Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 140
Thần tình Sở Vân ngưng trọng:
- Cái này khó làm rồi, Chung Thất biến mất, tự nhiên là hắn đã tìm một chỗ nào đó luyện chế Thiên Linh Chân Tâm Đan. Hiện tại một điểm đầu mối cũng không có, chỉ có thể tới địa điểm phát sinh sự tình nhìn một chút.
Du Nha gật đầu:
- Ta dẫn các ngươi đi. Nếu như sau này đoạt được đan phương, ta sẽ lấy đan phương dâng tặng. Nếu có thể đoạt lại Định Tinh Cung của ta, ta cũng hai tay dâng tặng. Cầu xin các vị rồi.
Sở Vân xua tay, cười yếu ớt nói:
- Đại sư khách khí rồi, chúng ta nhất định dốc hết sức.
- Danh đại sư, thực không dám nhận a.
Du Nha xua tay cười khổ, xem ra sinh hoạt cực khổ nhiều năm, hơn nữa bị bằng hữu phản bội đã mài mòn hầu như toàn bộ ngạo khí của hắn.
Ba ngày sau, nhóm bốn người bước lên Chưng Lung Đảo.
Chưng Lung đảo chính là đảo cấp thôn, vị trí đảo nhỏ đặc thù, trên một ngọn núi lửa.
Dẫn tới nhiệt độ trên đảo rất cao, có thể dẫn động địa hỏa để luyện binh. Bởi vậy là nơi tụ tập của luyện binh sư.
Cửa hàng thợ rèn trên đảo có rất nhiều. Ba bước một gian, năm bước một tòa, nghiễm nhiên hình thành một đường phong cảnh đặc biệt.
Du Nha dẫn đường, ba người Sở Vân bước tới một gian cửa hàng thợ rèn cực kỳ cũ nát.
Cửa hàng cực kỳ quạnh quẽ, không hề có khách hàng, so với cưa hàng ngay bên cạnh hình thành đối lập vô cùng rõ ràng.
Trong cửa hàng hoàn toàn hiện rõ dấu hiệu mất trật tự, các bán thành phẩm tùy ý rơi trên mặt đất, hỏa diễm trong hỏa lò đen kịt đã sớm tắt ngấm, bàn ghế đơn sơ chính là gia cụ duy nhất đập vào mắt.
Hiển nhiên, trước khi Du Nha rời đi, không có tâm tình thu thập.
- Ba vị tìm địa phương ngồi xuống đi, ta vào trong thôn kiếm chút rượu và đồ nhắm tới.
Du Nha thình lình cười, lại ra khỏi cửa.
Kim Bích Hàm nhìn bốn phía, đứng tại chỗ không bước thêm một bước. Đôn Hoàng công chúa âm thầm nhíu mày: Nơi này có địa phương để ngồi sao?
- Động thủ thu thập một chút đi!
Sở Vân thở dài một tiếng, mở miệng nói.
Sau khi thu thập xong, vẫn chưa thấy Du Nha trở về.
- Các ngươi chờ ở chỗ này trước, ta đi xem thế nào.
Bạn đang đọc truyện tại
Truyện YY
- http://truyenfull.vn
Sở Vân không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là ra ngoài tìm kiếm. Hỏi người qua đường về địa phương có bán rượu và đồ nhắm, lại tiến về phương hướng hỏi được.
Tại một cửa hàng, hắn phát hiện ra Du Nha đang mặc cả với một vị nông phụ hình thể to mọng.
- Ta nói đại thẩm, lần này khất nợ đại thẩm nửa địa sát thạch tệ, ngày hôm nay tạm thời ghi sổ sách cho ta. Ta đang vội chiêu đãi khách đây. Trợ giúp một chút, ngày sau ta nhất định sẽ trả lại cho đại thẩm!
Du Nha Đại Sư ăn nói khép nép, một văn tiền làm khó anh hùng hảo hán.
- Không được, ai cũng muốn ghi nợ, cửa hàng của ta còn buôn bán như thế nào? Ngươi cho là ta không biết? Cửa hàng rách nát của ngươi đã bị đập nát vụn rồi, ngươi lấy đâu ra tiền trả ta? Hừ hừ, người của Cổ gia đã tới chỗ ngươi đòi nợ phòng rồi. Tốt nhất ngươi nên suy nghĩ đối phó với tiền thuê nhà như thế nào!
Vẻ mặt nông phụ béo mập tràn đầy khinh thường, cười nhạo nhìn Du Nha.
- Ngươi…
Sắc mặt Du Nha đỏ lên, đang muốn nói, bỗng nhiên phía sau có một bàn tay đưa tới trước, trên ngón tay cầm ba đồng địa sát thạch tệ.
- Đây là địa sát thạch tệ, mang rượu và đồ nhắm ra đây!
Thanh âm của Sở Vân từ phía sau hắn truyền tới.
- A, là tiểu bằng hữu ngươi a!
Thần tinh Du Nha rất xấu hổ.
Sở Vân vỗ vỗ bờ vai của hắn, một mặt tiếp nhận rượu và đồ nhắm của mụ béo đưa qua, một mặt nói:
- Khi còn bé, ta cũng thường thường nhìn chằm chằm vào rượu và đồ ăn trong cửa hàng. Tại thời điểm kia, trong túi của ta không có tiền, chỉ có thể ngửi mùi hương, chảy nước bọt, đôi mắt trông mong nhìn chằm chằm, ha ha…
Chỉ một câu nói đã kéo gần cự ly giữa hai người.
Du Nha ngạc nhiên nói:
- Tiểu hữu không phải là Thiếu đảo chủ Thư gia đảo hay sao? Vì sao lại có kinh lịch như vậy?
Danh tiếng của Sở Vân hiện tại bắt đầu truyền rộng trong giới cao tầng. Du Nha đại sư thuộc về tầng lớp nghèo túng, là tầng dưới chót, chỉ mơ hồ nghe được Thư đảo chủ rất cao, những thứ khác một mực không biết.
- Ta là nghĩa tử, không phải là nghĩa phụ thân sinh, mà đảo chủ phu nhân lại sinh hai nhi tử.
Sở Vân nhàn nhạt cười.
- Thì ra là thế, khó trách ta từ trên người tiểu hữu cảm nhận được một loại khí chất rất khác bình thường.
Du Nha gật đầu, trong lòng không khỏi tăng thêm hảo cảm đối với Sở Vân, lại nói tiếp:
- Để tiểu hữu tiêu pha, thực sự không có ý tứ. Số tiền này, ta nhất định sẽ trả!
Sở Vân biết hắn rất túng quẫn, chỉ là không hề cự tuyệt, điều này liên quan tới tôn nghiêm của một nam nhân. Hắn trịnh trọng gật đầu, lại lấy ngữ khí thành khẩn nói:
- Kỳ thực ta đối với luyện binh cảm thấy rất hứng thú, trong thư viện cũng đã học qua chương trình luyện binh, có chút nghi hoặc, muốn thỉnh giáo tiền bối.
- A? Nói một chút, ta không nhất định có thể giải pháp, nhưng nhất định tận lực.
Du Nha thuận miệng đáp.
Du Nha đích xác không hổ là nhân tài leo được lên Dị Sĩ Bảng, hiện tại tuy rằng hắn rất nghèo túng, thế nhưng tầm mắt vẫn còn. Trả lời các câu hỏi thường thường dựng sào thấy bóng, nhất châm thấy máu, đi thẳng vào bản chất.
Đương nhiên thu hoạch lớn nhất không phải là đáp án của vấn đề, mà là quan hệ giữa Sở Vân và Du Nha.
Sở Vân có ký ức hiếp trước, thái độ làm người, cách xử thế tự nhiên không ngạo khí giống như hầu hết bạn cùng lứa đuổi, hiểu được cách kéo gần quan hệ như thế nào.
Thời điểm trở về cửa hàng, hắn đã trực tiếp xưng hô Du Nha là
"đại thúc"
, Du Nha thì xưng hô hắn là
"Tiểu Vân"
.
Rượu và thức ăn kỳ thực không quá phong phú, chỉ là bốn người ăn rất ngon. Từ lúc rời thuyền cho tới bây giờ, cái bụng cả bốn đều rất đói.
Phanh!
Đang ăn, cửa lớn của cửa hàng bỗng nhiên bị một cước đá văng.
- Du Nha, rốt cuộc ngươi đã trở về! Giao tiền thuê nhà, nhanh giao tiền thuê nhà! Mang tiền tới cho ta!
Đoàn người xông vào, vào đầu là một người mặc trang phục gia đinh, mặt mũi lấm la lấm lét, thái độ phi thường kiêu ngạo.
- Tiền thuê nhà? Không phải ước định tới cuối tháng mới thu sao? Còn có sáu ngày mới đúng.
Du Nha đứng dậy.
- Sáu ngày? Ngươi cho ta là kẻ ngu si? Phi! Sáu ngày sau, ngươi đã sớm chạy trốn không còn bóng dáng nữa rồi. Chỉ một cửa hàng rách nát ngươi còn có thể có sinh ý gì? Mau đưa tiền! Không trả tiền, lão tử sẽ đánh ngươi tàn phế!
Tên gia đinh dẫn đầu kêu gào, hơn mười người phía sau đồng thời ồn ào.
Sắc mặt Du Nha rất khó coi, cắn răng nói:
- Các ngươi đây là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!
- Cái này khó làm rồi, Chung Thất biến mất, tự nhiên là hắn đã tìm một chỗ nào đó luyện chế Thiên Linh Chân Tâm Đan. Hiện tại một điểm đầu mối cũng không có, chỉ có thể tới địa điểm phát sinh sự tình nhìn một chút.
Du Nha gật đầu:
- Ta dẫn các ngươi đi. Nếu như sau này đoạt được đan phương, ta sẽ lấy đan phương dâng tặng. Nếu có thể đoạt lại Định Tinh Cung của ta, ta cũng hai tay dâng tặng. Cầu xin các vị rồi.
Sở Vân xua tay, cười yếu ớt nói:
- Đại sư khách khí rồi, chúng ta nhất định dốc hết sức.
- Danh đại sư, thực không dám nhận a.
Du Nha xua tay cười khổ, xem ra sinh hoạt cực khổ nhiều năm, hơn nữa bị bằng hữu phản bội đã mài mòn hầu như toàn bộ ngạo khí của hắn.
Ba ngày sau, nhóm bốn người bước lên Chưng Lung Đảo.
Chưng Lung đảo chính là đảo cấp thôn, vị trí đảo nhỏ đặc thù, trên một ngọn núi lửa.
Dẫn tới nhiệt độ trên đảo rất cao, có thể dẫn động địa hỏa để luyện binh. Bởi vậy là nơi tụ tập của luyện binh sư.
Cửa hàng thợ rèn trên đảo có rất nhiều. Ba bước một gian, năm bước một tòa, nghiễm nhiên hình thành một đường phong cảnh đặc biệt.
Du Nha dẫn đường, ba người Sở Vân bước tới một gian cửa hàng thợ rèn cực kỳ cũ nát.
Cửa hàng cực kỳ quạnh quẽ, không hề có khách hàng, so với cưa hàng ngay bên cạnh hình thành đối lập vô cùng rõ ràng.
Trong cửa hàng hoàn toàn hiện rõ dấu hiệu mất trật tự, các bán thành phẩm tùy ý rơi trên mặt đất, hỏa diễm trong hỏa lò đen kịt đã sớm tắt ngấm, bàn ghế đơn sơ chính là gia cụ duy nhất đập vào mắt.
Hiển nhiên, trước khi Du Nha rời đi, không có tâm tình thu thập.
- Ba vị tìm địa phương ngồi xuống đi, ta vào trong thôn kiếm chút rượu và đồ nhắm tới.
Du Nha thình lình cười, lại ra khỏi cửa.
Kim Bích Hàm nhìn bốn phía, đứng tại chỗ không bước thêm một bước. Đôn Hoàng công chúa âm thầm nhíu mày: Nơi này có địa phương để ngồi sao?
- Động thủ thu thập một chút đi!
Sở Vân thở dài một tiếng, mở miệng nói.
Sau khi thu thập xong, vẫn chưa thấy Du Nha trở về.
- Các ngươi chờ ở chỗ này trước, ta đi xem thế nào.
Bạn đang đọc truyện tại
Truyện YY
- http://truyenfull.vn
Sở Vân không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là ra ngoài tìm kiếm. Hỏi người qua đường về địa phương có bán rượu và đồ nhắm, lại tiến về phương hướng hỏi được.
Tại một cửa hàng, hắn phát hiện ra Du Nha đang mặc cả với một vị nông phụ hình thể to mọng.
- Ta nói đại thẩm, lần này khất nợ đại thẩm nửa địa sát thạch tệ, ngày hôm nay tạm thời ghi sổ sách cho ta. Ta đang vội chiêu đãi khách đây. Trợ giúp một chút, ngày sau ta nhất định sẽ trả lại cho đại thẩm!
Du Nha Đại Sư ăn nói khép nép, một văn tiền làm khó anh hùng hảo hán.
- Không được, ai cũng muốn ghi nợ, cửa hàng của ta còn buôn bán như thế nào? Ngươi cho là ta không biết? Cửa hàng rách nát của ngươi đã bị đập nát vụn rồi, ngươi lấy đâu ra tiền trả ta? Hừ hừ, người của Cổ gia đã tới chỗ ngươi đòi nợ phòng rồi. Tốt nhất ngươi nên suy nghĩ đối phó với tiền thuê nhà như thế nào!
Vẻ mặt nông phụ béo mập tràn đầy khinh thường, cười nhạo nhìn Du Nha.
- Ngươi…
Sắc mặt Du Nha đỏ lên, đang muốn nói, bỗng nhiên phía sau có một bàn tay đưa tới trước, trên ngón tay cầm ba đồng địa sát thạch tệ.
- Đây là địa sát thạch tệ, mang rượu và đồ nhắm ra đây!
