Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 319-320
Chương 319: Xuất phát đi khu Tội Ác
Chương 319: Xuất phát đi khu Tội Ác
Xe lại lần nữa xuất phát, trong một ngày di chuyển hai nơi giữa Yên Kinh và Lâm Hải.
Đang trên đường đi đến sân bay Lâm Hải, Phạm Nhược Tuyết gọi điện thoại cho Trác Nhất Minh. Sau khi nói rõ ràng tình hình, bên phía Trác Nhất Minh im lặng rất lâu, cuối cùng vẫn đập bàn đồng ý để cho Lê Văn Vân đi tới khu Tội Ác trước. Hơn nữa không cần trở lại tổng bộ Người Gác Đêm mà đi thẳng từ Yên Kinh đến đó luôn.
Hiện tại Lê Văn Vân đi tới khu Tội Ác trước thật sự có quá nhiều nguy hiểm.
Tình trạng cơ thể anh rất tệ.
Ở khu Tội Ác có rất nhiều người đích thân Lê Văn Vân trục xuất tới đó. Chỉ có một điểm tốt duy nhất chính là dung mạo của Lê Văn Vân chưa bị lộ ra ngoài, người quen biết anh có lẽ không nhiều lắm.
Lê Văn Vân đi tới khu Tội Ác, từ một góc độ nào đó cũng có thể tạm thời hóa giải mâu thuẫn với Demps.
Bốn giờ sáng Lê Văn Vân về đến nơi ở tại Yên Kinh, anh gọi Lý Vân và Lý Giai Dao tỉnh giấc.
“Chú Lý, Dao Dao, cháu sắp phải rời khỏi Yên Kinh.” Lê Văn Vân nói.
Chương 319: Xuất phát đi khu Tội Ác
Bốn giờ sáng Lê Văn Vân về đến nơi ở tại Yên Kinh, anh gọi Lý Vân và Lý Giai Dao tỉnh giấc.
“Chú Lý, Dao Dao, cháu sắp phải rời khỏi Yên Kinh.” Lê Văn Vân nói.
Lý Vân ngẩn người, sau đó hỏi: “Đi có lâu không?”
Lê Văn Vân mỉm cười nói: “Không biết nữa, cháu phải đi chấp hành nhiệm vụ.”
Nghe thấy lời này, Lý Giai Dao hơi mím môi nói: “Không đi có được không? Không phải vết thương của anh vẫn chưa khỏi sao?”
Lê Văn Vân xoa đầu Lý Giai Dao nói: “Không được đâu, Người Gác Đêm chính là như vậy. Em ở Yên Kinh nhất định phải học hành chăm chỉ. Nếu như bị ai bắt nạt thì em cứ gọi điện cho Hoàng Gia Gia. Không phải lúc trước anh đã đưa số điện thoại của anh ta cho em rồi sao? Nếu ai bắt nạt em, em cứ bảo Hoàng Gia Gia tẩn bọn chúng một trận.”
“Vâng em nhớ rồi, nếu bị bắt nạt em sẽ gọi cho Hoàng Gia Gia, không được thì ném tấm thẻ kia lên mặt bọn chúng.” Lý Giai Dao ngoan ngoãn nói.
Lê Văn Vân lại xoa đầu cô ấy sau đó nhìn về phía Lý Vân, nói: “Chú Lý, ở Yên Kinh gặp chuyện gì phiền toái cũng có thể gọi điện cho Hoàng Gia Gia này. Chắc là chuyện gì anh ta cũng đều có thể giải quyết được hết.”
Chương 319: Xuất phát đi khu Tội Ác
Tuy rằng Lý Vân là một người thành thật, có lẽ sẽ không chủ động trêu chọc vào chuyện gì phiền phức nhưng mà Lê Văn Vân lo lắng sẽ gặp phải chuyện như trước kia.
Nếu có Hoàng Gia Gia thì hẳn không phải là vấn đề gì lớn lao.
Lý Vân thở dài thườn thượt, sau đó ông ấy nghĩ ngợi một chút liền đứng dậy muốn quỳ xuống cạnh Lê Văn Vân.
Phạm Nhược Tuyết ở bên cạnh vội vàng ngăn cản ông ấy.
Lê Văn Vân nhíu mày nói: “Chú Lý, chú muốn làm gì thế?”
“Lê Văn Vân, tôi thật sự cảm ơn cậu, nếu không có cậu chỉ e rằng tôi vẫn đang ở nông thôn, còn chịu cảnh...”
Lê Văn Vân lập tức ngắt lời ông ấy, vui cười nói: “Nói ra thì mạng của cháu còn là do chú cứu đấy. Chú đừng nghĩ nhiều nữa, cứ ở Yên Kinh sinh sống thoải mái đi. Đợi cháu quay về sẽ tìm chú uống rượu. Dao Dao cũng phải cố gắng học hành chăm chỉ nhé. Nếu như anh về mà em thi được đứng trong top 100 của khối thì anh sẽ thưởng cho em.”
Lý Giai Dao mím môi nói: “Em nhất định sẽ thi được top 10 của khối.”
Trường mà cô bé học là trường cấp ba tốt nhất cả nước, thi được vào top 10 là điều cực kỳ khó khăn.
Chương 319: Xuất phát đi khu Tội Ác
Trường mà cô bé học là trường cấp ba tốt nhất cả nước, thi được vào top 10 là điều cực kỳ khó khăn.
“Vậy anh đi đây.” Lê Văn Vân ôm lấy hai thanh đao, mỉm cười nói với hai người.
Sáu giờ sáng, sân bay quốc tế Yên Kinh, một chiếc máy bay từ từ cất cánh, đích đến của anh… là nơi gần như cắt đứt liên lạc với thế giới này, là thiên đường của người trong thế giới ngầm, cũng là địa vực của người trong thế giới ngầm – khu Tội Ác.
…
Trên biển rộng mênh mông, một hòn đảo to lớn nổi trên mặt biển. Nơi này gần như hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Được phép vào nhưng không được phép ra, trừ khi vị kia của khu Tội Ác đồng ý, nếu không đã đến khu Tội Ác này vậy thì cuộc đời của bạn sẽ phải sống ở đó đến già.
Thật ra nơi này cũng không có quá nhiều khác biệt với thành phố xã hội là bao. Ở đây cũng có mạng internet riêng, có điều chỉ là mạng cục bộ, không thể liên lạc được với thế giới bên ngoài. Cũng có quán bar, có Karaoke, mọi thứ đều giống như một thành phố bình thường.
Chương 319: Xuất phát đi khu Tội Ác
Mọi người sống ở đây phần lớn cũng đều là những người bình thường.
