• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân - Nguyễn Vũ Đồng (4 Viewers)

  • Chương 112 Tất cả đều hoảng sợ.

Lê Văn Vân nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, những người này, quả thực anh đều biết.


Vưu Tường thì không cần phải nói, Diệp Kỳ là anh trai của Diệp Mộng, hơn Lê Văn Vân một tuổi, anh ta học võ Sanda, vậy mà lại là một người cuồng em gái, những người đến gần em gái nhất định sẽ bị anh ta đập cho một trận ra bã.


Lúc trước Lê Văn Vân và Diệp Mộng đi gần nhau, Diệp Kỳ cũng không hề tỏ ra quá khích, nhưng sau khi chuyện của em họ anh ta xảy ra, suýt chút nữa Lê Văn Vân đã bị lột da rồi.


Đương nhiên, ấn tượng của Lê Văn Vân về Diệp Kỳ cũng không quá tệ.





Còn về Nguyễn Tử Thiện, anh ta và Lê Văn Vân đều là người nhà họ Lê, nhưng không cùng họ với Lê Văn Vân. Anh ta là người dùng chính của nhà họ Lê, hơn nữa còn là người thừa kế đầu tiên cho Đế quốc Thương mại nhà họ Lê. Hai người đã gặp nhau vài lần, nhưng Nguyễn Tử Thiện là người kiêu ngạo, đối với Lê Văn Vân chỉ là dòng thứ thì luôn tỏ ra khinh thường.


Nhìn thấy khuôn mặt thoáng chút kinh ngạc của Lê Văn Vân, Trương Dục bắt đầu cảm thấy hài lòng, cậu ta trầm giọng xuống: “Cho nên anh đã hiểu chưa? Nhường chỗ này cho tôi, tôi nhắm trúng hai cô gái xinh đẹp kia rồi, đừng có tranh với tôi.”


Lê Văn Vân cạn lời: “Ba người kia, họ cũng ghê gớm đấy, nhưng mà... ghê gớm vậy thì cũng có liên quan gì đến cậu đâu. Hơn nữa, cho dù cậu rất ghê gớm thì cũng chẳng liên quan gì đến tối, sau khi xuống máy bay thì ai về nhà đấy, chẳng còn quan hệ gì nữa.”


"Ha ha!"


Trần Hi ngồi bên cạnh nghe đến đây, không nhịn được cười ra tiếng.


Điều này khiến sắc mặt của Trương Dục trắng bệnh, cậu ta cắn chặt răng, trừng mắt nhìn Lê Văn Vân: “Thôi được, cái tên này, anh cũng có gan đấy.”



VietWriter



Lê Văn Vân không muốn để ý đến cậu ta, đợi máy bay cất cánh yên ổn, hai mắt anh nhắm lại, từ từ đi vào giấc ngủ.


Cùng lúc Lê Văn Vân trên đường đến Lâm Hải, tại Giang Thành, trong nhà Nguyễn Thị Lệ. Bố của Nguyễn Thị Lệ kéo một chiếc túi to ra ngoài. Hiển nhiên bên trong có thứ gì đó.


“Trước đây lúc mọi người chuyển nhà, những thứ để lại trong nhà đều ở đây hết” ông ta nói.


Ngô Thị Hương và Nguyễn Vũ Đồng gật đầu, mấy người cùng hợp sức kéo cái bao ra ngoài.


Trong đó là một vài thứ đồ cũ, cái gì cũng có.


“Đây đều là đồ của bố để lại.” Nguyễn Vũ Đồng nghĩ đến bố của mình, khóe mắt hơi ửng đỏ: “Trước đây bác sĩ nói, nếu như bố đưa Lê Văn Vân tới bệnh viện chậm chút nữa, e rằng Lê Văn Vân đã chết rồi.”


“Cái thằng này đúng là vong ân bội nghĩa, vừa có tiền đã quên mất chúng ta.” Ngô Thị Hương mắng: “Cậu ta cũng không nghĩ lại xem cái mạng đó của cậu ta là được ai cứu.”


Không phải bà ta làm quá vấn đề lên mà trong thâm tâm của bà ta, Lê Văn Vân chính là thứ vô ơn!


