Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 208-8: Tham chiến (8)
Tinh Nhật nghe xong liền hỏi lại: “Có nơi nào mà chuyên cơ của chúng ta không bay đến được?”
Ông Minh liền kiên nhẫn giải thích: “Có những nơi họ ngăn không để cho máy bay tư nhân đến. Sau này cháu lớn thì cháu sẽ hiểu.”
Tinh Nhật cúi đầu xị mặt không nói gì nữa. Ông Minh thấy vậy liền nói thêm: “Cháu ngoại ngoan, một lúc nữa ông ngoại sẽ gọi cho ông bà nội của An Khê, họ sẽ đưa An Khê đến chơi cùng cháu. Có được không?”
Tinh Nhật đang xị mặt nhưng khi nghe đến tên An Khê thì liền hớn hở. Tuy nhiên cậu cũng biết cách che giấu cảm xúc một cách non nớt. Cậu bé lắc đầu nói: “Chơi với con bé ấy có gì là vui đâu. Toàn bò qua bò lại rồi khóc la om sòm.”
Ông Minh như nhận ra được suy nghĩ của cậu bé cho nên liền ngược ý cậu: “Nếu cháu không thích thì ông không gọi nữa.”
Tinh Nhật nghe xong liền phản đối: “Ông ngoại gọi đi. Dù sao cháu cũng muốn cầm cây đuổi con bé ấy bò. Trông rất buồn cười!”
Ông Minh thấy cháu ngoại thay đổi ý kiến nhanh đến chóng mặt thì liền ngồi xổm xuống đối diện cậu rồi cười nói: “Để ông ngoại cho người mời gia đình An Khê đến dùng cơm tối với nhà mình. Sau khi đi thăm bà ngoại và bà cố xong thì chúng ta đi mua bánh kem và quà cho cháu nha.”
Tinh Nhật vòng hai cánh tay bé xíu của mình ra ôm lấy ông ngoại rồi vui vẻ nói: “Cám ơn ông ngoại.”
Ông Minh cũng ôm lấy cậu bé rồi chìa má về phía cậu, vui vẻ nói: “Hôn ông ngoại một cái nào.”
Tinh Nhật ngoan ngoãn vòng tay ôm cổ ông rồi hôn một cái thật kêu vào má của ông. Mọi lo lắng và mệt mỏi của ông Minh như tiêu tán hết sau cái hôn của đứa cháu ngoại. Máu mủ tình thân thật có sức mạnh phi thường.
Ông Minh ôm Tinh Nhật vào lòng, nhẹ giọng nói: “Cháu ngoại ngoan, sau này phải học thật giỏi để có thể thay ông gánh vác Cao Thị, có biết không?”
Tinh Nhật nghe xong liền nghiêng đầu ngây ngô hỏi lại: “Ông à, ba cháu cũng muốn cháu gánh vác Đoàn Thị. Vì sao ai cũng muốn cháu phải gánh vác hết vậy?”
Ông Minh khẽ nhếch môi cười, những vết nhăn trên mặt cũng theo đó mà xếp lại với nhau. Ông nhẹ giọng giải thích: “Bởi vì cháu không có anh chị em, là đứa con duy nhất của ba mẹ cháu.”
Tinh Nhật nhíu mày hỏi lại: “Vì sao cháu không có anh chị em?”
Ông Minh lại tiếp tục giải thích: “Bởi vì ba mẹ cháu... chưa kịp sinh thêm bất kỳ đứa con nào nữa.”
Tinh nhật nghe xong cũng mơ hồ không hiểu lắm lời của ông mình. Cậu bé nghiêng đầu hỏi lại: “Chưa kịp ư? Sau này thì sao?”
Ông Cao HIển Minh nghe đến đây thì nhắm nghiền hai mắt, cố nuốt xuống nỗi đau đang trực trào ra khi nghĩ đến chuyện đứa con gái duy nhất của mình bỏ mạng nơi chiến trường. Hơn ngàn lần vạn lần ông cầu nguyện cho đây không phải là sự thật. Nếu không phải còn trách nhiệm chống đỡ gia đình thì ông đã sớm lao ra chiến trường tìm con trở về.
Không thấy ông ngoại nói thêm gì mà ngược lại còn đăm chiêu nét mặt, Tinh Nhật không hiểu lắm chuyện gì đang xảy ra nhưng cậu biết ông ngoại đang không vui, cho nên cậu bé lại ôm chặt lấy ông, hồn nhiên nói: “Ông ngoại đừng lo, cháu nhất định sẽ gánh lấy Cao Thị thay ông.”
