Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41 - Chương 41CHẲNG QUA LÀ ANH SUY NGHĨ NHIỀU
Chương 41CHẲNG QUA LÀ ANH SUY NGHĨ NHIỀU
Cô đã về nhưng không phải cũng đã ra khỏi nhà cả ngày đấy sao.
Cô đi đâu?
Lại gặp ai?
Có phải là ở bên An Thần Húc cả ngày không?
Nghiêm Thừa Trì mím chặt môi, trên khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng hiện lên vẻ lạnh lùng tàn ác khó hiểu.
Anh đi lên trước, nhìn cửa phòng khép kín trước mắt, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh vừa vào phòng là cô khóa trái cửa lại lần trước.
Cô gấp gáp khóa cửa như thế ở nhà anh là đề phòng ai?
Đề phòng anh sao?
Ánh mắt Nghiêm Thừa Trì tối sầm lại, nắm chặt lấy tay nắm cửa, đẩy cửa phòng cô ra.
“Rầm…”
Cửa phòng bỗng dưng bị mở, phát ra tiếng vang rất lớn, làm kinh động đến người đang thay đồ bên trong.
Hạ Trường Duyệt vừa mới cầm quần áo ở nhà lên, chưa kịp mặc vào người đã ngơ ngác đứng trước tủ quần áo nhìn cánh cửa phòng như sắp bị phá nát và người đàn ông đang đứng ở cửa phòng với gương mặt hung dữ.
Nghiêm Thừa Trì nhìn lướt qua bầu ngực trắng nõn của cô, đồng tử co lại, yết hầu gợi cảm lên xuống hai lần, nheo đôi mắt tà ma.
Cô không khóa cửa…
Ngay cả thay quần áo cũng không khóa cửa, là anh suy nghĩ nhiều rồi.
Lời xin lỗi đã lên đến khóe miệng, nhưng anh lại nhanh chóng quên mất, cất bước tiến đến cầm lấy quần áo trên tay Hạ Trường Duyệt đang đứng ngây người, thô lỗ mặc lên người cô như lẽ dĩ nhiên.
Sau đó anh cất giọng lạnh lùng, “Không muốn tôi đè em ra ngay bây giờ thì đừng quyến rũ tôi bằng ánh mắt đó.”
“… Anh không gõ cửa.” Hạ Trường Duyệt hoàn hồn, thốt lên.
Anh không gõ cửa đã xông vào phòng cô, nhìn lén cô thay đồ, còn trách cô quyến rũ anh.
Người này có biết lí lẽ không vậy?
“Tôi nhìn người phụ nữ của tôi ở nhà tôi, sao tôi phải gõ cửa?” Nghiêm Thừa Trì càng mặt dày mở miệng.
“…”
Hạ Trường Duyệt bị nghẹn họng, lập tức không muốn nói chuyện.
Thấy quần áo trên người mình xốc xếch, cô vội chỉnh lại, lúng túng gãi đầu, “Sao hôm nay anh về sớm vậy?”
Gần đây anh tan làm rất sớm, hơn nữa còn đến biệt thự mỗi ngày.
Cô còn tưởng anh không muốn nhìn thấy cô chứ. Không phải anh vẫn còn những nơi khác sao?
“Tôi về nhà tôi cần phải báo cáo với em sao? Hạ Trường Duyệt, có phải em quá tự cho mình là đúng rồi không?” Nghiêm Thừa Trì nâng cằm cô lên, ánh mắt lại lạnh xuống khi nhìn vào đôi mắt né tránh của cô.
“Hôm nay em lại đến đoàn làm phim à?”
“Hả?” Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Hạ Trường Duyệt vừa bị anh mỉa mai xong, đang lạc lõng thì anh chợt hỏi, cô nhất thời không kịp lấy lại tinh thần.
Nhìn vào ánh mắt tức giận của Nghiêm Thừa Trì, đầu óc cô trở nên trống rỗng, vô thức lắc đầu.
“Vậy em đã đi đâu?” Thấy cô lắc đầu, bàn tay nắm cằm cô của Nghiêm Thừa Trì hơi thả lỏng, khẽ nhếch đôi môi mỏng, cất giọng quyến rũ.
Cả ngày nay cô không hề đến đoàn làm phim, vậy cô đi đâu?
“Đi dạo phố.” Hạ Trường Duyệt nuốt nước miếng, cố gắng khiến mình trông thật bình thường.
Nghiêm Thừa Trì cau mày, ngờ vực nhìn cô, rụt tay lại: “Dạo phố một mình? Mua gì?”
Anh quay đầu nhìn căn phòng, trên bàn trống không, trên ghế xô pha cũng không để chiến lợi phẩm nào.
Cô đi dạo phố mà không mua gì?
Ánh mắt Nghiêm Thừa Trì tối đi, lóe lên tia u ám. Một giây sau, anh thoáng thấy con bọ rùa nhồi bông đang được để trên giường, hơi ngẩn ra.
“Tôi không mua gì hết, chỉ tùy tiện đi dạo rồi mua một con thú bông thôi.”
Hạ Trường Duyệt chỉ buột miệng bịa ra một lí do, không ngờ Nghiêm Thừa Trì lại tìm đồ trong phòng cô. Cô nhanh trí bước đến ôm lấy con bọ rùa nhồi bông mà Hãn Hãn tặng cho mình.
