Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-39
Chương 39: Tìm kiếm tình yêu
đêm hôm đấy khi đang ở trong phòng của Lạc Vỹ, Âu Thần không ngủ đang hâm he suy nghĩ điều gì đấy, quay qua nhìn thấy Lạc Vỹ vẫn còn lắp ráp trò chơi anh có chút sốt sắng nói
" nè cậu bé" Âu Thần nói
" sao ạ?" Lạc Vỹ nhìn anh
" khuya rồi, ngủ sớm đi" Âu Thần hối cậu đi ngủ
" sao lại đi ngủ sớm ạ?" Lạc Vỹ ngây ngô hỏi
" trẻ con không nên thức khuya quá đâu, không tốt cho sức khỏe " Âu Thần nói
" nhưng mà em không thấy buồn ngủ " Lạc Vỹ nói
{ cái thằng nhóc này, khó khăn quá mà} Âu Thần nghĩ
" nè đi ngủ sớm đi anh cho 1 thanh socola lớn " Âu Thần nói rồi lấy trong vali ra 1 thanh socola
" thôi, chị Bình Bình cho em nhiều bánh kẹo lắm, chị bảo phải..." Lạc Vỹ đang định nói thì dừng lại, hình như đang che giấu điều gì
" hửm... chị ấy bảo sao hả?" Âu Thần nghi ngờ
" không có, không có gì cả" Lạc Vỹ lắc đầu
{ chắc chắn là có gì đó mà, được rồi} Âu Thần mưu tính
" nè biết cái này là gì không?" Âu Thần đưa laptop lên hỏi
" là laptop dùng để chơi game" Lạc Vỹ nói
" nếu như em nói cho anh biết chị Bình Bình của em nói gì thì anh cho em nguyên cái laptop này luôn" Âu Thần nói
" không được" Lạc Vỹ lắc đầu
" vậy em thích gì hả" Âu Thần nói
thằng bé không trả lời
" nè sao vậy, anh đang hỏi em mà" Âu Thần nói
" nếu em nói thì có vi phạm lời hứa với chị ấy không?" Lạc Vỹ hỏi
" đâu có, anh hỏi em thích gì chứ có hỏi gì chị em đâu" Âu Thần nói
" à, em thích xe đua điều khiển từ xa với lại robot " Lạc Vỹ nói
" vậy thì anh sẽ mua cho em cả 2 thứ luôn chịu hông, chỉ cần em nói cho anh nghe chị em nói gì là được rồi" Âu Thần nói
Lạc Vỹ có chút đắn đo
" sao hả? không muốn à?" Âu Thần nói
" nhưng mà...." Lạc Vỹ do dự
" nói đi, nói anh nghe đi mà" Âu Thần nói
" chị ấy nói, em phải thức canh anh, không được để anh bầy trò gì cả" Lạc Vỹ nói
{ cũng mưu mô không kém gì mình } Âu Thần nghĩ
" nè chị em đang dạy hư em đấy, trẻ con không nên thức khuya đâu" Âu Thần nói
" nhưng mà...." Lạc Vỹ do dự
" em có buồn ngủ không?" Âu Thần hỏi
Lạc Vỹ gật đầu
" buồn ngủ thì đi ngủ đi chứ" Âu Thần nói
'' nhưng mà...'' Lạc Vỹ ấp úng
" ngủ đi, trẻ con không ngủ sớm là trẻ con không ngoan, vì vậy ngủ sớm đi, anh vẫn ở đây mà, có làm gì đâu đúng không" Âu Thần nói
Lạc Vỹ thấy đúng liền gật đầu, Âu Thần đưa thằng bé lên giường ngủ, đợi thằng bé ngủ xong thì lén mở cửa ra khỏi phòng, lúc Lưu Bình Bình đi vào phòng ngủ anh đã định vị được phòng của cô ở đâu nên cứ men theo đó mà đi
đến cửa phòng cô, anh gõ cửa, Lưu Bình Bình đang làm việc nghe tiếng gõ cửa thì ra ngoạc mở cửa không suy nghĩ nhiều
