Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 665
Sở Vân bất đắc dĩ lắc đầu. Hắn bỗng nhiên đại ngộ, thì ra các nàng Cực Lạc Tiên Phi không phải hiểu lầm, mà chỉ là đang cố ý trêu chọc mình đây!
Giữa lúc Sở Vân và các nàng Cực Lạc Tiên Phi đang cười đùa, tình hình chiến đấu ở đằng xa cũng xảy ra biến hóa.
Con Thảo Mãng Sơn Hùng Thú kia, tuy quý ở chỗ là tuyệt phẩm, tu vi đạt được Linh Yêu đỉnh phong, nhưng dù sao cũng chỉ là yêu thú hoang dại, không có sự chỉ huy của ngự yêu sư, rất nhanh đã bị đám người ngự yêu sư kia nắm lấy cục diện.
Vốn dĩ Thảo Mãng Sơn Hùng Thú bị thua chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, nhưng không ngờ, đột nhiên từ dưới mặt đất lại cuộn đến hai gò núi mọc đầy cỏ xanh.
Trong lòng Sở Vân giật mình một cái:
- Gò núi biết di động?
- Thảo độn thuật! Không xong, lại xuất hiện thêm hai con Thảo Mãng Sơn Hùng Thú, mau mau đối phó với địch!
Nữ tử áo vàng kia còn chưa nói xong, chợt nghe hai tiếng nổ vang lên, bùn đất bay tứ tung. Hai gò núi kia đột ngột từ dưới đất trồi lên, giống như người đang cuộn mình bỗng nhiên vươn người đứng lên.
Gầm!
Tiếng gào rống thật to đồng loạt vang lên, hai con Thảo Mãng Sơn Hùng Thú liền đứng lên, nhảy bổ thật mạnh về phía bọn người của nữ tử áo vàng.
Phía bọn người nữ tử áo vàng, trừ một người bị trúng Thảo Hoả đã bị chết đi, lúc này còn lại có mười ba người.
Trong mười ba người này, hầu hết đều là ngự yêu sư cấp Tuấn Kiệt, trong tay mỗi vị ngự yêu sư chỉ có một Đại Yêu xuất chiến. Ngoài ra, có một vị nam tử trung niên, đảm đương vị trí chủ công. Hắn hẳn là là đạt tầng lớp Dị Sĩ Cấp, trong tay có ba con Linh Yêu, đều là những yêu vật mà bọn người Sở Vân không nhận biết được, hiển nhiên là đặc sản của Đan Châu.
Ba con Thảo Mãng Sơn Hùng thú đều là Linh Yêu đỉnh phong, tập hợp cùng một chỗ, liền thay đổi cục diện, khiến cho phía các ngự yêu sư bị rơi vào thế hạ phong. Vị ngự yêu sư Dị Sĩ Cấp duy nhất kia, mặc dù có ba con Linh Yêu, nhưng đều là yêu vật ở mức Linh Yêu sơ đoạn và trung đoạn, miễn cưỡng chống đỡ cục diện.
Mắt thấy phía ngự yêu sư sắp gặp nguy, Hồng Thường Tiên Tử liền cười một tiếng, nói:
- Công tử, lúc này vừa đúng thời cơ. Đi tới thu phục ba con Thảo Mãng Sơn Hùng thú này, còn có thể anh hùng cứu mỹ nhân.
Sở Vân lắc đầu cười cười:
- Hồng Thường, nàng thực là càng ngày càng nghịch ngợm. Nữ tử mặc hoàng ty kia còn có thiếu niên mặc thanh sam bên cạnh nàng, còn chưa động thủ. Những người này còn giữ dư lực. Hiện tại xông lên, chỉ sợ sẽ phản tác dụng. Trước hết nên án binh bất động, tiếp tục
quan sát một phen. Tiêu chuẩn chiến đấu của ngự yêu sư ở Đan Châu dường như kém hơn Tinh Châu một chút.
Quái Tiên lại cười:
- Tầm mắt của công tử cao quá rồi. Lão phu đi khắp Tinh Châu, tiêu chuẩn chiến đấu như vậy cũng đã là trung và thượng du, là rất tốt rồi. Công tử thiên tư trác tuyệt, từ khi xuất đạo tới nay, đánh trận nào thắng trận đó. Người chiến đấu với công tử đều là anh hùng hào
kiệt ở một tầng lớp rất cao. Huống hồ công tử thân ở Chư Tinh Quần Đảo, đó là nơi chiến loạn lớn nhất Tinh Châu, người Chư Tinh Quốc đều là chiến sĩ bách chiến, tự nhiên chiến đấu ăn ý, mang đầy máu tanh và lãnh khốc, trong chiến đấu tràn ngập sát khí.
