Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49 Đây đúng là một người quá kỳ quái.
Ngay lúc này, Dương hải đột nhiên lại tát một cái lên má trái của Phan Minh Vũ.
Phan Minh Vũ khẽ giật mình, ngạc nhiên nhìn Dương Hải.
“Lần trước ông đây đã dặn mày, bảo mày đừng nên trêu chọc anh ta, không được trêu chọc anh ta, người ta khó khăn lắm mới không so đo với mày, mày lại chạy đi tìm anh ta, có phải mày nghe không hiểu tiếng người không!” Dương Hải giận dữ quát lên.
F
Trương Chí Dũng bên cạnh nhíu mày lại, nói: “Dương Hải à, chuyện này tôi cảm thấy đứa cháu này của ông không làm sai, tên nhóc kia cũng chỉ là người bên cạnh Đỗ Thương Bắc mà thôi, có gì phải sợ, về phía Đỗ Thương Bắc, tôi sẽ đi chào hỏi”
Ông ta nhìn về phía Dương Hải nói: “Ông càng sống càng quả thời rồi, bây giờ thế mà lại còn sợ một thằng ranh con đến thế?
Nói xong, ông ta duỗi tay ra, lộ ra một hình xăm nhỏ trên cánh tay!
Nhìn thấy hình xăm này, sắc mặt Dương Hải đột nhiên thay đổi, sau đó cắn răng nói: “Anh Trương, ông muốn làm gì?”
VietWriter
Khóe môi Trương Chí Dũng nở một nụ cười, nói: “Tôi muốn người phụ nữ kia! Còn muốn thằng ranh kia quỳ gối trước mặt tôi, nhìn tôi và người phụ nữ kia vui vẻ!”.
Ngoài ra, trong bầu không khí kỳ quái, bữa tiệc đã dần đi đến hồi kết.
Trên bàn, Đỗ Tịch Tịch và Trần Hiểu Nguyệt mang vẻ mặt tò mò, không ngừng đánh giá Lê Văn Vân. Phạm Nhược Tuyết cũng xuất hiện, một lần nữa khiến cho Lê Văn Vân trong lòng họ trở nên thần bí.
Đỗ Tịch Tịch nghĩ sau khi bố của mình được cứu, có phải đã mắc bệnh gì không, nên Lê Văn Vân đã giới thiệu cho ông ấy một bác sĩ?
Mà Trần Hiểu Nguyệt lại nghĩ Lê Văn Vân đúng là quá kỳ lạ, lúc trước anh rất tự ti, những vừa rồi khi gặp chuyện ở tiệm net thì lại trở nên rất cương quyết.
Mới vừa ly hôn, lại ở cùng với một bác sĩ cực kỳ xinh đẹp.
Đây đúng là một người quá kỳ quái.
Vưu Tường cúi đầu, bữa cơm này toàn sơn hào hải vị, mà anh ta không nểm ra mùi vị gì.
Vì thầy Từ không thể “chém đẹp” Lê Văn Vân nên trong lòng anh ta rất khó chịu, còn Diệp Mộng và Đỗ Tịch Tịch thì tương đối im lặng, luôn miệng nhai nuốt.
Trong bầu không khí kỳ quái, đồ ăn trên bàn đồ nhanh chóng giảm bớt!
“Tính tiền!” Cuối cùng đã đến lúc này, Vưu Tường cảm thấy đã đến lúc anh ta có thể phát huy, anh ta vung tay lên, nói.
Đỗ Tịch Tịch vội vàng nói: “Đàn anh Vưu Tường, hai người đến Giang Thành, làm sao để cho hai người trả tiền được, để tôi đi!”
“Chuyện này làm sao có thể để gái xinh trả tiền được, để đàn ông chúng tôi chia đi!” Nói rồi, anh ta cười nói với Lê Văn Vân: “Tôi nói không sai chử, Lê Văn Vân.”
Mới vừa rồi anh ta đã nghe Đỗ Tịch Tịch giới thiệu, tuy rằng bởi vì tay bị thương nên thầy Từ nấu không nhiều món ăn lắm, nhưng giá cả cực kỳ đắt đỏ, ăn xong một bữa cơm, chi phí chia đều cũng lên đến hai, ba ngàn, cả một bữa cơm ít nhất cũng phải hơn mười ngàn.
