• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân - Nguyễn Vũ Đồng (3 Viewers)

  • Chương 505-510

"Vì mọi thứ tiếp tục hô hấp!"

Hai người đồng thanh nói, Phó Hâm muốn nâng thanh đao trong tay lên, nhưng đến sức lực nâng đao anh ta cũng không có, song vẫn kiên trì để mình và đội trưởng của mình ở cùng một chiến tuyến!

Hàn Khiếu liếc nhìn tấm thảm rơm sau lưng, sau đó ánh mắt hướng về phía trước, giọng điệu kiên định nói.

"Chiến! Không có đường lui!"

Anh ta hét to một tiếng, nháy mắt đã thi triển Tần Tử Cuồng Dũng, sau đó, anh ta nhìn thoáng qua Phó Hâm bên cạnh, tay cầm song đao, đối mặt với hai bóng tiêm quỷ đang tới đây, anh ta lao tới!

Phó Hâm không đủ sức để chiến đấu với đội trưởng của mình, nhưng anh ta vẫn vững vàng đứng đó, đứng trước thảm rơm, dù có chết cũng sẽ chết trước hai nhóc con dưới thảm rơm.

Đôi mắt anh ta hơi đỏ nhìn về phía trước, đôi môi run rẩy.

Đây là Người Gác Đêm, bọn họ canh giữ thế giới này, bọn họ hiển nhiên có cơ hội trốn chạy, nhưng khi phát hiện phía sau có người còn sống, bọn họ kiên quyết dừng lại, giơ đao trong tay lên.

Chỉ cần có một người bình thường còn sống, bọn họ sẽ không chút do dự đối mặt với những bóng tiêm quỷ này!

"Keng!"

"Keng!"

"Keng!"

Hàn Khiếu thi triển Tần Tử Cuồng Dũng, khiến thực lực của anh ta tiếp cận vô hạn cấp bậc đỉnh cấp. Nhưng... dù là đỉnh cấp, đối mặt với đám tiêm quỷ màu xanh lam này cũng chỉ có thể coi là ngang tài ngang sức, huống chi Hàn Khiếu đang lựa chọn đối mặt với hai con tiêm quỷ!

"Keng!"

"Keng!"

Hàn Khiếu thi triển Tần Tử Cuồng Dũng, khiến thực lực của anh ta tiếp cận vô hạn cấp bậc đỉnh cấp. Nhưng... dù là đỉnh cấp, đối mặt với đám tiêm quỷ màu xanh lam này cũng chỉ có thể coi là ngang tài ngang sức, huống chi Hàn Khiếu đang lựa chọn đối mặt với hai con tiêm quỷ!

Anh ta làm sao có thể là đối thủ của bọn chúng? Sau cú va chạm chóng vánh, tiêm quỷ chém ngược lại Hàn Khiếu một kiếm, tàn nhẫn nện anh ta lên trên mặt đất.

"Ầm!"

Hàn Khiếu há mồm phun ra một ngụm máu, cảm giác xương cốt cả người đều sắp rã rời, thân thể trọng thương. Nhưng khi nhìn về phía sau, anh ta đột nhiên lật người đứng lên, cầm song đao, quát lên với hai con tiêm quỷ: "Con mẹ mày, chỉ có chút bản lĩnh thế thôi à? Có gan thì tới đây! Đánh tiếp!" Anh ta rít gào.

Ở phía sau, nước mắt của Phó Hâm chảy xuống, cả người anh ta run lên. Anh ta biết đội trưởng của mình đang thu hút sự chú ý của hai con tiêm quỷ màu lam này. Bằng cách này, mới có thể cho mình thêm vài giây để sống.

"Anh..."

Hai bóng tiêm quỷ màu xanh lam chậm rãi xoay người nhìn về phía Hàn Khiếu, trong tích tắc liền hóa thành một luồng ánh sáng màu lam lao thẳng tới Hàn Khiếu.

“Ông đây chết cũng phải chém mày một đao, Thập Tự Trảm!” Anh ta rống lên, dùng hết sức lực đang có, lại chém về phía con quỷ xanh.

Anh ta biết cái kết tiếp theo của mình, nhưng... anh ta vẫn không quay đầu lại.

Đây chính là Người Gác Đêm!

"Keng!"

Lại là một cú va chạm kịch liệt khác. Một đao này của Hàn Khiếu không cắt vào cơ thể của con tiêm quỷ màu lam, cả người anh ta bay ngược trở lại một lần nữa rồi đập xuống đất, máu trào ra từ miệng, nhuộm đỏ cả khuôn mặt của anh ta.

Lần này, anh ta rốt cuộc không đứng dậy nổi nữa.

Anh ta nghiêng đầu, nhìn Phó Hâm bên cạnh, khóe miệng khẽ cười.

Ít nhất, trước khi chết, anh ta đã liều mạng rồi!

Ít nhất, anh ta đã chết phía trước đội viên của mình!

"Để mọi thứ tiếp tục hô hấp!"

Sau lưng anh ta, Phó Hâm đã dùng hết sức lực toàn thân. Anh ta giơ thanh đao lên và rống to, mặc dù anh ta không còn có thể nhấc lên một chút sức lực thực sự nào nữa.

Anh ta chỉ muốn thu hút sự chú ý của tiêm quỷ.

Nhưng vào lúc này, hai bóng tiêm quỷ màu xanh lam lần lượt lao về phía hai người.

Trên tay chúng cầm một vũ khí màu xanh lam, chất liệu của vũ khí này là nguyên liệu cốt lõi để chế tạo vũ khí của Người Gác Đêm.

Hai vũ khí giống như ngọn giáo lần lượt đâm vào hai người họ.

"Các anh em! Anh đến gặp các chú đây." Khóe miệng Hàn Khiếu nở một nụ cười tươi tắn. Đối với anh ta, giờ phút này thậm chí còn là một sự giải thoát.

Hàng chục người anh em của anh ta đã chết trong trận chiến, anh ta không muốn sống tạm bợ nữa.

"Xi!"

"Ầm!"

Đúng lúc này, hai âm thanh đột nhiên vang lên. Khoảnh khắc tiếp theo, chỉ nhìn thấy một thanh đoản đao chừng tám mươi phân đang xoay tới, thanh đoản đao bổ thẳng vào gáy quỷ xanh, ánh đao lóe lên, cơ thể quỷ xanh lập tức phân ly, thân hình to lớn ngã xuống đất.

Bên kia, con tiêm quỷ màu lam đang lao về phía Phó Hâm thì đột nhiên bị thủng một lỗ trên cổ, dưới tình huống tiêm quỷ không tự bạo đã ngã rầm xuống trước mặt anh ta.

Hai con tiêm quỷ, đã chết!

"Keng!"

Ngay lúc này, thanh đoản đao rơi xuống đất cắm vào mặt đất đã bị nhuộm đỏ.

