Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2718: Cởi quần áo ta ra 2
- Cũng như ngươi, trong mắt tu sĩ các ngươi chỉ có công pháp tuyệt thế, chỉ có thiên phú mạnh yếu, rất ít khi dùng mắt mình nhìn thế giới, nhìn nhân sinh, cho nên các ngươi quá ngu xuẩn, bị người ta đồ sát, bị diệt tộc, tất cả không có gì kỳ lạ.
- Hừ, nói như vậy, ngươi là thế ngoại kỳ nhân, có bổn sự khó lường?
Trầm Hiểu San hừ lạnh một tiếng, có chút căm giận bất bình, đây là lần đầu tiên nàng đối thoại bình thường với Lý Thất Dạ.
- Ngươi cảm thấy thế nào?
Lý Thất Dạ cũng không tức giận, bình thản nói:
- Ngươi tự nhận ngươi so với sư phụ của ngươi thế nào? Luận thiên phú, sư phụ ngươi thật không bằng ngươi. Ngươi đổi góc độ mà nhìn, nếu có một ngày ngươi lên làm chưởng môn, ngươi tự nhận có thể làm tốt hơn sư phụ của ngươi sao?
Lý Thất Dạ nói như vậy làm Trầm Hiểu San trầm mặc, luận thiên phú nàng cao hơn sư phụ, nhưng mà nếu như nói ngồi lên vị trí của sư phụ, nàng không nhất định làm tốt hơn sư phụ.
Thiết Thụ Ông quản lý Thiết Thụ Môn dù không hưng thịnh quật khởi, nhưng cũng vững vàng an bình, trong tông môn đệ tử trưởng lão đều bội phục hắn, hơn nữa kết giao không ít cương quốc, kết giao không ít bằng hữu, xử lý phân tranh và sự vụ trong tông môn không chê vào đâu được.
Nếu như nói, trong tương lai trên tu hành nàng vượt qua sư phụ, điểm này Trầm Hiểu San thập phần tự tin, nhưng mà nếu như nói muốn nàng thành chưởng môn Thiết Thụ Môn, nàng cũng không cảm thấy mình làm tốt hơn sư phụ.
- Ngươi cảm thấy ngươi sư phụ ngu xuẩn không? Hoặc là sư phụ ngươi là người nhu nhược, gặp ai cũng quỳ xuống lè lưỡi liếm giày?
Lý Thất Dạ hỏi Trầm Hiểu San.
- Đương nhiên không phải!
Trầm Hiểu San không cần suy nghĩ, đương nhiên nàng không cho phép ai chửi bới sư phụ của mình, nàng nói ra:
- Đương nhiên sư phụ không phải người như vậy, hắn rất cơ trí!
- Chẳng phải đúng thế sao?
Lý Thất Dạ lúc này nói thêm:
- Nếu sư phụ ngươi không phải ngu xuẩn, lại cung kính với ta, chẳng lẽ đầu óc sư phụ ngươi có vấn đề? Nếu như ta không có giá trị thì sư phụ ngươi sẽ cung kính như thế sao? Nếu ta không có năng lực, tu sĩ các ngươi đặt ta vào trong mắt? Ngươi thực cho rằng ta cuồng vọng tới mức không sợ chết?
Lý Thất Dạ nói câu này làm Trầm Hiểu San trầm mặc không nói, tinh tế nhớ tới, Lý Thất Dạ nói không phải không có đạo lý. Sư phụ nàng cũng không phải ngu xuẩn, càng không phải người tùy tiện cung kính với một tên phàm nhân không có giá trị!
Hiện tại sư phụ cung kính với phàm nhân Lý Thất Dạ, điểm này nói rõ Lý Thất Dạ có giá trị.
Chính nàng ban đầu có bất mãn, đơn giản là có thành kiến với Lý Thất Dạ, ngay từ đầu cho rằng hắn là phàm nhân, không đáng giá được nhắc tới, chỉ là con kiến hôi mà thôi, đặc biệt là thái độ của Lý Thất Dạ làm nàng bất mãn, lửa giận và thành kiến che đậy mắt nàng.
Hiện tại suy nghĩ kỹ, sư phụ nàng làm thế không phải không có đạo lý, sư phụ nàng cũng không có khả năng bảo đại đệ tử như nàng đi tiếp đãi hầu hạ người xa lạ.
- Tốt rồi, không nên ngẩn người, chuyên tâm đi.
Thấy Trầm Hiểu San tinh tế suy nghĩ, Lý Thất Dạ lại nói.
Trầm Hiểu San phục hồi tinh thần lại, cũng không có tức giận, mặc dù nói sư phụ nàng làm thế có đạo lý, nhưng thái độ của Lý Thất Dạ cái này quá mức làm nàng tức giận, cũng không thể làm gì.
