Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 98 - Chương 98ĐÓ LÀ CON CỦA ANH
Chương 98ĐÓ LÀ CON CỦA ANH
Không gian rộng lớn như vậy, trong một thoáng, chỉ còn lại một mình cô.
Nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay rướm máu của mình, Hạ Trường Duyệt cúi đầu, lầm bầm: “Đó không phải là con của An Thần Húc, là của anh…”
***
Khi Hạ Trường Duyệt trở về phòng, Nghiêm Thừa Trì cũng không có ở đó.
Cô không dám sang phòng bên cạnh xem anh có ở phòng ngủ hay không. Cô chỉ cuộn mình nằm trên giường, quấn chăn vào người.
Cô đã từng nghĩ, cả đời này bọn họ sẽ không bao giờ gặp lại.
Lúc vừa biết mình mang thai, cô đã từng bốc đồng nghĩ rằng phải bỏ qua tất cả để đi tìm anh. Nhưng cuối cùng, cô không đi tìm anh, mà lặng lẽ ra nước ngoài, tìm đến một nơi không ai biết đến để sinh con.
Lần đầu làm mẹ khiến cô hạnh phúc, cô quên hết mọi đau khổ. Làm mẹ thì cũng phải mạnh mẽ, nhưng khi ngắm nhìn đứa con đang quấn tã, cô lại đột nhiên không kiềm chế được mà bật khóc. Cô khóc suốt một đêm, ngày hôm sau cô quyết định lên máy bay về nước.
Cô nghĩ kĩ rồi, cô muốn đi tìm anh! Cho dù xảy ra chuyện gì, bọn họ đều là người một nhà, sẽ không chia xa.
Nhưng khi cô quay về thì anh đã biến mất.
Cô hỏi hết người này đến người kia cũng không có được chút tin tức nào về anh. Anh như xuất hiện từ thinh không, rồi lại đột nhiên biến mất, không ai biết anh ở đâu.
Sau này cô mới biết, vào cái đêm định mệnh của bốn năm trước ấy, anh đã hoàn toàn biến mất.
Đêm đó, anh nhìn vào mắt cô, chỉ có thù hận…
Hạ Trường Duyệt túm chặt chăn, nhớ tới hình ảnh bốn năm trước, trước mắt cô trở nên mơ hồ.
Cô nhớ đến lời nói vừa rồi của anh, đột nhiên ngồi dậy, lấy điện thoại từ trong túi xách ra, quả nhiên nhìn thấy trên đó có cuộc gọi nhỡ của An Thần Húc.
Cô cắn môi, vội vàng gọi lại.
“Anh đợi điện thoại của em mãi, đã khỏe lên chút nào chưa?” Giọng nói điềm đạm của An Thần Húc chậm rãi vang lên từ đầu dây bên kia.
“Em không sao.” Hạ Trường Duyệt trả lời rất nhanh, sau đó lập tức sốt ruột nói.
“Anh Thần Húc, Nghiêm Thừa Trì nói, anh ta nói…”
Hạ Trường Duyệt dừng lại một chút, cố gắng suy nghĩ xem nên dùng từ ngữ nào thích hợp để diễn tả nỗi sợ hãi của mình.
“Anh ta nhìn thấy Hãn Hãn, nhưng anh đến khá sớm, có lẽ anh ta còn chưa kịp thấy rõ Hãn Hãn thế nào thì anh đã bế Hãn Hãn đi rồi.” An Thần Húc ngây ra, rồi chợt nhẹ nhàng giải thích.
“Lúc đó vì không muốn để anh ta sinh nghi, anh đã nói dối Hãn Hãn là con của anh. Xin lỗi, anh chưa hỏi qua ý kiến của em.”
“...”
Thì ra anh chưa nhìn thấy rõ.
Tâm trạng căng thẳng của Hạ Trường Duyệt nhanh chóng được thả lỏng. Một giây sau, cô lại có cảm giác mất mát tận đáy lòng.
Coi như đây là lần đầu tiên hai ba con gặp nhau.
Cô không thể kiềm chế ý nghĩ, nếu Nghiêm Thừa Trì thật sự nhìn thấy Hãn Hãn, anh có nhận ra Hãn Hãn không? Anh sẽ vui mừng khi mình được làm ba, hay vẫn sẽ căm ghét cô, đến cả con của bọn họ cũng xem như giày rách?
“Thật ra anh cũng nên nói lời xin lỗi em. Hôm nay anh nghe nói mẹ em gặp chuyện, anh muốn đến bệnh viện thăm em, không ngờ gặp phải Nghiêm Thừa Trì, còn suýt chút nữa để anh ta phát hiện ra Hãn Hãn.”
An Thần Húc không thấy cô nói gì, nên nhỏ nhẹ nói.
“Không liên quan đến anh, là em nên cảm ơn anh, cảm ơn anh đã đồng ý giúp em chăm sóc Hãn Hãn.” Hạ Trường Duyệt cầm điện thoại trong tay, thoáng căng thẳng.
Trong đầu cô hiện lên khuôn mặt phẫn nộ của Nghiêm Thừa Trì.
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Anh không thích cô gần gũi với An Thần Húc. Cô càng đến gần An Thần Húc, thì cô biết sẽ càng làm liên lụy đến nhà họ An.
Nhưng ở thành phố G này, ngoại trừ An Thần Húc, cô không tìm được ai có thể giúp cô chăm sóc Hãn Hãn.
