Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 617
Kiếp Yêu như những ngôi sao nhiều màu, bay xung quanh hắn. Trong lúc đó, liền tạo thành một không gian chiến trận. Không gian rộng mở, dựng thẳng lên như cái chén. Chén miệng ở ngay mặt mặt Sở Vân, cọ rửa thiên hà đao kiếm. Lục Kình Vương chui vào chén miệng, nhảy vào trong không gian chiến trận.
"Đáng giận! Ta không phải Vương giả chính quy, không thể tùy ý thao túng phương hướng của thiên hà đao kiếm. Nếu không, Lục Kình Vương sao có thể dễ dàng hóa giải như vậy? Tuy nhiên, hắn vẫn còn xem thường ta. Phách Binh!"
Sở Vân thầm quát một tiếng, linh quang trong cơ thể chấn động mạnh, thiên hà đao kiếm lập tức như thuỷ triều tăng vọt. Không gian chiến trận Lục Kình Vương cũng đâu thể bất tận.
- Cái gì?!
Mắt Lục Kình Vương vốn lạnh nhạt, chợt co rút mạnh. Trở tay không kịp, đã thấy thiên hà đao kiếm, lách qua hai bên người mình, phân chia ra hai nhánh sông, trực tiếp quét tới Đông Hải Phái. Trong nháy mắt liền tạo thành vô số thương vong. Ngay cả Lục Kình Tiên Thiên Kiếp Yêu thú của mình, cũng phát ra một tiếng kêu thảm thiết, rung trời động đất.
- Tiểu tử, bản vương phải lột da, nghiền xương ngươi thành tro!
Lục Kình Vương giận tím mặt. Ở trước mắt bao người lại không bảo hộ được thuộc hạ của mình. Hơn nữa đối thủ cũng không phải là Vương giả cùng cấp, mà chỉ một vị Hầu cấp trẻ tuổi.
Điều này đối với hắn mà nói giống như bị tát một cái.
Đây là một sỉ nhục vô cùng lớn!
- Vậy phải hỏi đao kiếm trong tay trong tay ta trước! Bát Quái Chiến Trận, mở!
Hai mắt Sở Vân bắn thần quang, mang theo khí phách quyết chí tiến lên, hướng về phía Lục Kình Vương.
Rống!
Với Bạo Động Viên dẫn đầu tám đầu Kiếp Yêu, hưởng ứng tiếng gọi trong lòng hắn, lớn tiếng rít gào từ trong tiên nang thượng đẳng bắn ra. Những chủ lực dưới trướng Vạn Thú Vương năm đó, lại một lần nữa chân thành hợp tác, tạo thành không gian chiến trận mà Sở Vân quen thuộc am hiểu nhất.
Ầm!
Hai đại chiến trận giống như hai ngôi sao, đâm vào nhau, lập tức tạo thành một chiến trường lớn. Mặc kệ là Sở Vân, hay Lục Kình Vương, hoặc là thiên hà đao kiếm, trong nháy mắt này, cùng biến mất trên bầu trời Chư Tinh Quần Đảo.
- Vương của chúng ta đi giải quyết người mạnh nhất của đối phương. Các ngươi cũng không thể ngồi không, chờ Vương chiến thắng trở về, lại thấy tình hình chúng ta còn đang chiến đấu gian khổ?
Phá Quân Hầu nhìn xung quanh một vòng, kích tướng nói.
Hắn chính là cường giả Hầu cấp trung đoạn, ở trong Đông Hải Phái, địa vị sát dưới Lục Kình Vương. Chân chính là đại tướng dưới một người, trên vạn người.
Càng quan trọng chính là, ưu điểm của hắn, không phải ở thực lực cá nhân, mà là ở khả năng khống chế chiến trường, nắm quân đội trong tay.
Hắn là thống soái trên chiến trường!
- Hừ, thật sự đã để những người Thư Gia này kiêu ngạo quá lâu.
- Nhanh tiêu diệt hết bọn chúng. Ta không thể chờ được tới lúc vào Chư Tinh Quần Đảo.
- Hầu gia cứ việc phân phó, mạt tướng chờ lệnh!
Trong lúc nhất thời, cao tầng Đông Hải Phái, đều lớn tiếng hưởng ứng, mọi người đều xúc động, ý chí chiến đấu dâng trào.
Phá Quân Hầu cười ha ha, hắn nhìn về phía những người bên cạnh, trong lòng dâng lên cảm giác vô cùng tự tin. Hắn biết rõ hơn ai hết, trong hơn mười năm qua, bọn họ chiến đấu với dã thú lớn gió êm biển lặng. Bọn họ trải qua rèn luyện trăm chiến không tổn thất!
Lại đưa ánh mắt hướng về phía xa chiến tuyến kịch liệt, trong mắt Phá Quân Hầu lóe ra ánh sáng lạnh, thầm nghĩ trong lòng:
- Hừ, cho các ngươi xung phong đến đây. Chỉ cần ta cố ý phóng nước. Cũng có thể dẹp hết quân tiên phong của các ngươi, lại lấy thế nghiền áp, chiếm giữ Hỏa Đức Thành.
- Chư tướng nghe lệnh!
Hắn bỗng dưng hét lớn.
...
Chiến trường Mộng Cảnh.
Núi lửa phun trào, gió lạnh gào thét. Kinh đằng giống như biển, đao binh như rừng.
Cảnh tượng kinh khủng vô cùng vô tận, không thể tưởng tượng được. Bên cạnh Thụy Lão Nhân, ánh sáng đỏ cam lục thanh lam chàm tím, hào quang vô lượng, ánh sáng ngọc sáng lạn đến cực điểm.
Nhưng trên đỉnh đầu Thụy Lão Nhân, bầu trời đêm cũng vô cùng u ám.
Hai đầu đối lập.
Một bên hào quang vô cùng rực rỡ, như pháo hoa nở rộ. Một bên khác, hắc ám cũng không tiếng động.
- Không ngờ ngươi là Toán sư Hầu cấp đỉnh phong!
Thành tích như vậy, vạn năm nay cũng chỉ có Chư Cát Văn Hầu đạt được. Cuối cùng ngươi là ai?
Thụy Lão Nhân khẽ cau mày, nhìn lên bầu trời đêm. Hoàng Lương Chẩm ở trong tay hắn nở rộ hôn quang màu vàng mênh mông, Trang Chu Điệp thì đậu trên vai hắn.
- Ha ha, cuối cùng ngươi đã biết sự chênh lệch giữa chúng ta? Ngươi có thể tấn chức đến Hầu cấp, còn phải cảm ơn ta. Tuy nhiên ngươi chỉ mới là Hầu cấp sơ giai, muốn chiến thắng ta trong Mộng Cảnh, có thể nói nằm mơ nói mộng.
Trong trời đêm, truyền đến tiếng cười âm hiểm của người thần bí.
Khóe miệng Thụy Lão Nhân cong lên:
- Đúng là như vậy. Nếu không có sự tập kích của ngươi, lão phu sẽ không bị thương đi tìm kiếm trợ giúp, cũng không chắc có thể vượt đến Hầu cấp.
- Hừ, đâu chỉ như thế. Không có ta, bản thân ngươi sao có thể ngộ được lưới pháp tắc Tinh Châu? Lần này ta đến, cũng muốn thu hồi những thứ vốn thuộc về ta.
Mộng Ngôn Sư thần bí phát ra tiếng cười lạnh đầy vẻ khinh thường.
- Thứ của ngươi? Sao có thể, ngươi nói rõ ràng đi!
Lông mày Thụy Lão Nhân rướn lên.
- Ta cũng không có nghĩa vụ phải giải thích nghi ngờ cho ngươi. Túy Nhất Sinh!
Người thần bí quát một tiếng.
- Có, chủ thượng.
Trong trời đêm, bỗng nhiên hiện ra một thân ảnh. Đó là Túy Nhất Sinh, sư đệ của Thụy Lão Nhân.
- Cho ngươi một cục diện đã chiếm ưu thế. Đừng phụ nỗi khổ trong lòng ta. Nơi này giao cho ngươi.
Người thần bí nói.
- Chờ một chút!
Thụy Lão Nhân kêu lên.
Nhưng đã không nhận được câu trả lời của người thần bí. Hiển nhiên hắn đã đi.
- Hừ, sư huynh tốt của ta, cuối cùng chúng ta lại gặp nhau.
Trong trời đêm, toàn thân Túy Nhất Sinh mặc áo bào màu đen, ánh mắt âm hiểm quan sát Thụy Lão Nhân.
- Thì ra năm đó, sở dĩ tu vi Toán sư của ngươi đột nhiên tăng mạnh, là nhờ có người làm chỗ dựa phía sau cho ngươi.
Thụy Lão Nhân hừ lạnh một tiếng, lấy giọng điệu trào phúng nói.
- Trở thành tay sai người khác, cảm giác này thế nào?
- Ha ha, chó săn thì đã sao? Nhìn hiện tại xem, là ai đứng trên cao nhìn xuống ngươi.
Túy Nhất Sinh giận dữ cười lại.
- Là ta!
- Sư huynh, người thức thời là trang tuấn kiệt. Nếu ta không đầu nhập vào chủ thượng, sao ta có thể vượt qua ngươi? Nếu ta không làm chó săn, cả đời ta đều phải sống dưới cái bóng của ngươi. Nhưng cho dù như thế, sư phụ vẫn muốn truyền ngôi cho ngươi.
Hừ, lão bất tử kia rất không thức thời. Ngươi nên nhìn kết cục của hắn, chậc chậc sách, có đôi khi trở thành chó săn, sống còn nở mặt nở mày hơn so với ngươi, không phải sao?
Thân hình Thụy Lão Nhân chấn động, hai mắt hung hăng nhìn về hướng Túy Nhất Sinh, tiếp theo giận tím mặt quát:
- Thì ra sư phụ chết có liên quan tới ngươi!
- Ngươi thật sự nghĩ hắn chết trong tay hải tặc ở Chư Tinh Quần Đảo? Ha ha ha, sư huynh, sư huynh tốt của ta, ngươi thật quá ngây thơ. Thật khổ cho ngươi co đầu rút cổ ở Chư Tinh Quần Đảo, ngẩn ngơ hơn trăm năm.
Túy Nhất Sinh cười đến mức trào nước mắt.
- Ngươi, ngươi, ngươi.
Thân hình Thụy Lão Nhân run rẩy, hai mắt tràn ngập cừu hận. Hắn nghiến răng nghiến lợi, tức giận đến độ trong lúc nhất thời nói không ra lời, cuối cùng mới thốt ra ba chữ - - Ngươi, nên, chết!
...
Nhân Ngư Đảo, San Hô Cung.
Cuộc chiến giữa hai Vương, khí thế hừng hực.
- Lỏa Ngư, Đại Hải Vô Lượng!
Trong cuộc giao chiến kịch liệt, Nhân Ngư Vương khẽ quát một tiếng, từ trong tiên nang bên hông nàng lập tức bay ra một đạo lưu quang.
Lưu quang chợt bắn ra. Trong ánh sáng màu xanh ngọc, một yêu thú Thượng cổ hiện ra giữa chiến trường.
Nó giống như cá chép, toàn thân là vẩy cá màu đỏ, chặt chẽ mà lại hoa lệ. Đặc biệt chính là, hai bên sườn cá là một đôi cánh màu lam ngọc.
Đây là chính là Phi Ngư, Đại Kiếp Yêu tu vi cao tới tám trăm vạn năm!
Ào ào
Lỏa Ngư mở miệng, phun trào ra vô số hơi nước. Trong chớp mắt, trong không trung liền lan tràn một hải dương màu xanh lam.
Nó lại rung lên hai cánh, ba đào lập tức mãnh liệt quay cuồng, nhấc lên một cơn sóng lớn bàng bạc. Như thâm lam dã thú mở miệng đỏ như máu, Vạn Độc Vương trước sự công kích của sóng thần nhỏ bé giống như một hạt bụi.
- Cổ Điêu!
Vạn Độc Vương vỗ nhẹ tiên nang, gọi ra một Yêu thú phi hành.
Tu vi của nó gần bằng với Lỏa Ngư, cùng là yêu thú Thượng cổ.
Nó giống như cự điêu, có một đôi rộng lớn khoẻ mạnh bảy màu, thân mình như báo đen.
Trên đầu có một cái sừng dài nhọn, lóe ra hàn quang, khiến người ta không chút nghi ngờ về tính nguy hiểm của nó.
Vạn Độc Vương cưỡi trên mình Cổ Điêu, Nhất Phi Trùng Thiên, tránh sự tấn công của sóng thần, tiếp tục chiến đấu với Nhân Ngư Vương.
...
- Tuyệt Tình Thảo, Sinh Sinh Bất Tức Thảo Đằng Giáp!
Lạc Anh Vương vừa bay nhanh về phía sau, vừa triệu ra Yêu thực tu vi Đại Kiếp Yêu, hóa thành một đằng giáp, bảo vệ toàn thân mình.
Ầm!
Ngay sau đó, ở chỗ hắn vừa đứng, một vại rượu lớn hung hăng nện xuống. Lực đạo dũng mãnh. Cả không gian đều bị nổ tung, sóng khí bốc lên kịch liệt. Không khí bị bóp méo, không ngờ hình thành tường khí mà mắt thường có thể thấy được.
Trán Lạc Anh Vương không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Nếu vừa rồi chậm một bước, hắn sẽ gặp họa.
- Tửu Hào Vương, ngươi khinh người quá đáng.
Hắn kêu to thành tiếng, phút chốc đột nhiên đứng giữa không trung.
Hắn vốn nghĩ trốn tránh, tìm thời cơ phản kích. Nhưng thật không ngờ, Tửu Hào Vương có phong cách chiến đấu dũng cảm cũng không thô lỗ, công kích điên cuồng nhưng khó lọt, khiến hắn căn bản là không tìm thấy thời cơ chiến đấu.
Truyện Tiên Hiệp
Do đó, nếu tiếp tục tránh né, sẽ chỉ làm tình huống càng ngày càng không ổn.
- Song La Anh!
Lạc Anh Vương lớn tiếng quát, gọi ra Yêu thực thành danh. Hắn muốn toàn lực chiến đấu một trận!
- Tốt lắm, cuối cùng ngươi cũng giống đàn ông. Đến đây đi!
Đáp lại hắn, Tửu Hào Vương càng công kích mãnh liệt.
...
Ầm!
Trong tiếng nổ mãnh liệt, sóng lửa tràn khoảng không.
Trong hai bên, Lục Kình Vương lui về phía sau mười trượng, Sở Vân cũng quẳng mình ra thật xa. Nhưng hắn nhanh chóng ổn định lại, khí thế mỗi lần lại càng thêm mạnh mẽ.
Hắn lại xung phong liều chết tiến lại.
Hắn hắc phong vũ điệu, càng đánh càng hăng, ánh mắt cực nóng, giống như có ngọn lửa hừng hực thiêu đốt trong mắt hắn, vĩnh viễn không tắt.
Sau bộ giáp bảo hộ rất nặng, biểu tình Lục Kình Vương kiên nghị bất động như núi, cũng không khỏi thay đổi.
- Phiền phức.
Hắn nhăn mày lại, hai mắt không nhìn về phía Sở Vân, mà theo dõi thiên hà đao kiếm dưới chân hắn.
Giao chiến lâu như vậy, hắn đã thăm dò được nội tình của Sở Vân.
Hắn có sức chiến đấu Hầu cấp cao đoạn, đạo cảnh Hầu cấp đại viên mãn, sở dĩ có thể chống lại Vương giả như mình lâu như vậy, có liên quan tương đối lớn với thiên hà khổng lồ dưới chân hắn.
- Nếu không có đạo pháp thần thông này biến thành thiên hà, tiểu tử này sẽ như chim ưng mất cánh. Hỗn Độn, ra đi.
Trong lòng Lục Kình Vương cười lạnh một tiếng, mở tiên nang, gọi ra một con cự thú.
Hỗn Độn!
Nó lớn như ngọn núi, vừa giống chó lại vừa giống gấu. Tuy rằng nó có thân hình cường tráng khổng lồ, nhưng không có móng vuốt, cũng không phải là Yêu thú cận chiến.
Tu vi của nó cao tới tám trăm vạn năm, vừa bước ra, yêu khí bàng bạc, phát ra từ trên người nó, giống như cơn lốc, tràn ngập toàn bộ không gian chiến trận.
Rống!
Nó mở miệng quát to một tiếng, mở cái miệng khổng lồ hút mạnh dưới chân Sở Vân.
Lực hút vô cùng mạnh mẽ phát ra, thiên hà đao kiếm cũng không chịu được. Ngay cả Sở Vân là chủ nhân của nó cũng không khống chế được, cũng bị kéo về hướng miệng Hỗn Độn.
Sắc mặt Sở Vân chợt thay đổi đổi. Nếu không có thiên hà đao kiếm, hắn tuyệt đối sẽ rơi vào thế bị động!
Hắn lập tức tiến về hướng Hỗn Độn. Lục Kình Vương cười lạnh một tiếng, thân ảnh lóe ra, chắn ở trước mặt hắn.
- Sao ta có thể để ngươi thực hiện được?
Sau Huyền Thiết Trọng Khải, truyền đến giọng nói âm hiểm của Lục Kình Vương.
- Thật không?
Sở Vân từ chối cho ý kiến.
Một đôi thiết quyền phá vỡ không gian, ngang nhiên đánh trúng phía sau lưng Lục Kình Vương!
Ầm!
Một đôi thiết quyền, Phá Toái Hư Không, hung hăng đánh trúng phía sau lưng Lục Kình Vương.
Một đòn mạnh mẽ, lại đột nhiên phát ra, hung mãnh đến cực điểm. Cho dù cường tráng như Lục Kình Vương, bị một đòn này lớn cũng phát ra một tiếng kêu rên, thân hình lảo đảo về phía trước.
Sở Vân nắm được thời cơ chiến đấu, thân hình như điện dữ dội bắn đến, giơ cao Túy Tuyết Đao, bổ mạnh xuống, vẽ ra một ánh đao dài đến năm trượng, sáng như tuyết.
Đồng thời Băng Hà Kiếm đâm tới trước sườn, kiếm quang như dải cầu vồng mầu hồng bạch.
Ánh đao kiếm như cầu vồng cuộn cuộn, uy lực lập tức tăng gấp đôi!
Đầu tiên Lục Kình Vương bị đánh bất ngờ từ phía sau lưng, vừa lảo đảo về phía trước, liền thấy trước mắt chợt tỏa sáng. Ánh đao kiếm quang tràn ngập trong ánh mắt. Suy cho cùng, hắn là cường giả Vương cấp, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, thời điểm như thế cũng gặp nguy không loạn, cẳng tay dựng thẳng lên, cánh tay hình thành tấm khiên, hướng phía trước ngăn cản.
Ầm!
Tiện động tăng lên kịch liệt, Lục Kình Vương lợi dụng sóng khí, bay nhanh lui về phía sau, thoát khỏi hoàn cảnh khốn cùng tiền hậu giáp kích.
Hắn đứng ở giữa hư không, khoảng cách Sở Vân ngàn bước, vừa mới ổn định đầu trận tuyến, nhìn người vừa vọt tới đánh lén, ánh mắt nghi ngờ kinh ngạc:
- Quyền bộ Cửu Cửu Chí Tôn Cuồng Lực?
"Đáng giận! Ta không phải Vương giả chính quy, không thể tùy ý thao túng phương hướng của thiên hà đao kiếm. Nếu không, Lục Kình Vương sao có thể dễ dàng hóa giải như vậy? Tuy nhiên, hắn vẫn còn xem thường ta. Phách Binh!"
Sở Vân thầm quát một tiếng, linh quang trong cơ thể chấn động mạnh, thiên hà đao kiếm lập tức như thuỷ triều tăng vọt. Không gian chiến trận Lục Kình Vương cũng đâu thể bất tận.
- Cái gì?!
Mắt Lục Kình Vương vốn lạnh nhạt, chợt co rút mạnh. Trở tay không kịp, đã thấy thiên hà đao kiếm, lách qua hai bên người mình, phân chia ra hai nhánh sông, trực tiếp quét tới Đông Hải Phái. Trong nháy mắt liền tạo thành vô số thương vong. Ngay cả Lục Kình Tiên Thiên Kiếp Yêu thú của mình, cũng phát ra một tiếng kêu thảm thiết, rung trời động đất.
- Tiểu tử, bản vương phải lột da, nghiền xương ngươi thành tro!
Lục Kình Vương giận tím mặt. Ở trước mắt bao người lại không bảo hộ được thuộc hạ của mình. Hơn nữa đối thủ cũng không phải là Vương giả cùng cấp, mà chỉ một vị Hầu cấp trẻ tuổi.
Điều này đối với hắn mà nói giống như bị tát một cái.
Đây là một sỉ nhục vô cùng lớn!
- Vậy phải hỏi đao kiếm trong tay trong tay ta trước! Bát Quái Chiến Trận, mở!
Hai mắt Sở Vân bắn thần quang, mang theo khí phách quyết chí tiến lên, hướng về phía Lục Kình Vương.
Rống!
Với Bạo Động Viên dẫn đầu tám đầu Kiếp Yêu, hưởng ứng tiếng gọi trong lòng hắn, lớn tiếng rít gào từ trong tiên nang thượng đẳng bắn ra. Những chủ lực dưới trướng Vạn Thú Vương năm đó, lại một lần nữa chân thành hợp tác, tạo thành không gian chiến trận mà Sở Vân quen thuộc am hiểu nhất.
Ầm!
Hai đại chiến trận giống như hai ngôi sao, đâm vào nhau, lập tức tạo thành một chiến trường lớn. Mặc kệ là Sở Vân, hay Lục Kình Vương, hoặc là thiên hà đao kiếm, trong nháy mắt này, cùng biến mất trên bầu trời Chư Tinh Quần Đảo.
- Vương của chúng ta đi giải quyết người mạnh nhất của đối phương. Các ngươi cũng không thể ngồi không, chờ Vương chiến thắng trở về, lại thấy tình hình chúng ta còn đang chiến đấu gian khổ?
Phá Quân Hầu nhìn xung quanh một vòng, kích tướng nói.
Hắn chính là cường giả Hầu cấp trung đoạn, ở trong Đông Hải Phái, địa vị sát dưới Lục Kình Vương. Chân chính là đại tướng dưới một người, trên vạn người.
Càng quan trọng chính là, ưu điểm của hắn, không phải ở thực lực cá nhân, mà là ở khả năng khống chế chiến trường, nắm quân đội trong tay.
Hắn là thống soái trên chiến trường!
- Hừ, thật sự đã để những người Thư Gia này kiêu ngạo quá lâu.
- Nhanh tiêu diệt hết bọn chúng. Ta không thể chờ được tới lúc vào Chư Tinh Quần Đảo.
- Hầu gia cứ việc phân phó, mạt tướng chờ lệnh!
Trong lúc nhất thời, cao tầng Đông Hải Phái, đều lớn tiếng hưởng ứng, mọi người đều xúc động, ý chí chiến đấu dâng trào.
Phá Quân Hầu cười ha ha, hắn nhìn về phía những người bên cạnh, trong lòng dâng lên cảm giác vô cùng tự tin. Hắn biết rõ hơn ai hết, trong hơn mười năm qua, bọn họ chiến đấu với dã thú lớn gió êm biển lặng. Bọn họ trải qua rèn luyện trăm chiến không tổn thất!
Lại đưa ánh mắt hướng về phía xa chiến tuyến kịch liệt, trong mắt Phá Quân Hầu lóe ra ánh sáng lạnh, thầm nghĩ trong lòng:
- Hừ, cho các ngươi xung phong đến đây. Chỉ cần ta cố ý phóng nước. Cũng có thể dẹp hết quân tiên phong của các ngươi, lại lấy thế nghiền áp, chiếm giữ Hỏa Đức Thành.
- Chư tướng nghe lệnh!
Hắn bỗng dưng hét lớn.
...
Chiến trường Mộng Cảnh.
Núi lửa phun trào, gió lạnh gào thét. Kinh đằng giống như biển, đao binh như rừng.
Cảnh tượng kinh khủng vô cùng vô tận, không thể tưởng tượng được. Bên cạnh Thụy Lão Nhân, ánh sáng đỏ cam lục thanh lam chàm tím, hào quang vô lượng, ánh sáng ngọc sáng lạn đến cực điểm.
Nhưng trên đỉnh đầu Thụy Lão Nhân, bầu trời đêm cũng vô cùng u ám.
Hai đầu đối lập.
Một bên hào quang vô cùng rực rỡ, như pháo hoa nở rộ. Một bên khác, hắc ám cũng không tiếng động.
- Không ngờ ngươi là Toán sư Hầu cấp đỉnh phong!
Thành tích như vậy, vạn năm nay cũng chỉ có Chư Cát Văn Hầu đạt được. Cuối cùng ngươi là ai?
Thụy Lão Nhân khẽ cau mày, nhìn lên bầu trời đêm. Hoàng Lương Chẩm ở trong tay hắn nở rộ hôn quang màu vàng mênh mông, Trang Chu Điệp thì đậu trên vai hắn.
- Ha ha, cuối cùng ngươi đã biết sự chênh lệch giữa chúng ta? Ngươi có thể tấn chức đến Hầu cấp, còn phải cảm ơn ta. Tuy nhiên ngươi chỉ mới là Hầu cấp sơ giai, muốn chiến thắng ta trong Mộng Cảnh, có thể nói nằm mơ nói mộng.
Trong trời đêm, truyền đến tiếng cười âm hiểm của người thần bí.
Khóe miệng Thụy Lão Nhân cong lên:
- Đúng là như vậy. Nếu không có sự tập kích của ngươi, lão phu sẽ không bị thương đi tìm kiếm trợ giúp, cũng không chắc có thể vượt đến Hầu cấp.
- Hừ, đâu chỉ như thế. Không có ta, bản thân ngươi sao có thể ngộ được lưới pháp tắc Tinh Châu? Lần này ta đến, cũng muốn thu hồi những thứ vốn thuộc về ta.
Mộng Ngôn Sư thần bí phát ra tiếng cười lạnh đầy vẻ khinh thường.
- Thứ của ngươi? Sao có thể, ngươi nói rõ ràng đi!
Lông mày Thụy Lão Nhân rướn lên.
- Ta cũng không có nghĩa vụ phải giải thích nghi ngờ cho ngươi. Túy Nhất Sinh!
Người thần bí quát một tiếng.
- Có, chủ thượng.
Trong trời đêm, bỗng nhiên hiện ra một thân ảnh. Đó là Túy Nhất Sinh, sư đệ của Thụy Lão Nhân.
- Cho ngươi một cục diện đã chiếm ưu thế. Đừng phụ nỗi khổ trong lòng ta. Nơi này giao cho ngươi.
Người thần bí nói.
- Chờ một chút!
Thụy Lão Nhân kêu lên.
Nhưng đã không nhận được câu trả lời của người thần bí. Hiển nhiên hắn đã đi.
- Hừ, sư huynh tốt của ta, cuối cùng chúng ta lại gặp nhau.
Trong trời đêm, toàn thân Túy Nhất Sinh mặc áo bào màu đen, ánh mắt âm hiểm quan sát Thụy Lão Nhân.
- Thì ra năm đó, sở dĩ tu vi Toán sư của ngươi đột nhiên tăng mạnh, là nhờ có người làm chỗ dựa phía sau cho ngươi.
Thụy Lão Nhân hừ lạnh một tiếng, lấy giọng điệu trào phúng nói.
- Trở thành tay sai người khác, cảm giác này thế nào?
- Ha ha, chó săn thì đã sao? Nhìn hiện tại xem, là ai đứng trên cao nhìn xuống ngươi.
Túy Nhất Sinh giận dữ cười lại.
- Là ta!
- Sư huynh, người thức thời là trang tuấn kiệt. Nếu ta không đầu nhập vào chủ thượng, sao ta có thể vượt qua ngươi? Nếu ta không làm chó săn, cả đời ta đều phải sống dưới cái bóng của ngươi. Nhưng cho dù như thế, sư phụ vẫn muốn truyền ngôi cho ngươi.
Hừ, lão bất tử kia rất không thức thời. Ngươi nên nhìn kết cục của hắn, chậc chậc sách, có đôi khi trở thành chó săn, sống còn nở mặt nở mày hơn so với ngươi, không phải sao?
Thân hình Thụy Lão Nhân chấn động, hai mắt hung hăng nhìn về hướng Túy Nhất Sinh, tiếp theo giận tím mặt quát:
- Thì ra sư phụ chết có liên quan tới ngươi!
- Ngươi thật sự nghĩ hắn chết trong tay hải tặc ở Chư Tinh Quần Đảo? Ha ha ha, sư huynh, sư huynh tốt của ta, ngươi thật quá ngây thơ. Thật khổ cho ngươi co đầu rút cổ ở Chư Tinh Quần Đảo, ngẩn ngơ hơn trăm năm.
Túy Nhất Sinh cười đến mức trào nước mắt.
- Ngươi, ngươi, ngươi.
Thân hình Thụy Lão Nhân run rẩy, hai mắt tràn ngập cừu hận. Hắn nghiến răng nghiến lợi, tức giận đến độ trong lúc nhất thời nói không ra lời, cuối cùng mới thốt ra ba chữ - - Ngươi, nên, chết!
...
Nhân Ngư Đảo, San Hô Cung.
Cuộc chiến giữa hai Vương, khí thế hừng hực.
- Lỏa Ngư, Đại Hải Vô Lượng!
Trong cuộc giao chiến kịch liệt, Nhân Ngư Vương khẽ quát một tiếng, từ trong tiên nang bên hông nàng lập tức bay ra một đạo lưu quang.
Lưu quang chợt bắn ra. Trong ánh sáng màu xanh ngọc, một yêu thú Thượng cổ hiện ra giữa chiến trường.
Nó giống như cá chép, toàn thân là vẩy cá màu đỏ, chặt chẽ mà lại hoa lệ. Đặc biệt chính là, hai bên sườn cá là một đôi cánh màu lam ngọc.
Đây là chính là Phi Ngư, Đại Kiếp Yêu tu vi cao tới tám trăm vạn năm!
Ào ào
Lỏa Ngư mở miệng, phun trào ra vô số hơi nước. Trong chớp mắt, trong không trung liền lan tràn một hải dương màu xanh lam.
Nó lại rung lên hai cánh, ba đào lập tức mãnh liệt quay cuồng, nhấc lên một cơn sóng lớn bàng bạc. Như thâm lam dã thú mở miệng đỏ như máu, Vạn Độc Vương trước sự công kích của sóng thần nhỏ bé giống như một hạt bụi.
- Cổ Điêu!
Vạn Độc Vương vỗ nhẹ tiên nang, gọi ra một Yêu thú phi hành.
Tu vi của nó gần bằng với Lỏa Ngư, cùng là yêu thú Thượng cổ.
Nó giống như cự điêu, có một đôi rộng lớn khoẻ mạnh bảy màu, thân mình như báo đen.
Trên đầu có một cái sừng dài nhọn, lóe ra hàn quang, khiến người ta không chút nghi ngờ về tính nguy hiểm của nó.
Vạn Độc Vương cưỡi trên mình Cổ Điêu, Nhất Phi Trùng Thiên, tránh sự tấn công của sóng thần, tiếp tục chiến đấu với Nhân Ngư Vương.
...
- Tuyệt Tình Thảo, Sinh Sinh Bất Tức Thảo Đằng Giáp!
Lạc Anh Vương vừa bay nhanh về phía sau, vừa triệu ra Yêu thực tu vi Đại Kiếp Yêu, hóa thành một đằng giáp, bảo vệ toàn thân mình.
Ầm!
Ngay sau đó, ở chỗ hắn vừa đứng, một vại rượu lớn hung hăng nện xuống. Lực đạo dũng mãnh. Cả không gian đều bị nổ tung, sóng khí bốc lên kịch liệt. Không khí bị bóp méo, không ngờ hình thành tường khí mà mắt thường có thể thấy được.
Trán Lạc Anh Vương không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Nếu vừa rồi chậm một bước, hắn sẽ gặp họa.
- Tửu Hào Vương, ngươi khinh người quá đáng.
Hắn kêu to thành tiếng, phút chốc đột nhiên đứng giữa không trung.
Hắn vốn nghĩ trốn tránh, tìm thời cơ phản kích. Nhưng thật không ngờ, Tửu Hào Vương có phong cách chiến đấu dũng cảm cũng không thô lỗ, công kích điên cuồng nhưng khó lọt, khiến hắn căn bản là không tìm thấy thời cơ chiến đấu.
Truyện Tiên Hiệp
Do đó, nếu tiếp tục tránh né, sẽ chỉ làm tình huống càng ngày càng không ổn.
- Song La Anh!
Lạc Anh Vương lớn tiếng quát, gọi ra Yêu thực thành danh. Hắn muốn toàn lực chiến đấu một trận!
- Tốt lắm, cuối cùng ngươi cũng giống đàn ông. Đến đây đi!
Đáp lại hắn, Tửu Hào Vương càng công kích mãnh liệt.
...
Ầm!
Trong tiếng nổ mãnh liệt, sóng lửa tràn khoảng không.
Trong hai bên, Lục Kình Vương lui về phía sau mười trượng, Sở Vân cũng quẳng mình ra thật xa. Nhưng hắn nhanh chóng ổn định lại, khí thế mỗi lần lại càng thêm mạnh mẽ.
Hắn lại xung phong liều chết tiến lại.
Hắn hắc phong vũ điệu, càng đánh càng hăng, ánh mắt cực nóng, giống như có ngọn lửa hừng hực thiêu đốt trong mắt hắn, vĩnh viễn không tắt.
Sau bộ giáp bảo hộ rất nặng, biểu tình Lục Kình Vương kiên nghị bất động như núi, cũng không khỏi thay đổi.
- Phiền phức.
Hắn nhăn mày lại, hai mắt không nhìn về phía Sở Vân, mà theo dõi thiên hà đao kiếm dưới chân hắn.
Giao chiến lâu như vậy, hắn đã thăm dò được nội tình của Sở Vân.
Hắn có sức chiến đấu Hầu cấp cao đoạn, đạo cảnh Hầu cấp đại viên mãn, sở dĩ có thể chống lại Vương giả như mình lâu như vậy, có liên quan tương đối lớn với thiên hà khổng lồ dưới chân hắn.
- Nếu không có đạo pháp thần thông này biến thành thiên hà, tiểu tử này sẽ như chim ưng mất cánh. Hỗn Độn, ra đi.
Trong lòng Lục Kình Vương cười lạnh một tiếng, mở tiên nang, gọi ra một con cự thú.
Hỗn Độn!
Nó lớn như ngọn núi, vừa giống chó lại vừa giống gấu. Tuy rằng nó có thân hình cường tráng khổng lồ, nhưng không có móng vuốt, cũng không phải là Yêu thú cận chiến.
Tu vi của nó cao tới tám trăm vạn năm, vừa bước ra, yêu khí bàng bạc, phát ra từ trên người nó, giống như cơn lốc, tràn ngập toàn bộ không gian chiến trận.
Rống!
Nó mở miệng quát to một tiếng, mở cái miệng khổng lồ hút mạnh dưới chân Sở Vân.
Lực hút vô cùng mạnh mẽ phát ra, thiên hà đao kiếm cũng không chịu được. Ngay cả Sở Vân là chủ nhân của nó cũng không khống chế được, cũng bị kéo về hướng miệng Hỗn Độn.
Sắc mặt Sở Vân chợt thay đổi đổi. Nếu không có thiên hà đao kiếm, hắn tuyệt đối sẽ rơi vào thế bị động!
Hắn lập tức tiến về hướng Hỗn Độn. Lục Kình Vương cười lạnh một tiếng, thân ảnh lóe ra, chắn ở trước mặt hắn.
- Sao ta có thể để ngươi thực hiện được?
Sau Huyền Thiết Trọng Khải, truyền đến giọng nói âm hiểm của Lục Kình Vương.
- Thật không?
Sở Vân từ chối cho ý kiến.
Một đôi thiết quyền phá vỡ không gian, ngang nhiên đánh trúng phía sau lưng Lục Kình Vương!
Ầm!
Một đôi thiết quyền, Phá Toái Hư Không, hung hăng đánh trúng phía sau lưng Lục Kình Vương.
Một đòn mạnh mẽ, lại đột nhiên phát ra, hung mãnh đến cực điểm. Cho dù cường tráng như Lục Kình Vương, bị một đòn này lớn cũng phát ra một tiếng kêu rên, thân hình lảo đảo về phía trước.
Sở Vân nắm được thời cơ chiến đấu, thân hình như điện dữ dội bắn đến, giơ cao Túy Tuyết Đao, bổ mạnh xuống, vẽ ra một ánh đao dài đến năm trượng, sáng như tuyết.
Đồng thời Băng Hà Kiếm đâm tới trước sườn, kiếm quang như dải cầu vồng mầu hồng bạch.
Ánh đao kiếm như cầu vồng cuộn cuộn, uy lực lập tức tăng gấp đôi!
Đầu tiên Lục Kình Vương bị đánh bất ngờ từ phía sau lưng, vừa lảo đảo về phía trước, liền thấy trước mắt chợt tỏa sáng. Ánh đao kiếm quang tràn ngập trong ánh mắt. Suy cho cùng, hắn là cường giả Vương cấp, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, thời điểm như thế cũng gặp nguy không loạn, cẳng tay dựng thẳng lên, cánh tay hình thành tấm khiên, hướng phía trước ngăn cản.
Ầm!
Tiện động tăng lên kịch liệt, Lục Kình Vương lợi dụng sóng khí, bay nhanh lui về phía sau, thoát khỏi hoàn cảnh khốn cùng tiền hậu giáp kích.
Hắn đứng ở giữa hư không, khoảng cách Sở Vân ngàn bước, vừa mới ổn định đầu trận tuyến, nhìn người vừa vọt tới đánh lén, ánh mắt nghi ngờ kinh ngạc:
- Quyền bộ Cửu Cửu Chí Tôn Cuồng Lực?
Bình luận facebook