Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1128
Chương 1128:
Đinh Triệu Cơ cũng sửng sốt.
Đám thuộc hạ hung hãn phía sau Đinh Triệu Cơ cũng đều sững sờ.
Chỉ đến trễ một phút mà phải cắt bỏ một ngón tay để trả giá ư?
Mọi người đều kinh ngạc nhìn Trủng Hổ, không ít người không khỏi nghĩ thầm: Tên này điên rồi, anh ta không biết người trước mặt anh ta chính là ông vua của thế giới ngầm Giang Nam, anh Cơ sao?
Đinh Triệu Cơ còn chưa hồi phục lại sau cú sốc vừa rồi thì vài người trong só những người đàn ông phía sau đã đi về phía Trủng Hỏ, giận dữ chửi bới: “Mày là cái đéo gì, đại ca của tụi tao tới đây là đã nể mặt mày lắm rồi, mày còn dám giễu võ giương oai trước mặt đại ca của tụi tao, có tin tụi tao…”
Những tên đó vẫn chưa đi đến gần Trủng Hồ thì một người đàn ông châu Á với mái tóc nhuộm bạch kim có khuôn mặt lạnh lùng trong 12 Phong Bão Thập Nhị Vệ đứng phía sau Trủng Hỗ đã giống như một con bạch mã, len người nhào tới.
Xoạt!
Ngay lúc người đàn ông có mái tóc màu bạch kim lướt qua, anh ta cũng ngược tay trái rút kiếm ra, lưỡi kiếm chỉ loé lên trong chốc lát rồi chợp tắt như tia chớp.
Máy tên thuộc hạ của Đinh Triệu Cơ chưa kịp phản ứng lại thì tất cả đều đã bị lưỡi dao sắc bén cắt đứt cuống họng, máu từ cổ họng không ngừng phun ra…
Một vài tên thậm chí không kịp hét lên, chỉ kịp bịt kín cổ họng, ngã xuống đắt chết ngay tại chỗ.
*AI”
Hai cô gái trẻ bên cạnh Trủng Hỗ sợ hại hét lên thảm thiết.
Sắc mặt Định Triệu Cơ tái nhọt, trong mắt ông ta hiện lên vẻ sợ hãi.
Những người đàn ông phía sau lúc này, người nào người nấy đều giống như những con khi bị máu doạ sợ, sợ hãi đến mức lùi lại sau, toàn thân run lẫy bẩy.
Trủng Hỗ nhàn nhạt nói: “Bạch Long, lùi lại!”
Người đàn ông tóc bạch kim nghe thấy vậy lập tức thu kiếm lại, mắt nhìn chằm chằm vào Đinh Triệu Cơ, trên mặt treo một một nụ cười vô cùng kỳ dị, anh ta dùng luỡi liếm vết máu trên thanh kiếm, sau đó lui về phía dưới ánh mắt kinh hoàng của đám người Đỉnh Triệu Cơ.
Trủng Hỗ lắc nhẹ sâm panh trong ly, dửng dưng nhìn Đinh Chiêu Cơ, ôn tồn nói: “Nghe nói ông là vua của thế giới ngầm phương nam, nên muốn nhờ ông giúp một tay.”
“Nhưng bây giờ tôi rất thất vọng về ông.”
“Bây giờ, ông có hai sự lựa chọn, một là trả giá cho sai lầm của mình, hai là tôi sẽ để người của tôi tiễn các ông xuống thuyền.”
Sắc mặt Đinh Triệu Cơ rất khó coi, ông ta muốn rời đi, nhưng lại không muốn chọc tức tên ôn thần khủng khiếp Trủng Hỗ.
Nhưng ông ta biết rằng nêu bây giờ ông ta chọn rời đi thì e rằng đám người của Trủng Hồ sẽ không chỉ tiễn họ xuống thuyền mà còn tiễn họ xuống thẳng âm phủ.
Ông ta cắn chặt răng, nhặt một con dao gọt hoa quả trên bàn lên, sau đó căng chặt da đầu cắt đứt lìa ngón út bàn tay trái ngay tại chỗ.
“Hựt”
Ngay khoảnh khắc ngón út bị chặt đứt, ông ta không khỏi thống khổ rên rỉ một tiếng, cả khuôn mặt ông ta méo mó vì đau đớn tột cùng, mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống.
Thuộc hạ của ông ta và hai cô gái tiếp rượu bên cạnh Trủng Hỗ đều bị doạ cho sợ chết khiếp.
Đinh Triệu Cơ cố nhịn cơn đau đớn dự dội, thì thào: “Như vậy, Trủng Hỗ tiên sinh đã hài lòng hay chưa?”
Trủng Hỗ mỉm cười: “Tàm tạm!”
“Ông đã lựa chọn hợp tác với tôi, vậy thì sau khi tôi diệt sạch kẻ thù của mình xong, tôi sẽ không đối xử tệ bạc với ông đâu. Tôi làm việc luôn thưởng phạt rõ ràng.”
Sắc mặt Đinh Triệu Cơ lúc này vô cùng phức tạp: “Cảm ơn Trủng Hỗ tiên sinh.”
Trủng Hỗ đưa Đinh Triệu Cơ một ly sâm panh rồi cười nói: *Nói cho tôi biết, việc tôi phân phó, ông làm như thế nào rồi?”
Đinh Triệu Cơ chỉ dùng một cái khăn tay tạm thời băng bó lại vết thương, ông ta cầm ly rượu trên tay nhưng lại sợ không dám uống, thành thật nói: “Trủng Hỗ tiên sinh, tôi đã giúp ngài điều tra rồi. Trần Ninh quả thực đã bị bãi miễn chức vụ, bây giờ cậu ta không có chức quyền gì cả.”
“Cậu ta hiện tại đang ở nhà nhàn hạ, không định hồi phục lại uy phong lúc trước.”
Trủng Hỗ có chút kinh ngạc: “Kẻ thù cũ này của tôi thực lực không đơn giản, theo lý mà nói thì quân đội Hoa Hạ nên coi trọng anh ta mới đúng. Tại sao lại đột nhiên đưa anh ta vào lãnh cung thề này?”
Đinh Triệu Cơ nói: “Tôi đã điều tra việc này rồi, Trần Ninh đã hại chết con trai và con gái của Hạng Các lão, có thù lớn không đội trời chung với Hạng Các lão.”
“Ân sư của Trần Ninh, cũng chính là chỗ dựa lúc trước của Trần Ninh, Tần Hằng, nay đã thoái vị.”
“Sau khi Trần Ninh không còn người chống lưng nữa thì liền bị Hạng Thành cách chức. Có vẻ như cho dù Trủng Hồ tiên sinh không đến tìm Trần Ninh tính sổ thì chẳng bao lâu nữa Hạng gia cũng sẽ xử lý Trần Ninh thôi.”
Cuối cùng Trủng Hổ cũng hiểu tại sao người đang tung hoành ngang dọc như Trần Ninh lại bị đánh vào lãnh cung rồi.
Hóa ra là do không có chỗ dựa, lại còn đắc tội với Hạng Các lão.
Anh ta chằm chậm nhéch khoé miệng lên, nhàn nhạt nói: “Loại chuyện báo thù này, sao lại có thể để người khác thay mình làm chứ?”
Đinh Triệu Cơ cũng sửng sốt.
Đám thuộc hạ hung hãn phía sau Đinh Triệu Cơ cũng đều sững sờ.
Chỉ đến trễ một phút mà phải cắt bỏ một ngón tay để trả giá ư?
Mọi người đều kinh ngạc nhìn Trủng Hổ, không ít người không khỏi nghĩ thầm: Tên này điên rồi, anh ta không biết người trước mặt anh ta chính là ông vua của thế giới ngầm Giang Nam, anh Cơ sao?
Đinh Triệu Cơ còn chưa hồi phục lại sau cú sốc vừa rồi thì vài người trong só những người đàn ông phía sau đã đi về phía Trủng Hỏ, giận dữ chửi bới: “Mày là cái đéo gì, đại ca của tụi tao tới đây là đã nể mặt mày lắm rồi, mày còn dám giễu võ giương oai trước mặt đại ca của tụi tao, có tin tụi tao…”
Những tên đó vẫn chưa đi đến gần Trủng Hồ thì một người đàn ông châu Á với mái tóc nhuộm bạch kim có khuôn mặt lạnh lùng trong 12 Phong Bão Thập Nhị Vệ đứng phía sau Trủng Hỗ đã giống như một con bạch mã, len người nhào tới.
Xoạt!
Ngay lúc người đàn ông có mái tóc màu bạch kim lướt qua, anh ta cũng ngược tay trái rút kiếm ra, lưỡi kiếm chỉ loé lên trong chốc lát rồi chợp tắt như tia chớp.
Máy tên thuộc hạ của Đinh Triệu Cơ chưa kịp phản ứng lại thì tất cả đều đã bị lưỡi dao sắc bén cắt đứt cuống họng, máu từ cổ họng không ngừng phun ra…
Một vài tên thậm chí không kịp hét lên, chỉ kịp bịt kín cổ họng, ngã xuống đắt chết ngay tại chỗ.
*AI”
Hai cô gái trẻ bên cạnh Trủng Hỗ sợ hại hét lên thảm thiết.
Sắc mặt Định Triệu Cơ tái nhọt, trong mắt ông ta hiện lên vẻ sợ hãi.
Những người đàn ông phía sau lúc này, người nào người nấy đều giống như những con khi bị máu doạ sợ, sợ hãi đến mức lùi lại sau, toàn thân run lẫy bẩy.
Trủng Hỗ nhàn nhạt nói: “Bạch Long, lùi lại!”