Tìm kiếm một hồi, đột nhiên Nguyễn Thị Lệ nói: “Có phải là mấy cái này không?”


Ở bên trong, họ tìm được một chiếc ba lô màu đen, trên ba lô có hai cái khóa được quấn một mảnh vải một ngắn một dài để cố định khóa.


Nguyễn Thị Lệ lấy đồ xuống, sau đó từng chút tháo nút thắt của miếng vải ra, khi miếng vải vừa rời ra, khuôn mặt của họ đều hiện lên nét ngạc nhiên.


“Cái này... hình như là hai con dao?” Nguyễn Vũ Đồng nuốt nước bọt.


Họ chưa từng để ý đến đồ đạc của Lê Văn Vân, nếu không phải sau khi Lê Văn Vân khôi phục lại trí nhớ bỗng nhiên trở nên có tiền, cô ta cũng không nghĩ sẽ mang những thứ đồ này ra xem.


Nguyễn Thị Lệ cầm lấy một con dao, tuy rằng con dao này tương đối ngắn nhưng ước chừng cũng phải dài đến 80cm.


Cô ta nắm lấy tay cầm, chuẩn bị rút con dao ra.


"Keng!"


Ba năm chưa được dùng đến, lúc này kéo ra ngoài có chút khó khăn.


“Nặng quá!” Con dao trong tay vừa được rút ra, Nguyễn Thị Lệ đã cảm thấy có chút không ổn, cô ta lập tức thả xuống bàn.


“Rắc!”


Nhưng ngay khi chiếc dao được thả trên bàn, giây tiếp theo tất cả đều ngây người.


Nguyễn Thị Lệ thậm chí còn không hề dùng một chút sức lực nào, vậy mà khi con dao vừa chạm xuống đã xuyên thẳng qua mặt bàn.


“Sắc như vậy sao?


Tất cả đều hoảng sợ.


“Sao Lê Văn Vân lại có thứ này, rốt cuộc anh ta là ai?” Nguyễn Vũ Đồng nuốt nước bọt.


“Đúng là đồ quý!” Ánh mắt của Ngô Thị Hương sáng lên: “Chắc chắn có thể bán được rất nhiều tiền.”


Nguyễn Thị Lệ bên cạnh nhăn mặt nói: “Sao Lê Văn Vân không mang nó theo, anh ta quên à?”


Thực ra không phải do Lê Văn Vân bỏ quên, anh căn bản không biết vũ khí của mình còn để lại trong nhà họ Nguyễn, anh vốn tưởng nó đã bị thất lạc ở một nơi nào đó.


Vũ khí của Người Gác Đêm đều được chế tạo đặc biệt, hai con dao này chính là hai con dao sắc nhất trên thế giới. Nếu chúng được mang đi bán đấu giá ở thế giới ngầm, chắc chắc sẽ là vô giá.


Trước đây lúc anh bị thương đã được bố của Nguyễn Vũ Đồng cứu và được đưa đến bệnh viện, những đồ vật trên người anh khi ấy đã bị bố của Nguyễn Vũ Đồng lấy đi, cho đến giờ Lê Văn Vân cũng chưa từng nhắc lại chuyện đó.


Chỉ có duy nhất chiếc hộp sắt kia, dù thế nào đi nữa Lê Văn Vân vẫn giữ chặt trong tay mình, ngay cả khi hôn mê, bác sĩ cũng không thể nào lấy chiếc hộp sắt ra khỏi người anh, cho đến tận lúc Lê Văn Vân tỉnh lại.


Vì vậy sau khi trí nhớ của anh quay trở lại thì chỉ nhớ đến mỗi chiếc hộp sắt, ngoài ra những đồ vật khác anh cứ tưởng rằng đã đánh mất trong trận chiến.


“Bên này có một bộ quần áo màu đen, nhưng mà trông hơi rách nát, ở trên còn dính máu nữa.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chiến Lang Ở Rể
  • Chiến Thần
Chiến Lang Ở Rể
  • Chiến Thần
Chiến Lang Ở Rể
  • Chiến Thần
Lang Tế Chiến Thần
Ma Lang Huyết Chiến
Lang Tế Chiến Thần Convert
  • Bát Nguyệt Sơ Bát

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom