Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 561: Đừng sợ, tôi đưa cô về nhà
Xe chạy chậm trong nội thành, đến khoảng 9 giờ tối, đường Tân Nam, một hai chiếc xe thượng vụ có rèm che chậm rãi tiến vào, tại đầu phố, Lê Văn Vân rẽ sang bên cạnh tìm kiếm một vị trí đỗ xe.
Sau khi dừng lại, Lê Văn Vân bắt đầu lần mò đến số 37.
Vài phút sau, Lê Văn Vân dừng lại trước cửa một xưởng sửa chữa xe ô tô.
Lúc này bên trong xưởng sửa chữa, đèn đuốc sáng trưng, có không ít người, Lê Văn Vân dừng ở cửa, anh không vội tiến vào mà đứng ở bên ngoài nhìn vào trong.
Người ở bên trong không giống là nhân viên sửa chữa, trên người rất nhiều người đều có ít hình xăm các loại, vừa nhìn là biết người xã hội đen!
Có điều Lê Văn Vân lại không nhìn thấy bóng dáng Lâm Nhã và Lâm Mậu Thời.
Anh sờ mũi, đi tới chỗ cửa.
"Hôm nay nơi này không sửa xe, cậu đi nhà khác đi!" Bên trong, một người đứng lên, phất tay với Lê Văn Vân.
"Hôm nay nơi này không sửa xe, cậu đi nhà khác đi!" Bên trong, một người đứng lên, phất tay với Lê Văn Vân.
Lê Văn Vân khẽ cười, không nói gì, cứ thế tiến vào.
Người nọ nhìn thấy Lê Văn Vân vẫn cứ tiến vào, anh ta trực tiếp quơ chiếc cờ lê bên cạnh nói: "Tao nói hôm nay nơi này không làm việc, mày nghe không hiểu sao?"
Nói xong, vài người bay thẳng đến vây quanh Lê Văn Vân.
"Không làm việc thì không làm việc, động tí là nổi nóng làm gì chứ." Lê Văn Vân bĩu môi nói.
"Tao không rảnh ở đây nói lời lời vô nghĩa với mày, nhanh cút đi." Anh ta không có kiên nhẫn giơ cờ lê trong tay mắng.
"Tôi cút thì ai đưa 500 vạn cho mấy người?" Lê Văn Vân nhìn anh ta mỉm cười hỏi.
Người nọ ngẩn ra, sau đó nhanh chóng lấy lại tinh thần, vừa định có hành động thì cảm nhận chỗ cổ mình như bị cái gì đó đập trúng, ngay sau đó, hai mắt anh ta tối sầm, trực tiếp hôn mê ngã trên mặt đất.
Đám người vây quanh thoắt cái thay đổi sắc mặt, chẳng mấy chốc bọn họ cũng cảm nhận được người trước mắt như tàn ảnh, đồng thời mọi người đều có cảm giác đầu mình bị đập, cuối cùng từng người ngã xuống nền đất.
"Quỷ à!"
Hành vi của Lê Văn Vân hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ, lúc này nhìn thấy từng người lần lượt ngã xuống, có người không nhịn được la lên.
Anh ta muốn hét chói tai, nhưng lại phát hiện Lê Văn Vân đã đứng ngay trước mặt, mỉm cười nhìn anh ta.
Ngay sau đó, trước mắt anh ta tối sầm, trực tiếp ngã xuống đất.
Hiện tại Lê Văn Vân quá có sức tàn phá đối với những người bình thường này.
Nơi này có mười mấy người, thậm chí không ai phát ra một âm thanh, cứ thế trực tiếp bị Lê Văn Vân hạ gục.
Lê Văn Vân thở dài một hơi mới nhìn vào bên trong nhà xưởng sửa chữa, bên trong này còn có một tòa nhà nhỏ, trên tầng hai, Lê Văn Vân cảm nhận được không ít người.
Anh sờ mũi, tiến lại gần tòa nhà kia.
Đa số mọi người đều đứng ở tầng hai, tầng một chỉ có hai người canh gác, Lê Văn Vân thản nhiên thoải mái giải quyết bọn họ, sau đó tiến vào tầng một.