Hàn Khiếu nhìn chuôi đao Phá Không, trong lòng nói thầm: "Phá Không! Là Phá Không, số 0 đến rồi, số 0 đã trở lại!".

Cách đó không xa, hai bóng người nhanh chóng đến gần, chính là Lê Văn Vân và Lý Thu.

Hàn Khiếu ngửa cổ, anh ta nhìn Lê Văn Vân và Lý Thu đang tới gần, sau đó ngửa đầu ngất đi, hơi thở không ngừng suy yếu.

Có rất ít Người Gác Đêm đã thi triển Tần Tử Cuồng Dũng mà có thể sống sót.

Lê Văn Vân và Lý Thu đi một mạch về phía bắc, đến gần nơi này, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, họ không chút do dự mà lập tức ra tay.

Bên cạnh, cả người Phó Hâm dường như không thể chống đỡ được nữa mà xụi lơ trên mặt đất.

Mùi máu tanh nồng nặc và ngôi làng đổ nát khiến trái tim của Lê Văn Vân rất tức giận. Anh nhanh chóng đến chỗ Hàn Khiếu, vỗ một chưởng vào người Hàn Khiếu, chân khí bắt đầu tràn vào trong cơ thể Hàn Khiếu.

Lý Thu thì nhanh chóng đi về hướng Phó Hâm, lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng gửi vị trí, đồng thời hô to: "Khẩn cấp yêu cầu hỗ trợ, thôn này bị tiêm quỷ tấn công rồi, có hai Người Gác Đêm đã mở Tần Tử Cuồng Dũng."

Chân khí của Lê Văn Vân được truyền vào cơ thể của Hàn Khiếu một hồi lâu, tình trạng của Hàn Khiếu mới từ từ ổn định lại được.

“Phù!” Lê Văn Vân thở dài nhẹ nhõm một hơi. Lúc này, Lý Thu tới gần nói: “Lão đại, tiểu đội này… gần như bị tiêu diệt, chỉ còn lại hai người bọn họ.”

Thần sắc Lê Văn Vân sững sờ, rồi cắn chặt răng hàm.

Sau đó anh hoàn toàn im lặng.

Một tiểu đội bình thường gồm gần bốn mươi người, hy sinh như vậy là quá bi thảm.

“Ở đây có bao nhiêu quỷ xanh?” Lê Văn Vân thở ra, hỏi.

"Chúng ta đã giải được hai ở đây. Vừa rồi bọn Thi Kỳ nói rằng họ đã tìm thấy một con, cộng thêm những người khác chắc còn lại khoảng tám con. Tin tức về quỷ đỏ vẫn chưa có. Quỷ đỏ này có vẻ có gì đó không thích hợp!” Lý Thu nói.

Lê Văn Vân thở dài nói: "Hiểu rồi, trước tiên chúng ta trị liệu cho bọn họ một chút đi, người của đội ngũ y tế có qua đây không?"

"Bác sĩ Phạm và Thi Kỳ ở cách chúng ta không xa lắm, bọn họ đang tới gần. Đội y tế của Người Gác Đêm cũng đã đến khu 46 rồi, nhưng bọn họ đang lái xe, tốc độ cũng không nhanh, cần một lúc nữa mới tới được chỗ chúng ta!” Lý Thu nói.

Lê Văn Vân nghe thấy mùi máu tanh nồng nặc trong không khí, sắc mặt không được dễ nhìn cho lắm. Anh nói: "Trước tiên hãy đưa người rời khỏi đây trước, đổi chỗ khác, chúng ta sửa sang lại, chờ người của đội y tế tới."

Anh đã đi trên đường mấy tiếng đồng hồ rồi, tiêu hao chân khí cũng khá lớn.

“Được rồi!” Lý Thu gật đầu nói: “Tôi đỡ cậu ta!"

Phó Hâm yếu ớt nói: "Rơm... dưới rơm... có trẻ con!"

Lê Văn Vân sửng sốt một chút, rồi nhìn đến tấm chiếu rơm bên cạnh, nhanh chóng cúi người nhấc tấm chiếu rơm lên.

"Đừng giết chúng tôi, đừng giết chúng tôi..."

Ngay khi tấm chiếu rơm được vén lên, giọng nói của một đứa trẻ đột nhiên vang lên.

Lê Văn Vân nhìn cậu, trên tay cậu đầy máu, nhưng trong tay cậu đang ôm một cô bé, đôi mắt của cô bé lấp lánh, nhưng đôi mắt đó lại đầy vẻ sợ hãi.

“Má nó!” Bên cạnh, Lý Thu không đành lòng nhìn cảnh này, không khỏi đập mạnh tay xuống đất.

Hốc mắt Lê Văn Vân cũng hơi đỏ lên, sau đó... anh nhìn về phía hai đứa nhỏ, nhẹ giọng nói: "Chú không phải người xấu, chú tới đây cứu các con."

Nói rồi anh đưa tay ra.

Thiếp Mộc Nhĩ vẫn còn quá hoảng sợ, cậu ôm chầm lấy em gái và cứ cuộn tròn lại, có vẻ như không tin những gì mấy người Lê Văn Vân nói.

Tất cả những gì đã trải qua trong ngày này sẽ mãi mãi để lại một bóng ma không thể xóa nhòa trong lòng của hai đứa trẻ.

Giống như khi Lê Văn Vân đưa Lý Tiểu U ra khỏi đống đổ nát vậy.
“Hai chú đó mới là người tốt!” Thiếp Mộc Nhĩ nhìn Lê Văn Vân, nước mắt chảy dài mà nói: “Vừa rồi các chú ấy phát hiện con, sau đó các chú ấy đã đứng trước mặt chúng con đánh quái vật."

"Chú thật sự không phải người xấu. Chú tới đây để giết lũ quái vật phá hủy nơi ở của con. Xin lỗi, chú đến muộn." Lê Văn Vân đỏ hoe mắt nói.

Họ là Người Gác Đêm, người bình thường phải chịu những tổn thương thê thảm như vậy, thì tự nhiên họ sẽ nghĩ rằng đó là lỗi của chính mình.

“Anh ơi, em… đói rồi!” Cô bé lại nhỏ giọng nói.

"Mau đi thôi, chú đưa các con đến nơi an toàn. Chỗ chú có thức ăn, chú sẽ bảo vệ con." Lê Văn Vân cố gắng hết sức để nhẹ giọng nói.

Thiếp Mộc Nhĩ nhìn Lê Văn Vân, có vẻ tin lời Lê Văn Vân, sau đó đưa tay ra nắm lấy tay anh. Lúc này cậu bé như cảm thấy an toàn, thần kinh căng thẳng nháy mắt cũng được giải tỏa, mọi cảm xúc bi thương thống khổ hoàn toàn dâng trào, cậu bắt đầu khóc.

