Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 451-452
Chương 451: Rải công lao để lót đường
“Phạch phạch phạch…”
Trực thăng đang bay trên bầu trời, Cố Bạch đeo tai nghe, lái trực thăng, từ tốn bay qua các dãy núi.
Đất nước mà Lê Văn Vân lựa chọn để bay đến cũng khá gần với tổng bộ Liên Hợp Quân của Người Gác Đêm.
Trên trực thăng, Lê Văn Vân nhìn các dãy núi không ngừng lùi về sau ở bên dưới, rồi lại nhìn Bùi Nghênh Tùng ở bên cạnh, hơi nhướng mày hỏi: "Ông sẽ không phản bội đúng không?"
Bùi Nghênh Tùng vội đáp: "Không đâu."
Trên thực tế, khoảng thời gian này, Bùi Nghênh Tùng thành thật đến mức Lê Văn Vân cũng không hiểu nổi.
Sau khi bị Lê Văn Vân bắt, ông ta chưa bao giờ nghĩ đến việc chạy trốn, cho dù là trên đường trở về từ khu Tội Ác hay ở trên đảo hoang, thậm chí ông ta còn chưa từng thử chạy trốn.
Lê Văn Vân không cho rằng lão già này sẽ cam chịu số phận.
Vì thế anh hơi nghi ngờ, liệu ông ta có nuốt lời khi tới nơi không, không những không vạch trần Demps mà còn vu oan cho chính Lê Văn Vân, rồi mượn sự trợ giúp của Demps để trốn thoát.
Bên cạnh, vẻ mặt của Doãn Thi Đan hơi phức tạp, cô ta nhìn Lê Văn Vân hỏi: "Lê Văn Vân, sau khi tôi làm chứng cho anh, anh sẽ thả tôi đi chứ?"
Lê Văn Vân hờ hững liếc nhìn cô ta đáp: "Chuyện này để sau hẵng nói đi."
“Chúng ta gần đến rồi.” Đúng lúc này, Cố Bạch lên tiếng.
Lê Văn Vân nhìn xuống qua cửa sổ, quả nhiên phát hiện bên dưới đang dần xuất hiện các tòa nhà.
Tất cả đều mang phong cách Châu Âu.
“Chúng ta hãy đi qua đó đi!” Lê Văn Vân thở dài, giọng điệu hơi u ám.
Cuối cùng thì ngày này cũng đến.
“Có người.” Đúng lúc này, Phạm Nhược Tuyết cầm ống nhòm nói.
Lê Văn Vân nhận lấy ống nhòm, nhìn qua đó, phát hiện lúc này có rất nhiều người đang đứng trên đỉnh mấy tòa nhà đó.
Lê Văn Vân cũng không ngạc nhiên, anh từ Europa đến đây, hơn nữa còn khua chiêng múa trống như vậy, nếu Người Gác Đêm hệ Europa không phát hiện ra động tĩnh của anh thì anh sẽ càng ngạc nhiên hơn.
Cùng lúc đó, trong tai nghe của Cố Bạch phát ra một giọng nói: "Lê Văn Vân, Lê Văn Vân, cậu đã đến gần tổng bộ của Liên Hợp Quân rồi, mong cậu hãy mau chóng đáp xuống hoặc rời xa nơi này, bằng không chúng tôi sẽ tấn công."
Lê Văn Vân cũng đeo tai nghe, tất nhiên sẽ nghe thấy giọng nói này, anh cau mày nói: "Trước tiên cứ hạ cánh xuống đã!"
Lý Thu thở dài, nhìn xung quanh, rồi cau mày nói: "Anh chở tôi đến ngọn núi kia đi!"
Anh ta chỉ vào ngọn núi ở cách đó không xa, Cố Bạch gật đầu, trực thăng lượn một vòng, dừng trên bầu trời ngọn núi đó, rồi Lý Thu và Phạm Nhược Tuyết ném dây thừng xuống.
Nếu ra tay thì vị trí của Lý Thu sẽ là đòn chí mạng vào thời khắc mấu chốt.
Sau khi Lý Thu đi xuống, trực thăng lại lượn một vòng, rồi hạ cánh xuống một bãi đất khá bằng phẳng trong khu rừng đối diện.
Lê Văn Vân thở dài, nhìn Bùi Nghênh Tùng nói: "Ông hãy nhảy xuống đi!"
Bùi Nghênh Tùng ngoan ngoãn nhảy xuống khỏi trực thăng.
“Ông đi theo tôi!” Sau khi Cố Bạch nhảy xuống, anh ta liền đi về phía tổng bộ của Liên Hợp Quân.
Bọn họ chỉ cách tổng bộ của Người Gác Đêm khoảng một km, tốc độ của bọn họ cực kỳ nhanh, mau chóng tiếp cận tổng bộ của Người Gác Đêm, dưới bậc thang là rất nhiều tòa nhà giống như bức tường thành, bên trong chính là tổng bộ của Người Gác Đêm.
Lúc sáu người Lê Văn Vân đến gần, cánh cửa từ từ mở ra hai bên, sau đó, rất nhiều người mặc trang phục Người Gác Đêm nối đuôi nhau chạy ra ngoài, rồi đứng ở hai bên, Lê Văn Vân liếc nhìn bọn họ, khoảng tầm bốn mươi người.
Tổng bộ của Người Gác Đêm tập hợp Người Gác Đêm ở khắp mọi nơi, hằng năm bố trí khoảng một nghìn người, tất cả đều là cao cấp trở lên.
Lê Văn Vân liếc nhìn bọn họ, phát hiện trong số những người bước ra đều không có ai thuộc hệ Hoa.
Trong lòng anh không khỏi mỉm cười.
Đúng vậy, bất kể thế nào thì Người Gác Đêm hệ Hoa cũng không thể xuống tay với mình.
“Lê Văn Vân!” Cùng lúc đó, một bóng dáng mảnh mai bước ra khỏi cửa.
Cô ta có mái tóc màu đỏ và thân hình cao ráo, nóng bỏng.
Cô ta ăn mặc khác với mấy người Lê Văn Vân, bởi vì cô ta là người duy nhất chỉ mang một thanh đao khổng lồ, thậm chí còn lớn hơn hai cỡ so với thanh đại đao của Đao Ba.
Cô ta mang mặt nạ, nên mọi người không thể nhìn thấy gương mặt của cô ta.
