Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-52
Chương 52: Lời hứa quá khứ
Sau khi mất đi Bảo Vy, Lục Tư Phàm vô cùng đau khổ, anh ấy luôn tìm đến rượu để giải quyết vấn đề, cũng mấy ngày kể từ khi cô về Tứ Xuyên thì anh cũng không còn đến tập đoàn nữa
Âu Thần và Thế Anh vô cùng lo lắng nên đã đến nhà anh, vừa bước vào nhà 2 người đã hậm hực bước vào trong phòng
vừa bước vào căn phòng đã ngập tràn mùi rượu, không những thế rèm cũng được che kín đến nổi ánh sáng không thể lọt vào, căn phòng tối ôm như trái tim của Lục Tư Phàm vậy
Thế Anh không chịu đựng được liền đi đến kéo rèm ra, ánh sáng chiếu vào vô cùng chói chang, Âu Thần đi lại túm lấy cổ áo Lục Tư Phàm lôi lên
" nè cái tên kia, cậu đang làm gì vậy hả?" Âu Thần tức giận nói
" buông ra" Lục Tư Phàm thờ ơ nói
" cậu trở lại con người trước được không hả?" Âu Thần nói
" sắp chết tới nơi rồi mà còn...'' Lục Tư Phàm mệt mỏi nói
" cậu định bỏ mặc tụi này đó hả? cậu quên lời hứa năm xưa rồi hả?" Thế Anh nói
" lời hứa..." Lục Tư Phàm mơ hồ nhớ lại quá khứ
Lúc cả 3 còn học đại học năm nhất, trên máy nhà của kiến trúc xá
" nè sau này các cậu muốn làm gì hả?" Thế Anh hỏi
" đương nhiên là kiếm tiền, sao khi có nhiều tiền rồi thì mỗi tay ôm 1 em, mỗi ngày thay người yêu như thay áo" Âu Thần vui vẻ nói
" trời cậu mà cũng muốn kiếm tiền à? đại thiếu gia nhà họ Âu có cả 1 tập đoàn Âu Vị ở bên Mỹ, không cần sau này chả phải bây giờ cũng đã 1 tay ôm 1 em rồi sao?" Thế Anh mỉa mai nói
" êk nè, Âu Vị là tập đoàn của cha tôi, tôi muốn ra làm riêng, tự lập" Âu Thần nói
" sao này tôi sẽ thành lập 1 tập toàn lớn nhất Thượng Hải" Lục Tư Phàm nói
" không phải cha cậu đã thành lập hẳn 1 tập đoàn rồi sao?" Thế Anh nói
" tôi không cần ông ta, tự tay Lục Tư Phàm này sẽ gầy dựng nên tất cả" Lục Tư Phàm nói
" được khí thế lắm vầy tôi sẽ góp cho cậu 1 tat" Âu Thần nói
" vậy tôi cũng sẽ giúp cậu, chúng ta cùng nhau gầy dựng nên ước mơ lớn này" Thế Anh nói rồi đưa tay ra phía trước
cả Lục Tư Phàm và Âu Thần cũng đặc tay lên tay Thế Anh
" nè nói trước sau này tập đoàn có gặp chuyện gì cũng phải đồng lòng không được quay đầu đâu đấy" Âu Thần nói
" chưa gì mà đã là tập đoàn rồi à?" Thế Anh nói
" chứ không phải cậu ta muốn thành lập tập đoàn lớn nhất Thượng Hải à?" Âu Thần nói
" haz mà nè sao này không có chuyện mà kiếm cớ trừ lương tụi này à" Thế Anh nói
" được nếu như sau này 2 người giám bỏ tôi thì Lục Tư Phàm này sẽ đánh gãy chân 2 người đấy" Lục Tư Phàm nói
" hứ Âu Thần này không có hèn đến mức đó" Âu Thần nói
" Thế Anh này cũng còn gì để mất đâu chứ" Thế Anh nói
Nhớ lại lời hứa năm xưa chẵn phải mọi người đã vô cùng nhiệt huyết với cuộc sống này sao?
" chúng ta đã trãi qua bao nhiêu gian nan để có được như ngày hôm nay vậy mà cậu nỡ từ bỏ tất cả hả?" Âu Thần tức giận nói
" Lục Tư Phàm cậu nên suy nghĩ lại đi, không phải mọi chuyện còn có cách giải quyết à?" Thế Anh nói
" xin lỗi " Lục Tư Phàm nói
" xin lỗi, cậu nói 1 câu xin lỗi là xong hả?" Âu Thần tức giận nói
Ngày ký đơn Ly dị cũng đến, Bảo Vy quay lại Thượng Hải với 1 nổi buồn trong lòng, cô quay trở về căn biệt thự vốn đã cho cô nhiều kỉ niệm thật hạnh phúc
từ hôm nay cô sẽ chẳng bao giờ quay lại nơi này nữa, những thứ nơi đây cũng chẳng còn liên quan gì đến cô
Sau khi mất đi Bảo Vy, Lục Tư Phàm vô cùng đau khổ, anh ấy luôn tìm đến rượu để giải quyết vấn đề, cũng mấy ngày kể từ khi cô về Tứ Xuyên thì anh cũng không còn đến tập đoàn nữa
Âu Thần và Thế Anh vô cùng lo lắng nên đã đến nhà anh, vừa bước vào nhà 2 người đã hậm hực bước vào trong phòng
vừa bước vào căn phòng đã ngập tràn mùi rượu, không những thế rèm cũng được che kín đến nổi ánh sáng không thể lọt vào, căn phòng tối ôm như trái tim của Lục Tư Phàm vậy
Thế Anh không chịu đựng được liền đi đến kéo rèm ra, ánh sáng chiếu vào vô cùng chói chang, Âu Thần đi lại túm lấy cổ áo Lục Tư Phàm lôi lên
" nè cái tên kia, cậu đang làm gì vậy hả?" Âu Thần tức giận nói
" buông ra" Lục Tư Phàm thờ ơ nói
" cậu trở lại con người trước được không hả?" Âu Thần nói
" sắp chết tới nơi rồi mà còn...'' Lục Tư Phàm mệt mỏi nói
" cậu định bỏ mặc tụi này đó hả? cậu quên lời hứa năm xưa rồi hả?" Thế Anh nói
" lời hứa..." Lục Tư Phàm mơ hồ nhớ lại quá khứ
Lúc cả 3 còn học đại học năm nhất, trên máy nhà của kiến trúc xá
" nè sau này các cậu muốn làm gì hả?" Thế Anh hỏi
" đương nhiên là kiếm tiền, sao khi có nhiều tiền rồi thì mỗi tay ôm 1 em, mỗi ngày thay người yêu như thay áo" Âu Thần vui vẻ nói
" trời cậu mà cũng muốn kiếm tiền à? đại thiếu gia nhà họ Âu có cả 1 tập đoàn Âu Vị ở bên Mỹ, không cần sau này chả phải bây giờ cũng đã 1 tay ôm 1 em rồi sao?" Thế Anh mỉa mai nói
" êk nè, Âu Vị là tập đoàn của cha tôi, tôi muốn ra làm riêng, tự lập" Âu Thần nói
" sao này tôi sẽ thành lập 1 tập toàn lớn nhất Thượng Hải" Lục Tư Phàm nói
" không phải cha cậu đã thành lập hẳn 1 tập đoàn rồi sao?" Thế Anh nói
" tôi không cần ông ta, tự tay Lục Tư Phàm này sẽ gầy dựng nên tất cả" Lục Tư Phàm nói
" được khí thế lắm vầy tôi sẽ góp cho cậu 1 tat" Âu Thần nói
" vậy tôi cũng sẽ giúp cậu, chúng ta cùng nhau gầy dựng nên ước mơ lớn này" Thế Anh nói rồi đưa tay ra phía trước
cả Lục Tư Phàm và Âu Thần cũng đặc tay lên tay Thế Anh
" nè nói trước sau này tập đoàn có gặp chuyện gì cũng phải đồng lòng không được quay đầu đâu đấy" Âu Thần nói
" chưa gì mà đã là tập đoàn rồi à?" Thế Anh nói
" chứ không phải cậu ta muốn thành lập tập đoàn lớn nhất Thượng Hải à?" Âu Thần nói
" haz mà nè sao này không có chuyện mà kiếm cớ trừ lương tụi này à" Thế Anh nói
" được nếu như sau này 2 người giám bỏ tôi thì Lục Tư Phàm này sẽ đánh gãy chân 2 người đấy" Lục Tư Phàm nói
" hứ Âu Thần này không có hèn đến mức đó" Âu Thần nói
" Thế Anh này cũng còn gì để mất đâu chứ" Thế Anh nói
Nhớ lại lời hứa năm xưa chẵn phải mọi người đã vô cùng nhiệt huyết với cuộc sống này sao?
" chúng ta đã trãi qua bao nhiêu gian nan để có được như ngày hôm nay vậy mà cậu nỡ từ bỏ tất cả hả?" Âu Thần tức giận nói
" Lục Tư Phàm cậu nên suy nghĩ lại đi, không phải mọi chuyện còn có cách giải quyết à?" Thế Anh nói
" xin lỗi " Lục Tư Phàm nói
" xin lỗi, cậu nói 1 câu xin lỗi là xong hả?" Âu Thần tức giận nói
Ngày ký đơn Ly dị cũng đến, Bảo Vy quay lại Thượng Hải với 1 nổi buồn trong lòng, cô quay trở về căn biệt thự vốn đã cho cô nhiều kỉ niệm thật hạnh phúc
từ hôm nay cô sẽ chẳng bao giờ quay lại nơi này nữa, những thứ nơi đây cũng chẳng còn liên quan gì đến cô