Cô nên làm gì bây giờ?
Không gian rộng lớn như vậy, trong một thoáng, chỉ còn lại một mình cô.
Nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay rướm máu của mình, Hạ Trường Duyệt cúi đầu, lầm bầm: “Đó không phải là con của An Thần Húc, là của anh…”
***
Khi Hạ Trường Duyệt trở về phòng, Nghiêm Thừa Trì cũng không có ở đó.
Cô không dám sang phòng bên cạnh xem anh có ở phòng ngủ hay không. Cô chỉ cuộn mình nằm trên giường, quấn chăn vào người.
Cô đã từng nghĩ, cả đời này bọn họ sẽ không bao giờ gặp lại.
Lúc vừa biết mình mang thai, cô đã từng bốc đồng nghĩ rằng phải bỏ qua tất cả để đi tìm anh. Nhưng cuối cùng, cô không đi tìm anh, mà lặng lẽ ra nước ngoài, tìm đến một nơi không ai biết đến để sinh con.
Lần đầu làm mẹ khiến cô hạnh phúc, cô quên hết mọi đau khổ. Làm mẹ thì cũng phải mạnh mẽ, nhưng khi ngắm nhìn đứa con đang quấn tã, cô lại đột nhiên không kiềm chế được mà bật khóc. Cô khóc suốt một đêm, ngày hôm sau cô quyết định lên máy bay về nước.
Cô nghĩ kĩ rồi, cô muốn đi tìm anh! Cho dù xảy ra chuyện gì, bọn họ đều là người một nhà, sẽ không chia xa.
Nhưng khi cô quay về thì anh đã biến mất.
Cô hỏi hết người này đến người kia cũng không có được chút tin tức nào về anh. Anh như xuất hiện từ thinh không, rồi lại đột nhiên biến mất, không ai biết anh ở đâu.
Sau này cô mới biết, vào cái đêm định mệnh của bốn năm trước ấy, anh đã hoàn toàn biến mất.
Đêm đó, anh nhìn vào mắt cô, chỉ có thù hận…
Hạ Trường Duyệt túm chặt chăn, nhớ tới hình ảnh bốn năm trước, trước mắt cô trở nên mơ hồ.
Cô nhớ đến lời nói vừa rồi của anh, đột nhiên ngồi dậy, lấy điện thoại từ trong túi xách ra, quả nhiên nhìn thấy trên đó có cuộc gọi nhỡ của An Thần Húc.
Cô cắn môi, vội vàng gọi lại.
“Anh đợi điện thoại của em mãi, đã khỏe lên chút nào chưa?” Giọng nói điềm đạm của An Thần Húc chậm rãi vang lên từ đầu dây bên kia.
“Em không sao.” Hạ Trường Duyệt trả lời rất nhanh, sau đó lập tức sốt ruột nói.
“Anh Thần Húc, Nghiêm Thừa Trì nói, anh ta nói…”
Hạ Trường Duyệt dừng lại một chút, cố gắng suy nghĩ xem nên dùng từ ngữ nào thích hợp để diễn tả nỗi sợ hãi của mình.
“Anh ta nhìn thấy Hãn Hãn, nhưng anh đến khá sớm, có lẽ anh ta còn chưa kịp thấy rõ Hãn Hãn thế nào thì anh đã bế Hãn Hãn đi rồi.” An Thần Húc ngây ra, rồi chợt nhẹ nhàng giải thích.
“Lúc đó vì không muốn để anh ta sinh nghi, anh đã nói dối Hãn Hãn là con của anh. Xin lỗi, anh chưa hỏi qua ý kiến của em.”
“...”
Thì ra anh chưa nhìn thấy rõ.
Tâm trạng căng thẳng của Hạ Trường Duyệt nhanh chóng được thả lỏng. Một giây sau, cô lại có cảm giác mất mát tận đáy lòng.
Coi như đây là lần đầu tiên hai ba con gặp nhau.
Cô không thể kiềm chế ý nghĩ, nếu Nghiêm Thừa Trì thật sự nhìn thấy Hãn Hãn, anh có nhận ra Hãn Hãn không? Anh sẽ vui mừng khi mình được làm ba, hay vẫn sẽ căm ghét cô, đến cả con của bọn họ cũng xem như giày rách?
“Thật ra anh cũng nên nói lời xin lỗi em. Hôm nay anh nghe nói mẹ em gặp chuyện, anh muốn đến bệnh viện thăm em, không ngờ gặp phải Nghiêm Thừa Trì, còn suýt chút nữa để anh ta phát hiện ra Hãn Hãn.”
An Thần Húc không thấy cô nói gì, nên nhỏ nhẹ nói.
“Không liên quan đến anh, là em nên cảm ơn anh, cảm ơn anh đã đồng ý giúp em chăm sóc Hãn Hãn.” Hạ Trường Duyệt cầm điện thoại trong tay, thoáng căng thẳng.
Trong đầu cô hiện lên khuôn mặt phẫn nộ của Nghiêm Thừa Trì.
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Anh không thích cô gần gũi với An Thần Húc. Cô càng đến gần An Thần Húc, thì cô biết sẽ càng làm liên lụy đến nhà họ An.
Nhưng ở thành phố G này, ngoại trừ An Thần Húc, cô không tìm được ai có thể giúp cô chăm sóc Hãn Hãn.
Cô nên làm gì bây giờ?
Bình luận facebook