói với tất cả các bác sĩ đang có mặt ở đó: “Tôi nói cho mọi người biết một chuyện, người mà các người tưởng là chính nhân quân tử - Thạch Khoan, Thạch Văn Bỉnh ấy, thực ra cả hai bố con họ đều là loại ngụy quân tử.
Con trai tôi vốn không có bệnh gì hết, chỉ là tôi đã nhận của bọn họ năm mươi nghìn nhân dân tệ, đồng ý phối hợp với bọn họ diễn một vở kịch. Vì thế, bọn họ đã bảo con trai tôi giả vờ bị bệnh, cố tình bôi nhọ bác sĩ Tân Uẩn để nhà họ Tân trở thành trò cười của mọi người.
Sau đó, chỉ cần Thạch Văn Bỉnh cho con trai tôi uống chút gì đó, cho dù có là nước trắng cũng có thể “chữa trị” khỏi bệnh cho con trai tôi. Như vậy, bọn họ vừa có thể giẫm đạp lên nhà họ Tân để trèo lên cao, vừa có thể khiến danh tiếng của Thạch Văn Bỉnh vang xa hơn!”
Những lời vạch trần của cô ta thực sự rất độc.
Âm mưu của bố con nhà họ Thạch bị phơi bày một cách triệt để, không thể che giấu được một chút nào nữa.
Ba chữ “đạo đức giả” đã hằn sâu vào xương tủy của bố con họ, đời này kiếp này họ sẽ bị người đời sỉ vả.
Bấy giờ đám đông mới như bừng tỉnh khỏi cơn mê.
“Hóa ra chuyện này là vậy ư?”
“Tôi đã nói rồi mà, bác sĩ Tân là nữ Hoa Đà, sao có thể không nhìn ra một chút bệnh trạng nào chứ, quá bất thường. Hóa ra là không có bệnh nhưng lại giả vờ bệnh, ai mà chẩn đoán được chứ.”
“Còn Thạch Văn Bỉnh nữa, bệnh mà ba anh ta không khám ra được mà anh ta có thể khám ra ư, suýt chút nữa tôi đã tin đấy.”
“Thạch Khoan, Thạch Văn Bỉnh đúng là tiểu nhân, đạo đức giả!”
Ba con nhà họ Thạch bị đám đông chỉ trích, danh tiếng mà họ vất vả tạo dựng trong bao nhiêu năm qua đã bị lật đổ chỉ trong một đêm.
Ban đầu họ vốn muốn khiến Tân Uẩn thân bại danh liệt, khiến danh tiếng nhà họ Tân bị hủy hoại. Nhưng đến cuối cùng họ lại tự chuốc lấy ê chề, nhà họ Thạch bọn họ lại biến thành người chịu thiệt nhất.
Haha, thật mỉa mai làm sao.
Thạch Khoan nổi giận, chỉ vào người phụ nữ, nói: “Mọi người hãy bình tĩnh, tôi xin thề là mình tuyệt đối không làm chuyện đê hèn bỉ ổi đó, tất cả đều do cô ta bịa đặt.
Tôi biết rồi, chắc chắn cô là quân cờ do Tân Uẩn và Giang Sách sắp xếp, đến đây phối hợp đóng kịch với bọn họ, các người muốn vu khống, hủy hoại thanh danh của nhà họ Thạch chúng tôi.
Haha, các người đúng là vọng tưởng!”
Lão già Thạch Khoan này đúng là, đã đến nước này rồi mà vẫn còn muốn cắn ngược lại, tâm cơ này đúng là không phải người bình thường có thể có được.
Đám đông đang có mặt ở đó cũng không khỏi choáng váng.
Bọn họ không biết nên tin tưởng người phụ nữ kia hay tin tưởng Thạch Khoan.
Đúng lúc này, người phụ nữ kia lại bật cười ha hả: “Thạch Khoan, tôi biết ngay là ông sẽ trở mặt mà.”
Nói rồi, cô ta lấy từ trong túi ra một chiếc bút ghi âm: “Ông tưởng là tôi không có chuẩn bị gì ư? Vốn dĩ tôi đã lo là sau khi xong chuyện, ông sẽ không đưa tiền cho tôi, vì thế tôi đã âm thầm ghi âm lại cuộc nói chuyện giữa chúng ta. Bây giờ vừa khéo có thể tung thứ này ra.
Mọi người hãy cùng nghe Thạch Khoan - chính nhân quân tử trong lòng các vị đã giao dịch với tôi như nào nhé.”
Sắc mặt Thạch Khoan lập tức trở nên xám xịt.
“Đừng, không được bật nó lên.”
Nhưng đã không còn kịp nữa.
Người phụ nữ kia đã ấn nút bật, giơ chiếc bút ghi âm lên cao, điều chỉnh âm lượng lên nấc cao nhất.
Âm thanh của cuộc giao dịch giữa cô ta và Thạch Khoan truyền đến tai của tất cả mọi người đang có mặt ở hiện trường một cách không thể rõ ràng hơn.
Bình luận facebook