Điểm khác nhau duy nhất đó là người ở đây không thể nào liên lạc được với bên ngoài. Người ở đây đều biết đến sự tồn tại của người trong thế giới ngầm.
Nơi này không có người tốt gì cả.
Nơi này cũng không có quy tắc gì.
Lúc này, một chiếc xe hơi màu đen lái đi vào trong khu Tội Ác, người lái xe là một người phụ nữ trung niên. Ngồi ở bên ghế phụ chính là Doãn Thi Đan, cô ta đang soi gương trong xe để trang điểm.
Mà người ngồi ghế đằng sau chính là Liễu Ngọc, cả người đang run cầm cập, bộ dáng nơm nướp lo sợ, không dám nói lời nào.
“Hừ, không ngờ đấy, Thi Đan, năm năm trước cô lao tâm khổ tứ mới chạy trốn ra khỏi nơi này, kết quả loanh quanh năm năm sau cô lại chạy về đây.” Người phụ nữ trung niên đang lái xe lên tiếng: “Mấy chị em chúng tôi hiện giờ đang còn sống thật sự quá ít.”
Chương 319: Xuất phát đi khu Tội Ác
“Hừ, không ngờ đấy, Thi Đan, năm năm trước cô lao tâm khổ tứ mới chạy trốn ra khỏi nơi này, kết quả loanh quanh năm năm sau cô lại chạy về đây.” Người phụ nữ trung niên đang lái xe lên tiếng: “Mấy chị em chúng tôi hiện giờ đang còn sống thật sự quá ít.”
“Tôi cũng không muốn đâu.” Doãn Thi Đan cất hộp phấn đi, thở dài một hơi nói: “Nhưng mà thân phận của tôi bị người ta phát hiện rồi…”
“Cô gái nhỏ này là thế nào đây?” Bà ta chỉ vào Liễu Ngọc hỏi.
“Haiz đừng nói nữa, trước kia cô ta là hàng xóm với tôi, kết quả có lẽ là duyên phận, vậy mà cô ta lại là em họ của cái tên đã từng khiến cho khu Tội Ác đảo lộn long trời lở đất kia.” Doãn Thi Đan thở dài nói: “Mà không biết tại sao người này lại có xích mích với người của gia tộc Demps, còn tôi cơ duyên trùng hợp thế nào lại bị người của gia tộc Demps nhận ra… Nên là dưới sự yêu cầu của bọn họ, tôi không thể không dẫn cô gái này quay lại khu Tội Ác.”
“Cô điên rồi.” Người phụ nữ trung niên kinh ngạc thốt lên một tiếng: “Người của gia tộc Demps hay Người Gác Đêm Số Không kia, đây là những người mà cô có thể dây vào đâu.”
“Đúng vậy, tôi không dây vào được.” Doãn Thi Đan thở dài nói: “Thế nên không phải tôi đang tìm đến chị hay sao? Tôi đến chỗ của chị trốn một thời gian.”
“Còn cô gái này thì sao? Lẽ nào cô định để cô ta đến chỗ tôi bán nghệ à? Trông thì cũng xinh xắn ra phết, có điều tôi không dám chọc vào vị kia đâu.” Người phụ nữ trung niên vội vàng nói.
Chương 319: Xuất phát đi khu Tội Ác
“Dừng xe đã.” Doãn Thi Đan mỉm cười, đợi xe đỗ lại, cô ta nhìn về phía Liễu Ngọc nói: “Vốn dĩ tôi nên giao cô cho người của gia tộc Demps mới phải. Nhưng mà dẫu sao tôi cũng coi như quen biết cô, mục đích bọn họ để cho cô đến nơi này cũng chỉ là vì ép buộc Lê Văn Vân đến đây mà thôi. Nhưng tôi không ngờ rằng người xem mắt với tôi lại là vị kia, người đã từng là Người Gác Đêm Số Không.”
Liễu Ngọc nghe không hiểu bọn họ đang nói gì, nhưng mà những gì đã trải qua trong hai ngày này đã khiến cho tinh thần cô ấy sắp sụp đổ.
“Có điều đã từng quen biết với nhau, tôi cũng không muốn thấy cô chết đi. Cô đã tới khu Tội Ác, bên phía Demps kia có lẽ cũng đã đạt được mục đích rồi.” Doãn Thi Đan cười nói: “Về phần cô có sống sót được trong khu Tội Ác này hay không thì phải trông cậy vào bản thân cô rồi.”
Sắc mặt Liễu Ngọc biến đổi nói: “Doãn Thi Đan, rốt cuộc cô muốn làm gì thế? Cô đưa tôi về được không…?”
“Đi xuống đi.” Giọng điệu Doãn Thi Đan tràn đầy sự lạnh lùng.
Liễu Ngọc hơi sợ hãi, cô ấy lo sợ run lẩy bẩy bước xuống khỏi xe ô tô.
Nhìn theo bóng dáng chiếc xe rời đi xa, nhìn quanh thành phố xa lạ này, đường phố trong thành phố này gần như không có ai qua lại.
Chương 319: Xuất phát đi khu Tội Ác
Nhìn theo bóng dáng chiếc xe rời đi xa, nhìn quanh thành phố xa lạ này, đường phố trong thành phố này gần như không có ai qua lại.
Cả người Liễu Ngọc đã sắp sụp đổ, cô ấy ôm mặt ngồi thụp xuống vỉa hè.
Ở phía trước người phụ nữ trung niên ngồi trong xe cau mày nói: “Thi Đan, lá gan của cô cũng to đấy nhỉ. Cô gái tay không tấc sắt như vậy ở trong khu Tội Ác này mà cô bảo cô ta xuống xe thì chính là đi tìm cái chết. Cô không sợ vị kia tìm đến hay sao?”
Doãn Thi Đan bĩu môi nói: “Hừ, đều trách anh ta thôi. Vốn dĩ tôi đã bắt đầu hưởng thụ cuộc sống hòa bình bên ngoài kia, nếu như không phải Demps nhắm vào anh ta, làm sao mà tôi lại phải trở về cái nơi chết tiệt này chứ. Có thể để cho cô ta tự sinh tự diệt đã là tốt lắm rồi. Hơn nữa tôi nghe Demps nói là thân thể của vị Số Không kia không quá tốt, có lẽ là không còn sống được bao lâu nữa đâu.”
Người phụ nữ trung niên nghe thấy cô ta nói thế, hơi mỉm cười lên tiếng: “Thế này thú vị đấy, cô gái nhỏ này muốn sống sót ở đây chỉ hi vọng có vị đại lão nào đó có thể nhìn trúng cô ta, hoặc là bản thân cô ta tự thân đi đứng đường thôi.”
Chiếc xe đi xuyên qua đường phố khu Tội Ác, để lại một mình Liễu Ngọc bật khóc nức nở trên vỉa hè.
Chương 320: Tự sinh tự diệt
Ở bên đường quốc lộ, Liễu Ngọc lệ rơi đầy mặt, cảm xúc cả người cô ấy đã sắp sụp đổ.
Không dưng cô ấy lại bị Doãn Thi Đan bắt cóc, sau đó bị đưa đến một thành phố xa lạ, bị vứt bỏ giữa đường phố.
Mấy ngày nay cô ấy luôn sống trong cảnh nơm nướp lo sợ. Cô ấy không biết rốt cuộc đây là đâu, nhưng mà nó khiến cho cô ấy cảm thấy không có lấy một chút cảm giác an toàn nào cả.
Xe đi trên đường không nhiều, dường như cả thành phố đều vô cùng vắng vẻ. Trên đường cũng rất ít người qua lại, hơn nữa cho dù thỉnh thoảng có một người đi qua nhưng ánh mắt họ nhìn cô ấy đều có một cảm giác vô cùng kỳ lạ.
Sau khoảnh khắc cảm xúc sụp đổ ngắn ngủi, Liễu Ngọc nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình. Cô ấy vội vàng rút điện thoại và ví tiền trong túi ra.
Doãn Thi Đan không lấy đồ của cô ấy đi.
Cũng không làm cô ấy bị thương.
Chỉ là để cho cô ấy tự sinh tự diệt ở nơi này mà thôi.
Đương nhiên nếu như Lê Văn Vân biết được chắc chắn sẽ mắng hết lời. Đối với cô gái không hiểu sự đời như Liễu Ngọc mà nói, để cho cô ấy tự sinh tự diệt ở nơi này có lẽ còn khó khăn hơi cả việc giết chết cô ấy.
Chương 320: Tự sinh tự diệt
Nơi này không có một chút liên hệ nào với thành phố bên ngoài cả.
Nơi này cũng không phải là nơi dựa vào tài nghệ là có thể sinh sống được, tiền của những thành phố khác cũng không thể nào sử dụng được ở đây.
Khu Tội Ác có đồng tiền riêng của nó.
Liễu Ngọc lấy di dộng ra muốn gọi điện cho người ta đặt vé máy bay rời khỏi nơi này.
Nhưng mà lúc cô ấy rút điện thoại ra lại phát hiện di động không có tín hiệu.
Lần này sự bất lực lại dâng lên trong người cô ấy, cô không biết nơi này là chỗ nào, cảm giác tủi thân lại bắt đầu ùa về.
“Huýt…”
Đúng vào lúc này một chiếc xe thể thao mui trần đột nhiên dừng lại trước mặt cô ấy. Ngay sau đó một tiếng huýt sáo vang lên, người ngồi bên ghế phó lái nhoài người ra than thở nói: "Yo, người đẹp đi có một mình thôi à, sao em lại khóc ấm ức thế, thật khiến anh đây muốn bảo vệ em... "
Chương 320: Tự sinh tự diệt
Liễu Ngọc nhìn thấy người này, theo bản năng liền lùi về sau hai bước.
Người đàn ông này quá kỳ lạ, anh ta cởi trần, trên đầu có thắt bím tóc, mũi đeo khuyên, trong lúc nói chuyện có thể nhìn thấy đinh tán xỏ trên lưỡi anh ta.
Tai anh ta cũng đeo khuyên tai rất to, phần thân trên cởi trần tràn đầy hình xắn, không có chỗ da nào là không có vết mực.
Điều quan trọng nhất chính là Liễu Ngọc nhìn thấy trên eo anh ta có đeo hai con dao găm, trong tay còn nắm một cây đao dài.
Ăn mặc như vậy ở trong khu Tội Ác là điều hết sức bình thường nhưng mà ở thời đại hòa bình hiện tại, trong thành phố hòa bình mà Liễu Ngọc lớn lên thì ăn mặc thế này thật sự quá là khủng bố.
“Anh… Anh muốn làm gì?” Liễu Ngọc kinh hoàng bật thốt lên.
“Tôi muốn làm gì ư?” Người đàn ông kia cười toét miệng nói: “Người đẹp đừng sợ, anh chỉ muốn ngủ với cô em thôi mà.”
Liễu Ngọc ngẩn ra dường như không ngờ rằng lại có người ăn nói lộ liễu với cô ấy như vậy.
Chương 320: Tự sinh tự diệt
Vừa nói người đàn ông kia còn vươn tay về phía cô ấy như muốn bắt lấy cô.
Cả người Liễu Ngọc đã sắp ngất đi.
“Soạt soạt…”
Đúng vào lúc này chợt có tiếng bước chân vang lên. Ngay sao đó một người phụ nữ trung niên nhanh chóng chạy tới trước mặt Liễu Ngọc. Liễu Ngọc rất ít khi nhìn thấy người phụ nữ nào lại chạy nhanh như vậy.
Bà ta chạy tới trước mặt cô ấy, giơ tay tóm lấy tay cô rồi nói: “Cô gái mau đi với tôi đi.”
Lúc này Liễu Ngọc không quan tâm được nhiều nữa, trong nháy mắt cô ấy cảm thấy người phụ nữ trung niên này chính là chúa cứu thế, bàn tay bà ta nắm lấy cô ấy lại ấm áp thế này.
Cô ấy không dám nghĩ nhiều, lập tức chạy theo sau bà ta, cắm đầu chạy về phía xa.
“Haiz đáng tiếc quá, lại bị mụ già này cướp đi rồi.” Người đàn ông xăm đầy mình nói.
Chương 320: Tự sinh tự diệt
“Được rồi, hình như người phụ nữ trung niên kia là bà chủ của Dạ Lai Hương. Người bị bà ta dẫn đi thì sau nay anh vẫn có thể ngủ cùng được mà, chỉ là phải bỏ ra chút tiền mà thôi.” Người lái xe là người nước ngoài đội mũi lưỡi trai cất lời: “Bây giờ chúng ta có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.”
Người đàn ông xăm nói: “Aiz, anh không hiểu gì cả, cô ta vừa nhìn đã biết là cô gái vừa mới đến khu Tội Ác này, loại phụ nữ này rất sạch sẽ, chinh phục cũng rất sướng. Anh hiểu mà, muốn ngủ cùng với một người phụ nữ sạch sẽ ở khu Tội Ác thì phải trả số tiền khá lớn đấy.”
“Được rồi đừng phí lời nữa, mau chóng đi tới khu Đông đi, chính sự quan trọng hơn.” Người đội mũ lưỡi trai nói.
Người đàn ông xăm mình lẩm bẩm thầm mắng: “Mụ nội nó, mẹ kiếp đám người kia đúng là vô tích sự, một sòng bạc đang yên đang lành lại bị mấy kẻ mới tới khu Tội Ác đập phá.”
Trong lúc nói chuyện, chiếc xe thể thao khởi động lái chạy về phía khu Đông của khu Tội Ác.
…
Lê Văn Vân đương nhiên không biết chuyện gì đã xảy ra trong khu Tội Ác, lúc này máy bay đã bắt đầu vững vàng khởi hành.
Chương 320: Tự sinh tự diệt
Máy bay là máy bay chuyên dụng của Người Gác Đêm, trên máy bay được đặc biệt chuẩn bị một tiếp viên hàng không phục vụ bọn họ.
Cô tiếp viên hàng không rất xinh đẹp đang ngồi cách đám người Lê Văn Vân không xa, còn Cố Bạch đang tán tỉnh cô tiếp viên này.
Đương nhiên, danh tiếng của Cố Bạch trong Người Gác Đêm phải nói là không chấp nhận được, cô tiếp viên kia đương nhiên cũng sẽ không để ý tới anh ta, nhưng cũng không ngăn cản Cố Bạch tiếp tục thả thính.
“Trăm nhân ắt có quả, báo ứng của cô chính là tôi.”
“Người đẹp ơi, cho số điện thoại đi.”
“Có biết tại sao mắt tôi lại đẹp như thế không? Bởi vì trong mắt tôi có cô đấy.”
…
Cái tên này có thể liên tục phun ra mấy lời sến sẩm hai tiếng đồng hồ mà không lặp lại, Lê Văn Vân nghe đến nỗi da gà da vịt trên người rơi đầy đất.
Chương 320: Tự sinh tự diệt
Cái tên này có thể liên tục phun ra mấy lời sến sẩm hai tiếng đồng hồ mà không lặp lại, Lê Văn Vân nghe đến nỗi da gà da vịt trên người rơi đầy đất.
Anh dõi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vì lệch múi giờ nên lúc này đám người Lê Văn Vân ở đây vẫn là buổi tối.
Bên ngoài cửa sổ cũng là một khoảng tối đen.
Phạm Nhược Tuyết ngồi bên cạnh Lê Văn Vân, cô nhìn anh, trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng kì lạ.
Thành phố thần bí trên hòn đảo này cô đã từng nghe qua rất nhiều lần nhưng mà từ trước đến nay chưa từng đặt chân tới.
Người Gác Đêm có một số người trong thành phố này, bọn họ có nhiệm vụ điều tra một số thông tin về khu Tội Ác và sau đó cố gắng tìm mọi cách chuyển thông tin đó ra khỏi thành phố.
Thành phố này được phép vào nhưng không được phép ra, cô có chút lo lắng về lần trải nghiệm của chuyến đi này!
“Bác sĩ Phạm.” Lê Văn Vân quay đầu nhìn cô: “Từ đây qua đó phải mất mười mấy tiếng nữa, đến giờ em vẫn chưa nghỉ ngơi được chút nào, anh kiến nghị em có thể ngủ một lát đi.”
Phạm Nhược Tuyết lắc đầu nói: “Em không buồn ngủ!”
Chương 320: Tự sinh tự diệt
“Bác sĩ Phạm.” Lê Văn Vân quay đầu nhìn cô: “Từ đây qua đó phải mất mười mấy tiếng nữa, đến giờ em vẫn chưa nghỉ ngơi được chút nào, anh kiến nghị em có thể ngủ một lát đi.”
Phạm Nhược Tuyết lắc đầu nói: “Em không buồn ngủ!”
Vừa nói xong, trên gương mặt quanh năm lạnh lùng của cô chợt lộ ra một vẻ tươi cười, cô nói: “Đối với khu Tội Ác này trước giờ em chỉ mới nghe nói thôi. Anh nói cho em nghe đi, rốt cuộc đây là nơi như thế nào.”
Nghe thấy lời cô nói, sắc mặt của Lý Thu ngồi bên cạnh bỗng trở nên quái dị. Anh ta nhìn Phạm Nhược Tuyết hỏi: “Bác sĩ Phạm, chắc là cô đã nghe thấy danh hiệu của lão đại chúng tôi rồi đúng không?”
“Thánh chủ của khu Tội Ác à?” Phạm Nhược Tuyết hỏi ngược lại.
Trương Vãn Hà cười nói: “Đúng vậy, lão đại chúng tôi chính là nhân vật phong vân của khu Tội Ác này đấy. Có điều chúng tôi cứ úp mở trước đã, đến lúc đó cô sẽ biết ngay thôi.”
Tiểu đội 11762 đã từng được Lê Văn Vân dẫn dắt đi tới khu Tội Ác chấp hành nhiệm vụ. Tất cả đến đây rồi sau đó toàn bộ lại rút lui.
Đương nhiên Lê Văn Vân cũng biết năm đó bọn họ có thể an toàn rời khỏi đây, ở trong đó e là nhất định có liên quan đến Trác Nhất Minh.
Chương 320: Tự sinh tự diệt
Dù sao vị kia ở khu Tội Ác cũng là có tên trên Thiên bảng, chỉ là thấp hơn so với Trác Nhất Minh một bậc, xếp thứ hai Thiên bảng.
Trong khi mấy người đang chuyện trò vui vẻ, máy bay đã xuyên qua tầng mây, một đường bay về phía trước.
“Ngủ một lát đi.” Lê Văn Vân nói với Phạm Nhược Tuyết.
Phạm Nhược Tuyết nghĩ ngợi một chút rồi gật đầu bảo: “Cho em mượn vai anh dùng một chút.”
Vừa nói cô đã dựa đầu lên vai Lê Văn Vân rồi từ từ nhắm mắt ngủ say.
Cố Bạch thấy cảnh tượng này, ánh mắt sáng bừng lên đi tới bên cạnh tiếp viên hàng không cười hì hì nói: “Người đẹp cho tôi mượn bờ vai dùng một lúc đi.”
Tiếp viên hàng không trừng mắt nói: “Cái anh háo sắc nổi danh này tránh xa tôi một chút đi!”
Không khí trên máy bay vô cùng tốt đẹp.
Trên gương mặt Lê Văn Vân cũng lộ ra nụ cười sau đó anh nghiêng đầu sang một bên, gối cạnh đầu Phạm Nhược Tuyết, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Trong nháy mắt trông bọn họ giống như một đôi yêu nhau.
Lê Văn Vân ngủ một giấc này vô cùng yên ổn, anh không biết đã ngủ bao lâu, chợt có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai mình: “Thưa các vị hiện đã tới điểm đến rồi.”
