Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 50 Ngừng lại ngừng lại!
Lê Văn Vân ngẩng đầu nhìn Vưu Tường, hờ hững nói: “Từ nãy đến giờ tôi đã từng nói muốn anh giới thiệu công việc cho tôi sao?”
Vưu Tường nhíu mày nói: “Tôi cũng chỉ có lòng tốt mà thôi, nếu anh không muốn thì cứ quên đi, phục vụ, đến đây tính tiền, bao nhiêu tiền!”
Lúc này, Tần Hoa bước ra, ông ấy khách sáo nói với Lê Văn Vân: “Thầy của tôi nói cảm ơn anh Lê Văn Vân đã giúp đỡ, bữa cơm này không tính tiền, sau này nếu anh Lê Văn Vân có muốn ăn thì đến lúc nào cũng được, miễn phí vĩnh viễn.”
Nghe được lời này, trong đôi mắt Đỗ Tịch Tịch và Trần Hiểu Nguyệt đã trở nên hâm mộ.
Đỗ Tịch Tịch vội vàng nói: “Lê Văn Vân, lần sau anh có đi thì nhở dắt theo tôi nữa.”
Lê Văn Vân cười, đứng dậy nói: “Vậy tôi cảm ơn thầy Tần và thầy Từ”
Sau vài câu khách sáo, đoàn người đi ra khỏi ngõ hẻm, lúc này Đỗ Tịch Tịch mới hỏi: “Chúng tôi muốn đi núi Ngự Hương, mọi người có muốn đi cùng không?
Núi Ngự Hương chính là một địa điểm du lịch khác của Giang Thành.
“Tôi thì thoải mái thôi, dù sao buổi chiều cũng không bận gì" Trần Hiểu Nguyệt nói, sau đó bọn họ lại nhìn về phía Lê Văn Vân.
VietWriter
Vưu Tường nhíu mày lại. Hiển nhiên anh ta không thích dẫn Lê Văn Vân theo cùng.
“Chiều nay tôi còn có việc” Lê Văn Vân nói: “Nên sẽ không đi đâu!”
Trong lòng Vưu Tường thầm thở phào một hơn, nghĩ thầm: “Thằng oắt này cũng coi như biết điều!”
Lê Văn Vân ngẫm nghĩ, rồi nói nhỏ bên tại Trần Hiểu Nguyệt: “Ra ngoài chơi nhớ để ý một chút.”
Anh nói để ý là về hai mặt, một là sợ người Hồng Nguyệt sẽ ra tay với Đỗ Tịch Tịch, thứ hai là Phan Minh Vũ và tên Trương Chí Dũng có thể sẽ tìm Trần Hiểu Nguyệt gây phiền toái.
Đương nhiên, bên phía Người Gác Đêm nhất định sẽ âm thầm phải người đi theo bảo vệ Đỗ Tịch Tịch.
Trần Hiểu Nguyệt và Đỗ Tịch Tịch ở bên nhau, ngược lại sẽ an toàn hơn.
Chờ mấy người đó rời đi, Lê Văn Vân mới đi về nhà.
Vừa mới đến cửa cư xá, di động của Lê Văn Vân đã vang lên, anh mới vừa cầm di động đã phát hiện là Nguyễn Vũ Đồng gọi đến.
Trong lòng anh thầm vui vẻ.
Vậy mà Nguyễn Vũ Đồng lại gọi điện thoại cho anh ta vào lúc này.
Vừa rồi khi đến cửa cư xá, anh đã nhìn thấy rõ một màn kia.
Anh cười thầm, sau đó nghe điện thoại, bình tĩnh nói: “Alo!”
“Lê Văn Vân!” Đầu bên kia của điện thoại vang lên giọng nói nức nở của Nguyễn Vũ Đồng: "Anh ở đâu? Chúng ta gặp mặt nhau đi!”
“Không có gì để gặp mặt cả, không phải lần trước tôi đã nói với các người rồi sao? Tôi và nhà của mấy người đã không còn liên quan gì đến nhau nữa, chú đã cứu tôi một mạng, tôi chăm sóc các người ba năm, cho các người một căn nhà, cũng coi như là không ai nợ ai” Lê Văn Vận hờ hững nói.
“Không phải, tôi có chuyện muốn nói với anh!” Giọng nói của Nguyễn Vũ Đồng vẫn gấp gáp như trước: “Bây giờ tôi đã ra ngoài, chúng ta hẹn một nơi nào đó đi! Anh thấy quán cà phê trước cửa cư xả thì sao?
“Không có gì để nói cả” Lê Văn Vân nói.
Nói xong, anh lập tức cúp điện thoại:
Sau đó xoay người đi vào bên trong cứ xá, khi anh vừa xoay người đi đến chỗ ra vào khu cư xá, trùng hợp nhìn thấy Nguyễn Vũ Đồng đi ra, hốc mắt cô ta đỏ bừng, và cô ta cũng thấy Lê Văn Vân, sau đó vội vàng chạy tới.