Cô đã về nhưng không phải cũng đã ra khỏi nhà cả ngày đấy sao.
Cô đi đâu?
Lại gặp ai?
Có phải là ở bên An Thần Húc cả ngày không?
Nghiêm Thừa Trì mím chặt môi, trên khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng hiện lên vẻ lạnh lùng tàn ác khó hiểu.
Anh đi lên trước, nhìn cửa phòng khép kín trước mắt, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh vừa vào phòng là cô khóa trái cửa lại lần trước.
Cô gấp gáp khóa cửa như thế ở nhà anh là đề phòng ai?
Đề phòng anh sao?
Ánh mắt Nghiêm Thừa Trì tối sầm lại, nắm chặt lấy tay nắm cửa, đẩy cửa phòng cô ra.
“Rầm…”
Cửa phòng bỗng dưng bị mở, phát ra tiếng vang rất lớn, làm kinh động đến người đang thay đồ bên trong.
Hạ Trường Duyệt vừa mới cầm quần áo ở nhà lên, chưa kịp mặc vào người đã ngơ ngác đứng trước tủ quần áo nhìn cánh cửa phòng như sắp bị phá nát và người đàn ông đang đứng ở cửa phòng với gương mặt hung dữ.
Nghiêm Thừa Trì nhìn lướt qua bầu ngực trắng nõn của cô, đồng tử co lại, yết hầu gợi cảm lên xuống hai lần, nheo đôi mắt tà ma.
Cô không khóa cửa…
Ngay cả thay quần áo cũng không khóa cửa, là anh suy nghĩ nhiều rồi.
Lời xin lỗi đã lên đến khóe miệng, nhưng anh lại nhanh chóng quên mất, cất bước tiến đến cầm lấy quần áo trên tay Hạ Trường Duyệt đang đứng ngây người, thô lỗ mặc lên người cô như lẽ dĩ nhiên.
Sau đó anh cất giọng lạnh lùng, “Không muốn tôi đè em ra ngay bây giờ thì đừng quyến rũ tôi bằng ánh mắt đó.”
“… Anh không gõ cửa.” Hạ Trường Duyệt hoàn hồn, thốt lên.
Anh không gõ cửa đã xông vào phòng cô, nhìn lén cô thay đồ, còn trách cô quyến rũ anh.
Người này có biết lí lẽ không vậy?
“Tôi nhìn người phụ nữ của tôi ở nhà tôi, sao tôi phải gõ cửa?” Nghiêm Thừa Trì càng mặt dày mở miệng.
“…”
Hạ Trường Duyệt bị nghẹn họng, lập tức không muốn nói chuyện.
Thấy quần áo trên người mình xốc xếch, cô vội chỉnh lại, lúng túng gãi đầu, “Sao hôm nay anh về sớm vậy?”
Gần đây anh tan làm rất sớm, hơn nữa còn đến biệt thự mỗi ngày.
Cô còn tưởng anh không muốn nhìn thấy cô chứ. Không phải anh vẫn còn những nơi khác sao?
“Tôi về nhà tôi cần phải báo cáo với em sao? Hạ Trường Duyệt, có phải em quá tự cho mình là đúng rồi không?” Nghiêm Thừa Trì nâng cằm cô lên, ánh mắt lại lạnh xuống khi nhìn vào đôi mắt né tránh của cô.
“Hôm nay em lại đến đoàn làm phim à?”
“Hả?” Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Hạ Trường Duyệt vừa bị anh mỉa mai xong, đang lạc lõng thì anh chợt hỏi, cô nhất thời không kịp lấy lại tinh thần.
Nhìn vào ánh mắt tức giận của Nghiêm Thừa Trì, đầu óc cô trở nên trống rỗng, vô thức lắc đầu.
“Vậy em đã đi đâu?” Thấy cô lắc đầu, bàn tay nắm cằm cô của Nghiêm Thừa Trì hơi thả lỏng, khẽ nhếch đôi môi mỏng, cất giọng quyến rũ.
Cả ngày nay cô không hề đến đoàn làm phim, vậy cô đi đâu?
“Đi dạo phố.” Hạ Trường Duyệt nuốt nước miếng, cố gắng khiến mình trông thật bình thường.
Nghiêm Thừa Trì cau mày, ngờ vực nhìn cô, rụt tay lại: “Dạo phố một mình? Mua gì?”
Anh quay đầu nhìn căn phòng, trên bàn trống không, trên ghế xô pha cũng không để chiến lợi phẩm nào.
Cô đi dạo phố mà không mua gì?
Ánh mắt Nghiêm Thừa Trì tối đi, lóe lên tia u ám. Một giây sau, anh thoáng thấy con bọ rùa nhồi bông đang được để trên giường, hơi ngẩn ra.
“Tôi không mua gì hết, chỉ tùy tiện đi dạo rồi mua một con thú bông thôi.”
Hạ Trường Duyệt chỉ buột miệng bịa ra một lí do, không ngờ Nghiêm Thừa Trì lại tìm đồ trong phòng cô. Cô nhanh trí bước đến ôm lấy con bọ rùa nhồi bông mà Hãn Hãn tặng cho mình.
Bình luận facebook