Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 564: Nhảy xuống đi
Cứ thế ở tổng bộ Người Gác Đêm hệ Hoa, cũng có một chiếc máy bay cất cánh bay tới khu Tội Ác!
Lê Văn Vân không hề hay biết tình hình bên này, mà đang ở trên máy bay ngủ một giấc tầm bốn năm tiếng đồng hồ, rồi bị một giọng nói đánh thức.
"Đây là đâu?"
Lâm Mậu Thời bị đánh ngất xỉu tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trên máy bay, hơn nữa toàn bộ máy bay đều trống trải, ông ta liếc nhìn xung quanh nửa ngày trời mới nhìn thấy Lê Văn Vân đang ngủ ở gần đó.
"Lê Văn Vân, mày định dẫn tao đi đâu vậy?"
"Lê Văn Vân, rốt cuộc mày muốn làm gì?"
Lâm Mậu Thời sắp phát điên rồi.
Lê Văn Vân bị đánh thức, nên xoay người lại nhìn Lâm Mậu Thời, rồi mỉm cười, đi đến bên cạnh Lâm Mậu Thời, nhìn ông ta từ trên xuống dưới hỏi: "Thật ra tôi cũng rất muốn hỏi ông, Lâm Nhã có phải là con gái ruột của ông hay không? Tại sao ông lại làm ra những chuyện như vậy đối với cô ấy?"
Lê Văn Vân bị đánh thức, nên xoay người lại nhìn Lâm Mậu Thời, rồi mỉm cười, đi đến bên cạnh Lâm Mậu Thời, nhìn ông ta từ trên xuống dưới hỏi: "Thật ra tôi cũng rất muốn hỏi ông, Lâm Nhã có phải là con gái ruột của ông hay không? Tại sao ông lại làm ra những chuyện như vậy đối với cô ấy?"
“Chuyện này liên quan gì đến mày, đây là chuyện của gia đình tao.” Lâm Mậu Thời nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày thả tao ra!”
"Haizzz. Ông đúng là tên cặn bã từ đầu đến cuối. Tôi sẽ đưa ông đến một nơi rất thích hợp với ông." Lê Văn Vân chẳng muốn bận tâm đến ông ta.
Lâm Mậu Thời sửng sốt, nghiến răng nói: "Lê Văn Vân, mụ nội nó, mày làm như vậy là phạm pháp."
“Xì!” Lê Văn Vân cười giễu cợt: “Bây giờ ông đã biết phạm pháp rồi à, tốt nhất là ông hãy ngậm mồm vào cho tôi, bằng không bây giờ tôi sẽ đấm ông hai cái ngay đấy.”
Lâm Mậu Thời thấy Lê Văn Vân không giống như đang nói đùa, hơn nữa xung quanh cũng không có ai có thể giúp đỡ ông ta, do đó ông ta đành phải nghiến răng không dám nói gì nữa.
Lê Văn Vân quay lại chỗ ngồi của mình, tiếp tục ngủ một giấc.
Bảy tám tiếng nữa lại trôi qua, nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp đi tới nhắc bọn họ đã đến nơi rồi.
Lê Văn Vân nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên bên dưới là hòn đảo đang nổi trên biển. Lê Văn Vân mang dù vào, rồi đi tới bên cạnh Lâm Mậu Thời, túm ông ta đứng dậy.
Lâm Mậu Thời nhất thời tê da đầu hỏi: "Mày muốn làm gì?"
Lê Văn Vân cười hì hì nhìn ông ta, còn Minh Sùng thì đi đến bên cạnh mở cửa khoang ra.
Ở độ cao hơn mười nghìn mét, không khí lạnh đột ngột lùa vào khoang máy bay, sắc mặt của Lâm Mậu Thời đã điên cuồng thay đổi.
“Ông nhảy xuống đi!” Sau khi đi đến bên mép máy bay, Lê Văn Vân liền đá vào người Lâm Mậu Thời.
Nhảy xuống ư?
