Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 210-15: Chương cuối : Năm mới an lành (15)
Đoàn Nam Phong nhếch môi cười bình thản nói: “Chiến tranh cũng đã tham gia rồi. Còn sợ điều gì?”
Lâm Thiên Vũ lắc đầu, chậc lưỡi đáp: “Không biết rồi chuyện gì sẽ chờ chúng ta.”
Đoàn Nam Phong nhẹ mỉm cười vỗ lên hai vai của Lâm Thiên Vũ: “Chiến tranh, tội ác, bệnh dịch bay khắp thế gian thì vẫn còn hy vọng trong chiếc hộp Pandora. Cậu còn sợ cái gì?”
Lâm Thiên Vũ nhẹ cười phì vì Đoàn Nam Phong cũng đang nghĩ đến “chiếc hộp Pandora” giống như anh.
“Hy vọng chỉ là trò huyễn hoặc dối lừa mà thôi. Có hy vọng thì con người không gặp tai ương hay sao?” - Lâm Thiên Vũ nhướng mày đáp.
Đoàn Nam Phong liền cười nói: “Không có hy vọng thì con người cũng chẳng còn gì cả. Đối mặt trong hy vọng vẫn tốt hơn đối mặt trong tuyệt vọng. Cũng như sự tò mò của con người cũng vậy. Tò mò có thể sẽ trả giá nhưng nếu không tò mò thì mãi sẽ chẳng biết mình trả giá cho cái gì.”
Lâm Thiên Vũ nghe những lời khích lệ của Đoàn Nam Phong thì liền phấn chấn. Dù cho sự thật bên trong chiếc tủ có trần trụi đến thế nào thì vẫn sẽ tốt hơn là không biết mình đang trả giá cho cái gì.
Đoàn Nam Phong đã thuyết phục được Lâm Thiên Vũ mạnh dạn đặt ngón tay vào ổ khóa để mở ra cánh cửa của chiếc tủ sắt. Tình húng xấu nhất mà Đoàn Nam Phong dự liệu đó là mật mã vân tay của Lâm Thiên Vũ không đúng sẽ khiến chiếc tủ nổ tung. Nhưng dù là mật mã không đúng thì ít nhất cũng phải hai lần. Sẽ chẳng có người làm tủ sắt nào ngu ngốc đến mức hại cả người bỏ tiền mua sản phẩm của mình khi cài mật mã chỉ có một lần.
May sao phân tích của Đoàn Nam Phong là đúng. Chiếc tủ sắt sau khi nhận diện được dấu vân tay của Lâm Thiên Vũ thì liền mở ra. Bên trong chiếc tủ sắt không những không có những điều xấu xa mà ngược lại còn là tin tốt.
Lâm Thiên Vũ đưa tay vào bên trong tủ sắt lấy ra một tập hồ sơ. Anh không ngờ rằng tập hồ sơ mà năm đó Băng Thanh ăn cắp trong tủ sắt của anh lại nằm ở đây.
“Không, không thể nào. Đúng ra cô ấy phải đưa nó cho chủ nhân của mình chứ?” - Lâm Thiên Vũ nhíu đôi mày rậm thắc mắc nói.
Đoàn Nam Phong cũng tiến lại gần hơn để nhìn kỹ tài liệu trên tay Lâm Thiên Vũ. Sau đó anh liền nói: “Đây đúng là tập hồ sơ của chúng ta.”
Sau đó anh liền nhìn tiếp vào bên trong chiếc tủ sắt. Cái mà anh thấy là mẫu virus Wtv2556 mà năm đó Amy ăn cắp.
Anh cầm mẫu virus được đặt nguyên vẹn trong tiêu bản còn niêm phong của phòng thí nghiệm rồi nhíu mày hỏi: “Sao mẫu virus này lại nằm trong tay Băng Thanh? Khnôg phải năm đó Lập Thế Khang đã hạ lệnh đưa nó vào người của Lưu Uyển Linh hay sao?”
Lâm Thiên Vũ lắc đầu không hiểu. Hai người họ lại nhìn tiếp vào bên trong chiếc tủ sắt thì thấy một tập hồ sơ khác. Tập hồ sơ này là câu trả lời cho lý do vì sao mẫu virus nằm trong tay Băng Thanh.
Đoàn Nam Phong xem qua tập hồ sơ rồi lắc đầu nói: “Thì ra Băng Thanh và Lưu Trọng Thiên lại có với nhau nhiều giao dịch như vậy.”
Tiếng thở dài của ngày đầu năm mới cuốn theo tất cả những vướng bận và rút mắc trong lòng họ bấy lâu. Có lẽ đây cũng là món quà mà Băng Thanh muốn tặng cho hai người đàn ông này.
“Rốt cuộc vì sao Băng Thanh lại đặt hết tất cả bí mật vào chiếc tủ sắt của hai người?” - Đoàn Nam Phong từ tốn hỏi.
Lâm Thiên Vũ lắc đầu nói: “Tôi không biết. Nếu hiểu được cô ấy nghĩ gì thì có lẽ đã không cần phải đi một vòng lớn như vậy để đoán định tâm tư của nhau.”
Đoàn Nam Phong thở hắt ra. Trong tiếng thở có nhẹ nhàng, có hài lòng và cả mang ơn người phụ nữ ấy.
“Tôi tin rằng cô ấy cũng là bị ép và không còn cách nào khác.” - Đoàn Nam Phong vỗ vai Lâm Thiên Vũ rồi nhẹ giọng nói.
Lâm Thiên Vũ im lặng chớp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ của ngày đông hiu hắt và nghĩ về những chuyện trước đây giữa anh và Băng Thanh.
“Đây sẽ là lần cuối cùng tôi nghĩ về em như một lời cám ơn cho những thứ em đã tặng chúng tôi trong cuộc đời này.”
- --
Đọc xong chương này các bạn có suy nghĩ gì không? Còn cảm xúc trong lòng Hạc lúc này là lặng người bởi những cảm xúc đan xen giống như Lâm Thiên Vũ lúc này. Hy vọng là Hạc Giấy đủ tinh tế để mang đến những cung bậc cảm xúc cho quý độc giả. Những phần hay nhất luôn được Hạc Giấy ủ thật kỹ như là ủ rượu vậy đó, càng ủ lâu càng lên men.:-D
Hihi... Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ và tìm được những cảm giác thăng hoa nha.
ĐỪNG QUÊN BẤM LIKE NHA CÁC TÌNH YÊU!
Lâm Thiên Vũ lắc đầu, chậc lưỡi đáp: “Không biết rồi chuyện gì sẽ chờ chúng ta.”
Đoàn Nam Phong nhẹ mỉm cười vỗ lên hai vai của Lâm Thiên Vũ: “Chiến tranh, tội ác, bệnh dịch bay khắp thế gian thì vẫn còn hy vọng trong chiếc hộp Pandora. Cậu còn sợ cái gì?”
Lâm Thiên Vũ nhẹ cười phì vì Đoàn Nam Phong cũng đang nghĩ đến “chiếc hộp Pandora” giống như anh.
“Hy vọng chỉ là trò huyễn hoặc dối lừa mà thôi. Có hy vọng thì con người không gặp tai ương hay sao?” - Lâm Thiên Vũ nhướng mày đáp.
Đoàn Nam Phong liền cười nói: “Không có hy vọng thì con người cũng chẳng còn gì cả. Đối mặt trong hy vọng vẫn tốt hơn đối mặt trong tuyệt vọng. Cũng như sự tò mò của con người cũng vậy. Tò mò có thể sẽ trả giá nhưng nếu không tò mò thì mãi sẽ chẳng biết mình trả giá cho cái gì.”
Lâm Thiên Vũ nghe những lời khích lệ của Đoàn Nam Phong thì liền phấn chấn. Dù cho sự thật bên trong chiếc tủ có trần trụi đến thế nào thì vẫn sẽ tốt hơn là không biết mình đang trả giá cho cái gì.
Đoàn Nam Phong đã thuyết phục được Lâm Thiên Vũ mạnh dạn đặt ngón tay vào ổ khóa để mở ra cánh cửa của chiếc tủ sắt. Tình húng xấu nhất mà Đoàn Nam Phong dự liệu đó là mật mã vân tay của Lâm Thiên Vũ không đúng sẽ khiến chiếc tủ nổ tung. Nhưng dù là mật mã không đúng thì ít nhất cũng phải hai lần. Sẽ chẳng có người làm tủ sắt nào ngu ngốc đến mức hại cả người bỏ tiền mua sản phẩm của mình khi cài mật mã chỉ có một lần.
May sao phân tích của Đoàn Nam Phong là đúng. Chiếc tủ sắt sau khi nhận diện được dấu vân tay của Lâm Thiên Vũ thì liền mở ra. Bên trong chiếc tủ sắt không những không có những điều xấu xa mà ngược lại còn là tin tốt.
Lâm Thiên Vũ đưa tay vào bên trong tủ sắt lấy ra một tập hồ sơ. Anh không ngờ rằng tập hồ sơ mà năm đó Băng Thanh ăn cắp trong tủ sắt của anh lại nằm ở đây.
“Không, không thể nào. Đúng ra cô ấy phải đưa nó cho chủ nhân của mình chứ?” - Lâm Thiên Vũ nhíu đôi mày rậm thắc mắc nói.
Đoàn Nam Phong cũng tiến lại gần hơn để nhìn kỹ tài liệu trên tay Lâm Thiên Vũ. Sau đó anh liền nói: “Đây đúng là tập hồ sơ của chúng ta.”
Sau đó anh liền nhìn tiếp vào bên trong chiếc tủ sắt. Cái mà anh thấy là mẫu virus Wtv2556 mà năm đó Amy ăn cắp.
Anh cầm mẫu virus được đặt nguyên vẹn trong tiêu bản còn niêm phong của phòng thí nghiệm rồi nhíu mày hỏi: “Sao mẫu virus này lại nằm trong tay Băng Thanh? Khnôg phải năm đó Lập Thế Khang đã hạ lệnh đưa nó vào người của Lưu Uyển Linh hay sao?”
Lâm Thiên Vũ lắc đầu không hiểu. Hai người họ lại nhìn tiếp vào bên trong chiếc tủ sắt thì thấy một tập hồ sơ khác. Tập hồ sơ này là câu trả lời cho lý do vì sao mẫu virus nằm trong tay Băng Thanh.
Đoàn Nam Phong xem qua tập hồ sơ rồi lắc đầu nói: “Thì ra Băng Thanh và Lưu Trọng Thiên lại có với nhau nhiều giao dịch như vậy.”
Tiếng thở dài của ngày đầu năm mới cuốn theo tất cả những vướng bận và rút mắc trong lòng họ bấy lâu. Có lẽ đây cũng là món quà mà Băng Thanh muốn tặng cho hai người đàn ông này.
“Rốt cuộc vì sao Băng Thanh lại đặt hết tất cả bí mật vào chiếc tủ sắt của hai người?” - Đoàn Nam Phong từ tốn hỏi.
Lâm Thiên Vũ lắc đầu nói: “Tôi không biết. Nếu hiểu được cô ấy nghĩ gì thì có lẽ đã không cần phải đi một vòng lớn như vậy để đoán định tâm tư của nhau.”
Đoàn Nam Phong thở hắt ra. Trong tiếng thở có nhẹ nhàng, có hài lòng và cả mang ơn người phụ nữ ấy.
“Tôi tin rằng cô ấy cũng là bị ép và không còn cách nào khác.” - Đoàn Nam Phong vỗ vai Lâm Thiên Vũ rồi nhẹ giọng nói.
Lâm Thiên Vũ im lặng chớp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ của ngày đông hiu hắt và nghĩ về những chuyện trước đây giữa anh và Băng Thanh.
“Đây sẽ là lần cuối cùng tôi nghĩ về em như một lời cám ơn cho những thứ em đã tặng chúng tôi trong cuộc đời này.”
- --
Đọc xong chương này các bạn có suy nghĩ gì không? Còn cảm xúc trong lòng Hạc lúc này là lặng người bởi những cảm xúc đan xen giống như Lâm Thiên Vũ lúc này. Hy vọng là Hạc Giấy đủ tinh tế để mang đến những cung bậc cảm xúc cho quý độc giả. Những phần hay nhất luôn được Hạc Giấy ủ thật kỹ như là ủ rượu vậy đó, càng ủ lâu càng lên men.:-D
Hihi... Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ và tìm được những cảm giác thăng hoa nha.
ĐỪNG QUÊN BẤM LIKE NHA CÁC TÌNH YÊU!
Bình luận facebook