Nhưng Lê Văn Vân vừa liếc đã nhận ra, cô ta từng là chiến hữu trong trận chiến thành danh của Lê Văn Vân ở đỉnh Hỉ Lãng, là Số ba của Người gác đêm hệ Nam Mỹ, Alice Somi.
"Keng!"
Cô ta đặt trường đao xuống đất, đứng ở cửa, giương mắt nhìn Lê Văn Vân.
Đồng thời, Lê Văn Vân nghe thấy một giọng nói già nua phát ra từ trong loa phát thanh ở cửa: "Lê Văn Vân, tại sao Bùi Nghênh Tùng lại đi cùng cậu? Cậu định dẫn thủ lĩnh của Hồng Nguyệt đến tổng bộ của Người Gác Đêm chúng ta làm gì vậy? Cậu đã hợp tác với Hồng Nguyệt rồi đúng không? Cậu định hoàn toàn phản bội Người Gác Đêm của chúng ta đúng không?"
“Tôi không muốn ra tay với anh nên anh hãy rời khỏi đây đi!” Alice giành nói trước: “Theonado sẽ không để anh đặt chân vào tổng bộ của Liên Hợp Quân đâu.”
Khác với thân hình, giọng nói của cô ta cực kỳ nhẹ nhàng.
Lê Văn Vân hờ hững ngẩng đầu lên nói: "Lần này tôi đến đây là có hai chuyện."
“Đầu tiên, tôi muốn hỏi mọi người trong Liên Hợp Quân rằng, dựa vào cái gì mà đuổi tôi ra khỏi Người Gác Đêm, mấy người lấy tư cách gì để đuổi tôi?” Lê Văn Vân bình tĩnh nhìn Alice hỏi.
"Thứ hai, tôi đến đây để chứng minh Demps là kẻ phản bội Người Gác Đêm, ông ta đã thông đồng với Hồng Nguyệt, ba năm trước đã hại chết người anh em Lý Đường Đường của tôi, khiến tôi bị thương nặng mất trí nhớ, khiến Số hai của Người Gác Đêm phải lánh nạn ba năm."
Alice nghe xong thì nhíu chặt mày.
Một lúc sau, cô ta mới ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: "Anh đang mang Huyết Sắc Lệnh, theo lý mà nói thì tôi nên ra tay với anh ngay, nhưng lúc ở đỉnh Hỉ Lãng, anh và tôi là chiến hữu, hơn nữa anh còn cứu tôi và bạn của tôi. Vì thế tôi sẽ nhẫn nhịn không ra tay với anh, những kết quả sau khi Liên Hợp Quân đã bàn bạc, tôi..."
“Cô có thể ngăn cản tôi.” Lê Văn Vân hờ hững nói.
Dứt lời, anh cất bước đi về phía cửa.
“Rút đao!” Alice lạnh lùng quát.
"Keng!"
"Keng!"
"Keng!"
Lúc này, đám người xung quanh, ở trên tường thành và cả những người đứng trên sân thượng, đều lần lượt rút đao ra.
Lúc này, do chênh lệch múi giờ nên bên Europa đã chạng vạng tối, mặt trời ngã về tây, kéo dài chiếc bóng của đám người Lê Văn Vân.
Lúc nhìn thấy đám Người Gác Đêm thật sự rút đao với mình, Hoàng Thi Kỳ và Cố Bạch đang đứng bên cạnh Lê Văn Vân đều không nhịn được mà nở nụ cười cay đắng.
Đám người này từng là chiến hữu của bọn họ, nhưng bây giờ lại chĩa đao về phía bọn họ.
Mọi chuyện lúc trước, dù là Huyết Sắc Lệnh hay bị đuổi khỏi Người Gác Đêm, Lê Văn Vân vẫn luôn níu giữ một tia hy vọng.
Những gì anh có đều do Người Gác Đêm ban cho, nên anh rất có cảm giác thân thuộc với Người Gác Đêm, nhưng lúc đám người này rút đao ra, cảm giác thân thuộc đó đã nhanh chóng tan thành mây khói.
Anh mang song đao ở trên lưng, tháo khẩu trang xuống.
“Cô không thể ngăn cản tôi.” Lê Văn Vân ngẩng đầu, hờ hững nhìn Alice nói.
"Tôi không muốn ra tay với anh, cũng không tin những gì bọn họ nói, nhưng tôi là một chiến sĩ, phải thi hành mệnh lệnh, có lẽ tôi không phải là đối thủ của anh, nhưng nếu anh muốn đi qua cánh cửa này thì phải bước qua xác tôi.” Alice hờ hững nói, rồi chĩa trường đao về phía Lê Văn Vân.
“Vì mọi sự sống!” Alice nói.
"Mũi dao chỉ đâu, trái tim ở đấy!"
"Chiến không còn đường lui!"
Đây là khẩu hiệu của Người Gác Đêm, đám người đó đã hô vang nó bằng tiếng Anh!
“Thi Kỳ!” Lê Văn Vân chìa tay qua bên cạnh.
Hoàng Thi Kỳ gật đầu, đưa túi cho Lê Văn Vân.
Chứng kiến cảnh tượng này, Alice khẽ cau mày, không biết Lê Văn Vân định làm gì.
Đúng lúc này, cô ta nhìn thấy Lê Văn Vân mở chiếc túi ra, sau khi cô ta nhìn thấy mọi thứ ở bên trong thì con ngươi co rút dữ dội.
Cô ta nhìn thấy trong túi đầy ắp huân chương các màu.
"Đây là toàn bộ huân chương mà tôi đã giành được trong sáu năm làm việc ở Người Gác Đêm." Lê Văn Vân hờ hững nói: "Tôi không muốn ra tay với cô. Hôm nay tôi đến đây để đòi lý lẽ, tôi sẽ rải toàn bộ huân chương và công lao mà tôi đã giành được để lót đường, kể từ hôm nay, tôi sẽ hoàn toàn cắt đứt với Người Gác Đêm."
Dứt lời, anh cầm lên huân chương màu lam lên, bước về phía trước, lạnh nhạt nói: "Huân chương này là lần đầu tiên tôi đi chấp hành nhiệm vụ, đối phó với hải tặc, giải cứu con tin, lập công hạng ba, đây cũng là huân chương màu lam duy nhất của tôi."
Nói xong, Lê Văn Vân liền ném huân chương xuống dưới chân mình.
Nói xong, Lê Văn Vân liền ném huân chương xuống dưới chân mình.
Chương 452: Giẫm lên huân chương tiến về phía trước
"Cạch!"
Huân chương màu lam rơi xuống đất.
Toàn bộ Người Gác Đêm ở phía trước đều sửng sốt, bọn họ nhìn chiếc túi đầy ắp huân chương của Lê Văn Vân. Bọn họ đều là Người Gác Đêm, nên ai cũng biết \ rốt cuộc huân chương này có ý nghĩa gì.
Công trạng rất khó lấy được, cho dù là công hạng ba.
Nhưng Lê Văn Vân chỉ có một huân chương hạng ba, đa số huân chương trong túi của anh đều là hạng nhì trở lên.
Trong đó, có rất nhiều huân chương hạng nhất, hạng đặc biệt và huân chương Tinh Diệu.
Lúc này bọn họ mới chợt nhận ra, thanh niên đang đứng trước mặt bọn họ cũng là anh hùng của Người Gác Đêm.
Anh đã đổ không biết bao nhiêu máu cho Người Gác Đêm, nhiều lần sử dụng Tần Tử Cuồng Dũng, đứng giữa ranh giới sống chết.
Anh đã đổ không biết bao nhiêu máu cho Người Gác Đêm, nhiều lần sử dụng Tần Tử Cuồng Dũng, đứng giữa ranh giới sống chết.
Anh cũng là anh hùng của Người Gác Đêm.
Alice nhíu chặt mày, lúc này Lê Văn Vân đã đến gần cửa, anh lại lấy huân chương thứ hai ra.
"Huân chương này là tôi đã giành được ở Châu Á. Trong trận chiến đó, tôi đã dẫn đội đánh giết ba tên sát thủ thẻ đỏ của Hồng Nguyệt, giành được công lao hạng hai, chính là huân chương màu tím này."
"Cạch!"
Dứt lời, anh liền ném huân chương xuống đất.
Đồng thời, anh cũng đã bước đến bên cạnh Alice.
Lúc này Alice đang cầm trường đao, cau mày, mà mấy người đã rút trường đao ra khỏi vỏ kia cũng không một ai ra tay.
Alice cười khổ.
Cô ta ném thanh đao trong tay xuống đất, rồi nhường đường cho Lê Văn Vân.
Lê Văn Vân dẫn mọi người đi qua cánh cửa, chính thức bước chân vào căn cứ của Liên Hợp Quân.
Trong một tòa nhà cao tầng của tổng bộ Liên Hợp Quân, có rất nhiều màn hình giám sát.
Lúc này đang có không ít người đứng trước màn hình giám sát, chẳng hạn như Theonado và mấy quản lý thường trực, kể cả Lưu Đại Thuận.
Quản lý bên Europa cau mày nói: "Alice, cô đang làm gì thế? Tại sao lại để cho cậu ta vào. Carl, hệ Nam Mỹ của các ông vốn có quan hệ khá tốt với hệ Hoa, nên bây giờ còn muốn đi liếm chân thối của Người Gác Đêm hệ Hoa đúng không?"
Nghe thấy câu nói này, người đàn ông cao lớn nhướng mày, nhìn Người Gác Đêm hệ Europa nói: "Tốt nhất là ông nên ăn nói sạch sẽ một chút. Ông muốn đánh nhau không?"
Lưu Đại Thuận đang nằm trên ghế sofa xem kịch thì chợt cau mày.
“Mấy người này đã xảy ra chuyện gì vậy?” Mấy người khác cũng phát hiện có điều gì đó không ổn, bởi vì báo động cấp một đã được bật lên, toàn bộ Người Gác Đêm trong tổng bộ của Liên Hợp Quân đều được điều động với hơn một hai nghìn người. Lúc này, trên đường phố và trên các sân thượng trong tổng bộ của Liên Hợp Quân đều có không ít Người Gác Đêm.
Ngoại trừ Người Gác Đêm hệ Hoa thì tất cả đều được điều động.
Nhưng vào lúc này, lại chẳng có ai ra tay với Lê Văn Vân.
Những nơi mà Lê Văn Vân đi qua, toàn bộ Người Gác Đêm đều bỏ đao xuống hoặc cất vào vỏ.
“Cậu ta đang…” Lúc Lưu Đại Thuận nhìn thấy hành động của Lê Văn Vân thì nhất thời biến sắc, bật dậy khỏi chỗ ngồi ngay tức khắc.
“Xem ra cậu ta thật sự đau lòng rồi.” Ông lão ngồi ở bên cạnh Lưu Đại Thuận khẽ thở dài.
"Các ông hãy nhìn chuyện tốt mà mình đã làm đi!" Lưu Đại Thuận chửi ầm lên.
Lúc này, rất nhiều người ở trong phòng giám sát đều rơi vào sự yên lặng ngắn ngủi.
Chỉ có quản lý bên Europa là lớn tiếng nói: "Ông mau thông báo cho bọn họ ra tay đi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, rất có khả năng đám người của cậu ta sẽ xông thẳng đến chỗ của chúng ta."
Chỉ có quản lý bên Europa là lớn tiếng nói: "Ông mau thông báo cho bọn họ ra tay đi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, rất có khả năng đám người của cậu ta sẽ xông thẳng đến chỗ của chúng ta."
Theonado cau mày, hơi không muốn nói, nhưng nghĩ đến những lời Demps đã nói trước đó, ông ta vẫn nghiến răng, nhấn nút bấm, nói vào micro: "Mọi người hãy vây giết Lê Văn Vân cho tôi!"
Giọng nói của ông ta vang vọng khắp thị trấn.
Đồng thời cũng lọt vào tai của Lê Văn Vân, lúc này, ánh mắt của Lê Văn Vân lại trở nên lạnh lẽo.
Anh lấy ra một huân chương màu tím ra lẩm bẩm: "Huân chương này là tôi giành được ở Bắc Cảnh, năm đó tôi hai mươi tuổi..."
"Huân chương này tôi cũng lấy được từ Bắc Cảnh vào năm hai mươi tuổi..."
Mỗi lần lấy huân chương ra, anh đều kể ra nguồn gốc của những chiếc huân chương.
Nghe thấy những lời đầy rẫy chiến công này, cổ họng của những Người Gác Đêm đều trở nên hơi khô khốc.
...
Trên đỉnh núi ở phía xa xa, Phạm Nhược Tuyết đang cầm ống nhòm, Lý Thu cũng đang một nhìn, lúc này ánh mắt của hai người đều trở nên hơi nghiêm nghị.
Trên đỉnh núi ở phía xa xa, Phạm Nhược Tuyết đang cầm ống nhòm, Lý Thu cũng đang một nhìn, lúc này ánh mắt của hai người đều trở nên hơi nghiêm nghị.
Rải công lao để lót đường.
Bây giờ Lê Văn Vân đã rải toàn bộ công lao mà mình đã giành được ở Người Gác Đêm để lót đường dưới chân mình.
Sau khi đi hết con đường này, toàn bộ công lao sẽ biến mất, điều đó cũng có nghĩa là Lê Văn Vân thật sự có ý định hoàn toàn rời khỏi Người Gác Đêm.
“Anh ấy vẫn đau lòng.” Phạm Nhược Tuyết thở dài.
“Nếu bọn họ đối xử với tôi như thế thì tôi cũng sẽ đau lòng.” Lý Thu nói: “Anh em của chúng tôi bị Demps hại chết, nhưng Demps lại phản ngược lại kiện anh ấy lên tòa án của Liên Hợp Quân, rồi Liên Hợp Quân dưới tình huống không có chứng cứ, vẫn bỏ phiếu đuổi anh ấy đi, mà Trác Nhất Minh lại không lựa chọn bảo vệ anh ấy, hơn nữa còn ở dưới tình huống biết rõ chân tướng."
Phạm Nhược Tuyết cau mày nói: "Chúng ta đều biết tình cảm của ông ta dành cho Lê Văn Vân. Có lẽ ông ta không có sức mạnh bảo vệ anh ấy, là vì ông ta cũng có chỗ kiêng kỵ. Nếu ông ta bảo vệ, rất có khả năng lúc đó ông ta sẽ thật sự chứng minh suy nghĩ một nhà độc đại trong Người Gác Đêm hệ Hoa của Demps, đây không phải là những gì mà ông ta muốn nhìn thấy. "
Lý Thu bĩu môi nói: "Không ngờ thứ bịa đặt này lại khiến đám người đó cực kỳ kiêng kỵ, vậy thì cần gì phải kề vai chiến đấu cùng với bọn họ? Rời đi thì rời đi thôi, cùng lắm thì sau này chúng ta tìm một nơi tập hợp tất cả chúng ta lại. Chúng ta không thể bảo vệ người khác, nhưng bảo vệ người thân và bạn bè của mình thì không thành vấn đề, hơn nữa bây giờ dưới trướng của chúng ta có rất nhiều sản nghiệp, đủ để chống đỡ cho chúng ta."
Phạm Nhược Tuyết nghe thấy những lời này thì khẽ cau mày, không nói gì nữa.
...
Cùng lúc đó, trên tòa nhà, Lưu Đại Thuận nhìn Theonado bằng ánh mắt sáng rực, mới đầu ông ta còn tức giận, rồi nở một nụ cười thoải mái, nhún vai, khẽ cười nói: "Chẳng phải mấy người hỏi cậu ta đang làm gì à? Cậu ta đang rải công lao để lót đường đấy, hãy nhìn vào số huân chương trong túi của cậu ta đi, đó chính là huân chương mà cậu ta đã giành được trong sáu năm ở Người Gác Đêm. Kể từ khi cậu ta gia nhập vào Người Gác Đêm, trở thành Người Gác Đêm Số Không hệ Hoa thì hầu như nhiệm vụ với quy mô lớn trên toàn thế giới, cậu ta đều tham dự. Với số huân chương mà cậu ta đã giành được, mặc kệ là người đã đuổi cậu ta đi, hoặc người đã ban bố Huyết Sắc Lệnh cậu ta, thì cả đời cũng không thể giành được nhiều như vậy."
“Nhưng bây giờ cậu ta lại rải công lao để lót đường, vứt bỏ số huân chương này, điều này cũng có nghĩa là trong lòng cậu ta đã hoàn toàn thất vọng về các ông, cũng có thể kể từ hôm nay cậu ta sẽ rời khỏi Người Gác Đêm mãi mãi.” Lưu Đại Thuận cắn răng nói.
Trong tòa nhà lại chìm vào sự yên tĩnh.
Một lúc sau, Theonado mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu ta đã giết con của anh hùng, nên đáng chết, không thể lấy công lao để bù trừ được."
Dứt lời, ông ta lại nói vào micro: "Mấy người đang làm gì vậy? Bây giờ tôi ra lệnh, toàn bộ Người Gác Đêm trong tổng bộ nghe lệnh, mau vây giết Lê Văn Vân, nhanh lên."
Nhưng vẫn không có ai nhúc nhích.
Tim người đều làm bằng da thịt, lúc này Lê Văn Vân đang rải từng chiếc huân chương xuống đất, Lê Văn Vân dẫn đầu đám người đạp lên huân chương, lúc này mọi người đều hoàn toàn tĩnh lặng.
Trường đao giơ lên rồi từ từ được đặt xuống, một số Người Gác Đêm từng gặp mặt Lê Văn Vân đều cúi đầu xuống, viền mắt lấp lánh ánh nước.
Cứ như thế, Lê Văn Vân vượt qua hành lang rất dài, từng chiếc huân chương lần lượt rơi xuống.
Màu lam, tím, vàng…
Một lúc sau, có một chiếc huân chương sáng lấp lánh nằm dưới đất.
Nghĩ đến lòng vinh dự của Người Gác Đêm, lúc này lại dùng để trải đường, khiến lòng người rung động.
Bất tri bất giác, Lê Văn Vân đã đến gần tòa nhà đó, lúc này trong túi của anh đã chỉ còn lại hai chiếc huân chương, anh sửng sốt rồi đeo huân chương ở trước ngực.
Hai chiếc huân chương này vô cùng sáng chói, giống như vì sao lấp lánh trên bầu trời.
Đây chính là huân chương Tinh Diệu, thể hiện niềm vinh dự cao nhất của Người Gác Đêm.
Kể từ khi thành lập Người Gác Đêm, tổng cộng chỉ có ba chiếc.
Chiếc đầu tiên là Demps.
Chiếc thứ hai là Trác Nhất Minh.
Còn chiếc thứ ba đang nằm trong tay Lê Văn Vân.
“Phạch phạch phạch…”
Trực thăng đang bay trên bầu trời, Cố Bạch đeo tai nghe, lái trực thăng, từ tốn bay qua các dãy núi.
Đất nước mà Lê Văn Vân lựa chọn để bay đến cũng khá gần với tổng bộ Liên Hợp Quân của Người Gác Đêm.
Trên trực thăng, Lê Văn Vân nhìn các dãy núi không ngừng lùi về sau ở bên dưới, rồi lại nhìn Bùi Nghênh Tùng ở bên cạnh, hơi nhướng mày hỏi: "Ông sẽ không phản bội đúng không?"
Bùi Nghênh Tùng vội đáp: "Không đâu."
Trên thực tế, khoảng thời gian này, Bùi Nghênh Tùng thành thật đến mức Lê Văn Vân cũng không hiểu nổi.
Sau khi bị Lê Văn Vân bắt, ông ta chưa bao giờ nghĩ đến việc chạy trốn, cho dù là trên đường trở về từ khu Tội Ác hay ở trên đảo hoang, thậm chí ông ta còn chưa từng thử chạy trốn.
Lê Văn Vân không cho rằng lão già này sẽ cam chịu số phận.
Vì thế anh hơi nghi ngờ, liệu ông ta có nuốt lời khi tới nơi không, không những không vạch trần Demps mà còn vu oan cho chính Lê Văn Vân, rồi mượn sự trợ giúp của Demps để trốn thoát.
Bên cạnh, vẻ mặt của Doãn Thi Đan hơi phức tạp, cô ta nhìn Lê Văn Vân hỏi: "Lê Văn Vân, sau khi tôi làm chứng cho anh, anh sẽ thả tôi đi chứ?"
Lê Văn Vân hờ hững liếc nhìn cô ta đáp: "Chuyện này để sau hẵng nói đi."
“Chúng ta gần đến rồi.” Đúng lúc này, Cố Bạch lên tiếng.
Lê Văn Vân nhìn xuống qua cửa sổ, quả nhiên phát hiện bên dưới đang dần xuất hiện các tòa nhà.
Tất cả đều mang phong cách Châu Âu.
“Chúng ta hãy đi qua đó đi!” Lê Văn Vân thở dài, giọng điệu hơi u ám.
Cuối cùng thì ngày này cũng đến.
“Có người.” Đúng lúc này, Phạm Nhược Tuyết cầm ống nhòm nói.
Lê Văn Vân nhận lấy ống nhòm, nhìn qua đó, phát hiện lúc này có rất nhiều người đang đứng trên đỉnh mấy tòa nhà đó.
Lê Văn Vân cũng không ngạc nhiên, anh từ Europa đến đây, hơn nữa còn khua chiêng múa trống như vậy, nếu Người Gác Đêm hệ Europa không phát hiện ra động tĩnh của anh thì anh sẽ càng ngạc nhiên hơn.
Cùng lúc đó, trong tai nghe của Cố Bạch phát ra một giọng nói: "Lê Văn Vân, Lê Văn Vân, cậu đã đến gần tổng bộ của Liên Hợp Quân rồi, mong cậu hãy mau chóng đáp xuống hoặc rời xa nơi này, bằng không chúng tôi sẽ tấn công."
Lê Văn Vân cũng đeo tai nghe, tất nhiên sẽ nghe thấy giọng nói này, anh cau mày nói: "Trước tiên cứ hạ cánh xuống đã!"
Lý Thu thở dài, nhìn xung quanh, rồi cau mày nói: "Anh chở tôi đến ngọn núi kia đi!"
Anh ta chỉ vào ngọn núi ở cách đó không xa, Cố Bạch gật đầu, trực thăng lượn một vòng, dừng trên bầu trời ngọn núi đó, rồi Lý Thu và Phạm Nhược Tuyết ném dây thừng xuống.
Nếu ra tay thì vị trí của Lý Thu sẽ là đòn chí mạng vào thời khắc mấu chốt.
Sau khi Lý Thu đi xuống, trực thăng lại lượn một vòng, rồi hạ cánh xuống một bãi đất khá bằng phẳng trong khu rừng đối diện.
Lê Văn Vân thở dài, nhìn Bùi Nghênh Tùng nói: "Ông hãy nhảy xuống đi!"
Bùi Nghênh Tùng ngoan ngoãn nhảy xuống khỏi trực thăng.
“Ông đi theo tôi!” Sau khi Cố Bạch nhảy xuống, anh ta liền đi về phía tổng bộ của Liên Hợp Quân.
Bọn họ chỉ cách tổng bộ của Người Gác Đêm khoảng một km, tốc độ của bọn họ cực kỳ nhanh, mau chóng tiếp cận tổng bộ của Người Gác Đêm, dưới bậc thang là rất nhiều tòa nhà giống như bức tường thành, bên trong chính là tổng bộ của Người Gác Đêm.
Lúc sáu người Lê Văn Vân đến gần, cánh cửa từ từ mở ra hai bên, sau đó, rất nhiều người mặc trang phục Người Gác Đêm nối đuôi nhau chạy ra ngoài, rồi đứng ở hai bên, Lê Văn Vân liếc nhìn bọn họ, khoảng tầm bốn mươi người.
Tổng bộ của Người Gác Đêm tập hợp Người Gác Đêm ở khắp mọi nơi, hằng năm bố trí khoảng một nghìn người, tất cả đều là cao cấp trở lên.
Lê Văn Vân liếc nhìn bọn họ, phát hiện trong số những người bước ra đều không có ai thuộc hệ Hoa.
Trong lòng anh không khỏi mỉm cười.
Đúng vậy, bất kể thế nào thì Người Gác Đêm hệ Hoa cũng không thể xuống tay với mình.
“Lê Văn Vân!” Cùng lúc đó, một bóng dáng mảnh mai bước ra khỏi cửa.
Cô ta có mái tóc màu đỏ và thân hình cao ráo, nóng bỏng.
Cô ta ăn mặc khác với mấy người Lê Văn Vân, bởi vì cô ta là người duy nhất chỉ mang một thanh đao khổng lồ, thậm chí còn lớn hơn hai cỡ so với thanh đại đao của Đao Ba.
Cô ta mang mặt nạ, nên mọi người không thể nhìn thấy gương mặt của cô ta.
Nhưng Lê Văn Vân vừa liếc đã nhận ra, cô ta từng là chiến hữu trong trận chiến thành danh của Lê Văn Vân ở đỉnh Hỉ Lãng, là Số ba của Người gác đêm hệ Nam Mỹ, Alice Somi.
"Keng!"
Cô ta đặt trường đao xuống đất, đứng ở cửa, giương mắt nhìn Lê Văn Vân.
Đồng thời, Lê Văn Vân nghe thấy một giọng nói già nua phát ra từ trong loa phát thanh ở cửa: "Lê Văn Vân, tại sao Bùi Nghênh Tùng lại đi cùng cậu? Cậu định dẫn thủ lĩnh của Hồng Nguyệt đến tổng bộ của Người Gác Đêm chúng ta làm gì vậy? Cậu đã hợp tác với Hồng Nguyệt rồi đúng không? Cậu định hoàn toàn phản bội Người Gác Đêm của chúng ta đúng không?"
“Tôi không muốn ra tay với anh nên anh hãy rời khỏi đây đi!” Alice giành nói trước: “Theonado sẽ không để anh đặt chân vào tổng bộ của Liên Hợp Quân đâu.”
Khác với thân hình, giọng nói của cô ta cực kỳ nhẹ nhàng.
Lê Văn Vân hờ hững ngẩng đầu lên nói: "Lần này tôi đến đây là có hai chuyện."
“Đầu tiên, tôi muốn hỏi mọi người trong Liên Hợp Quân rằng, dựa vào cái gì mà đuổi tôi ra khỏi Người Gác Đêm, mấy người lấy tư cách gì để đuổi tôi?” Lê Văn Vân bình tĩnh nhìn Alice hỏi.
"Thứ hai, tôi đến đây để chứng minh Demps là kẻ phản bội Người Gác Đêm, ông ta đã thông đồng với Hồng Nguyệt, ba năm trước đã hại chết người anh em Lý Đường Đường của tôi, khiến tôi bị thương nặng mất trí nhớ, khiến Số hai của Người Gác Đêm phải lánh nạn ba năm."
Alice nghe xong thì nhíu chặt mày.
Một lúc sau, cô ta mới ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: "Anh đang mang Huyết Sắc Lệnh, theo lý mà nói thì tôi nên ra tay với anh ngay, nhưng lúc ở đỉnh Hỉ Lãng, anh và tôi là chiến hữu, hơn nữa anh còn cứu tôi và bạn của tôi. Vì thế tôi sẽ nhẫn nhịn không ra tay với anh, những kết quả sau khi Liên Hợp Quân đã bàn bạc, tôi..."
“Cô có thể ngăn cản tôi.” Lê Văn Vân hờ hững nói.
Dứt lời, anh cất bước đi về phía cửa.
“Rút đao!” Alice lạnh lùng quát.
"Keng!"
"Keng!"
"Keng!"
Lúc này, đám người xung quanh, ở trên tường thành và cả những người đứng trên sân thượng, đều lần lượt rút đao ra.
Lúc này, do chênh lệch múi giờ nên bên Europa đã chạng vạng tối, mặt trời ngã về tây, kéo dài chiếc bóng của đám người Lê Văn Vân.
Lúc nhìn thấy đám Người Gác Đêm thật sự rút đao với mình, Hoàng Thi Kỳ và Cố Bạch đang đứng bên cạnh Lê Văn Vân đều không nhịn được mà nở nụ cười cay đắng.
Đám người này từng là chiến hữu của bọn họ, nhưng bây giờ lại chĩa đao về phía bọn họ.
Mọi chuyện lúc trước, dù là Huyết Sắc Lệnh hay bị đuổi khỏi Người Gác Đêm, Lê Văn Vân vẫn luôn níu giữ một tia hy vọng.
Những gì anh có đều do Người Gác Đêm ban cho, nên anh rất có cảm giác thân thuộc với Người Gác Đêm, nhưng lúc đám người này rút đao ra, cảm giác thân thuộc đó đã nhanh chóng tan thành mây khói.
Anh mang song đao ở trên lưng, tháo khẩu trang xuống.
“Cô không thể ngăn cản tôi.” Lê Văn Vân ngẩng đầu, hờ hững nhìn Alice nói.
"Tôi không muốn ra tay với anh, cũng không tin những gì bọn họ nói, nhưng tôi là một chiến sĩ, phải thi hành mệnh lệnh, có lẽ tôi không phải là đối thủ của anh, nhưng nếu anh muốn đi qua cánh cửa này thì phải bước qua xác tôi.” Alice hờ hững nói, rồi chĩa trường đao về phía Lê Văn Vân.
“Vì mọi sự sống!” Alice nói.
"Mũi dao chỉ đâu, trái tim ở đấy!"
"Chiến không còn đường lui!"
Đây là khẩu hiệu của Người Gác Đêm, đám người đó đã hô vang nó bằng tiếng Anh!
“Thi Kỳ!” Lê Văn Vân chìa tay qua bên cạnh.
Hoàng Thi Kỳ gật đầu, đưa túi cho Lê Văn Vân.
Chứng kiến cảnh tượng này, Alice khẽ cau mày, không biết Lê Văn Vân định làm gì.
Đúng lúc này, cô ta nhìn thấy Lê Văn Vân mở chiếc túi ra, sau khi cô ta nhìn thấy mọi thứ ở bên trong thì con ngươi co rút dữ dội.
Cô ta nhìn thấy trong túi đầy ắp huân chương các màu.
"Đây là toàn bộ huân chương mà tôi đã giành được trong sáu năm làm việc ở Người Gác Đêm." Lê Văn Vân hờ hững nói: "Tôi không muốn ra tay với cô. Hôm nay tôi đến đây để đòi lý lẽ, tôi sẽ rải toàn bộ huân chương và công lao mà tôi đã giành được để lót đường, kể từ hôm nay, tôi sẽ hoàn toàn cắt đứt với Người Gác Đêm."
Dứt lời, anh cầm lên huân chương màu lam lên, bước về phía trước, lạnh nhạt nói: "Huân chương này là lần đầu tiên tôi đi chấp hành nhiệm vụ, đối phó với hải tặc, giải cứu con tin, lập công hạng ba, đây cũng là huân chương màu lam duy nhất của tôi."
Nói xong, Lê Văn Vân liền ném huân chương xuống dưới chân mình.
Nói xong, Lê Văn Vân liền ném huân chương xuống dưới chân mình.
Chương 452: Giẫm lên huân chương tiến về phía trước
"Cạch!"
Huân chương màu lam rơi xuống đất.
Toàn bộ Người Gác Đêm ở phía trước đều sửng sốt, bọn họ nhìn chiếc túi đầy ắp huân chương của Lê Văn Vân. Bọn họ đều là Người Gác Đêm, nên ai cũng biết \ rốt cuộc huân chương này có ý nghĩa gì.
Công trạng rất khó lấy được, cho dù là công hạng ba.
Nhưng Lê Văn Vân chỉ có một huân chương hạng ba, đa số huân chương trong túi của anh đều là hạng nhì trở lên.
Trong đó, có rất nhiều huân chương hạng nhất, hạng đặc biệt và huân chương Tinh Diệu.
Lúc này bọn họ mới chợt nhận ra, thanh niên đang đứng trước mặt bọn họ cũng là anh hùng của Người Gác Đêm.
Anh đã đổ không biết bao nhiêu máu cho Người Gác Đêm, nhiều lần sử dụng Tần Tử Cuồng Dũng, đứng giữa ranh giới sống chết.
Anh đã đổ không biết bao nhiêu máu cho Người Gác Đêm, nhiều lần sử dụng Tần Tử Cuồng Dũng, đứng giữa ranh giới sống chết.
Anh cũng là anh hùng của Người Gác Đêm.
Alice nhíu chặt mày, lúc này Lê Văn Vân đã đến gần cửa, anh lại lấy huân chương thứ hai ra.
"Huân chương này là tôi đã giành được ở Châu Á. Trong trận chiến đó, tôi đã dẫn đội đánh giết ba tên sát thủ thẻ đỏ của Hồng Nguyệt, giành được công lao hạng hai, chính là huân chương màu tím này."
"Cạch!"
Dứt lời, anh liền ném huân chương xuống đất.
Đồng thời, anh cũng đã bước đến bên cạnh Alice.
Lúc này Alice đang cầm trường đao, cau mày, mà mấy người đã rút trường đao ra khỏi vỏ kia cũng không một ai ra tay.
Alice cười khổ.
Cô ta ném thanh đao trong tay xuống đất, rồi nhường đường cho Lê Văn Vân.
Lê Văn Vân dẫn mọi người đi qua cánh cửa, chính thức bước chân vào căn cứ của Liên Hợp Quân.
Trong một tòa nhà cao tầng của tổng bộ Liên Hợp Quân, có rất nhiều màn hình giám sát.
Lúc này đang có không ít người đứng trước màn hình giám sát, chẳng hạn như Theonado và mấy quản lý thường trực, kể cả Lưu Đại Thuận.
Quản lý bên Europa cau mày nói: "Alice, cô đang làm gì thế? Tại sao lại để cho cậu ta vào. Carl, hệ Nam Mỹ của các ông vốn có quan hệ khá tốt với hệ Hoa, nên bây giờ còn muốn đi liếm chân thối của Người Gác Đêm hệ Hoa đúng không?"
Nghe thấy câu nói này, người đàn ông cao lớn nhướng mày, nhìn Người Gác Đêm hệ Europa nói: "Tốt nhất là ông nên ăn nói sạch sẽ một chút. Ông muốn đánh nhau không?"
Lưu Đại Thuận đang nằm trên ghế sofa xem kịch thì chợt cau mày.
“Mấy người này đã xảy ra chuyện gì vậy?” Mấy người khác cũng phát hiện có điều gì đó không ổn, bởi vì báo động cấp một đã được bật lên, toàn bộ Người Gác Đêm trong tổng bộ của Liên Hợp Quân đều được điều động với hơn một hai nghìn người. Lúc này, trên đường phố và trên các sân thượng trong tổng bộ của Liên Hợp Quân đều có không ít Người Gác Đêm.
Ngoại trừ Người Gác Đêm hệ Hoa thì tất cả đều được điều động.
Nhưng vào lúc này, lại chẳng có ai ra tay với Lê Văn Vân.
Những nơi mà Lê Văn Vân đi qua, toàn bộ Người Gác Đêm đều bỏ đao xuống hoặc cất vào vỏ.
“Cậu ta đang…” Lúc Lưu Đại Thuận nhìn thấy hành động của Lê Văn Vân thì nhất thời biến sắc, bật dậy khỏi chỗ ngồi ngay tức khắc.
“Xem ra cậu ta thật sự đau lòng rồi.” Ông lão ngồi ở bên cạnh Lưu Đại Thuận khẽ thở dài.
"Các ông hãy nhìn chuyện tốt mà mình đã làm đi!" Lưu Đại Thuận chửi ầm lên.
Lúc này, rất nhiều người ở trong phòng giám sát đều rơi vào sự yên lặng ngắn ngủi.
Chỉ có quản lý bên Europa là lớn tiếng nói: "Ông mau thông báo cho bọn họ ra tay đi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, rất có khả năng đám người của cậu ta sẽ xông thẳng đến chỗ của chúng ta."
Chỉ có quản lý bên Europa là lớn tiếng nói: "Ông mau thông báo cho bọn họ ra tay đi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, rất có khả năng đám người của cậu ta sẽ xông thẳng đến chỗ của chúng ta."
Theonado cau mày, hơi không muốn nói, nhưng nghĩ đến những lời Demps đã nói trước đó, ông ta vẫn nghiến răng, nhấn nút bấm, nói vào micro: "Mọi người hãy vây giết Lê Văn Vân cho tôi!"
Giọng nói của ông ta vang vọng khắp thị trấn.
Đồng thời cũng lọt vào tai của Lê Văn Vân, lúc này, ánh mắt của Lê Văn Vân lại trở nên lạnh lẽo.
Anh lấy ra một huân chương màu tím ra lẩm bẩm: "Huân chương này là tôi giành được ở Bắc Cảnh, năm đó tôi hai mươi tuổi..."
"Huân chương này tôi cũng lấy được từ Bắc Cảnh vào năm hai mươi tuổi..."
Mỗi lần lấy huân chương ra, anh đều kể ra nguồn gốc của những chiếc huân chương.
Nghe thấy những lời đầy rẫy chiến công này, cổ họng của những Người Gác Đêm đều trở nên hơi khô khốc.
...
Trên đỉnh núi ở phía xa xa, Phạm Nhược Tuyết đang cầm ống nhòm, Lý Thu cũng đang một nhìn, lúc này ánh mắt của hai người đều trở nên hơi nghiêm nghị.
Trên đỉnh núi ở phía xa xa, Phạm Nhược Tuyết đang cầm ống nhòm, Lý Thu cũng đang một nhìn, lúc này ánh mắt của hai người đều trở nên hơi nghiêm nghị.
Rải công lao để lót đường.
Bây giờ Lê Văn Vân đã rải toàn bộ công lao mà mình đã giành được ở Người Gác Đêm để lót đường dưới chân mình.
Sau khi đi hết con đường này, toàn bộ công lao sẽ biến mất, điều đó cũng có nghĩa là Lê Văn Vân thật sự có ý định hoàn toàn rời khỏi Người Gác Đêm.
“Anh ấy vẫn đau lòng.” Phạm Nhược Tuyết thở dài.
“Nếu bọn họ đối xử với tôi như thế thì tôi cũng sẽ đau lòng.” Lý Thu nói: “Anh em của chúng tôi bị Demps hại chết, nhưng Demps lại phản ngược lại kiện anh ấy lên tòa án của Liên Hợp Quân, rồi Liên Hợp Quân dưới tình huống không có chứng cứ, vẫn bỏ phiếu đuổi anh ấy đi, mà Trác Nhất Minh lại không lựa chọn bảo vệ anh ấy, hơn nữa còn ở dưới tình huống biết rõ chân tướng."
Phạm Nhược Tuyết cau mày nói: "Chúng ta đều biết tình cảm của ông ta dành cho Lê Văn Vân. Có lẽ ông ta không có sức mạnh bảo vệ anh ấy, là vì ông ta cũng có chỗ kiêng kỵ. Nếu ông ta bảo vệ, rất có khả năng lúc đó ông ta sẽ thật sự chứng minh suy nghĩ một nhà độc đại trong Người Gác Đêm hệ Hoa của Demps, đây không phải là những gì mà ông ta muốn nhìn thấy. "
Lý Thu bĩu môi nói: "Không ngờ thứ bịa đặt này lại khiến đám người đó cực kỳ kiêng kỵ, vậy thì cần gì phải kề vai chiến đấu cùng với bọn họ? Rời đi thì rời đi thôi, cùng lắm thì sau này chúng ta tìm một nơi tập hợp tất cả chúng ta lại. Chúng ta không thể bảo vệ người khác, nhưng bảo vệ người thân và bạn bè của mình thì không thành vấn đề, hơn nữa bây giờ dưới trướng của chúng ta có rất nhiều sản nghiệp, đủ để chống đỡ cho chúng ta."
Phạm Nhược Tuyết nghe thấy những lời này thì khẽ cau mày, không nói gì nữa.
...
Cùng lúc đó, trên tòa nhà, Lưu Đại Thuận nhìn Theonado bằng ánh mắt sáng rực, mới đầu ông ta còn tức giận, rồi nở một nụ cười thoải mái, nhún vai, khẽ cười nói: "Chẳng phải mấy người hỏi cậu ta đang làm gì à? Cậu ta đang rải công lao để lót đường đấy, hãy nhìn vào số huân chương trong túi của cậu ta đi, đó chính là huân chương mà cậu ta đã giành được trong sáu năm ở Người Gác Đêm. Kể từ khi cậu ta gia nhập vào Người Gác Đêm, trở thành Người Gác Đêm Số Không hệ Hoa thì hầu như nhiệm vụ với quy mô lớn trên toàn thế giới, cậu ta đều tham dự. Với số huân chương mà cậu ta đã giành được, mặc kệ là người đã đuổi cậu ta đi, hoặc người đã ban bố Huyết Sắc Lệnh cậu ta, thì cả đời cũng không thể giành được nhiều như vậy."
“Nhưng bây giờ cậu ta lại rải công lao để lót đường, vứt bỏ số huân chương này, điều này cũng có nghĩa là trong lòng cậu ta đã hoàn toàn thất vọng về các ông, cũng có thể kể từ hôm nay cậu ta sẽ rời khỏi Người Gác Đêm mãi mãi.” Lưu Đại Thuận cắn răng nói.
Trong tòa nhà lại chìm vào sự yên tĩnh.
Một lúc sau, Theonado mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu ta đã giết con của anh hùng, nên đáng chết, không thể lấy công lao để bù trừ được."
Dứt lời, ông ta lại nói vào micro: "Mấy người đang làm gì vậy? Bây giờ tôi ra lệnh, toàn bộ Người Gác Đêm trong tổng bộ nghe lệnh, mau vây giết Lê Văn Vân, nhanh lên."
Nhưng vẫn không có ai nhúc nhích.
Tim người đều làm bằng da thịt, lúc này Lê Văn Vân đang rải từng chiếc huân chương xuống đất, Lê Văn Vân dẫn đầu đám người đạp lên huân chương, lúc này mọi người đều hoàn toàn tĩnh lặng.
Trường đao giơ lên rồi từ từ được đặt xuống, một số Người Gác Đêm từng gặp mặt Lê Văn Vân đều cúi đầu xuống, viền mắt lấp lánh ánh nước.
Cứ như thế, Lê Văn Vân vượt qua hành lang rất dài, từng chiếc huân chương lần lượt rơi xuống.
Màu lam, tím, vàng…
Một lúc sau, có một chiếc huân chương sáng lấp lánh nằm dưới đất.
Nghĩ đến lòng vinh dự của Người Gác Đêm, lúc này lại dùng để trải đường, khiến lòng người rung động.
Bất tri bất giác, Lê Văn Vân đã đến gần tòa nhà đó, lúc này trong túi của anh đã chỉ còn lại hai chiếc huân chương, anh sửng sốt rồi đeo huân chương ở trước ngực.
Hai chiếc huân chương này vô cùng sáng chói, giống như vì sao lấp lánh trên bầu trời.
Đây chính là huân chương Tinh Diệu, thể hiện niềm vinh dự cao nhất của Người Gác Đêm.
Kể từ khi thành lập Người Gác Đêm, tổng cộng chỉ có ba chiếc.
Chiếc đầu tiên là Demps.
Chiếc thứ hai là Trác Nhất Minh.
Còn chiếc thứ ba đang nằm trong tay Lê Văn Vân.
Bình luận facebook