"Chú... bố... bố mẹ, chết rồi, vì bảo vệ chúng con, họ đã chết trên người chúng con. Thi thể của họ... thi thể của họ cũng... Tại sao các chú không đến sớm hơn..." Đến nỗi chuyện cậu cũng không thể nói rõ, chỉ không ngừng khóc nức nở, không ngừng lớn tiếng khóc.

“Mẹ nó!” Lý Thu lau khóe mắt mình, sau đó xoay người, bế cô bé từ trong hầm lên, che mắt cô bé lại. Anh ta không muốn một cô bé như vậy nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu trước mặt, khắp mọi nơi đều có máu tươi.

Lê Văn Vân nhìn Thiếp Mộc Nhĩ đang gào khóc mà tim anh đau nhói.

Cậu cũng là một đứa trẻ, nỗi sợ hãi lớn hơn mọi cảm xúc, nhưng dù vậy, cậu vẫn bảo vệ em gái mình trong vòng tay.

Cậu bé... cũng là một anh hùng!

Lê Văn Vân trực tiếp ôm cậu vào lòng, lẩm bẩm: "Thực sự xin lỗi, là chú đến muộn, mọi thứ... đều sẽ trở nên tốt hơn, chú dẫn các con đi trước nhé?"

Thiếp Mộc Nhĩ hoàn toàn không kiềm chế được cảm xúc, cậu khóc to đến khản cả cổ.

"Bố mẹ... Bố mẹ..."

Trong miệng cậu chỉ hét lên hai chữ này.

Lê Văn Vân ôm cậu, muốn cho cậu cảm giác an toàn. Cậu bé khóc rống lên, giọng nói cũng dần dần nhỏ xuống, sau đó tựa vào trên vai Lê Văn Vân, như đang ngủ say.

Cậu mệt, thật sự rất mệt!

Về thể chất và tinh thần, đều cực kỳ mệt mỏi.

Thấy cậu ngủ say, Lê Văn Vân thở phào nhẹ nhõm, một tay ôm Thiếp Mộc Nhĩ, nhìn về phía Phó Hâm rồi hỏi: "Vịn vào tôi có thể đi bộ không?"

“Có!” Phó Hâm gật đầu.

Lê Văn Vân lại bế cô bé lên, nói: "Cậu cõng anh ta đi!"

Lý Thu gật đầu, rồi cả hai đưa hai đứa trẻ và hai người bị thương bước ra khỏi đống đổ nát.

Đi được khoảng mười phút, bọn họ phát hiện dưới chân núi có một cái động, bên trong vẫn còn khô ráo, Lê Văn Vân bỏ người vào, sau đó lấy trong ba lô ra một ít đồ ăn cho cô bé.

Cô bé dường như không hiểu gì cả, hoàn toàn không biết mọi chuyện bây giờ rốt cuộc có ý nghĩa gì, nỗi sợ hãi của cô bé dường như đang dần biến mất. Cơn đói đã chiếm cứ hết thảy của cô bé, cô bé cứ thế ôm đồ ăn và bắt đầu ăn.

Lê Văn Vân thở phào nhẹ nhõm nói: "Phiền cậu trông mấy đứa bé, chúng tôi đi kiếm chút củi đốt lửa!"

Phó Hâm gật đầu và nói: "Được!"

Anh ta nhìn Lê Văn Vân mà có chút co quắp, cả người cũng hơi căng thẳng.

Sau tất cả, Lê Văn Vân tuyệt đối là một huyền thoại đối với Người Gác Đêm.

Chẳng mấy chốc, một đám lửa bốc lên trong sơn động. Lê Văn Vân nhìn về phía Lý Thu rồi nói: "Thu Thu, cậu canh chừng bọn họ đi, tôi đến thôn vừa rồi xem còn có người nào may mắn sống sót không."

"Đừng, vẫn nên để tôi đi cho. Nếu có chuyện gì xảy ra ở đây, một mình tôi không bảo vệ được bọn họ. Dù sao cũng không xa lắm, nếu bên chỗ tôi có quỷ xanh, chỉ cần không bị nó tiếp cận thì tôi vẫn có thể giết trong giây lát.” Lý Thu nói.

Lê Văn Vân ngẫm nghĩ một chút, gật đầu nói: "Được!"

Khi Lý Thu đi rồi, Lê Văn Vân ngồi xuống lại trong động. Phó Hâm nắm tay của Hàn Khiếu đang nằm trên mặt đất, nước mắt chảy tí tách.

Đúng rồi, tất cả các thành viên của một tiểu đội đều chết trong trận chiến, Lê Văn Vân có thể cảm nhận được nỗi buồn này.

Bên cạnh, cậu bé đang ngủ, Tháp Na đang ăn miếng bánh mì mà Lê Văn Vân đưa cho từng miếng nhỏ.

“Hãy kể cho tôi nghe về trận chiến của các cậu đi!” Lê Văn Vân nhìn Phó Hâm, chủ động bắt chuyện, cố gắng chuyển dời nỗi buồn này.

Phó Hâm ngẩng đầu lên, anh ta nhìn Lê Văn Vân, sau đó thở hắt một hơi: "Đêm qua, tiêm quỷ giáng xuống một vùng rộng lớn, bởi vì số lượng có quá nhiều, chúng tôi đã tập hợp để chuẩn bị tiếp viện bất cứ lúc nào. Nhưng chúng tôi không ngờ rằng, không ít tiêm quỷ đã rơi xuống cạnh chúng tôi, đội trưởng lập tức dẫn chúng tôi đi giết chúng!"

"Không lâu sau khi chúng tôi bước vào, chúng tôi gặp phải ba con tiêm quỷ đang tấn công một bộ tộc. Chúng tôi... lao lên và dẫn ba con tiêm quỷ ra ngoài." Phó Hâm nói: "Nhưng tiểu đội của chúng tôi không phải là tiểu đội mũi nhọn, dù có là tiểu đội mũi nhọn thì khi đối mặt với ba tiêm quỷ màu xanh lam cũng rất quá sức, huống chi là chúng tôi chứ!"

Anh ta vừa nói, nước mắt lại chảy dài: "Sau đó anh em chúng tôi bắt đầu mở Tần Tử Cuồng Dũng và muốn chiến đấu đến chết. Nhưng chúng tôi vẫn không phải là đối thủ của chúng. Tôi nhìn anh em của mình lần lượt ngã xuống vũng máu, hết người này đến người khác đều chết đi."

"Sau đó, đội trưởng ra lệnh rút lui. Chúng tôi dẫn những con tiêm quỷ này về phía Bắc. Hai trong số chúng đuổi theo chúng tôi, một con còn lại tiếp tục đi về phía khu 46." Phó Hâm nói: "Sau đó, chúng tôi chạy trốn suốt chặng đường, cuối cùng chỉ còn lại có hai người chúng tôi, tiếp đó chuẩn bị đi thì gặp hai đứa nhỏ này. Chúng tôi chỉ có thể ở lại tiếp tục đối mặt với hai con tiêm quỷ kia!"

Lê Văn Vân thở một hơi, rồi mới hỏi: "Cậu sợ chết không?"

“Sợ!” Phó Hâm gật đầu.

“Vậy tại sao cậu lại ở lại thay vì bỏ trốn?” Lê Văn Vân hỏi.

"Bởi vì hai đứa nhỏ ở đây, tôi sợ đứa nhỏ này sẽ bị tiêm quỷ phát hiện. Nếu như giữa tôi và bọn chúng phải chọn một bên chết đi, thì... người đó phải là tôi!" Phó Hâm nói đến đây, giọng điệu trở nên rất vang dội, nói: "Bởi vì tôi là Người Gác Đêm!"

Lê Văn Vân nhìn anh ta, bình tĩnh nói: "Nói hay lắm! Yên tâm đi, tôi sẽ giải quyết mọi chuyện, kể cả đám người bây giờ đang co đầu rụt cổ trên dãy núi Aspen. Sớm muộn gì tôi cũng sẽ khiến những con tiêm quỷ này không dám tới chỗ của chúng ta nữa."

“Tôi tin anh!” Phó Hâm nhìn Lê Văn Vân và gật đầu.

“Mẹ… mẹ… con muốn mẹ!” Lúc này, một tràng tiếng khóc vang lên.

Lê Văn Vân quay đầu lại và nhìn thấy Tháp Na đang cầm chiếc bánh mì, đột nhiên bật khóc.

Cô bé là một đứa trẻ, vừa rồi đói chỉ muốn ăn, ăn xong một chút liền nghĩ đến mẹ mình, tiếp theo bắt đầu bật khóc.

Lê Văn Vân thở dài trong lòng, vội vàng ôm cô bé mà nói: "Cô bé đừng khóc nữa, sau này chú dẫn con đi tìm mẹ được không?"

Anh đã cố gắng hết sức để an ủi, nhưng Lê Văn Vân rõ ràng là không giỏi chăm sóc trẻ con cho lắm, Tháp Na vẫn đang khóc rất to.

Thiếp Mộc Nhĩ cũng bị đánh thức bởi tiếng khóc của cô bé, cậu bé ngồi dậy, ôm đầu gối và bắt đầu nức nở.

Lúc này, Lý Thu đã quay trở lại nơi có hang động. Trở về cùng anh ta còn có Phạm Nhược Tuyết và Hoàng Thi Kỳ.

Bởi vì tìm kiếm cùng khu vực, khoảng cách giữa bọn họ cũng không quá xa, nửa tiếng đồng hồ cũng đủ để hai người tới nơi.

“Không tìm thấy người sống!” Lý Thu thở dài.

Lê Văn Vân ôm Tháp Na, nhìn Phạm Nhược Tuyết và Hoàng Thi Kỳ đầy bất lực.

Phạm Nhược Tuyết không lên tiếng, cô đi đến bên cạnh Hàn Khiếu. Sau khi kiểm tra một lát, cô đặt ba lô xuống, bình tĩnh nói: "Thu Thu, đến giúp đỡ. Các anh đưa đứa nhỏ ra ngoài đi, tôi phải trực tiếp phẫu thuật cho anh ta rồi."

Lê Văn Vân đang sững sờ thì Hoàng Thi Kỳ đã chủ động đến đón Tháp Na.

"Tút tút tút..."

Đúng lúc này, điện thoại của Lê Văn Vân rung lên. Anh nhanh chóng kết nối, giọng nói của Trần Tiêu vang lên: "Chỗ tôi có dấu vết hoạt động của quỷ đỏ!"
“Hả?” Thần sắc của Lê Văn Vân thay đổi: “Ở đâu?"

"Tôi sẽ gửi ngay vị trí của tôi cho cậu! Cậu đến xem thử, tôi cảm thấy có gì đó không thích hợp!" Trần Tiêu thở phào nhẹ nhõm nói.

Lê Văn Vân gật đầu, cúp điện thoại rồi nhìn về phía Hoàng Thi Kỳ.

“Chuyện bên này giao cho chúng tôi, một mình anh đến đó trước đi, tạm thời để Thu Thu gia nhập tiểu đội của chúng tôi là được.” Hoàng Thi Kỳ nói: “Một mình anh hoạt động cũng không có vấn đề gì lớn!”

Lê Văn Vân chậm rãi thở ra một hơi, nói: "Vậy được rồi, các cô tự mình chú ý một chút. Người ở đây nhất định phải giao cho đội ngũ y tế!"

Sau đó, anh bước đến gần cậu bé đang cắn răng khóc nức nở.

Cậu dường như đang cố gắng rất nhiều để ngăn mình khóc.

"Chăm sóc tốt cho em gái! Con là một người đàn ông." Lê Văn Vân nói với cậu.

“Dạ!” Thiếp Mộc Nhĩ nói: “Bố mẹ con nói đàn ông tuyệt đối không được khóc, con không khóc, con sẽ chăm sóc em gái thật tốt!”

Cậu bé rất hiểu chuyện.

Cậu ngẩng đầu lên nhìn Lê Văn Vân và nói: "Chú ơi, chú sẽ tiêu diệt hết lũ quái vật đó sao?"

“Tất nhiên!” Lê Văn Vân gật đầu nói: “Chú hứa với con là sẽ tiêu diệt hết bọn chúng!"

Nói xong, anh vác song đao và balo trên lưng chạy ra khỏi sơn động.

Bên cạnh, Phó Hâm nhìn Lê Văn Vân, nhìn đám người Lý Thu, không hiểu sao trong lòng anh ta cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

"Đây là tiểu đội 11762 sao? Mọi người đều rất đáng tin cậy và hùng mạnh. Có họ ở đây, cơn bão này nhất định có thể bình lặng!" Phó Hâm không khỏi lẩm bẩm trong lòng.

Trong thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi này, Lê Văn Vân đã hồi phục rất nhiều chân khí. Anh vội vã đi về phía mục đích của mình.



Lúc này ở trong nước, trên một con đường núi, có vài chiếc xe buýt đang chạy trên con đường đất trên núi.

Trên xe có rất nhiều người trẻ tuổi. Nếu như là lúc bình thường thì những người này ai cũng là con cưng của trời. Hầu hết những người này đều là con cái của những doanh nhân giàu có hàng đầu trong nước. Rất nhiều người đã từng tương tác với nhau trên Internet, cũng có không ít người có một số thù oán riêng tư.

Nhưng vào lúc này, trên gương mặt của nhóm người này đều lộ ra vẻ sợ hãi và lo lắng, điện thoại di động của họ đã bị tịch thu khi họ lên xe.

Trên hai chiếc xe buýt này, Hoàng Gia Gia và Hoàng Hân đều đang ở đây. Lúc này họ đang ngồi ở hàng ghế cuối cùng. Trong hàng ghế này có rất nhiều người, tứ thiếu Yên Kinh và cả người nhà của bọn họ. Đương nhiên, Vương Giai Kỳ cũng có trong số này.

Lúc này, sắc mặt của mọi người đầy rối rắm.

Họ hoàn toàn không biết điểm đến của chuyến đi này là gì, nhưng xét từ giọng điệu của Hoàng Tông Thực trước đó, họ đều nhận định rằng họ có thể thực sự lưu lạc đến bầu trời sao.

Đối với họ, đả kích này thực sự quá lớn.

Mẹ nó, đây không phải là chuyện đi đến quốc gia khác, mà là trực tiếp rời khỏi trái đất này.

“Gia Gia, tôi… hơi sợ hãi!” Quách Vĩ Thịnh nuốt nước bọt nói: “Hiện tại toàn bộ đầu óc của tôi đều trống rỗng."

Bọn họ ngồi máy bay rồi lại ngồi xe, hoàn toàn không biết về điểm đến của mình, chứ chưa nói đến việc họ sẽ phải đối mặt với điều gì tiếp theo.

Điều chưa biết luôn là điều đáng sợ nhất.

“Đàn ông đàn ang như anh mà sợ cái con gà gì chứ, Giai Kỳ còn chưa nói cô ấy sợ đâu!” Hoàng Gia Gia nói xong, quay đầu về phía Vương Giai Kỳ nói: “Cái đó, Giai Kỳ, bình thường anh trai tôi luôn đối tốt với cậu. Đến nơi vô định này, cậu phải chăm sóc cho tôi nhé."

Bên cạnh, Vương Hàn Lâm vội nói: "Đây là em gái ruột của tôi, chăm sóc cái rắm cậu ấy. Em gái, anh trai của em chưa bao giờ bắt nạt em, có cái gì tốt cũng cho em, em xem xem..."

Mấy người khác cũng như chó liếm mà bắt đầu liếm Vương Giai Kỳ.

Không còn cách nào khác, lần này bọn họ không biết chính xác sẽ đi đâu. Còn Vương Giai Kỳ... là võ giả duy nhất trong nhóm của họ, vả lại còn đạt đến trình độ cao cấp. Theo lời của Hoàng Gia Gia, toàn bộ người trong chiếc xe này cũng không đủ cho một mình Vương Giai Kỳ đánh.

Vương Giai Kỳ không nói nên lời, cô ấy cau mày nói: "Đừng nghĩ nhiều."

Họ đã lên máy bay, bắt xe buýt, bây giờ hoàn toàn đã đến một nơi khác.

Xe đi về phía trước một hồi, phía trước đột nhiên sáng sủa hơn, trước mặt họ là các tòa cao ốc.

“Đây… đây là nơi nào?” Họ kinh ngạc hỏi.

“Xuống xe đi!” Lúc này, tài xế nói.

Sau khi mọi người xuống xe, họ phát hiện không chỉ có con của những người giàu có ở Yên Kinh, mà còn có rất nhiều cậu ấm cô chiêu từ những nơi khác.

Họ nhìn thấy một số người mặc quần áo kỳ lạ từ xa chạy tới, quần áo màu trắng và hơi phồng, trông hơi giống bộ quần áo của các nhà nghiên cứu trong phim truyền hình.

Đứng đầu là một cô gái có vẻ ngoài không quá lớn tuổi, trông như mới ngoài hai mươi. Khuôn mặt tròn, nụ cười nở trên mặt, trông rất tỏa nắng, tuy có khuôn mặt tròn nhưng nhìn rất đẹp.

“Mẹ kiếp, ở đây mà cũng có mỹ nữ sao?” Hoàng Gia Gia không nhịn được mà nói.

Cô gái đó dẫn người đến chỗ họ, sau đó xua tay nói: "Mọi người vào đăng ký đi!"

Sau khi nói xong, cô ta dường như nghĩ ra điều gì đó và hỏi: "Đúng rồi, có ai trong số các bạn có quen một người tên là Lê Văn Vân không?"

Đám người Hoàng Gia Gia sửng sốt một chút, lúc này Vương Giai Kỳ mới gật đầu nói: "Tôi... Tôi biết Lê Văn Vân."

“Cô?” Vẻ mặt của cô gái mặt tròn khẽ chuyển biến, đi tới chỗ Vương Giai Kỳ, vươn một tay nói: “Xin chào, tôi tên là Lý Vũ Thấm, tôi là vợ chưa cưới của Lê Văn Vân!”1



Lúc này, tại phía Bắc, khu 46, Lê Văn Vân nhanh chóng tới một vị trí, nơi này hoang vu, trên mặt đất cố một cái hố sâu lớn cháy đen.

Trên rìa hố sâu, ba người Lê Văn Vân đang đứng ở đây, trên mặt ba người đều mang theo vẻ khiếp sợ.

“Khi các anh đến đã như thế này rồi sao?” Lê Văn Vân hỏi.

Trần Tiêu gật đầu nói: "Quả thật là như thế, cho dù tôi muốn động thủ cũng không có khả năng tạo ra hố lớn như vậy!"

"Nhiều dấu vết như thế này quả thực là thủ đoạn của tiêm quỷ. Nó dường như đã động tay với người ở nơi này." Lê Văn Vân chậm rãi thở ra một hơi: "Những người có thể chiến đấu với quỷ đỏ trên thế giới này, bây giờ e rằng chỉ có tôi, Hodges và Trác Nhất Minh mới có thể làm được. Đương nhiên, đó chỉ là những gì chúng ta biết. "

“Có thể là cao nhân nào khác không!” Cố Bạch bên cạnh nói.

Lê Văn Vân gật đầu nói: "Không thể loại trừ khả năng này!"

Lê Văn Vân chậm rãi thở dài nói: "Như vậy đi, các anh tiếp tục đi tìm quỷ xanh, bây giờ vẫn còn mười hai con quỷ xanh, trực thăng của Người Gác Đêm cũng đang tuần tra, hẳn là có thể sớm tìm được bọn họ. Chỉ là giải quyết quỷ đỏ này có thể sẽ có một số phiền phức."

“Được rồi!” Hai người Cố Bạch gật đầu rời đi.

Còn Lê Văn Vân thì nhìn hố sâu bên dưới, sờ cằm nói: "Là ai ra tay chứ?"

Ở khu 46 của biên giới phía Bắc, phía trước là một cái hố sâu cực lớn, sau khi Lê Văn Vân nhìn nơi này một hồi, trong lòng cũng tìm tòi, đồng thời cũng tìm kiếm dọc theo các dấu vết chiến đấu về phía trước.

Vừa đi, anh vừa thỉnh thoảng chia sẻ vị trí của mình trong nhóm.

Bất tri bất giác đã là buổi trưa.

Trong hoàn cảnh hai mươi tiểu đội tinh nhuệ tiến vào thực địa và trực thăng tuần tra tìm kiếm, quỷ xanh đã bị quét sạch.

Chỉ là không có thông tin gì về con tiêm quỷ màu đỏ cả.

Lê Văn Vân đã tìm kiếm dọc theo các dấu vết trên suốt quãng đường đi. Anh không ngừng tiến gần đến dãy núi Aspen. Càng ngày càng đi sâu hơn, từ từ, anh đến một nơi mà tín hiệu không thể truyền đi, vị trí thời gian thực của anh đã bị gián đoạn.

Lúc này, Lê Văn Vân xuất hiện bên cạnh một hẻm núi, hai bên có núi tương đối cao, dấu vết trận chiến giữa hai bên đột ngột kết thúc ở đây, Lê Văn Vân khẽ nhíu mày.

Anh đeo song đao đứng phía trước, sau đó ngồi xổm xem xét xem mình đang ở chỗ nào. Ngay lúc này, anh chợt nhìn thấy một đám người chậm rãi xuất hiện ở phía trước hẻm núi.

“Hả?” Biểu cảm của Lê Văn Vân thay đổi. Trong đám người này, Anh nhìn thấy mấy bóng dáng vô cùng quen thuộc, Bùi Nghênh Tùng, bà Loan, Hồng Mai Quế.

Ngoài ra còn có mấy chục người. Lê Văn Vân liếc mắt nhìn, rõ ràng những người này đều có tiêu chuẩn trên cao cấp. Trong Hồng Nguyệt, đều là sát thủ đã có thẻ đỏ trở lên.

Vẻ mặt của Lê Văn Vân hơi thay đổi.

"Ka ka ka…"

Cùng lúc đó, trong tai anh vang lên một tiếng giòn tan. Anh ngẩng đầu liền nhìn thấy phía trên ngọn núi hai bên hẻm núi xuất hiện một con tiêm quỷ màu đỏ, ánh sáng màu đỏ trên người nó toát ra khí tức mạnh mẽ.

Trên đỉnh núi bên phải, một ông lão đang đứng chắp tay sau lưng, mỉm cười nhìn về phía hẻm núi.

“Quả nhiên có mai phục ư?” Lê Văn Vân thở ra một hơi.

Đúng vậy, từ khi nhìn thấy cái hố lớn cho đến việc Lê Văn Vân truy đuổi con quỷ đỏ, Lê Văn Vân đã lờ mờ cảm thấy có điều gì đó không thích hợp.

Trên đời này có rất ít người có thể va chạm với tiêm quỷ màu đỏ. Anh và Trác Nhất Minh chính là một trong số đó, nếu dốc toàn lực thì có thể đánh nhau một trận.

Người còn lại là Hodges, nhưng Hodges hiện đang ở khu Tội Ác và Minh Sùng cũng bị mắc kẹt ở khu Tội Ác. Có quá ít người thực sự có thể chiến đấu với tiêm quỷ màu đỏ.

Lê Văn Vân nghĩ đến một khả năng, đó là bảy người sáng lập Hồng Nguyệt.

Bảy người đó rõ ràng là có thực lực rất mạnh, Hodges đứng thứ hai trong Thiên bảng, bà Loan cũng thuộc dạng siêu cấp!

Bà Loan không biết những người khác còn sống hay không, nhưng Lê Văn Vân đoán rằng dù sao cũng có một số người còn sống. Anh hoài nghi đây là kế sách do quỷ đỏ và một người nào đó thiết kế. Vừa đánh, vừa dẫn dắt Người Gác Đêm đến nơi này, sau đó mai phục giết chết.

Vì vậy, Lê Văn Vân luôn chia sẻ vị trí của mình, đó là nếu anh thực sự gặp phải mai phục, người khác cũng tiện giúp đỡ.

Mà bây giờ nhìn lại, điều mà Lê Văn Vân nghĩ hoàn toàn không sai.

Anh quay đầu lại thì phát hiện phía sau có một đoàn người đông đảo, có lẽ là hàng trăm người. Dẫn đầu là Ảnh Tử suýt bị Lê Văn Vân đá chết. Nhưng lúc này dường như anh ta đã khôi phục rồi, điều khiến cho Lê Văn Vân kinh ngạc là anh ta không chỉ có khôi phục, hơn nữa tựa hồ đã đạt tới trình độ siêu cấp.

Như trước đó, anh ta mặc quần áo đen, đeo kính râm và đeo khẩu trang đen, khiến người ta không thể nhìn thấy dung mạo của anh ta.

“Lê Văn Vân!” Bùi Nghênh Tùng chậm rãi tiến lên nói: “Xuất động với quy mô như vậy, khiến cho Chủ của chúng tôi đích thân tính kế, dẫn cậu tới đây, có thể coi như là xứng với cậu rồi.”

Lê Văn Vân nhìn về phía ông ta, phát hiện ngón tay của Hồng Mai Quế nhẹ nhàng vẫy vẫy, đồng thời miệng cũng hơi mở ra, từ khẩu hình như là bảo Lê Văn Vân đi!

Đi ư... giờ đã quá muộn rồi.

Hồng Nguyệt hầu như đã dốc toàn bộ lực lượng. Cao cấp gần hai trăm người, đỉnh cấp chỉ sợ cũng có ba mươi, bốn mươi người. Đỉnh cấp là sát thủ kim bài bên trong Hồng Nguyệt. Ngoài ra, Bùi Nghênh Tùng, bà Loan, còn có Ảnh Tử, cũng có thể gọi là siêu cấp. Ở hai bên còn có một ông già và quỷ đỏ!

Hai người này, chỉ sợ cũng có trình độ của Demps! Ở đây, gần như là tuyệt cảnh rồi.

Lê Văn Vân ngẩng đầu lên, nhìn về phía ông già đang chắp tay sau lưng, sau đó chậm rãi thở dài hỏi: "Ông là ai?"

“Tôi là ai không quan trọng, hôm nay cậu phải chết ở chỗ này, có biết tôi là ai hay không thì có quan hệ gì đâu?” Ngài Mặc thản nhiên nói: “Đương nhiên, tôi cũng có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cậu một chút. Tôi... là người cai trị thực sự của Hồng Nguyệt, và là một trong những người sáng lập ra Hồng Nguyệt. Cậu có thể gọi tôi là ngài Mặc!"

Trong lòng Lê Văn Vân khẽ nhúc nhích, nghĩ lại, người này chính là người mà bà Loan nói, người đã đưa Hồng Nguyệt đi đến dáng vẻ hiện tại.

“Thế trận không tệ.” Lê Văn Vân liếm môi nói: “Nhưng mà… ông đừng tưởng thật sự có thể làm gì tôi!"

