Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-7
Chương 4-2: “Hôn phối với Hoàng tiểu thư chỉ có lợi.”(II)
“Rầm!” Lâm Thiên Vũ đập bàn, sau đó ném luôn tập tài liệu xuống bàn.
“Tôi mời các người đến đây để giúp tôi đi tìm nguồn cội, chứ tôi không phải mời các người đến để khuyên can tôi dừng lại kế hoạch này. Mau cút hết cho tôi.”
Đúng lúc này, một cô gái tóc vàng xinh đẹp quyến rũ có thân hình đồng cát gõ cửa bước vào. Cô nàng đến bên cạnh Lâm Thiên Vũ, thân hình như tựa hẳn vào người anh, ghé mặt nói gì đó. Lâm Thiên Vũ khẽ gật đầu, phất tay cho tất cả đi ra ngoài. Cô gái tóc vàng đi ra ngoài một lúc liền quay lại cùng với một người đàn ông tóc đenn mắt đen cao ráo đứng tuổi. Sau khi đưa người vào phòng, cô gái liền đi ra ngoài nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Ba, ba đến tận đây tìm con là có chuyện quan trọng gì sao?” Lâm Thiên Vũ đứng lên lễ phép.
“Thiên Vũ, đến bao giờ thì con mới có thể trưởng thành đây?” Lâm Chấn Thiên phàn nàn.
“Ba, ý ba trưởng thành là thế nào?”
Lâm Chấn Thiên nhăn mặt chỉ ra ngoài cửa: “Trưởng thành là thành gia lập thất, nghiêm túc tiếp quản sự nghiệp của ta.”
“Ba à, con đang theo đuổi con dâu cho ba, sao ba còn nóng lòng hơn cả con nữa.” Lâm Thiên Vũ vừa nói vừa bóp vai cho Lâm Chấn Thiên.
Lâm Chấn Thiên lắc đầu thở dài, ngón tay lại giơ lên chỉ ra cửa: “Ngày nào mà con còn tuyển thư ký uốn éo như “động vật không xương” như vậy thì không đứa con gái đàng hoàng nào chịu gả cho con đâu.”
“Ba à ba, công việc của con đã căng thẳng lắm rồi, con chỉ muốn đối xử tốt với thị giác của mình thôi. Ba không cho con tuyển mĩ nhân làm thư ký, không lẽ ba muốn con ngắm bà già nhăn nheo.” Lâm Thiên Vũ càm ràm.
Lâm Chấn Thiên thở dài: “Ta đúng là vô phúc, ở tuổi này rồi mà còn không dạy nổi hai thằng con trai. Thằng anh thì suốt ngày lông bông, còn thằng em thì lầm lì làm chuyện gì không rõ. Tìm cho nó một mối hôn sự tốt nó lại đi hủy bỏ. Nhà người ta con cháu đầy đàn, nhà này cả con dâu cũng không có.”
“Ba, tóm lại là ba muốn nói chuyện gì? Vào thẳng vấn đề đi.” Lâm Thiên Vũ đi sang bàn trà rót một tách trà nhẹ nhàng đặt vào tay ông.
Lâm Chấn Thiên nhấp một ngụm trà, mỉm cười nói: “Thư mời dự tiệc sinh nhật của cháu gái chủ tịch tập đoàn Hoàng Thiên, con đã nhận được chưa?”
Lâm Thiên Vũ buồn chán ngồi gác chân trên sofa đối diện ông, nhẹ tênh buông ra một câu: “Con không có hứng thú với những buổi xã giao như vậy. Những chuyện tương tự như vậy có ba và mẹ lo là được rồi. Đừng nói cho con biết làm gì. Con bận lắm!”
“Thằng nhóc này, con bận xài tiền của ba sao? Còn lớn tiến nói bận với ta. Cuối tuần sau là sinh nhật của cháu gái Hoàng lão gia. Con giá nào cũng phải tham gia.”
Lâm Thiên Vũ vừa ngáp vừa lắng nghe, lười biếng trả lời lại.
“Hoàng lão gia nói là tuyên bố người thừa kế đời thứ ba của tập đoàn Hoàng Thiên nhưng là cũng là dịp nhìn quanh xem có gia đình nào thích hợp để tìm cháu rể hay không thôi. Gia đình chúng ta so với tập đoàn Hoàng Thiên không thua kém chút nào. Tuổi tác của con cũng tương tầm cháu gái nhà đó. Ta nghĩ nếu Hoàng lão gia đồng ý chuyện hôn sự này thì ta có ngủ cũng cười ra tiếng đó.”
“Ba, ba đừng mơ nữa. Con không đồng ý.” Lâm Thiên Vũ nói nhẹ tênh.
“Cái thằng này, mày muốn ba tức chết hay sao? Hoàng lão gia là người có danh tiếng lớn trong cả hai giới hắc bạch. Nhà đó lại không có con trai, qua sự kiện lần này cũng biết ông ta cưng chiều cháu gái như thế nào! Nhà nào có con trai tầm tuổi này không muốn có được hôn sự này. Còn ở đó nói không.” Lâm Chấn Thiên tâm trạng căng thẳng, mắng con trai.
Lâm Thiên Vũ vẫn để ngoài tai lời của ông: “Con không hợp với mấy thiên kim tiểu thư yếu ớt ra vẻ đâu. Ba, con bận lắm. Nếu không có chuyện gì, con đi làm việc đây.”
“Ơ, cái thằng oắt con này. Ba còn chưa nói hết lời, mày đã đuổi tao đi sao?” Lâm Chấn Thiên tiến đến véo má Lâm Thiên Vũ.
Lâm Thiên Vũ kinh ngạc trước hành động này của ông, lấy tay lau má lia lịa: “Ba, con lớn rồi, còn chơi trò này.”
“Thằng nhóc, mau cưới vợ đi. Hôn phối với Hoàng tiểu thư chỉ có lợi thôi.”
“Ba, ba bớt phong kiến dùm con đi. Thời đại nào rồi mà ba cứ hôn phối hôn sự cho con cái vậy. Ba xem, Cát Vũ không phải cũng do ba làm chủ hôn sự sao? Đến khi sắp cưới thì nó hủy hôn. Làm nhà ta với nhà của Nam Phong gặp nhau cứ kỳ kỳ. Hôn sự phải dựa trên cảm giác và mong muốn của cả hai. Không phải kinh doanh mà nói đến lợi ích. Chúng ta đang thiếu tiền hay sao?” Lâm Thiên Vũ bất mãn lên tiếng.
“Nhóc con của ba à, không có sự kết hợp gia thế giữa gia đình của ba và mẹ thì hai đứa nhóc các con được như thế này sao?” Lâm Chấn Thiên lắc đầu vuốt tóc Lâm Thiên Vũ
Lâm Thiên Vũ nhăn mặt, cau mày, đi về phía tấm gương lớn vuốt lại mái tóc bị Lâm Chấn Thiên làm bù xù, không quên càu nhàu: “Ba à, tóc đẹp của con bị ba phá hỏng rồi. Thời ba mẹ đã như vậy rồi, giờ cho tụi con sống vì mình được không? Con không muốn cưới trước yêu sau đâu. Cũng không muốn hôn nhân chính trị.”
“Được rồi, được rồi. Ba không ép con nhưng con nể mặt ba lần này đi dự sinh nhật cháu gái Hoàng lão gia được không?”
“Con không hứa trước, rảnh con sẽ đi.”
“Thứ bảy tuần sau bay đến Chicago nha con, ba mẹ chờ con ở đó. Vui lắm không buồn chán đâu.” Lâm Chấn Thiên mặt tràn đầy hy vọng nhắn nhủ cậu cả nhà mình.
“Rầm!” Lâm Thiên Vũ đập bàn, sau đó ném luôn tập tài liệu xuống bàn.
“Tôi mời các người đến đây để giúp tôi đi tìm nguồn cội, chứ tôi không phải mời các người đến để khuyên can tôi dừng lại kế hoạch này. Mau cút hết cho tôi.”
Đúng lúc này, một cô gái tóc vàng xinh đẹp quyến rũ có thân hình đồng cát gõ cửa bước vào. Cô nàng đến bên cạnh Lâm Thiên Vũ, thân hình như tựa hẳn vào người anh, ghé mặt nói gì đó. Lâm Thiên Vũ khẽ gật đầu, phất tay cho tất cả đi ra ngoài. Cô gái tóc vàng đi ra ngoài một lúc liền quay lại cùng với một người đàn ông tóc đenn mắt đen cao ráo đứng tuổi. Sau khi đưa người vào phòng, cô gái liền đi ra ngoài nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Ba, ba đến tận đây tìm con là có chuyện quan trọng gì sao?” Lâm Thiên Vũ đứng lên lễ phép.
“Thiên Vũ, đến bao giờ thì con mới có thể trưởng thành đây?” Lâm Chấn Thiên phàn nàn.
“Ba, ý ba trưởng thành là thế nào?”
Lâm Chấn Thiên nhăn mặt chỉ ra ngoài cửa: “Trưởng thành là thành gia lập thất, nghiêm túc tiếp quản sự nghiệp của ta.”
“Ba à, con đang theo đuổi con dâu cho ba, sao ba còn nóng lòng hơn cả con nữa.” Lâm Thiên Vũ vừa nói vừa bóp vai cho Lâm Chấn Thiên.
Lâm Chấn Thiên lắc đầu thở dài, ngón tay lại giơ lên chỉ ra cửa: “Ngày nào mà con còn tuyển thư ký uốn éo như “động vật không xương” như vậy thì không đứa con gái đàng hoàng nào chịu gả cho con đâu.”
“Ba à ba, công việc của con đã căng thẳng lắm rồi, con chỉ muốn đối xử tốt với thị giác của mình thôi. Ba không cho con tuyển mĩ nhân làm thư ký, không lẽ ba muốn con ngắm bà già nhăn nheo.” Lâm Thiên Vũ càm ràm.