Sở Vân gật đầu:
- Lời Quái Tiên có lý. Chỉ là Đan Châu này cũng không hổ là lấy "Đan" làm tên. Chỉ trong một chút thời gian này, ta đã thấy bọn họ thay thế yêu vật, dùng các loại đan dược chữa thương. Trong tay mỗi người đều có một lượng lớn đan dược dự trữ. Công hiệu của những đan dược này thực sự rất rõ rệt.
Hạ Phàm Tiên Tử có cái nhìn hết sức thấu triệt đối với cục diện chiến đấu này:
- Ba con Thảo Mãng Sơn Hùng thú hoang dại này, tuy là Linh Yêu đỉnh phong, nhưng thời gian kéo dài, cứ tiếp tục bị tiêu hao như vậy, sớm muộn cũng sẽ bị chém giết.
Loại chiến thuật tiêu hao này nói đúng hơn chính là liều mạng khôi phục thể lực. Có các loại đan dược chữa thương, ngự yêu sư chiếm ưu thế vững vàng về phương diện này. Bởi vậy theo thời gian trôi qua, Thảo Mãng Sơn Hùng thú sẽ càng ngày càng yếu, cán cân thắng lợi sẽ dần dần chuyển sang phía ngự yêu sư.
Gầm…
Đúng lúc này, lại phát sinh dị biến.
Ba con Thảo Mãng Sơn Hùng thú bỗng nhiên đồng loạt há miệng thật rộng, phun ra ba luồng Thảo Hoả xanh biếc chói mắt.
Ngọn lửa hội tụ vào nhau, hình thành một cột lửa màu ngọc bích to gấp ba lần, hung hãn xuyên thủng trận tuyến phòng ngự của yêu vật, theo đó một con Linh Yêu, bốn con Đại Yêu đều gào thét lên thảm thiết trong ngọn lửa, cây cỏ trên người điên cuồng mọc lên, cuối cùng biến thành năm bức tượng cây cỏ với hình dạng khác nhau.
- Chết tiệt!
Sắc mặt thiếu niên mặc thanh sam áp trận kia lập tức biến đổi, từ hoảng loạn biến thành tức giận, mắng:
- Bọn nô tài chết tiệt các ngươi, làm việc thế nào đấy hả? Ngọn lửa này thiếu chút nữa đốt tới ta rồi!
Thiếu nữ mặc hoàng y kia thì vội vàng nói:
- Mau, mau ngăn cản ba con Thảo Mãng Sơn Hùng thú này cho ta, bọn chúng sắp đột phá vòng vây rồi.
Nhưng sự cân bằng giữa thực lực của song phương đã xảy ra biến hóa.
Vốn dĩ phía ngự yêu sư hết sức gian nan duy trì cục diện, hiện nay yêu vật trong tay đã chết non nửa, làm sao có thể ngăn cản Thảo Mãng Sơn Hùng thú đột phá vòng vây.
Bạn đang đọc truyện tại
Truyện YY
- http://truyenfull.vn
Song phương lại giằng co trong chốc lát, nam tử trung niên có tu vi cao nhất kia thấy trong tay mình chỉ còn lại hai con Linh Yêu đang lâm vào nguy hiểm, vội vã mở miệng hô lớn:
- Mời Tư Mã công tử và Công Tôn tiểu thư xuất thủ! Chúng ta khó có thể ngăn cản được.
Lại có người hô lớn:
- Tiểu thư và công tử, đều là cao thủ Dị Sĩ cấp. Chỉ cần một người xuất thủ là có thể chém giết ba con Thảo Mãng Sơn Hùng thú này. Nếu hai người đồng loạt xuất thủ thì có khả năng bắt sống được!
Sắc mặt Tư Mã công tử liền trầm xuống, lạnh giọng trách mắng:
- Hỗn xược! Bọn nô tài thấp hèn các ngươi lại dám chỉ thị bổn công tử làm việc ư?
Nữ tử mặc hoàng y kia hừ lạnh một tiếng:
- Quả thực là hồ đồ. Bách Gia Đan Hội sắp diễn ra, nếu Linh Yêu của chúng ta chết một con ở chỗ này thì các ngươi có đảm đương nổi không? Bạo đan, đều bạo đan hết cho ta! Đã đến lúc các ngươi cống hiến sinh mệnh cho gia chủ rồi!
- Tiểu thư...
Nữ tử mặc hoàng y hét lên chói tai:
- Hả? Còn lèo nhèo gì nữa? Hy sinh vì gia chủ là vinh quang của các ngươi. Người nhà của các ngươi sẽ được chiếu cố tốt.
Đám người còn lại kia, ai nấy đều biến sắc. Cuối cùng có người thở dài một tiếng, răng cắn chặt, tay bấm một đoạn thủ quyết.
