Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1231-1235
Chương 1231
Diệp Sâm lạnh lùng nhìn Trần Ninh: "Anh chính là người đắc tội với Hạng lão, thống soái Bắc Cảnh xui xẻo bị cách chức, Trần Ninh?”
“Anh lại dám trước mặt tôi, giết người Diệp gia tôi!”
Trần Ninh bình tĩnh nói: "Tôi ba lần bốn lượt cảnh cáo Diệp gia các người, không nên đến trêu chọc tôi, vì sao các người lại không nghe?”
Diệp Sâm cười lạnh nói: "Ha ha, anh
giết người Diệp gia chúng tôi, anh thật sự cho rằng Diệp gia chúng tôi sẽ cảm ơn ba trăm lần như vậy sao?”
"Những gì anh làm với Diệp gia, toàn bộ cha tôi đều đã biết."
"Ông ấy khinh thường tự mình xuống núi thu thập anh, nên phân phó tôi đến cho anh một bài học."
"Trần Ninh, trước kia anh là thống soái Bắc Cảnh, hiện tại chỉ còn treo một cái chức hư danh, coi như là một nhân sĩ."
Nếu như bây giờ anh tự vẫn nhận
tội, tôi có thể đồng ý không làm khó người thân, bạn bè của anh, hơn nữa sẽ đối xử tốt với vợ của anh, như thế nào?"
Bảo Trần Ninh tự vẫn nhận lỗi của mình!
Điển Chử, Tần Tước, còn có Bát Hổ Vệ, vẻ mặt ai nấy đều giận dữ.
Tống Sính Đình cùng Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ, còn có nhà Tống Thanh Tùng, vẻ mặt lại lo lắng.
Sắc mặt Trần Ninh ngược lại như thường, anh từ từ móc ra điếu thuốc
lá châm, thản nhiên nói: "Bảo tôi tự vẫn nhận tội, đừng nói anh không xứng, ngay cả cha anh cũng không xứng.”
"Nhưng tôi nghe nói cha anh - Diệp Tiêu Dao, từng là nhân vật nổi danh cả nước, hơn nữa còn vì dân chúng làm chút chuyện tốt."
"Bởi vậy hôm nay tôi cho anh một cơ hội, anh tự đánh gãy hai chân, quỳ trước cửa Tống gia sám hối ba ngày ba đêm, tôi liền tha mạng cho anh."
Tự đánh gãy chân!
Còn phải quỳ trước cửa Tống gia ba
ngày ba đêm?
Vậy còn có mạng sao?
Hơn nữa, đường đường là con trai của Tiêu Diêu vương, từ khi nào bị người ta uy hiếp như vậy?
Sắc mặt Diệp Sâm lạnh lùng: "Vốn định để anh chết thể diện một chút, nếu anh không muốn, vậy thì không trách được tôi.”
“Tà Tăng, Thiên Cơ, Tửu Thần!
Tà Tăng trắng nõn mập mạp, Thiên Cơ dáng người cao ngất khuôn mặt ác nghiệt, Tửu Thần cả người lôi thôi bên hông buộc hồ lô rượu lớn, đồng loạt đứng trước một bước, cùng một giọng nói nói: "Diệp công tử, mời phân phó.”
Diệp Sâm lạnh lùng nói: "Ba người cùng nhau ra tay, bắt lấy anh ta.”
Trần Ninh vừa ra tay, liền đem Ma Nhãn giết chết.
Tuy rằng Ma Nhãn trong Thập Nhị Thiên Vương dưới trướng Tiêu Diêu
vương, thực lực thấp kém, nhưng có thể dễ dàng đánh chết Ma Nhãn, thực lực của Trần Ninh tuyệt đối không kém.
Diệp Sâm cũng không dám lớn tiếng, liền để cho ba vị Thiên Vương còn lại cùng nhau ra tay.
Ba người Tà Tăng, Thiên Cơ, Tửu Thần nhìn nhau một cái, đồng loạt nói: "Rõ!”
Ba người, theo hình tam giác vây quanh Trần Ninh, chuẩn bị động thủ với Trần Ninh.
Tần Tước bên cạnh Trần Ninh hừ lạnh nói: "Hừ, thật sự xem là bên cạnh Thiếu soái chúng ta không có ai sao?”
Điển Chử cũng bình tĩnh nói: "Đúng vậy, giết gà sao lại dùng đao mổ trâu, chính là ba tên ngang ngược tàn ác, không cần Thiếu soái ra tay!"
Điển Chử cùng Tần Tước nói chuyện, đồng loạt đi ra, nghênh đón ba người Tà Tăng.
Tà Tảng lạnh lùng nói: "Nếu hai người các người tranh xuống địa
ngục, bần đạo liền tiễn các người
một đoạn.”