Lúc này trên lầu truyền đến âm thanh, Lê Văn Vân dừng bước, tạm thời không tiến lên!
"Hừ, thằng ranh kia đối xử với mày không tệ, có thể vì mày mà bỏ ra năm trăm vạn!" Tiếng Lâm Mậu Thời truyền đến: "Mày yên tâm, tao lấy được tiền sẽ thả mày về, dù sao mày cũng là phiếu cơm dài hạn của tao mà. Sau này mỗi tháng 5 vạn, một đồng cũng không được thiếu, nếu không đủ, mày tự biết hậu quả đấy!"
"Lâm Mậu Thời, ông là tên súc sinh!" Lâm Nhã quát.
"Hừ!" Lâm Mậu Thời cười xùy: "Mày đúng là quan tâm Lê Văn Vân nhỉ, tao tùy tiện nói một tiếng Lê Văn Vân đã bị tao trói lại, mày liền chạy đến, nếu không phải bố mày đánh bạc thua tiền thì cũng sẽ không làm loại chuyện này, may mà Lê Văn Vân này có tiền, 500 vạn nói cho là cho."
Phía dưới, Lê Văn Vân nghe đến đây, sắc mặt trở nên khó coi.
Hiển nhiên, trong thời gian Lê Văn Vân rời đi, Lâm Mậu Thời này đã tìm đến chỗ Lâm Nhã sau khi chuyển nhà, hiện tại mỗi tháng đều uy hiếp Lâm Nhã đòi tiền!
Bây giờ, ông ta bài bạc nợ nần, cần 500 vạn, ông ta biết Lâm Nhã chắc chắn không lấy ra được con số nhiều như vậy cho nên nói dối là bắt cóc Lê Văn Vân để Lâm Nhã mắc câu, sau đó lại bắt cóc Lâm Nhã để vơ vét tài sản của anh.
"Kế hoạch cũng được lắm!" Lê Văn Vân nói.
"Lâm Mậu Thời, ông không phải con người." Lâm Nhã nói: "Vì sao ông lại sinh ra tôi chứ, vì sao!"
"Mày quản được bố mày à, bố mày sinh ra mày, mạng của mày đều là tao cho, mày kiếm được tiền rồi thì nên nuôi tao, đúng rồi, tiền mua nhà cho em trai mày, mày cũng phải bỏ ra." Lâm Mậu Thời nói.
"Tôi không có em trai!" Lâm Nhã nghiến răng nghiến lợi: "Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không cho ông một đồng nào nữa, trước kia tôi vẫn luôn nể tình ông là bố tôi nên không nói gì, lần này chờ tôi ra được bên ngoài, nhất định sẽ báo cảnh sát, tôi nhất định phải tống ông vào tù."
"Cắt!" Lâm Mậu Thời hoàn toàn không để trong lòng, ông ta cầm điện thoại, gọi một tới một số: "A lô! Người tới chưa? Sau khi lấy được tiền thì đánh cậu ta một trận, nếu cậu ta dám đánh trả thì cứ dùng Lâm Nhã để uy hiếp."
"Lâm Mậu Thời, ông dám tổn thương Lê Văn Vân, tôi và ông sẽ không. . ." Lâm Nhã nói được một nửa thì im bặt, có vẻ miệng đã bị người ta chặn lại.
Đồng thời, bên trong điện thoại của Lâm Mậu Thời cũng truyền đến một giọng nói: "Đến giờ cậu ta còn chưa tới!"
"Được, tôi biết rồi, tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu ta!" Lâm Mậu Thời nói xong, lại dùng máy biến âm bên cạnh, đổi một chiếc sim điện thoại khác gọi điện thoại cho Lê Văn Vân.
Rất nhanh, cuộc gọi đã được kết nối, nhưng Lê Văn Vân không nghe điện thoại!
Bên cạnh, Lâm Nhã nhìn thấy cuộc gọi không ai nghe, trong lòng có hơi thở phào một hơi, nếu tới thì cô sẽ không giúp được gì.
Cô ta không hy vọng Lê Văn Vân đến, cô ta không muốn nhìn thấy Lê Văn Vân bị thương, nhưng sâu trong lòng cô ta lại hi vọng Lê Văn Vân đến, hi vọng Lê Văn Vân có thể tới cứu cô ta, như vậy ít nhất chứng minh Lê Văn Vân có để ý đến cô ta.
"Tít tít tít tít. . ."
Đúng lúc này, một hồi tiếng chuông vang lên ở tầng một, người trong phòng đều đờ đẫn một phen.
Sau đó bọn họ phát hiện tiếng chuông này càng lúc càng gần, bên ngoài hành lang vang chậm rãi lên tiếng bước chân.
Lâm Mậu Thời nhướng mày, ông ta đi tới nơi cửa nhìn ra, lúc này, cửa phòng bị đẩy ta. Lê Văn Vân cầm di động đứng ở cửa, đồng thời giơ điện thoại trong tay lên, nở nụ cười rực rỡ với Lâm Mậu Thời.
Lâm Mậu Thời nhướng mày, ông ta đi tới nơi cửa nhìn ra, lúc này, cửa phòng bị đẩy ta. Lê Văn Vân cầm di động đứng ở cửa, đồng thời giơ điện thoại trong tay lên, nở nụ cười rực rỡ với Lâm Mậu Thời.
Nhìn thấy Lê Văn Vân xuất hiện, đầu óc Lâm Mậu Thời bùng nổ!
"Sao cậu có thể tìm tới nơi này?" Sắc mặt Lâm Mậu Thời thay đổi liên xoành xoạch, đồng thời ông ta quơ lấy một con dao bên cạnh, nhanh chóng chạy đến trước mặt Lâm Nhã nói: "Cậu không được cử động!"
Lê Văn Vân thấy một màn như vậy, anh nhìn về phía Lâm Nhã miệng còn bị nhét đồ, trong lòng cảm thấy thật bi ai.
"Có nói thế nào, cô ấy cũng là con gái ông, ông không nên cầm dao uy hiếp cô ấy." Lê Văn Vân cất giọng bình tĩnh.
"Đừng nói nhảm!" Lâm Mậu Thời còn nhớ thủ đoạn lần trước Lê Văn Vân đối phó mình, ông ta nhìn chằm chằm Lê Văn Vân nói: "Tiền đâu?"
Lê Văn Vân thở dài một hơi, sau đó mới nhìn Lâm Nhã, mỉm cười nói: "Đừng sợ, tôi tới đón cô về nhà!"
Sau khi dừng lại, Lê Văn Vân bắt đầu lần mò đến số 37.
Vài phút sau, Lê Văn Vân dừng lại trước cửa một xưởng sửa chữa xe ô tô.
Lúc này bên trong xưởng sửa chữa, đèn đuốc sáng trưng, có không ít người, Lê Văn Vân dừng ở cửa, anh không vội tiến vào mà đứng ở bên ngoài nhìn vào trong.
Người ở bên trong không giống là nhân viên sửa chữa, trên người rất nhiều người đều có ít hình xăm các loại, vừa nhìn là biết người xã hội đen!
Có điều Lê Văn Vân lại không nhìn thấy bóng dáng Lâm Nhã và Lâm Mậu Thời.
Anh sờ mũi, đi tới chỗ cửa.
"Hôm nay nơi này không sửa xe, cậu đi nhà khác đi!" Bên trong, một người đứng lên, phất tay với Lê Văn Vân.
"Hôm nay nơi này không sửa xe, cậu đi nhà khác đi!" Bên trong, một người đứng lên, phất tay với Lê Văn Vân.
Lê Văn Vân khẽ cười, không nói gì, cứ thế tiến vào.
Người nọ nhìn thấy Lê Văn Vân vẫn cứ tiến vào, anh ta trực tiếp quơ chiếc cờ lê bên cạnh nói: "Tao nói hôm nay nơi này không làm việc, mày nghe không hiểu sao?"
Nói xong, vài người bay thẳng đến vây quanh Lê Văn Vân.
"Không làm việc thì không làm việc, động tí là nổi nóng làm gì chứ." Lê Văn Vân bĩu môi nói.
"Tao không rảnh ở đây nói lời lời vô nghĩa với mày, nhanh cút đi." Anh ta không có kiên nhẫn giơ cờ lê trong tay mắng.
"Tôi cút thì ai đưa 500 vạn cho mấy người?" Lê Văn Vân nhìn anh ta mỉm cười hỏi.