Sắc mặt của Lâm Mậu Thời đã tái mét, nếu nhảy xuống từ độ cao này, chắc chắn sẽ mất mạng.
"Tao không nhảy."
Ông ta nắm chặt bên hông, sống chết không chịu nhảy xuống.
Minh Sùng cau mày, dứt khoát xách Lâm Mậu Thời lên, rồi... đá thẳng ông ta ra khỏi cửa.
“Ồn ào quá!” Minh Sùng buồn bực nói.
"Á!"
"Cứu tôi với!"
Tiếng hét tuyệt vọng của Lâm Mậu Thời ngày càng xa, Lê Văn Vân khẽ cười, rồi nhảy xuống theo.
Tất nhiên, Lâm Mậu Thời sẽ không chết, nhưng chắc chắn ông ta sẽ sợ hãi đến mức tuyệt vọng.
So với những chuyện mà ông ta đã làm với Lâm Nhã, Lê Văn Vân cảm thấy chút trừng phạt này vẫn quá nhẹ đối với ông ta.
Anh từ trên trời rơi thẳng xuống dưới, lúc chân khí đang bùng nổ, anh nhanh chóng đến gần Lâm Mậu Thời.
"Á!"
"Á!"
Tiếng hét của Lâm Mậu Thời cứ văng vẳng bên tai Lê Văn Vân. Lê Văn Vân vừa đến gần, trên mặt đã sắp cười tươi như hoa, chỉ trong vài phút, bây giờ trong lòng Lâm Mậu Thời đã tràn đầy tuyệt vọng.
Tiếng hét của Lâm Mậu Thời cứ văng vẳng bên tai Lê Văn Vân. Lê Văn Vân vừa đến gần, trên mặt đã sắp cười tươi như hoa, chỉ trong vài phút, bây giờ trong lòng Lâm Mậu Thời đã tràn đầy tuyệt vọng.
Mắt thấy hòn đảo bên dưới ngày càng gần, đến khi chỉ còn cách mặt đất tầm một trăm mét, Lê Văn Vân mới phóng chân khí ra, lao thẳng đến bên cạnh Lâm Mậu Thời, vừa túm lấy Lâm Mậu Thời vừa mở dù ra.
Bây giờ không biết vì lạnh hay sợ hãi, mà cả người Lâm Mậu Thời đang run lẩy bẩy.
Lê Văn Vân đáp xuống bãi cát một cách vững vàng, rồi khẽ cười, ném Lâm Mậu Thời xuống bãi cát.
Lâm Mậu Thời nằm trên bãi cát hét lớn. Bây giờ trên người ông ta đang hoàn toàn bộc lộ niềm hưng phấn khi sống sót sau tai nạn và nỗi sợ ban nãy, ông ta nhìn Lê Văn Vân, không biết người trước mặt có phải là Lê Văn Vân hay không.
Đúng lúc này, Minh Sùng cũng đáp xuống bên cạnh ông ta.
Anh ta phủi nhẹ lớp bụi trên người nói: "Chúng ta đi thôi."
Lê Văn Vân gật đầu, mang theo đao Phá Không và đao Vô Danh lên lưng, phớt lờ Lâm Mậu Thời, xoay người tiến về phía trước.
Anh ta phủi nhẹ lớp bụi trên người nói: "Chúng ta đi thôi."
Lê Văn Vân gật đầu, mang theo đao Phá Không và đao Vô Danh lên lưng, phớt lờ Lâm Mậu Thời, xoay người tiến về phía trước.
Anh bỏ mặc Lâm Mậu Thời ở lại nơi này, để ông ta tự sinh tự diệt. Ở khu Tội Ác, với tính cách của ông ta, có lẽ sẽ không chết, nhưng chắc chắn sẽ mất một lớp da.
Lâm Mậu Thời thấy Lê Văn Vân phớt lờ mình định rời đi thì nhất thời sửng sốt, rồi ngạc nhiên nói: "Mày... thả tao đi ư?"
