Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 83 Hay là được Đỗ Tịch Tịch cứu rồi?
Mao Vũ Sinh với Trần Nghị, hai người đứng lên khỏi chỗ ngồi, đi ra khỏi phòng tiệc.
Đến nơi không có người, Mao Vũ Sinh nhìn Trần Nghị, nói: “Cái thằng cha đó là như thế nào vậy, không phải người ta đồn nói anh ta chỉ là một công nhân thôi sao? Sao có thể móc ra một triệu hai để mua đồ được.”
“Tôi biết chết liền. Cái thằng này bất thường vô cùng.” Trần Nghị ở bên cạnh mắng một câu, nói: “Không phải lúc trước anh từng hỏi tại sao anh ta chọc giận Trịnh Hòa, mà bây giờ vẫn còn sống rất tốt sao? Thực tế là Trịnh Hòa không hề báo thù anh ta.”
“Hả? Không lẽ anh ta chạy thoát rồi?” Mao Vũ Sinh nhếch mày, hỏi: “Hay là được Đỗ Tịch Tịch cứu rồi?”
“Ngày hôm đó anh ta bị bắt đến xưởng sửa ô tô của Trịnh Hòa, anh ta suýt nữa đánh chết Trịnh Hòa trước mặt hai mươi mấy người chúng tôi.” Trần Nghị nuốt ngụm nước bọt, nói.
“Anh nói... Trịnh Hòa bị anh ta đánh?” Mao Vũ Sinh kinh ngạc, hỏi.
VietWriter
“Ừm, cái thằng này lòng dạ độc ác, bản lĩnh cũng không tồi, anh ta lấy cái chai đập một cái rách đầu Trịnh Hòa, sau đó đổ ly rượu lên đó, bây giờ tôi nhớ lại cũng cảm thấy sởn gai ốc” Trần Nghị nghiến răng nói.
Mao Vũ Sinh nghe mà rùng mình, anh ta nghiến răng, nói: “Dám động vào Trịnh Hòa, lẽ nào thằng này không những có tiền mà còn có lại lịch?”
“Cũng không phải, anh ta quả thực là một công nhân, điều này bạn gái cũ của Cao Phái có thể chứng minh được, nhưng mà thằng này hung ác tàn nhẫn, nếu như thật sự chọc giận anh ta bực lên, tôi sợ anh ta thật sự sẽ ra tay rất độc ác với chúng ta, một đổi một với tôi, tôi cũng thiệt.” Trần Nghị nói.
Sắc mặt Mao Vũ Sinh bỗng chốc trở nên có hơi âm u thất thường.
Anh ta kéo Trần Nghị ra là định hỏi thăm thử rốt cuộc Lê Văn Vân có lại lịch như thế nào, sau đó ngấm ngầm chơi Lê Văn Vân một số cho ra trò.
Kết quả bây giờ nghe Trần Nghị nói, trong lòng anh ta ngược lại có chút hoảng sợ.
“Hơn nữa thằng cha này giống như ôn thần vậy.” Trần Nghị nhìn vào trong phòng tiệc, rồi quay lại nhỏ tiếng, nói: "Người đầu tiên chọc giận anh ta là tôi với Cao Phái, sau đó bọn tôi bị Phan Minh Vũ đánh một trận.”
“Tiếp theo đó, người chọc giận anh ta là Phan Minh Vũ, nghe nói hôm qua anh ta bị người ta đánh rất thảm ở nơi nào đó, bây giờ vẫn còn trong phòng chăm sóc đặc biệt, không biết có thể cứu sống được hay không.”
“Sau đó là Trịnh Hòa, Trịnh Hòa bị đánh một trận thì không nói, sáng hôm nay tôi chơi trong xưởng ô tô sửa đổi đó của anh ta, kết quả anh ta nhận được cuộc điện thoại của bố anh ta, nghe xong sắc mặt anh ta rất khó coi, còn hỏi chúng tôi ai muốn tiếp nhận cái xưởng sửa ô tô đó của anh ta không, tôi nghi ngờ nhà Trịnh Hòa có thể xảy ra chuyện rồi.” Trần Nghị nhỏ tiếng nói.
Sắc mặt Mao Vũ Sinh lên xuống thất thường, qua một lúc, anh ta hừ lạnh một tiếng, nói: “Tôi còn lâu mới tin mấy thứ này, chỉ cần anh ta không có lại lịch gì là được, hơn nữa bố tôi là ông chủ của ngân hàng Tân Hải ở Giang Thành, có thể không giàu được như các người, nhưng mà địa vị thì hoàn toàn không giống.”
Nói rồi, trên mặt anh ta thoáng qua ánh sáng kiêu ngạo.
Mặc dù Trần Nghị không muốn thừa nhận, nhưng mà cũng không thể không thừa nhận, là một ông chủ của ngân hàng Tân Hải chi nhánh Giang Thành, bố của Mao Vũ Sinh có địa vị rất cao trong Gianh Thành.
Mao Vũ Sinh do dự, hỏi: “Anh cảm thấy thằng cha này lấy đâu ra một triệu hai đó, sau khi anh ta móc ra một triệu hai, có còn tiền nào khác không?”
Trần Nghị lắc đầu, nói: “Anh ta làm gì mà có một triệu hai được, bạn gái cũ của Cao Phải nói rồi, lúc Lê Văn Vân với cô ta ly hôn, anh ta không có một xu nào cả, nhưng mà gần đây thằng cha này hình như thân thiết với Đỗ Tịch Tịch, tôi đoán một triệu hai này là mượn từ chỗ của Đỗ Tịch Tịch.”
“Không có tiền thì tốt, lát nữa tôi chơi chết anh ta.” Mao Vũ Sinh liếm khóe môi, nói: “Tôi nhớ cái KTV Đế Hào đó, có cất kín ba chai rượu vang rất đắt đó!"
Bên trong phòng tiệc, Lê Văn Vân đang yên lặng ngồi ở vị trí của mình, anh cũng không giao lưu với những người khác trong bàn, trong phòng tiệc lúc này, rất nhiều người đều đang nhỏ tiếng thảo luận chuyện mà anh mua vòng tay cho Đặng Hân Hân.
Một triệu hai, đây không phải là một con số đơn giản.
Và đằng sau Lê Văn Vân, là chiếc bàn của Đỗ Tịch Tịch với Vưu Tường, cuộc nói chuyện của họ cũng lọt vào tại Lê Văn Vân một cách rõ ràng.
Bọn họ không có bàn luận về chuyện Lê Văn Vân tặng vòng tay, Vưu Tường dường như cảm giác có chút mất mặt, chủ động chuyển chủ đề khác: “Đúng rồi, chắc mọi người vẫn chưa biết nhỉ, nhà Trịnh Hòa xảy ra chuyện rồi.”
Đến nơi không có người, Mao Vũ Sinh nhìn Trần Nghị, nói: “Cái thằng cha đó là như thế nào vậy, không phải người ta đồn nói anh ta chỉ là một công nhân thôi sao? Sao có thể móc ra một triệu hai để mua đồ được.”
“Tôi biết chết liền. Cái thằng này bất thường vô cùng.” Trần Nghị ở bên cạnh mắng một câu, nói: “Không phải lúc trước anh từng hỏi tại sao anh ta chọc giận Trịnh Hòa, mà bây giờ vẫn còn sống rất tốt sao? Thực tế là Trịnh Hòa không hề báo thù anh ta.”
“Hả? Không lẽ anh ta chạy thoát rồi?” Mao Vũ Sinh nhếch mày, hỏi: “Hay là được Đỗ Tịch Tịch cứu rồi?”
“Ngày hôm đó anh ta bị bắt đến xưởng sửa ô tô của Trịnh Hòa, anh ta suýt nữa đánh chết Trịnh Hòa trước mặt hai mươi mấy người chúng tôi.” Trần Nghị nuốt ngụm nước bọt, nói.
“Anh nói... Trịnh Hòa bị anh ta đánh?” Mao Vũ Sinh kinh ngạc, hỏi.
VietWriter
“Ừm, cái thằng này lòng dạ độc ác, bản lĩnh cũng không tồi, anh ta lấy cái chai đập một cái rách đầu Trịnh Hòa, sau đó đổ ly rượu lên đó, bây giờ tôi nhớ lại cũng cảm thấy sởn gai ốc” Trần Nghị nghiến răng nói.
Mao Vũ Sinh nghe mà rùng mình, anh ta nghiến răng, nói: “Dám động vào Trịnh Hòa, lẽ nào thằng này không những có tiền mà còn có lại lịch?”
“Cũng không phải, anh ta quả thực là một công nhân, điều này bạn gái cũ của Cao Phái có thể chứng minh được, nhưng mà thằng này hung ác tàn nhẫn, nếu như thật sự chọc giận anh ta bực lên, tôi sợ anh ta thật sự sẽ ra tay rất độc ác với chúng ta, một đổi một với tôi, tôi cũng thiệt.” Trần Nghị nói.