Nhất thời sắc mặt hắn ửng đỏ lên, tinh quang trong mắt đại thịnh. Đồng thời con Đại Yêu mà hắn điều khiển cũng ngửa đầu gầm lên một tiếng, mắt thú nhuộm màu máu đỏ tươi, thân thể bành trướng to lên ba phần, tốc độ cũng nhanh hơn ba phần.
Những người còn lại đều lần lượt làm theo, nhất thời các ngự yêu sư cấp Tuấn Kiệt đều bộc lộ ra phong thái của cấp Dị Sĩ. Đồng thời sức chiến đấu của Đại Yêu cũng tăng vọt lên cấp số chuẩn Linh Yêu.
Lập tức, chiến cuộc xảy ra biến hóa long trời lở đất. Ba con Thảo Mãng Sơn Hùng thú đột phá vòng vây thất bại, bị bao quanh vây vào trong, bị đánh cho đầu không ngẩng lên được.
- Hả? Đây là thủ đoạn gì? Mạnh mẽ như vậy!
- Bạo đan? Hình như phải hy sinh sinh mệnh, điều này quả thực là chưa từng nghe qua...
- Nhưng chúng ta vẫn chưa thấy bọn họ dùng loại đan dược gì. Chỉ là bấm thủ quyết một lúc, cổ quái, thật cổ quái.
Nhìn thấy tình cảnh này, các nàng Cực Lạc Tiên Phi cũng bất giác nhỏ giọng nghị luận.
Thấy thế cục hiện trường đại biến, thiếu niên mặc thanh sam mừng như điên, kêu to:
- Bắt sống, bắt sống! Chúng ta phải trích lọc ra Mãng Tâm Thảo, Thảo Mãng Sơn Hùng thú chết thì không được, cần phải còn sống.
Nam tử trung niên kia đành phải cắn chặt răng, đáp lại một tiếng:
- Vâng, Tư Mã công tử!
Giết chết thì dễ, bắt sống lại khó. Những ngự yêu sư đang vây công này, tu vi tăng vọt, nhưng trong một nhất thời không thể thích ứng được sự đột biến về thực lực này, ngược lại khiến cho sự phối hợp giữa họ càng lộ ra sơ hở.
Một lát sau, hai con Thảo Mãng Sơn Hùng thú trọng thương bị bắt, còn lại một con thì lại đột phá vòng vây, ào ào chạy đi.
Nữ tử mặc hoàng y kêu to:
- Mau đuổi theo nó, phải bắt sống!
Một đám tôi tớ đang định đuổi theo, bỗng nhiên từng người lần lượt ngã quỵ xuống, thất khiếu chảy máu mà chết. Yêu vật của bọn họ cũng lần lượt mất hết tinh thần, trở thành yêu vật hoang dại, chạy loạn tứ tán.
Chỉ còn lại một mình nam tử trung niên kia, sắc mặt vô cùng tái nhợt, ngoại trừ Tư Mã công tử và Công Tôn tiểu thư ra, hắn là ngự yêu sư duy nhất không bạo đan.
Tư Mã công tử lớn tiếng quát lên:
- Mau đuổi theo, còn nhùng nhằng gì nữa? Đuổi không kịp ta hỏi tội ngươi!
Nam tử trung niên đành phải cắn chặt răng, cước bộ lảo đảo, mang theo hai con Linh Yêu bị thương nặng, men theo hướng Thảo Mãng Sơn Hùng thú chạy trốn, đuổi bám theo sau.
Hạ Phàm Tiên Tử vô cùng kinh ngạc kêu lên:
- Sở Vân công tử, con Thảo Mãng Sơn Hùng thú kia lại chạy tới chỗ chúng ta!
Con Thảo Mãng Sơn Hùng thú chạy trốn thục mạng, trong lúc hoảng loạn chạy bừa, đâm thẳng về phía bọn người Sở Vân.
- Để ta.
Sở Vân bước lên vài bước, vượt lên trước mọi người, ngầm điều động linh quang, ngưng tụ thành một bó, mạnh mẽ bùng phát nhằm vào con Thảo Mãng Sơn Hùng thú đang chạy tới.
Thảo Mãng Sơn Hùng thú đang bị thương nặng, cho dù là Linh Yêu đỉnh phong trong trạng thái hoàn mỹ, dưới linh áp Vương Cấp của Sở Vân thì cũng như chuột đụng phải mèo, không dám nhúc nhích.
Gầm...
Thảo Mãng Sơn Hùng thú hét thảm một tiếng, cảm thụ được linh áp Vương Cấp đột nhiên ập đến, liền té mạnh một cái, ầm một tiếng, tứ chi bủn rủn, nằm sõng soài trên mặt đất.
- Có người tới, chúng ta tiến vào tiên nang trước.
