Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 337-338
Chương 337: Người hâm mộ xinh đẹp của Lê Văn Vân
Chương 337: Người hâm mộ xinh đẹp của Lê Văn Vân
Không còn nghi ngờ gì nữa, trong số những người đẹp mà Lê Văn Vân đã thấy trong nhiều năm qua, hai người phụ nữ này có thể được coi là một trong những người đẹp.
Vẻ đẹp của họ không thua gì những người đẹp hàng đầu như Phạm Nhược Tuyết và Đỗ Tịch Tịch, tất nhiên về khí chất thì họ hoàn toàn khác nhau!
Khí chất của Đỗ Tịch Tịch thuộc kiểu tinh quái, còn Phạm Nhược Tuyết thuộc về kiểu khí chất lạnh lùng. Hai người phụ nữ trước mặt hoàn toàn khác, mặc váy ôm sát, để hở ra rất nhiều da thịt, có vẻ như họ muốn phô hết ra ngoài vóc dáng của họ.
Lê Văn Vân nhìn thấy hai người, không khỏi nuốt nước miếng nói: “Đến chỗ tôi, đến chỗ tôi.”
Như thể họ nghe thấy lời cầu nguyện của anh, sau khi nhìn thấy Lê Văn Vân, hai người họ ngẩn ra một lúc, nói với nhau điều gì đó rồi nhanh chóng đi về phía Lê Văn Vân!
Khi đi đến gần Lê Văn Vân, cả hai đứng lại, một cô gái với mái tóc nhuộm đỏ nhìn chằm chằm Lê Văn Vân, nhìn đi nhìn lại và nói: “Giống... giống quá!”
Cô gái kia có mái tóc đen thẳng, rất dài, dài đến thắt lưng, Lê Văn Vân có thể tưởng tượng nếu hai người ở trên giường, người phụ nữ kia thì thào nói: “Anh đè lên tóc em rồi.” Quả là một cảnh tượng khiến người ta thấy thú vị.
Chương 337: Người hâm mộ xinh đẹp của Lê Văn Vân
Đương nhiên, anh vẫn tươi cười: “Hoan nghênh quý khách.”
“Thật giống, giống như đúc vậy.” Cô gái tóc đỏ lại nói.
“Không thể nào là anh ấy, nếu là anh ấy thì sẽ không tới nơi này làm bồi bàn. Anh ấy đã bỏ đi năm năm rồi, không thể nào quay lại đây được.” Cô gái tóc đen thở dài nói.
Cô gái tóc đỏ cau mày, cắn chặt răng, sau đó lấy ra hai tờ mệnh giá một trăm, nhìn Lê Văn Vân hỏi: “Tôi có thể sờ mặt anh được không?”
Có vẻ cô ta là người được dạy dỗ đàng hoàng.
Trong lòng Lê Văn Vân khẽ dao động.
Đánh giá cuộc trò chuyện giữa hai người, có vẻ như hai cô gái này đã quen biết anh, năm năm, quá giống... Những lời này khá là trùng hợp!
Nhưng anh hoàn toàn không nhớ tới hai cô gái này, nếu năm năm trước anh có quyến rũ với hai người phụ nữ xinh đẹp như vậy, nhất định Lê Văn Vân sẽ ghi tạc trong lòng.
Nhưng anh lại không biết sao hai người họ lại biết được mình, mặc dù năm năm trước, tại thành phố Tội Ác này, Lê Văn Vân rất nổi tiếng. Có điều những người đã từng nhìn thấy dáng vẻ của anh, biết tên thật của anh cũng rất ít ỏi.
Chương 337: Người hâm mộ xinh đẹp của Lê Văn Vân
Ví dụ như sư tử nhỏ, việc biết tên Lê Văn Vân chỉ là một sự việc ngoài ý muốn.
Lê Văn Vân cũng không vạch trần, đối mặt với yêu cầu vô lý của người phụ nữ sờ mặt lấy tiền này, đương nhiên anh sẽ đồng ý rồi.
Anh mỉm cười: “Đương nhiên là được.”
Khi cô gái tóc đỏ nghe Lê Văn Vân nói thì hơi nhíu mày: “Quả nhiên anh không phải là anh ấy, nếu là anh ấy thì sẽ không đến chỗ này làm việc, lại càng không vì hai trăm mà chủ động cho tôi sờ mặt. Khí chất của anh ấy sẽ không phải loại này.”
Lê Văn Vân im lặng, không nói nên lời: “E là cô đã hiểu lầm tôi rồi.”
Co gái tóc đỏ ném tiền xuống đất, sau đó ngồi xuống quầy do Lê Văn Vân phụ trách, nói: “Cần tiền thì tự mình nhặt đi, ngoài ra đưa thực đơn cho tôi.”
Lê Văn Vân cũng không tức giận, cúi xuống nhặt hai trăm lên.
Nhìn thấy hành vi của Lê Văn Vân, cô gái tóc đỏ và tóc dài thẳng kia lộ rõ vẻ khó chịu trên mặt, cô gái tóc dài thẳng nhìn chằm chằm vào Lê Văn Vân và nói: “Trông anh rất giống anh ấy, vậy mà anh lại sống như thế này…”
Chương 337: Người hâm mộ xinh đẹp của Lê Văn Vân
Sau khi Lê Văn Vân cất tiền vào túi, anh lại đưa thực đơn ra.
Ngay sau đó, hai người gọi món, sau đó cả hai như không để ý đến Lê Văn Vân và bắt đầu nói chuyện với nhau, nhưng ánh mắt của họ lại không ngừng hướng về phía Lê Văn Vân.
Lê Văn Vân cũng ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh, trong đầu thầm nghĩ, năm năm trước mình đã bỏ lỡ hai người đẹp cực phẩm này vào lúc nào nhỉ.
Hai người phụ nữ vừa uống rượu vừa tán gẫu với nhau, cô gái tóc đỏ suy nghĩ một lát bèn nhìn Lê Văn Vân nói: “Dù sao anh cũng không bận, tới ngồi bên cạnh tôi đi.”