Chương 319: Xuất phát đi khu Tội Ác
Chương 319: Xuất phát đi khu Tội Ác
Xe lại lần nữa xuất phát, trong một ngày di chuyển hai nơi giữa Yên Kinh và Lâm Hải.
Đang trên đường đi đến sân bay Lâm Hải, Phạm Nhược Tuyết gọi điện thoại cho Trác Nhất Minh. Sau khi nói rõ ràng tình hình, bên phía Trác Nhất Minh im lặng rất lâu, cuối cùng vẫn đập bàn đồng ý để cho Lê Văn Vân đi tới khu Tội Ác trước. Hơn nữa không cần trở lại tổng bộ Người Gác Đêm mà đi thẳng từ Yên Kinh đến đó luôn.
Hiện tại Lê Văn Vân đi tới khu Tội Ác trước thật sự có quá nhiều nguy hiểm.
Tình trạng cơ thể anh rất tệ.
Ở khu Tội Ác có rất nhiều người đích thân Lê Văn Vân trục xuất tới đó. Chỉ có một điểm tốt duy nhất chính là dung mạo của Lê Văn Vân chưa bị lộ ra ngoài, người quen biết anh có lẽ không nhiều lắm.
Lê Văn Vân đi tới khu Tội Ác, từ một góc độ nào đó cũng có thể tạm thời hóa giải mâu thuẫn với Demps.
Bốn giờ sáng Lê Văn Vân về đến nơi ở tại Yên Kinh, anh gọi Lý Vân và Lý Giai Dao tỉnh giấc.
“Chú Lý, Dao Dao, cháu sắp phải rời khỏi Yên Kinh.” Lê Văn Vân nói.
Chương 319: Xuất phát đi khu Tội Ác
Bốn giờ sáng Lê Văn Vân về đến nơi ở tại Yên Kinh, anh gọi Lý Vân và Lý Giai Dao tỉnh giấc.
“Chú Lý, Dao Dao, cháu sắp phải rời khỏi Yên Kinh.” Lê Văn Vân nói.
Lý Vân ngẩn người, sau đó hỏi: “Đi có lâu không?”
Lê Văn Vân mỉm cười nói: “Không biết nữa, cháu phải đi chấp hành nhiệm vụ.”
Nghe thấy lời này, Lý Giai Dao hơi mím môi nói: “Không đi có được không? Không phải vết thương của anh vẫn chưa khỏi sao?”
Lê Văn Vân xoa đầu Lý Giai Dao nói: “Không được đâu, Người Gác Đêm chính là như vậy. Em ở Yên Kinh nhất định phải học hành chăm chỉ. Nếu như bị ai bắt nạt thì em cứ gọi điện cho Hoàng Gia Gia. Không phải lúc trước anh đã đưa số điện thoại của anh ta cho em rồi sao? Nếu ai bắt nạt em, em cứ bảo Hoàng Gia Gia tẩn bọn chúng một trận.”
“Vâng em nhớ rồi, nếu bị bắt nạt em sẽ gọi cho Hoàng Gia Gia, không được thì ném tấm thẻ kia lên mặt bọn chúng.” Lý Giai Dao ngoan ngoãn nói.
Lê Văn Vân lại xoa đầu cô ấy sau đó nhìn về phía Lý Vân, nói: “Chú Lý, ở Yên Kinh gặp chuyện gì phiền toái cũng có thể gọi điện cho Hoàng Gia Gia này. Chắc là chuyện gì anh ta cũng đều có thể giải quyết được hết.”
Chương 319: Xuất phát đi khu Tội Ác
Tuy rằng Lý Vân là một người thành thật, có lẽ sẽ không chủ động trêu chọc vào chuyện gì phiền phức nhưng mà Lê Văn Vân lo lắng sẽ gặp phải chuyện như trước kia.
Nếu có Hoàng Gia Gia thì hẳn không phải là vấn đề gì lớn lao.
Lý Vân thở dài thườn thượt, sau đó ông ấy nghĩ ngợi một chút liền đứng dậy muốn quỳ xuống cạnh Lê Văn Vân.
Phạm Nhược Tuyết ở bên cạnh vội vàng ngăn cản ông ấy.
Lê Văn Vân nhíu mày nói: “Chú Lý, chú muốn làm gì thế?”
“Lê Văn Vân, tôi thật sự cảm ơn cậu, nếu không có cậu chỉ e rằng tôi vẫn đang ở nông thôn, còn chịu cảnh...”
Lê Văn Vân lập tức ngắt lời ông ấy, vui cười nói: “Nói ra thì mạng của cháu còn là do chú cứu đấy. Chú đừng nghĩ nhiều nữa, cứ ở Yên Kinh sinh sống thoải mái đi. Đợi cháu quay về sẽ tìm chú uống rượu. Dao Dao cũng phải cố gắng học hành chăm chỉ nhé. Nếu như anh về mà em thi được đứng trong top 100 của khối thì anh sẽ thưởng cho em.”
Lý Giai Dao mím môi nói: “Em nhất định sẽ thi được top 10 của khối.”
Trường mà cô bé học là trường cấp ba tốt nhất cả nước, thi được vào top 10 là điều cực kỳ khó khăn.
Chương 319: Xuất phát đi khu Tội Ác
Trường mà cô bé học là trường cấp ba tốt nhất cả nước, thi được vào top 10 là điều cực kỳ khó khăn.
“Vậy anh đi đây.” Lê Văn Vân ôm lấy hai thanh đao, mỉm cười nói với hai người.
Sáu giờ sáng, sân bay quốc tế Yên Kinh, một chiếc máy bay từ từ cất cánh, đích đến của anh… là nơi gần như cắt đứt liên lạc với thế giới này, là thiên đường của người trong thế giới ngầm, cũng là địa vực của người trong thế giới ngầm – khu Tội Ác.
…
Trên biển rộng mênh mông, một hòn đảo to lớn nổi trên mặt biển. Nơi này gần như hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Được phép vào nhưng không được phép ra, trừ khi vị kia của khu Tội Ác đồng ý, nếu không đã đến khu Tội Ác này vậy thì cuộc đời của bạn sẽ phải sống ở đó đến già.
Thật ra nơi này cũng không có quá nhiều khác biệt với thành phố xã hội là bao. Ở đây cũng có mạng internet riêng, có điều chỉ là mạng cục bộ, không thể liên lạc được với thế giới bên ngoài. Cũng có quán bar, có Karaoke, mọi thứ đều giống như một thành phố bình thường.
Chương 319: Xuất phát đi khu Tội Ác
Mọi người sống ở đây phần lớn cũng đều là những người bình thường.