Sau khi phục hồi tinh thần, Trầm Hiểu San yên lặng bóp vai cho Lý Thất Dạ, so với vừa rồi, nội tâm bình thản hơn không ít, lửa giận trong nội tâm cũng biến mất không ít, sư phụ là người đứng đầu một phái, vì Thiết Thụ Môn hắn đã nguyện ý khom người cúi đầu với phàm nhân như Lý Thất Dạ, nàng làm đệ tử có tư cách gì sánh bằng sư phụ sao?
Cho nên sau khi nghĩ thông, trong lòng Trầm Hiểu San giảm bớt lửa giận không ít, thái độ cũng bình thản rất nhiều, cũng chuyên tâm hơn, cho nên khi nàng dụng tâm bóp vai cho Lý Thất Dạ, động tác ngây ngốc nhưng cũng từ từ quen thuộc.
- Ân.
Hưởng thụ Trầm Hiểu San bóp vai, Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra:
- Đúng vậy, tâm tính chuyển biến rất nhiều, tuy còn có chút bất mãn, ít nhất ngươi còn hiểu cái gì là sâu cạn, biết sai mà sửa, thiện lớn lao.
- Ngươi bình thường đều nói chuyện như vậy sao?
Trầm Hiểu San rất bất mãn với cách nói của Lý Thất Dạ, nàng là một khuê nữ, lúc này bóp vai cho Lý Thất Dạ, một chút biết ơn còn không có, bây giờ còn răn dạy nàng?
- Ngươi muốn ta nói thật không?
Thấy Trầm Hiểu San bất mãn, Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
- Hừ, ngươi còn có lời gì không dám nói, ngươi còn cần ta đồng ý sao?
Trầm Hiểu San hừ lạnh một tiếng, bất mãn nói.
- Lời này có đạo lý!
Đối với Trầm Hiểu San nói như vậy, Lý Thất Dạ cũng gật đầu, sau đó vừa cười vừa nói:
- Ta bình thường có nói chuyện như vậy hay không, bản thân ta không chú ý. Nhưng mà, có một chuyện có thể khẳng định, nếu như đổi lại bình thường, ngươi không thể nói chuyện với ta, ngay cả tư cách gặp ta cũng không có.
Vốn tâm tính đã bình thản rất nhiều, Trầm Hiểu San vừa nghe câu này tức nổ phổi, lời này quá kiêu ngạo rồi, làm cho người ta tức điên lên.
Ngay cả tư cách gặp mặt cũng không có, lời này quá hung hăng càn quấy rồi.
Trên thực tế, đương nhiên Trầm Hiểu San không biết, trước khi đi thập giới có không ít lão tổ, không biết có bao nhiêu hoành kích Tiên Đế muốn gặp Lý Thất Dạ cũng khó khăn.
Tại cửu giới có không biết bao nhiêu đế thống tiên môn cam tâm tình nguyện gả công chúa thần nữ cho đệ nhất hung nhân, gả cho tuyên cổ đệ nhất đế, đáng tiếc công chúa thần nữ của bọn họ còn không có tư cách gặp mặt, càng không cần nói tiến thêm một bước.
- Ơ, nói như vậy ngươi là vương công hầu gia của cương quốc sao, hoặc là con riêng của vị đại nhân vật nào đó.
Trầm Hiểu San tức giận, trong lời nói mang theo ba phần mỉa mai.
- Ta biết rõ ngươi không tin, đã giễu cợt ta.
Lý Thất Dạ cũng không có tức giận, bình thản nói:
- Cái gì hoàng tử đế tử, tục không ngửi được, loại nhân vật này không đáng một đồng!
Nói như vậy, chuyện này làm cho Trầm Hiểu San không còn gì để nói, thậm chí có thể nói nàng không thể phát tính tình, người khác nói ra lời kiêu ngạo cuồng vọng này sẽ xấu hổ, dù sao khoác lác cũng không có lực lượng.
Nhưng mà đối với phàm nhân trước mặt lại lực lượng mười phần, người khác nói là không thể tưởng tượng nổ, hoặc là cuồng vọng tự khoác lác, hắn lại cho rằng là đương nhiên.
Nếu như nói phàm nhân trước mặt là đồ mặt dày, vậy tuyệt đối là người mặt dày nhất mà nàng biết.
Cho nên Trầm Hiểu San dứt khoát không nói lời nào, sau khi tiếp xúc thời gian ngắn làm nội tâm nàng mờ mit, cũng không biết nam nhân này là người thế nào, hắn làm người ta nhìn không thấu, đáng sợ hơn khi tiếp xúc lại bị hấp dẫn trí mạng, dường như hắn có thể thôn phệ người ta, một khi bị hắn thôn phệ thì kẻ nào cũng tâm phục khẩu phục.