cô vừa mở cửa ra nhìn thấy Âu Thần thì lập tức đóng cửa lại, nhưng Âu Thần đã dùng sức đẩy cửa đi vào trong, Lưu Bình Bình bất mãn vô cùng
" anh.... anh làm gì vậy hả?" Lưu Bình Bình nói
'' em không đóng cửa lại để ai thấy thì kì lắm đó" Âu Thần nói
Lưu Bình Bình vội đóng cửa lại, Âu Thần đi tham quan phòng cô
" phòng tuy nhỏ nhưng mà rất gọn gàng đấy" Âu Thần nói
" anh muốn gì hả? anh bị làm sao vậy?" Lưu Bình Bình khó chịu nói
" làm sao là làm sao?" Âu Thần trả lời
" hứ, anh.... anh đến đây làm gì hả?" Lưu Bình Bình nói
" thì đi tìm tình yêu của mình'' Âu Thần nói
" tình yêu của anh ở đâu mà anh tìm chứ?" Lưu Bình Bình hỏi
" thì đang ở đây nè" Âu Thần nhìn Lưu Bình Bình
" anh đừng đùa nữa, có phải là anh đang muốn tìm cách đuổi việc tôi không hả?" Lưu Bình Bình nói
" anh đâu có" Âu Thần nói
" anh đừng nghĩ tôi không biết chiến lược của các tập đoàn lớn, nếu như nhân viên làm càng lâu thì tiền thưởng sẽ càng nhiều vì vậy anh đang cố tình làm khó tôi để tôi thôi việc đúng không?" Lưu Bình Bình nói
" đúng là có chuyện như vậy nhưng anh đâu muốn cho em nghĩ việc chứ" Âu Thần nói
" tôi xin nghĩ, tôi không thể đi theo anh nữa vừa lòng anh chưa, ngày mai tôi sẽ...." Lưu Bình Bình nói
Âu Thần đứng lên, ôm lấy cô rồi hôn cô, chiếm lấy môi cô thật nồng cháy, trông khi cô thì còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì, đến khi cô nhận ra thì lập tức đẩy anh ra xa mình
" anh yêu em, anh nói là anh đến đây để tìm tìn yêu, và tình yêu của anh là em" Âu Thần nói
" anh..." Lưu Bình Bình ngơ ngác
" Lưu Bình Bình, anh không muốn làm khó gì em, ai bảo em thân thiết với tên Thế Anh làm gì, anh không thích nên mới hơi cọc cằn..." Âu Thần giải thích
'' hơi cọc cằn.... đó là mà là hơi hả?" Lưu Bình Bình nói
'' à thí, anh nóng tính nên mới nói vậy" Âu Thần nói
" nhưng anh yêu em là thật, Lưu Bình Bình cho anh 1 cơ hội nha" Âu Thần nói
" chuyện này tôi...." Lưu Bình Bình đắn đo
" cho anh 1 cơ hội, anh sẽ không làm em thấy vọng'' Âu Thần nói
" Âu tổng.... " Lưu Bình Bình nói
" đừng gọi anh như thế, gọi tên anh đi" Âu Thần nói
" Âu.... Âu Thần.... tôi xin lỗi.... có lẽ chúng ta không hợp nhau...." Lưu Bình Bình trầm giọng nói
" không yêu nhau thử sau biết được có hợp hay không?" Âu Thần nói
" nếu muốn bắt đầu 1 mối quan hệ, tôi nghĩ trước tiên phải có nền tảng tình cảm đã, tôi thật sự không có tình cảm với anh,.... tôi.... tôi xin lỗi" Lưu Bình Bình nói
" vậy thì anh sẽ khiến cho em yêu anh" Âu Thần nói rồi ra khỏi phòng cô, trong đêm khuya anh đã đến quán rượu cùng Thế Anh
