Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-53
Chương 53: Kết thúc cuộc hôn nhân
Bảo Vy cố kiềm đi những giọt nước mắt, nắm chặt tay lại, hít thật sâu rồi cầm lấy vali của mình, Lục Tư Phàm đã chuẩn bị sẵn cho cô, có lẽ anh ấy cũng mong chờ cái ngày này lâu lắm rồi
cầm vali đi xuống nhà cô nhìn thấy tiểu Châu nhìn cô với đôi mắt đầy tiếc nuối, dù sao cũng ở cạnh nhau 1 thời gian, cô cũng rất quý tiểu Châu
" tôi đi nha" Bảo Vy mỉm cười chua chát nói
Tiểu Châu nhìn cô, đôi mắt đỏ ửng lên, không thể kiềm chế được nữa Tiểu Châu lau đến nắm lấy tay Bảo Vy lại
" chị đừng đi mà, Lục tổng thật sự yêu chị nhiều lắm, anh ấy không thể sống thiếu chị đâu, chị suy nghĩ lại đi'' Tiểu Châu nói
" có lẽ em không biết, người muốn ly dị là anh ấy chứ không phải chị" Bảo Vy nghẹn ngào nói
" không phải, không phải đâu, Lục tổng không thể nào làm như vậy được,..." Tiểu Châu nói
Bảo Vy cố kiềm cho nước mắt không rơi, vỗ vai Tiểu Châu
Tiểu Châu không thể giữ bí mật được nữa, cô đã nói hết tất cả cho Bảo Vy biết, ngày hôm đó thật sự Lục Tư Phàm đã về nhà, anh ấy chắc chắn có nỗi khổ nào đó không thể nói thành lời nên mới làm như vậy
Bảo Vy đi đến chỗ đã hẹn sẵn để ký đơn, bước vào trong phòng cô nhìn thấy Lục Tư Phàm đã ngồi sẵn ở đấy
cô đứng trước mặt nhìn thẳng vào đôi mắt như muốn nói điều gì với anh, Lục Tư Phàm không giám nhìn vào mắt cô nên đã lãng tránh đi
" anh thật sự muốn ly hôn với em" Bảo Vy nói
" ukm" Lục Tư Phàm gật đầu
" sau hôm nay chúng ta sẽ thành 2 người xa lạ, có gặp nhau trên đường cũng chỉ là người dưng,... anh thật sự muốn như vậy?" Bảo Vy nghẹn ngào nói
" cô hỏi nhiều thật đấy" Lục Tư Phàm kiềm nén nước mắt nói
" chúng ta từng nói vợ chồng phải chia sẻ cho nhau, cùng nhau bước qua mội khó khăn, anh..." Bảo Vy mắt đầy lệ nói
" cô phiền quá đấy, nói nhiều làm gì ký đi để cả 2 bên còn giải thoát cho nhau" Lục Tư Phàm nói
Bảo Vy thấy anh thẳng thừng như vậy thật sự cuộc hôn nhân này đã đi đến hồi kết thật rồi, thật sự không thể cứu vãn được nữa
Bảo Vy cầm lấy cây bút, tay run run, cô đưa bút lên giấy, nhắm mắt lại cố gắng điều chỉnh ngồi bút
Lục Tư Phàm thật sự không thể nhìn cảnh này nữa anh nhắm mắt lại
* xoạc xẹt*
thế là chữ ký đã nằm trên giấy, giấy trắng mực đen kết thúc 1 mối hôn nhân, thật sự không còn gì có thể nếu kéo nữa
Bảo Vy đau đớn bỏ cả bút xuống đất, nắm chặt 2 tay quay đầu đi về phía cửa
Lục Tư Phàm đứng dậy chạy đến bên cạnh Bảo Vy, ôm lấy cô từ phía sau, nước mắt anh ướt cả vai cô, cả 2 người cứ thế mà khóc nức nở
rõ ràng là cả 2 còn yêu nhau rất nhiều, cả 2 cũng cảm nhận được tình yêu bên trong đối phương, nhưng lại không thể cùng nhau bước qua thử thách này
họ bắt đầu đến với nhau bằng sự ràng buộc và kết thúc với nhau cũng là sự ràng buộc
bầu trời hôm nay cũng trở thành 1 màu đen xám xịt, mây đen kéo đến thành cuộn, mưa bắt đầu rơi trên vùng đất Thượng Hải, 1 ngày vô cùng buồn bã, mưa rơi xuống cũng không thể nào trút đi nỗi đau của cả 2
mưa kéo dài day dứt không ngui, mưa cứ rơi cứ rơi, mưa không như trút nước mà cứ âm ỉ từng cơn từng cơn
mưa rồi có thể tạnh, sau cơn mưa bầu trời trong xanh vẫn trở lại trong xanh, không giống như lòng người, sau đêm nay vẫn chưa chắc gì quên nhau được.