"Tôi không phủ nhận thiên phú của cậu. Cậu chưa tới ba mươi tuổi đã có thể đạt tới trình độ như vậy, lại là một người hấp thụ xương rồng. Điều này thực sự khiến tôi có chút kinh ngạc." Ngài Mặc sờ mũi nói: "Tôi và Hồng Chủ cùng nhau thiết kế cạm bẫy này, vốn dĩ là dự định bẫy hai mươi mốt tiểu đội tinh nhuệ của các cậu. Kết quả vậy mà cậu lại kiêu căng đến một mình, thật sự là có chút đáng tiếc. Tuy nhiên... giải quyết cậu trước là đủ rồi."

Lê Văn Vân thờ ơ ngồi đó, khóe miệng hơi nhếch lên nói: "Thật sao? Tôi thực sự khá tò mò, quỷ đỏ mà ông nói trông người không ra người, quỷ không ra quỷ. Thậm chí một con quỷ xanh xuất hiện trước mặt các ông, các ông đều coi như cháu trai, trong lòng các ông rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?"

Bùi Nghênh Tùng cười một tiếng khi nghe lời Lê Văn Vân nói: "Lê Văn Vân, tôi biết kế hoạch của cậu là gì. Tôi biết cậu đang trì hoãn thời gian để chờ hỗ trợ. Nhưng vô dụng thôi, ba năm trước, đáng lẽ cậu đã phải chết, kết quả là cậu may mắn sống sót. Và lúc này đây, cậu không có cơ hội để trốn thoát nữa rồi."

Lê Văn Vân nhướng mắt nhìn về phía Bùi Nghênh Tùng, cười nhạo nói: "Vốn lần này đến đây, ngoại trừ dự định chém chết toàn bộ tiêm quỷ thì chính là muốn tìm được ông và giải quyết ông. Tôi còn đang suy nghĩ làm sao để tìm được ông, không ngờ ông lại chủ động dâng tới cửa, thật ra đã tiết kiệm cho tôi rất nhiều phiền phức!”

"Ông là kẻ thù cuối cùng. Cả Lâm Thiếu Hoa và Demps đều đã chết, cho ông sống tạm thêm vài ngày cũng là được lắm rồi." Lê Văn Vân nhẹ nhàng nói rồi từ từ rút ra hai thanh đao sau lưng, nói: "Đến đây đi!"

Anh cầm hai thanh đao, một dài một ngắn, đứng trên tuyết. Nhưng trong nháy mắt này, dưới quy mô bao vây và tiêu trừ như thế này, vậy mà không ai dám bước tới.

“Một đám rác rưởi!” Trên đỉnh núi bên cạnh, ngài Mặc cau mày, trong nháy mắt đã nhảy từ trên đỉnh xuống, đi thẳng đến trước mặt Lê Văn Vân.

Cùng lúc đó, quỷ đỏ bên kia phát ra âm thanh kỳ quái. Trong tay nó có một thanh trường kiếm hình cột, trường kiếm màu xanh lam, nó cũng nhảy xuống, hai kẻ đó đồng thời lao về phía Lê Văn Vân.
Thần sắc Lê Văn Vân nghiêm túc nặng nề, tình huống thực rất nghiêm trọng.

Anh không ngờ rằng Hồng Nguyệt lại giăng một cái bẫy như vậy để anh chui vào. Dù đã đề phòng nhưng anh vẫn mắc bẫy.

Ngay từ đầu anh đã cảm thấy chuyện này có sắp đặt, quỷ đỏ cùng những quỷ xanh lam kia cố ý đáp xuống bên này, sau đó đến giết đội tiên phong của Người Gác Đêm!

Chẳng qua vì phân tán nên khiến một mình Lê Văn Vân rơi vào nguy cơ như thế mà thôi.

Ở nơi này, hầu như có tất cả các cao thủ hiện có của Hồng Nguyệt!

Nhìn hai người vội vàng chạy tới, anh cũng không thay đổi nhiều lắm.

Số lượng đối thủ đông đảo, nhưng anh vẫn phải trì hoãn thời gian. Hơn nữa chiến đấu với trình độ của bọn họ, người khác muốn tham dự vào sẽ rất khó. Nói cách khác, anh chỉ cần ngăn cản những siêu cấp này trong thời gian nhất định thì tốt rồi.

Anh luôn chia sẻ vị trí của mình, những người khác nhất định sẽ đến trợ giúp khi phát hiện vị trí của anh biến mất. Chỉ là... khu 46 này thực sự quá lớn, chống đỡ được bao lâu thì không phải là điều Lê Văn Vân có thể biết được.

Lê Văn Vân ném trực tiếp đao Phá Không vào người ngài Mặc đang đến, đồng thời cả đao Vô Danh cũng chấn động.

"Để mọi thứ tiếp tục hô hấp!"

Như thường lệ, anh thấp giọng hét lên một tiếng. Ngay trong nháy mắt, chân khí toàn thân anh bắt đầu dâng trào, từ trong cơ thể Lê Văn Vân tỏa ra một đợt chân khí. Anh cầm đao Vô Danh trong tay đánh về phía quỷ đỏ bên cạnh.

"Keng!"

Quỷ đỏ tản ra như một tia sáng màu đỏ, trên cánh tay của nó, trụ kiếm màu xanh lam bổ về phía Lê Văn Vân. Đao Vô Danh trong tay Lê Văn Vân hất ra, hai bên va chạm vào nhau.

Tiêm quỷ màu đỏ, thứ bọn chúng sử dụng đều không phải là là chân khí, mà là một loại năng lượng, tương tự như năng nguyên, có phần giống với chân khí. Trên người bọn chúng ẩn chứa một ít năng nguyên mới, giúp ích rất nhiều cho việc tu luyện chân khí.

Mà sau khi những năng nguyên này đạt đến mức siêu cấp thì gần như không có tác dụng gì nữa.

Đúng lúc này, hai cỗ năng lượng va chạm nổ tung trong nháy mắt, quỷ đỏ kia trực tiếp bị một đao của Lê Văn Vân chém bay ra ngoài.

“Chỉ có thế thôi à?” Lê Văn Vân khinh thường.

“Sao thằng nhóc này lại mạnh như vậy!” Ngài Mặc nhìn thấy cảnh này, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi. Trong tay ông ta cầm một thanh trường kiếm màu lam, trông khác với trụ kiếm trong tay quỷ đỏ, nhưng nhìn từ chất liệu, chúng gần như giống hệt nhau.

Ông ta bổ đao Phá Không ra, gia nhập chiến trường của Lê Văn Vân.

Thấy hai người động thủ, Ảnh Tử lấy ra hai thanh chủy thủ rồi cũng lao lên.

Bên cạnh, bà Loan không làm gì cả. Bà ta chống gậy đứng đó, lông mày nhíu lại.

"Bà bà, bà không ra tay sao?" Lúc này, Bùi Nghênh Tùng nói: "Lê Văn Vân này rất mạnh, nhưng lấy một địch hai đã quá sức. Có Ảnh Tử cộng thêm bà, tôi nghĩ chẳng mấy chốc là có thể bắt được cậu ta."

“Bộ xương già của tôi không còn cử động được nữa rồi.” Bà ta nhẹ giọng nói: “Nhưng còn ông, ông không định uống thuốc sao?"

Khóe miệng Bùi Nghênh Tùng co giật nhẹ.

Ông ta nhút nhát, nếu Lê Văn Vân để mắt đến ông ta, ông ta có hơi lo lắng rằng mình sẽ không thể chống lại dù chỉ một đao của Lê Văn Vân, và ông ta cũng không định đi lên.

Về phần những người khác của Hồng Nguyệt, bọn họ chỉ có thể ở bên cạnh bắn tên trộm. Trong trận chiến cấp độ này, siêu cấp có lẽ còn có thể tiến vào chiến trường trực diện, nhưng dưới siêu cấp hoàn toàn không cách nào tới gần.

"Keng!"

"Keng!"

"Keng!"

Va chạm liên tục nổ ra, Lê Văn Vân đang bị đánh gọng kìm. Anh không liều chết, anh đang kéo dài thời gian. Anh phải đợi cho đến khi quân tiếp viện của anh đến.

Anh đang rất chật vật. Sự tiến bộ của anh trong giai đoạn này thực sự khá hạn chế, có lẽ mạnh hơn so với khi đối phó Demps một chút, nhưng cũng không mạnh hơn bao nhiêu. Dù là quỷ đỏ hay là ngài Mặc này đều có trình độ của Demps. Một chọi hai, đối với anh mà nói đã là khá quá sức, chưa nói tới bên cạnh anh còn có siêu cấp đánh lén.

Sau khi làn sóng đầu tiên va chạm với anh và chiếm được ưu thế, anh nhanh chóng bị áp chế.

Anh cố gắng hết sức để rút lui ra bên ngoài hẻm núi, nhưng cuộc tấn công tổng hợp của hàng chục người phía sau khiến anh không thể rút lui.



Xa xa, trong sơn động có một chiếc xe y tế đang đậu, Hàn Khiếu và Phó Hâm đều được khiêng lên xe, hai đứa nhỏ cũng đi theo sau.

Bên ngoài sơn động, tuyết rơi như lông ngỗng. Ở miền Bắc vào tháng mười đã rất lạnh rồi.

Phạm Nhược Tuyết và Hoàng Thi Kỳ đều đang quấn áo khoác, Hoàng Thi Kỳ cầm điện thoại di động trên tay lên. Cô ta đang nhìn điện thoại, sắc mặt đột nhiên thay đổi, nói: "Lê Văn Vân... Hình như là đã xảy ra chuyện."

“Hả?” Phạm Nhược Tuyết vội hỏi: “Chuyện gì vậy?"

"Cô nhìn điện thoại đi, vị trí của anh ta không hề di chuyển sau khi anh ta đến đây, hơn nữa không hề trả lời tin nhắn. Rất nhiều người đã đuổi theo đến nơi mà vị trí đã biến mất." Hoàng Thi Kỳ nói.

“Chúng ta cũng nhanh lên!” Phạm Nhược Tuyết thở dài, dặn dò vài câu với những người ở đây, rồi kéo Hoàng Thi Kỳ nhanh chóng đến chỗ Lê Văn Vân biến mất.



Lúc này, trong những dấu vết chiến đấu rộng lớn do quỷ đỏ và ngài Mặc giả vờ đánh nhau để lại, có bốn thanh niên đang tiến lên.

Đó là tiểu đội của Lữ Dương và đồng đội của anh ta.

Bốn người đồng đội này đều là cao thủ đỉnh cấp hiện tại của tiểu đội Lữ Dương, bọn họ đều đứng trong top ba mươi.

"Mụ nội nó, khi anh ta đỉnh cấp có thể chém chết quỷ đỏ, khi ông đây đỉnh cấp nhất định cũng có thể. Còn bảo tôi đừng tới giết quỷ đỏ, có cái rắm ấy!" Lữ Dương vừa đi vừa vuốt cái đầu đinh của mình, hùng hùng hổ hổ nói.

Lữ Dương rất kiêu ngạo, anh ta là một thiên tài siêu cấp, thậm chí tốc độ trở thành Người Gác Đêm số 0 còn ngắn hơn so với Lê Văn Vân.

Trong số Người Gác Đêm hệ Hoa, Lê Văn Vân là một huyền thoại. Khi Lữ Dương nổi lên, nhiều người đã so sánh Lữ Dương với Lê Văn Vân. Lữ Dương tuổi trẻ khí thịnh, anh ta không nghĩ mình kém hơn Lê Văn Vân. Những việc trước kia Lê Văn Vân làm, anh ta thường đi làm theo.

Lê Văn Vân đã từng giành được huân chương Tinh Diệu khi chém chết một con tiêm quỷ màu đỏ bằng thực lực đỉnh cấp của mình. Lữ Dương cảm thấy rằng mình nhất định cũng có thể sẽ làm được.

Dưới tình huống chỉ còn lại một vài con tiêm quỷ màu xanh, hơn nữa tất cả chúng đều sắp bị phát hiện, anh ta tập hợp một vài cao thủ đỉnh cấp từ tiểu đội của mình và tìm ra nơi quỷ đỏ chiến đấu mà đám người Cố Bạch nói trong nhóm, sau đó tìm kiếm lần theo dấu vết.

Anh ta muốn gặp quỷ đỏ này trước Lê Văn Vân, sau đó anh ta muốn chém chết con quỷ đỏ này.

"Lão đại, không phải người ta đã nói rồi sao? Con quỷ đỏ này tương đương với hạng ba trên Thiên bảng. Bây giờ anh còn không phải siêu cấp, tôi cảm thấy vẫn nên đưa thứ này cho Lê Văn Vân đi!" Bên cạnh anh ta, một người đàn ông cao lớn nói.

Anh ta bây giờ là Người Gác Đêm số 27, tên là Trương Thiên Thiên.

Lữ Dương trợn to hai mắt, nói: "Cậu đừng có làm tăng chí khí người khác! Không chừng khi ông đây chiến đấu với quỷ đỏ sẽ trực tiếp đột phá đấy."

“Lão đại, anh nhìn trong nhóm đi, tín hiệu do Lê Văn Vân chia sẻ đã biến mất.” Lúc này, một người khác nói: “Vả lại… đã biến mất hơn mười phút. Nơi biến mất cách chúng ta không xa lắm!"

“Phía trước… hình như là khu vực hẻm núi!” Trương Thiên Thiên cau mày nói: “Ở đây không có tín hiệu cũng là chuyện bình thường."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chiến Lang Ở Rể
  • Chiến Thần
Chiến Lang Ở Rể
  • Chiến Thần
Chiến Lang Ở Rể
  • Chiến Thần
Lang Tế Chiến Thần
Ma Lang Huyết Chiến
Lang Tế Chiến Thần Convert
  • Bát Nguyệt Sơ Bát

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom