Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 170
- Hai vị quốc chủ, an tâm một chút chớ manh động. Đừng nói Sở Vân mới chỉ là tân sinh một năm, còn học tập trong Thư Viện hai năm nữa. Hơn nữa hắn chính là Thiếu đảo chủ Thư gia đảo, bản thân có cơ nghiệp. Vì sao rời nhà trốn đi, ra sức cho thế lực khác.
Phong Bá Nhạc lập tức đứng lên hòa giải, bầu không khí dịu đi.
- Không sao. Thư sinh học một năm rời khỏi Thư Viện ra ngoài xông pha một phen cũng không ít.
Mông Nguyên quốc chủ giơ bàn tay to ngăn lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Sở Vân.
Hắn yêu thích dũng sĩ còn hơn mỹ nhân. Trong mắt hắn, Hồng Thường Tiên Tử cũng không có lực hấp dẫn bằng Sở Vân.
Mông Nguyên quốc chủ dã tâm bừng bừng, từ lúc nhận chức đến giờ, vẫn sẵn sàng ra trận, mời chào dũng sĩ có đức có tài mới. Đối với quốc đảo chung quanh cũng là uy hiếp trọng đại.
Giang Hán quốc chủ cũng gật đầu nói:
- Về phần Thư gia đảo, chẳng qua là một chỗ hải đảo nho nhỏ. Nếu Sở Vân gia nhập quốc gia của ta, ta sẽ cho hắn trấn thủ hùng thành, nếu không cũng là thành chủ một phương. Nếu là chiến tích tốt đẹp, bay lên làm mục thủ, thậm chí bay lên khu trung xu, cũng có thể nhậm chức trọng thần tể tướng.
Mọi nhà đều có ý muốn đoạt lấy.
Trong Giang Hán quốc, quý tộc mọc lên như rừng, gia tộc quyền thế rắc rối phức tạp. Giang Hán quốc chủ vì cân bằng thế lực khắp nơi, đào tạo phe phái hoàng thất, không thể không tìm nhân tài ở địa phương khác.
- Thành chủ? Chiến tích?
Mông Nguyên quốc chủ cao giọng.
- Giang Hán quốc chủ, người khác đều khen ngợi ngươi. Ta lại cảm thấy ánh mắt ngươi quá kém. Kẻ này rõ ràng là đại tướng. Nếu gia nhập quốc gia của ta, ít nhất ta có thể cho hắn làm Bách Phu trưởng. Ngày sau còn có thể làm Thiên Phu Trưởng, tướng quân, Đại tướng quân.
- Ngươi biết rõ năng lực của Sở Vân sao?
Giang Hán quốc chủ không ngừng cười lạnh.
- Hắn có thiên phú luyện đan cực cao, chế luyện Quật Khởi Đan, tan rã dịch bệnh rong biển ở Chư Tinh Quần Đảo. Người như thế, không làm Thành chủ, phúc trạch một phương, thật sự là rất đáng tiếc.
- Kẻ có thiên phú Tướng quân, vũ dũng phi phàm, làm tướng quân so với thành chủ cũng có tiền đồ hơn.
- Không, làm thành chủ. Thành chủ càng có thể phát huy sở trường của hắn!
...
Hai đại quốc chủ phùng mồm trợn mắt, cũng không chịu thỏa hiệp. Trên thực tế, Giang Hán quốc và Mông Nguyên đã có xung đột từ lâu. Trong lịch sử oán hận giữa hai đại quốc chất chứa thâm hậu. Mông Nguyên quốc trọng võ tướng, quân sự cường đại, kinh tế bạc
nhược. Giang Hán quốc trọng văn thần, kinh tế cường đại, quân sự hơi yếu.
Quan niệm của hai người sẽ không thống nhất. Tất nhiên cũng không ai phục ai.
An Định Quốc chủ bị kẹp giữa hai người, liên tục cười khổ. An Định Quốc của hắn là một tiểu quốc, không thể so sánh với đại quốc như Giang Hán quốc và Mông Nguyên quốc.
- Nhị vị, nhị vị.
Phong Bá Nhạc khuyên can không có kết quả, bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ đành phải đứng dậy. Hắn trực tiếp đi lên trước đài cao, lớn tiếng tuyên bố, Tinh Thánh đại xạ lễ chính thức bắt đầu!
Lúc này, nhất thời khiến hai đại quốc chủ đều thôi cãi vã, tập trung chú ý tới phía dưới.
- Xem ra, hình như lúc nãy Mông Nguyên quốc chủ và Giang Hán quốc chủ tranh cãi với nhau.
Một người trong đám người Kim Bích Hàm lén liếc mắt nhìn một cái, nói.
- Mặc kệ họ. Những nhân vật lớn như vậy không liên quan tới ta. Đại xạ lễ mới là chuyện ta quan tâm nhất hiện nay.
Sở Vân bĩu môi nói. Hắn hồn nhiên không biết mình chính là nguyên nhân khiến các nhân vật tranh chấp với nhau.
Tinh Thánh đại xạ lễ bắt đầu.
Đầu tiên là tế điện hiến tế Tinh Thánh, long trọng trang nghiêm. Tiếp theo, do thành viên của Thư Viện an bài cho tất cả các thư sinh tham gia, đều tự chiếm cứ một phương, chuẩn bị Cung Tiễn.
- Mỗi người chỉ có cơ hội một lần khai cung. Đội nào bắn hạ nhiều Khinh Vũ Phong Linh, có tư cách tiến vào trận khảo hạch tiếp theo!
Thành viên Thư Viện lớn tiếng tuyên bố.
- Thả đàn!
Đinh linh linh linh...
Trong nháy mắt, những tiếng linh âm vang vọng toàn bộ bãi bắn bia. Ngàn vạn con Phong Linh, bay lên trời cao, dày đặc, có cảm giác che cả bầu trời.
Mỗi người chỉ có một cơ hội bắn tên. Khảo nghiệm không chỉ là Tiễn thuật, còn có nhãn lực, cùng với khả năng nắm chắc thời cơ.
Đừng nhìn đàn nhiều như vậy, thật ra đối với toàn bộ thư sinh trong bãi bắn bia mà nói, số lượng rất ít. Phạm vi hơn mười người sử dụng đạo pháp Tiễn thuật, còn lại chẳng có bao nhiêu.
Đàn chim bay lên trời cao, trong lúc nhất thời lại không có người bắn tên.
- Lần này không phải huấn luyện, nếu không bắn, đàn chim sẽ bay đi mất!
Có người không chịu nổi áp lực, bắt đầu bắn tên.
Trong giây lát, ba mũi tên đầu tiên bay lên trời cao.
- Ha hả, ta chỉ chờ có mũi tên của các ngươi!
Có rất nhiều thư sinh năm cuối đều cười lạnh, chợt phóng tên ra.
Bọn họ dùng đạo pháp Tiễn thuật, chuyên sử dụng để cản đường. Lúc này đây được bắn lên, ba mũi tên đầu tiên mới được bắn tới giữa không trung, đã bị làm nổ, bị cản trở, hoặc bị làm lệch hướng vân vân, tất cả đều bị chặn lại.
- Đáng giận!
Rất nhiều người nắm chặt hai tay, nghiến răng nghiến lợi.
- Các tân sinh, cố gắng học hỏi chút đi.
Các thư sinh năm cuối cười lớn, mang theo cảm khái. Năm đó bọn họ cũng bị như thế này. Hiện nay, thời gian trôi qua rất nhanh, vị trí cũng thay đổi. Cả đời con người mới đổi người cũ.
Người nhiều cháo ít, chỉ có dùng nhỏ đổi lớn, cam đoan ích lợi đoàn thể, mới là quan trọng nhất.
Có lẽ đây là dụng ý sâu xa củ Thư Viện, dùng cách thức như vậy, nói cho các vị thư sinh, có đôi khi vì tập thể, hy sinh lợi nhỏ của mình, vì lợi ích lớn của đoàn thể, mới có thể đi được xa hơn.
Ba mũi tên đầu tiên, bị rất nhiều đoàn đội cản lại. Mỗi người chỉ có một cơ hội bắn cung, rất nhiều thư sinh bắn tên ra, chỉ có thể sững sờ tại chỗ, hai mặt nhìn nhau.
- Ha hả.
Nhìn thấy cảnh tượng này, rất nhiều nhân vật lớn trên đài cao đều phát ra tiếng cười hiểu ý.
- Tính tình vừa phải nhẫn nại, vừa muốn bắt lấy cơ hội ít ỏi. Các thiếu niên còn lại sẽ biểu hiện như thế nào?
Rất nhiều người ngước mắt, nhìn về phía nhân tài mình đã chọn lựa.
- Hả?
Mông Nguyên quốc quốc chủ cùng Giang Hán quốc quốc chủ đồng thời phát ra một tiếng kinh nghi. Ánh mắt bọn họ đều tập trung ở trên người Sở Vân.
Lúc này, Sở Vân đã mở cung ra!
- Còn sớm, làm vậy không nắm chắc được thời cơ.
Giang Hán quốc chủ thở dài một tiếng.
Nguồn: http://truyenfull.vn
- Xem ra, thiếu niên Sở Vân này, tính tình có chút kích động. Tích cực muốn làm người dẫn đầu!
Mông Nguyên quốc chủ trầm ngâm.
Phong Bá Nhạc lập tức đứng lên hòa giải, bầu không khí dịu đi.
- Không sao. Thư sinh học một năm rời khỏi Thư Viện ra ngoài xông pha một phen cũng không ít.
Mông Nguyên quốc chủ giơ bàn tay to ngăn lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Sở Vân.
Hắn yêu thích dũng sĩ còn hơn mỹ nhân. Trong mắt hắn, Hồng Thường Tiên Tử cũng không có lực hấp dẫn bằng Sở Vân.
Mông Nguyên quốc chủ dã tâm bừng bừng, từ lúc nhận chức đến giờ, vẫn sẵn sàng ra trận, mời chào dũng sĩ có đức có tài mới. Đối với quốc đảo chung quanh cũng là uy hiếp trọng đại.
Giang Hán quốc chủ cũng gật đầu nói:
- Về phần Thư gia đảo, chẳng qua là một chỗ hải đảo nho nhỏ. Nếu Sở Vân gia nhập quốc gia của ta, ta sẽ cho hắn trấn thủ hùng thành, nếu không cũng là thành chủ một phương. Nếu là chiến tích tốt đẹp, bay lên làm mục thủ, thậm chí bay lên khu trung xu, cũng có thể nhậm chức trọng thần tể tướng.
Mọi nhà đều có ý muốn đoạt lấy.
Trong Giang Hán quốc, quý tộc mọc lên như rừng, gia tộc quyền thế rắc rối phức tạp. Giang Hán quốc chủ vì cân bằng thế lực khắp nơi, đào tạo phe phái hoàng thất, không thể không tìm nhân tài ở địa phương khác.
- Thành chủ? Chiến tích?
Mông Nguyên quốc chủ cao giọng.
- Giang Hán quốc chủ, người khác đều khen ngợi ngươi. Ta lại cảm thấy ánh mắt ngươi quá kém. Kẻ này rõ ràng là đại tướng. Nếu gia nhập quốc gia của ta, ít nhất ta có thể cho hắn làm Bách Phu trưởng. Ngày sau còn có thể làm Thiên Phu Trưởng, tướng quân, Đại tướng quân.
- Ngươi biết rõ năng lực của Sở Vân sao?
Giang Hán quốc chủ không ngừng cười lạnh.
- Hắn có thiên phú luyện đan cực cao, chế luyện Quật Khởi Đan, tan rã dịch bệnh rong biển ở Chư Tinh Quần Đảo. Người như thế, không làm Thành chủ, phúc trạch một phương, thật sự là rất đáng tiếc.
- Kẻ có thiên phú Tướng quân, vũ dũng phi phàm, làm tướng quân so với thành chủ cũng có tiền đồ hơn.
- Không, làm thành chủ. Thành chủ càng có thể phát huy sở trường của hắn!
...
Hai đại quốc chủ phùng mồm trợn mắt, cũng không chịu thỏa hiệp. Trên thực tế, Giang Hán quốc và Mông Nguyên đã có xung đột từ lâu. Trong lịch sử oán hận giữa hai đại quốc chất chứa thâm hậu. Mông Nguyên quốc trọng võ tướng, quân sự cường đại, kinh tế bạc
nhược. Giang Hán quốc trọng văn thần, kinh tế cường đại, quân sự hơi yếu.
Quan niệm của hai người sẽ không thống nhất. Tất nhiên cũng không ai phục ai.
An Định Quốc chủ bị kẹp giữa hai người, liên tục cười khổ. An Định Quốc của hắn là một tiểu quốc, không thể so sánh với đại quốc như Giang Hán quốc và Mông Nguyên quốc.
- Nhị vị, nhị vị.
Phong Bá Nhạc khuyên can không có kết quả, bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ đành phải đứng dậy. Hắn trực tiếp đi lên trước đài cao, lớn tiếng tuyên bố, Tinh Thánh đại xạ lễ chính thức bắt đầu!
Lúc này, nhất thời khiến hai đại quốc chủ đều thôi cãi vã, tập trung chú ý tới phía dưới.
- Xem ra, hình như lúc nãy Mông Nguyên quốc chủ và Giang Hán quốc chủ tranh cãi với nhau.
Một người trong đám người Kim Bích Hàm lén liếc mắt nhìn một cái, nói.
- Mặc kệ họ. Những nhân vật lớn như vậy không liên quan tới ta. Đại xạ lễ mới là chuyện ta quan tâm nhất hiện nay.
Sở Vân bĩu môi nói. Hắn hồn nhiên không biết mình chính là nguyên nhân khiến các nhân vật tranh chấp với nhau.
Tinh Thánh đại xạ lễ bắt đầu.
Đầu tiên là tế điện hiến tế Tinh Thánh, long trọng trang nghiêm. Tiếp theo, do thành viên của Thư Viện an bài cho tất cả các thư sinh tham gia, đều tự chiếm cứ một phương, chuẩn bị Cung Tiễn.
- Mỗi người chỉ có cơ hội một lần khai cung. Đội nào bắn hạ nhiều Khinh Vũ Phong Linh, có tư cách tiến vào trận khảo hạch tiếp theo!
Thành viên Thư Viện lớn tiếng tuyên bố.
- Thả đàn!
Đinh linh linh linh...
Trong nháy mắt, những tiếng linh âm vang vọng toàn bộ bãi bắn bia. Ngàn vạn con Phong Linh, bay lên trời cao, dày đặc, có cảm giác che cả bầu trời.
Mỗi người chỉ có một cơ hội bắn tên. Khảo nghiệm không chỉ là Tiễn thuật, còn có nhãn lực, cùng với khả năng nắm chắc thời cơ.
Đừng nhìn đàn nhiều như vậy, thật ra đối với toàn bộ thư sinh trong bãi bắn bia mà nói, số lượng rất ít. Phạm vi hơn mười người sử dụng đạo pháp Tiễn thuật, còn lại chẳng có bao nhiêu.
Đàn chim bay lên trời cao, trong lúc nhất thời lại không có người bắn tên.
- Lần này không phải huấn luyện, nếu không bắn, đàn chim sẽ bay đi mất!
Có người không chịu nổi áp lực, bắt đầu bắn tên.
Trong giây lát, ba mũi tên đầu tiên bay lên trời cao.
- Ha hả, ta chỉ chờ có mũi tên của các ngươi!
Có rất nhiều thư sinh năm cuối đều cười lạnh, chợt phóng tên ra.
Bọn họ dùng đạo pháp Tiễn thuật, chuyên sử dụng để cản đường. Lúc này đây được bắn lên, ba mũi tên đầu tiên mới được bắn tới giữa không trung, đã bị làm nổ, bị cản trở, hoặc bị làm lệch hướng vân vân, tất cả đều bị chặn lại.
- Đáng giận!
Rất nhiều người nắm chặt hai tay, nghiến răng nghiến lợi.
- Các tân sinh, cố gắng học hỏi chút đi.
Các thư sinh năm cuối cười lớn, mang theo cảm khái. Năm đó bọn họ cũng bị như thế này. Hiện nay, thời gian trôi qua rất nhanh, vị trí cũng thay đổi. Cả đời con người mới đổi người cũ.
Người nhiều cháo ít, chỉ có dùng nhỏ đổi lớn, cam đoan ích lợi đoàn thể, mới là quan trọng nhất.
Có lẽ đây là dụng ý sâu xa củ Thư Viện, dùng cách thức như vậy, nói cho các vị thư sinh, có đôi khi vì tập thể, hy sinh lợi nhỏ của mình, vì lợi ích lớn của đoàn thể, mới có thể đi được xa hơn.
Ba mũi tên đầu tiên, bị rất nhiều đoàn đội cản lại. Mỗi người chỉ có một cơ hội bắn cung, rất nhiều thư sinh bắn tên ra, chỉ có thể sững sờ tại chỗ, hai mặt nhìn nhau.
- Ha hả.
Nhìn thấy cảnh tượng này, rất nhiều nhân vật lớn trên đài cao đều phát ra tiếng cười hiểu ý.
- Tính tình vừa phải nhẫn nại, vừa muốn bắt lấy cơ hội ít ỏi. Các thiếu niên còn lại sẽ biểu hiện như thế nào?
Rất nhiều người ngước mắt, nhìn về phía nhân tài mình đã chọn lựa.
- Hả?
Mông Nguyên quốc quốc chủ cùng Giang Hán quốc quốc chủ đồng thời phát ra một tiếng kinh nghi. Ánh mắt bọn họ đều tập trung ở trên người Sở Vân.
Lúc này, Sở Vân đã mở cung ra!
- Còn sớm, làm vậy không nắm chắc được thời cơ.
Giang Hán quốc chủ thở dài một tiếng.
Nguồn: http://truyenfull.vn
- Xem ra, thiếu niên Sở Vân này, tính tình có chút kích động. Tích cực muốn làm người dẫn đầu!
Mông Nguyên quốc chủ trầm ngâm.
Bình luận facebook