Điểm khác nhau duy nhất đó là người ở đây không thể nào liên lạc được với bên ngoài. Người ở đây đều biết đến sự tồn tại của người trong thế giới ngầm.
Nơi này không có người tốt gì cả.
Nơi này cũng không có quy tắc gì.
Lúc này, một chiếc xe hơi màu đen lái đi vào trong khu Tội Ác, người lái xe là một người phụ nữ trung niên. Ngồi ở bên ghế phụ chính là Doãn Thi Đan, cô ta đang soi gương trong xe để trang điểm.
Mà người ngồi ghế đằng sau chính là Liễu Ngọc, cả người đang run cầm cập, bộ dáng nơm nướp lo sợ, không dám nói lời nào.
“Hừ, không ngờ đấy, Thi Đan, năm năm trước cô lao tâm khổ tứ mới chạy trốn ra khỏi nơi này, kết quả loanh quanh năm năm sau cô lại chạy về đây.” Người phụ nữ trung niên đang lái xe lên tiếng: “Mấy chị em chúng tôi hiện giờ đang còn sống thật sự quá ít.”
Chương 319: Xuất phát đi khu Tội Ác
“Hừ, không ngờ đấy, Thi Đan, năm năm trước cô lao tâm khổ tứ mới chạy trốn ra khỏi nơi này, kết quả loanh quanh năm năm sau cô lại chạy về đây.” Người phụ nữ trung niên đang lái xe lên tiếng: “Mấy chị em chúng tôi hiện giờ đang còn sống thật sự quá ít.”
“Tôi cũng không muốn đâu.” Doãn Thi Đan cất hộp phấn đi, thở dài một hơi nói: “Nhưng mà thân phận của tôi bị người ta phát hiện rồi…”
“Cô gái nhỏ này là thế nào đây?” Bà ta chỉ vào Liễu Ngọc hỏi.
“Haiz đừng nói nữa, trước kia cô ta là hàng xóm với tôi, kết quả có lẽ là duyên phận, vậy mà cô ta lại là em họ của cái tên đã từng khiến cho khu Tội Ác đảo lộn long trời lở đất kia.” Doãn Thi Đan thở dài nói: “Mà không biết tại sao người này lại có xích mích với người của gia tộc Demps, còn tôi cơ duyên trùng hợp thế nào lại bị người của gia tộc Demps nhận ra… Nên là dưới sự yêu cầu của bọn họ, tôi không thể không dẫn cô gái này quay lại khu Tội Ác.”
“Cô điên rồi.” Người phụ nữ trung niên kinh ngạc thốt lên một tiếng: “Người của gia tộc Demps hay Người Gác Đêm Số Không kia, đây là những người mà cô có thể dây vào đâu.”
“Đúng vậy, tôi không dây vào được.” Doãn Thi Đan thở dài nói: “Thế nên không phải tôi đang tìm đến chị hay sao? Tôi đến chỗ của chị trốn một thời gian.”
“Còn cô gái này thì sao? Lẽ nào cô định để cô ta đến chỗ tôi bán nghệ à? Trông thì cũng xinh xắn ra phết, có điều tôi không dám chọc vào vị kia đâu.” Người phụ nữ trung niên vội vàng nói.
Chương 319: Xuất phát đi khu Tội Ác
“Dừng xe đã.” Doãn Thi Đan mỉm cười, đợi xe đỗ lại, cô ta nhìn về phía Liễu Ngọc nói: “Vốn dĩ tôi nên giao cô cho người của gia tộc Demps mới phải. Nhưng mà dẫu sao tôi cũng coi như quen biết cô, mục đích bọn họ để cho cô đến nơi này cũng chỉ là vì ép buộc Lê Văn Vân đến đây mà thôi. Nhưng tôi không ngờ rằng người xem mắt với tôi lại là vị kia, người đã từng là Người Gác Đêm Số Không.”
Liễu Ngọc nghe không hiểu bọn họ đang nói gì, nhưng mà những gì đã trải qua trong hai ngày này đã khiến cho tinh thần cô ấy sắp sụp đổ.
“Có điều đã từng quen biết với nhau, tôi cũng không muốn thấy cô chết đi. Cô đã tới khu Tội Ác, bên phía Demps kia có lẽ cũng đã đạt được mục đích rồi.” Doãn Thi Đan cười nói: “Về phần cô có sống sót được trong khu Tội Ác này hay không thì phải trông cậy vào bản thân cô rồi.”
Sắc mặt Liễu Ngọc biến đổi nói: “Doãn Thi Đan, rốt cuộc cô muốn làm gì thế? Cô đưa tôi về được không…?”
“Đi xuống đi.” Giọng điệu Doãn Thi Đan tràn đầy sự lạnh lùng.
Liễu Ngọc hơi sợ hãi, cô ấy lo sợ run lẩy bẩy bước xuống khỏi xe ô tô.
Nhìn theo bóng dáng chiếc xe rời đi xa, nhìn quanh thành phố xa lạ này, đường phố trong thành phố này gần như không có ai qua lại.
Chương 319: Xuất phát đi khu Tội Ác
Nhìn theo bóng dáng chiếc xe rời đi xa, nhìn quanh thành phố xa lạ này, đường phố trong thành phố này gần như không có ai qua lại.
Cả người Liễu Ngọc đã sắp sụp đổ, cô ấy ôm mặt ngồi thụp xuống vỉa hè.
Ở phía trước người phụ nữ trung niên ngồi trong xe cau mày nói: “Thi Đan, lá gan của cô cũng to đấy nhỉ. Cô gái tay không tấc sắt như vậy ở trong khu Tội Ác này mà cô bảo cô ta xuống xe thì chính là đi tìm cái chết. Cô không sợ vị kia tìm đến hay sao?”
Doãn Thi Đan bĩu môi nói: “Hừ, đều trách anh ta thôi. Vốn dĩ tôi đã bắt đầu hưởng thụ cuộc sống hòa bình bên ngoài kia, nếu như không phải Demps nhắm vào anh ta, làm sao mà tôi lại phải trở về cái nơi chết tiệt này chứ. Có thể để cho cô ta tự sinh tự diệt đã là tốt lắm rồi. Hơn nữa tôi nghe Demps nói là thân thể của vị Số Không kia không quá tốt, có lẽ là không còn sống được bao lâu nữa đâu.”
Người phụ nữ trung niên nghe thấy cô ta nói thế, hơi mỉm cười lên tiếng: “Thế này thú vị đấy, cô gái nhỏ này muốn sống sót ở đây chỉ hi vọng có vị đại lão nào đó có thể nhìn trúng cô ta, hoặc là bản thân cô ta tự thân đi đứng đường thôi.”
