Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39 Đúng vậy, anh không dám!
“Á!” Trần Hiểu Nguyệt hét một tiếng, nước mắt phút chốc chảy xuống lã chã, cô của thời khắc này có chút cảm giác bất lực.
“Dừng tay!” Đúng lúc này, một âm thanh lười biếng vang lên.
Bàn tay đang vươn ra của người đàn ông trung niên dừng lại trong không trung giây lát, sau đó tất cả mọi người đều nhìn về phía âm thanh phát ra.
Người nói đương nhiên là Lê Văn Vân, lúc này anh đang ngồi trên ghế sô pha phía trước máy tính, nhìn qua bên này.
Trần Hiểu Nguyệt sững sờ, cô không ngờ rằng Lê Văn Vân lại chưa rời đi, hơn nữa còn mở miệng chặn đứng móng vuốt của người đàn ông trung niên.
Sau đó, cô vội vàng hét lên: “Lê Văn Vân, anh mau ra ngoài, gọi điện thoại cho Tịch Tịch, để ông Đỗ tới cứu tôi.”
Phan Minh Vũ ở bên cạnh nhìn thấy Lê Văn Vân, sắc mặt biến đổi rồi nói: “Anh Lê à, tại sao anh lại ở đây, chuyện này anh đừng quan tâm nữa, mau đi đi!”
Chủ Trương cũng nhìn Lê Văn Vân rồi tra hỏi: "Anh ta là ai thế?”
VietWriter
Phan Minh Vũ vội vàng giải thích: “Chủ Trương, hình như anh ta là bạn của ông cụ Đỗ Thương Bắc, lần trước cháu còn có chút hiểu lầm với anh ta.”
“Đỗ Thương Bắc?” Chủ Trương cười giễu một tiếng, sau đó nhìn Lê Văn Vân nói: “Nhóc con, chuyện này, cho dù là Đỗ Thương Bắc tới, ông ta cũng không xen vào được, đứa con gái này động tay đánh tối trước, tôi muốn chút bù đắp, như thế mới được! Cậu mau chóng cuốn xéo, đừng ở đây tự tìm rắc rối!”
Lê Văn Vân cười híp mắt đứng dậy, anh nháy mắt một chút với Trần Hiểu Nguyệt, sau đó một bước rồi một bước đi về phía người đàn ông trung niên, lại nhìn Phan Minh Vũ nói: “Chuyện này ấy, tôi xen vào là được rồi!”
Lời nói vừa dứt, sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi!
Bao gồm cả Trần Hiểu Nguyệt!
Cô vốn dĩ cho rằng sau khi đối phương đe dọa hai câu, Lê Văn Vân không chút suy nghĩ sẽ tháo chạy. Kết quả cô không ngờ rằng Lê Văn Vân lại ở lại, còn nói muốn xen vào chuyện này.
Đôi mắt của chú Trương híp lại, Lê Văn Vân rõ ràng nhìn thấy được ở trong mắt của ông ta lỏe lên một tia sát ý.
Đúng vậy, Lê Văn Vân cảm nhận được rõ ràng vẻ hung ác lộ ra bên trong đôi mắt của ông ta.
Anh rất rõ ràng, ánh mắt như vậy chỉ có người thật sự từng giết người mới bộc lộ ra.
“Tên này hẳn là cao thủ, tối qua bị Trần Hiểu Nguyệt đánh, đoán chừng là vì nguyên do uống rượu say” Trong lòng Lê Văn Vân trầm xuống.
Chú Trường chỉ liếc Lê Văn Vân một cái, không nói tiếp lời nào, ông ta lại ngồi xuống, dường như dự định đợi Phan Minh Vũ tới giải quyết.
Lông mày của Phan Minh Vũ nhíu lại, anh ta nhìn Lê Văn Vân một cái rồi nói: “Lê Văn Vân, gọi anh một tiếng anh Lê, đơn giản là do nể mặt ông Đỗ, đừng thật sự cho rằng là do bản thân anh, tôi đã nói rất rõ ràng rồi, chú Trương là người mà ông Đỗ cũng không muốn chọc giận, chuyện này Trần Hiểu Nguyệt sai trước”
“Sai rồi, chỗ nào sai rồi” Lê Văn Vân khẽ nhún vai nói: “Ông già đầu trọc này muốn sở Trần Hiểu Nguyệt, Trần Hiểu Nguyệt không thể từ chối sao? Lẽ nào phải cởi quần áo chủ động nghênh đón?”
Sắc mặt của Phan Minh Vũ lại thay đổi lần nữa rồi nói: “Lê Văn Vân, anh đừng không biết điều!”
Lê Văn Vân đi tới trước mặt mặt bọn họ, ngẩng đầu nhìn Phan Minh Vũ, trên gương mặt mang theo nụ cười và nói: “Mặt mũi của tôi không cần anh cho”
Nói rồi anh nhìn sang bên cạnh, thản nhiên nói: “Máy giải khát kia bị đập hư rồi, đền tiền đi, đến xong thì các người có thể đi rồi!”
Nói rồi anh lại nhìn hai người đang giữ chặt Trần Hiểu Nguyệt, sau đó vươn tay nắm chặt lấy tay của một trong số đó, đồng thời cổ tay hơi dùng lực, người kia bị đau, lập tức hét lên một tiếng, ngay sau đó thả lỏng cánh tay!
Sau khi Trần Hiểu Nguyệt thoát khỏi một người, cô vội vàng xoay người dùng đầu gối thúc lên bụng dưới của người còn lại.
Người đó gào thét một tiếng ôm chặt lấy bụng rồi quỳ xuống, Trần Hiểu Nguyệt thuận lợi thoát
ra.
“Soạt!”
Thế nhưng vào đúng lúc này, một đám người đột nhiên bao vây xung quanh, vẻ mặt của Phan Minh Vũ khó coi tới mức cực điểm, nói: “Lê Văn Vân, anh cho rằng tôi thật sự không dám động tới anh sao?”
“Đúng vậy, anh không dám!” Lê Văn Vân vẫn cười híp mặt lại nói.
Vẻ tức giận lóe lên trên gương mặt của Phan Minh Vũ, anh ta nghiến răng, những bím tóc trên đầu dường như bởi vì tức giận mà muốn rụng xuống vậy.
“Dừng tay!” Đúng lúc này, một âm thanh lười biếng vang lên.
Bàn tay đang vươn ra của người đàn ông trung niên dừng lại trong không trung giây lát, sau đó tất cả mọi người đều nhìn về phía âm thanh phát ra.
Người nói đương nhiên là Lê Văn Vân, lúc này anh đang ngồi trên ghế sô pha phía trước máy tính, nhìn qua bên này.
Trần Hiểu Nguyệt sững sờ, cô không ngờ rằng Lê Văn Vân lại chưa rời đi, hơn nữa còn mở miệng chặn đứng móng vuốt của người đàn ông trung niên.
Sau đó, cô vội vàng hét lên: “Lê Văn Vân, anh mau ra ngoài, gọi điện thoại cho Tịch Tịch, để ông Đỗ tới cứu tôi.”
Phan Minh Vũ ở bên cạnh nhìn thấy Lê Văn Vân, sắc mặt biến đổi rồi nói: “Anh Lê à, tại sao anh lại ở đây, chuyện này anh đừng quan tâm nữa, mau đi đi!”
Chủ Trương cũng nhìn Lê Văn Vân rồi tra hỏi: "Anh ta là ai thế?”
VietWriter
Phan Minh Vũ vội vàng giải thích: “Chủ Trương, hình như anh ta là bạn của ông cụ Đỗ Thương Bắc, lần trước cháu còn có chút hiểu lầm với anh ta.”
“Đỗ Thương Bắc?” Chủ Trương cười giễu một tiếng, sau đó nhìn Lê Văn Vân nói: “Nhóc con, chuyện này, cho dù là Đỗ Thương Bắc tới, ông ta cũng không xen vào được, đứa con gái này động tay đánh tối trước, tôi muốn chút bù đắp, như thế mới được! Cậu mau chóng cuốn xéo, đừng ở đây tự tìm rắc rối!”
