Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 203-8: Mị lực của Tinh Vân (8)
Tinh Vân cười đến xán lạn, nhướng mày nói: “Đúng đó. Mau phụ chị một tay nấu ăn đi nào.”
Amy liền vui vẻ nói: “Được, em sẽ giúp chị làm cho thật nhanh.”
Tinh Vân nói xong liền mở công thức ra, đọc qua một loạt tên các loại đậu nhờ Amy mang đi ngâm, còn bản thân mình thì nhanh chóng mở email ra nhắn một cái tin cho Bảo Vy bằng mật mã của riêng hai người. Sau đó cô còn cẩn thận xóa đi tin gửi đi.
Amy đang giúp Tinh Vân ngâm đậu thì liền ngẩng lên nói: “Chị Tinh Vân, chị dùng email để gửi thư không sợ bà béo ấy biết sao?”
Tinh Vân mỉm cười nói: “Chị không dùng email của chị bởi vì chị không biết mật mã của email bà ấy thì sẽ không thể đăng nhập lại. Cho nên chị dùng trực tiếp email của bà ấy để gửi thư. Gửi xong rồi xóa, đồng thời nhắn bên kia đừng gửi lại thì bà ấy sẽ không hay không biết.”
Amy nghe xong lời giải thích của Tinh Vân thì liền nói: “Chị Tinh Vân, chị vừa thông minh vừa chu đáo. Trong trường hợp này mà chị vẫn bình tĩnh xử lý vấn đề. Làm việc thì rõ ràng đâu ra đó, dự trù mọi tình huống một cách cẩn thận. Không có lỗ mãng như em. Chẳng trách anh ấy hay nói em ngốc.”
Tinh Vân cầm công thức nhìn qua một lượt rồi bắt đầu bắt tay vào nấu ăn. Cô vừa thái thịt vừa hỏi lại: “Anh ấy mà em nói là Thế Khang hay sao?”
Nhìn thấy Amy khẽ gật đầu, Tinh Vân lại mỉm cười nói tiếp: “Em không tài giỏi thì sao em có thể giúp dượng Khang làm việc tốt như vậy? Nếu không có em thì tất cả chúng ta đều không có cơ hội thoát ra ngoài. Mỗi người đều có một năng khiếu, một kiểu thông minh riêng. Dượng Khang nói em ngốc là vì em quá ngây thơ và trong sáng chứ không phải đánh giá trí tuệ của em đâu.”
Amy nghe xong liền cảm thấy vui, cô dịu giọng nói lại: “Lúc nào nói chuyện với chị, em cũng cảm thấy rất thoải mái và không bị bất kỳ áp lực nào. Chị quả thật là có sức hút giao tiếp hơn người. Giống như một loại mị lực vậy.”
Tinh Vân được khen liền mỉm cười nói: “Càng tiếp xúc với em chị càng thích em. Em cũng có mị lực hơn người cho nên mới khiến cho Lập tổng uy danh lẫy lừng điên cuồng chối bỏ tất cả mĩ nhân thiên hạ để chung tình với em.”
Nghe Tinh Vân phóng đại về chuyện này, Amy liền phì cười. Đoạn cô lại trầm tư nói: “Nhắc đến anh ấy, em thật nhớ. Mới một ngày xa nhau mà như thiên thu vậy.”
Tinh Vân mỉm cười nói: “Vợ chồng trẻ mới cưới thì thường như vậy.”
Amy liền tò mò thăm dò: “Vậy lúc anh chị mới cưới nhau thì có như vậy không?”
Tinh Vân vừa nấu ăn vừa nói: “Lúc mới quen thì cũng đã để hình ảnh của anh ấy trong lòng. Cũng có nhiều nhung nhớ và ảo tưởng. Về sau thì càng lúc càng sâu đậm hơn đến mức không thể từ bỏ được.”
Amy im lặng lắng nghe câu chuyện của Tinh Vân, nghe xong cô cũng không ngờ Tinh Vân và Đoàn Nam Phong lại trải qua nhiều chuyện như vậy. Đến bây giờ cô mới hiểu vì sao năm đó ở Mĩ ai cũng biết Đoàn Nam Phong yêu Lưu Uyển Linh nhưng về sau lại đi cưới “thiên kim bạc tỉ”. Thì ra “thiên kim bạc tỉ” cũng trải qua rất nhiều khó khăn và có câu chuyện của riêng mình.
Amy đang mải đứng nghĩ ngợi thì Tinh Vân đã nấu xong bữa ăn khuya cho “chủ nhân”. Nhìn qua mâm thức ăn, Amy chỉ có thể tròn mắt kêu lên: “Nhìn đẹp quá, giống y như hình luôn.”
