Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 207-8: Cuộc chiến cuối cùng (8)
Lưu Uyển Linh nhìn theo hướng tay của Lâm Thanh rồi há hốc mồm nói: “Tất cả đều là máy bay khổng lồ như vậy sao?”
Lâm Thanh gật đầu đáp: “Anh đoán là như vậy hoặc cũng có thể là tên lửa hoặc bom.”
Lưu Uyển Linh sửng sờ trừng mắt nhìn Lâm Thanh: “Quá nguy hiểm! Bom không phải là cái có thể đùa được.”
Lâm Thanh nghe xong liền tủm tỉm cười nói: “Đó là lý do mà lô hàng này được thông quan rất nhanh. Bởi vì Lập tổng đã dọa cục trưởng cục hải quan rằng nếu để chậm một phút thì cái cảng huyền thoại Alexandria* sẽ thành đống gạch vụn.”
Lưu Uyển Linh vốn biết danh của Lập Thế Khang cho nên liền e dè liếc mắt nhìn hắn rồi lại sợ hãi nói với Lâm Thanh: “Chuyện này các anh thật sẽ đi đánh nhau sao? Sẽ có chiến tranh sao?”
Lâm Thanh nhúng vai nói: “Mọi quyết định đều nằm trong tay Đoàn tổng và Lập tổng. Anh chỉ đi thực thi nhiệm vụ mà thôi.”
Lưu Uyển Linh nghe xong liền lắc đầu nói: “Không, không được. Em không cho anh đi. Các anh chuẩn bị nhiều như vậy thì chắc chắn đối phương phải rất mạnh. Anh đi như vậy quá nguy hiểm rồi.”
Lâm Thanh nghe xong liền nói: “Em biết nguy hiểm mà còn đến đây. Em không biết sợ sao?”
Lưu Uyển Linh lắc đầu nói: “Không, em không sợ gì hết. Em chỉ lo cho anh thôi.”
Lâm Thanh cũng không biết từ lúc nào mà Lưu Uyển Linh lại nói năng tử tế từ tốn với anh. Có lẽ từ cái đêm anh đi chăng? Dẫu sao thì anh cũng thích nghe cái giọng điệu nhỏ nhẹ này của cô.
Mặc dù đáy lòng rất ngọt nhưng ngoài mặt anh vẫn nói mấy từ nhạt nhẽo: “Con nít thì hay bốc đồng.”
Lưu Uyển Linh nghe xong liền bĩu môi đẩy anh ra, giận dỗi nói: “Chê em là con nít sao? Từ giờ cho anh ngủ một mình. Còn nữa, không cho anh tiếêp tục ở ké nhà em.”
Lâm Thanh nghe xong liền phì cười nhìn Lưu Uyển Linh đang giận lẫy quay đi. Anh thật thích cái cảm giác này. Đó là cảm giác nắm bắt được tình cảm của mình. Điều này khác hẳn thứ tình cảm đơn phương chỉ có thể nhìn, ngắm nhưng không thể chạm tới được như đối với Tinh Vân.
“Yêu và được yêu quả là điều hạnh phúc nhất trên đời!” - Lâm Thanh nghĩ thầm rồi đưa tay kéo Lưu Uyển Linh vào lòng.
Anh ôm cô thật lâu rồi nhỏ nhẹ nói: “Em đừng đi theo anh nha. Bên kia biên giới không an toàn. Anh không thể vừa chiến đấu vừa bảo vệ cho em được.”
Lưu Uyển Linh chưa trả lời anh thì đúng lúc container đầu tiên của Đoàn Nam Phong được mở ra khiến mọi người sững sờ quan sát. Đó là container chứa máy bay chiến đấu của Đoàn Nam Phong có tên là “kamikaze”. Cái tên nghe qua khiến ai nấy cũng đều thót tim bởi vì đó là tên của đội bay cảm tử của không quân đế quốc Nhật Bản trong chiến tranh Thế Giới thứ II.
Những bộ phận máy bay có cấu tạo chắc chắn và tinh xảo lần lượt phô bày ra trước mắt mọi người. Đội kỹ sư của Đoàn Nam Phong cũng không hề kém cạnh đội của Lập Thế Khang. Trong lúc nhìn những đôi tay nhanh thoăn thoắt liên tục lắp các thiết bị của máy bay vào với nhau, Lâm Thiên Vũ mới lên tiếng: “Xem ra tôi đi vắng chưa đầy một năm mà trong bang có nhiều thay đổi.”
Đoàn Nam Phong nhếch môi cười nói: “Kamikaze này là máy bay chiến đấu có tốc độ nhanh nhất hiện nay do Ưng Túc chịu trách nhiệm thiết kế đó.”
Lâm Thiên Vũ đưa mắt nhìn sang Ưng Túc tỏ ý muốn nghe về sản phẩm mới. Bảo Vy lúc này cũng đưa mắt nhìn chồng mình. Cô không ngờ “Túc heo” của cô lại có thể tạo ra loại máy bay chiến đấu siêu tốc này.
Ưng Túc nhìn các kỹ sư đang ráp từng bộ phận của chiếc máy bay vào với nhau vừa nói: “Kamikaze trong tiếng Nhật có nghĩa là Thần Phong. Vào năm 1274, khi hải quân hùng mạnh của Hốt Tất Liệt trên đường đánh sang Nhật Bản nhỏ bé thì một trận cuồng phong dữ dội đã ập đến cuốn bay hạm đội hùng mạnh nhất thời bấy giờ của quân Mông Cổ cho nên Hốt Tất Liệt phải ngừng lại kế hoạch đánh chiếm Nhật Bản, cứu cho nước Nhật một phen binh đao loạn lạc.”
Lâm Thiên Vũ nghe xong liền hỏi lại: “Ý của cậu là đội quân mới này sẽ nhanh và mạnh giống như “thần phong” có phải không?”
Ưng Túc liền nói: “Đúng vậy. Xét về tốc độ sẽ khó có máy bay nào địch nổi với “thần phong”, xét về khả năng định vị thì “thần phong” được trang bị hệ thống định vị tinh vi giống như chiếc vòng của bang chúng ta. Nó có khả năng cảnh báo thiên tai, cảnh báo tên lửa tầm xa và đương nhiên là xác định mục tiêu chiến đấu cực kỳ chuẩn xác.”
- ---
(*) Cảng Alexandria vào thời cổ đại được biêết đến là cảng biêển sầm uất nhất Thế Giới. Lượng hàng thông thương ở nơi này sánh ngang cảng New York hiện nay đó các bạn. Ghê hông! Nơi này còn là nơi có kỳ quan Thế giới đó là gì các bạn biết không? Đó là ngọn hải đăng khổng lồ đó. Chỉ là sau này do chiến tranh thì ngọn hải đăng này bị gãy và chìm xuống đáy biển từ mấy nghìn năm trước rồi.
- --
Có độc giả nói với mình rằng tác giả viết truyện mà chú thích nhiều quá. Mình nói thật chả có cái cuốn sách nào mà người ta viết không chú thích cả. Nhất là nhiều vấn đề mình cho rằng ít người quan tâm và biết nên mình chú thích cho các bạn được rõ hơn. Vậy mà cũng bắt bẻ được. Vậy từ giờ mình không chú thích, ai hiểu được hiểu không hiểu thì tự lướt qua nha.
Hạc Giấy đã cố gắng viết cho truyện được chặt chẽ lắm rồi. Có sạn hoặc có kẽ hở là điều không thể tránh khỏi nhưng mình không thích sạn cũng không thích kẽ hở cho nên cố gắng viết một cách tốt nhất và chỉnh chu nhất trong từng chi tiết truyện, từng tình huống và cả trong cách đặt tên nhân vật cũng như bối cảnh. Mình viết truyện là cho độc giả có thiện ý muốn đọc chứ không phải viết luận văn mà các bạn đến làm thầy phản biện để ráng chê một câu cho ngầu. Làm vậy chi dạ?
Có bắt bẻ hoặc muốn làm thánh soi thì cũng được nhưng làm ơn nói chuyện thông minh một chút. Chứ quên lắp não thì cũng hại người khác tụt cảm xúc lắm đó. Nhắc nhẹ vậy thôi chứ ai nói gì nói, trước sau gì mình cũng xóa bộ này trên app nên không thèm quan tâm. ^_*
Lâm Thanh gật đầu đáp: “Anh đoán là như vậy hoặc cũng có thể là tên lửa hoặc bom.”
Lưu Uyển Linh sửng sờ trừng mắt nhìn Lâm Thanh: “Quá nguy hiểm! Bom không phải là cái có thể đùa được.”
Lâm Thanh nghe xong liền tủm tỉm cười nói: “Đó là lý do mà lô hàng này được thông quan rất nhanh. Bởi vì Lập tổng đã dọa cục trưởng cục hải quan rằng nếu để chậm một phút thì cái cảng huyền thoại Alexandria* sẽ thành đống gạch vụn.”
Lưu Uyển Linh vốn biết danh của Lập Thế Khang cho nên liền e dè liếc mắt nhìn hắn rồi lại sợ hãi nói với Lâm Thanh: “Chuyện này các anh thật sẽ đi đánh nhau sao? Sẽ có chiến tranh sao?”
Lâm Thanh nhúng vai nói: “Mọi quyết định đều nằm trong tay Đoàn tổng và Lập tổng. Anh chỉ đi thực thi nhiệm vụ mà thôi.”
Lưu Uyển Linh nghe xong liền lắc đầu nói: “Không, không được. Em không cho anh đi. Các anh chuẩn bị nhiều như vậy thì chắc chắn đối phương phải rất mạnh. Anh đi như vậy quá nguy hiểm rồi.”
Lâm Thanh nghe xong liền nói: “Em biết nguy hiểm mà còn đến đây. Em không biết sợ sao?”
Lưu Uyển Linh lắc đầu nói: “Không, em không sợ gì hết. Em chỉ lo cho anh thôi.”
Lâm Thanh cũng không biết từ lúc nào mà Lưu Uyển Linh lại nói năng tử tế từ tốn với anh. Có lẽ từ cái đêm anh đi chăng? Dẫu sao thì anh cũng thích nghe cái giọng điệu nhỏ nhẹ này của cô.
Mặc dù đáy lòng rất ngọt nhưng ngoài mặt anh vẫn nói mấy từ nhạt nhẽo: “Con nít thì hay bốc đồng.”
Lưu Uyển Linh nghe xong liền bĩu môi đẩy anh ra, giận dỗi nói: “Chê em là con nít sao? Từ giờ cho anh ngủ một mình. Còn nữa, không cho anh tiếêp tục ở ké nhà em.”
Lâm Thanh nghe xong liền phì cười nhìn Lưu Uyển Linh đang giận lẫy quay đi. Anh thật thích cái cảm giác này. Đó là cảm giác nắm bắt được tình cảm của mình. Điều này khác hẳn thứ tình cảm đơn phương chỉ có thể nhìn, ngắm nhưng không thể chạm tới được như đối với Tinh Vân.
“Yêu và được yêu quả là điều hạnh phúc nhất trên đời!” - Lâm Thanh nghĩ thầm rồi đưa tay kéo Lưu Uyển Linh vào lòng.
Anh ôm cô thật lâu rồi nhỏ nhẹ nói: “Em đừng đi theo anh nha. Bên kia biên giới không an toàn. Anh không thể vừa chiến đấu vừa bảo vệ cho em được.”
Lưu Uyển Linh chưa trả lời anh thì đúng lúc container đầu tiên của Đoàn Nam Phong được mở ra khiến mọi người sững sờ quan sát. Đó là container chứa máy bay chiến đấu của Đoàn Nam Phong có tên là “kamikaze”. Cái tên nghe qua khiến ai nấy cũng đều thót tim bởi vì đó là tên của đội bay cảm tử của không quân đế quốc Nhật Bản trong chiến tranh Thế Giới thứ II.
Những bộ phận máy bay có cấu tạo chắc chắn và tinh xảo lần lượt phô bày ra trước mắt mọi người. Đội kỹ sư của Đoàn Nam Phong cũng không hề kém cạnh đội của Lập Thế Khang. Trong lúc nhìn những đôi tay nhanh thoăn thoắt liên tục lắp các thiết bị của máy bay vào với nhau, Lâm Thiên Vũ mới lên tiếng: “Xem ra tôi đi vắng chưa đầy một năm mà trong bang có nhiều thay đổi.”
Đoàn Nam Phong nhếch môi cười nói: “Kamikaze này là máy bay chiến đấu có tốc độ nhanh nhất hiện nay do Ưng Túc chịu trách nhiệm thiết kế đó.”
Lâm Thiên Vũ đưa mắt nhìn sang Ưng Túc tỏ ý muốn nghe về sản phẩm mới. Bảo Vy lúc này cũng đưa mắt nhìn chồng mình. Cô không ngờ “Túc heo” của cô lại có thể tạo ra loại máy bay chiến đấu siêu tốc này.
Ưng Túc nhìn các kỹ sư đang ráp từng bộ phận của chiếc máy bay vào với nhau vừa nói: “Kamikaze trong tiếng Nhật có nghĩa là Thần Phong. Vào năm 1274, khi hải quân hùng mạnh của Hốt Tất Liệt trên đường đánh sang Nhật Bản nhỏ bé thì một trận cuồng phong dữ dội đã ập đến cuốn bay hạm đội hùng mạnh nhất thời bấy giờ của quân Mông Cổ cho nên Hốt Tất Liệt phải ngừng lại kế hoạch đánh chiếm Nhật Bản, cứu cho nước Nhật một phen binh đao loạn lạc.”
Lâm Thiên Vũ nghe xong liền hỏi lại: “Ý của cậu là đội quân mới này sẽ nhanh và mạnh giống như “thần phong” có phải không?”
Ưng Túc liền nói: “Đúng vậy. Xét về tốc độ sẽ khó có máy bay nào địch nổi với “thần phong”, xét về khả năng định vị thì “thần phong” được trang bị hệ thống định vị tinh vi giống như chiếc vòng của bang chúng ta. Nó có khả năng cảnh báo thiên tai, cảnh báo tên lửa tầm xa và đương nhiên là xác định mục tiêu chiến đấu cực kỳ chuẩn xác.”
- ---
(*) Cảng Alexandria vào thời cổ đại được biêết đến là cảng biêển sầm uất nhất Thế Giới. Lượng hàng thông thương ở nơi này sánh ngang cảng New York hiện nay đó các bạn. Ghê hông! Nơi này còn là nơi có kỳ quan Thế giới đó là gì các bạn biết không? Đó là ngọn hải đăng khổng lồ đó. Chỉ là sau này do chiến tranh thì ngọn hải đăng này bị gãy và chìm xuống đáy biển từ mấy nghìn năm trước rồi.
- --
Có độc giả nói với mình rằng tác giả viết truyện mà chú thích nhiều quá. Mình nói thật chả có cái cuốn sách nào mà người ta viết không chú thích cả. Nhất là nhiều vấn đề mình cho rằng ít người quan tâm và biết nên mình chú thích cho các bạn được rõ hơn. Vậy mà cũng bắt bẻ được. Vậy từ giờ mình không chú thích, ai hiểu được hiểu không hiểu thì tự lướt qua nha.
Hạc Giấy đã cố gắng viết cho truyện được chặt chẽ lắm rồi. Có sạn hoặc có kẽ hở là điều không thể tránh khỏi nhưng mình không thích sạn cũng không thích kẽ hở cho nên cố gắng viết một cách tốt nhất và chỉnh chu nhất trong từng chi tiết truyện, từng tình huống và cả trong cách đặt tên nhân vật cũng như bối cảnh. Mình viết truyện là cho độc giả có thiện ý muốn đọc chứ không phải viết luận văn mà các bạn đến làm thầy phản biện để ráng chê một câu cho ngầu. Làm vậy chi dạ?
Có bắt bẻ hoặc muốn làm thánh soi thì cũng được nhưng làm ơn nói chuyện thông minh một chút. Chứ quên lắp não thì cũng hại người khác tụt cảm xúc lắm đó. Nhắc nhẹ vậy thôi chứ ai nói gì nói, trước sau gì mình cũng xóa bộ này trên app nên không thèm quan tâm. ^_*
Bình luận facebook