đêm hôm đấy khi đang ở trong phòng của Lạc Vỹ, Âu Thần không ngủ đang hâm he suy nghĩ điều gì đấy, quay qua nhìn thấy Lạc Vỹ vẫn còn lắp ráp trò chơi anh có chút sốt sắng nói
" nè cậu bé" Âu Thần nói
" sao ạ?" Lạc Vỹ nhìn anh
" khuya rồi, ngủ sớm đi" Âu Thần hối cậu đi ngủ
" sao lại đi ngủ sớm ạ?" Lạc Vỹ ngây ngô hỏi
" trẻ con không nên thức khuya quá đâu, không tốt cho sức khỏe " Âu Thần nói
" nhưng mà em không thấy buồn ngủ " Lạc Vỹ nói
{ cái thằng nhóc này, khó khăn quá mà} Âu Thần nghĩ
" nè đi ngủ sớm đi anh cho 1 thanh socola lớn " Âu Thần nói rồi lấy trong vali ra 1 thanh socola
" thôi, chị Bình Bình cho em nhiều bánh kẹo lắm, chị bảo phải..." Lạc Vỹ đang định nói thì dừng lại, hình như đang che giấu điều gì
" hửm... chị ấy bảo sao hả?" Âu Thần nghi ngờ
" không có, không có gì cả" Lạc Vỹ lắc đầu
{ chắc chắn là có gì đó mà, được rồi} Âu Thần mưu tính
" nè biết cái này là gì không?" Âu Thần đưa laptop lên hỏi
" là laptop dùng để chơi game" Lạc Vỹ nói
" nếu như em nói cho anh biết chị Bình Bình của em nói gì thì anh cho em nguyên cái laptop này luôn" Âu Thần nói
" không được" Lạc Vỹ lắc đầu
" vậy em thích gì hả" Âu Thần nói
thằng bé không trả lời
" nè sao vậy, anh đang hỏi em mà" Âu Thần nói
" nếu em nói thì có vi phạm lời hứa với chị ấy không?" Lạc Vỹ hỏi
" đâu có, anh hỏi em thích gì chứ có hỏi gì chị em đâu" Âu Thần nói
" à, em thích xe đua điều khiển từ xa với lại robot " Lạc Vỹ nói
" vậy thì anh sẽ mua cho em cả 2 thứ luôn chịu hông, chỉ cần em nói cho anh nghe chị em nói gì là được rồi" Âu Thần nói
Lạc Vỹ có chút đắn đo
" sao hả? không muốn à?" Âu Thần nói
" nhưng mà...." Lạc Vỹ do dự
" nói đi, nói anh nghe đi mà" Âu Thần nói
" chị ấy nói, em phải thức canh anh, không được để anh bầy trò gì cả" Lạc Vỹ nói
{ cũng mưu mô không kém gì mình } Âu Thần nghĩ
" nè chị em đang dạy hư em đấy, trẻ con không nên thức khuya đâu" Âu Thần nói
" nhưng mà...." Lạc Vỹ do dự
" em có buồn ngủ không?" Âu Thần hỏi
Lạc Vỹ gật đầu
" buồn ngủ thì đi ngủ đi chứ" Âu Thần nói
'' nhưng mà...'' Lạc Vỹ ấp úng
" ngủ đi, trẻ con không ngủ sớm là trẻ con không ngoan, vì vậy ngủ sớm đi, anh vẫn ở đây mà, có làm gì đâu đúng không" Âu Thần nói
Lạc Vỹ thấy đúng liền gật đầu, Âu Thần đưa thằng bé lên giường ngủ, đợi thằng bé ngủ xong thì lén mở cửa ra khỏi phòng, lúc Lưu Bình Bình đi vào phòng ngủ anh đã định vị được phòng của cô ở đâu nên cứ men theo đó mà đi
đến cửa phòng cô, anh gõ cửa, Lưu Bình Bình đang làm việc nghe tiếng gõ cửa thì ra ngoạc mở cửa không suy nghĩ nhiều