“Ừm, ông hãy tự sinh tự diệt đi,” Lê Văn Vân khẽ cười nói: “Đúng rồi, tôi nhắc nhở ông câu. Nơi này tên là khu Tội Ác, đây là thiên đường của ông, bởi vì nơi này không bị luật pháp ràng buộc, mà ai mạnh hơn người đấy nói lý, tất nhiên người yếu hơn, rất có khả năng sẽ mất mạng. Nể tình ông là bố của của Lâm Nhã, nên tôi chỉ nói đến đây thôi, còn cuối cùng ông có thể sống sót hay không thì phải dựa vào số mệnh của ông."
Dứt lời, anh và Minh Sùng cùng đi về phía đường cái.
Vẫn như thường lệ, bọn họ đứng đợi trên đường cái, chẳng mấy chốc đã có một chiếc xe chạy tới, Minh Sùng ngăn xe lại, trước khi người trong xe định ra tay, anh ta đã kéo bọn họ ra khỏi xe, ném sang một bên, rồi ngồi vào ghế phụ hỏi: "Cậu biết lái xe chứ?"
Lê Văn Vân nhìn Minh Sùng, cảm thấy hơi buồn cười!
Câu nói dùng hành động thay lời nói như được sáng tác riêng cho Minh Sùng.
Lê Văn Vân ngồi vào ghế lái, chạy về phía Khu Tội Ác.
“Chúng ta đến thẳng chỗ của Hodges à?” Lê Văn Vân hỏi.
"Ừm, chúng ta cứ đến thẳng đó tìm ông ta đi. Trong thành phố có rất nhiều tai mắt của ông ta, nếu chúng ta ở lại trong thành phố, ngược lại sẽ bị ông ta phát hiện ra, không bằng đến thẳng nhà ông ta, giết người xong rồi rời đi." Minh Sùng lạnh nhạt nói.
Lê Văn Vân liếc nhìn Minh Sùng, gật đầu nói: "Cũng có lý, nhưng tiếc rằng chúng ta vẫn phải lênh đênh trên biển một quãng thời gian dài."
Minh Sùng cau mày nói: "Hết cách rồi. Lần này tôi định dẫn người của Minh giáo ra ngoài. Bên ngoài đang cần nhân lực, nhưng chỉ thu nhận người từ cao cấp trở lên, rồi sắp xếp bọn họ vào trong Người Gác Đêm."
"Hả?" Lê Văn Vân cau mày nói: "Sắp xếp bọn họ vào trong Người Gác Đêm ư? Nhưng trong đám những người này, có rất nhiều người có bối cảnh phức tạp, nếu sắp xếp vào trong Người Gác Đêm chưa chắc đã là chuyện tốt, thậm chí còn có khả năng trở thành nội ứng của Hồng Nguyệt."
"Bây giờ tôi không nghĩ được nhiều như vậy, chủ yếu là vì chúng ta đang quá thiếu người, có thể thu nhận được bao nhiêu hay bấy nhiêu, rồi từ từ tiến hành sàng lọc, đến lúc đó sẽ tự khắc chứng minh trên người bọn họ có hình xăm hoa sen hay không." Minh Sùng trầm ngâm nói.
Lê Văn Vân gật đầu nói: "Cũng được, trước tiên cứ giải quyết Hodges đã."
Xe từ từ tiến về phía trước, chạy tới khu Tội Ác.
Bọn họ vừa mới rời đi, tầm hai mươi phút sau, lại có hai bóng người cũng đáp xuống một bãi cát khác.
Hai người này bao gồm một nam một nữ, người phụ nữ có gương mặt tròn nhưng rất xinh đẹp, còn người nam thì hơi ngăm đen, mặc một chiếc quần đi biển, chân mang dép lào.
“Mẹ kiếp, nơi này là khu Tội Ác à?” Anh ta phủi lớp bụi trên chiếc ba lô, bên trong là bộ đồ chiến đấu của anh ta, ngoài ra còn có một khẩu súng rất dài.
"Đi thôi! Chúng ta đi vào trong xem sao." Cô gái mặt tròn hưng phấn nói: "Chúng ta phải mau chóng tìm được Lê Văn Vân."