Đây là mị lực đáng sợ cỡ nào? Cho nên làm Trầm Hiểu San rung động lạnh giá.
- Hừ, nói như vậy, ngươi là thế ngoại kỳ nhân, có bổn sự khó lường?
Trầm Hiểu San hừ lạnh một tiếng, có chút căm giận bất bình, đây là lần đầu tiên nàng đối thoại bình thường với Lý Thất Dạ.
- Ngươi cảm thấy thế nào?
Lý Thất Dạ cũng không tức giận, bình thản nói:
- Ngươi tự nhận ngươi so với sư phụ của ngươi thế nào? Luận thiên phú, sư phụ ngươi thật không bằng ngươi. Ngươi đổi góc độ mà nhìn, nếu có một ngày ngươi lên làm chưởng môn, ngươi tự nhận có thể làm tốt hơn sư phụ của ngươi sao?
Lý Thất Dạ nói như vậy làm Trầm Hiểu San trầm mặc, luận thiên phú nàng cao hơn sư phụ, nhưng mà nếu như nói ngồi lên vị trí của sư phụ, nàng không nhất định làm tốt hơn sư phụ.
Thiết Thụ Ông quản lý Thiết Thụ Môn dù không hưng thịnh quật khởi, nhưng cũng vững vàng an bình, trong tông môn đệ tử trưởng lão đều bội phục hắn, hơn nữa kết giao không ít cương quốc, kết giao không ít bằng hữu, xử lý phân tranh và sự vụ trong tông môn không chê vào đâu được.
Nếu như nói, trong tương lai trên tu hành nàng vượt qua sư phụ, điểm này Trầm Hiểu San thập phần tự tin, nhưng mà nếu như nói muốn nàng thành chưởng môn Thiết Thụ Môn, nàng cũng không cảm thấy mình làm tốt hơn sư phụ.
- Ngươi cảm thấy ngươi sư phụ ngu xuẩn không? Hoặc là sư phụ ngươi là người nhu nhược, gặp ai cũng quỳ xuống lè lưỡi liếm giày?
Lý Thất Dạ hỏi Trầm Hiểu San.
- Đương nhiên không phải!
Trầm Hiểu San không cần suy nghĩ, đương nhiên nàng không cho phép ai chửi bới sư phụ của mình, nàng nói ra:
- Đương nhiên sư phụ không phải người như vậy, hắn rất cơ trí!
- Chẳng phải đúng thế sao?
Lý Thất Dạ lúc này nói thêm:
- Nếu sư phụ ngươi không phải ngu xuẩn, lại cung kính với ta, chẳng lẽ đầu óc sư phụ ngươi có vấn đề? Nếu như ta không có giá trị thì sư phụ ngươi sẽ cung kính như thế sao? Nếu ta không có năng lực, tu sĩ các ngươi đặt ta vào trong mắt? Ngươi thực cho rằng ta cuồng vọng tới mức không sợ chết?
Lý Thất Dạ nói câu này làm Trầm Hiểu San trầm mặc không nói, tinh tế nhớ tới, Lý Thất Dạ nói không phải không có đạo lý. Sư phụ nàng cũng không phải ngu xuẩn, càng không phải người tùy tiện cung kính với một tên phàm nhân không có giá trị!
Hiện tại sư phụ cung kính với phàm nhân Lý Thất Dạ, điểm này nói rõ Lý Thất Dạ có giá trị.
Chính nàng ban đầu có bất mãn, đơn giản là có thành kiến với Lý Thất Dạ, ngay từ đầu cho rằng hắn là phàm nhân, không đáng giá được nhắc tới, chỉ là con kiến hôi mà thôi, đặc biệt là thái độ của Lý Thất Dạ làm nàng bất mãn, lửa giận và thành kiến che đậy mắt nàng.
Hiện tại suy nghĩ kỹ, sư phụ nàng làm thế không phải không có đạo lý, sư phụ nàng cũng không có khả năng bảo đại đệ tử như nàng đi tiếp đãi hầu hạ người xa lạ.
- Tốt rồi, không nên ngẩn người, chuyên tâm đi.
Thấy Trầm Hiểu San tinh tế suy nghĩ, Lý Thất Dạ lại nói.
Trầm Hiểu San phục hồi tinh thần lại, cũng không có tức giận, mặc dù nói sư phụ nàng làm thế có đạo lý, nhưng thái độ của Lý Thất Dạ cái này quá mức làm nàng tức giận, cũng không thể làm gì.