cô vừa mở cửa ra nhìn thấy Âu Thần thì lập tức đóng cửa lại, nhưng Âu Thần đã dùng sức đẩy cửa đi vào trong, Lưu Bình Bình bất mãn vô cùng
" anh.... anh làm gì vậy hả?" Lưu Bình Bình nói
'' em không đóng cửa lại để ai thấy thì kì lắm đó" Âu Thần nói
Lưu Bình Bình vội đóng cửa lại, Âu Thần đi tham quan phòng cô
" phòng tuy nhỏ nhưng mà rất gọn gàng đấy" Âu Thần nói
" anh muốn gì hả? anh bị làm sao vậy?" Lưu Bình Bình khó chịu nói
" làm sao là làm sao?" Âu Thần trả lời
" hứ, anh.... anh đến đây làm gì hả?" Lưu Bình Bình nói
" thì đi tìm tình yêu của mình'' Âu Thần nói
" tình yêu của anh ở đâu mà anh tìm chứ?" Lưu Bình Bình hỏi
" thì đang ở đây nè" Âu Thần nhìn Lưu Bình Bình
" anh đừng đùa nữa, có phải là anh đang muốn tìm cách đuổi việc tôi không hả?" Lưu Bình Bình nói
" anh đâu có" Âu Thần nói
" anh đừng nghĩ tôi không biết chiến lược của các tập đoàn lớn, nếu như nhân viên làm càng lâu thì tiền thưởng sẽ càng nhiều vì vậy anh đang cố tình làm khó tôi để tôi thôi việc đúng không?" Lưu Bình Bình nói
" đúng là có chuyện như vậy nhưng anh đâu muốn cho em nghĩ việc chứ" Âu Thần nói
" tôi xin nghĩ, tôi không thể đi theo anh nữa vừa lòng anh chưa, ngày mai tôi sẽ...." Lưu Bình Bình nói
Âu Thần đứng lên, ôm lấy cô rồi hôn cô, chiếm lấy môi cô thật nồng cháy, trông khi cô thì còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì, đến khi cô nhận ra thì lập tức đẩy anh ra xa mình
" anh yêu em, anh nói là anh đến đây để tìm tìn yêu, và tình yêu của anh là em" Âu Thần nói
" anh..." Lưu Bình Bình ngơ ngác
" Lưu Bình Bình, anh không muốn làm khó gì em, ai bảo em thân thiết với tên Thế Anh làm gì, anh không thích nên mới hơi cọc cằn..." Âu Thần giải thích
'' hơi cọc cằn.... đó là mà là hơi hả?" Lưu Bình Bình nói
'' à thí, anh nóng tính nên mới nói vậy" Âu Thần nói
" nhưng anh yêu em là thật, Lưu Bình Bình cho anh 1 cơ hội nha" Âu Thần nói
" chuyện này tôi...." Lưu Bình Bình đắn đo
" cho anh 1 cơ hội, anh sẽ không làm em thấy vọng'' Âu Thần nói
" Âu tổng.... " Lưu Bình Bình nói
" đừng gọi anh như thế, gọi tên anh đi" Âu Thần nói
" Âu.... Âu Thần.... tôi xin lỗi.... có lẽ chúng ta không hợp nhau...." Lưu Bình Bình trầm giọng nói
" không yêu nhau thử sau biết được có hợp hay không?" Âu Thần nói
" nếu muốn bắt đầu 1 mối quan hệ, tôi nghĩ trước tiên phải có nền tảng tình cảm đã, tôi thật sự không có tình cảm với anh,.... tôi.... tôi xin lỗi" Lưu Bình Bình nói
" vậy thì anh sẽ khiến cho em yêu anh" Âu Thần nói rồi ra khỏi phòng cô, trong đêm khuya anh đã đến quán rượu cùng Thế Anh
Bình luận facebook