Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 136Thật sự không nhìn ra anh rất thấp kém đấy.
Lê Văn Vân gật đầu nói: “Ừm, tôi, hơi thấp kém một chút, giữa tôi và ngân hàng Tân Hải bên kia có một người kết nối là được rồi, rất vui được hợp tác với cô, cho nên cô có thể cầm thẻ của tôi, đến ngân hàng Tân Hải bên kia nói chuyện với bọn họ, nếu như cần thiết thì tôi đi cùng cũng không có vấn đề gì.”
Đỗ Tịch Tịch nghe thấy lời của Lê Văn Vân, bĩu môi nói: “Thật sự không nhìn ra anh rất thấp kém đấy.”
Lê Văn Vân sờ mũi, Đặng Hân Hân ở bên cạnh hưng phấn nói: “Không cần đâu, chỉ cần có thể là được rồi.”
Dù sao toàn thế giới cũng chỉ có chín tấm thẻ được phát hành, ở ngân hàng Tân Hải, quyền hạn của tấm thẻ này cũng rất lớn.
Lê Văn Vân mỉm cười, dù sao tấm thẻ cũng được liên kết với Wechat của anh rồi, đối với anh mà nói, tấm thẻ có ở bên cạnh anh hay không cũng không phải là vấn đề gì lớn, anh lấy tầm thẻ từ trong túi ra đưa cho Đặng Hân Hân.
Đặng Hân Hân thật cẩn thận nhận lấy, sau đó đặt vào túi xách của mình.
Đô Tịch tịch nhìn tấm thẻ kia, khuôn mặt lộ ra vẻ ngưỡng mộ, sau đó hung hăng gọi thêm vài món đắt tiền nữa.
VietWriter
Không có người nào làm phiền nữa, trong quá trình ăn cơm cũng rất hài hòa, vừa ăn cơm xong, điện thoại của Đỗ Tịch Tịch đã vang lên, là Diệp Mộng gọi điện tới, hẹn bọn họ cùng đi chơi.
Sau khi nói lời tạm biệt, Lê Văn Vân một mình rời đi, Đặng Hân Hân vội vàng đến ngân hàng Tân Hải để thực hiện việc điều chuyển nhân sự cho chính mình, cũng rời đi trước.
Chỉ còn lại hai người Đỗ Tịch Tịch và Trần Hiểu Nguyệt, bắt taxi đến chỗ của Diệp Mộng.
Sau khi ba cô gái rời đi, Lê Văn Vân mới sờ mũi, đang định bắt xe quay về nhà ngủ một giấc rồi buổi tối đi tìm Lê Vân Sinh tìm hiểu một chút tình hình trước đây thì điện thoại của anh đột nhiên vang lên.
Là một số điện thoại lạ, Lê Văn Vân nhận điện thoại hỏi: “Alo.”
“Alo, ông chủ, tôi là Ngô Nghiêu, người phụ trách bên Lâm Hải, chủ tịch Hoàng bảo tôi liên lạc với ngài.” Đầu dây điện thoại bên kia, một giọng nói khách khí vang lên.
Trước khi tới Lâm Hải, Lê Văn Vân nói anh sẽ giúp họ giải quyết vấn đề kho hàng, Lê Văn Vân gật đầu nói: “Tôi biết rồi, như vậy đi, tôi thêm Wechat của anh, gửi tất cả tài liệu cho tôi, sau đó đợi tôi giải quyết là được.”
“Được.” Ngô Nghiêu ở đầu bên kia điện thoại vội vàng gật đầu.
Rất nhanh, anh ta đã cúp điện thoại.
Anh ta lấy điện thoại ra gửi tài liệu cho Lê Văn Vân, Lê Văn Vân đương nhiên không có ý định đích thân giải quyết, chút chuyện nhỏ này, giao cho Lôi Bán giải quyết là được rồi, sau đó anh lại gửi tài liệu đó cho Lôi Bân. Sau khi nói với Lôi Bân những gì đã xảy ra thì anh cất điện thoại vào.
Vốn dĩ dự định về nhà, đột nhiên nhớ tới buổi tới Trần Mỹ Huyên còn muốn mời mình ăn cơm, anh sờ mũi, liếc mắt nhìn thoáng qua bên cạnh, nhìn thấy một quán net, quyết định đi vào chơi trò chơi.
Giang Thành, trong khu dân cư nào đó, Ngô Nghiêu ngồi trên ghế sô pha trong nhà, anh ta cúp điện thoại!
Ngô Nghiêu cũng được coi như là khôi ngô tuấn tú, là một người đàn ông đầu cua, sau khi cúp điện thoại, ánh mắt anh ta nhìn thẳng vào phía trước nói: “Sư phụ, ông chủ của chúng ta nói chuyện này không cần tôi lo, hôm nay nhiệm vụ của chúng ta là gì?”.
“Giết Hồng Nguyệt!” Đối diện anh ta, một giọng nói lạnh lùng vang lên, giống như không mang theo chút tình cảm nào.
Đúng vậy, đối diện anh ra, có một người đang ngồi, là một cô gái, trông cô ta khoảng hai mươi tư hai mươi lăm tuổi, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, phỏng chừng cao khoảng mét năm lăm, khuôn mặt như búp bê, nhưng mà có một điều tạo ra sự tương phản lớn đó là bộ ngực của cô ta vô cùng lớn!
Cô ta để tóc ngắn, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào, trong ánh mắt của cô ta cũng như vậy.
Lúc này trên bàn trà trước mặt cô ta có hai con dao một ngắn một dài, trong tay cô ta cầm một tấm ảnh, trên tấm ảnh đó có hai người, một nam một nữ.
Người phụ nữ đương nhiên là cô ta, cô ta trên tấm ảnh với một nụ cười rất rạng rỡ, trái ngược hẳn với cô ta bây giờ.
Mà lúc đó cô ta đang nằm trên lưng người đàn ông ngậm một ngọn cỏ.
Ánh mặt trời chói chang, chiếu lên cơ thể của hai người, người đàn ông khóe miệng ngậm ngọn cỏ, hơi giương lên, mang theo một tia bướng bỉnh và khinh thường.
Đỗ Tịch Tịch nghe thấy lời của Lê Văn Vân, bĩu môi nói: “Thật sự không nhìn ra anh rất thấp kém đấy.”
Lê Văn Vân sờ mũi, Đặng Hân Hân ở bên cạnh hưng phấn nói: “Không cần đâu, chỉ cần có thể là được rồi.”
Dù sao toàn thế giới cũng chỉ có chín tấm thẻ được phát hành, ở ngân hàng Tân Hải, quyền hạn của tấm thẻ này cũng rất lớn.
Lê Văn Vân mỉm cười, dù sao tấm thẻ cũng được liên kết với Wechat của anh rồi, đối với anh mà nói, tấm thẻ có ở bên cạnh anh hay không cũng không phải là vấn đề gì lớn, anh lấy tầm thẻ từ trong túi ra đưa cho Đặng Hân Hân.
Đặng Hân Hân thật cẩn thận nhận lấy, sau đó đặt vào túi xách của mình.
Đô Tịch tịch nhìn tấm thẻ kia, khuôn mặt lộ ra vẻ ngưỡng mộ, sau đó hung hăng gọi thêm vài món đắt tiền nữa.
VietWriter
Không có người nào làm phiền nữa, trong quá trình ăn cơm cũng rất hài hòa, vừa ăn cơm xong, điện thoại của Đỗ Tịch Tịch đã vang lên, là Diệp Mộng gọi điện tới, hẹn bọn họ cùng đi chơi.
Sau khi nói lời tạm biệt, Lê Văn Vân một mình rời đi, Đặng Hân Hân vội vàng đến ngân hàng Tân Hải để thực hiện việc điều chuyển nhân sự cho chính mình, cũng rời đi trước.
Chỉ còn lại hai người Đỗ Tịch Tịch và Trần Hiểu Nguyệt, bắt taxi đến chỗ của Diệp Mộng.
Sau khi ba cô gái rời đi, Lê Văn Vân mới sờ mũi, đang định bắt xe quay về nhà ngủ một giấc rồi buổi tối đi tìm Lê Vân Sinh tìm hiểu một chút tình hình trước đây thì điện thoại của anh đột nhiên vang lên.
Là một số điện thoại lạ, Lê Văn Vân nhận điện thoại hỏi: “Alo.”
“Alo, ông chủ, tôi là Ngô Nghiêu, người phụ trách bên Lâm Hải, chủ tịch Hoàng bảo tôi liên lạc với ngài.” Đầu dây điện thoại bên kia, một giọng nói khách khí vang lên.
Trước khi tới Lâm Hải, Lê Văn Vân nói anh sẽ giúp họ giải quyết vấn đề kho hàng, Lê Văn Vân gật đầu nói: “Tôi biết rồi, như vậy đi, tôi thêm Wechat của anh, gửi tất cả tài liệu cho tôi, sau đó đợi tôi giải quyết là được.”
“Được.” Ngô Nghiêu ở đầu bên kia điện thoại vội vàng gật đầu.
Rất nhanh, anh ta đã cúp điện thoại.
Anh ta lấy điện thoại ra gửi tài liệu cho Lê Văn Vân, Lê Văn Vân đương nhiên không có ý định đích thân giải quyết, chút chuyện nhỏ này, giao cho Lôi Bán giải quyết là được rồi, sau đó anh lại gửi tài liệu đó cho Lôi Bân. Sau khi nói với Lôi Bân những gì đã xảy ra thì anh cất điện thoại vào.
Vốn dĩ dự định về nhà, đột nhiên nhớ tới buổi tới Trần Mỹ Huyên còn muốn mời mình ăn cơm, anh sờ mũi, liếc mắt nhìn thoáng qua bên cạnh, nhìn thấy một quán net, quyết định đi vào chơi trò chơi.
Giang Thành, trong khu dân cư nào đó, Ngô Nghiêu ngồi trên ghế sô pha trong nhà, anh ta cúp điện thoại!
Ngô Nghiêu cũng được coi như là khôi ngô tuấn tú, là một người đàn ông đầu cua, sau khi cúp điện thoại, ánh mắt anh ta nhìn thẳng vào phía trước nói: “Sư phụ, ông chủ của chúng ta nói chuyện này không cần tôi lo, hôm nay nhiệm vụ của chúng ta là gì?”.
“Giết Hồng Nguyệt!” Đối diện anh ta, một giọng nói lạnh lùng vang lên, giống như không mang theo chút tình cảm nào.
Đúng vậy, đối diện anh ra, có một người đang ngồi, là một cô gái, trông cô ta khoảng hai mươi tư hai mươi lăm tuổi, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, phỏng chừng cao khoảng mét năm lăm, khuôn mặt như búp bê, nhưng mà có một điều tạo ra sự tương phản lớn đó là bộ ngực của cô ta vô cùng lớn!
Cô ta để tóc ngắn, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào, trong ánh mắt của cô ta cũng như vậy.
Lúc này trên bàn trà trước mặt cô ta có hai con dao một ngắn một dài, trong tay cô ta cầm một tấm ảnh, trên tấm ảnh đó có hai người, một nam một nữ.
Người phụ nữ đương nhiên là cô ta, cô ta trên tấm ảnh với một nụ cười rất rạng rỡ, trái ngược hẳn với cô ta bây giờ.
Mà lúc đó cô ta đang nằm trên lưng người đàn ông ngậm một ngọn cỏ.
Ánh mặt trời chói chang, chiếu lên cơ thể của hai người, người đàn ông khóe miệng ngậm ngọn cỏ, hơi giương lên, mang theo một tia bướng bỉnh và khinh thường.
Bình luận facebook