Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 472: Những thay đổi của Người Gác Đêm
Lý Kim Minh nghe Lê Văn Vân nói vậy liền ngẩn người, sau đó khẽ gật đầu nói: "Được, nhất định tôi sẽ giúp ngài chuyển lời."
Lê Văn Vân gật đầu.
Cái tên Hodges này có gì đó rất không bình thường, ông ta rất mạnh, mạnh đến mức cho tới tận bây giờ Lê Văn Vân vẫn chưa biết được ranh giới cuối cùng của ông ta là gì? Ông ta có một mạng lưới tình báo vô cùng kinh khủng, không chỉ ở khu Tội Ác mà ngay cả bên ngoài cũng có, và ông ta là người duy nhất có thể bắt được liên lạc với người ở bên ngoài.
Ông ta vô cùng bí ẩn, một nhân vật cao cấp như vậy lại đồng ý chờ ở một nơi như khu Tội Ác, chuyện này khiến Lê Văn Vân cảm thấy rất khó hiểu.
Ngoài ra việc biến mất một cách bí ẩn của người dân khu Tội Ác cũng là một vấn đề, mặc dù lúc đó ông ta có nói mình sẽ đào tạo một số người để bản thân điều động, nhưng sau khi suy nghĩ Lê Văn Vân lại luôn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.
Tuy nhiên, bởi vì không có ý định ở lại thành phố này quá lâu nên trong lúc cuống cuồng rời khỏi, anh mới không tra cứu vấn đề này tiếp.
Nói tóm lại, người tên Hodges này có gì đó không đúng lắm.
Ngoài ra đứa cháu trai này lúc trước đã từng đe doạ nói nếu Lê Văn Vân không đánh thắng anh ta thì ông ta sẽ không có phép Lê Văn Vân rời khỏi khu Tội Ác, vì thế bây giờ Lê Văn Vân có đe doạ ngược lại ông ta một chút cũng là chuyện bình thường.
Khoảng mười phút sau, Lê Văn Vân nhìn hai chiếc du thuyền thả neo rời cảng.
“Con mẹ nó, đứa cháu trai này có chút không bình thường.” Tần Quốc Thành vừa nhìn về chiếc du thuyền vừa nói.
“Anh đang nói Lý Kim Minh à?” Lê Văn Vân hỏi.
“Đúng vậy, tôi luôn cảm thấy anh ta có gì đó khá bất thường.” Tần Quốc Thành nói.
“Lý do?” Lê Văn Vân hỏi lại lần nữa.
“Trực giác thôi.” Tần Quốc Thành đáp.
Lê Văn Vân: "..."
“Đi thôi, lên xe trước!” Bọn họ đi theo một hướng khác, tiếp đó Tần Quốc Thành gọi điện thoại thông báo cho người bên phía chính phủ rằng bến cảng có thể hoạt động trở lại.
Sau đó cả nhóm lên xe nổ máy rời đi, trên đường đi, Lê Văn Vân hỏi: "Tại sao phía Người Gác Đêm rớt đài lại tạo ra hỗn loạn như vậy? Chuyện xoá bỏ Liên Hợp Quân... có hơi thái quá rồi, nếu để mỗi người tự chiến đấu thì khi chiến tranh nổ ra chẳng phải sẽ xong đời à? Còn tình hình ở phía bắc thì sao?"
"Cậu đừng lo." Tần Quốc Thành nói: "Chuyện lần này đã phản ánh đầy đủ một số vấn đề trong nội bộ của Liên Hợp Quân. Theonado đã đi tù, tôi đoán có lẽ ông ta sẽ bị kết án tử hình."
Đây là chuyện bình thường, ông cụ này đã trở thành đồng phạm của Demps. Trong mấy chục năm qua Demps đã làm hại không biết bao nhiêu thiên tài của Người Gác Đêm, mà những thiên tài này đều là hạt giống cấp cao, thậm chí có thể trong số đó sẽ xuất hiện một nhân vật siêu cấp.
Vai trò của mỗi một cá nhân siêu cấp trong mỗi trận chiến tranh sau này đều cực kỳ quan trọng.
Theonado bị kết án tử hình là hình phạt đơn giản nhất rồi, nếu người ra tay là Lê Văn Vân thì chắc chắn ông ta sẽ không được chết một cách nhẹ nhàng như vậy đâu.
“Mặc dù quân đội liên minh đã tan rã, nhưng những bộ phận khác của Người Gác Đêm đã thành lập một tổ chức mới từ những người gác đêm của các bộ phận khác nhau, gọi là Hiệp Hội Liên Minh Người Gác Đêm.” Tần Quốc Thành nói: “Dưới sự trao đổi giữa các bên, Đỗ Tắc Thành đã trở thành hội trưởng của Hiệp hội này do tất cả các bên đều thống nhất bầu chọn, đương nhiên ở giữa vẫn còn rất nhiều vấn đề và quy tắc chưa được đặt ra. Gần đây hai ông cụ Trác Nhất Minh và Vương Hồng cực kỳ bận rộn, dường như ngày nào cũng phải tiến hành họp qua điện thoại."
"Hơn nữa trong phe phái của Người Gác Đêm đã có rất nhiều người nộp đơn xin nghỉ hưu, bọn họ cảm thấy tín ngưỡng của mình đã bị hủy hoại, suýt chút nữa thì một anh hùng đã bị vùi dập, còn người trước đây từng là anh hùng lại phản bội bọn họ, tín ngưỡng một thời của bọn họ đã bị đả kích nên rất nhiều người đã chọn cách về hưu."
Tần Quốc Thành thở dài nói, ông ta vừa lái xe vừa nhìn Lê Văn Vân ngồi trên ghế lái nói:“ Hơn nữa ... rất nhiều người đang ở chỗ chúng ta."
“Bên Hoa hệ thế nào?” Lê Văn Vân nhướng mày nói: “Không đến nổi chứ?"
"Sao có thể chứ? Mụ nội nó, cậu đừng đánh giá thấp sức ảnh hưởng của mình, mấy năm qua cậu và tiểu đội 11762 của cậu đã gây được tiếng vang rất lớn, rất nhiều thế hệ mới bị các cậu ảnh hưởng, nếu so sánh với cái danh bất khả chiến bại của Trác Nhất Minh thì cũng không khác gì, chẳng qua chỉ thiếu một cái một cái danh hiệu mà thôi. Đã rất lâu ông ta không rút kiếm ra cho nên sức ảnh hưởng của ông ta trong thế hệ trẻ có thể còn không bằng cậu, từ khi cậu xảy ra chuyện, suýt chút nữa ông đây cũng rời khỏi đó rồi." Tần Quốc Thành nói một cách hùng hổ.
Lê Văn Vân bật cười, sờ sờ mũi: "Không đến mức vậy đâu."
"Còn Lữ Dương thì sao?”
“Thời gian trước anh ta nói anh ta phải đến khu Tội Ác để đột phá lên siêu cấp, lúc cậu bị đuổi thì anh ta đã chạy qua chỗ Europa, sau đó bị Demps đánh cho một trận, đến khi anh ta trở về lại nghe nói công lao của cậu bị đem đi lót đường, anh ta lập tức làm ầm ĩ muốn giải ngũ nhưng bị mấy ông cụ bà cụ đánh tiếp nên có lẽ bây giờ đang rất bi thảm." Tần Quốc Thành nói.
Nghe vậy, Lê Văn Vân chỉ cảm thấy không nói nên lời.
Thật ra giữa anh và Lữ Dương không có qua lại gì, Lữ Dương là thiên tài, chỉ trong một thời gian rất ngắn đã trở thành Người Gác Đêm Số Không.
Nhưng trong lúc Lữ Dương nổi lên thì Lê Văn Vân lại bị mất trí nhớ vì tai nạn trong nhiệm vụ ba năm trước, ba năm Lữ Dương bước lên đỉnh cao cũng là lúc Lê Văn Vân đang ở chịu cực chịu khổ chuyển gạch ở công trường để nuôi hai mẹ con Nguyễn Vũ Đồng.
Tần Quốc Thành nói: "Vậy... cậu nghĩ thế nào? Rốt cuộc có định trở về hay không? Hiện tại có trở về cũng là đường đường chính chính trở về, ông cụ muốn giao Người Gác Đêm cho cậu, hơn nữa bây giờ cậu đã chiếm được vị trí thứ ba trên Thiên bảng nên chắc chắn có đủ thực lực để đứng đầu Người Gác Đêm rồi."
“Tôi?” Lê Văn Vân lắc đầu nói: “Thôi đi, tôi muốn sống một cuộc sống thanh nhàn thêm một thời gian nữa."
"Cậu vẫn còn giận hả?" Tần Quốc Thành nhíu mày nói: "Không nhất thiết phải như vậy đâu người anh em. Lần đó ông cụ không cố gắng bảo vệ cậu cũng là vì ông cụ có nỗi khổ tâm riêng."
Lê Văn Vân nhìn ra ngoài cửa sổ không lên tiếng.
...
Trong lúc đám người Lê Văn Vân lái xe rời đi thì ở chỗ khác có một người đàn ông với đôi mắt vàng đang ngồi trong chiếc xe màu đen đậu ở cảng.
Bùi Nghênh Tùng đang ngồi trên ghế phó lái với vẻ mặt đầy hoảng sợ.
“Bọn họ đã đi, ông cũng có thể an toàn rời khỏi đây rồi.” Tiến sĩ T khẽ mỉm cười, nhìn từ trên xuống dưới khắp người Bùi Nghênh Tùng một lượt mới lắc đầu nói: “Có lẽ ông là người đứng đầu vô dụng và hèn nhát nhất trong lịch sử của Hồng Nguyệt."
Bùi Nghênh Tùng lúng túng không nói nên lời.
Đúng vậy, thậm chí ông ta còn chưa đạt tới siêu cấp, mà là nhờ vào một số thủ đoạn đặc biệt mới có thể chạm tới siêu cấp trong vòng nửa giờ.
“Ông có thể đi rồi.” Tiến sĩ T lặp lại lần nữa.
Bùi Nghênh Tùng ngơ ngác hỏi: "Tôi... phải đi đâu?"
“Đi đâu là chuyện của ông, nhớ giữ mạng mình cho tốt, tuy ông là ngời đứng đầu vô dụng và hèn nhát nhất nhưng không thể phủ nhận rằng ômh là thủ lĩnh phù hợp nhất với vị trí đứng đầu của Hồng Nguyệt.” Tiến sĩ T cười híp mắt nói: “Tôi đang chờ "bọn họ" đến đây."
Bùi Nghênh Tùng cười khổ một tiếng, nhưng chuyện tốt là nhờ có vậy nên ông ta vẫn còn sống.
Ông ta mở cửa xe vừa định bước xuống.
“Để vật trong tay ông lại đi." Tiến sĩ T lên tiếng.
Bùi Nghênh Tùng nhìn thoáng qua chiếc hộp trên tay, vội nói: "Chiếc hộp này vẫn chưa mở xong."
“Món đồ này cũng không có ích lợi gì với tôi, tôi có thể bẻ khoá thay cậu ta.” Tiến sĩ T khẽ mỉm cười.
Bùi Nghênh Tùng không thể làm gì khác hơn ngoài việc đặt đồ trong tay xuống, sau đó kiên định bước ra khỏi xe đi vào màn đêm.
Tiến sĩ T nghịch chiếc hộp trong tay, nhìn theo bóng lưng của Bùi Nghênh Tùng, vừa sờ cằm vừa nói: "Giữa đường chém giết lại xuất hiện một tên nhóc thiên tài, đúng là càng ngày càng mong đợi rồi."
Lê Văn Vân gật đầu.
Cái tên Hodges này có gì đó rất không bình thường, ông ta rất mạnh, mạnh đến mức cho tới tận bây giờ Lê Văn Vân vẫn chưa biết được ranh giới cuối cùng của ông ta là gì? Ông ta có một mạng lưới tình báo vô cùng kinh khủng, không chỉ ở khu Tội Ác mà ngay cả bên ngoài cũng có, và ông ta là người duy nhất có thể bắt được liên lạc với người ở bên ngoài.
Ông ta vô cùng bí ẩn, một nhân vật cao cấp như vậy lại đồng ý chờ ở một nơi như khu Tội Ác, chuyện này khiến Lê Văn Vân cảm thấy rất khó hiểu.
Ngoài ra việc biến mất một cách bí ẩn của người dân khu Tội Ác cũng là một vấn đề, mặc dù lúc đó ông ta có nói mình sẽ đào tạo một số người để bản thân điều động, nhưng sau khi suy nghĩ Lê Văn Vân lại luôn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.
Tuy nhiên, bởi vì không có ý định ở lại thành phố này quá lâu nên trong lúc cuống cuồng rời khỏi, anh mới không tra cứu vấn đề này tiếp.
Nói tóm lại, người tên Hodges này có gì đó không đúng lắm.
Ngoài ra đứa cháu trai này lúc trước đã từng đe doạ nói nếu Lê Văn Vân không đánh thắng anh ta thì ông ta sẽ không có phép Lê Văn Vân rời khỏi khu Tội Ác, vì thế bây giờ Lê Văn Vân có đe doạ ngược lại ông ta một chút cũng là chuyện bình thường.
Khoảng mười phút sau, Lê Văn Vân nhìn hai chiếc du thuyền thả neo rời cảng.
“Con mẹ nó, đứa cháu trai này có chút không bình thường.” Tần Quốc Thành vừa nhìn về chiếc du thuyền vừa nói.
“Anh đang nói Lý Kim Minh à?” Lê Văn Vân hỏi.
“Đúng vậy, tôi luôn cảm thấy anh ta có gì đó khá bất thường.” Tần Quốc Thành nói.
“Lý do?” Lê Văn Vân hỏi lại lần nữa.
“Trực giác thôi.” Tần Quốc Thành đáp.
Lê Văn Vân: "..."
“Đi thôi, lên xe trước!” Bọn họ đi theo một hướng khác, tiếp đó Tần Quốc Thành gọi điện thoại thông báo cho người bên phía chính phủ rằng bến cảng có thể hoạt động trở lại.
Sau đó cả nhóm lên xe nổ máy rời đi, trên đường đi, Lê Văn Vân hỏi: "Tại sao phía Người Gác Đêm rớt đài lại tạo ra hỗn loạn như vậy? Chuyện xoá bỏ Liên Hợp Quân... có hơi thái quá rồi, nếu để mỗi người tự chiến đấu thì khi chiến tranh nổ ra chẳng phải sẽ xong đời à? Còn tình hình ở phía bắc thì sao?"
"Cậu đừng lo." Tần Quốc Thành nói: "Chuyện lần này đã phản ánh đầy đủ một số vấn đề trong nội bộ của Liên Hợp Quân. Theonado đã đi tù, tôi đoán có lẽ ông ta sẽ bị kết án tử hình."
Đây là chuyện bình thường, ông cụ này đã trở thành đồng phạm của Demps. Trong mấy chục năm qua Demps đã làm hại không biết bao nhiêu thiên tài của Người Gác Đêm, mà những thiên tài này đều là hạt giống cấp cao, thậm chí có thể trong số đó sẽ xuất hiện một nhân vật siêu cấp.
Vai trò của mỗi một cá nhân siêu cấp trong mỗi trận chiến tranh sau này đều cực kỳ quan trọng.
Theonado bị kết án tử hình là hình phạt đơn giản nhất rồi, nếu người ra tay là Lê Văn Vân thì chắc chắn ông ta sẽ không được chết một cách nhẹ nhàng như vậy đâu.
“Mặc dù quân đội liên minh đã tan rã, nhưng những bộ phận khác của Người Gác Đêm đã thành lập một tổ chức mới từ những người gác đêm của các bộ phận khác nhau, gọi là Hiệp Hội Liên Minh Người Gác Đêm.” Tần Quốc Thành nói: “Dưới sự trao đổi giữa các bên, Đỗ Tắc Thành đã trở thành hội trưởng của Hiệp hội này do tất cả các bên đều thống nhất bầu chọn, đương nhiên ở giữa vẫn còn rất nhiều vấn đề và quy tắc chưa được đặt ra. Gần đây hai ông cụ Trác Nhất Minh và Vương Hồng cực kỳ bận rộn, dường như ngày nào cũng phải tiến hành họp qua điện thoại."
"Hơn nữa trong phe phái của Người Gác Đêm đã có rất nhiều người nộp đơn xin nghỉ hưu, bọn họ cảm thấy tín ngưỡng của mình đã bị hủy hoại, suýt chút nữa thì một anh hùng đã bị vùi dập, còn người trước đây từng là anh hùng lại phản bội bọn họ, tín ngưỡng một thời của bọn họ đã bị đả kích nên rất nhiều người đã chọn cách về hưu."
Tần Quốc Thành thở dài nói, ông ta vừa lái xe vừa nhìn Lê Văn Vân ngồi trên ghế lái nói:“ Hơn nữa ... rất nhiều người đang ở chỗ chúng ta."
“Bên Hoa hệ thế nào?” Lê Văn Vân nhướng mày nói: “Không đến nổi chứ?"
"Sao có thể chứ? Mụ nội nó, cậu đừng đánh giá thấp sức ảnh hưởng của mình, mấy năm qua cậu và tiểu đội 11762 của cậu đã gây được tiếng vang rất lớn, rất nhiều thế hệ mới bị các cậu ảnh hưởng, nếu so sánh với cái danh bất khả chiến bại của Trác Nhất Minh thì cũng không khác gì, chẳng qua chỉ thiếu một cái một cái danh hiệu mà thôi. Đã rất lâu ông ta không rút kiếm ra cho nên sức ảnh hưởng của ông ta trong thế hệ trẻ có thể còn không bằng cậu, từ khi cậu xảy ra chuyện, suýt chút nữa ông đây cũng rời khỏi đó rồi." Tần Quốc Thành nói một cách hùng hổ.
Lê Văn Vân bật cười, sờ sờ mũi: "Không đến mức vậy đâu."
"Còn Lữ Dương thì sao?”
“Thời gian trước anh ta nói anh ta phải đến khu Tội Ác để đột phá lên siêu cấp, lúc cậu bị đuổi thì anh ta đã chạy qua chỗ Europa, sau đó bị Demps đánh cho một trận, đến khi anh ta trở về lại nghe nói công lao của cậu bị đem đi lót đường, anh ta lập tức làm ầm ĩ muốn giải ngũ nhưng bị mấy ông cụ bà cụ đánh tiếp nên có lẽ bây giờ đang rất bi thảm." Tần Quốc Thành nói.
Nghe vậy, Lê Văn Vân chỉ cảm thấy không nói nên lời.
Thật ra giữa anh và Lữ Dương không có qua lại gì, Lữ Dương là thiên tài, chỉ trong một thời gian rất ngắn đã trở thành Người Gác Đêm Số Không.
Nhưng trong lúc Lữ Dương nổi lên thì Lê Văn Vân lại bị mất trí nhớ vì tai nạn trong nhiệm vụ ba năm trước, ba năm Lữ Dương bước lên đỉnh cao cũng là lúc Lê Văn Vân đang ở chịu cực chịu khổ chuyển gạch ở công trường để nuôi hai mẹ con Nguyễn Vũ Đồng.
Tần Quốc Thành nói: "Vậy... cậu nghĩ thế nào? Rốt cuộc có định trở về hay không? Hiện tại có trở về cũng là đường đường chính chính trở về, ông cụ muốn giao Người Gác Đêm cho cậu, hơn nữa bây giờ cậu đã chiếm được vị trí thứ ba trên Thiên bảng nên chắc chắn có đủ thực lực để đứng đầu Người Gác Đêm rồi."
“Tôi?” Lê Văn Vân lắc đầu nói: “Thôi đi, tôi muốn sống một cuộc sống thanh nhàn thêm một thời gian nữa."
"Cậu vẫn còn giận hả?" Tần Quốc Thành nhíu mày nói: "Không nhất thiết phải như vậy đâu người anh em. Lần đó ông cụ không cố gắng bảo vệ cậu cũng là vì ông cụ có nỗi khổ tâm riêng."
Lê Văn Vân nhìn ra ngoài cửa sổ không lên tiếng.
...
Trong lúc đám người Lê Văn Vân lái xe rời đi thì ở chỗ khác có một người đàn ông với đôi mắt vàng đang ngồi trong chiếc xe màu đen đậu ở cảng.
Bùi Nghênh Tùng đang ngồi trên ghế phó lái với vẻ mặt đầy hoảng sợ.
“Bọn họ đã đi, ông cũng có thể an toàn rời khỏi đây rồi.” Tiến sĩ T khẽ mỉm cười, nhìn từ trên xuống dưới khắp người Bùi Nghênh Tùng một lượt mới lắc đầu nói: “Có lẽ ông là người đứng đầu vô dụng và hèn nhát nhất trong lịch sử của Hồng Nguyệt."
Bùi Nghênh Tùng lúng túng không nói nên lời.
Đúng vậy, thậm chí ông ta còn chưa đạt tới siêu cấp, mà là nhờ vào một số thủ đoạn đặc biệt mới có thể chạm tới siêu cấp trong vòng nửa giờ.
“Ông có thể đi rồi.” Tiến sĩ T lặp lại lần nữa.
Bùi Nghênh Tùng ngơ ngác hỏi: "Tôi... phải đi đâu?"
“Đi đâu là chuyện của ông, nhớ giữ mạng mình cho tốt, tuy ông là ngời đứng đầu vô dụng và hèn nhát nhất nhưng không thể phủ nhận rằng ômh là thủ lĩnh phù hợp nhất với vị trí đứng đầu của Hồng Nguyệt.” Tiến sĩ T cười híp mắt nói: “Tôi đang chờ "bọn họ" đến đây."
Bùi Nghênh Tùng cười khổ một tiếng, nhưng chuyện tốt là nhờ có vậy nên ông ta vẫn còn sống.
Ông ta mở cửa xe vừa định bước xuống.
“Để vật trong tay ông lại đi." Tiến sĩ T lên tiếng.
Bùi Nghênh Tùng nhìn thoáng qua chiếc hộp trên tay, vội nói: "Chiếc hộp này vẫn chưa mở xong."
“Món đồ này cũng không có ích lợi gì với tôi, tôi có thể bẻ khoá thay cậu ta.” Tiến sĩ T khẽ mỉm cười.
Bùi Nghênh Tùng không thể làm gì khác hơn ngoài việc đặt đồ trong tay xuống, sau đó kiên định bước ra khỏi xe đi vào màn đêm.
Tiến sĩ T nghịch chiếc hộp trong tay, nhìn theo bóng lưng của Bùi Nghênh Tùng, vừa sờ cằm vừa nói: "Giữa đường chém giết lại xuất hiện một tên nhóc thiên tài, đúng là càng ngày càng mong đợi rồi."
Bình luận facebook