Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 107 - Chương 107TIN TỨC CHẾT NGƯỜI
Chương 107TIN TỨC CHẾT NGƯỜI
Mặt Giang Minh Na đỏ nghẹn, cô ta nhào về phía Hạ Trường Duyệt.
Hạ Trường Duyệt đang định lùi về sau thì bị trợ lý của Giang Minh Na chặn lại.
“Hôm nay tôi phải xé nát áo quần của cô, để mọi người đều thấy rõ loại đàn bà trăm chồng như cô!” Giang Minh Na nhìn Hạ Trường Duyệt không còn đường trốn, nụ cười trên khóe môi càng nham hiểm.
Dấu hôn trên cổ Hạ Trường Duyệt rõ ràng như vậy, trên người chắc chắn cũng có rất nhiều thứ không muốn người khác nhìn thấy. Nếu hôm nay cô ta có thể xé quần áo của Hạ Trường Duyệt, thì Hạ Trường Duyệt sẽ xong đời!
“Giữ lấy nó cho tôi, đừng để nó chạy!”
Giang Minh Na vừa dứt lời thì hai trợ lý bên cạnh đều tiến lên phía trước, vươn tay tóm lấy Hạ Trường Duyệt.
“Giang Minh Na, cô muốn làm gì!”
Hạ Trường Duyệt điên cuồng giãy giụa, nhưng không cách nào thoát thân được. Nhìn vào ánh mắt xấu xa của Giang Minh Na, cô cảm thấy một luồng hơi lạnh chạy dọc xuống lưng.
***
Trụ sở chính của Tập đoàn Nghiêm thị.
Văn phòng Tổng Giám đốc.
Trợ lý đứng ngoài cửa, cầm di động đi tới đi lui, phân vân không dám đi vào.
Trông thấy thư ký muốn vào đưa tài liệu, anh ta bèn vội vã ngăn lại, “Chờ đã, đây đều là tài liệu cần cậu Trì kí tên à?”
“Đúng vậy, trợ lý Kim, có chuyện gì sao ạ?” Thư ký nhìn anh ta đầy nghi ngờ.
Mắt trợ lý Kim lóe lên, duỗi tay ra nhận lấy tài liệu, “Đúng lúc tôi cần vào trong báo cáo, tiện thể giúp cô mang vào luôn.”
Có tài liệu phân tán sự chú ý, chưa biết chừng anh ta sẽ không chết thảm...
Thư ký chưa kịp nói gì thì trợ lý Kim đã ôm tập tài liệu dày cộp vào văn phòng Tổng Giám đốc.
Vóc dáng cao lớn của Nghiêm Thừa Trì dựa vào lưng ghế, ngón tay dài xoay chiếc bút máy trong tay, đôi mắt đen sâu thẳm hơi nheo lại, dường như đang suy tư điều gì đó.
Trong đầu chỉ vang lên cuộc điện thoại hôm qua anh được chứng kiến.
Sau khi anh đi, cô tỉnh lại, có phải sẽ vội vã gọi điện lại cho An Thần Húc ngay không? w●ebtruy●enonlin●e●com
Nghĩ đến đây, bàn tay cầm bút máy của anh siết mạnh, đầu ngón tay trắng bệch đi…
Chợt nghe thấy tiếng bước chân, anh ngẩng đầu lên, đôi mắt dữ tợn nhìn thẳng trợ lý Kim đang tiến về phía mình.
Anh liếc tập tài liệu trên tay đối phương, nhíu mày lại.
“Cậu Trì, có tin tức mới.” Toàn thân trợ lý Kim cứng đờ vì bị anh lườm, cố bước tiếp, đặt tài liệu xuống trước mặt Nghiêm Thừa Trì rồi hồi hộp báo cáo.
“Người theo dõi biệt thự nhà họ An vừa gửi tin tức đến, nói rằng An Thần Húc đã rời khỏi biệt thự, một mình đi về phía đoàn làm phim, chỉ có điều vẫn chưa xác định được mục đích, không biết có phải đến tìm cô Hạ hay không...”
Loại tin tức này chính là nhằm hại chết anh ta!
Thấy gương mặt lập tức sa sầm của Nghiêm Thừa Trì, trợ lý Kim thật sự muốn nhanh chóng xoay người chạy trốn.
“Rầm...”
Nghiêm Thừa Trì vung tay lên, cốc nước trước mặt bị hất văng xuống đất, vỡ thành trăm mảnh.
Anh nghiến răng, “Cô ấy thì sao? Đã đến đoàn làm phim rồi à?”
Hôm nay, lúc anh rời đi, cô vẫn đang ngủ. Nếu cô không đi thì chỉ là An Thần Húc tự mình đa tình.
“Cô Hạ vừa tỉnh dậy đã vội vã đến đoàn phim ngay rồi.”
“Rầm...”
Sau khi âm thanh điếc tai qua đi, tất cả đồ vật trên bàn làm việc đều đã bị gạt hết xuống đất, kể cả tài liệu vừa được đưa vào.
Trợ lý Kim nem nép đứng bên cạnh, nhìn gương mặt tái mét của Nghiêm Thừa Trì, không dám lên tiếng.
Một giây sau, Nghiêm Thừa Trì vươn tay chộp lấy áo khoác ngoài, tao nhã mặc lên người. Ngón tay thon dài trắng trẻo ung dung cài cúc áo. Nét mặt giận dữ ban nãy đã hoàn toàn biến mất, thay bằng vẻ thâm trầm không ai nhìn thấu. Đôi mắt quyến rũ hơi xếch lên, anh gằn từng chữ.
“Chuẩn bị xe.”
“Cậu Trì, anh muốn đi...”
Đôi môi mỏng của Nghiêm Thừa Trì mấp máy, lạnh lẽo rít ra hai chữ từ kẽ răng, “Bắt, gian!”
Mặt Giang Minh Na đỏ nghẹn, cô ta nhào về phía Hạ Trường Duyệt.
Hạ Trường Duyệt đang định lùi về sau thì bị trợ lý của Giang Minh Na chặn lại.
“Hôm nay tôi phải xé nát áo quần của cô, để mọi người đều thấy rõ loại đàn bà trăm chồng như cô!” Giang Minh Na nhìn Hạ Trường Duyệt không còn đường trốn, nụ cười trên khóe môi càng nham hiểm.
Dấu hôn trên cổ Hạ Trường Duyệt rõ ràng như vậy, trên người chắc chắn cũng có rất nhiều thứ không muốn người khác nhìn thấy. Nếu hôm nay cô ta có thể xé quần áo của Hạ Trường Duyệt, thì Hạ Trường Duyệt sẽ xong đời!
“Giữ lấy nó cho tôi, đừng để nó chạy!”
Giang Minh Na vừa dứt lời thì hai trợ lý bên cạnh đều tiến lên phía trước, vươn tay tóm lấy Hạ Trường Duyệt.
“Giang Minh Na, cô muốn làm gì!”
Hạ Trường Duyệt điên cuồng giãy giụa, nhưng không cách nào thoát thân được. Nhìn vào ánh mắt xấu xa của Giang Minh Na, cô cảm thấy một luồng hơi lạnh chạy dọc xuống lưng.
***
Trụ sở chính của Tập đoàn Nghiêm thị.
Văn phòng Tổng Giám đốc.
Trợ lý đứng ngoài cửa, cầm di động đi tới đi lui, phân vân không dám đi vào.
Trông thấy thư ký muốn vào đưa tài liệu, anh ta bèn vội vã ngăn lại, “Chờ đã, đây đều là tài liệu cần cậu Trì kí tên à?”
“Đúng vậy, trợ lý Kim, có chuyện gì sao ạ?” Thư ký nhìn anh ta đầy nghi ngờ.
Mắt trợ lý Kim lóe lên, duỗi tay ra nhận lấy tài liệu, “Đúng lúc tôi cần vào trong báo cáo, tiện thể giúp cô mang vào luôn.”
Có tài liệu phân tán sự chú ý, chưa biết chừng anh ta sẽ không chết thảm...
Thư ký chưa kịp nói gì thì trợ lý Kim đã ôm tập tài liệu dày cộp vào văn phòng Tổng Giám đốc.
Vóc dáng cao lớn của Nghiêm Thừa Trì dựa vào lưng ghế, ngón tay dài xoay chiếc bút máy trong tay, đôi mắt đen sâu thẳm hơi nheo lại, dường như đang suy tư điều gì đó.
Trong đầu chỉ vang lên cuộc điện thoại hôm qua anh được chứng kiến.
Sau khi anh đi, cô tỉnh lại, có phải sẽ vội vã gọi điện lại cho An Thần Húc ngay không? w●ebtruy●enonlin●e●com
Nghĩ đến đây, bàn tay cầm bút máy của anh siết mạnh, đầu ngón tay trắng bệch đi…
Chợt nghe thấy tiếng bước chân, anh ngẩng đầu lên, đôi mắt dữ tợn nhìn thẳng trợ lý Kim đang tiến về phía mình.
Anh liếc tập tài liệu trên tay đối phương, nhíu mày lại.
“Cậu Trì, có tin tức mới.” Toàn thân trợ lý Kim cứng đờ vì bị anh lườm, cố bước tiếp, đặt tài liệu xuống trước mặt Nghiêm Thừa Trì rồi hồi hộp báo cáo.
“Người theo dõi biệt thự nhà họ An vừa gửi tin tức đến, nói rằng An Thần Húc đã rời khỏi biệt thự, một mình đi về phía đoàn làm phim, chỉ có điều vẫn chưa xác định được mục đích, không biết có phải đến tìm cô Hạ hay không...”
Loại tin tức này chính là nhằm hại chết anh ta!
Thấy gương mặt lập tức sa sầm của Nghiêm Thừa Trì, trợ lý Kim thật sự muốn nhanh chóng xoay người chạy trốn.
“Rầm...”
Nghiêm Thừa Trì vung tay lên, cốc nước trước mặt bị hất văng xuống đất, vỡ thành trăm mảnh.
Anh nghiến răng, “Cô ấy thì sao? Đã đến đoàn làm phim rồi à?”
Hôm nay, lúc anh rời đi, cô vẫn đang ngủ. Nếu cô không đi thì chỉ là An Thần Húc tự mình đa tình.
“Cô Hạ vừa tỉnh dậy đã vội vã đến đoàn phim ngay rồi.”
“Rầm...”
Sau khi âm thanh điếc tai qua đi, tất cả đồ vật trên bàn làm việc đều đã bị gạt hết xuống đất, kể cả tài liệu vừa được đưa vào.
Trợ lý Kim nem nép đứng bên cạnh, nhìn gương mặt tái mét của Nghiêm Thừa Trì, không dám lên tiếng.
Một giây sau, Nghiêm Thừa Trì vươn tay chộp lấy áo khoác ngoài, tao nhã mặc lên người. Ngón tay thon dài trắng trẻo ung dung cài cúc áo. Nét mặt giận dữ ban nãy đã hoàn toàn biến mất, thay bằng vẻ thâm trầm không ai nhìn thấu. Đôi mắt quyến rũ hơi xếch lên, anh gằn từng chữ.
“Chuẩn bị xe.”
“Cậu Trì, anh muốn đi...”
Đôi môi mỏng của Nghiêm Thừa Trì mấp máy, lạnh lẽo rít ra hai chữ từ kẽ răng, “Bắt, gian!”
Bình luận facebook