Cái giá này cũng chẳng kém hơn bao nhiều so với tầng cao nhất của khách sạn Vạn Hào.
Đương nhiên, nếu xét về hương vị, thì chút tiền này cũng là đảng giá.
Theo như anh ta biết, chắc chắn tiền lương của Lê Văn Vân không cao, có lẽ sau khi lấy số tiền này ra thì sẽ rất xót ruột.
Lê Văn Vân bĩu môi, không để ý anh ta.
Mà Vưu Tường nhìn thấy Lê Văn Vân im lặng, trong lòng càng thêm đắc ý hơn, khóe môi nở nụ cười nham hiểm, nói: “Ôi chao, tôi quên mất, anh đã không còn là người nhà họ Diệp, bây giờ chỉ làm công ở công trường, để anh chia một nửa tiền đúng là gây khó dễ cho anh. Bữa cơm này vẫn để tôi trả thì hơn!”
Nói rồi, anh ta lại nhìn Lê Văn Vân: “Nói đến đây, Lê Văn Vân à, anh làm việc ở công trường cũng mệt nhọc quả đi, nếu không tôi giới thiệu một công việc cho anh, lần này anh về Lâm Hải với chúng tôi, nhà của chúng tôi ở Lâm Hải cũng được xem có chút thực lực, giới thiệu công việc cho anh cũng không phải vấn đề gì lớn!”
“Đương nhiên, bởi vì anh đã từng ở tù nên chắc chắn không thể giới thiệu cho anh công việc gì có thể diện được.” Vưu Tường cười tủm tỉm nói: "Anh đến công ty tôi làm vệ sĩ hoặc nhân viên dọn vệ sinh thì sao, đương nhiên, tiền lương trả cho anh sẽ không ít, hai mươi ngàn một tháng, hẳn là cao hơn rất nhiều tiền lương anh đi làm ở công trường nhỉ?”
Lời nói của Vưu Tường khiến những người khác hơi nhíu mày.
Cho dù thế nào thì bữa cơm này đều do công sức của Lê Văn Vân cả.
Bọn họ đều biết rõ, Vưu Tường nói những lời này chỉ hòng dè biểu Lê Văn Vân mà thôi. Lê Văn Vân sao có thể đến công ty của anh ta làm việc được.
Phan Minh Vũ khẽ giật mình, ngạc nhiên nhìn Dương Hải.
“Lần trước ông đây đã dặn mày, bảo mày đừng nên trêu chọc anh ta, không được trêu chọc anh ta, người ta khó khăn lắm mới không so đo với mày, mày lại chạy đi tìm anh ta, có phải mày nghe không hiểu tiếng người không!” Dương Hải giận dữ quát lên.
F
Trương Chí Dũng bên cạnh nhíu mày lại, nói: “Dương Hải à, chuyện này tôi cảm thấy đứa cháu này của ông không làm sai, tên nhóc kia cũng chỉ là người bên cạnh Đỗ Thương Bắc mà thôi, có gì phải sợ, về phía Đỗ Thương Bắc, tôi sẽ đi chào hỏi”
Ông ta nhìn về phía Dương Hải nói: “Ông càng sống càng quả thời rồi, bây giờ thế mà lại còn sợ một thằng ranh con đến thế?
Nói xong, ông ta duỗi tay ra, lộ ra một hình xăm nhỏ trên cánh tay!
Nhìn thấy hình xăm này, sắc mặt Dương Hải đột nhiên thay đổi, sau đó cắn răng nói: “Anh Trương, ông muốn làm gì?”
VietWriter
Khóe môi Trương Chí Dũng nở một nụ cười, nói: “Tôi muốn người phụ nữ kia! Còn muốn thằng ranh kia quỳ gối trước mặt tôi, nhìn tôi và người phụ nữ kia vui vẻ!”.
Ngoài ra, trong bầu không khí kỳ quái, bữa tiệc đã dần đi đến hồi kết.
Trên bàn, Đỗ Tịch Tịch và Trần Hiểu Nguyệt mang vẻ mặt tò mò, không ngừng đánh giá Lê Văn Vân. Phạm Nhược Tuyết cũng xuất hiện, một lần nữa khiến cho Lê Văn Vân trong lòng họ trở nên thần bí.
Đỗ Tịch Tịch nghĩ sau khi bố của mình được cứu, có phải đã mắc bệnh gì không, nên Lê Văn Vân đã giới thiệu cho ông ấy một bác sĩ?