Tinh Vân nhúng vai miễn cưỡng nói: “Hy vọng hắn ăn no cái bụng rồi thì đi ngủ, đừng phiền chúng ta nữa.”
Amy đang đói bụng cũng không cầm được lòng, liền nói: “Em cũng muốn ăn.”
Tinh Vân mỉm cười nói: “Vậy em ở đây ăn trước, chị mang khay thức ăn lên cho hắn rồi quay về nhanh ăn cùng em.”
Amy nghe xong liền nói: “Chị Tinh Vân, làm vậy sao được. Để em đi cùng chị.”
Tinh Vân mỉm cười nói: “Không cần phải hai người đi đâu, em ở đây giúp chị dọn dẹp và lau chùi nhà bếp đi.”
Amy nghe xong liền gật đầu đồng ý nói: “Được, vậy để em đi lau chùi nha. Chị đi nhanh rồi về.”
Tinh Vân mỉm cười rồi bê mâm thức ăn ra cửa bếp. Lúc này, cô mới ý thức được rằng mình không biết phòng của Oda ở đâu cho nên không biết đi vê hướng nào. Cuối cùng sau một lúc đắn đo suy nghĩ, Tinh Vân quyết định đánh liều đi đến nơi có đèn sáng nhất tòa thành. May mắn thay, Tinh Vân lại đoán đúng. Tuy nơi này không phải là phòng ở của Oda nhưng hiện tại hắn đang ở đây để nói chuyện với mẹ mình.
Xung quanh bốn bề yên tĩnh không một bóng người, Oda cao cao tại thượng đứng trên bục cao cho nên từ xa Tinh Vân đã nhìn thấy hắn. Cô bước đến gần, leo lên mấy bấc thang thì nghe được tiếng hắn đang nói chuyện. Cô không hiểu hắn nói gì nhưng nghe qua ngữ điệu thì cô đoán hắn đang tâm sự cùng ai đó.
- ---
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ và đừng quên bấm like nhé!
Bão 10 chương rồi và đang trên đường đi tiếp 13 chương nữa. Nếu các bạn chăm chỉ bấm like và để lại bình luận thì lượt HOT sẽ sớm lên 7M, như vậy lại có thêm bão 7 chương nữa nha.
Amy liền vui vẻ nói: “Được, em sẽ giúp chị làm cho thật nhanh.”
Tinh Vân nói xong liền mở công thức ra, đọc qua một loạt tên các loại đậu nhờ Amy mang đi ngâm, còn bản thân mình thì nhanh chóng mở email ra nhắn một cái tin cho Bảo Vy bằng mật mã của riêng hai người. Sau đó cô còn cẩn thận xóa đi tin gửi đi.
Amy đang giúp Tinh Vân ngâm đậu thì liền ngẩng lên nói: “Chị Tinh Vân, chị dùng email để gửi thư không sợ bà béo ấy biết sao?”
Tinh Vân mỉm cười nói: “Chị không dùng email của chị bởi vì chị không biết mật mã của email bà ấy thì sẽ không thể đăng nhập lại. Cho nên chị dùng trực tiếp email của bà ấy để gửi thư. Gửi xong rồi xóa, đồng thời nhắn bên kia đừng gửi lại thì bà ấy sẽ không hay không biết.”
Amy nghe xong lời giải thích của Tinh Vân thì liền nói: “Chị Tinh Vân, chị vừa thông minh vừa chu đáo. Trong trường hợp này mà chị vẫn bình tĩnh xử lý vấn đề. Làm việc thì rõ ràng đâu ra đó, dự trù mọi tình huống một cách cẩn thận. Không có lỗ mãng như em. Chẳng trách anh ấy hay nói em ngốc.”
Tinh Vân cầm công thức nhìn qua một lượt rồi bắt đầu bắt tay vào nấu ăn. Cô vừa thái thịt vừa hỏi lại: “Anh ấy mà em nói là Thế Khang hay sao?”
Nhìn thấy Amy khẽ gật đầu, Tinh Vân lại mỉm cười nói tiếp: “Em không tài giỏi thì sao em có thể giúp dượng Khang làm việc tốt như vậy? Nếu không có em thì tất cả chúng ta đều không có cơ hội thoát ra ngoài. Mỗi người đều có một năng khiếu, một kiểu thông minh riêng. Dượng Khang nói em ngốc là vì em quá ngây thơ và trong sáng chứ không phải đánh giá trí tuệ của em đâu.”