Chiếc xe đi xuyên qua đường phố khu Tội Ác, để lại một mình Liễu Ngọc bật khóc nức nở trên vỉa hè.
Chương 320: Tự sinh tự diệt
Ở bên đường quốc lộ, Liễu Ngọc lệ rơi đầy mặt, cảm xúc cả người cô ấy đã sắp sụp đổ.
Không dưng cô ấy lại bị Doãn Thi Đan bắt cóc, sau đó bị đưa đến một thành phố xa lạ, bị vứt bỏ giữa đường phố.
Mấy ngày nay cô ấy luôn sống trong cảnh nơm nướp lo sợ. Cô ấy không biết rốt cuộc đây là đâu, nhưng mà nó khiến cho cô ấy cảm thấy không có lấy một chút cảm giác an toàn nào cả.
Xe đi trên đường không nhiều, dường như cả thành phố đều vô cùng vắng vẻ. Trên đường cũng rất ít người qua lại, hơn nữa cho dù thỉnh thoảng có một người đi qua nhưng ánh mắt họ nhìn cô ấy đều có một cảm giác vô cùng kỳ lạ.
Sau khoảnh khắc cảm xúc sụp đổ ngắn ngủi, Liễu Ngọc nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình. Cô ấy vội vàng rút điện thoại và ví tiền trong túi ra.
Doãn Thi Đan không lấy đồ của cô ấy đi.
Cũng không làm cô ấy bị thương.
Chỉ là để cho cô ấy tự sinh tự diệt ở nơi này mà thôi.
Đương nhiên nếu như Lê Văn Vân biết được chắc chắn sẽ mắng hết lời. Đối với cô gái không hiểu sự đời như Liễu Ngọc mà nói, để cho cô ấy tự sinh tự diệt ở nơi này có lẽ còn khó khăn hơi cả việc giết chết cô ấy.
Chương 320: Tự sinh tự diệt
Nơi này không có một chút liên hệ nào với thành phố bên ngoài cả.
Nơi này cũng không phải là nơi dựa vào tài nghệ là có thể sinh sống được, tiền của những thành phố khác cũng không thể nào sử dụng được ở đây.
Khu Tội Ác có đồng tiền riêng của nó.
Liễu Ngọc lấy di dộng ra muốn gọi điện cho người ta đặt vé máy bay rời khỏi nơi này.
Nhưng mà lúc cô ấy rút điện thoại ra lại phát hiện di động không có tín hiệu.
Lần này sự bất lực lại dâng lên trong người cô ấy, cô không biết nơi này là chỗ nào, cảm giác tủi thân lại bắt đầu ùa về.
“Huýt…”
Đúng vào lúc này một chiếc xe thể thao mui trần đột nhiên dừng lại trước mặt cô ấy. Ngay sau đó một tiếng huýt sáo vang lên, người ngồi bên ghế phó lái nhoài người ra than thở nói: "Yo, người đẹp đi có một mình thôi à, sao em lại khóc ấm ức thế, thật khiến anh đây muốn bảo vệ em... "
Chương 320: Tự sinh tự diệt
Liễu Ngọc nhìn thấy người này, theo bản năng liền lùi về sau hai bước.
Người đàn ông này quá kỳ lạ, anh ta cởi trần, trên đầu có thắt bím tóc, mũi đeo khuyên, trong lúc nói chuyện có thể nhìn thấy đinh tán xỏ trên lưỡi anh ta.
Tai anh ta cũng đeo khuyên tai rất to, phần thân trên cởi trần tràn đầy hình xắn, không có chỗ da nào là không có vết mực.
Điều quan trọng nhất chính là Liễu Ngọc nhìn thấy trên eo anh ta có đeo hai con dao găm, trong tay còn nắm một cây đao dài.
Ăn mặc như vậy ở trong khu Tội Ác là điều hết sức bình thường nhưng mà ở thời đại hòa bình hiện tại, trong thành phố hòa bình mà Liễu Ngọc lớn lên thì ăn mặc thế này thật sự quá là khủng bố.
“Anh… Anh muốn làm gì?” Liễu Ngọc kinh hoàng bật thốt lên.
“Tôi muốn làm gì ư?” Người đàn ông kia cười toét miệng nói: “Người đẹp đừng sợ, anh chỉ muốn ngủ với cô em thôi mà.”
Liễu Ngọc ngẩn ra dường như không ngờ rằng lại có người ăn nói lộ liễu với cô ấy như vậy.
Chương 320: Tự sinh tự diệt
Vừa nói người đàn ông kia còn vươn tay về phía cô ấy như muốn bắt lấy cô.
Cả người Liễu Ngọc đã sắp ngất đi.
“Soạt soạt…”
Đúng vào lúc này chợt có tiếng bước chân vang lên. Ngay sao đó một người phụ nữ trung niên nhanh chóng chạy tới trước mặt Liễu Ngọc. Liễu Ngọc rất ít khi nhìn thấy người phụ nữ nào lại chạy nhanh như vậy.
Bà ta chạy tới trước mặt cô ấy, giơ tay tóm lấy tay cô rồi nói: “Cô gái mau đi với tôi đi.”
Lúc này Liễu Ngọc không quan tâm được nhiều nữa, trong nháy mắt cô ấy cảm thấy người phụ nữ trung niên này chính là chúa cứu thế, bàn tay bà ta nắm lấy cô ấy lại ấm áp thế này.
Cô ấy không dám nghĩ nhiều, lập tức chạy theo sau bà ta, cắm đầu chạy về phía xa.
“Haiz đáng tiếc quá, lại bị mụ già này cướp đi rồi.” Người đàn ông xăm đầy mình nói.
Chương 320: Tự sinh tự diệt
“Được rồi, hình như người phụ nữ trung niên kia là bà chủ của Dạ Lai Hương. Người bị bà ta dẫn đi thì sau nay anh vẫn có thể ngủ cùng được mà, chỉ là phải bỏ ra chút tiền mà thôi.” Người lái xe là người nước ngoài đội mũi lưỡi trai cất lời: “Bây giờ chúng ta có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.”
Người đàn ông xăm nói: “Aiz, anh không hiểu gì cả, cô ta vừa nhìn đã biết là cô gái vừa mới đến khu Tội Ác này, loại phụ nữ này rất sạch sẽ, chinh phục cũng rất sướng. Anh hiểu mà, muốn ngủ cùng với một người phụ nữ sạch sẽ ở khu Tội Ác thì phải trả số tiền khá lớn đấy.”
“Được rồi đừng phí lời nữa, mau chóng đi tới khu Đông đi, chính sự quan trọng hơn.” Người đội mũ lưỡi trai nói.