Lê Văn Vân không hề hay biết tình hình bên này, mà đang ở trên máy bay ngủ một giấc tầm bốn năm tiếng đồng hồ, rồi bị một giọng nói đánh thức.
"Đây là đâu?"
Lâm Mậu Thời bị đánh ngất xỉu tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trên máy bay, hơn nữa toàn bộ máy bay đều trống trải, ông ta liếc nhìn xung quanh nửa ngày trời mới nhìn thấy Lê Văn Vân đang ngủ ở gần đó.
"Lê Văn Vân, mày định dẫn tao đi đâu vậy?"
"Lê Văn Vân, rốt cuộc mày muốn làm gì?"
Lâm Mậu Thời sắp phát điên rồi.
Lê Văn Vân bị đánh thức, nên xoay người lại nhìn Lâm Mậu Thời, rồi mỉm cười, đi đến bên cạnh Lâm Mậu Thời, nhìn ông ta từ trên xuống dưới hỏi: "Thật ra tôi cũng rất muốn hỏi ông, Lâm Nhã có phải là con gái ruột của ông hay không? Tại sao ông lại làm ra những chuyện như vậy đối với cô ấy?"
Lê Văn Vân bị đánh thức, nên xoay người lại nhìn Lâm Mậu Thời, rồi mỉm cười, đi đến bên cạnh Lâm Mậu Thời, nhìn ông ta từ trên xuống dưới hỏi: "Thật ra tôi cũng rất muốn hỏi ông, Lâm Nhã có phải là con gái ruột của ông hay không? Tại sao ông lại làm ra những chuyện như vậy đối với cô ấy?"
“Chuyện này liên quan gì đến mày, đây là chuyện của gia đình tao.” Lâm Mậu Thời nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày thả tao ra!”
"Haizzz. Ông đúng là tên cặn bã từ đầu đến cuối. Tôi sẽ đưa ông đến một nơi rất thích hợp với ông." Lê Văn Vân chẳng muốn bận tâm đến ông ta.
Lâm Mậu Thời sửng sốt, nghiến răng nói: "Lê Văn Vân, mụ nội nó, mày làm như vậy là phạm pháp."
“Xì!” Lê Văn Vân cười giễu cợt: “Bây giờ ông đã biết phạm pháp rồi à, tốt nhất là ông hãy ngậm mồm vào cho tôi, bằng không bây giờ tôi sẽ đấm ông hai cái ngay đấy.”
Lâm Mậu Thời thấy Lê Văn Vân không giống như đang nói đùa, hơn nữa xung quanh cũng không có ai có thể giúp đỡ ông ta, do đó ông ta đành phải nghiến răng không dám nói gì nữa.
Lê Văn Vân quay lại chỗ ngồi của mình, tiếp tục ngủ một giấc.
Bảy tám tiếng nữa lại trôi qua, nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp đi tới nhắc bọn họ đã đến nơi rồi.
Lê Văn Vân nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên bên dưới là hòn đảo đang nổi trên biển. Lê Văn Vân mang dù vào, rồi đi tới bên cạnh Lâm Mậu Thời, túm ông ta đứng dậy.
Lâm Mậu Thời nhất thời tê da đầu hỏi: "Mày muốn làm gì?"
Lê Văn Vân cười hì hì nhìn ông ta, còn Minh Sùng thì đi đến bên cạnh mở cửa khoang ra.
Ở độ cao hơn mười nghìn mét, không khí lạnh đột ngột lùa vào khoang máy bay, sắc mặt của Lâm Mậu Thời đã điên cuồng thay đổi.
“Ông nhảy xuống đi!” Sau khi đi đến bên mép máy bay, Lê Văn Vân liền đá vào người Lâm Mậu Thời.
Nhảy xuống ư?
Sắc mặt của Lâm Mậu Thời đã tái mét, nếu nhảy xuống từ độ cao này, chắc chắn sẽ mất mạng.