Bảo Vy cố kiềm đi những giọt nước mắt, nắm chặt tay lại, hít thật sâu rồi cầm lấy vali của mình, Lục Tư Phàm đã chuẩn bị sẵn cho cô, có lẽ anh ấy cũng mong chờ cái ngày này lâu lắm rồi
cầm vali đi xuống nhà cô nhìn thấy tiểu Châu nhìn cô với đôi mắt đầy tiếc nuối, dù sao cũng ở cạnh nhau 1 thời gian, cô cũng rất quý tiểu Châu
" tôi đi nha" Bảo Vy mỉm cười chua chát nói
Tiểu Châu nhìn cô, đôi mắt đỏ ửng lên, không thể kiềm chế được nữa Tiểu Châu lau đến nắm lấy tay Bảo Vy lại
" chị đừng đi mà, Lục tổng thật sự yêu chị nhiều lắm, anh ấy không thể sống thiếu chị đâu, chị suy nghĩ lại đi'' Tiểu Châu nói
" có lẽ em không biết, người muốn ly dị là anh ấy chứ không phải chị" Bảo Vy nghẹn ngào nói
" không phải, không phải đâu, Lục tổng không thể nào làm như vậy được,..." Tiểu Châu nói
Bảo Vy cố kiềm cho nước mắt không rơi, vỗ vai Tiểu Châu
Tiểu Châu không thể giữ bí mật được nữa, cô đã nói hết tất cả cho Bảo Vy biết, ngày hôm đó thật sự Lục Tư Phàm đã về nhà, anh ấy chắc chắn có nỗi khổ nào đó không thể nói thành lời nên mới làm như vậy
Bảo Vy đi đến chỗ đã hẹn sẵn để ký đơn, bước vào trong phòng cô nhìn thấy Lục Tư Phàm đã ngồi sẵn ở đấy
cô đứng trước mặt nhìn thẳng vào đôi mắt như muốn nói điều gì với anh, Lục Tư Phàm không giám nhìn vào mắt cô nên đã lãng tránh đi
" anh thật sự muốn ly hôn với em" Bảo Vy nói
" ukm" Lục Tư Phàm gật đầu
" sau hôm nay chúng ta sẽ thành 2 người xa lạ, có gặp nhau trên đường cũng chỉ là người dưng,... anh thật sự muốn như vậy?" Bảo Vy nghẹn ngào nói
" cô hỏi nhiều thật đấy" Lục Tư Phàm kiềm nén nước mắt nói
" chúng ta từng nói vợ chồng phải chia sẻ cho nhau, cùng nhau bước qua mội khó khăn, anh..." Bảo Vy mắt đầy lệ nói
" cô phiền quá đấy, nói nhiều làm gì ký đi để cả 2 bên còn giải thoát cho nhau" Lục Tư Phàm nói
Bảo Vy thấy anh thẳng thừng như vậy thật sự cuộc hôn nhân này đã đi đến hồi kết thật rồi, thật sự không thể cứu vãn được nữa
Bảo Vy cầm lấy cây bút, tay run run, cô đưa bút lên giấy, nhắm mắt lại cố gắng điều chỉnh ngồi bút
Lục Tư Phàm thật sự không thể nhìn cảnh này nữa anh nhắm mắt lại
* xoạc xẹt*
thế là chữ ký đã nằm trên giấy, giấy trắng mực đen kết thúc 1 mối hôn nhân, thật sự không còn gì có thể nếu kéo nữa
Bảo Vy đau đớn bỏ cả bút xuống đất, nắm chặt 2 tay quay đầu đi về phía cửa
Lục Tư Phàm đứng dậy chạy đến bên cạnh Bảo Vy, ôm lấy cô từ phía sau, nước mắt anh ướt cả vai cô, cả 2 người cứ thế mà khóc nức nở
rõ ràng là cả 2 còn yêu nhau rất nhiều, cả 2 cũng cảm nhận được tình yêu bên trong đối phương, nhưng lại không thể cùng nhau bước qua thử thách này
họ bắt đầu đến với nhau bằng sự ràng buộc và kết thúc với nhau cũng là sự ràng buộc
bầu trời hôm nay cũng trở thành 1 màu đen xám xịt, mây đen kéo đến thành cuộn, mưa bắt đầu rơi trên vùng đất Thượng Hải, 1 ngày vô cùng buồn bã, mưa rơi xuống cũng không thể nào trút đi nỗi đau của cả 2
mưa kéo dài day dứt không ngui, mưa cứ rơi cứ rơi, mưa không như trút nước mà cứ âm ỉ từng cơn từng cơn
mưa rồi có thể tạnh, sau cơn mưa bầu trời trong xanh vẫn trở lại trong xanh, không giống như lòng người, sau đêm nay vẫn chưa chắc gì quên nhau được.
Bình luận facebook