Người đàn ông xăm mình lẩm bẩm thầm mắng: “Mụ nội nó, mẹ kiếp đám người kia đúng là vô tích sự, một sòng bạc đang yên đang lành lại bị mấy kẻ mới tới khu Tội Ác đập phá.”
Trong lúc nói chuyện, chiếc xe thể thao khởi động lái chạy về phía khu Đông của khu Tội Ác.
…
Lê Văn Vân đương nhiên không biết chuyện gì đã xảy ra trong khu Tội Ác, lúc này máy bay đã bắt đầu vững vàng khởi hành.
Chương 320: Tự sinh tự diệt
Máy bay là máy bay chuyên dụng của Người Gác Đêm, trên máy bay được đặc biệt chuẩn bị một tiếp viên hàng không phục vụ bọn họ.
Cô tiếp viên hàng không rất xinh đẹp đang ngồi cách đám người Lê Văn Vân không xa, còn Cố Bạch đang tán tỉnh cô tiếp viên này.
Đương nhiên, danh tiếng của Cố Bạch trong Người Gác Đêm phải nói là không chấp nhận được, cô tiếp viên kia đương nhiên cũng sẽ không để ý tới anh ta, nhưng cũng không ngăn cản Cố Bạch tiếp tục thả thính.
“Trăm nhân ắt có quả, báo ứng của cô chính là tôi.”
“Người đẹp ơi, cho số điện thoại đi.”
“Có biết tại sao mắt tôi lại đẹp như thế không? Bởi vì trong mắt tôi có cô đấy.”
…
Cái tên này có thể liên tục phun ra mấy lời sến sẩm hai tiếng đồng hồ mà không lặp lại, Lê Văn Vân nghe đến nỗi da gà da vịt trên người rơi đầy đất.
Chương 320: Tự sinh tự diệt
Cái tên này có thể liên tục phun ra mấy lời sến sẩm hai tiếng đồng hồ mà không lặp lại, Lê Văn Vân nghe đến nỗi da gà da vịt trên người rơi đầy đất.
Anh dõi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vì lệch múi giờ nên lúc này đám người Lê Văn Vân ở đây vẫn là buổi tối.
Bên ngoài cửa sổ cũng là một khoảng tối đen.
Phạm Nhược Tuyết ngồi bên cạnh Lê Văn Vân, cô nhìn anh, trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng kì lạ.
Thành phố thần bí trên hòn đảo này cô đã từng nghe qua rất nhiều lần nhưng mà từ trước đến nay chưa từng đặt chân tới.
Người Gác Đêm có một số người trong thành phố này, bọn họ có nhiệm vụ điều tra một số thông tin về khu Tội Ác và sau đó cố gắng tìm mọi cách chuyển thông tin đó ra khỏi thành phố.
Thành phố này được phép vào nhưng không được phép ra, cô có chút lo lắng về lần trải nghiệm của chuyến đi này!
“Bác sĩ Phạm.” Lê Văn Vân quay đầu nhìn cô: “Từ đây qua đó phải mất mười mấy tiếng nữa, đến giờ em vẫn chưa nghỉ ngơi được chút nào, anh kiến nghị em có thể ngủ một lát đi.”
Phạm Nhược Tuyết lắc đầu nói: “Em không buồn ngủ!”
Chương 320: Tự sinh tự diệt
“Bác sĩ Phạm.” Lê Văn Vân quay đầu nhìn cô: “Từ đây qua đó phải mất mười mấy tiếng nữa, đến giờ em vẫn chưa nghỉ ngơi được chút nào, anh kiến nghị em có thể ngủ một lát đi.”
Phạm Nhược Tuyết lắc đầu nói: “Em không buồn ngủ!”
Vừa nói xong, trên gương mặt quanh năm lạnh lùng của cô chợt lộ ra một vẻ tươi cười, cô nói: “Đối với khu Tội Ác này trước giờ em chỉ mới nghe nói thôi. Anh nói cho em nghe đi, rốt cuộc đây là nơi như thế nào.”
Nghe thấy lời cô nói, sắc mặt của Lý Thu ngồi bên cạnh bỗng trở nên quái dị. Anh ta nhìn Phạm Nhược Tuyết hỏi: “Bác sĩ Phạm, chắc là cô đã nghe thấy danh hiệu của lão đại chúng tôi rồi đúng không?”
“Thánh chủ của khu Tội Ác à?” Phạm Nhược Tuyết hỏi ngược lại.
Trương Vãn Hà cười nói: “Đúng vậy, lão đại chúng tôi chính là nhân vật phong vân của khu Tội Ác này đấy. Có điều chúng tôi cứ úp mở trước đã, đến lúc đó cô sẽ biết ngay thôi.”
Tiểu đội 11762 đã từng được Lê Văn Vân dẫn dắt đi tới khu Tội Ác chấp hành nhiệm vụ. Tất cả đến đây rồi sau đó toàn bộ lại rút lui.
Đương nhiên Lê Văn Vân cũng biết năm đó bọn họ có thể an toàn rời khỏi đây, ở trong đó e là nhất định có liên quan đến Trác Nhất Minh.
Chương 320: Tự sinh tự diệt
Dù sao vị kia ở khu Tội Ác cũng là có tên trên Thiên bảng, chỉ là thấp hơn so với Trác Nhất Minh một bậc, xếp thứ hai Thiên bảng.
Trong khi mấy người đang chuyện trò vui vẻ, máy bay đã xuyên qua tầng mây, một đường bay về phía trước.
“Ngủ một lát đi.” Lê Văn Vân nói với Phạm Nhược Tuyết.
Phạm Nhược Tuyết nghĩ ngợi một chút rồi gật đầu bảo: “Cho em mượn vai anh dùng một chút.”
Vừa nói cô đã dựa đầu lên vai Lê Văn Vân rồi từ từ nhắm mắt ngủ say.
Cố Bạch thấy cảnh tượng này, ánh mắt sáng bừng lên đi tới bên cạnh tiếp viên hàng không cười hì hì nói: “Người đẹp cho tôi mượn bờ vai dùng một lúc đi.”
Tiếp viên hàng không trừng mắt nói: “Cái anh háo sắc nổi danh này tránh xa tôi một chút đi!”
Không khí trên máy bay vô cùng tốt đẹp.
Trên gương mặt Lê Văn Vân cũng lộ ra nụ cười sau đó anh nghiêng đầu sang một bên, gối cạnh đầu Phạm Nhược Tuyết, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Trong nháy mắt trông bọn họ giống như một đôi yêu nhau.
Lê Văn Vân ngủ một giấc này vô cùng yên ổn, anh không biết đã ngủ bao lâu, chợt có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai mình: “Thưa các vị hiện đã tới điểm đến rồi.”
Bình luận facebook