"Tao không nhảy."
Ông ta nắm chặt bên hông, sống chết không chịu nhảy xuống.
Minh Sùng cau mày, dứt khoát xách Lâm Mậu Thời lên, rồi... đá thẳng ông ta ra khỏi cửa.
“Ồn ào quá!” Minh Sùng buồn bực nói.
"Á!"
"Cứu tôi với!"
Tiếng hét tuyệt vọng của Lâm Mậu Thời ngày càng xa, Lê Văn Vân khẽ cười, rồi nhảy xuống theo.
Tất nhiên, Lâm Mậu Thời sẽ không chết, nhưng chắc chắn ông ta sẽ sợ hãi đến mức tuyệt vọng.
So với những chuyện mà ông ta đã làm với Lâm Nhã, Lê Văn Vân cảm thấy chút trừng phạt này vẫn quá nhẹ đối với ông ta.
Anh từ trên trời rơi thẳng xuống dưới, lúc chân khí đang bùng nổ, anh nhanh chóng đến gần Lâm Mậu Thời.
"Á!"
"Á!"
Tiếng hét của Lâm Mậu Thời cứ văng vẳng bên tai Lê Văn Vân. Lê Văn Vân vừa đến gần, trên mặt đã sắp cười tươi như hoa, chỉ trong vài phút, bây giờ trong lòng Lâm Mậu Thời đã tràn đầy tuyệt vọng.
Tiếng hét của Lâm Mậu Thời cứ văng vẳng bên tai Lê Văn Vân. Lê Văn Vân vừa đến gần, trên mặt đã sắp cười tươi như hoa, chỉ trong vài phút, bây giờ trong lòng Lâm Mậu Thời đã tràn đầy tuyệt vọng.
Mắt thấy hòn đảo bên dưới ngày càng gần, đến khi chỉ còn cách mặt đất tầm một trăm mét, Lê Văn Vân mới phóng chân khí ra, lao thẳng đến bên cạnh Lâm Mậu Thời, vừa túm lấy Lâm Mậu Thời vừa mở dù ra.
Bây giờ không biết vì lạnh hay sợ hãi, mà cả người Lâm Mậu Thời đang run lẩy bẩy.
Lê Văn Vân đáp xuống bãi cát một cách vững vàng, rồi khẽ cười, ném Lâm Mậu Thời xuống bãi cát.
Lâm Mậu Thời nằm trên bãi cát hét lớn. Bây giờ trên người ông ta đang hoàn toàn bộc lộ niềm hưng phấn khi sống sót sau tai nạn và nỗi sợ ban nãy, ông ta nhìn Lê Văn Vân, không biết người trước mặt có phải là Lê Văn Vân hay không.
Đúng lúc này, Minh Sùng cũng đáp xuống bên cạnh ông ta.
Anh ta phủi nhẹ lớp bụi trên người nói: "Chúng ta đi thôi."
Lê Văn Vân gật đầu, mang theo đao Phá Không và đao Vô Danh lên lưng, phớt lờ Lâm Mậu Thời, xoay người tiến về phía trước.
Anh ta phủi nhẹ lớp bụi trên người nói: "Chúng ta đi thôi."
Lê Văn Vân gật đầu, mang theo đao Phá Không và đao Vô Danh lên lưng, phớt lờ Lâm Mậu Thời, xoay người tiến về phía trước.
Anh bỏ mặc Lâm Mậu Thời ở lại nơi này, để ông ta tự sinh tự diệt. Ở khu Tội Ác, với tính cách của ông ta, có lẽ sẽ không chết, nhưng chắc chắn sẽ mất một lớp da.
Lâm Mậu Thời thấy Lê Văn Vân phớt lờ mình định rời đi thì nhất thời sửng sốt, rồi ngạc nhiên nói: "Mày... thả tao đi ư?"