Người nọ ngẩn ra, sau đó nhanh chóng lấy lại tinh thần, vừa định có hành động thì cảm nhận chỗ cổ mình như bị cái gì đó đập trúng, ngay sau đó, hai mắt anh ta tối sầm, trực tiếp hôn mê ngã trên mặt đất.
Đám người vây quanh thoắt cái thay đổi sắc mặt, chẳng mấy chốc bọn họ cũng cảm nhận được người trước mắt như tàn ảnh, đồng thời mọi người đều có cảm giác đầu mình bị đập, cuối cùng từng người ngã xuống nền đất.
"Quỷ à!"
Hành vi của Lê Văn Vân hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ, lúc này nhìn thấy từng người lần lượt ngã xuống, có người không nhịn được la lên.
Anh ta muốn hét chói tai, nhưng lại phát hiện Lê Văn Vân đã đứng ngay trước mặt, mỉm cười nhìn anh ta.
Ngay sau đó, trước mắt anh ta tối sầm, trực tiếp ngã xuống đất.
Hiện tại Lê Văn Vân quá có sức tàn phá đối với những người bình thường này.
Nơi này có mười mấy người, thậm chí không ai phát ra một âm thanh, cứ thế trực tiếp bị Lê Văn Vân hạ gục.
Lê Văn Vân thở dài một hơi mới nhìn vào bên trong nhà xưởng sửa chữa, bên trong này còn có một tòa nhà nhỏ, trên tầng hai, Lê Văn Vân cảm nhận được không ít người.
Anh sờ mũi, tiến lại gần tòa nhà kia.
Đa số mọi người đều đứng ở tầng hai, tầng một chỉ có hai người canh gác, Lê Văn Vân thản nhiên thoải mái giải quyết bọn họ, sau đó tiến vào tầng một.
Lúc này trên lầu truyền đến âm thanh, Lê Văn Vân dừng bước, tạm thời không tiến lên!
"Hừ, thằng ranh kia đối xử với mày không tệ, có thể vì mày mà bỏ ra năm trăm vạn!" Tiếng Lâm Mậu Thời truyền đến: "Mày yên tâm, tao lấy được tiền sẽ thả mày về, dù sao mày cũng là phiếu cơm dài hạn của tao mà. Sau này mỗi tháng 5 vạn, một đồng cũng không được thiếu, nếu không đủ, mày tự biết hậu quả đấy!"
"Lâm Mậu Thời, ông là tên súc sinh!" Lâm Nhã quát.
"Hừ!" Lâm Mậu Thời cười xùy: "Mày đúng là quan tâm Lê Văn Vân nhỉ, tao tùy tiện nói một tiếng Lê Văn Vân đã bị tao trói lại, mày liền chạy đến, nếu không phải bố mày đánh bạc thua tiền thì cũng sẽ không làm loại chuyện này, may mà Lê Văn Vân này có tiền, 500 vạn nói cho là cho."
Phía dưới, Lê Văn Vân nghe đến đây, sắc mặt trở nên khó coi.
Hiển nhiên, trong thời gian Lê Văn Vân rời đi, Lâm Mậu Thời này đã tìm đến chỗ Lâm Nhã sau khi chuyển nhà, hiện tại mỗi tháng đều uy hiếp Lâm Nhã đòi tiền!
Bây giờ, ông ta bài bạc nợ nần, cần 500 vạn, ông ta biết Lâm Nhã chắc chắn không lấy ra được con số nhiều như vậy cho nên nói dối là bắt cóc Lê Văn Vân để Lâm Nhã mắc câu, sau đó lại bắt cóc Lâm Nhã để vơ vét tài sản của anh.
"Kế hoạch cũng được lắm!" Lê Văn Vân nói.
"Lâm Mậu Thời, ông không phải con người." Lâm Nhã nói: "Vì sao ông lại sinh ra tôi chứ, vì sao!"
"Mày quản được bố mày à, bố mày sinh ra mày, mạng của mày đều là tao cho, mày kiếm được tiền rồi thì nên nuôi tao, đúng rồi, tiền mua nhà cho em trai mày, mày cũng phải bỏ ra." Lâm Mậu Thời nói.
"Tôi không có em trai!" Lâm Nhã nghiến răng nghiến lợi: "Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không cho ông một đồng nào nữa, trước kia tôi vẫn luôn nể tình ông là bố tôi nên không nói gì, lần này chờ tôi ra được bên ngoài, nhất định sẽ báo cảnh sát, tôi nhất định phải tống ông vào tù."
"Cắt!" Lâm Mậu Thời hoàn toàn không để trong lòng, ông ta cầm điện thoại, gọi một tới một số: "A lô! Người tới chưa? Sau khi lấy được tiền thì đánh cậu ta một trận, nếu cậu ta dám đánh trả thì cứ dùng Lâm Nhã để uy hiếp."
"Lâm Mậu Thời, ông dám tổn thương Lê Văn Vân, tôi và ông sẽ không. . ." Lâm Nhã nói được một nửa thì im bặt, có vẻ miệng đã bị người ta chặn lại.
Đồng thời, bên trong điện thoại của Lâm Mậu Thời cũng truyền đến một giọng nói: "Đến giờ cậu ta còn chưa tới!"
"Được, tôi biết rồi, tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu ta!" Lâm Mậu Thời nói xong, lại dùng máy biến âm bên cạnh, đổi một chiếc sim điện thoại khác gọi điện thoại cho Lê Văn Vân.
Rất nhanh, cuộc gọi đã được kết nối, nhưng Lê Văn Vân không nghe điện thoại!
Bên cạnh, Lâm Nhã nhìn thấy cuộc gọi không ai nghe, trong lòng có hơi thở phào một hơi, nếu tới thì cô sẽ không giúp được gì.
Cô ta không hy vọng Lê Văn Vân đến, cô ta không muốn nhìn thấy Lê Văn Vân bị thương, nhưng sâu trong lòng cô ta lại hi vọng Lê Văn Vân đến, hi vọng Lê Văn Vân có thể tới cứu cô ta, như vậy ít nhất chứng minh Lê Văn Vân có để ý đến cô ta.
"Tít tít tít tít. . ."
Đúng lúc này, một hồi tiếng chuông vang lên ở tầng một, người trong phòng đều đờ đẫn một phen.
Sau đó bọn họ phát hiện tiếng chuông này càng lúc càng gần, bên ngoài hành lang vang chậm rãi lên tiếng bước chân.
Lâm Mậu Thời nhướng mày, ông ta đi tới nơi cửa nhìn ra, lúc này, cửa phòng bị đẩy ta. Lê Văn Vân cầm di động đứng ở cửa, đồng thời giơ điện thoại trong tay lên, nở nụ cười rực rỡ với Lâm Mậu Thời.
Lâm Mậu Thời nhướng mày, ông ta đi tới nơi cửa nhìn ra, lúc này, cửa phòng bị đẩy ta. Lê Văn Vân cầm di động đứng ở cửa, đồng thời giơ điện thoại trong tay lên, nở nụ cười rực rỡ với Lâm Mậu Thời.
Nhìn thấy Lê Văn Vân xuất hiện, đầu óc Lâm Mậu Thời bùng nổ!
"Sao cậu có thể tìm tới nơi này?" Sắc mặt Lâm Mậu Thời thay đổi liên xoành xoạch, đồng thời ông ta quơ lấy một con dao bên cạnh, nhanh chóng chạy đến trước mặt Lâm Nhã nói: "Cậu không được cử động!"
Lê Văn Vân thấy một màn như vậy, anh nhìn về phía Lâm Nhã miệng còn bị nhét đồ, trong lòng cảm thấy thật bi ai.
"Có nói thế nào, cô ấy cũng là con gái ông, ông không nên cầm dao uy hiếp cô ấy." Lê Văn Vân cất giọng bình tĩnh.
"Đừng nói nhảm!" Lâm Mậu Thời còn nhớ thủ đoạn lần trước Lê Văn Vân đối phó mình, ông ta nhìn chằm chằm Lê Văn Vân nói: "Tiền đâu?"
Lê Văn Vân thở dài một hơi, sau đó mới nhìn Lâm Nhã, mỉm cười nói: "Đừng sợ, tôi tới đón cô về nhà!"
Bình luận facebook