Mà Trần Hiểu Nguyệt lại nghĩ Lê Văn Vân đúng là quá kỳ lạ, lúc trước anh rất tự ti, những vừa rồi khi gặp chuyện ở tiệm net thì lại trở nên rất cương quyết.
Mới vừa ly hôn, lại ở cùng với một bác sĩ cực kỳ xinh đẹp.
Đây đúng là một người quá kỳ quái.
Vưu Tường cúi đầu, bữa cơm này toàn sơn hào hải vị, mà anh ta không nểm ra mùi vị gì.
Vì thầy Từ không thể “chém đẹp” Lê Văn Vân nên trong lòng anh ta rất khó chịu, còn Diệp Mộng và Đỗ Tịch Tịch thì tương đối im lặng, luôn miệng nhai nuốt.
Trong bầu không khí kỳ quái, đồ ăn trên bàn đồ nhanh chóng giảm bớt!
“Tính tiền!” Cuối cùng đã đến lúc này, Vưu Tường cảm thấy đã đến lúc anh ta có thể phát huy, anh ta vung tay lên, nói.
Đỗ Tịch Tịch vội vàng nói: “Đàn anh Vưu Tường, hai người đến Giang Thành, làm sao để cho hai người trả tiền được, để tôi đi!”
“Chuyện này làm sao có thể để gái xinh trả tiền được, để đàn ông chúng tôi chia đi!” Nói rồi, anh ta cười nói với Lê Văn Vân: “Tôi nói không sai chử, Lê Văn Vân.”
Mới vừa rồi anh ta đã nghe Đỗ Tịch Tịch giới thiệu, tuy rằng bởi vì tay bị thương nên thầy Từ nấu không nhiều món ăn lắm, nhưng giá cả cực kỳ đắt đỏ, ăn xong một bữa cơm, chi phí chia đều cũng lên đến hai, ba ngàn, cả một bữa cơm ít nhất cũng phải hơn mười ngàn.
Cái giá này cũng chẳng kém hơn bao nhiều so với tầng cao nhất của khách sạn Vạn Hào.
Đương nhiên, nếu xét về hương vị, thì chút tiền này cũng là đảng giá.
Theo như anh ta biết, chắc chắn tiền lương của Lê Văn Vân không cao, có lẽ sau khi lấy số tiền này ra thì sẽ rất xót ruột.
Lê Văn Vân bĩu môi, không để ý anh ta.
Mà Vưu Tường nhìn thấy Lê Văn Vân im lặng, trong lòng càng thêm đắc ý hơn, khóe môi nở nụ cười nham hiểm, nói: “Ôi chao, tôi quên mất, anh đã không còn là người nhà họ Diệp, bây giờ chỉ làm công ở công trường, để anh chia một nửa tiền đúng là gây khó dễ cho anh. Bữa cơm này vẫn để tôi trả thì hơn!”
Nói rồi, anh ta lại nhìn Lê Văn Vân: “Nói đến đây, Lê Văn Vân à, anh làm việc ở công trường cũng mệt nhọc quả đi, nếu không tôi giới thiệu một công việc cho anh, lần này anh về Lâm Hải với chúng tôi, nhà của chúng tôi ở Lâm Hải cũng được xem có chút thực lực, giới thiệu công việc cho anh cũng không phải vấn đề gì lớn!”
“Đương nhiên, bởi vì anh đã từng ở tù nên chắc chắn không thể giới thiệu cho anh công việc gì có thể diện được.” Vưu Tường cười tủm tỉm nói: "Anh đến công ty tôi làm vệ sĩ hoặc nhân viên dọn vệ sinh thì sao, đương nhiên, tiền lương trả cho anh sẽ không ít, hai mươi ngàn một tháng, hẳn là cao hơn rất nhiều tiền lương anh đi làm ở công trường nhỉ?”
Lời nói của Vưu Tường khiến những người khác hơi nhíu mày.
Cho dù thế nào thì bữa cơm này đều do công sức của Lê Văn Vân cả.
Bọn họ đều biết rõ, Vưu Tường nói những lời này chỉ hòng dè biểu Lê Văn Vân mà thôi. Lê Văn Vân sao có thể đến công ty của anh ta làm việc được.
Bình luận facebook