“Ừm, ông hãy tự sinh tự diệt đi,” Lê Văn Vân khẽ cười nói: “Đúng rồi, tôi nhắc nhở ông câu. Nơi này tên là khu Tội Ác, đây là thiên đường của ông, bởi vì nơi này không bị luật pháp ràng buộc, mà ai mạnh hơn người đấy nói lý, tất nhiên người yếu hơn, rất có khả năng sẽ mất mạng. Nể tình ông là bố của của Lâm Nhã, nên tôi chỉ nói đến đây thôi, còn cuối cùng ông có thể sống sót hay không thì phải dựa vào số mệnh của ông."
Dứt lời, anh và Minh Sùng cùng đi về phía đường cái.
Vẫn như thường lệ, bọn họ đứng đợi trên đường cái, chẳng mấy chốc đã có một chiếc xe chạy tới, Minh Sùng ngăn xe lại, trước khi người trong xe định ra tay, anh ta đã kéo bọn họ ra khỏi xe, ném sang một bên, rồi ngồi vào ghế phụ hỏi: "Cậu biết lái xe chứ?"
Lê Văn Vân nhìn Minh Sùng, cảm thấy hơi buồn cười!
Câu nói dùng hành động thay lời nói như được sáng tác riêng cho Minh Sùng.
Lê Văn Vân ngồi vào ghế lái, chạy về phía Khu Tội Ác.
“Chúng ta đến thẳng chỗ của Hodges à?” Lê Văn Vân hỏi.
"Ừm, chúng ta cứ đến thẳng đó tìm ông ta đi. Trong thành phố có rất nhiều tai mắt của ông ta, nếu chúng ta ở lại trong thành phố, ngược lại sẽ bị ông ta phát hiện ra, không bằng đến thẳng nhà ông ta, giết người xong rồi rời đi." Minh Sùng lạnh nhạt nói.
Lê Văn Vân liếc nhìn Minh Sùng, gật đầu nói: "Cũng có lý, nhưng tiếc rằng chúng ta vẫn phải lênh đênh trên biển một quãng thời gian dài."
Minh Sùng cau mày nói: "Hết cách rồi. Lần này tôi định dẫn người của Minh giáo ra ngoài. Bên ngoài đang cần nhân lực, nhưng chỉ thu nhận người từ cao cấp trở lên, rồi sắp xếp bọn họ vào trong Người Gác Đêm."
"Hả?" Lê Văn Vân cau mày nói: "Sắp xếp bọn họ vào trong Người Gác Đêm ư? Nhưng trong đám những người này, có rất nhiều người có bối cảnh phức tạp, nếu sắp xếp vào trong Người Gác Đêm chưa chắc đã là chuyện tốt, thậm chí còn có khả năng trở thành nội ứng của Hồng Nguyệt."
"Bây giờ tôi không nghĩ được nhiều như vậy, chủ yếu là vì chúng ta đang quá thiếu người, có thể thu nhận được bao nhiêu hay bấy nhiêu, rồi từ từ tiến hành sàng lọc, đến lúc đó sẽ tự khắc chứng minh trên người bọn họ có hình xăm hoa sen hay không." Minh Sùng trầm ngâm nói.
Lê Văn Vân gật đầu nói: "Cũng được, trước tiên cứ giải quyết Hodges đã."
Xe từ từ tiến về phía trước, chạy tới khu Tội Ác.
Bọn họ vừa mới rời đi, tầm hai mươi phút sau, lại có hai bóng người cũng đáp xuống một bãi cát khác.
Hai người này bao gồm một nam một nữ, người phụ nữ có gương mặt tròn nhưng rất xinh đẹp, còn người nam thì hơi ngăm đen, mặc một chiếc quần đi biển, chân mang dép lào.
“Mẹ kiếp, nơi này là khu Tội Ác à?” Anh ta phủi lớp bụi trên chiếc ba lô, bên trong là bộ đồ chiến đấu của anh ta, ngoài ra còn có một khẩu súng rất dài.
"Đi thôi! Chúng ta đi vào trong xem sao." Cô gái mặt tròn hưng phấn nói: "Chúng ta phải mau chóng tìm được Lê Văn Vân."
Bình luận facebook