Lê Văn Vân cau mày, nhìn Nguyễn Vũ Đồng đang đi về phía đây, nói: “Muốn nói chuyện gì thì cô nói thẳng ở đây đi! Sau khi nói xong chúng ta không cần gặp mặt, cũng đừng bao giờ liên lạc nữa.”
Nguyễn Vũ Đồng mấp máy môi nói: “Lê Văn Vân, tôi đã chia tay với tên Cao Phái, anh ta chính là tên cặn bã!”
Lê Văn Vân nở nụ cười nói: “Thật ra hai mẹ con các người cũng không khác gì nhau, chia tay thật đáng tiếc, hai người đều chỉ gây tai họa cho người khác”
Nguyễn Vũ Đồng sửng sốt một lúc, rồi cúi đầu nói: “Tôi biết, bây giờ anh rất hận chúng tôi. Cho đến tận khi mất đi tôi mới biết quý trọng, ba năm qua tôi và mẹ, còn cả người nhà tôi đều đối xử rất quá quắt với anh.”
Nói tới đây, cô ta lại mím môi, ngẩng đầu hỏi: "Lê Văn Vân, sau khi ly hôn xong anh vẫn luôn xuất hiện bên cạnh tôi, còn đặc biệt thuê một căn nhà trong cư xá Hoa Viên này, chính là vì muốn ở cạnh tôi, có phải anh còn thích tối đúng không?”
Lê Văn Vân đã suýt thì xíu ngay tại chỗ, mẹ kiếp, anh sống ở cư xá Hoa Viên chỉ đơn giản là trùng hợp, chỉ vì mấy người Phạm Nhược Tuyết thuê phòng ở chỗ này, có được không?
“Cô nghĩ nhiều rồi.” Lê Văn Vân bĩu môi.
Nguyễn Vũ Đồng lại cắn răng, nói: “Lê Văn Vân, chúng ta tải hôn đi, lần này tôi sẽ sống cùng anh thật tốt, không bao giờ có suy nghĩ phản bội, vợ chồng chúng ta sống thật tốt, chỉ cần anh đồng ý, tối nay tôi có thể giao bản thân cho anh, không phải anh nói đã kết hôn ba năm mà còn chưa từng nắm tay tôi sao? Tối nay anh muốn thế nào cũng được, chúng ta cùng sinh một đứa con.”
“Ngừng lại ngừng lại!” Lê Văn Vân vội vàng phất tay nói!
Lúc này, nước mắt của Nguyễn Vũ Đồng đã tuôn rơi ào ạt, cô nhìn Lê Văn Vân nói: “Lê Văn Vân, tôi thật sự không còn gì cả, đến anh cũng muốn vứt bỏ tôi sao?”
Vưu Tường nhíu mày nói: “Tôi cũng chỉ có lòng tốt mà thôi, nếu anh không muốn thì cứ quên đi, phục vụ, đến đây tính tiền, bao nhiêu tiền!”
Lúc này, Tần Hoa bước ra, ông ấy khách sáo nói với Lê Văn Vân: “Thầy của tôi nói cảm ơn anh Lê Văn Vân đã giúp đỡ, bữa cơm này không tính tiền, sau này nếu anh Lê Văn Vân có muốn ăn thì đến lúc nào cũng được, miễn phí vĩnh viễn.”
Nghe được lời này, trong đôi mắt Đỗ Tịch Tịch và Trần Hiểu Nguyệt đã trở nên hâm mộ.
Đỗ Tịch Tịch vội vàng nói: “Lê Văn Vân, lần sau anh có đi thì nhở dắt theo tôi nữa.”
Lê Văn Vân cười, đứng dậy nói: “Vậy tôi cảm ơn thầy Tần và thầy Từ”
Sau vài câu khách sáo, đoàn người đi ra khỏi ngõ hẻm, lúc này Đỗ Tịch Tịch mới hỏi: “Chúng tôi muốn đi núi Ngự Hương, mọi người có muốn đi cùng không?
Núi Ngự Hương chính là một địa điểm du lịch khác của Giang Thành.
“Tôi thì thoải mái thôi, dù sao buổi chiều cũng không bận gì" Trần Hiểu Nguyệt nói, sau đó bọn họ lại nhìn về phía Lê Văn Vân.
VietWriter
Vưu Tường nhíu mày lại. Hiển nhiên anh ta không thích dẫn Lê Văn Vân theo cùng.
“Chiều nay tôi còn có việc” Lê Văn Vân nói: “Nên sẽ không đi đâu!”
Trong lòng Vưu Tường thầm thở phào một hơn, nghĩ thầm: “Thằng oắt này cũng coi như biết điều!”
Lê Văn Vân ngẫm nghĩ, rồi nói nhỏ bên tại Trần Hiểu Nguyệt: “Ra ngoài chơi nhớ để ý một chút.”
Anh nói để ý là về hai mặt, một là sợ người Hồng Nguyệt sẽ ra tay với Đỗ Tịch Tịch, thứ hai là Phan Minh Vũ và tên Trương Chí Dũng có thể sẽ tìm Trần Hiểu Nguyệt gây phiền toái.