Lâm Chấn Thiên thở dài: “Ta đúng là vô phúc, ở tuổi này rồi mà còn không dạy nổi hai thằng con trai. Thằng anh thì suốt ngày lông bông, còn thằng em thì lầm lì làm chuyện gì không rõ. Tìm cho nó một mối hôn sự tốt nó lại đi hủy bỏ. Nhà người ta con cháu đầy đàn, nhà này cả con dâu cũng không có.”
“Ba, tóm lại là ba muốn nói chuyện gì? Vào thẳng vấn đề đi.” Lâm Thiên Vũ đi sang bàn trà rót một tách trà nhẹ nhàng đặt vào tay ông.
Lâm Chấn Thiên nhấp một ngụm trà, mỉm cười nói: “Thư mời dự tiệc sinh nhật của cháu gái chủ tịch tập đoàn Hoàng Thiên, con đã nhận được chưa?”
Lâm Thiên Vũ buồn chán ngồi gác chân trên sofa đối diện ông, nhẹ tênh buông ra một câu: “Con không có hứng thú với những buổi xã giao như vậy. Những chuyện tương tự như vậy có ba và mẹ lo là được rồi. Đừng nói cho con biết làm gì. Con bận lắm!”
“Thằng nhóc này, con bận xài tiền của ba sao? Còn lớn tiến nói bận với ta. Cuối tuần sau là sinh nhật của cháu gái Hoàng lão gia. Con giá nào cũng phải tham gia.”
Lâm Thiên Vũ vừa ngáp vừa lắng nghe, lười biếng trả lời lại.
“Hoàng lão gia nói là tuyên bố người thừa kế đời thứ ba của tập đoàn Hoàng Thiên nhưng là cũng là dịp nhìn quanh xem có gia đình nào thích hợp để tìm cháu rể hay không thôi. Gia đình chúng ta so với tập đoàn Hoàng Thiên không thua kém chút nào. Tuổi tác của con cũng tương tầm cháu gái nhà đó. Ta nghĩ nếu Hoàng lão gia đồng ý chuyện hôn sự này thì ta có ngủ cũng cười ra tiếng đó.”
“Ba, ba đừng mơ nữa. Con không đồng ý.” Lâm Thiên Vũ nói nhẹ tênh.
“Cái thằng này, mày muốn ba tức chết hay sao? Hoàng lão gia là người có danh tiếng lớn trong cả hai giới hắc bạch. Nhà đó lại không có con trai, qua sự kiện lần này cũng biết ông ta cưng chiều cháu gái như thế nào! Nhà nào có con trai tầm tuổi này không muốn có được hôn sự này. Còn ở đó nói không.” Lâm Chấn Thiên tâm trạng căng thẳng, mắng con trai.
Lâm Thiên Vũ vẫn để ngoài tai lời của ông: “Con không hợp với mấy thiên kim tiểu thư yếu ớt ra vẻ đâu. Ba, con bận lắm. Nếu không có chuyện gì, con đi làm việc đây.”
“Ơ, cái thằng oắt con này. Ba còn chưa nói hết lời, mày đã đuổi tao đi sao?” Lâm Chấn Thiên tiến đến véo má Lâm Thiên Vũ.
Lâm Thiên Vũ kinh ngạc trước hành động này của ông, lấy tay lau má lia lịa: “Ba, con lớn rồi, còn chơi trò này.”
“Thằng nhóc, mau cưới vợ đi. Hôn phối với Hoàng tiểu thư chỉ có lợi thôi.”
“Ba, ba bớt phong kiến dùm con đi. Thời đại nào rồi mà ba cứ hôn phối hôn sự cho con cái vậy. Ba xem, Cát Vũ không phải cũng do ba làm chủ hôn sự sao? Đến khi sắp cưới thì nó hủy hôn. Làm nhà ta với nhà của Nam Phong gặp nhau cứ kỳ kỳ. Hôn sự phải dựa trên cảm giác và mong muốn của cả hai. Không phải kinh doanh mà nói đến lợi ích. Chúng ta đang thiếu tiền hay sao?” Lâm Thiên Vũ bất mãn lên tiếng.
“Nhóc con của ba à, không có sự kết hợp gia thế giữa gia đình của ba và mẹ thì hai đứa nhóc các con được như thế này sao?” Lâm Chấn Thiên lắc đầu vuốt tóc Lâm Thiên Vũ
Lâm Thiên Vũ nhăn mặt, cau mày, đi về phía tấm gương lớn vuốt lại mái tóc bị Lâm Chấn Thiên làm bù xù, không quên càu nhàu: “Ba à, tóc đẹp của con bị ba phá hỏng rồi. Thời ba mẹ đã như vậy rồi, giờ cho tụi con sống vì mình được không? Con không muốn cưới trước yêu sau đâu. Cũng không muốn hôn nhân chính trị.”
“Được rồi, được rồi. Ba không ép con nhưng con nể mặt ba lần này đi dự sinh nhật cháu gái Hoàng lão gia được không?”
“Con không hứa trước, rảnh con sẽ đi.”
“Thứ bảy tuần sau bay đến Chicago nha con, ba mẹ chờ con ở đó. Vui lắm không buồn chán đâu.” Lâm Chấn Thiên mặt tràn đầy hy vọng nhắn nhủ cậu cả nhà mình.
Bình luận facebook