Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 207-5: Cuộc chiến cuối cùng (5)
Oda cười cười nhìn Tinh Vân, trong ánh mắt hàm chứa biết bao yêu thương trìu mến.
Tinh Vân cúi mặt né tránh ánh mắt nhiều tình ý của anh, rồi chậm rãi nói tiếp: “Tôi biết anh vốn không phải người xấu. Osaze nói với tôi lúc nhỏ anh và cậu ấy rất thân thiết với nhau. Chẳng qua là vì những người kia không tốt nên đã cướp hết lấy hết những cái đáng ra nên thuộc về anh. Cho nên anh mới ra tay với cậu ấy.”
Oda nghe Tinh Vân nhắc về Osaze thì chỉ hừ nhẹ một tiếng, tỏ ý không muốn nghe tiếp. Tuy nhiên Tinh Vân vẫn cố nói thêm: “Oda, anh thả Osaze ra đi. Để lâu hơn tôi sợ cậu ấy không chịu nổi.”
Oda nghe thấy lời Tinh Vân thì liền quay lưng bỏ đi. Tinh Vân lại tiếp tục chạy theo anh để thuyết phục: “Osaze dù sao cũng là em của anh. Người dưng anh còn giúp đỡ nói chi là ruột thịt. Nếu cậu ấy chết thì anh nhất định sẽ hối hận.”
Oda nghe xong liền quay lại nói lớn với cô rằng: “Tôi không phải người tốt, nếu không phải vì em tôi đã không cứu đám dân tị nạn đó.”
Tinh Vân nghe xong chưa kịp trả lời thì Oda liền lớn tiếng nói tiếp: “Còn nữa, nó có chết tôi cũng không hối hận. Không bao giờ hối hận.”
Nói xong anh liền đi thẳng một nước bỏ lại Tinh Vân một mình đứng im tại chỗ. Tinh Vân biết lần này Oda đã nổi giận thật sự. Có lẽ những điều mà mẹ con anh trải qua lớn hơn sự tưởng tượng của Tinh Vân rất nhiều. Thù hận đâu phải là cái nói buông sẽ có thể buông được dễ dàng.
Hôm đó, sau khi xong xuôi công việc ở ngôi làng thì trời đã rất muộn. Mọi người trong đó có cả Oda khi quay về tòa thành thì đã bước sang ngày mới. Vì việc ở ngôi làng mà tòa thành chưa kịp trang hoàng chuẩn bị cho hôn lễ cho nên Oda đành lùi ngày tổ chức hôn lễ sang tuần sau.
Tinh Vân và Amy nghe được tin này liền hớn hở ra mặt. Oda nhìn gương mặt hớn ha hớn hở của cô thì liền cảnh cáo vào tai cô: “Em không trốn được đâu. Tôi dời ngày là vì muốn giải quyết xong chuyện của đám dân tị nạn đó và cũng để có thời gian may lại trang phục cưới.”
Tinh Vân mặc kệ hắn vì lý do gì. Hiện tại vẫn có thể kéo thêm vài ngày chờ Bảo Vy đọc được email để đến cứu cô. Chỉ cần vậy là được.
Lúc Tinh Vân và Amy quay về phòng được một lúc thì bà Doja gõ cửa xin được gặp. Tinh Vân ra mở cửa thì thấy bà đưa đến cho cô một chiếc hộp nhỏ rồi nhẹ giọng nói: “Chủ nhân sai tôi mang ít thuốc xoa đến cho phu nhân. Ngài ấy nói cả ngày hôm nay người đã vất vả nên chắc cơ thể không dễ chịu gì. Xoa loại thuốc này vào sẽ đỡ nhức mỏi hơn.”
Tinh Vân nhìn hộp thuộc trên tay ba Doja rồi mỉm cười nói cám ơn. Sau khi giao hộp thuộc cho Tinh Vân, bà Doja liền rào đón: “Có chuyện này tôi không biết có nên nói hay không?”
Tinh Vân mỉm cười đáp: “Có chuyện gì dì cứ nói đi.”
Bà Doja nghe xong khẽ gật đầu rồi chậm rãi nói: “Thật ra mấy hôm trước chủ nhân đã thả cậu Osaze ra rồi mời bác sĩ đến khám cho cậu ấy. Bây giờ cậu ấy vẫn đang nghỉ ngơi ở nhà trên bên cạnh phòng của chủ nhân. Mấy hôm nay vì lo tổ chức hôn lễ nên chủ nhân sợ ôn ào đến cậu ấy thành ra đã chuyển cậu ấy ra phía sau vườn của biật thự này. Bất cứ lúc nào phu nhân cũng có thể đến thăm.”
Tinh Vân nghe xong liền hỏi lại: “Anh ấy bảo bà nói với tôi chuyện này sao?”
Bà Doja lắc đầu nói: “Không phải. Chuyện là do lúc chiều tôi tình cờ nghe được chủ nhân và người nói về cậu Osaze. Sau đó tôi nhìn thấy ngài ấy khó chịu bỏ đi cho nên tôi đoán chắc phu nhân đã hiểu lầm ngài ấy.”