Đương nhiên, bên phía Người Gác Đêm nhất định sẽ âm thầm phải người đi theo bảo vệ Đỗ Tịch Tịch.
Trần Hiểu Nguyệt và Đỗ Tịch Tịch ở bên nhau, ngược lại sẽ an toàn hơn.
Chờ mấy người đó rời đi, Lê Văn Vân mới đi về nhà.
Vừa mới đến cửa cư xá, di động của Lê Văn Vân đã vang lên, anh mới vừa cầm di động đã phát hiện là Nguyễn Vũ Đồng gọi đến.
Trong lòng anh thầm vui vẻ.
Vậy mà Nguyễn Vũ Đồng lại gọi điện thoại cho anh ta vào lúc này.
Vừa rồi khi đến cửa cư xá, anh đã nhìn thấy rõ một màn kia.
Anh cười thầm, sau đó nghe điện thoại, bình tĩnh nói: “Alo!”
“Lê Văn Vân!” Đầu bên kia của điện thoại vang lên giọng nói nức nở của Nguyễn Vũ Đồng: "Anh ở đâu? Chúng ta gặp mặt nhau đi!”
“Không có gì để gặp mặt cả, không phải lần trước tôi đã nói với các người rồi sao? Tôi và nhà của mấy người đã không còn liên quan gì đến nhau nữa, chú đã cứu tôi một mạng, tôi chăm sóc các người ba năm, cho các người một căn nhà, cũng coi như là không ai nợ ai” Lê Văn Vận hờ hững nói.
“Không phải, tôi có chuyện muốn nói với anh!” Giọng nói của Nguyễn Vũ Đồng vẫn gấp gáp như trước: “Bây giờ tôi đã ra ngoài, chúng ta hẹn một nơi nào đó đi! Anh thấy quán cà phê trước cửa cư xả thì sao?
“Không có gì để nói cả” Lê Văn Vân nói.
Nói xong, anh lập tức cúp điện thoại:
Sau đó xoay người đi vào bên trong cứ xá, khi anh vừa xoay người đi đến chỗ ra vào khu cư xá, trùng hợp nhìn thấy Nguyễn Vũ Đồng đi ra, hốc mắt cô ta đỏ bừng, và cô ta cũng thấy Lê Văn Vân, sau đó vội vàng chạy tới.
Lê Văn Vân cau mày, nhìn Nguyễn Vũ Đồng đang đi về phía đây, nói: “Muốn nói chuyện gì thì cô nói thẳng ở đây đi! Sau khi nói xong chúng ta không cần gặp mặt, cũng đừng bao giờ liên lạc nữa.”
Nguyễn Vũ Đồng mấp máy môi nói: “Lê Văn Vân, tôi đã chia tay với tên Cao Phái, anh ta chính là tên cặn bã!”
Lê Văn Vân nở nụ cười nói: “Thật ra hai mẹ con các người cũng không khác gì nhau, chia tay thật đáng tiếc, hai người đều chỉ gây tai họa cho người khác”
Nguyễn Vũ Đồng sửng sốt một lúc, rồi cúi đầu nói: “Tôi biết, bây giờ anh rất hận chúng tôi. Cho đến tận khi mất đi tôi mới biết quý trọng, ba năm qua tôi và mẹ, còn cả người nhà tôi đều đối xử rất quá quắt với anh.”
Nói tới đây, cô ta lại mím môi, ngẩng đầu hỏi: "Lê Văn Vân, sau khi ly hôn xong anh vẫn luôn xuất hiện bên cạnh tôi, còn đặc biệt thuê một căn nhà trong cư xá Hoa Viên này, chính là vì muốn ở cạnh tôi, có phải anh còn thích tối đúng không?”
Lê Văn Vân đã suýt thì xíu ngay tại chỗ, mẹ kiếp, anh sống ở cư xá Hoa Viên chỉ đơn giản là trùng hợp, chỉ vì mấy người Phạm Nhược Tuyết thuê phòng ở chỗ này, có được không?
“Cô nghĩ nhiều rồi.” Lê Văn Vân bĩu môi.
Nguyễn Vũ Đồng lại cắn răng, nói: “Lê Văn Vân, chúng ta tải hôn đi, lần này tôi sẽ sống cùng anh thật tốt, không bao giờ có suy nghĩ phản bội, vợ chồng chúng ta sống thật tốt, chỉ cần anh đồng ý, tối nay tôi có thể giao bản thân cho anh, không phải anh nói đã kết hôn ba năm mà còn chưa từng nắm tay tôi sao? Tối nay anh muốn thế nào cũng được, chúng ta cùng sinh một đứa con.”
“Ngừng lại ngừng lại!” Lê Văn Vân vội vàng phất tay nói!
Lúc này, nước mắt của Nguyễn Vũ Đồng đã tuôn rơi ào ạt, cô nhìn Lê Văn Vân nói: “Lê Văn Vân, tôi thật sự không còn gì cả, đến anh cũng muốn vứt bỏ tôi sao?”