Thanh âm của Sở Vân từ phía sau hắn truyền tới.
- A, là tiểu bằng hữu ngươi a!
Thần tinh Du Nha rất xấu hổ.
Sở Vân vỗ vỗ bờ vai của hắn, một mặt tiếp nhận rượu và đồ nhắm của mụ béo đưa qua, một mặt nói:
- Khi còn bé, ta cũng thường thường nhìn chằm chằm vào rượu và đồ ăn trong cửa hàng. Tại thời điểm kia, trong túi của ta không có tiền, chỉ có thể ngửi mùi hương, chảy nước bọt, đôi mắt trông mong nhìn chằm chằm, ha ha…
Chỉ một câu nói đã kéo gần cự ly giữa hai người.
Du Nha ngạc nhiên nói:
- Tiểu hữu không phải là Thiếu đảo chủ Thư gia đảo hay sao? Vì sao lại có kinh lịch như vậy?
Danh tiếng của Sở Vân hiện tại bắt đầu truyền rộng trong giới cao tầng. Du Nha đại sư thuộc về tầng lớp nghèo túng, là tầng dưới chót, chỉ mơ hồ nghe được Thư đảo chủ rất cao, những thứ khác một mực không biết.
- Ta là nghĩa tử, không phải là nghĩa phụ thân sinh, mà đảo chủ phu nhân lại sinh hai nhi tử.
Sở Vân nhàn nhạt cười.
- Thì ra là thế, khó trách ta từ trên người tiểu hữu cảm nhận được một loại khí chất rất khác bình thường.
Du Nha gật đầu, trong lòng không khỏi tăng thêm hảo cảm đối với Sở Vân, lại nói tiếp:
- Để tiểu hữu tiêu pha, thực sự không có ý tứ. Số tiền này, ta nhất định sẽ trả!
Sở Vân biết hắn rất túng quẫn, chỉ là không hề cự tuyệt, điều này liên quan tới tôn nghiêm của một nam nhân. Hắn trịnh trọng gật đầu, lại lấy ngữ khí thành khẩn nói:
- Kỳ thực ta đối với luyện binh cảm thấy rất hứng thú, trong thư viện cũng đã học qua chương trình luyện binh, có chút nghi hoặc, muốn thỉnh giáo tiền bối.
- A? Nói một chút, ta không nhất định có thể giải pháp, nhưng nhất định tận lực.
Du Nha thuận miệng đáp.
Du Nha đích xác không hổ là nhân tài leo được lên Dị Sĩ Bảng, hiện tại tuy rằng hắn rất nghèo túng, thế nhưng tầm mắt vẫn còn. Trả lời các câu hỏi thường thường dựng sào thấy bóng, nhất châm thấy máu, đi thẳng vào bản chất.
Đương nhiên thu hoạch lớn nhất không phải là đáp án của vấn đề, mà là quan hệ giữa Sở Vân và Du Nha.
Sở Vân có ký ức hiếp trước, thái độ làm người, cách xử thế tự nhiên không ngạo khí giống như hầu hết bạn cùng lứa đuổi, hiểu được cách kéo gần quan hệ như thế nào.
Thời điểm trở về cửa hàng, hắn đã trực tiếp xưng hô Du Nha là
"đại thúc"
, Du Nha thì xưng hô hắn là
"Tiểu Vân"
.
Rượu và thức ăn kỳ thực không quá phong phú, chỉ là bốn người ăn rất ngon. Từ lúc rời thuyền cho tới bây giờ, cái bụng cả bốn đều rất đói.
Phanh!
Đang ăn, cửa lớn của cửa hàng bỗng nhiên bị một cước đá văng.
- Du Nha, rốt cuộc ngươi đã trở về! Giao tiền thuê nhà, nhanh giao tiền thuê nhà! Mang tiền tới cho ta!
Đoàn người xông vào, vào đầu là một người mặc trang phục gia đinh, mặt mũi lấm la lấm lét, thái độ phi thường kiêu ngạo.
- Tiền thuê nhà? Không phải ước định tới cuối tháng mới thu sao? Còn có sáu ngày mới đúng.
Du Nha đứng dậy.
- Sáu ngày? Ngươi cho ta là kẻ ngu si? Phi! Sáu ngày sau, ngươi đã sớm chạy trốn không còn bóng dáng nữa rồi. Chỉ một cửa hàng rách nát ngươi còn có thể có sinh ý gì? Mau đưa tiền! Không trả tiền, lão tử sẽ đánh ngươi tàn phế!
Tên gia đinh dẫn đầu kêu gào, hơn mười người phía sau đồng thời ồn ào.
Sắc mặt Du Nha rất khó coi, cắn răng nói:
- Các ngươi đây là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!
Bình luận facebook