Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 570: Nhan Tam và Ngô Nghiêu
Vị trí thứ hai trong Thiên Bảng đã chết.
Những lựa chọn khác nhau khiến Người Gác Đêm và Hồng Nguyệt đã đi trên hai con đường hoàn toàn khác nhau, và sau bao nhiêu năm, mối hận thù tích tụ giữa hai bên đã ăn sâu vào nhau từ lâu và không có chỗ để quay đầu lại.
Lời giải thích cuối cùng của Hodges là các lựa chọn khác nhau, nhưng nếu có cơ hội, ông ta sẽ giết Trác Nhất Minh, giải quyết tất cả những Người Gác Đêm và mở đường cho đám tiêm quỷ!
Họ cho rằng chỉ cần phục tùng, tiêm quỷ sẽ không làm họ bị thương!
Tuy nhiên, trên thực tế, kể từ thời điểm những tiêm quỷ đầu tiên đáp xuống mặt đất, cuộc tàn sát của chúng đã bắt đầu.
Chính vì điều này mà thế hệ nhân tài Người Gác Đêm đầu tiên được hình thành.
Cho nên nói phục tùng sẽ không lạm sát, đây chỉ là câu nói suông, chỉ có phản kháng mới có cơ hội sống sót.
Nhìn Hodges trên mặt đất, Lê Văn Vân chậm rãi thở một hơi. Anh từ từ ngồi xổm xuống và vuốt mắt ông ta lại.
Nhìn Hodges trên mặt đất, Lê Văn Vân chậm rãi thở một hơi. Anh từ từ ngồi xổm xuống và vuốt mắt ông ta lại.
Sự lựa chọn của Hodges có vấn đề, nhưng không thể phủ nhận rằng ông ta là một trong những người mạnh nhất trong nhân loại, đáng được coi là một đối thủ đáng nể.
Minh Sùng ở bên cạnh anh, trong mắt thoáng hiện lên một tia hưng phấn, trầm giọng nói: “Giao người này cho tôi, anh đi giải quyết quỷ đỏ đi.”
“Bắt sống!” Lê Văn Vân nói.
Một trong hai người phải có người sống sót. Hồng Nguyệt đã thu thập rất nhiều mảnh xương và những mảnh xương này phải được lấy ra. Cho đến nay, Hoàng Thi Kỳ và Trần Tiêu vẫn chưa tìm thấy bất kỳ bộ xương nào phù hợp với họ, nhưng anh tin rằng sớm muộn gì cũng tìm được ở trong tay Hồng Nguyệt.
Có xương cốt để hấp thu, bọn họ mới có thể nhanh chóng tăng thực lực của mình lên.
Đặc biệt là Hoàng Thi Kỳ, theo Lê Văn Vân nhìn nhận, tài năng võ thuật thiên bẩm của cô ta không thua gì anh.
Sau đó, Lê Văn Vân hướng mắt lên trời, nhìn điểm sáng kia càng ngày càng gần, anh nhanh chóng đi qua đó.
Yên Kinh, bên cạnh sòng bạc dưới lòng đất, Ngô Nghiêu đội mũ lưỡi trai và mặc áo bảo vệ, đang dựa vào một chiếc xe hơi đứng ở đó, trên tay cầm điếu thuốc, thỉnh thoảng lại nhìn về phía quán bar, thỉnh thoảng cũng nhìn vào điện thoại của mình.
“Cậu đang đợi gì à?” Đúng lúc này, một giọng nói vang lên bên tai anh ta.
Anh ta quay lại nhìn và thấy một người đàn ông đeo mặt nạ đang đứng bên cạnh.
“Ông…” Ngô Nghiêu giật mình, vội vàng nhảy sang một bên.
Lúc này anh ta mới phát hiện bên cạnh mình có hai người, ngoài một người đeo mặt nạ, còn có một người phụ nữ mặc sườn xám, khoe trọn thân hình với những đường cong tuyệt mỹ. Cô ta có vẻ ngoài tuyệt đẹp, trong ánh sáng lờ mờ, càng có một vẻ đẹp mơ hồ, vừa liếc nhìn, ánh mắt của Ngô Nghiêu không khỏi thẳng lên.
Trên thực tế, anh ta đã nhìn thấy rất nhiều phụ nữ đẹp!
