Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 203-12: Mị lực của Tinh Vân (12)
Amy gật đầu nói: “Đúng đó. Nhưng mà... nếu hắn muốn Osaze chết để cướp vị trí người đứng đầu gia tộc Mohamed thì sao không bắn một phát cho xong?”
“Có lẽ là hắn còn phân vân.” - Tinh Vân nghĩ ngợi một lúc liền đáp.
Amy gật đầu nói: “Đúng, đúng là như vậy. Hắn vẫn còn phân vân tình cảm anh em của hắn và Osaze. Trước đây Osaze cũng từng nói tình cảm anh em của họ lúc nhỏ rất tốt phải không?”
Tinh Vân gật đầu nói: “Có lẽ bây giờ là lúc hắn đang phân vân về chuyện giết Osaze.”
Amy chán nản thở dài nói: “Hắn phân vân thì cứ việc phân vân, sao lại nhốt chúng ta ở đây chứ?”
Tinh Vân nghe đến đây liền nói: “Hy vọng Bảo Vy sẽ sớm đọc được email của chị để nhanh đến cứu chúng ta. Tên Oda đó hôm nay có nhiều câu nói khiến chị thấy nghi ngại quá.”
Amy chớp chớp mắt dụ khi Tinh Vân kể ra chuyện hôm nay với Oda. Sau khi nghe xong cô liền chậc lưỡi nói: “Theo kinh nghiệm yêu đương non nớt - mới hai người của em thì em có thể xác định rằng hắn ta có ý với chị. Nếu lỡ hắn muốn cưới chị thì sao?”
Tinh Vân thểu não nói: “Dorothy, em đừng dọa chị. Chị vừa kết hôn hồi đầu năm và trước sau chỉ yêu một mình anh ấy thôi. Không nghĩ đến ai khác.”
Amy thè lưỡi trêu chọc: “Thú nhận thẳng thắn luôn kìa.”
Tinh Vân hất mặt nói: “Đúng rồi, chị đối với anh ấy là tình yêu không dấu diếm. Yêu nhau cũng từ rất lâu rồi.”
Amy nhướng mày gật gù hỏi lại: “Vậy còn cái anh ở căn nhà gỗ trên đồi chong chóng thì sao? Chị có thích anh ấy không?”
Tinh Vân nghe Amy nhắc đến Minh Hàn thì liền thở dài nói: “Chị đối với Minh Hàn có nợ nhiều hơn là những thứ khác.”
Amy gật gù hỏi thêm: “Nếu chị không gặp anh Phong trước thì chị có cho anh Minh Hàn đó một cơ hội hay không?”
Tinh Vân kiên định lắc đầu: “Không.”
Rồi cô giải thích thêm: “Trước khi gặp anh Phong, cũng có nhiều bạn nam tỏ tình với chị nhưng chị đều cảm thấy đó không phải là người mình muốn chờ mặc dù cũng không biết mình chờ cái gì. Cho đến một ngày, người đó tự nhiên xuất hiện như từ trên trời rơi xuống và bất tri bất giác trở thành người đàn ông đầu tiên của chị khiến chị không bỏ được cũng không muốn bỏ.”
Ngừng một chút, Tinh Vân lại nói tiếp: “Giữa chị và anh ấy giống như là có một sợi dây định mệnh ràng buộc lại với nhau khiến chị không hiểu được vì sao cứ đâm đầu lao vào tình cảm ấy.”
Amy nghe đến đây thì liền nói: “Em hiểu rồi. Tất cả đều là do số phận an bày, muốn trốn cũng không trốn được.”
Tinh Vân mỉm cười gật đầu nói: “Đúng đó, đã trót mang nợ thì phải trả cho đúng người. Không thể trả nhầm được.”
Amy nghe xong liền ôm bụng cười. Cô tự nghĩ lại mối quan hệ của cô và Lập Thế Khang, giữa cô và Lâm Cát Vũ rồi chiêm nghiệm lại những gì xảy ra trong đời mình. Quả đúng là nợ đòi thì không tránh được. Giữa cô và Lâm Cát Vũ thiếu nhất chính là một chữ “nợ”. Dẫu sao bây giờ hắn cũng đã yên bề gia thất với người chị trên danh nghĩa của cô, cũng coi như là người trong một nhà.
Còn Lập Thế Khang sao? Cái tên mặt sắt đáng ghét, ác ma lạnh lùng nhưng tuyệt nhiên lại
quá đẹp trai. Amy nghĩ đến gương mặt của anh thì vẻ mặt liền bừng sáng, mãn nguyện nở nụ cười tươi rói.
Tinh Vân ngồi bên cạnh thấy vậy liền tò mò hỏi: “Nghĩ đến dượng Khang hay sao mà em cười tươi như vậy?”
Amy bị nói trúng thì liền cúi mặt giấu đi vẻ xấu hổ. Tinh Vân biết mình đoán đúng cho nên tủm tỉm cười trêu chọc Amy.
Một lúc sau, Amy lại hỏi cô: “Chị Tinh Vân, chị thích anh Phong ở điểm gì nhất?”
Tinh Vân nghe xong câu hỏi thì hơi ngẩng ra một chút. Cuối cùng cô quyết định nói thật: “Đẹp trai.”. Bạn đang đọc truyện tại ++ TRUMtru yen. o r g ++
Amy nghe xong liền che miệng cười, bởi vì cô thật muốn rú lên rằng cô yêu Lập Thế Khang cũng vì cái gương mặt điên đảo chúng sinh của hắn.
Tinh Vân nhìn thấy gương mặt tươi cười của Amy thì liền phỏng đoán: “Nhìn em cười sảng khoái mãn nguyện như vậy, có phải là em cũng thích dượng Khang vì điểm này không?”
Amy thành thật gật đầu, mỉm cười đáp: “Đúng là lúc đầu em chú ý đến anh ấy là vì điểm này nhưng về sau cảm thấy đàn ông như anh ấy không phải một cô nhi như em có thể với tới được cho nên em đã từ bỏ.”
Tinh Vân im lặng lắng nghe câu chuyện của Amy. Đây cũng là lần đầu tiên cô nghe chính miệng Amy kể về mối quan hệ của cô với Lập Thế Khang và Lâm Cát Vũ chứ không phải nghe qua người khác nói hay phỏng đoán. Càng nói chuyện với Amy, Tinh Vân càng nhận ra được cô là một cô gái có tâm hôn đơn thuần. Giữa cô và Dorothy mà Tinh Vân gặp trước đây, không khác xa nhau là mấy. Nếu có khác thì chỉ khác ở chỗ tài năng võ thuật và sự nhạy bén tránh né cạm bẫy của cô thật phi phàm so với Dorothy yếu đuối mà thôi.
Hai chị em ngồi tâm sự với nhau cho đến khi trời gần sáng vẫn chưa hết chuyện. Cơn buồn ngủ dường như cũng không còn nhưng một ngày vất vả đang chờ họ phía trước. Chỉ là, có một sự thay đổi không hề nhỏ trong ngày thứ hai của Tinh Vân và Amy tại cái tòa thành quái quỷ này.
- --
ĐỪNG QUÊN BẤM LIKE NHA CÁC TÌNH YÊU!
“Có lẽ là hắn còn phân vân.” - Tinh Vân nghĩ ngợi một lúc liền đáp.
Amy gật đầu nói: “Đúng, đúng là như vậy. Hắn vẫn còn phân vân tình cảm anh em của hắn và Osaze. Trước đây Osaze cũng từng nói tình cảm anh em của họ lúc nhỏ rất tốt phải không?”
Tinh Vân gật đầu nói: “Có lẽ bây giờ là lúc hắn đang phân vân về chuyện giết Osaze.”
Amy chán nản thở dài nói: “Hắn phân vân thì cứ việc phân vân, sao lại nhốt chúng ta ở đây chứ?”
Tinh Vân nghe đến đây liền nói: “Hy vọng Bảo Vy sẽ sớm đọc được email của chị để nhanh đến cứu chúng ta. Tên Oda đó hôm nay có nhiều câu nói khiến chị thấy nghi ngại quá.”
Amy chớp chớp mắt dụ khi Tinh Vân kể ra chuyện hôm nay với Oda. Sau khi nghe xong cô liền chậc lưỡi nói: “Theo kinh nghiệm yêu đương non nớt - mới hai người của em thì em có thể xác định rằng hắn ta có ý với chị. Nếu lỡ hắn muốn cưới chị thì sao?”
Tinh Vân thểu não nói: “Dorothy, em đừng dọa chị. Chị vừa kết hôn hồi đầu năm và trước sau chỉ yêu một mình anh ấy thôi. Không nghĩ đến ai khác.”
Amy thè lưỡi trêu chọc: “Thú nhận thẳng thắn luôn kìa.”
Tinh Vân hất mặt nói: “Đúng rồi, chị đối với anh ấy là tình yêu không dấu diếm. Yêu nhau cũng từ rất lâu rồi.”
Amy nhướng mày gật gù hỏi lại: “Vậy còn cái anh ở căn nhà gỗ trên đồi chong chóng thì sao? Chị có thích anh ấy không?”
Tinh Vân nghe Amy nhắc đến Minh Hàn thì liền thở dài nói: “Chị đối với Minh Hàn có nợ nhiều hơn là những thứ khác.”