Cô gái tóc đen thẳng cau mày nói: “Linh Linh, anh ta không phải người đó.”
“Không phải cũng không sao, tớ đã mong đợi người đó xuất hiện suốt năm năm qua, gặp được một người trông giống cũng không sao.” Cô gái tóc đỏ nói.
Thấy Lê Văn Vân không nhúc nhích, cô gái cau mày, trả thêm năm trăm trên bàn rồi hỏi: “Chừng này đủ chưa?”
Hai mắt Lê Văn Vân hơi sáng lên, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô gái tóc đỏ, cầm lấy tờ năm trăm trong tay.
Chương 337: Người hâm mộ xinh đẹp của Lê Văn Vân
Khi hai cô gái nhìn thấy bộ dạng này của Lê Văn Vân thì tỏ rõ vẻ chán ghét.
“À, nghe hai người nói chuyện, hình như hai người có quen một người trông rất giống tôi?” Lê Văn Vân hỏi.
“Giống y như anh?” Cô gái tóc đỏ chế nhạo: “Trông anh rất giống anh ấy mới đúng, người đó chính là số không của Người Gác Đêm, người từng gây ra nỗi ám ảnh ở thành phố Tội Ác này. Anh ấy còn trẻ nhưng đã đứng thứ nhất Địa Bảng, sau đó chúng tôi đã nhìn thấy anh ấy trong thành phố Tội Ác đạt tới siêu cấp. Ngày hôm đó, tôi sẽ không bao giờ quên ngày đó, từ giây phút ấy, tôi đã yêu anh ấy mất rồi. Đáng tiếc sau ngày hôm đó anh ấy đã rời khỏi nơi này.”
Nói đến đây, cô gái tóc dài thẳng liếc nhìn Lê Văn Vân với vẻ ghê tởm và nói: “Còn anh chỉ giống anh ấy mà thôi, với thân phận của anh ấy sẽ không bao giờ đến nơi này làm bồi bàn đâu.”
Lê Văn Vân vui mừng, đồng thời trong lòng cũng hơi buồn cười.
Khi anh đột phá siêu cấp là đột phá trong trận chiến, lúc đó thành phố Tội Ác có rất ít người, đều là mấy lão đại. Từ góc độ này mà nói, thân phận của hai cô gái này hẳn là không bình thường.
Chương 337: Người hâm mộ xinh đẹp của Lê Văn Vân
Anh sững sờ nhìn hai người bọn họ, không ngờ ở thành phố Tội Ác mà anh còn có hai người đẹp đỉnh cấp hâm mộ.
Đương nhiên anh cũng không nói toạc ra, bên kia đã hiểu lầm thì cứ để họ hiểu lầm, nếu sự việc lan truyền ra thì rất có thể sẽ mang rắc rối đến cho anh.
Anh ngồi bên cạnh lắng nghe cuộc nói chuyện của hai cô gái, từ từ, Lê Văn Vân cũng đã đoán được tên của họ.
Cô gái tóc dài thẳng này tên là Lâm Khả Hân, và cô gái tóc đỏ được gọi là Chu Linh Linh.
Lý do họ đến uống rượu là vì Lâm Khả Hân đã gặp một rắc rối nhỏ, một người đàn ông có gia thế lớn đang đuổi theo cô ta một cách điên cuồng, cô ta muốn từ chối nhưng đối phương cứ quấn lấy không buông khiến cô ta buồn bực mới rủ bạn thân đi ra ngoài uống rượu.
Sau khi Lê Văn Vân nghe cuộc nói chuyện của họ, anh cau mày nói: “Thực ra, vấn đề này không quá khó đúng không? Cô có thể tìm một người đàn ông đóng giả làm bạn trai của mình và để anh ta từ bỏ là được chứ gì?”
“Anh ta có địa vị rất lớn, trước đó tôi cũng đã tìm nhưng sau khi tìm được người đều bị anh ta diệt trừ…” Lâm Khả Hân liếc nhìn Lê Văn Vân, sau đó đôi mắt sáng lên nói: “Trông anh rất giống người đó, nếu anh đóng giả làm bạn trai của tôi, có thể anh ta sẽ sợ.”
Khóe miệng Lê Văn Vân hơi giật giật nói: “Tôi không dám làm mấy chuyện như vậy đâu, nhưng tôi có quen một người chỉ cần tiền không cần mạng, trông cũng rất đẹp trai, cô chỉ cần chu cấp tiền cho anh ta là được, và chắc chắn anh ta cũng sẽ bằng lòng đi.”
Nói rồi anh chỉ tay về phía Cố Bạch đang ở cách đó không xa!
Chương 338: Cho anh năm ngàn, buổi tối ở bên tôi
Chương 338: Cho anh năm ngàn, buổi tối ở bên tôi
Lê Văn Vân nở một nụ cười, chỉ vào Cố Bạch cách đó không xa, giới thiệu với hai cô gái: “Thấy không, chính là tên bên kia.”
Đương nhiên Cố Bạch không biết mình đã bị bán, từ khi hai cô gái này đi vào, ánh mắt anh ta không hề rời khỏi họ.
Lúc này, vì còn sớm, trong quán không có nhiều người nên hai bên có thể nhìn thấy nhau.
Người đẹp cực phẩm như vậy, thật sự quá hiếm. Cố Bạch còn tưởng Lê Văn Vân rất chính trực, biết anh ta còn độc thân, thấy hai người đẹp cực phẩm như vậy vẫn không quên giới thiệu cho mình nên anh ta gửi một nụ hôn gió về phía họ.
Lê Văn Vân nói: “Nhìn thấy không, chính là tên đó, cao ráo đẹp trai, đúng chất trai bao. Cô tìm người như vậy làm bạn trai tuyệt đối không thành vấn đề, hơn nữa người này yêu tiền hơn cả sinh mạng, chỉ cần các cô chu cấp cho anh ta đủ tiền thì anh ta sẽ đồng ý đi làm ngay. Hơn nữa các cô không cần lo lắng anh ta sẽ bị người kia đuổi giết, anh ta chính là một tên trùm chạy trốn đấy.”
Lâm Khả Hân nghi ngờ nhìn Lê Văn Vân hỏi: “Thật không đấy? Hay là chúng ta gọi anh ta qua đây hỏi chuyện xem?”
“Không cần hỏi, hiện tại anh ta đang có khách rồi.” Lê Văn Vân nói: “Tôi ở chung với anh ta, lúc về tôi sẽ nói giùm các cô cho, đương nhiên chuyện này có tính rủi ro cao, nếu các cô cho ít tiền quá thì anh ta sẽ không chịu đâu.”
Chương 338: Cho anh năm ngàn, buổi tối ở bên tôi
“Không cần hỏi, hiện tại anh ta đang có khách rồi.” Lê Văn Vân nói: “Tôi ở chung với anh ta, lúc về tôi sẽ nói giùm các cô cho, đương nhiên chuyện này có tính rủi ro cao, nếu các cô cho ít tiền quá thì anh ta sẽ không chịu đâu.”
Cô gái tóc đen dài nhìn Lê Văn Vân và nói thẳng: “Nếu anh ta đồng ý đóng giả bạn trai của tôi để gặp kẻ quấy rối kia thì tôi sẽ cho anh năm vạn, nhưng nói trước là đi gặp kẻ quấy rối tôi đấy.”
“Má ơi, năm vạn, cho dù kẻ quấy rối cô là ai thì tôi chắc chắn anh ta sẽ đồng ý, cô yên tâm đi.” Lê Văn Vân nói.
Cô gái tóc đỏ Chu Linh Linh nghi ngờ nhìn Lê Văn Vân, sau đó cười khẩy: “Khả Hân, thật ra, tên này là tốt nhất. Nhìn anh ta gần giống hệt người đàn ông hồi đó, sẽ khiến tên kia sợ hãi, nhưng đáng tiếc là anh ta quá hèn nhát, không muốn đi.”
Trong khi nói những lời này, vẻ mặt của cô ta tràn đầy khinh thường và không nói nên lời: “Thật là lãng phí gương mặt này.”
Mặc dù trông giống nhau nhưng bọn họ lại không hề có cảm giác liên tưởng đến Lê Văn Vân của trước kia. Lê Văn Vân trước kia để lại cho họ ấn tượng về một sự trẻ trung, mạnh mẽ và cương quyết.
Chương 338: Cho anh năm ngàn, buổi tối ở bên tôi
Lê Văn Vân cũng không vạch trần mà chỉ cười nói: “Cứ quyết định như vậy nha, khi nào các cô đi thì tôi sẽ nói cho anh ta biết. Đương nhiên các cô cũng không thể quỵt nợ được.”
“Yên tâm đi, chúng tôi sẽ không thiếu năm vạn này đâu. Tôi mai đi, anh kêu anh ta xin nghỉ phép.” Lâm Khả Hân nói.
Lê Văn Vân cau mày nói: “Lương của chúng tôi ở đây là ba trăm một ngày, lúc đó cô cũng phải bù lại tiền công đã mất đấy.”
Hai người phụ nữ không nói nên lời, họ đồng thời liếc nhìn Lê Văn Vân và Lâm Khả Hân nói: “Tôi sẽ thêm một nghìn nữa, được chưa? Tất nhiên, tôi muốn nói rõ rằng người quấy rối tôi tên là Nato, là con trai của thủ lĩnh có thế lực lớn nhất ở khu Tây, mấy người phải chuẩn bị tâm lý, nếu anh ta không muốn cũng không sao!”
“Không thành vấn đề.” Lê Văn Vân cười khà khà.
Cách đó không xa, đương nhiên Cố Bạch không biết mình bị Lê Văn Vân bán đến nỗi không còn một manh quần, anh ta còn đang liếc mắt đưa tình với một người phụ nữ trên bàn với nụ cười quyến rũ trên môi. Tên này da mặt dày lại đẹp trai nên là một tay sát gái chuyên nghiệp.
Đương nhiên cho dù là kiểu phụ nữ nào cũng đều thích trò chuyện vài câu với những người đàn ông đẹp trai!
Chương 338: Cho anh năm ngàn, buổi tối ở bên tôi
Đương nhiên cho dù là kiểu phụ nữ nào cũng đều thích trò chuyện vài câu với những người đàn ông đẹp trai!
Lúc này, bên phía Lê Văn Vân lại có một bàn khác đến, lần này là vài người đàn ông, có vẻ như họ đang bị thương, tâm trạng có vẻ không ổn lắm. Có điều khi họ nhìn thấy Lâm Khả Hân và Chu Linh Linh thì sắc mặt hơi biến đổi, có vẻ như hơi sợ hãi và kiêng dè.
Lê Văn Vân chắc chắn hai cô gái này không phải là người bình thường, dù sao những người có thể xem trận chiến của năm năm trước đây của anh cũng không bao nhiêu người.
Anh mỉm cười và nói với những người khác: “Hoan nghênh đã đến.”
Những người này cũng mang theo vũ khí, vừa nhìn là biết không phải người tốt. Thật ra trong quán bar này có rất nhiều người có thái độ không tốt với nhân viên phục vụ, nhưng hình như vừa rồi họ nhìn thấy Lê Văn Vân và Lâm Khả Hân ngồi với nhau nên đoán anh có quan hệ gì đó với cô ta, bởi vậy mới khách sáo nói: “Anh trai, chúng tôi có sáu người.”
Lê Văn Vân sắp xếp cho sáu người ngồi xuống, sau khi bưng rượu lên thì đứng bên cạnh họ.
“Tôi cho anh tiền mà sao anh lại đứng bên đó hả?” Lúc này, Chu Linh Linh hừ giọng.
Chương 338: Cho anh năm ngàn, buổi tối ở bên tôi
Lê Văn Vân đành phải đi tới ngồi xuống bên cạnh cô ta.
Số người trong quán dần dần tăng lên, khi nhìn thấy Chu Linh Linh và Lâm Khả Hân thì hầu hết mọi người đều không dám lại gần, mặc dù họ xinh đẹp nhưng không ai dám trêu chọc họ.
Không biết là do thế lực đứng sau hai người bọn họ khiến người ta sợ hãi, hay là do mối quan hệ giữa cô ta với Nato.
Sau ba vòng uống rượu, Chu Linh Linh đã hơi say, cô ta ôm lấy khuôn mặt Lê Văn Vân nhìn với ánh mắt đáng tiếc nói: “Tại sao anh lại giống hệt anh ấy thế? Anh biết không, năm năm trước, vào khoảnh khắc anh ấy mỉm cười kia, tôi đã yêu anh ấy mất rồi. Đáng tiếc là tôi đã đợi năm năm mà vẫn không thể gặp lại anh ấy.”
Lê Văn Vân khinh thường, mẹ ơi, mới nhìn thoáng qua mà đã yêu rồi à.
Phụ nữ ở thành phố này thực sự đều không biết kiềm chế và quá táo bạo.
“E hèm, à, tôi bán nghệ chứ không bán thân.” Lê Văn Vân vội hắng giọng nói.
Chu Linh Linh nghe Lê Văn Vân nói thì trên mặt lộ ra vẻ chán ghét, cô ta lại lấy ra tờ hai trăm khác ném cho Lê Văn Vân nói: “Từ nay về sau, anh không được phép nói chuyện. Nếu anh không mở miệng thì tôi còn có thể nhìn thấy bóng dáng của anh ấy, anh vừa lên tiếng là bầu không khí hoàn toàn bị phá hủy rồi.”
Chương 338: Cho anh năm ngàn, buổi tối ở bên tôi
Chu Linh Linh nghe Lê Văn Vân nói thì trên mặt lộ ra vẻ chán ghét, cô ta lại lấy ra tờ hai trăm khác ném cho Lê Văn Vân nói: “Từ nay về sau, anh không được phép nói chuyện. Nếu anh không mở miệng thì tôi còn có thể nhìn thấy bóng dáng của anh ấy, anh vừa lên tiếng là bầu không khí hoàn toàn bị phá hủy rồi.”
Bên cạnh anh, Lâm Khả Hân không khỏi mỉm cười.
Lê Văn Vân: “...”
Cùng lúc đó, phía sau Lê Văn Vân, trong một chiếc bàn khác, tiếng nói chuyện rôm rả của mấy người cũng thu hút sự chú ý của Lê Văn Vân.
Mặc dù quán bar rất ồn ào và Lê Văn Vân đã mất đi chân khí nhưng năm giác quan vẫn ở mức độ cao như cũ, chỉ cần anh chú ý thì trong môi trường ồn ào này vẫn có thể nghe rõ cuộc trò chuyện của họ.
Một người nói: “Con mẹ nó, thật là xui xẻo. Độc Thủ Hội của chúng ta trong vòng ba con phố này, đây là lần đầu tiên bị như thế. Mẹ kiếp, hai con đàn bà đó, sớm hay muộn ông đây cũng phải đập chúng một lần.”
Nghe vậy, Lê Văn Vân không thể không tập trung.
Chương 338: Cho anh năm ngàn, buổi tối ở bên tôi
“Anh cũng đừng nghĩ nữa, đó là người phụ nữ mà lão đại của chúng ta thích. Chết tiệt, anh đừng nói nha, tôi chưa thấy cô gái nào đẹp như vậy ở trong thành phố Tội Ác này.” Một người khác nói: “Tôi đoán lão đại cũng chịu không được đâu, quả thực loại phụ nữ này hại nước hại dân, lão đại nhìn thấy sẽ động lòng cho xem.”
“Chết tiệt, không biết bọn họ sống ở đâu.”
...
Sáu người hùng hổ, vừa nói vừa chửi.
Lê Văn Vân biết rằng những người này chính là những người bị Phạm Nhược Tuyết và Trương Vãn Hà đánh vào buổi chiều này!
Lê Văn Vân hơi nheo mắt lại, bọn họ và Độc Thủ Hội không thể nào là người tốt được.
Rốt cuộc bọn họ ở đây để thu phí bảo kê, đám người Lê Văn Vân chưa bao giờ có thói quen đóng phí bảo kê cho nên xung đột là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Đôi mắt anh nheo lại, một tia lạnh lùng xẹt qua trong mắt.
Chương 338: Cho anh năm ngàn, buổi tối ở bên tôi
Lâm Khả Hân ngồi đối diện nhìn thấy cảnh này, cô ta sững sờ một lúc, định thần lại thì phát hiện Lê Văn Vân đã trở lại dáng vẻ trước đây.
“Tôi uống quá nhiều, nhìn nhầm rồi phải không?” Lâm Khả Hân nghi ngờ nói: “Tại sao vừa rồi tôi lại cảm thấy bóng dáng của người đó trên người anh ta nhỉ.”
“Có lẽ đã uống quá nhiều rồi, dù sao thì trông họ cũng giống hệt nhau.” Cô ta thở dài tự nhủ.
Vì khí chất đã thay đổi quá lớn và việc họ tin rằng Lê Văn Vân sẽ không đến làm việc ở đây, cho dù trông họ giống hệt nhau nhưng đến giờ họ vẫn không tin Lê Văn Vân là người đã để lại ấn tượng tuyệt vời cho họ cách đây năm năm trước.
Thời gian trôi qua, số lượng người trong quán cũng tăng lên càng nhiều.
Điều khiến Lâm Khả Hân không biết làm sao chính là vốn dĩ cô ta là người rất buồn bực, kết quả sau khi uống rượu thì ngược lại Chu Linh Linh lại uống rất nhiều. Dường như sau khi gặp Lê Văn Vân thì cô ta xúc động tới mức cứ luôn đổ rượu vào miệng.
Khoảng mười giờ, Lâm Khả Hân cau mày nói: “Linh Linh, chúng ta phải về rồi, nếu còn uống nữa, chú Chu biết được sẽ mắng chúng ta đấy.”
Chu Linh Linh rất khó chịu, cô ta cắn răng vỗ Lê Văn Vân: “Cho anh năm ngàn, tối nay đi cùng tôi.”