Sau khi phục hồi tinh thần, Trầm Hiểu San yên lặng bóp vai cho Lý Thất Dạ, so với vừa rồi, nội tâm bình thản hơn không ít, lửa giận trong nội tâm cũng biến mất không ít, sư phụ là người đứng đầu một phái, vì Thiết Thụ Môn hắn đã nguyện ý khom người cúi đầu với phàm nhân như Lý Thất Dạ, nàng làm đệ tử có tư cách gì sánh bằng sư phụ sao?
Cho nên sau khi nghĩ thông, trong lòng Trầm Hiểu San giảm bớt lửa giận không ít, thái độ cũng bình thản rất nhiều, cũng chuyên tâm hơn, cho nên khi nàng dụng tâm bóp vai cho Lý Thất Dạ, động tác ngây ngốc nhưng cũng từ từ quen thuộc.
- Ân.
Hưởng thụ Trầm Hiểu San bóp vai, Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra:
- Đúng vậy, tâm tính chuyển biến rất nhiều, tuy còn có chút bất mãn, ít nhất ngươi còn hiểu cái gì là sâu cạn, biết sai mà sửa, thiện lớn lao.
- Ngươi bình thường đều nói chuyện như vậy sao?
Trầm Hiểu San rất bất mãn với cách nói của Lý Thất Dạ, nàng là một khuê nữ, lúc này bóp vai cho Lý Thất Dạ, một chút biết ơn còn không có, bây giờ còn răn dạy nàng?
- Ngươi muốn ta nói thật không?
Thấy Trầm Hiểu San bất mãn, Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
- Hừ, ngươi còn có lời gì không dám nói, ngươi còn cần ta đồng ý sao?
Trầm Hiểu San hừ lạnh một tiếng, bất mãn nói.
- Lời này có đạo lý!
Đối với Trầm Hiểu San nói như vậy, Lý Thất Dạ cũng gật đầu, sau đó vừa cười vừa nói:
- Ta bình thường có nói chuyện như vậy hay không, bản thân ta không chú ý. Nhưng mà, có một chuyện có thể khẳng định, nếu như đổi lại bình thường, ngươi không thể nói chuyện với ta, ngay cả tư cách gặp ta cũng không có.
Vốn tâm tính đã bình thản rất nhiều, Trầm Hiểu San vừa nghe câu này tức nổ phổi, lời này quá kiêu ngạo rồi, làm cho người ta tức điên lên.
Ngay cả tư cách gặp mặt cũng không có, lời này quá hung hăng càn quấy rồi.
Trên thực tế, đương nhiên Trầm Hiểu San không biết, trước khi đi thập giới có không ít lão tổ, không biết có bao nhiêu hoành kích Tiên Đế muốn gặp Lý Thất Dạ cũng khó khăn.
Tại cửu giới có không biết bao nhiêu đế thống tiên môn cam tâm tình nguyện gả công chúa thần nữ cho đệ nhất hung nhân, gả cho tuyên cổ đệ nhất đế, đáng tiếc công chúa thần nữ của bọn họ còn không có tư cách gặp mặt, càng không cần nói tiến thêm một bước.
- Ơ, nói như vậy ngươi là vương công hầu gia của cương quốc sao, hoặc là con riêng của vị đại nhân vật nào đó.
Trầm Hiểu San tức giận, trong lời nói mang theo ba phần mỉa mai.
- Ta biết rõ ngươi không tin, đã giễu cợt ta.
Lý Thất Dạ cũng không có tức giận, bình thản nói:
- Cái gì hoàng tử đế tử, tục không ngửi được, loại nhân vật này không đáng một đồng!
Nói như vậy, chuyện này làm cho Trầm Hiểu San không còn gì để nói, thậm chí có thể nói nàng không thể phát tính tình, người khác nói ra lời kiêu ngạo cuồng vọng này sẽ xấu hổ, dù sao khoác lác cũng không có lực lượng.
Nhưng mà đối với phàm nhân trước mặt lại lực lượng mười phần, người khác nói là không thể tưởng tượng nổ, hoặc là cuồng vọng tự khoác lác, hắn lại cho rằng là đương nhiên.
Nếu như nói phàm nhân trước mặt là đồ mặt dày, vậy tuyệt đối là người mặt dày nhất mà nàng biết.
Cho nên Trầm Hiểu San dứt khoát không nói lời nào, sau khi tiếp xúc thời gian ngắn làm nội tâm nàng mờ mit, cũng không biết nam nhân này là người thế nào, hắn làm người ta nhìn không thấu, đáng sợ hơn khi tiếp xúc lại bị hấp dẫn trí mạng, dường như hắn có thể thôn phệ người ta, một khi bị hắn thôn phệ thì kẻ nào cũng tâm phục khẩu phục.
Đây là mị lực đáng sợ cỡ nào? Cho nên làm Trầm Hiểu San rung động lạnh giá.
Bình luận facebook