Sắc mặt Mao Vũ Sinh bỗng chốc trở nên có hơi âm u thất thường.
Anh ta kéo Trần Nghị ra là định hỏi thăm thử rốt cuộc Lê Văn Vân có lại lịch như thế nào, sau đó ngấm ngầm chơi Lê Văn Vân một số cho ra trò.
Kết quả bây giờ nghe Trần Nghị nói, trong lòng anh ta ngược lại có chút hoảng sợ.
“Hơn nữa thằng cha này giống như ôn thần vậy.” Trần Nghị nhìn vào trong phòng tiệc, rồi quay lại nhỏ tiếng, nói: "Người đầu tiên chọc giận anh ta là tôi với Cao Phái, sau đó bọn tôi bị Phan Minh Vũ đánh một trận.”
“Tiếp theo đó, người chọc giận anh ta là Phan Minh Vũ, nghe nói hôm qua anh ta bị người ta đánh rất thảm ở nơi nào đó, bây giờ vẫn còn trong phòng chăm sóc đặc biệt, không biết có thể cứu sống được hay không.”
“Sau đó là Trịnh Hòa, Trịnh Hòa bị đánh một trận thì không nói, sáng hôm nay tôi chơi trong xưởng ô tô sửa đổi đó của anh ta, kết quả anh ta nhận được cuộc điện thoại của bố anh ta, nghe xong sắc mặt anh ta rất khó coi, còn hỏi chúng tôi ai muốn tiếp nhận cái xưởng sửa ô tô đó của anh ta không, tôi nghi ngờ nhà Trịnh Hòa có thể xảy ra chuyện rồi.” Trần Nghị nhỏ tiếng nói.
Sắc mặt Mao Vũ Sinh lên xuống thất thường, qua một lúc, anh ta hừ lạnh một tiếng, nói: “Tôi còn lâu mới tin mấy thứ này, chỉ cần anh ta không có lại lịch gì là được, hơn nữa bố tôi là ông chủ của ngân hàng Tân Hải ở Giang Thành, có thể không giàu được như các người, nhưng mà địa vị thì hoàn toàn không giống.”
Nói rồi, trên mặt anh ta thoáng qua ánh sáng kiêu ngạo.
Mặc dù Trần Nghị không muốn thừa nhận, nhưng mà cũng không thể không thừa nhận, là một ông chủ của ngân hàng Tân Hải chi nhánh Giang Thành, bố của Mao Vũ Sinh có địa vị rất cao trong Gianh Thành.
Mao Vũ Sinh do dự, hỏi: “Anh cảm thấy thằng cha này lấy đâu ra một triệu hai đó, sau khi anh ta móc ra một triệu hai, có còn tiền nào khác không?”
Trần Nghị lắc đầu, nói: “Anh ta làm gì mà có một triệu hai được, bạn gái cũ của Cao Phải nói rồi, lúc Lê Văn Vân với cô ta ly hôn, anh ta không có một xu nào cả, nhưng mà gần đây thằng cha này hình như thân thiết với Đỗ Tịch Tịch, tôi đoán một triệu hai này là mượn từ chỗ của Đỗ Tịch Tịch.”
“Không có tiền thì tốt, lát nữa tôi chơi chết anh ta.” Mao Vũ Sinh liếm khóe môi, nói: “Tôi nhớ cái KTV Đế Hào đó, có cất kín ba chai rượu vang rất đắt đó!"
Bên trong phòng tiệc, Lê Văn Vân đang yên lặng ngồi ở vị trí của mình, anh cũng không giao lưu với những người khác trong bàn, trong phòng tiệc lúc này, rất nhiều người đều đang nhỏ tiếng thảo luận chuyện mà anh mua vòng tay cho Đặng Hân Hân.
Một triệu hai, đây không phải là một con số đơn giản.
Và đằng sau Lê Văn Vân, là chiếc bàn của Đỗ Tịch Tịch với Vưu Tường, cuộc nói chuyện của họ cũng lọt vào tại Lê Văn Vân một cách rõ ràng.
Bọn họ không có bàn luận về chuyện Lê Văn Vân tặng vòng tay, Vưu Tường dường như cảm giác có chút mất mặt, chủ động chuyển chủ đề khác: “Đúng rồi, chắc mọi người vẫn chưa biết nhỉ, nhà Trịnh Hòa xảy ra chuyện rồi.”
Bình luận facebook