Dù là Hoàng Thi Kỳ, Phạm Nhược Tuyết, Đỗ Tịch Tịch, họ đều là những mỹ nhân hàng đầu.
Nhưng theo anh ta, Hoàng Thi Kỳ quá nam tính, Phạm Nhược Tuyết quá lạnh lùng và Đỗ Tịch Tịch lại quá tách biệt.
Nhưng theo anh ta, Hoàng Thi Kỳ quá nam tính, Phạm Nhược Tuyết quá lạnh lùng và Đỗ Tịch Tịch lại quá tách biệt.
Người phụ nữ trước mặt anh ta cực kỳ dịu dàng nữ tính, vừa nhìn thoáng qua là không thể dời mắt.
“Cậu nhìn cháu gái tôi như thế, tôi sẽ tức giận đấy.” Người đàn ông đeo mặt nạ lạnh lùng nói: “Xin tự giới thiệu bản thân, tên tôi là Nhan Tam, đây là cháu gái của tôi, Nhan Như Tuyết!”
Nghe thấy cái tên này, khoé miệng của Ngô Nghiêu run rẩy dữ dội.
Nhan Tam, dù ở ở Yến Kinh hay cả thế giới ngầm đều là một người rất bí ẩn.
Hơn nữa trong khoảng thời gian này, Ngô Nghiêu không ở cùng với nhóm Lê Văn Vân, anh ta không biết rằng Nhan Tam này lại là người dưới trướng của bác sĩ T.
Thậm chí anh ta còn không biết bác sĩ T là ai!
Nhưng cái tên này khiến tim anh ta đập dữ dội.
“Là ông gọi điện có phải không? Tìm tôi có chuyện gì?” Ngô Nghiêu từ từ thở ra một hơi.
“Là ông gọi điện có phải không? Tìm tôi có chuyện gì?” Ngô Nghiêu từ từ thở ra một hơi.
“Đứng thứ năm trong danh sách những sát thủ ngầm, không, có lẽ bây giờ đang đứng thứ ba, thậm chí là thứ nhất.” Nhan Tam sờ mũi nói: “Mục đích tìm sát thủ, đương nhiên là để giết người.”
Ngô Nghiêu nhướng mày nói: “Tôi không còn là sát thủ nữa, đã bỏ nghề rồi, ông tìm người khác đi.”
“Đừng vội từ chối.” Nhan Tam cười nói: “Tôi biết, hiện tại cậu đã là Người Gác Đêm, hơn nữa nếu không có gì bất ngờ thì gần đây mới gia nhập tiểu đội 11762, cũng chính là đội của Lê Văn Vân kia.”
Đồng tử của Ngô Nghiêu hơi co lại.
Sau đó anh ta cười nhạt nói: “Nếu ông đã biết, ông cảm thấy tôi đã làm Người Gác Đêm mà còn có thể tiếp tục làm sát thủ không?”
“Tôi nghĩ trên thế giới này, không có gì là không thể, nếu như không thể, trừ phi lợi ích không đủ.” Nhan Tam cười nói: “Ví dụ, nếu tôi nói với cậu rằng tôi có thể giúp cậu báo thù thì sao?”
“Hả?” Ngô Nghiêu ngẩng đầu, nhìn Nhan Tam, vội vàng nói: “Ông có biết kẻ thù của tôi ở đâu không?”
“Đương nhiên biết rồi, ngoài ra tôi còn nói cho cậu một tin tức khác. Thời gian tiêm quỷ đáp xuống hoàn toàn càng ngày càng ngắn. Đến lúc đó, thế giới yên bình này sẽ không tồn tại được bao lâu nữa đâu.” Nhan Tam thản nhiên nói: “Đến lúc đó, cậu sẽ hoàn toàn bị cuốn vào trận chiến với tiêm quỷ, còn có cơ hội báo thù nữa không?”
“Hừ!” Ngô Nghiêu chậm rãi thở ra, sau đó nhìn thẳng Nhan Tam hỏi: “Nói đi, ông muốn tôi giết ai?”
Dưới lớp mặt nạ của Nhan Tam, khóe miệng nở nụ cười nham hiểm nói: “Người đó hiện giờ đang ở tại Đông Hải, đến từ khu Tội Ác, chưa có tên, nhưng biệt danh của ông ta hẳn là cậu cũng đã nghe qua, tên là Đao Ba!”
...