Tinh Vân nghe xong liền khẽ chớp mắt mà không nói thêm gì nữa. Cho đến khi bà Doja chào cô để rời đi, cô mới giật mình hỏi với theo: “Vết thương ở tay của anh ấy thế nào rồi?”
Bà Doja mỉm cười hài hòa đáp: “Bác sĩ vừa đến khám cho ngài ấy. Hiện giờ chắc ngài ấy đã đi nghỉ. Phu nhân cũng hãy nghỉ ngơi sớm đi.”
Tinh Vân nặng nề bước từng bước quay trở lại giường của mình, trong lòng cô mãi không dứt ra được suy nghĩ về chuyện của Osaze và Oda. Amy thấy Tinh Vân thờ người thì liền hỏi thăm: “Chị à, có chuyện gì sao? Cái hộp này chứa cái gì vậy?”
Tinh Vân lúc này mới quay mặt sang nhìn cô, mỉm cười nhẹ giọng nói: “Đây là thuốc xoa mà bà Doja mang tới. Em cũng lấy xoa đi, hôm nay chạy tới chạy lui chắc là toàn thân của em cũng đau lắm phải không?”
- --
Hi các bạn!
Hạc Giấy đã nhận được xu thưởng của các bạn rồi. Tấm lòng của các bạn mình xin ghi nhận. Mình biết ở đây có rất nhiều bạn yêu thích bộ truyện này của mình và muốn thể hiện thành ý với mình. Hạc Giấy ghi nhận và vô cùng cám ơn tấm lòng của các bạn nhưng mà các bạn đừng nạp xu bấm thưởng cho mình nữa, làm như vậy sẽ rất tốn tiền của các bạn. Mình chỉ cần các bạn có thiện ý đọc truyện của mình, bấm like và để lại bình luận dễ thương làm động lực cho mình là đủ. Mình hài lòng với con số hơn 4000 xu hiện tại của các bạn tặng cho bộ truyện này của mình.
Một lần nữa chân thành cám ơn tình cảm của các bạn. Bộ truyện này sẽ sớm kết thúc. Mình sẽ cố gắng sắp xếp để hoàn thành trong tuần này hoặc tuần sau. Còn phần ngoại truyện, phần tiếp theo và những bộ tiếp theo mình sẽ đăng trên Facebook: Những câu chuyện của Hạc Giấy ạ.
Chúc các bạn một ngày tốt lành!
(Chúc vậy thôi chứ không biết bao giờ mới được duyệt để đưa lên app)
^_*
Tinh Vân cúi mặt né tránh ánh mắt nhiều tình ý của anh, rồi chậm rãi nói tiếp: “Tôi biết anh vốn không phải người xấu. Osaze nói với tôi lúc nhỏ anh và cậu ấy rất thân thiết với nhau. Chẳng qua là vì những người kia không tốt nên đã cướp hết lấy hết những cái đáng ra nên thuộc về anh. Cho nên anh mới ra tay với cậu ấy.”
Oda nghe Tinh Vân nhắc về Osaze thì chỉ hừ nhẹ một tiếng, tỏ ý không muốn nghe tiếp. Tuy nhiên Tinh Vân vẫn cố nói thêm: “Oda, anh thả Osaze ra đi. Để lâu hơn tôi sợ cậu ấy không chịu nổi.”
Oda nghe thấy lời Tinh Vân thì liền quay lưng bỏ đi. Tinh Vân lại tiếp tục chạy theo anh để thuyết phục: “Osaze dù sao cũng là em của anh. Người dưng anh còn giúp đỡ nói chi là ruột thịt. Nếu cậu ấy chết thì anh nhất định sẽ hối hận.”
Oda nghe xong liền quay lại nói lớn với cô rằng: “Tôi không phải người tốt, nếu không phải vì em tôi đã không cứu đám dân tị nạn đó.”
Tinh Vân nghe xong chưa kịp trả lời thì Oda liền lớn tiếng nói tiếp: “Còn nữa, nó có chết tôi cũng không hối hận. Không bao giờ hối hận.”
Nói xong anh liền đi thẳng một nước bỏ lại Tinh Vân một mình đứng im tại chỗ. Tinh Vân biết lần này Oda đã nổi giận thật sự. Có lẽ những điều mà mẹ con anh trải qua lớn hơn sự tưởng tượng của Tinh Vân rất nhiều. Thù hận đâu phải là cái nói buông sẽ có thể buông được dễ dàng.
Hôm đó, sau khi xong xuôi công việc ở ngôi làng thì trời đã rất muộn. Mọi người trong đó có cả Oda khi quay về tòa thành thì đã bước sang ngày mới. Vì việc ở ngôi làng mà tòa thành chưa kịp trang hoàng chuẩn bị cho hôn lễ cho nên Oda đành lùi ngày tổ chức hôn lễ sang tuần sau.
Tinh Vân và Amy nghe được tin này liền hớn hở ra mặt. Oda nhìn gương mặt hớn ha hớn hở của cô thì liền cảnh cáo vào tai cô: “Em không trốn được đâu. Tôi dời ngày là vì muốn giải quyết xong chuyện của đám dân tị nạn đó và cũng để có thời gian may lại trang phục cưới.”
Tinh Vân mặc kệ hắn vì lý do gì. Hiện tại vẫn có thể kéo thêm vài ngày chờ Bảo Vy đọc được email để đến cứu cô. Chỉ cần vậy là được.
Lúc Tinh Vân và Amy quay về phòng được một lúc thì bà Doja gõ cửa xin được gặp. Tinh Vân ra mở cửa thì thấy bà đưa đến cho cô một chiếc hộp nhỏ rồi nhẹ giọng nói: “Chủ nhân sai tôi mang ít thuốc xoa đến cho phu nhân. Ngài ấy nói cả ngày hôm nay người đã vất vả nên chắc cơ thể không dễ chịu gì. Xoa loại thuốc này vào sẽ đỡ nhức mỏi hơn.”
Tinh Vân nhìn hộp thuộc trên tay ba Doja rồi mỉm cười nói cám ơn. Sau khi giao hộp thuộc cho Tinh Vân, bà Doja liền rào đón: “Có chuyện này tôi không biết có nên nói hay không?”
Tinh Vân mỉm cười đáp: “Có chuyện gì dì cứ nói đi.”
Bà Doja nghe xong khẽ gật đầu rồi chậm rãi nói: “Thật ra mấy hôm trước chủ nhân đã thả cậu Osaze ra rồi mời bác sĩ đến khám cho cậu ấy. Bây giờ cậu ấy vẫn đang nghỉ ngơi ở nhà trên bên cạnh phòng của chủ nhân. Mấy hôm nay vì lo tổ chức hôn lễ nên chủ nhân sợ ôn ào đến cậu ấy thành ra đã chuyển cậu ấy ra phía sau vườn của biật thự này. Bất cứ lúc nào phu nhân cũng có thể đến thăm.”
Tinh Vân nghe xong liền hỏi lại: “Anh ấy bảo bà nói với tôi chuyện này sao?”
Bà Doja lắc đầu nói: “Không phải. Chuyện là do lúc chiều tôi tình cờ nghe được chủ nhân và người nói về cậu Osaze. Sau đó tôi nhìn thấy ngài ấy khó chịu bỏ đi cho nên tôi đoán chắc phu nhân đã hiểu lầm ngài ấy.”
Tinh Vân nghe xong liền khẽ chớp mắt mà không nói thêm gì nữa. Cho đến khi bà Doja chào cô để rời đi, cô mới giật mình hỏi với theo: “Vết thương ở tay của anh ấy thế nào rồi?”
Bà Doja mỉm cười hài hòa đáp: “Bác sĩ vừa đến khám cho ngài ấy. Hiện giờ chắc ngài ấy đã đi nghỉ. Phu nhân cũng hãy nghỉ ngơi sớm đi.”
Tinh Vân nặng nề bước từng bước quay trở lại giường của mình, trong lòng cô mãi không dứt ra được suy nghĩ về chuyện của Osaze và Oda. Amy thấy Tinh Vân thờ người thì liền hỏi thăm: “Chị à, có chuyện gì sao? Cái hộp này chứa cái gì vậy?”
Tinh Vân lúc này mới quay mặt sang nhìn cô, mỉm cười nhẹ giọng nói: “Đây là thuốc xoa mà bà Doja mang tới. Em cũng lấy xoa đi, hôm nay chạy tới chạy lui chắc là toàn thân của em cũng đau lắm phải không?”
- --
Hi các bạn!
Hạc Giấy đã nhận được xu thưởng của các bạn rồi. Tấm lòng của các bạn mình xin ghi nhận. Mình biết ở đây có rất nhiều bạn yêu thích bộ truyện này của mình và muốn thể hiện thành ý với mình. Hạc Giấy ghi nhận và vô cùng cám ơn tấm lòng của các bạn nhưng mà các bạn đừng nạp xu bấm thưởng cho mình nữa, làm như vậy sẽ rất tốn tiền của các bạn. Mình chỉ cần các bạn có thiện ý đọc truyện của mình, bấm like và để lại bình luận dễ thương làm động lực cho mình là đủ. Mình hài lòng với con số hơn 4000 xu hiện tại của các bạn tặng cho bộ truyện này của mình.
Một lần nữa chân thành cám ơn tình cảm của các bạn. Bộ truyện này sẽ sớm kết thúc. Mình sẽ cố gắng sắp xếp để hoàn thành trong tuần này hoặc tuần sau. Còn phần ngoại truyện, phần tiếp theo và những bộ tiếp theo mình sẽ đăng trên Facebook: Những câu chuyện của Hạc Giấy ạ.
Chúc các bạn một ngày tốt lành!
(Chúc vậy thôi chứ không biết bao giờ mới được duyệt để đưa lên app)
^_*
Bình luận facebook