Amy gật gù hỏi thêm: “Nếu chị không gặp anh Phong trước thì chị có cho anh Minh Hàn đó một cơ hội hay không?”
Tinh Vân kiên định lắc đầu: “Không.”
Rồi cô giải thích thêm: “Trước khi gặp anh Phong, cũng có nhiều bạn nam tỏ tình với chị nhưng chị đều cảm thấy đó không phải là người mình muốn chờ mặc dù cũng không biết mình chờ cái gì. Cho đến một ngày, người đó tự nhiên xuất hiện như từ trên trời rơi xuống và bất tri bất giác trở thành người đàn ông đầu tiên của chị khiến chị không bỏ được cũng không muốn bỏ.”
Ngừng một chút, Tinh Vân lại nói tiếp: “Giữa chị và anh ấy giống như là có một sợi dây định mệnh ràng buộc lại với nhau khiến chị không hiểu được vì sao cứ đâm đầu lao vào tình cảm ấy.”
Amy nghe đến đây thì liền nói: “Em hiểu rồi. Tất cả đều là do số phận an bày, muốn trốn cũng không trốn được.”
Tinh Vân mỉm cười gật đầu nói: “Đúng đó, đã trót mang nợ thì phải trả cho đúng người. Không thể trả nhầm được.”
Amy nghe xong liền ôm bụng cười. Cô tự nghĩ lại mối quan hệ của cô và Lập Thế Khang, giữa cô và Lâm Cát Vũ rồi chiêm nghiệm lại những gì xảy ra trong đời mình. Quả đúng là nợ đòi thì không tránh được. Giữa cô và Lâm Cát Vũ thiếu nhất chính là một chữ “nợ”. Dẫu sao bây giờ hắn cũng đã yên bề gia thất với người chị trên danh nghĩa của cô, cũng coi như là người trong một nhà.
Còn Lập Thế Khang sao? Cái tên mặt sắt đáng ghét, ác ma lạnh lùng nhưng tuyệt nhiên lại
quá đẹp trai. Amy nghĩ đến gương mặt của anh thì vẻ mặt liền bừng sáng, mãn nguyện nở nụ cười tươi rói.
Tinh Vân ngồi bên cạnh thấy vậy liền tò mò hỏi: “Nghĩ đến dượng Khang hay sao mà em cười tươi như vậy?”
Amy bị nói trúng thì liền cúi mặt giấu đi vẻ xấu hổ. Tinh Vân biết mình đoán đúng cho nên tủm tỉm cười trêu chọc Amy.
Một lúc sau, Amy lại hỏi cô: “Chị Tinh Vân, chị thích anh Phong ở điểm gì nhất?”
Tinh Vân nghe xong câu hỏi thì hơi ngẩng ra một chút. Cuối cùng cô quyết định nói thật: “Đẹp trai.”. Bạn đang đọc truyện tại ++ TRUMtru yen. o r g ++
Amy nghe xong liền che miệng cười, bởi vì cô thật muốn rú lên rằng cô yêu Lập Thế Khang cũng vì cái gương mặt điên đảo chúng sinh của hắn.
Tinh Vân nhìn thấy gương mặt tươi cười của Amy thì liền phỏng đoán: “Nhìn em cười sảng khoái mãn nguyện như vậy, có phải là em cũng thích dượng Khang vì điểm này không?”
Amy thành thật gật đầu, mỉm cười đáp: “Đúng là lúc đầu em chú ý đến anh ấy là vì điểm này nhưng về sau cảm thấy đàn ông như anh ấy không phải một cô nhi như em có thể với tới được cho nên em đã từ bỏ.”
Tinh Vân im lặng lắng nghe câu chuyện của Amy. Đây cũng là lần đầu tiên cô nghe chính miệng Amy kể về mối quan hệ của cô với Lập Thế Khang và Lâm Cát Vũ chứ không phải nghe qua người khác nói hay phỏng đoán. Càng nói chuyện với Amy, Tinh Vân càng nhận ra được cô là một cô gái có tâm hôn đơn thuần. Giữa cô và Dorothy mà Tinh Vân gặp trước đây, không khác xa nhau là mấy. Nếu có khác thì chỉ khác ở chỗ tài năng võ thuật và sự nhạy bén tránh né cạm bẫy của cô thật phi phàm so với Dorothy yếu đuối mà thôi.
Hai chị em ngồi tâm sự với nhau cho đến khi trời gần sáng vẫn chưa hết chuyện. Cơn buồn ngủ dường như cũng không còn nhưng một ngày vất vả đang chờ họ phía trước. Chỉ là, có một sự thay đổi không hề nhỏ trong ngày thứ hai của Tinh Vân và Amy tại cái tòa thành quái quỷ này.
- --
ĐỪNG QUÊN BẤM LIKE NHA CÁC TÌNH YÊU!