Chương 337: Người hâm mộ xinh đẹp của Lê Văn Vân
Chương 337: Người hâm mộ xinh đẹp của Lê Văn Vân
Không còn nghi ngờ gì nữa, trong số những người đẹp mà Lê Văn Vân đã thấy trong nhiều năm qua, hai người phụ nữ này có thể được coi là một trong những người đẹp.
Vẻ đẹp của họ không thua gì những người đẹp hàng đầu như Phạm Nhược Tuyết và Đỗ Tịch Tịch, tất nhiên về khí chất thì họ hoàn toàn khác nhau!
Khí chất của Đỗ Tịch Tịch thuộc kiểu tinh quái, còn Phạm Nhược Tuyết thuộc về kiểu khí chất lạnh lùng. Hai người phụ nữ trước mặt hoàn toàn khác, mặc váy ôm sát, để hở ra rất nhiều da thịt, có vẻ như họ muốn phô hết ra ngoài vóc dáng của họ.
Lê Văn Vân nhìn thấy hai người, không khỏi nuốt nước miếng nói: “Đến chỗ tôi, đến chỗ tôi.”
Như thể họ nghe thấy lời cầu nguyện của anh, sau khi nhìn thấy Lê Văn Vân, hai người họ ngẩn ra một lúc, nói với nhau điều gì đó rồi nhanh chóng đi về phía Lê Văn Vân!
Khi đi đến gần Lê Văn Vân, cả hai đứng lại, một cô gái với mái tóc nhuộm đỏ nhìn chằm chằm Lê Văn Vân, nhìn đi nhìn lại và nói: “Giống... giống quá!”
Cô gái kia có mái tóc đen thẳng, rất dài, dài đến thắt lưng, Lê Văn Vân có thể tưởng tượng nếu hai người ở trên giường, người phụ nữ kia thì thào nói: “Anh đè lên tóc em rồi.” Quả là một cảnh tượng khiến người ta thấy thú vị.
Chương 337: Người hâm mộ xinh đẹp của Lê Văn Vân
Đương nhiên, anh vẫn tươi cười: “Hoan nghênh quý khách.”
“Thật giống, giống như đúc vậy.” Cô gái tóc đỏ lại nói.
“Không thể nào là anh ấy, nếu là anh ấy thì sẽ không tới nơi này làm bồi bàn. Anh ấy đã bỏ đi năm năm rồi, không thể nào quay lại đây được.” Cô gái tóc đen thở dài nói.
Cô gái tóc đỏ cau mày, cắn chặt răng, sau đó lấy ra hai tờ mệnh giá một trăm, nhìn Lê Văn Vân hỏi: “Tôi có thể sờ mặt anh được không?”
Có vẻ cô ta là người được dạy dỗ đàng hoàng.
Trong lòng Lê Văn Vân khẽ dao động.
Đánh giá cuộc trò chuyện giữa hai người, có vẻ như hai cô gái này đã quen biết anh, năm năm, quá giống... Những lời này khá là trùng hợp!
Nhưng anh hoàn toàn không nhớ tới hai cô gái này, nếu năm năm trước anh có quyến rũ với hai người phụ nữ xinh đẹp như vậy, nhất định Lê Văn Vân sẽ ghi tạc trong lòng.
Nhưng anh lại không biết sao hai người họ lại biết được mình, mặc dù năm năm trước, tại thành phố Tội Ác này, Lê Văn Vân rất nổi tiếng. Có điều những người đã từng nhìn thấy dáng vẻ của anh, biết tên thật của anh cũng rất ít ỏi.
Chương 337: Người hâm mộ xinh đẹp của Lê Văn Vân
Ví dụ như sư tử nhỏ, việc biết tên Lê Văn Vân chỉ là một sự việc ngoài ý muốn.
Lê Văn Vân cũng không vạch trần, đối mặt với yêu cầu vô lý của người phụ nữ sờ mặt lấy tiền này, đương nhiên anh sẽ đồng ý rồi.
Anh mỉm cười: “Đương nhiên là được.”
Khi cô gái tóc đỏ nghe Lê Văn Vân nói thì hơi nhíu mày: “Quả nhiên anh không phải là anh ấy, nếu là anh ấy thì sẽ không đến chỗ này làm việc, lại càng không vì hai trăm mà chủ động cho tôi sờ mặt. Khí chất của anh ấy sẽ không phải loại này.”
Lê Văn Vân im lặng, không nói nên lời: “E là cô đã hiểu lầm tôi rồi.”
Co gái tóc đỏ ném tiền xuống đất, sau đó ngồi xuống quầy do Lê Văn Vân phụ trách, nói: “Cần tiền thì tự mình nhặt đi, ngoài ra đưa thực đơn cho tôi.”
Lê Văn Vân cũng không tức giận, cúi xuống nhặt hai trăm lên.
Nhìn thấy hành vi của Lê Văn Vân, cô gái tóc đỏ và tóc dài thẳng kia lộ rõ vẻ khó chịu trên mặt, cô gái tóc dài thẳng nhìn chằm chằm vào Lê Văn Vân và nói: “Trông anh rất giống anh ấy, vậy mà anh lại sống như thế này…”
Chương 337: Người hâm mộ xinh đẹp của Lê Văn Vân
Sau khi Lê Văn Vân cất tiền vào túi, anh lại đưa thực đơn ra.
Ngay sau đó, hai người gọi món, sau đó cả hai như không để ý đến Lê Văn Vân và bắt đầu nói chuyện với nhau, nhưng ánh mắt của họ lại không ngừng hướng về phía Lê Văn Vân.
Lê Văn Vân cũng ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh, trong đầu thầm nghĩ, năm năm trước mình đã bỏ lỡ hai người đẹp cực phẩm này vào lúc nào nhỉ.
Hai người phụ nữ vừa uống rượu vừa tán gẫu với nhau, cô gái tóc đỏ suy nghĩ một lát bèn nhìn Lê Văn Vân nói: “Dù sao anh cũng không bận, tới ngồi bên cạnh tôi đi.”
Cô gái tóc đen thẳng cau mày nói: “Linh Linh, anh ta không phải người đó.”
“Không phải cũng không sao, tớ đã mong đợi người đó xuất hiện suốt năm năm qua, gặp được một người trông giống cũng không sao.” Cô gái tóc đỏ nói.
Thấy Lê Văn Vân không nhúc nhích, cô gái cau mày, trả thêm năm trăm trên bàn rồi hỏi: “Chừng này đủ chưa?”
Hai mắt Lê Văn Vân hơi sáng lên, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô gái tóc đỏ, cầm lấy tờ năm trăm trong tay.
Chương 337: Người hâm mộ xinh đẹp của Lê Văn Vân
Khi hai cô gái nhìn thấy bộ dạng này của Lê Văn Vân thì tỏ rõ vẻ chán ghét.
“À, nghe hai người nói chuyện, hình như hai người có quen một người trông rất giống tôi?” Lê Văn Vân hỏi.
“Giống y như anh?” Cô gái tóc đỏ chế nhạo: “Trông anh rất giống anh ấy mới đúng, người đó chính là số không của Người Gác Đêm, người từng gây ra nỗi ám ảnh ở thành phố Tội Ác này. Anh ấy còn trẻ nhưng đã đứng thứ nhất Địa Bảng, sau đó chúng tôi đã nhìn thấy anh ấy trong thành phố Tội Ác đạt tới siêu cấp. Ngày hôm đó, tôi sẽ không bao giờ quên ngày đó, từ giây phút ấy, tôi đã yêu anh ấy mất rồi. Đáng tiếc sau ngày hôm đó anh ấy đã rời khỏi nơi này.”
Nói đến đây, cô gái tóc dài thẳng liếc nhìn Lê Văn Vân với vẻ ghê tởm và nói: “Còn anh chỉ giống anh ấy mà thôi, với thân phận của anh ấy sẽ không bao giờ đến nơi này làm bồi bàn đâu.”
Lê Văn Vân vui mừng, đồng thời trong lòng cũng hơi buồn cười.
Khi anh đột phá siêu cấp là đột phá trong trận chiến, lúc đó thành phố Tội Ác có rất ít người, đều là mấy lão đại. Từ góc độ này mà nói, thân phận của hai cô gái này hẳn là không bình thường.
Chương 337: Người hâm mộ xinh đẹp của Lê Văn Vân
Anh sững sờ nhìn hai người bọn họ, không ngờ ở thành phố Tội Ác mà anh còn có hai người đẹp đỉnh cấp hâm mộ.
Đương nhiên anh cũng không nói toạc ra, bên kia đã hiểu lầm thì cứ để họ hiểu lầm, nếu sự việc lan truyền ra thì rất có thể sẽ mang rắc rối đến cho anh.
Anh ngồi bên cạnh lắng nghe cuộc nói chuyện của hai cô gái, từ từ, Lê Văn Vân cũng đã đoán được tên của họ.
Cô gái tóc dài thẳng này tên là Lâm Khả Hân, và cô gái tóc đỏ được gọi là Chu Linh Linh.
Lý do họ đến uống rượu là vì Lâm Khả Hân đã gặp một rắc rối nhỏ, một người đàn ông có gia thế lớn đang đuổi theo cô ta một cách điên cuồng, cô ta muốn từ chối nhưng đối phương cứ quấn lấy không buông khiến cô ta buồn bực mới rủ bạn thân đi ra ngoài uống rượu.
Sau khi Lê Văn Vân nghe cuộc nói chuyện của họ, anh cau mày nói: “Thực ra, vấn đề này không quá khó đúng không? Cô có thể tìm một người đàn ông đóng giả làm bạn trai của mình và để anh ta từ bỏ là được chứ gì?”
“Anh ta có địa vị rất lớn, trước đó tôi cũng đã tìm nhưng sau khi tìm được người đều bị anh ta diệt trừ…” Lâm Khả Hân liếc nhìn Lê Văn Vân, sau đó đôi mắt sáng lên nói: “Trông anh rất giống người đó, nếu anh đóng giả làm bạn trai của tôi, có thể anh ta sẽ sợ.”
Khóe miệng Lê Văn Vân hơi giật giật nói: “Tôi không dám làm mấy chuyện như vậy đâu, nhưng tôi có quen một người chỉ cần tiền không cần mạng, trông cũng rất đẹp trai, cô chỉ cần chu cấp tiền cho anh ta là được, và chắc chắn anh ta cũng sẽ bằng lòng đi.”
Nói rồi anh chỉ tay về phía Cố Bạch đang ở cách đó không xa!
Chương 338: Cho anh năm ngàn, buổi tối ở bên tôi
Chương 338: Cho anh năm ngàn, buổi tối ở bên tôi
Lê Văn Vân nở một nụ cười, chỉ vào Cố Bạch cách đó không xa, giới thiệu với hai cô gái: “Thấy không, chính là tên bên kia.”
Đương nhiên Cố Bạch không biết mình đã bị bán, từ khi hai cô gái này đi vào, ánh mắt anh ta không hề rời khỏi họ.
Lúc này, vì còn sớm, trong quán không có nhiều người nên hai bên có thể nhìn thấy nhau.
Người đẹp cực phẩm như vậy, thật sự quá hiếm. Cố Bạch còn tưởng Lê Văn Vân rất chính trực, biết anh ta còn độc thân, thấy hai người đẹp cực phẩm như vậy vẫn không quên giới thiệu cho mình nên anh ta gửi một nụ hôn gió về phía họ.
Lê Văn Vân nói: “Nhìn thấy không, chính là tên đó, cao ráo đẹp trai, đúng chất trai bao. Cô tìm người như vậy làm bạn trai tuyệt đối không thành vấn đề, hơn nữa người này yêu tiền hơn cả sinh mạng, chỉ cần các cô chu cấp cho anh ta đủ tiền thì anh ta sẽ đồng ý đi làm ngay. Hơn nữa các cô không cần lo lắng anh ta sẽ bị người kia đuổi giết, anh ta chính là một tên trùm chạy trốn đấy.”
