Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-4
Chương 3-1: Em rể của chồng và chị dâu của vợ là quan hệ gì?
Sáng hôm sau tại phòng tập của biệt thự nhà họ Đoàn,
“1001, 1002, 1003...” Trần Khải Nam ngồi bên cạnh máy tập thể hình của Đoàn Nam Phong kiên nhẫn đếm. Lâm Thanh đi đến ném cho anh chai nước. Anh nhanh tay chộp lấy chai nước uống ừng ực. Xong xuôi lắc đầu nhìn Đoàn Nam Phong mồ hôi nhễ nhãi chảy ròng ròng nhưng vẫn không có ý định ngừng lại.
Vừa nhìn thấy Đoàn Nam Phong ngừng tập cơ tay, Trần Khải Nam liền định hỏi anh có cần nước không thì đã thấy Đoàn Nam Phong sang máy khác tập cơ đùi.
Lâm Thanh nhìn thấy nhíu mày khó hiểu, quay sang Trần Khải Nam ra hiệu hỏi nguyên do. Trần Khải Nam liền nói: “Nghe quản gia nói sáng năm giờ thiếu gia đã thức dậy chạy bộ. Sau đó bơi liên tục một tiếng, rồi quay sang tập gym đến bây giờ.”
“Tối qua tổng tài đi đám cưới, không dư nhiều calo đến vậy chứ?” Lâm Thanh đần mặt hỏi.
“Calo thì không có dư, chỉ là tối qua đã gặp Tinh Vân.” Trần Khải Nam vừa uống nước vừa nói.
Lâm Thanh nghe xong uống nước cũng nghẹn, vừa ho vừa quay sang hỏi: “Tinh Vân sao?Thật không? Hèn gì trên miệng có vết tích. Nhưng suốt hai năm nay chúng ta tìm khắp nơi cũng không thấy, sao bây giờ lại xuất hiện?”
Trần Khải Nam thở dài: “Thiếu gia không cho cậu tìm, cậu cũng lén tìm, càng ngày càng to gan rồi.”
“Cậu cũng vậy thôi, đừng tưởng tôi không biết.” Lâm Thanh điềm tĩnh nhìn về phía Đoàn Nam Phong đang chăm chỉ luyện tập nói.
“Cậu tưởng tôi muốn cãi lời thiếu gia sao? Chẳng qua tôi thấy từ khi cô ta bỏ đi, thiếu gia cả ngày chỉ có im lặng làm việc, xong về nhà chăm sóc tiểu thiếu gia. Cả phụ nữ cũng không đụng vào. Hễ uống sai là kêu Tinh Vân. Thiếu gia nhà chúng ta trước đây đâu có như vậy. Một đêm cả tá em “hầu hạ” sáng vẫn tỉnh táo đi làm. Còn giờ thì như “cây đèn cạn dầu”, cả ngày chỉ biết chơi với tiểu thiếu gia, không thì vô đây “hành xác”. Cậu nói xem, sao phải khổ như vậy?” Trần Khải Nam bất bình nói.
Lâm Thanh nhướn mày, bất giác thở dài: “Có thể sau khi bị thương, thiếu gia không được khỏe, muốn dành thời gian luyện tập cho cơ thể mau hồi phục. Cậu đừng suy luận vấn đề theo hướng cảm tính như vậy.”
Trần Khải Nam trưng ra bộ mặt ngớ ngẩn, sau đó đánh vai Lâm Thanh: “Hai năm qua, cậu nhìn thiếu gia có vẻ gì là sức khỏe chưa hồi phục không? Nếu không đúng như tôi nói thì sao tối qua gặp Tinh Vân xong về nhà lại điên cuồng tập luyện như vậy?”
Chưa kịp trả lời Trần Khải Nam thì một đôi găng tay quyền anh bay đến mặt anh. Lâm Thanh đón lấy lên đài đánh quyền với Đoàn Nam Phong. Chính xác hơn là làm bao cát cho Đoàn Nam Phong đánh. Trần Khải Nam phấn khích hét lên: “Lâm Thanh, cậu nói thiếu gia chưa bình phục hẳn, cậu còn không đỡ nổi một cú.”
Lâm Thanh cố sức né đòn, nói vọng lại: “Không phải cậu nói Tổng tài là “cây đèn cạn dầu” sao? Có giỏi lên đây hứng đòn đi.”
Đoàn Nam Phong nghe xong tức điên lên: “Chết tiệt, các người ở sau lưng tôi nói như vậy sao?”
Sau đó chuyển mục tiêu sang Trần Khải Nam, cuối cùng là hai người đánh một người nhưng chẳng đỡ nổi mấy cũ của Đoàn Nam Phong. Sức lực của hắn hồi phục sau khi bị thương thật đáng kinh ngạc khiến Trần Khải Nam và Lâm Thanh lắc đầu nhìn nhau vuồn cười vì mặt ai cũng chỗ tím chỗ đỏ.
Lúc cả ba thấm mệt ngã ra đài đấu võ, Đoàn Nam Phong vừa thử hổn hển vừa hỏi: “Sáng chủ nhật tới đây sớm có chuyện gì?”
Lâm Thanh như sực nhớ ra việc quan trọng liền nói: “Chiều qua luật sư Vương có nhắn với tôi về vụ việc ly hôn của tổng tài với thiếu phu nhân. Bên phía thiếu phu nhân nhiều lần vẫn không đồng ý ly hôn cho nên phía chúng ta vẫn là đang trong giai đoạn đơn phương ly hôn. Luật sư Vương đã tìm hiểu về yêu cầu của đối phương. Ngoài số tiền bồi thường như trước đây mà chúng ta đưa ra cùng với cổ phần của Đoàn Thị. Họ muốn thêm...”
Thấy Lâm Thanh ngừng lại không nói, Đoàn Nam Phong không kiên nhẫn, hỏi lại: “Thêm gì nữa?”
“Dự án đồi Thiên Sứ.” Lâm Thanh thở dài nói.
“Khốn kiếp! Cũng biết đòi hỏi lắm đấy. Dự án lớn nhất, đầu tư nhiều tiền nhất trong ba năm nay của Đoàn Thị đang ở giai đoạn hoàn thành lại muốn ẵm trọn. Con gái ông ta không đáng giá vậy đâu.” Đoàn Nam Phong tức giận nói
“Tổng tài, vậy chúng ta phải làm sao?” Lâm Thanh cẩn trọng hỏi.
“Nói với Vương Minh Kỳ, bất kể dùng cách nào cũng phải nhanh chóng ly hôn cho tôi. Tôi không có nhiều kiên nhẫn. Hơn nữa còn phải rút lại số tiền bồi thường ly hôn, chờ phán quyết của toà án. Tôi cảm thấy chúng ta đã quá rộng tay rồi.” Đoàn Nam Phong kiên quyết nói.
“Nhưng...tổng tài. Nếu làm căng quá, sợ vụ việc này lộ ra sẽ không hay cho đôi bên.” Lâm Thanh e dè nói.
“Không hay cho đôi bên? Tôi chính là muốn xem, Lưu Viễn lão ta có đủ sức chơi hay không?” Ánh mắt Đoàn Nam Phong lóe lên một tia nham hiểm.
Lâm Thanh như hiểu ý liền gật đầu: “Dạ, sẽ theo sắp xếp của Tổng tài.”
Sáng hôm sau tại phòng tập của biệt thự nhà họ Đoàn,
“1001, 1002, 1003...” Trần Khải Nam ngồi bên cạnh máy tập thể hình của Đoàn Nam Phong kiên nhẫn đếm. Lâm Thanh đi đến ném cho anh chai nước. Anh nhanh tay chộp lấy chai nước uống ừng ực. Xong xuôi lắc đầu nhìn Đoàn Nam Phong mồ hôi nhễ nhãi chảy ròng ròng nhưng vẫn không có ý định ngừng lại.
Vừa nhìn thấy Đoàn Nam Phong ngừng tập cơ tay, Trần Khải Nam liền định hỏi anh có cần nước không thì đã thấy Đoàn Nam Phong sang máy khác tập cơ đùi.
Lâm Thanh nhìn thấy nhíu mày khó hiểu, quay sang Trần Khải Nam ra hiệu hỏi nguyên do. Trần Khải Nam liền nói: “Nghe quản gia nói sáng năm giờ thiếu gia đã thức dậy chạy bộ. Sau đó bơi liên tục một tiếng, rồi quay sang tập gym đến bây giờ.”
“Tối qua tổng tài đi đám cưới, không dư nhiều calo đến vậy chứ?” Lâm Thanh đần mặt hỏi.
“Calo thì không có dư, chỉ là tối qua đã gặp Tinh Vân.” Trần Khải Nam vừa uống nước vừa nói.
Lâm Thanh nghe xong uống nước cũng nghẹn, vừa ho vừa quay sang hỏi: “Tinh Vân sao?Thật không? Hèn gì trên miệng có vết tích. Nhưng suốt hai năm nay chúng ta tìm khắp nơi cũng không thấy, sao bây giờ lại xuất hiện?”
Trần Khải Nam thở dài: “Thiếu gia không cho cậu tìm, cậu cũng lén tìm, càng ngày càng to gan rồi.”
“Cậu cũng vậy thôi, đừng tưởng tôi không biết.” Lâm Thanh điềm tĩnh nhìn về phía Đoàn Nam Phong đang chăm chỉ luyện tập nói.
“Cậu tưởng tôi muốn cãi lời thiếu gia sao? Chẳng qua tôi thấy từ khi cô ta bỏ đi, thiếu gia cả ngày chỉ có im lặng làm việc, xong về nhà chăm sóc tiểu thiếu gia. Cả phụ nữ cũng không đụng vào. Hễ uống sai là kêu Tinh Vân. Thiếu gia nhà chúng ta trước đây đâu có như vậy. Một đêm cả tá em “hầu hạ” sáng vẫn tỉnh táo đi làm. Còn giờ thì như “cây đèn cạn dầu”, cả ngày chỉ biết chơi với tiểu thiếu gia, không thì vô đây “hành xác”. Cậu nói xem, sao phải khổ như vậy?” Trần Khải Nam bất bình nói.
Lâm Thanh nhướn mày, bất giác thở dài: “Có thể sau khi bị thương, thiếu gia không được khỏe, muốn dành thời gian luyện tập cho cơ thể mau hồi phục. Cậu đừng suy luận vấn đề theo hướng cảm tính như vậy.”
Trần Khải Nam trưng ra bộ mặt ngớ ngẩn, sau đó đánh vai Lâm Thanh: “Hai năm qua, cậu nhìn thiếu gia có vẻ gì là sức khỏe chưa hồi phục không? Nếu không đúng như tôi nói thì sao tối qua gặp Tinh Vân xong về nhà lại điên cuồng tập luyện như vậy?”
Chưa kịp trả lời Trần Khải Nam thì một đôi găng tay quyền anh bay đến mặt anh. Lâm Thanh đón lấy lên đài đánh quyền với Đoàn Nam Phong. Chính xác hơn là làm bao cát cho Đoàn Nam Phong đánh. Trần Khải Nam phấn khích hét lên: “Lâm Thanh, cậu nói thiếu gia chưa bình phục hẳn, cậu còn không đỡ nổi một cú.”
Lâm Thanh cố sức né đòn, nói vọng lại: “Không phải cậu nói Tổng tài là “cây đèn cạn dầu” sao? Có giỏi lên đây hứng đòn đi.”
Đoàn Nam Phong nghe xong tức điên lên: “Chết tiệt, các người ở sau lưng tôi nói như vậy sao?”
Sau đó chuyển mục tiêu sang Trần Khải Nam, cuối cùng là hai người đánh một người nhưng chẳng đỡ nổi mấy cũ của Đoàn Nam Phong. Sức lực của hắn hồi phục sau khi bị thương thật đáng kinh ngạc khiến Trần Khải Nam và Lâm Thanh lắc đầu nhìn nhau vuồn cười vì mặt ai cũng chỗ tím chỗ đỏ.
Lúc cả ba thấm mệt ngã ra đài đấu võ, Đoàn Nam Phong vừa thử hổn hển vừa hỏi: “Sáng chủ nhật tới đây sớm có chuyện gì?”
Lâm Thanh như sực nhớ ra việc quan trọng liền nói: “Chiều qua luật sư Vương có nhắn với tôi về vụ việc ly hôn của tổng tài với thiếu phu nhân. Bên phía thiếu phu nhân nhiều lần vẫn không đồng ý ly hôn cho nên phía chúng ta vẫn là đang trong giai đoạn đơn phương ly hôn. Luật sư Vương đã tìm hiểu về yêu cầu của đối phương. Ngoài số tiền bồi thường như trước đây mà chúng ta đưa ra cùng với cổ phần của Đoàn Thị. Họ muốn thêm...”
Thấy Lâm Thanh ngừng lại không nói, Đoàn Nam Phong không kiên nhẫn, hỏi lại: “Thêm gì nữa?”
“Dự án đồi Thiên Sứ.” Lâm Thanh thở dài nói.
“Khốn kiếp! Cũng biết đòi hỏi lắm đấy. Dự án lớn nhất, đầu tư nhiều tiền nhất trong ba năm nay của Đoàn Thị đang ở giai đoạn hoàn thành lại muốn ẵm trọn. Con gái ông ta không đáng giá vậy đâu.” Đoàn Nam Phong tức giận nói
“Tổng tài, vậy chúng ta phải làm sao?” Lâm Thanh cẩn trọng hỏi.
“Nói với Vương Minh Kỳ, bất kể dùng cách nào cũng phải nhanh chóng ly hôn cho tôi. Tôi không có nhiều kiên nhẫn. Hơn nữa còn phải rút lại số tiền bồi thường ly hôn, chờ phán quyết của toà án. Tôi cảm thấy chúng ta đã quá rộng tay rồi.” Đoàn Nam Phong kiên quyết nói.
“Nhưng...tổng tài. Nếu làm căng quá, sợ vụ việc này lộ ra sẽ không hay cho đôi bên.” Lâm Thanh e dè nói.
“Không hay cho đôi bên? Tôi chính là muốn xem, Lưu Viễn lão ta có đủ sức chơi hay không?” Ánh mắt Đoàn Nam Phong lóe lên một tia nham hiểm.
Lâm Thanh như hiểu ý liền gật đầu: “Dạ, sẽ theo sắp xếp của Tổng tài.”
Bình luận facebook