Người đàn ông tóc bạch kim nghe thấy vậy lập tức thu kiếm lại, mắt nhìn chằm chằm vào Đinh Triệu Cơ, trên mặt treo một một nụ cười vô cùng kỳ dị, anh ta dùng luỡi liếm vết máu trên thanh kiếm, sau đó lui về phía dưới ánh mắt kinh hoàng của đám người Đỉnh Triệu Cơ.
Trủng Hỗ lắc nhẹ sâm panh trong ly, dửng dưng nhìn Đinh Chiêu Cơ, ôn tồn nói: “Nghe nói ông là vua của thế giới ngầm phương nam, nên muốn nhờ ông giúp một tay.”
“Nhưng bây giờ tôi rất thất vọng về ông.”
“Bây giờ, ông có hai sự lựa chọn, một là trả giá cho sai lầm của mình, hai là tôi sẽ để người của tôi tiễn các ông xuống thuyền.”
Sắc mặt Đinh Triệu Cơ rất khó coi, ông ta muốn rời đi, nhưng lại không muốn chọc tức tên ôn thần khủng khiếp Trủng Hỗ.
Nhưng ông ta biết rằng nêu bây giờ ông ta chọn rời đi thì e rằng đám người của Trủng Hồ sẽ không chỉ tiễn họ xuống thuyền mà còn tiễn họ xuống thẳng âm phủ.
Ông ta cắn chặt răng, nhặt một con dao gọt hoa quả trên bàn lên, sau đó căng chặt da đầu cắt đứt lìa ngón út bàn tay trái ngay tại chỗ.
“Hựt”
Ngay khoảnh khắc ngón út bị chặt đứt, ông ta không khỏi thống khổ rên rỉ một tiếng, cả khuôn mặt ông ta méo mó vì đau đớn tột cùng, mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống.
Thuộc hạ của ông ta và hai cô gái tiếp rượu bên cạnh Trủng Hỗ đều bị doạ cho sợ chết khiếp.
Đinh Triệu Cơ cố nhịn cơn đau đớn dự dội, thì thào: “Như vậy, Trủng Hỗ tiên sinh đã hài lòng hay chưa?”
Trủng Hỗ mỉm cười: “Tàm tạm!”
“Ông đã lựa chọn hợp tác với tôi, vậy thì sau khi tôi diệt sạch kẻ thù của mình xong, tôi sẽ không đối xử tệ bạc với ông đâu. Tôi làm việc luôn thưởng phạt rõ ràng.”
Sắc mặt Đinh Triệu Cơ lúc này vô cùng phức tạp: “Cảm ơn Trủng Hỗ tiên sinh.”
Trủng Hỗ đưa Đinh Triệu Cơ một ly sâm panh rồi cười nói: *Nói cho tôi biết, việc tôi phân phó, ông làm như thế nào rồi?”
Đinh Triệu Cơ chỉ dùng một cái khăn tay tạm thời băng bó lại vết thương, ông ta cầm ly rượu trên tay nhưng lại sợ không dám uống, thành thật nói: “Trủng Hỗ tiên sinh, tôi đã giúp ngài điều tra rồi. Trần Ninh quả thực đã bị bãi miễn chức vụ, bây giờ cậu ta không có chức quyền gì cả.”
“Cậu ta hiện tại đang ở nhà nhàn hạ, không định hồi phục lại uy phong lúc trước.”
Trủng Hỗ có chút kinh ngạc: “Kẻ thù cũ này của tôi thực lực không đơn giản, theo lý mà nói thì quân đội Hoa Hạ nên coi trọng anh ta mới đúng. Tại sao lại đột nhiên đưa anh ta vào lãnh cung thề này?”
Đinh Triệu Cơ nói: “Tôi đã điều tra việc này rồi, Trần Ninh đã hại chết con trai và con gái của Hạng Các lão, có thù lớn không đội trời chung với Hạng Các lão.”
“Ân sư của Trần Ninh, cũng chính là chỗ dựa lúc trước của Trần Ninh, Tần Hằng, nay đã thoái vị.”
“Sau khi Trần Ninh không còn người chống lưng nữa thì liền bị Hạng Thành cách chức. Có vẻ như cho dù Trủng Hồ tiên sinh không đến tìm Trần Ninh tính sổ thì chẳng bao lâu nữa Hạng gia cũng sẽ xử lý Trần Ninh thôi.”
Cuối cùng Trủng Hổ cũng hiểu tại sao người đang tung hoành ngang dọc như Trần Ninh lại bị đánh vào lãnh cung rồi.
Hóa ra là do không có chỗ dựa, lại còn đắc tội với Hạng Các lão.
Anh ta chằm chậm nhéch khoé miệng lên, nhàn nhạt nói: “Loại chuyện báo thù này, sao lại có thể để người khác thay mình làm chứ?”
Bình luận facebook