Lâm Khả Hân nghi ngờ nhìn Lê Văn Vân hỏi: “Thật không đấy? Hay là chúng ta gọi anh ta qua đây hỏi chuyện xem?”
“Không cần hỏi, hiện tại anh ta đang có khách rồi.” Lê Văn Vân nói: “Tôi ở chung với anh ta, lúc về tôi sẽ nói giùm các cô cho, đương nhiên chuyện này có tính rủi ro cao, nếu các cô cho ít tiền quá thì anh ta sẽ không chịu đâu.”
Chương 338: Cho anh năm ngàn, buổi tối ở bên tôi
“Không cần hỏi, hiện tại anh ta đang có khách rồi.” Lê Văn Vân nói: “Tôi ở chung với anh ta, lúc về tôi sẽ nói giùm các cô cho, đương nhiên chuyện này có tính rủi ro cao, nếu các cô cho ít tiền quá thì anh ta sẽ không chịu đâu.”
Cô gái tóc đen dài nhìn Lê Văn Vân và nói thẳng: “Nếu anh ta đồng ý đóng giả bạn trai của tôi để gặp kẻ quấy rối kia thì tôi sẽ cho anh năm vạn, nhưng nói trước là đi gặp kẻ quấy rối tôi đấy.”
“Má ơi, năm vạn, cho dù kẻ quấy rối cô là ai thì tôi chắc chắn anh ta sẽ đồng ý, cô yên tâm đi.” Lê Văn Vân nói.
Cô gái tóc đỏ Chu Linh Linh nghi ngờ nhìn Lê Văn Vân, sau đó cười khẩy: “Khả Hân, thật ra, tên này là tốt nhất. Nhìn anh ta gần giống hệt người đàn ông hồi đó, sẽ khiến tên kia sợ hãi, nhưng đáng tiếc là anh ta quá hèn nhát, không muốn đi.”
Trong khi nói những lời này, vẻ mặt của cô ta tràn đầy khinh thường và không nói nên lời: “Thật là lãng phí gương mặt này.”
Mặc dù trông giống nhau nhưng bọn họ lại không hề có cảm giác liên tưởng đến Lê Văn Vân của trước kia. Lê Văn Vân trước kia để lại cho họ ấn tượng về một sự trẻ trung, mạnh mẽ và cương quyết.
Chương 338: Cho anh năm ngàn, buổi tối ở bên tôi
Lê Văn Vân cũng không vạch trần mà chỉ cười nói: “Cứ quyết định như vậy nha, khi nào các cô đi thì tôi sẽ nói cho anh ta biết. Đương nhiên các cô cũng không thể quỵt nợ được.”
“Yên tâm đi, chúng tôi sẽ không thiếu năm vạn này đâu. Tôi mai đi, anh kêu anh ta xin nghỉ phép.” Lâm Khả Hân nói.
Lê Văn Vân cau mày nói: “Lương của chúng tôi ở đây là ba trăm một ngày, lúc đó cô cũng phải bù lại tiền công đã mất đấy.”
Hai người phụ nữ không nói nên lời, họ đồng thời liếc nhìn Lê Văn Vân và Lâm Khả Hân nói: “Tôi sẽ thêm một nghìn nữa, được chưa? Tất nhiên, tôi muốn nói rõ rằng người quấy rối tôi tên là Nato, là con trai của thủ lĩnh có thế lực lớn nhất ở khu Tây, mấy người phải chuẩn bị tâm lý, nếu anh ta không muốn cũng không sao!”
“Không thành vấn đề.” Lê Văn Vân cười khà khà.
Cách đó không xa, đương nhiên Cố Bạch không biết mình bị Lê Văn Vân bán đến nỗi không còn một manh quần, anh ta còn đang liếc mắt đưa tình với một người phụ nữ trên bàn với nụ cười quyến rũ trên môi. Tên này da mặt dày lại đẹp trai nên là một tay sát gái chuyên nghiệp.
Đương nhiên cho dù là kiểu phụ nữ nào cũng đều thích trò chuyện vài câu với những người đàn ông đẹp trai!
Chương 338: Cho anh năm ngàn, buổi tối ở bên tôi
Đương nhiên cho dù là kiểu phụ nữ nào cũng đều thích trò chuyện vài câu với những người đàn ông đẹp trai!
Lúc này, bên phía Lê Văn Vân lại có một bàn khác đến, lần này là vài người đàn ông, có vẻ như họ đang bị thương, tâm trạng có vẻ không ổn lắm. Có điều khi họ nhìn thấy Lâm Khả Hân và Chu Linh Linh thì sắc mặt hơi biến đổi, có vẻ như hơi sợ hãi và kiêng dè.
Lê Văn Vân chắc chắn hai cô gái này không phải là người bình thường, dù sao những người có thể xem trận chiến của năm năm trước đây của anh cũng không bao nhiêu người.
Anh mỉm cười và nói với những người khác: “Hoan nghênh đã đến.”
Những người này cũng mang theo vũ khí, vừa nhìn là biết không phải người tốt. Thật ra trong quán bar này có rất nhiều người có thái độ không tốt với nhân viên phục vụ, nhưng hình như vừa rồi họ nhìn thấy Lê Văn Vân và Lâm Khả Hân ngồi với nhau nên đoán anh có quan hệ gì đó với cô ta, bởi vậy mới khách sáo nói: “Anh trai, chúng tôi có sáu người.”
Lê Văn Vân sắp xếp cho sáu người ngồi xuống, sau khi bưng rượu lên thì đứng bên cạnh họ.
“Tôi cho anh tiền mà sao anh lại đứng bên đó hả?” Lúc này, Chu Linh Linh hừ giọng.
Chương 338: Cho anh năm ngàn, buổi tối ở bên tôi
Lê Văn Vân đành phải đi tới ngồi xuống bên cạnh cô ta.
Số người trong quán dần dần tăng lên, khi nhìn thấy Chu Linh Linh và Lâm Khả Hân thì hầu hết mọi người đều không dám lại gần, mặc dù họ xinh đẹp nhưng không ai dám trêu chọc họ.
