Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-54
Chương 54: Cùng hy sinh vì con
Bảo Vy quay lại Tứ Xuyên bắt đầu cuộc sống mới, cô vẫn như mọi ngày, vẫn như lúc chưa đến với Lục Tư Phàm, cô ở trong vườn tưới hoa và chăm sóc cây
" thật sự con bé không sao chứ?" bà Ngô hoang mang hỏi
" bà hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai?" ông Dương trả lời
" ủa ông là cha của nó mà?" bà Ngô nói
" cha thì cha chứ, nó lớn rồi chứ có còn con nít đâu mà hiểu tâm tư của nó chứ?" ông Dương nói
Thiên Thiên dẫn theo tiểu Dư về nhà ngoại, Thiên Thiên thấy chị đang tưới cây thì tiện chân đi đến chào hỏi
" chị 2, hoa đẹp lắm nha" Thiên Thiên nói
" ủa, 2 mẹ con về nhà chơi à? đây để chị bế em cho" Bảo Vy vui vẻ nói
" dạ" Thiên Thiên đưa con cho Bảo Vy
" thằng bé trông đáng yêu quá đi mất, thấy ghét thật, ủa mà Du Hạo đâu? không về à?" bảo Vy hỏi
" à anh ấy đi làm, rồi,..." Thiên Thiên có chút lúng túng nói
" hôm nay là chủ nhật mà? vẫn đi làm sao?" Bảo Vy vẫn vô tư hỏi
" anh ấy,... làm ở Thượng Hải nên chưa về kịp" Thiên Thiên ấp úng nói
" hả,... à chị quên bây giờ Du Hạo đang làm việt tại tập đoàn của Phàm Phàm..." Bảo Vy có chút đơ người nói
nhìn thấy Thiên Thiên có chút e dè nên cô đổi giọng vô tư nói " chị với anh ấy kết thúc rồi, bây giờ có còn gì đâu mà em phải ngại, không sao" Bảo Vy nói
" dạ,..." Thiên Thiên gật đầu
" thôi bế cháu của tui vào trong dùm, tui đi tắt nước rồi vào, mắt công thằng nhỏ say nắng đấy" Bảo Vy nói
" dạ" Thiên Thiên gật đầu
cô bước vào trong nhà
" nè chị con ổn chứ?" Ông Dương nói
" dạ, ủa mà từ khi về đến giờ chị con vẫn vậy à?" Thiên Thiên hỏi
" ukm,... thôi vào trong đi" ông Dương nói
Ở Thượng Hải, tại 1 nhà hàng sang trọng
mẹ của Lục Tư Phàm cũng biết chuyện con trai mình bị bệnh ung thư nên mới nói chuyện với cha của Lục Tư Phàm là Lục Thành
" tại sao bà không nói chuyện này cho tôi sớm hơn hả?" ông Lục Thành nói
" tôi cũng mới biết chuyện này thôi" bà Ngôn Mẫn Nhi nói
" vậy còn vợ nó" ông Lục Thành nói
" tụi nó ly dị rồi" bà Ngôn Mẫn Nhi nói
" ly dị,... nhưng mà tôi cũng hiểu tính của nó, nó đương nhiên là sợ vợ nó sẽ đau lòng nên mới làm vậy" ông Lục Thành nói
" vậy...." bà Ngôn Mẫn Nhi e dè
" nó là con trai tôi mà, bà yên tâm tôi không đưa mắt nhìn nó chết đâu, chỉ sợ,..." ông Lục Thành e dè
" nếu ông có lòng cứu con thì tôi sẽ giúp ông lừa Phàm Phàm đến" bà Ngôn Mẫn Nhi nói
" bà đã đi theo cửa phật... lừa người như vậy,... có được không?" ông Lục Thành nói
" ông giám hy sinh thân mình cứu nó, tôi là mẹ không thể hy sinh 1 chút gì à?" bà Ngôn Mẫn Nhi nói
" vậy,... chúng ta cùng hy sinh vì con vậy" ông Lục Thành nói
Ở Nhà Hàng sang trọng Lục Tư Phàm bước vào trong, nhìn thấy Lục Thành anh vô cùng tức giận liền bỏ đi
" con không thể nói chuyện với cha được 1 câu sao?" Lục Thành nói
" đối với ông, cho dù có nhìn mặt thì tôi cũng không thèm" Lục Tư Phàm nói
" mẹ con cất công mời con đến đây, con không thể vì mẹ ngồi xuống chút à" Lục Thành nói
Lục Tư Phàm khó chịu ngồi xuống
" cha sẽ cho con 1 quả thận" Lục Thành nói
" tôi không cần" Lục Tư Phàm nói
" con không muốn cùng vợ con sống trọn đời à" Lục Thành nói
" tôi với cô ấy Ly dị rồi, chả còn gì nữa" Lục Tư Phàm nói
" con thật sự muốn rời xa con bé à? con thật sự nhẫn tâm rời khỏi thế gian này à?"