Thấy nam tử trung niên đuổi qua đây, các nàng Cực Lạc Tiên Phi liền điều động Hoan Hỷ thuyền, chở theo Quái Tiên, trốn vào thế giới tiên nang.
Dù sao, một đám nữ tử xinh như hoa như ngọc, cộng thêm một thường nhân cụt một tay, trong tình trạng yêu vật hoang dại đầy rẫy này, quả thực quá mức chói mắt.
Kiều Mạo là nô tài trung đẳng của nhà Công Tôn, từ nhỏ hắn đã được nhà Công Tôn nuôi nấng đào tạo. Hiện nay đã bốn mươi tám tuổi, là ngự yêu sư cấp Dị Sĩ, chỉ là tu vi đã vướng lại ở mức này hơn mười năm nay. Có lẽ cả đời cũng không thể tiến thêm được nữa.
- Nhất định phải bắt sống con Thảo Mãng Sơn Hùng thú này!
Trong lòng hắn vô cùng nôn nóng, nghĩ đến các thuộc hạ bạo đan vô cùng thê thảm, hắn càng đau nhói vạn phần. Các huynh đệ này thường ngày nói cười với hắn, cùng chung gánh vác hoạn nạn, hôm nay lại chết hết không còn một người.
- Hả? Đã chết rồi sao?
Thấy Thảo Mãng Sơn Hùng thú bỗng nhiên dừng lại, ngã nhào trên mặt đất không nhúc nhích, trong lòng Kiều Mạo đột nhiên trầm xuống.
Công Tôn tiểu thư muốn thu thập Mãng Tâm Thảo, loại dược liệu quý giá này cần phải được trích ra từ trên người Thảo Mãng Sơn Hùng thú còn sống. Nếu như Thảo Mãng Sơn Hùng thú đã chết, hắn lấy gì đi phục mệnh?
- Ba con Thảo Mãng Sơn Hùng thú này là dùng tính mạng của hơn mười huynh đệ để đổi lấy. Không, tuyệt không có thể chết như vậy được.
Trong lòng Kiều Mạo gào lên, sắc mặt hắn trắng bệch, hai mắt thì đầy rẫy tơ máu, dường như hắn đang trở nên điên cuồng.
- Đây là...
Đột nhiên hắn dừng bước, trên mặt hiện lên vẻ hoảng sợ.
Hắn nhìn thấy Sở Vân.
Sở Vân toàn thân bạch y, ngọc thụ lâm phong, trác tuyệt hơn người. Lúc này đang đứng phía trước con Thảo Mãng Sơn Hùng thú, ánh mắt lạnh lùng nhìn con man thú trước mặt.
Con man thú hung hãn này, vốn bởi vì nguy cơ chịu chết nên càng có vẻ điên cuồng hơn.
Nhưng lúc này lại nằm bẹp trên mặt đất, toàn thân run rẩy, hai mắt như hai cái đèn ***g lộ ra vẻ vô cùng sợ hãi. Nó bất lực nhìn Sở Vân, trong miệng phát ra tiếng kêu ư ử, giống như con chó con mèo đang lấy lòng chủ nhân của mình.
Kiều Mạo ngây ra như phỗng!
- Người kia là ai?
Trong lòng Kiều Mạo luôn quanh quẩn nghi vấn này.
Có thể khiến cho một con Thảo Mãng Sơn Hùng thú đang thương nặng đến điên cuồng phải hoảng sợ như vậy, lẽ nào hắn dùng qua linh áp? Ít nhất cũng phải là cường giả Quân Cấp thì mới có thể thôi động linh áp, lẽ nào hắn là ngự yêu sư Quân Cấp?
Suy đoán ấy thoáng hiện lên trong đầu, nhưng rất nhanh lại bị Kiều Mạo tự mình phủ định:
- Không giống. Hắn tuổi còn trẻ như vậy, sao có thể là cường giả Quân Cấp? Điều này phi thực tế. Như vậy thì hắn cuối cùng đã dùng thủ đoạn gì để có thể khiến cho Thảo Mãng Sơn Hùng thú sợ hãi như vậy?
Cho dù dùng thủ đoạn gì thì Kiều Mạo cũng có thể cảm giác rõ ràng sự cường đại của Sở Vân. Bên người Sở Vân không có yêu vật vờn quanh, thế nhưng trong thần sắc lãnh đạm lại lộ ra vẻ vô cùng tự tin. Loại khí chất này khiến Kiều Mạo càng cảm thấy Sở Vân sâu không lường được.
Lúc này, Công Tôn tiểu thư cũng chạy vội tới:
- Kiều Mạo, ngươi ngây ngốc ra đó làm chi! Còn không mau động thủ?
Sau đó, nàng cũng liền phát hiện Sở Vân, chân mày nhướng lên, ngữ khí bực bội trách mắng:
- Ngươi là ai?
Giữa lúc Sở Vân và các nàng Cực Lạc Tiên Phi đang cười đùa, tình hình chiến đấu ở đằng xa cũng xảy ra biến hóa.
Con Thảo Mãng Sơn Hùng Thú kia, tuy quý ở chỗ là tuyệt phẩm, tu vi đạt được Linh Yêu đỉnh phong, nhưng dù sao cũng chỉ là yêu thú hoang dại, không có sự chỉ huy của ngự yêu sư, rất nhanh đã bị đám người ngự yêu sư kia nắm lấy cục diện.
Vốn dĩ Thảo Mãng Sơn Hùng Thú bị thua chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, nhưng không ngờ, đột nhiên từ dưới mặt đất lại cuộn đến hai gò núi mọc đầy cỏ xanh.
Trong lòng Sở Vân giật mình một cái:
- Gò núi biết di động?
- Thảo độn thuật! Không xong, lại xuất hiện thêm hai con Thảo Mãng Sơn Hùng Thú, mau mau đối phó với địch!
Nữ tử áo vàng kia còn chưa nói xong, chợt nghe hai tiếng nổ vang lên, bùn đất bay tứ tung. Hai gò núi kia đột ngột từ dưới đất trồi lên, giống như người đang cuộn mình bỗng nhiên vươn người đứng lên.
Gầm!
Tiếng gào rống thật to đồng loạt vang lên, hai con Thảo Mãng Sơn Hùng Thú liền đứng lên, nhảy bổ thật mạnh về phía bọn người của nữ tử áo vàng.
Phía bọn người nữ tử áo vàng, trừ một người bị trúng Thảo Hoả đã bị chết đi, lúc này còn lại có mười ba người.
Trong mười ba người này, hầu hết đều là ngự yêu sư cấp Tuấn Kiệt, trong tay mỗi vị ngự yêu sư chỉ có một Đại Yêu xuất chiến. Ngoài ra, có một vị nam tử trung niên, đảm đương vị trí chủ công. Hắn hẳn là là đạt tầng lớp Dị Sĩ Cấp, trong tay có ba con Linh Yêu, đều là những yêu vật mà bọn người Sở Vân không nhận biết được, hiển nhiên là đặc sản của Đan Châu.
Ba con Thảo Mãng Sơn Hùng thú đều là Linh Yêu đỉnh phong, tập hợp cùng một chỗ, liền thay đổi cục diện, khiến cho phía các ngự yêu sư bị rơi vào thế hạ phong. Vị ngự yêu sư Dị Sĩ Cấp duy nhất kia, mặc dù có ba con Linh Yêu, nhưng đều là yêu vật ở mức Linh Yêu sơ đoạn và trung đoạn, miễn cưỡng chống đỡ cục diện.
Mắt thấy phía ngự yêu sư sắp gặp nguy, Hồng Thường Tiên Tử liền cười một tiếng, nói:
- Công tử, lúc này vừa đúng thời cơ. Đi tới thu phục ba con Thảo Mãng Sơn Hùng thú này, còn có thể anh hùng cứu mỹ nhân.
Sở Vân lắc đầu cười cười:
- Hồng Thường, nàng thực là càng ngày càng nghịch ngợm. Nữ tử mặc hoàng ty kia còn có thiếu niên mặc thanh sam bên cạnh nàng, còn chưa động thủ. Những người này còn giữ dư lực. Hiện tại xông lên, chỉ sợ sẽ phản tác dụng. Trước hết nên án binh bất động, tiếp tục
quan sát một phen. Tiêu chuẩn chiến đấu của ngự yêu sư ở Đan Châu dường như kém hơn Tinh Châu một chút.
Quái Tiên lại cười:
- Tầm mắt của công tử cao quá rồi. Lão phu đi khắp Tinh Châu, tiêu chuẩn chiến đấu như vậy cũng đã là trung và thượng du, là rất tốt rồi. Công tử thiên tư trác tuyệt, từ khi xuất đạo tới nay, đánh trận nào thắng trận đó. Người chiến đấu với công tử đều là anh hùng hào
kiệt ở một tầng lớp rất cao. Huống hồ công tử thân ở Chư Tinh Quần Đảo, đó là nơi chiến loạn lớn nhất Tinh Châu, người Chư Tinh Quốc đều là chiến sĩ bách chiến, tự nhiên chiến đấu ăn ý, mang đầy máu tanh và lãnh khốc, trong chiến đấu tràn ngập sát khí.