Không biết là do thế lực đứng sau hai người bọn họ khiến người ta sợ hãi, hay là do mối quan hệ giữa cô ta với Nato.
Sau ba vòng uống rượu, Chu Linh Linh đã hơi say, cô ta ôm lấy khuôn mặt Lê Văn Vân nhìn với ánh mắt đáng tiếc nói: “Tại sao anh lại giống hệt anh ấy thế? Anh biết không, năm năm trước, vào khoảnh khắc anh ấy mỉm cười kia, tôi đã yêu anh ấy mất rồi. Đáng tiếc là tôi đã đợi năm năm mà vẫn không thể gặp lại anh ấy.”
Lê Văn Vân khinh thường, mẹ ơi, mới nhìn thoáng qua mà đã yêu rồi à.
Phụ nữ ở thành phố này thực sự đều không biết kiềm chế và quá táo bạo.
“E hèm, à, tôi bán nghệ chứ không bán thân.” Lê Văn Vân vội hắng giọng nói.
Chu Linh Linh nghe Lê Văn Vân nói thì trên mặt lộ ra vẻ chán ghét, cô ta lại lấy ra tờ hai trăm khác ném cho Lê Văn Vân nói: “Từ nay về sau, anh không được phép nói chuyện. Nếu anh không mở miệng thì tôi còn có thể nhìn thấy bóng dáng của anh ấy, anh vừa lên tiếng là bầu không khí hoàn toàn bị phá hủy rồi.”
Chương 338: Cho anh năm ngàn, buổi tối ở bên tôi
Chu Linh Linh nghe Lê Văn Vân nói thì trên mặt lộ ra vẻ chán ghét, cô ta lại lấy ra tờ hai trăm khác ném cho Lê Văn Vân nói: “Từ nay về sau, anh không được phép nói chuyện. Nếu anh không mở miệng thì tôi còn có thể nhìn thấy bóng dáng của anh ấy, anh vừa lên tiếng là bầu không khí hoàn toàn bị phá hủy rồi.”
Bên cạnh anh, Lâm Khả Hân không khỏi mỉm cười.
Lê Văn Vân: “...”
Cùng lúc đó, phía sau Lê Văn Vân, trong một chiếc bàn khác, tiếng nói chuyện rôm rả của mấy người cũng thu hút sự chú ý của Lê Văn Vân.
Mặc dù quán bar rất ồn ào và Lê Văn Vân đã mất đi chân khí nhưng năm giác quan vẫn ở mức độ cao như cũ, chỉ cần anh chú ý thì trong môi trường ồn ào này vẫn có thể nghe rõ cuộc trò chuyện của họ.
Một người nói: “Con mẹ nó, thật là xui xẻo. Độc Thủ Hội của chúng ta trong vòng ba con phố này, đây là lần đầu tiên bị như thế. Mẹ kiếp, hai con đàn bà đó, sớm hay muộn ông đây cũng phải đập chúng một lần.”
Nghe vậy, Lê Văn Vân không thể không tập trung.
Chương 338: Cho anh năm ngàn, buổi tối ở bên tôi
“Anh cũng đừng nghĩ nữa, đó là người phụ nữ mà lão đại của chúng ta thích. Chết tiệt, anh đừng nói nha, tôi chưa thấy cô gái nào đẹp như vậy ở trong thành phố Tội Ác này.” Một người khác nói: “Tôi đoán lão đại cũng chịu không được đâu, quả thực loại phụ nữ này hại nước hại dân, lão đại nhìn thấy sẽ động lòng cho xem.”
“Chết tiệt, không biết bọn họ sống ở đâu.”
...
Sáu người hùng hổ, vừa nói vừa chửi.
Lê Văn Vân biết rằng những người này chính là những người bị Phạm Nhược Tuyết và Trương Vãn Hà đánh vào buổi chiều này!
Lê Văn Vân hơi nheo mắt lại, bọn họ và Độc Thủ Hội không thể nào là người tốt được.
Rốt cuộc bọn họ ở đây để thu phí bảo kê, đám người Lê Văn Vân chưa bao giờ có thói quen đóng phí bảo kê cho nên xung đột là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Đôi mắt anh nheo lại, một tia lạnh lùng xẹt qua trong mắt.
Chương 338: Cho anh năm ngàn, buổi tối ở bên tôi
Lâm Khả Hân ngồi đối diện nhìn thấy cảnh này, cô ta sững sờ một lúc, định thần lại thì phát hiện Lê Văn Vân đã trở lại dáng vẻ trước đây.
“Tôi uống quá nhiều, nhìn nhầm rồi phải không?” Lâm Khả Hân nghi ngờ nói: “Tại sao vừa rồi tôi lại cảm thấy bóng dáng của người đó trên người anh ta nhỉ.”
“Có lẽ đã uống quá nhiều rồi, dù sao thì trông họ cũng giống hệt nhau.” Cô ta thở dài tự nhủ.
Vì khí chất đã thay đổi quá lớn và việc họ tin rằng Lê Văn Vân sẽ không đến làm việc ở đây, cho dù trông họ giống hệt nhau nhưng đến giờ họ vẫn không tin Lê Văn Vân là người đã để lại ấn tượng tuyệt vời cho họ cách đây năm năm trước.
Thời gian trôi qua, số lượng người trong quán cũng tăng lên càng nhiều.
Điều khiến Lâm Khả Hân không biết làm sao chính là vốn dĩ cô ta là người rất buồn bực, kết quả sau khi uống rượu thì ngược lại Chu Linh Linh lại uống rất nhiều. Dường như sau khi gặp Lê Văn Vân thì cô ta xúc động tới mức cứ luôn đổ rượu vào miệng.
Khoảng mười giờ, Lâm Khả Hân cau mày nói: “Linh Linh, chúng ta phải về rồi, nếu còn uống nữa, chú Chu biết được sẽ mắng chúng ta đấy.”
Chu Linh Linh rất khó chịu, cô ta cắn răng vỗ Lê Văn Vân: “Cho anh năm ngàn, tối nay đi cùng tôi.”