Bảo Vy quay lại Tứ Xuyên bắt đầu cuộc sống mới, cô vẫn như mọi ngày, vẫn như lúc chưa đến với Lục Tư Phàm, cô ở trong vườn tưới hoa và chăm sóc cây
" thật sự con bé không sao chứ?" bà Ngô hoang mang hỏi
" bà hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai?" ông Dương trả lời
" ủa ông là cha của nó mà?" bà Ngô nói
" cha thì cha chứ, nó lớn rồi chứ có còn con nít đâu mà hiểu tâm tư của nó chứ?" ông Dương nói
Thiên Thiên dẫn theo tiểu Dư về nhà ngoại, Thiên Thiên thấy chị đang tưới cây thì tiện chân đi đến chào hỏi
" chị 2, hoa đẹp lắm nha" Thiên Thiên nói
" ủa, 2 mẹ con về nhà chơi à? đây để chị bế em cho" Bảo Vy vui vẻ nói
" dạ" Thiên Thiên đưa con cho Bảo Vy
" thằng bé trông đáng yêu quá đi mất, thấy ghét thật, ủa mà Du Hạo đâu? không về à?" bảo Vy hỏi
" à anh ấy đi làm, rồi,..." Thiên Thiên có chút lúng túng nói
" hôm nay là chủ nhật mà? vẫn đi làm sao?" Bảo Vy vẫn vô tư hỏi
" anh ấy,... làm ở Thượng Hải nên chưa về kịp" Thiên Thiên ấp úng nói
" hả,... à chị quên bây giờ Du Hạo đang làm việt tại tập đoàn của Phàm Phàm..." Bảo Vy có chút đơ người nói
nhìn thấy Thiên Thiên có chút e dè nên cô đổi giọng vô tư nói " chị với anh ấy kết thúc rồi, bây giờ có còn gì đâu mà em phải ngại, không sao" Bảo Vy nói
" dạ,..." Thiên Thiên gật đầu
" thôi bế cháu của tui vào trong dùm, tui đi tắt nước rồi vào, mắt công thằng nhỏ say nắng đấy" Bảo Vy nói
" dạ" Thiên Thiên gật đầu
cô bước vào trong nhà
" nè chị con ổn chứ?" Ông Dương nói
" dạ, ủa mà từ khi về đến giờ chị con vẫn vậy à?" Thiên Thiên hỏi
" ukm,... thôi vào trong đi" ông Dương nói
Ở Thượng Hải, tại 1 nhà hàng sang trọng
mẹ của Lục Tư Phàm cũng biết chuyện con trai mình bị bệnh ung thư nên mới nói chuyện với cha của Lục Tư Phàm là Lục Thành
" tại sao bà không nói chuyện này cho tôi sớm hơn hả?" ông Lục Thành nói
" tôi cũng mới biết chuyện này thôi" bà Ngôn Mẫn Nhi nói
" vậy còn vợ nó" ông Lục Thành nói
" tụi nó ly dị rồi" bà Ngôn Mẫn Nhi nói
" ly dị,... nhưng mà tôi cũng hiểu tính của nó, nó đương nhiên là sợ vợ nó sẽ đau lòng nên mới làm vậy" ông Lục Thành nói
" vậy...." bà Ngôn Mẫn Nhi e dè
" nó là con trai tôi mà, bà yên tâm tôi không đưa mắt nhìn nó chết đâu, chỉ sợ,..." ông Lục Thành e dè
" nếu ông có lòng cứu con thì tôi sẽ giúp ông lừa Phàm Phàm đến" bà Ngôn Mẫn Nhi nói
" bà đã đi theo cửa phật... lừa người như vậy,... có được không?" ông Lục Thành nói
" ông giám hy sinh thân mình cứu nó, tôi là mẹ không thể hy sinh 1 chút gì à?" bà Ngôn Mẫn Nhi nói
" vậy,... chúng ta cùng hy sinh vì con vậy" ông Lục Thành nói
Ở Nhà Hàng sang trọng Lục Tư Phàm bước vào trong, nhìn thấy Lục Thành anh vô cùng tức giận liền bỏ đi
" con không thể nói chuyện với cha được 1 câu sao?" Lục Thành nói
" đối với ông, cho dù có nhìn mặt thì tôi cũng không thèm" Lục Tư Phàm nói
" mẹ con cất công mời con đến đây, con không thể vì mẹ ngồi xuống chút à" Lục Thành nói
Lục Tư Phàm khó chịu ngồi xuống
" cha sẽ cho con 1 quả thận" Lục Thành nói
" tôi không cần" Lục Tư Phàm nói
" con không muốn cùng vợ con sống trọn đời à" Lục Thành nói
" tôi với cô ấy Ly dị rồi, chả còn gì nữa" Lục Tư Phàm nói
" con thật sự muốn rời xa con bé à? con thật sự nhẫn tâm rời khỏi thế gian này à?"