Lê Văn Vân cười híp mắt đứng dậy, anh nháy mắt một chút với Trần Hiểu Nguyệt, sau đó một bước rồi một bước đi về phía người đàn ông trung niên, lại nhìn Phan Minh Vũ nói: “Chuyện này ấy, tôi xen vào là được rồi!”
Lời nói vừa dứt, sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi!
Bao gồm cả Trần Hiểu Nguyệt!
Cô vốn dĩ cho rằng sau khi đối phương đe dọa hai câu, Lê Văn Vân không chút suy nghĩ sẽ tháo chạy. Kết quả cô không ngờ rằng Lê Văn Vân lại ở lại, còn nói muốn xen vào chuyện này.
Đôi mắt của chú Trương híp lại, Lê Văn Vân rõ ràng nhìn thấy được ở trong mắt của ông ta lỏe lên một tia sát ý.
Đúng vậy, Lê Văn Vân cảm nhận được rõ ràng vẻ hung ác lộ ra bên trong đôi mắt của ông ta.
Anh rất rõ ràng, ánh mắt như vậy chỉ có người thật sự từng giết người mới bộc lộ ra.
“Tên này hẳn là cao thủ, tối qua bị Trần Hiểu Nguyệt đánh, đoán chừng là vì nguyên do uống rượu say” Trong lòng Lê Văn Vân trầm xuống.
Chú Trường chỉ liếc Lê Văn Vân một cái, không nói tiếp lời nào, ông ta lại ngồi xuống, dường như dự định đợi Phan Minh Vũ tới giải quyết.
Lông mày của Phan Minh Vũ nhíu lại, anh ta nhìn Lê Văn Vân một cái rồi nói: “Lê Văn Vân, gọi anh một tiếng anh Lê, đơn giản là do nể mặt ông Đỗ, đừng thật sự cho rằng là do bản thân anh, tôi đã nói rất rõ ràng rồi, chú Trương là người mà ông Đỗ cũng không muốn chọc giận, chuyện này Trần Hiểu Nguyệt sai trước”
“Sai rồi, chỗ nào sai rồi” Lê Văn Vân khẽ nhún vai nói: “Ông già đầu trọc này muốn sở Trần Hiểu Nguyệt, Trần Hiểu Nguyệt không thể từ chối sao? Lẽ nào phải cởi quần áo chủ động nghênh đón?”
Sắc mặt của Phan Minh Vũ lại thay đổi lần nữa rồi nói: “Lê Văn Vân, anh đừng không biết điều!”
Lê Văn Vân đi tới trước mặt mặt bọn họ, ngẩng đầu nhìn Phan Minh Vũ, trên gương mặt mang theo nụ cười và nói: “Mặt mũi của tôi không cần anh cho”
Nói rồi anh nhìn sang bên cạnh, thản nhiên nói: “Máy giải khát kia bị đập hư rồi, đền tiền đi, đến xong thì các người có thể đi rồi!”
Nói rồi anh lại nhìn hai người đang giữ chặt Trần Hiểu Nguyệt, sau đó vươn tay nắm chặt lấy tay của một trong số đó, đồng thời cổ tay hơi dùng lực, người kia bị đau, lập tức hét lên một tiếng, ngay sau đó thả lỏng cánh tay!
Sau khi Trần Hiểu Nguyệt thoát khỏi một người, cô vội vàng xoay người dùng đầu gối thúc lên bụng dưới của người còn lại.
Người đó gào thét một tiếng ôm chặt lấy bụng rồi quỳ xuống, Trần Hiểu Nguyệt thuận lợi thoát
ra.
“Soạt!”
Thế nhưng vào đúng lúc này, một đám người đột nhiên bao vây xung quanh, vẻ mặt của Phan Minh Vũ khó coi tới mức cực điểm, nói: “Lê Văn Vân, anh cho rằng tôi thật sự không dám động tới anh sao?”
“Đúng vậy, anh không dám!” Lê Văn Vân vẫn cười híp mặt lại nói.
Vẻ tức giận lóe lên trên gương mặt của Phan Minh Vũ, anh ta nghiến răng, những bím tóc trên đầu dường như bởi vì tức giận mà muốn rụng xuống vậy.
Bình luận facebook