Sở Vân gật đầu:
- Lời Quái Tiên có lý. Chỉ là Đan Châu này cũng không hổ là lấy "Đan" làm tên. Chỉ trong một chút thời gian này, ta đã thấy bọn họ thay thế yêu vật, dùng các loại đan dược chữa thương. Trong tay mỗi người đều có một lượng lớn đan dược dự trữ. Công hiệu của những đan dược này thực sự rất rõ rệt.
Hạ Phàm Tiên Tử có cái nhìn hết sức thấu triệt đối với cục diện chiến đấu này:
- Ba con Thảo Mãng Sơn Hùng thú hoang dại này, tuy là Linh Yêu đỉnh phong, nhưng thời gian kéo dài, cứ tiếp tục bị tiêu hao như vậy, sớm muộn cũng sẽ bị chém giết.
Loại chiến thuật tiêu hao này nói đúng hơn chính là liều mạng khôi phục thể lực. Có các loại đan dược chữa thương, ngự yêu sư chiếm ưu thế vững vàng về phương diện này. Bởi vậy theo thời gian trôi qua, Thảo Mãng Sơn Hùng thú sẽ càng ngày càng yếu, cán cân thắng lợi sẽ dần dần chuyển sang phía ngự yêu sư.
Gầm…
Đúng lúc này, lại phát sinh dị biến.
Ba con Thảo Mãng Sơn Hùng thú bỗng nhiên đồng loạt há miệng thật rộng, phun ra ba luồng Thảo Hoả xanh biếc chói mắt.
Ngọn lửa hội tụ vào nhau, hình thành một cột lửa màu ngọc bích to gấp ba lần, hung hãn xuyên thủng trận tuyến phòng ngự của yêu vật, theo đó một con Linh Yêu, bốn con Đại Yêu đều gào thét lên thảm thiết trong ngọn lửa, cây cỏ trên người điên cuồng mọc lên, cuối cùng biến thành năm bức tượng cây cỏ với hình dạng khác nhau.
- Chết tiệt!
Sắc mặt thiếu niên mặc thanh sam áp trận kia lập tức biến đổi, từ hoảng loạn biến thành tức giận, mắng:
- Bọn nô tài chết tiệt các ngươi, làm việc thế nào đấy hả? Ngọn lửa này thiếu chút nữa đốt tới ta rồi!
Thiếu nữ mặc hoàng y kia thì vội vàng nói:
- Mau, mau ngăn cản ba con Thảo Mãng Sơn Hùng thú này cho ta, bọn chúng sắp đột phá vòng vây rồi.
Nhưng sự cân bằng giữa thực lực của song phương đã xảy ra biến hóa.
Vốn dĩ phía ngự yêu sư hết sức gian nan duy trì cục diện, hiện nay yêu vật trong tay đã chết non nửa, làm sao có thể ngăn cản Thảo Mãng Sơn Hùng thú đột phá vòng vây.
Bạn đang đọc truyện tại
Truyện YY
- http://truyenfull.vn
Song phương lại giằng co trong chốc lát, nam tử trung niên có tu vi cao nhất kia thấy trong tay mình chỉ còn lại hai con Linh Yêu đang lâm vào nguy hiểm, vội vã mở miệng hô lớn:
- Mời Tư Mã công tử và Công Tôn tiểu thư xuất thủ! Chúng ta khó có thể ngăn cản được.
Lại có người hô lớn:
- Tiểu thư và công tử, đều là cao thủ Dị Sĩ cấp. Chỉ cần một người xuất thủ là có thể chém giết ba con Thảo Mãng Sơn Hùng thú này. Nếu hai người đồng loạt xuất thủ thì có khả năng bắt sống được!
Sắc mặt Tư Mã công tử liền trầm xuống, lạnh giọng trách mắng:
- Hỗn xược! Bọn nô tài thấp hèn các ngươi lại dám chỉ thị bổn công tử làm việc ư?
Nữ tử mặc hoàng y kia hừ lạnh một tiếng:
- Quả thực là hồ đồ. Bách Gia Đan Hội sắp diễn ra, nếu Linh Yêu của chúng ta chết một con ở chỗ này thì các ngươi có đảm đương nổi không? Bạo đan, đều bạo đan hết cho ta! Đã đến lúc các ngươi cống hiến sinh mệnh cho gia chủ rồi!
- Tiểu thư...
Nữ tử mặc hoàng y hét lên chói tai:
- Hả? Còn lèo nhèo gì nữa? Hy sinh vì gia chủ là vinh quang của các ngươi. Người nhà của các ngươi sẽ được chiếu cố tốt.
Đám người còn lại kia, ai nấy đều biến sắc. Cuối cùng có người thở dài một tiếng, răng cắn chặt, tay bấm một đoạn thủ quyết.
Nhất thời sắc mặt hắn ửng đỏ lên, tinh quang trong mắt đại thịnh. Đồng thời con Đại Yêu mà hắn điều khiển cũng ngửa đầu gầm lên một tiếng, mắt thú nhuộm màu máu đỏ tươi, thân thể bành trướng to lên ba phần, tốc độ cũng nhanh hơn ba phần.
Những người còn lại đều lần lượt làm theo, nhất thời các ngự yêu sư cấp Tuấn Kiệt đều bộc lộ ra phong thái của cấp Dị Sĩ. Đồng thời sức chiến đấu của Đại Yêu cũng tăng vọt lên cấp số chuẩn Linh Yêu.
Lập tức, chiến cuộc xảy ra biến hóa long trời lở đất. Ba con Thảo Mãng Sơn Hùng thú đột phá vòng vây thất bại, bị bao quanh vây vào trong, bị đánh cho đầu không ngẩng lên được.
- Hả? Đây là thủ đoạn gì? Mạnh mẽ như vậy!
- Bạo đan? Hình như phải hy sinh sinh mệnh, điều này quả thực là chưa từng nghe qua...
- Nhưng chúng ta vẫn chưa thấy bọn họ dùng loại đan dược gì. Chỉ là bấm thủ quyết một lúc, cổ quái, thật cổ quái.
Nhìn thấy tình cảnh này, các nàng Cực Lạc Tiên Phi cũng bất giác nhỏ giọng nghị luận.
Thấy thế cục hiện trường đại biến, thiếu niên mặc thanh sam mừng như điên, kêu to:
- Bắt sống, bắt sống! Chúng ta phải trích lọc ra Mãng Tâm Thảo, Thảo Mãng Sơn Hùng thú chết thì không được, cần phải còn sống.
Nam tử trung niên kia đành phải cắn chặt răng, đáp lại một tiếng:
- Vâng, Tư Mã công tử!
Giết chết thì dễ, bắt sống lại khó. Những ngự yêu sư đang vây công này, tu vi tăng vọt, nhưng trong một nhất thời không thể thích ứng được sự đột biến về thực lực này, ngược lại khiến cho sự phối hợp giữa họ càng lộ ra sơ hở.
Một lát sau, hai con Thảo Mãng Sơn Hùng thú trọng thương bị bắt, còn lại một con thì lại đột phá vòng vây, ào ào chạy đi.
Nữ tử mặc hoàng y kêu to:
- Mau đuổi theo nó, phải bắt sống!
Một đám tôi tớ đang định đuổi theo, bỗng nhiên từng người lần lượt ngã quỵ xuống, thất khiếu chảy máu mà chết. Yêu vật của bọn họ cũng lần lượt mất hết tinh thần, trở thành yêu vật hoang dại, chạy loạn tứ tán.
Chỉ còn lại một mình nam tử trung niên kia, sắc mặt vô cùng tái nhợt, ngoại trừ Tư Mã công tử và Công Tôn tiểu thư ra, hắn là ngự yêu sư duy nhất không bạo đan.
Tư Mã công tử lớn tiếng quát lên:
- Mau đuổi theo, còn nhùng nhằng gì nữa? Đuổi không kịp ta hỏi tội ngươi!
Nam tử trung niên đành phải cắn chặt răng, cước bộ lảo đảo, mang theo hai con Linh Yêu bị thương nặng, men theo hướng Thảo Mãng Sơn Hùng thú chạy trốn, đuổi bám theo sau.
Hạ Phàm Tiên Tử vô cùng kinh ngạc kêu lên:
- Sở Vân công tử, con Thảo Mãng Sơn Hùng thú kia lại chạy tới chỗ chúng ta!
Con Thảo Mãng Sơn Hùng thú chạy trốn thục mạng, trong lúc hoảng loạn chạy bừa, đâm thẳng về phía bọn người Sở Vân.
- Để ta.
Sở Vân bước lên vài bước, vượt lên trước mọi người, ngầm điều động linh quang, ngưng tụ thành một bó, mạnh mẽ bùng phát nhằm vào con Thảo Mãng Sơn Hùng thú đang chạy tới.
Thảo Mãng Sơn Hùng thú đang bị thương nặng, cho dù là Linh Yêu đỉnh phong trong trạng thái hoàn mỹ, dưới linh áp Vương Cấp của Sở Vân thì cũng như chuột đụng phải mèo, không dám nhúc nhích.
Gầm...
Thảo Mãng Sơn Hùng thú hét thảm một tiếng, cảm thụ được linh áp Vương Cấp đột nhiên ập đến, liền té mạnh một cái, ầm một tiếng, tứ chi bủn rủn, nằm sõng soài trên mặt đất.
- Có người tới, chúng ta tiến vào tiên nang trước.
Thấy nam tử trung niên đuổi qua đây, các nàng Cực Lạc Tiên Phi liền điều động Hoan Hỷ thuyền, chở theo Quái Tiên, trốn vào thế giới tiên nang.