Ông Minh mỉm cười vuốt tóc cháu ngoại, gật đầu hài lòng nói: “Cao Thị, Đoàn Thị đều nhờ vào cháu.”
Tinh Nhật mỉm cười, nụ cười trong trẻo hồn nhiên khiến cho tâm trạng của ông Cao Hiển Minh cũng phần nào tươi mới hơn trong những ngày đông rét mướt u ám này.
Chiều ngày hôm đó, Hoàng Gia Khiêm cũng đưa Yên Di từ Chicago bay đến Los Angeles để đón Giáng Sinh cùng ông ngoại mình. Vậy là nhà họ Hoàng lại cùng nhau làm một chuyếnđến nhà họ Cao mừng sinh nhật cho “tiểu soái ca” tóc nâu mắt nâu có gương mặt đẹp như thiên thần nhưng luôn bị An Khê kỳ thị chê bai ghét bỏ.
Hoàng Cao Thừa Hiên khi hay tin bà Lương Phi Phụng nhập viện thì cũng tức tốc gác lại công việc ở Nam Mĩ để bay về Los Angeles thăm bà. Đối với anh, bà không chỉ là bà bác họ mà còn như bà nội của mình. Từ nhỏ anh đã sống với bà cho nên tình cảm của hai bà cháu rất sâu đậm.
Sau khi thăm hỏi bà và bà Minh thì anh mới biết Tinh Vân gặp nạn ở chiến trường Libya. Khi nghe được tin này, tim anh như thắt lại. Anh lập tức chạy về nhà họ Hoàng để tìm ông nội mình. Đến lúc này anh mới biết cả nhà đã sang nhà họ Cao mừng sinh nhật cho con trai của Tinh Vân.
- --
Hihi...
Sao các bạn không để tin nhắn báo khi có chapter mới. Ra vô app chi cho mệt vậy?
Ai đang nghiện bộ này giơ tay lên cái.
Hôm nay chương vầy thôi nhé. Viết nhiều mình cũng mệt lắm đó.
ĐỪNG QUÊN BẤM LIKE CHƯƠNG NHA CÁC TÌNH YÊU! Mình mà thấy like hụt là mỗi ngày mình chỉ đăng một chương thôi.
Ông Minh liền kiên nhẫn giải thích: “Có những nơi họ ngăn không để cho máy bay tư nhân đến. Sau này cháu lớn thì cháu sẽ hiểu.”
Tinh Nhật cúi đầu xị mặt không nói gì nữa. Ông Minh thấy vậy liền nói thêm: “Cháu ngoại ngoan, một lúc nữa ông ngoại sẽ gọi cho ông bà nội của An Khê, họ sẽ đưa An Khê đến chơi cùng cháu. Có được không?”
Tinh Nhật đang xị mặt nhưng khi nghe đến tên An Khê thì liền hớn hở. Tuy nhiên cậu cũng biết cách che giấu cảm xúc một cách non nớt. Cậu bé lắc đầu nói: “Chơi với con bé ấy có gì là vui đâu. Toàn bò qua bò lại rồi khóc la om sòm.”
Ông Minh như nhận ra được suy nghĩ của cậu bé cho nên liền ngược ý cậu: “Nếu cháu không thích thì ông không gọi nữa.”
Tinh Nhật nghe xong liền phản đối: “Ông ngoại gọi đi. Dù sao cháu cũng muốn cầm cây đuổi con bé ấy bò. Trông rất buồn cười!”
Ông Minh thấy cháu ngoại thay đổi ý kiến nhanh đến chóng mặt thì liền ngồi xổm xuống đối diện cậu rồi cười nói: “Để ông ngoại cho người mời gia đình An Khê đến dùng cơm tối với nhà mình. Sau khi đi thăm bà ngoại và bà cố xong thì chúng ta đi mua bánh kem và quà cho cháu nha.”
Tinh Nhật vòng hai cánh tay bé xíu của mình ra ôm lấy ông ngoại rồi vui vẻ nói: “Cám ơn ông ngoại.”
Ông Minh cũng ôm lấy cậu bé rồi chìa má về phía cậu, vui vẻ nói: “Hôn ông ngoại một cái nào.”
Tinh Nhật ngoan ngoãn vòng tay ôm cổ ông rồi hôn một cái thật kêu vào má của ông. Mọi lo lắng và mệt mỏi của ông Minh như tiêu tán hết sau cái hôn của đứa cháu ngoại. Máu mủ tình thân thật có sức mạnh phi thường.
Ông Minh ôm Tinh Nhật vào lòng, nhẹ giọng nói: “Cháu ngoại ngoan, sau này phải học thật giỏi để có thể thay ông gánh vác Cao Thị, có biết không?”
Tinh Nhật nghe xong liền nghiêng đầu ngây ngô hỏi lại: “Ông à, ba cháu cũng muốn cháu gánh vác Đoàn Thị. Vì sao ai cũng muốn cháu phải gánh vác hết vậy?”
Ông Minh khẽ nhếch môi cười, những vết nhăn trên mặt cũng theo đó mà xếp lại với nhau. Ông nhẹ giọng giải thích: “Bởi vì cháu không có anh chị em, là đứa con duy nhất của ba mẹ cháu.”
Tinh Nhật nhíu mày hỏi lại: “Vì sao cháu không có anh chị em?”
Ông Minh lại tiếp tục giải thích: “Bởi vì ba mẹ cháu... chưa kịp sinh thêm bất kỳ đứa con nào nữa.”
Tinh nhật nghe xong cũng mơ hồ không hiểu lắm lời của ông mình. Cậu bé nghiêng đầu hỏi lại: “Chưa kịp ư? Sau này thì sao?”
Ông Cao HIển Minh nghe đến đây thì nhắm nghiền hai mắt, cố nuốt xuống nỗi đau đang trực trào ra khi nghĩ đến chuyện đứa con gái duy nhất của mình bỏ mạng nơi chiến trường. Hơn ngàn lần vạn lần ông cầu nguyện cho đây không phải là sự thật. Nếu không phải còn trách nhiệm chống đỡ gia đình thì ông đã sớm lao ra chiến trường tìm con trở về.
Không thấy ông ngoại nói thêm gì mà ngược lại còn đăm chiêu nét mặt, Tinh Nhật không hiểu lắm chuyện gì đang xảy ra nhưng cậu biết ông ngoại đang không vui, cho nên cậu bé lại ôm chặt lấy ông, hồn nhiên nói: “Ông ngoại đừng lo, cháu nhất định sẽ gánh lấy Cao Thị thay ông.”
Ông Minh mỉm cười vuốt tóc cháu ngoại, gật đầu hài lòng nói: “Cao Thị, Đoàn Thị đều nhờ vào cháu.”
Tinh Nhật mỉm cười, nụ cười trong trẻo hồn nhiên khiến cho tâm trạng của ông Cao Hiển Minh cũng phần nào tươi mới hơn trong những ngày đông rét mướt u ám này.
Chiều ngày hôm đó, Hoàng Gia Khiêm cũng đưa Yên Di từ Chicago bay đến Los Angeles để đón Giáng Sinh cùng ông ngoại mình. Vậy là nhà họ Hoàng lại cùng nhau làm một chuyếnđến nhà họ Cao mừng sinh nhật cho “tiểu soái ca” tóc nâu mắt nâu có gương mặt đẹp như thiên thần nhưng luôn bị An Khê kỳ thị chê bai ghét bỏ.
Hoàng Cao Thừa Hiên khi hay tin bà Lương Phi Phụng nhập viện thì cũng tức tốc gác lại công việc ở Nam Mĩ để bay về Los Angeles thăm bà. Đối với anh, bà không chỉ là bà bác họ mà còn như bà nội của mình. Từ nhỏ anh đã sống với bà cho nên tình cảm của hai bà cháu rất sâu đậm.
Sau khi thăm hỏi bà và bà Minh thì anh mới biết Tinh Vân gặp nạn ở chiến trường Libya. Khi nghe được tin này, tim anh như thắt lại. Anh lập tức chạy về nhà họ Hoàng để tìm ông nội mình. Đến lúc này anh mới biết cả nhà đã sang nhà họ Cao mừng sinh nhật cho con trai của Tinh Vân.
- --
Hihi...
Sao các bạn không để tin nhắn báo khi có chapter mới. Ra vô app chi cho mệt vậy?
Ai đang nghiện bộ này giơ tay lên cái.
Hôm nay chương vầy thôi nhé. Viết nhiều mình cũng mệt lắm đó.
ĐỪNG QUÊN BẤM LIKE CHƯƠNG NHA CÁC TÌNH YÊU! Mình mà thấy like hụt là mỗi ngày mình chỉ đăng một chương thôi.
Bình luận facebook