Trong khu Tội Ác, trên đỉnh núi, một trận mưa màu vàng quét qua, Lê Văn Vân đang nằm rạp trên một cái hố, một lúc sau mới từ bò dậy.
“Quỷ đỏ này rất thông minh, vừa đụng vào lập tức nổ tung.” Lê Văn Vân sờ mũi, đi về phía nơi con quỷ đỏ tự nổ tung!
Sau khi quỷ đỏ tự nổ tung, nó sẽ để lại một số vật liệu.
Sau khi quỷ đỏ tự nổ tung, nó sẽ để lại một số vật liệu.
Lê Văn Vân chạy đến và nhặt thanh kiếm hình trụ màu xanh của con quỷ đỏ lên.
Thanh kiếm trụ màu xanh này không thích hợp cho người thường dùng, nếu không bàn về chất lượng thì đao Vô Danh của Lê Văn Vân tốt hơn rất nhiều.
Hầu hết các vũ khí trong danh mục vũ khí đều được chế tạo sau khi tiêm quỷ vàng thế hệ đầu tiên bị Trác Nhất Minh chém chết rồi dùng vũ khí của chúng để đúc thành.
Trảm Hồng Đao của Trác Nhất Minh đều được làm bằng vật liệu đó, cũng như các vũ khí khác trên phổ vũ khí.
Lam Tinh Đao trong tay Hoàng Thi Kỳ được làm từ vũ khí của tiêm quỷ đỏ.
Lê Văn Vân cất thanh kiếm đi và tìm thấy một số khối kim loại màu xanh trong đó, những khối kim loại này chứa một loại năng lượng kiểu mới, có phần giống với chân khí, có thể dùng để hỗ trợ rèn luyện chân khí, cũng có thể dùng để rèn một bộ giáp chiến đấu mới.
Sau khi Lê Văn Vân thu dọn đồ đạc, bỗng giật thót, xoay người nhìn về một nơi cách đó không xa.
Sau khi Lê Văn Vân thu dọn đồ đạc, bỗng giật thót, xoay người nhìn về một nơi cách đó không xa.
Ở hướng đó, có một hoà thượng đang đứng, một tay lần tràng hạt, một tay đặt trước ngực, nhìn về phía Lê Văn Vân.
Những lựa chọn khác nhau khiến Người Gác Đêm và Hồng Nguyệt đã đi trên hai con đường hoàn toàn khác nhau, và sau bao nhiêu năm, mối hận thù tích tụ giữa hai bên đã ăn sâu vào nhau từ lâu và không có chỗ để quay đầu lại.
Lời giải thích cuối cùng của Hodges là các lựa chọn khác nhau, nhưng nếu có cơ hội, ông ta sẽ giết Trác Nhất Minh, giải quyết tất cả những Người Gác Đêm và mở đường cho đám tiêm quỷ!
Họ cho rằng chỉ cần phục tùng, tiêm quỷ sẽ không làm họ bị thương!
Tuy nhiên, trên thực tế, kể từ thời điểm những tiêm quỷ đầu tiên đáp xuống mặt đất, cuộc tàn sát của chúng đã bắt đầu.
Chính vì điều này mà thế hệ nhân tài Người Gác Đêm đầu tiên được hình thành.
Cho nên nói phục tùng sẽ không lạm sát, đây chỉ là câu nói suông, chỉ có phản kháng mới có cơ hội sống sót.
Nhìn Hodges trên mặt đất, Lê Văn Vân chậm rãi thở một hơi. Anh từ từ ngồi xổm xuống và vuốt mắt ông ta lại.
Nhìn Hodges trên mặt đất, Lê Văn Vân chậm rãi thở một hơi. Anh từ từ ngồi xổm xuống và vuốt mắt ông ta lại.
Sự lựa chọn của Hodges có vấn đề, nhưng không thể phủ nhận rằng ông ta là một trong những người mạnh nhất trong nhân loại, đáng được coi là một đối thủ đáng nể.
Minh Sùng ở bên cạnh anh, trong mắt thoáng hiện lên một tia hưng phấn, trầm giọng nói: “Giao người này cho tôi, anh đi giải quyết quỷ đỏ đi.”
“Bắt sống!” Lê Văn Vân nói.
Một trong hai người phải có người sống sót. Hồng Nguyệt đã thu thập rất nhiều mảnh xương và những mảnh xương này phải được lấy ra. Cho đến nay, Hoàng Thi Kỳ và Trần Tiêu vẫn chưa tìm thấy bất kỳ bộ xương nào phù hợp với họ, nhưng anh tin rằng sớm muộn gì cũng tìm được ở trong tay Hồng Nguyệt.
Có xương cốt để hấp thu, bọn họ mới có thể nhanh chóng tăng thực lực của mình lên.
Đặc biệt là Hoàng Thi Kỳ, theo Lê Văn Vân nhìn nhận, tài năng võ thuật thiên bẩm của cô ta không thua gì anh.
Sau đó, Lê Văn Vân hướng mắt lên trời, nhìn điểm sáng kia càng ngày càng gần, anh nhanh chóng đi qua đó.
Yên Kinh, bên cạnh sòng bạc dưới lòng đất, Ngô Nghiêu đội mũ lưỡi trai và mặc áo bảo vệ, đang dựa vào một chiếc xe hơi đứng ở đó, trên tay cầm điếu thuốc, thỉnh thoảng lại nhìn về phía quán bar, thỉnh thoảng cũng nhìn vào điện thoại của mình.
“Cậu đang đợi gì à?” Đúng lúc này, một giọng nói vang lên bên tai anh ta.
Anh ta quay lại nhìn và thấy một người đàn ông đeo mặt nạ đang đứng bên cạnh.
“Ông…” Ngô Nghiêu giật mình, vội vàng nhảy sang một bên.
Lúc này anh ta mới phát hiện bên cạnh mình có hai người, ngoài một người đeo mặt nạ, còn có một người phụ nữ mặc sườn xám, khoe trọn thân hình với những đường cong tuyệt mỹ. Cô ta có vẻ ngoài tuyệt đẹp, trong ánh sáng lờ mờ, càng có một vẻ đẹp mơ hồ, vừa liếc nhìn, ánh mắt của Ngô Nghiêu không khỏi thẳng lên.
Trên thực tế, anh ta đã nhìn thấy rất nhiều phụ nữ đẹp!
Dù là Hoàng Thi Kỳ, Phạm Nhược Tuyết, Đỗ Tịch Tịch, họ đều là những mỹ nhân hàng đầu.
Nhưng theo anh ta, Hoàng Thi Kỳ quá nam tính, Phạm Nhược Tuyết quá lạnh lùng và Đỗ Tịch Tịch lại quá tách biệt.
Nhưng theo anh ta, Hoàng Thi Kỳ quá nam tính, Phạm Nhược Tuyết quá lạnh lùng và Đỗ Tịch Tịch lại quá tách biệt.
Người phụ nữ trước mặt anh ta cực kỳ dịu dàng nữ tính, vừa nhìn thoáng qua là không thể dời mắt.
“Cậu nhìn cháu gái tôi như thế, tôi sẽ tức giận đấy.” Người đàn ông đeo mặt nạ lạnh lùng nói: “Xin tự giới thiệu bản thân, tên tôi là Nhan Tam, đây là cháu gái của tôi, Nhan Như Tuyết!”
Nghe thấy cái tên này, khoé miệng của Ngô Nghiêu run rẩy dữ dội.
Nhan Tam, dù ở ở Yến Kinh hay cả thế giới ngầm đều là một người rất bí ẩn.
Hơn nữa trong khoảng thời gian này, Ngô Nghiêu không ở cùng với nhóm Lê Văn Vân, anh ta không biết rằng Nhan Tam này lại là người dưới trướng của bác sĩ T.
Thậm chí anh ta còn không biết bác sĩ T là ai!
Nhưng cái tên này khiến tim anh ta đập dữ dội.
“Là ông gọi điện có phải không? Tìm tôi có chuyện gì?” Ngô Nghiêu từ từ thở ra một hơi.
“Là ông gọi điện có phải không? Tìm tôi có chuyện gì?” Ngô Nghiêu từ từ thở ra một hơi.
“Đứng thứ năm trong danh sách những sát thủ ngầm, không, có lẽ bây giờ đang đứng thứ ba, thậm chí là thứ nhất.” Nhan Tam sờ mũi nói: “Mục đích tìm sát thủ, đương nhiên là để giết người.”
Ngô Nghiêu nhướng mày nói: “Tôi không còn là sát thủ nữa, đã bỏ nghề rồi, ông tìm người khác đi.”
“Đừng vội từ chối.” Nhan Tam cười nói: “Tôi biết, hiện tại cậu đã là Người Gác Đêm, hơn nữa nếu không có gì bất ngờ thì gần đây mới gia nhập tiểu đội 11762, cũng chính là đội của Lê Văn Vân kia.”
Đồng tử của Ngô Nghiêu hơi co lại.
Sau đó anh ta cười nhạt nói: “Nếu ông đã biết, ông cảm thấy tôi đã làm Người Gác Đêm mà còn có thể tiếp tục làm sát thủ không?”
“Tôi nghĩ trên thế giới này, không có gì là không thể, nếu như không thể, trừ phi lợi ích không đủ.” Nhan Tam cười nói: “Ví dụ, nếu tôi nói với cậu rằng tôi có thể giúp cậu báo thù thì sao?”
“Hả?” Ngô Nghiêu ngẩng đầu, nhìn Nhan Tam, vội vàng nói: “Ông có biết kẻ thù của tôi ở đâu không?”
“Đương nhiên biết rồi, ngoài ra tôi còn nói cho cậu một tin tức khác. Thời gian tiêm quỷ đáp xuống hoàn toàn càng ngày càng ngắn. Đến lúc đó, thế giới yên bình này sẽ không tồn tại được bao lâu nữa đâu.” Nhan Tam thản nhiên nói: “Đến lúc đó, cậu sẽ hoàn toàn bị cuốn vào trận chiến với tiêm quỷ, còn có cơ hội báo thù nữa không?”
“Hừ!” Ngô Nghiêu chậm rãi thở ra, sau đó nhìn thẳng Nhan Tam hỏi: “Nói đi, ông muốn tôi giết ai?”
Dưới lớp mặt nạ của Nhan Tam, khóe miệng nở nụ cười nham hiểm nói: “Người đó hiện giờ đang ở tại Đông Hải, đến từ khu Tội Ác, chưa có tên, nhưng biệt danh của ông ta hẳn là cậu cũng đã nghe qua, tên là Đao Ba!”
...
Trong khu Tội Ác, trên đỉnh núi, một trận mưa màu vàng quét qua, Lê Văn Vân đang nằm rạp trên một cái hố, một lúc sau mới từ bò dậy.
“Quỷ đỏ này rất thông minh, vừa đụng vào lập tức nổ tung.” Lê Văn Vân sờ mũi, đi về phía nơi con quỷ đỏ tự nổ tung!
Sau khi quỷ đỏ tự nổ tung, nó sẽ để lại một số vật liệu.
Sau khi quỷ đỏ tự nổ tung, nó sẽ để lại một số vật liệu.
Lê Văn Vân chạy đến và nhặt thanh kiếm hình trụ màu xanh của con quỷ đỏ lên.
Thanh kiếm trụ màu xanh này không thích hợp cho người thường dùng, nếu không bàn về chất lượng thì đao Vô Danh của Lê Văn Vân tốt hơn rất nhiều.
Hầu hết các vũ khí trong danh mục vũ khí đều được chế tạo sau khi tiêm quỷ vàng thế hệ đầu tiên bị Trác Nhất Minh chém chết rồi dùng vũ khí của chúng để đúc thành.
Trảm Hồng Đao của Trác Nhất Minh đều được làm bằng vật liệu đó, cũng như các vũ khí khác trên phổ vũ khí.
Lam Tinh Đao trong tay Hoàng Thi Kỳ được làm từ vũ khí của tiêm quỷ đỏ.
Lê Văn Vân cất thanh kiếm đi và tìm thấy một số khối kim loại màu xanh trong đó, những khối kim loại này chứa một loại năng lượng kiểu mới, có phần giống với chân khí, có thể dùng để hỗ trợ rèn luyện chân khí, cũng có thể dùng để rèn một bộ giáp chiến đấu mới.
Sau khi Lê Văn Vân thu dọn đồ đạc, bỗng giật thót, xoay người nhìn về một nơi cách đó không xa.
Sau khi Lê Văn Vân thu dọn đồ đạc, bỗng giật thót, xoay người nhìn về một nơi cách đó không xa.
Ở hướng đó, có một hoà thượng đang đứng, một tay lần tràng hạt, một tay đặt trước ngực, nhìn về phía Lê Văn Vân.
Bình luận facebook