Dù sao, một đám nữ tử xinh như hoa như ngọc, cộng thêm một thường nhân cụt một tay, trong tình trạng yêu vật hoang dại đầy rẫy này, quả thực quá mức chói mắt.
Kiều Mạo là nô tài trung đẳng của nhà Công Tôn, từ nhỏ hắn đã được nhà Công Tôn nuôi nấng đào tạo. Hiện nay đã bốn mươi tám tuổi, là ngự yêu sư cấp Dị Sĩ, chỉ là tu vi đã vướng lại ở mức này hơn mười năm nay. Có lẽ cả đời cũng không thể tiến thêm được nữa.
- Nhất định phải bắt sống con Thảo Mãng Sơn Hùng thú này!
Trong lòng hắn vô cùng nôn nóng, nghĩ đến các thuộc hạ bạo đan vô cùng thê thảm, hắn càng đau nhói vạn phần. Các huynh đệ này thường ngày nói cười với hắn, cùng chung gánh vác hoạn nạn, hôm nay lại chết hết không còn một người.
- Hả? Đã chết rồi sao?
Thấy Thảo Mãng Sơn Hùng thú bỗng nhiên dừng lại, ngã nhào trên mặt đất không nhúc nhích, trong lòng Kiều Mạo đột nhiên trầm xuống.
Công Tôn tiểu thư muốn thu thập Mãng Tâm Thảo, loại dược liệu quý giá này cần phải được trích ra từ trên người Thảo Mãng Sơn Hùng thú còn sống. Nếu như Thảo Mãng Sơn Hùng thú đã chết, hắn lấy gì đi phục mệnh?
- Ba con Thảo Mãng Sơn Hùng thú này là dùng tính mạng của hơn mười huynh đệ để đổi lấy. Không, tuyệt không có thể chết như vậy được.
Trong lòng Kiều Mạo gào lên, sắc mặt hắn trắng bệch, hai mắt thì đầy rẫy tơ máu, dường như hắn đang trở nên điên cuồng.
- Đây là...
Đột nhiên hắn dừng bước, trên mặt hiện lên vẻ hoảng sợ.
Hắn nhìn thấy Sở Vân.
Sở Vân toàn thân bạch y, ngọc thụ lâm phong, trác tuyệt hơn người. Lúc này đang đứng phía trước con Thảo Mãng Sơn Hùng thú, ánh mắt lạnh lùng nhìn con man thú trước mặt.
Con man thú hung hãn này, vốn bởi vì nguy cơ chịu chết nên càng có vẻ điên cuồng hơn.
Nhưng lúc này lại nằm bẹp trên mặt đất, toàn thân run rẩy, hai mắt như hai cái đèn ***g lộ ra vẻ vô cùng sợ hãi. Nó bất lực nhìn Sở Vân, trong miệng phát ra tiếng kêu ư ử, giống như con chó con mèo đang lấy lòng chủ nhân của mình.
Kiều Mạo ngây ra như phỗng!
- Người kia là ai?
Trong lòng Kiều Mạo luôn quanh quẩn nghi vấn này.
Có thể khiến cho một con Thảo Mãng Sơn Hùng thú đang thương nặng đến điên cuồng phải hoảng sợ như vậy, lẽ nào hắn dùng qua linh áp? Ít nhất cũng phải là cường giả Quân Cấp thì mới có thể thôi động linh áp, lẽ nào hắn là ngự yêu sư Quân Cấp?
Suy đoán ấy thoáng hiện lên trong đầu, nhưng rất nhanh lại bị Kiều Mạo tự mình phủ định:
- Không giống. Hắn tuổi còn trẻ như vậy, sao có thể là cường giả Quân Cấp? Điều này phi thực tế. Như vậy thì hắn cuối cùng đã dùng thủ đoạn gì để có thể khiến cho Thảo Mãng Sơn Hùng thú sợ hãi như vậy?
Cho dù dùng thủ đoạn gì thì Kiều Mạo cũng có thể cảm giác rõ ràng sự cường đại của Sở Vân. Bên người Sở Vân không có yêu vật vờn quanh, thế nhưng trong thần sắc lãnh đạm lại lộ ra vẻ vô cùng tự tin. Loại khí chất này khiến Kiều Mạo càng cảm thấy Sở Vân sâu không lường được.
Lúc này, Công Tôn tiểu thư cũng chạy vội tới:
- Kiều Mạo, ngươi ngây ngốc ra đó làm chi! Còn không mau động thủ?
Sau đó, nàng cũng liền phát hiện Sở Vân, chân mày nhướng lên, ngữ khí bực bội trách mắng:
- Ngươi là ai?
Bình luận facebook