Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29 - Chương 29CÔ LẠI CHẬM MỘT BƯỚC
Chương 29CÔ LẠI CHẬM MỘT BƯỚC
"Tôi vừa tỉnh dậy. Anh yên tâm, tôi uống ngay đây.” Hạ Trường Duyệt sợ anh hiểu lầm cô không chịu, nên vội vàng xé bao thuốc, ngay cả nước cũng không uống, đã lập tức bỏ vào miệng rồi nuốt chửng.
“…”
Tròng mắt của Nghiêm Thừa Trì căng ra, đáy mắt lóe lên tia u ám.
Cả người anh toát ra sự tàn độc lạnh lẽo người khác chớ lại gần.
Anh đang chờ mong điều gì?
Mong cô sẽ nói với anh rằng cô không muốn uống thuốc, mà muốn sinh con cho anh sao?
Anh nhớ rõ cô sợ đắng. Lúc họ còn bên nhau, cô bị ốm, khó chịu trong người nhưng thà ôm anh làm nũng, cũng không chịu uống thuốc.
Nhưng bây giờ, cô lại có thể lập tức uống thuốc tránh thai mà không hề chớp mắt.
Nghiêm Thừa Trì đột nhiên co chặt tay thành nắm đấm, xoay người bước đi thật nhanh.
“…”
Hạ Trường Duyệt nhìn theo bóng dáng anh. Ánh mắt cô bỗng nhiên trở nên cô quạnh.
Hóa ra anh thật sự đến giám sát cô uống thuốc. Anh sợ cô mang thai đến vậy sao.
Cũng phải, anh chán ghét cô như thế, sao có thể mong muốn cô sinh con cho anh.
Hạ Trường Duyệt ngồi bất động trong chốc lát, mới nhớ ra hôm nay cô phải mang hợp đồng đến Tập đoàn Nghiêm Thị. Cô vội vàng xốc chăn xuống giường, cầm hợp đồng chạy ra khỏi phòng.
Đến khi cô chạy xuống lầu, phòng khách chỉ còn lại quản gia.
“Nghiêm Thừa Trì đi rồi sao?” Cô ôm hộp đồng, vội vã hỏi.
“Vâng, xe của cậu Trì vừa rời khỏi biệt thự.” Quản gia cung kính trả lời.
“…”
Cô lại chậm một bước rồi.
Hạ Trường Duyệt ảo não gõ gõ vào trán, nhìn chằm chằm vào tập hợp đồng trong tay mình.
Bây giờ cô chỉ có thể tự mang hợp đồng đến Tập đoàn Nghiêm Thị thôi.
Hạ Trường Duyệt thở dài. Cô thay quần áo, nhanh chóng ra khỏi biệt thự đón xe đến Tập đoàn Nghiêm Thị. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
“Cô Hạ, thật ngại quá, Tổng Giám đốc đang họp, phiền cô đến văn phòng đợi trước.” Thư ký tiếp tân gác điện thoại, ngẩng đầu nói.
“Cảm ơn.”
Hạ Trường Duyệt cầm hợp đồng, vào thang máy, bước thẳng đến phòng làm việc của Tổng Giám đốc.
Cô vào văn phòng của anh, ngồi một mình trên ghế xô pha.
“Cô Hạ, mời dùng nước.” Thư ký mang ly nước đến đặt lên bàn trà, mỉm cười nói, “Cô đến không đúng lúc rồi, Tổng Giám đốc vừa vào phòng họp, chỉ e cô phải đợi lâu.”
Thư ký cúi người, nhanh chóng rời khỏi văn phòng.
Căn phòng rộng lớn mang phong cách hiện đại, chỉ còn lại một mình cô.
Hạ Trường Duyệt nâng ly nước lên uống một ngụm. Cô dựa vào xô pha, nhìn quanh đánh giá văn phòng của Nghiêm Thừa Trì.
Lần trước đến đây, cô chỉ lo tìm hợp đồng, không có tâm trạng ngắm kỹ văn phòng của anh. Bây giờ đúng lúc có thể xem thật kĩ…
Mà vừa nhìn thì đã qua cả một buổi sáng. Dù là văn phòng xa hoa đi nữa, nhìn mấy giờ liền cũng phát chán.
Hạ Trường Duyệt ôm hợp đồng trong lòng, mí mắt bắt đầu nhíu lại, đầu vẹo một bên. Cô bèn ngả vào ghế xô pha ngủ thiếp đi.
Thân hình nhỏ nhắn của cô co lại, giống như chú mèo con cuộn người trên ghế. Mái tóc dài màu đen buông xõa xuống xô pha, tôn lên khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay của cô, khiến nó càng thêm trắng nõn tinh tế, toát lên vẻ thuần khiết khó tả thành lời.
Cô im lặng ngủ, dường như đang chờ đợi hoàng tử đến hôn để đánh thức công chúa.
Nghiêm Thừa Trì đẩy cửa đi vào đã thấy hình ảnh như vậy.
“Cậu Trì, đây là biên bản cuộc họp…”
“Im lặng!”
Trợ lý đi theo phía sau anh đang định báo cáo công việc, Nghiêm Thừa Trì đã trừng mắt với anh ta.
Trợ lý giật mình, nhìn thấy Hạ Trường Duyệt ngủ trên ghế xô pha, lập tức hiểu ra.
“Cậu Trì, cô Hạ đến đây khi cuộc họp mới bắt đầu. Do anh căn dặn trong lúc họp không được để ai làm phiền, nên tôi đã bảo thư ký tiếp tân mời cô ấy vào văn phòng đợi trước.”
"Tôi vừa tỉnh dậy. Anh yên tâm, tôi uống ngay đây.” Hạ Trường Duyệt sợ anh hiểu lầm cô không chịu, nên vội vàng xé bao thuốc, ngay cả nước cũng không uống, đã lập tức bỏ vào miệng rồi nuốt chửng.
“…”
Tròng mắt của Nghiêm Thừa Trì căng ra, đáy mắt lóe lên tia u ám.
Cả người anh toát ra sự tàn độc lạnh lẽo người khác chớ lại gần.
Anh đang chờ mong điều gì?
Mong cô sẽ nói với anh rằng cô không muốn uống thuốc, mà muốn sinh con cho anh sao?
Anh nhớ rõ cô sợ đắng. Lúc họ còn bên nhau, cô bị ốm, khó chịu trong người nhưng thà ôm anh làm nũng, cũng không chịu uống thuốc.
Nhưng bây giờ, cô lại có thể lập tức uống thuốc tránh thai mà không hề chớp mắt.
Nghiêm Thừa Trì đột nhiên co chặt tay thành nắm đấm, xoay người bước đi thật nhanh.
“…”
Hạ Trường Duyệt nhìn theo bóng dáng anh. Ánh mắt cô bỗng nhiên trở nên cô quạnh.
Hóa ra anh thật sự đến giám sát cô uống thuốc. Anh sợ cô mang thai đến vậy sao.
Cũng phải, anh chán ghét cô như thế, sao có thể mong muốn cô sinh con cho anh.
Hạ Trường Duyệt ngồi bất động trong chốc lát, mới nhớ ra hôm nay cô phải mang hợp đồng đến Tập đoàn Nghiêm Thị. Cô vội vàng xốc chăn xuống giường, cầm hợp đồng chạy ra khỏi phòng.
Đến khi cô chạy xuống lầu, phòng khách chỉ còn lại quản gia.
“Nghiêm Thừa Trì đi rồi sao?” Cô ôm hộp đồng, vội vã hỏi.
“Vâng, xe của cậu Trì vừa rời khỏi biệt thự.” Quản gia cung kính trả lời.
“…”
Cô lại chậm một bước rồi.
Hạ Trường Duyệt ảo não gõ gõ vào trán, nhìn chằm chằm vào tập hợp đồng trong tay mình.
Bây giờ cô chỉ có thể tự mang hợp đồng đến Tập đoàn Nghiêm Thị thôi.
Hạ Trường Duyệt thở dài. Cô thay quần áo, nhanh chóng ra khỏi biệt thự đón xe đến Tập đoàn Nghiêm Thị. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
“Cô Hạ, thật ngại quá, Tổng Giám đốc đang họp, phiền cô đến văn phòng đợi trước.” Thư ký tiếp tân gác điện thoại, ngẩng đầu nói.
“Cảm ơn.”
Hạ Trường Duyệt cầm hợp đồng, vào thang máy, bước thẳng đến phòng làm việc của Tổng Giám đốc.
Cô vào văn phòng của anh, ngồi một mình trên ghế xô pha.
“Cô Hạ, mời dùng nước.” Thư ký mang ly nước đến đặt lên bàn trà, mỉm cười nói, “Cô đến không đúng lúc rồi, Tổng Giám đốc vừa vào phòng họp, chỉ e cô phải đợi lâu.”
Thư ký cúi người, nhanh chóng rời khỏi văn phòng.
Căn phòng rộng lớn mang phong cách hiện đại, chỉ còn lại một mình cô.
Hạ Trường Duyệt nâng ly nước lên uống một ngụm. Cô dựa vào xô pha, nhìn quanh đánh giá văn phòng của Nghiêm Thừa Trì.
Lần trước đến đây, cô chỉ lo tìm hợp đồng, không có tâm trạng ngắm kỹ văn phòng của anh. Bây giờ đúng lúc có thể xem thật kĩ…
Mà vừa nhìn thì đã qua cả một buổi sáng. Dù là văn phòng xa hoa đi nữa, nhìn mấy giờ liền cũng phát chán.
Hạ Trường Duyệt ôm hợp đồng trong lòng, mí mắt bắt đầu nhíu lại, đầu vẹo một bên. Cô bèn ngả vào ghế xô pha ngủ thiếp đi.
Thân hình nhỏ nhắn của cô co lại, giống như chú mèo con cuộn người trên ghế. Mái tóc dài màu đen buông xõa xuống xô pha, tôn lên khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay của cô, khiến nó càng thêm trắng nõn tinh tế, toát lên vẻ thuần khiết khó tả thành lời.
Cô im lặng ngủ, dường như đang chờ đợi hoàng tử đến hôn để đánh thức công chúa.
Nghiêm Thừa Trì đẩy cửa đi vào đã thấy hình ảnh như vậy.
“Cậu Trì, đây là biên bản cuộc họp…”
“Im lặng!”
Trợ lý đi theo phía sau anh đang định báo cáo công việc, Nghiêm Thừa Trì đã trừng mắt với anh ta.
Trợ lý giật mình, nhìn thấy Hạ Trường Duyệt ngủ trên ghế xô pha, lập tức hiểu ra.
“Cậu Trì, cô Hạ đến đây khi cuộc họp mới bắt đầu. Do anh căn dặn trong lúc họp không được để ai làm phiền, nên tôi đã bảo thư ký tiếp tân mời cô ấy vào văn phòng đợi trước.”
Bình luận facebook