Amy nghe xong liền cảm thấy vui, cô dịu giọng nói lại: “Lúc nào nói chuyện với chị, em cũng cảm thấy rất thoải mái và không bị bất kỳ áp lực nào. Chị quả thật là có sức hút giao tiếp hơn người. Giống như một loại mị lực vậy.”
Tinh Vân được khen liền mỉm cười nói: “Càng tiếp xúc với em chị càng thích em. Em cũng có mị lực hơn người cho nên mới khiến cho Lập tổng uy danh lẫy lừng điên cuồng chối bỏ tất cả mĩ nhân thiên hạ để chung tình với em.”
Nghe Tinh Vân phóng đại về chuyện này, Amy liền phì cười. Đoạn cô lại trầm tư nói: “Nhắc đến anh ấy, em thật nhớ. Mới một ngày xa nhau mà như thiên thu vậy.”
Tinh Vân mỉm cười nói: “Vợ chồng trẻ mới cưới thì thường như vậy.”
Amy liền tò mò thăm dò: “Vậy lúc anh chị mới cưới nhau thì có như vậy không?”
Tinh Vân vừa nấu ăn vừa nói: “Lúc mới quen thì cũng đã để hình ảnh của anh ấy trong lòng. Cũng có nhiều nhung nhớ và ảo tưởng. Về sau thì càng lúc càng sâu đậm hơn đến mức không thể từ bỏ được.”
Amy im lặng lắng nghe câu chuyện của Tinh Vân, nghe xong cô cũng không ngờ Tinh Vân và Đoàn Nam Phong lại trải qua nhiều chuyện như vậy. Đến bây giờ cô mới hiểu vì sao năm đó ở Mĩ ai cũng biết Đoàn Nam Phong yêu Lưu Uyển Linh nhưng về sau lại đi cưới “thiên kim bạc tỉ”. Thì ra “thiên kim bạc tỉ” cũng trải qua rất nhiều khó khăn và có câu chuyện của riêng mình.
Amy đang mải đứng nghĩ ngợi thì Tinh Vân đã nấu xong bữa ăn khuya cho “chủ nhân”. Nhìn qua mâm thức ăn, Amy chỉ có thể tròn mắt kêu lên: “Nhìn đẹp quá, giống y như hình luôn.”
Tinh Vân nhúng vai miễn cưỡng nói: “Hy vọng hắn ăn no cái bụng rồi thì đi ngủ, đừng phiền chúng ta nữa.”
Amy đang đói bụng cũng không cầm được lòng, liền nói: “Em cũng muốn ăn.”
Tinh Vân mỉm cười nói: “Vậy em ở đây ăn trước, chị mang khay thức ăn lên cho hắn rồi quay về nhanh ăn cùng em.”
Amy nghe xong liền nói: “Chị Tinh Vân, làm vậy sao được. Để em đi cùng chị.”
Tinh Vân mỉm cười nói: “Không cần phải hai người đi đâu, em ở đây giúp chị dọn dẹp và lau chùi nhà bếp đi.”
Amy nghe xong liền gật đầu đồng ý nói: “Được, vậy để em đi lau chùi nha. Chị đi nhanh rồi về.”
Tinh Vân mỉm cười rồi bê mâm thức ăn ra cửa bếp. Lúc này, cô mới ý thức được rằng mình không biết phòng của Oda ở đâu cho nên không biết đi vê hướng nào. Cuối cùng sau một lúc đắn đo suy nghĩ, Tinh Vân quyết định đánh liều đi đến nơi có đèn sáng nhất tòa thành. May mắn thay, Tinh Vân lại đoán đúng. Tuy nơi này không phải là phòng ở của Oda nhưng hiện tại hắn đang ở đây để nói chuyện với mẹ mình.
Xung quanh bốn bề yên tĩnh không một bóng người, Oda cao cao tại thượng đứng trên bục cao cho nên từ xa Tinh Vân đã nhìn thấy hắn. Cô bước đến gần, leo lên mấy bấc thang thì nghe được tiếng hắn đang nói chuyện. Cô không hiểu hắn nói gì nhưng nghe qua ngữ điệu thì cô đoán hắn đang tâm sự cùng ai đó.
- ---
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ và đừng quên bấm like nhé!
Bão 10 chương rồi và đang trên đường đi tiếp 13 chương nữa. Nếu các bạn chăm chỉ bấm like và để lại bình luận thì lượt HOT sẽ sớm lên 7M, như vậy lại có thêm bão 7 chương nữa nha.
Bình luận facebook