Nói xong, hắn bước nhanh nghênh đón Điển Chử cùng Tần Tước, tốc độ nhìn như chậm nhưng thật sự rất nhanh, trong chớp mắt đã đến trước mặt Điển Chử cùng Tần Tước, hai quyền đồng thời lộ ra, Song Long Xuất Hải.
Điển Chử cùng Tần Tước không chút do dự, đều giơ tay lên một quyền.
Ầm!
Ầm!
Hai quyền của Tà Tăng, giống như
đồng thời nghênh đón nắm đấm của
Điển Chử và Tần Tước.
Không giống như Tà Tăng dự đoán, hắn vốn tưởng rằng bằng thực lực của hắn, có thể trực tiếp đánh bay Điển Chử cùng Tần Tước.
Nhưng trong nháy mắt nắm đấm va chạm, lực của hắn ùn ùn kéo tới đụng nắm đấm Điển Chử giống như thái sơn sụp đổ, mà lực nắm đấm Tần Tước cũng không kém, giống như sóng biển cuồn cuộn mà đến.
Hắn trực tiếp bị Điển Chử cùng Tần Tước đánh đến cứng rắn trượt về phía sau bảy tám mét, mới miễn cưỡng ổn định thân hình.
Hắn vừa kinh hãi vừa tức giận, hai thủ hạ bên cạnh Trần Ninh lại lợi hại như vậy?
Cùng lúc Tà Tăng bị đánh lui, thân hình hai người Thiên Cơ cùng Tửu Thần chợt động, chia nhau xẹt về phía Điển Chử cùng Tần Tước.
Điển Chử đối đầu với Thiên Cơ, Tần
Tước đối đầu với Tửu Thần, lập tức
triển khai đối công như mưa rền gió
dữ...
Tà Tăng mạnh mẽ đè xuống khí huyết cả người quay cuòng, thừa dịp Thiên Cơ cùng Tửu Thần kéo Điển Chử cùng Tần Tước, hai đầu gối hắn hơi ngồi xổm xuống, sau đó dưới chân truyền đến một tiếng ầm ầm vang lên, mặt đất vỡ nát, cả người hắn giống như cóc bay lên trời, lao tới Trần Ninh.
“Bảo vệ Thiếu soái cùng thiếu phu nhân!”
Bát Hổ Vệ, phân ra bốn người bảo vệ bên cạnh Tống Sính Đình, bốn người ngăn cản trước mặt Trần Ninh.
Thực lực Tà Tăng rất tốt, tay trái phải hóa thành mấy ảo ảnh, nắm đấm luân phiên đánh ra.
Ầm ầm ầm.
Bốn người Hổ Vệ, vậy mà toàn bộ đều bị Tà Tăng mạnh mẽ đánh lui.
Chỉ thấy thân hình Tà Tăng giống như quỷ mị, như gió như điện, đột nhiên lóe lên trước mặt Trần Ninh,
tay phải một chưởng vỗ ra, lôi đình
hướng về phía mặt Trần Ninh.
Một chưởng này, mang theo sấm giỏ, uy lực đủ có thể hợp kim nứt ra.
Mặt Tà Tăng mang theo nụ cười dữ tợn, giống như đã nhìn thấy hình ảnh Trần Ninh bị hắn đập vỡ đầu.
Diệp Sâm nhìn thấy cảnh này, ánh mắt không khỏi sáng lên.
Tống Sính Đình không khỏi thất thanh kinh hô: "Trần Ninh cẩn thận.”
Trong nháy mắt, Trần Ninh ra tay.
Anh tùy ý giơ tay lên, giống như hái hoa vê lá, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Tà Tăng.
Bàn tay Tà Tăng, cách mặt Trần Ninh vài cm, nhưng cứng rắn dừng lại, cũng không thể nào tiến thêm chút nào nữa.
Nụ cười của Tà Tảng trong nháy mắt ngưng lại.
Đắc ý trong mắt biến mất, thay vào đó là một chút khiếp sợ không thể hóa thành.
Trên thế gian ngoại trừ Tiêu Diêu vương ra, lại còn có người có thể tiếp lấy ứng phó một chưởng toàn lực hắn.
Trong lòng Tà Tăng thiên lôi cuồn cuộn!
Hắn vốn tưởng rằng vừa rồi Trần Ninh có thể giết Ma Nhãn, hoàn toàn là bởi vì Ma Nhãn bất cẩn mà gây ra.
Hiện tại, cuối cùng hắn hiểu được, Trần Ninh thật sự mạnh, hơn nữa mạnh đáng sợ.
Trần Ninh không đợi Tà Tăng lấy lại
tinh thần, trên tay hơi dùng sức.
Răng rắc!
Cổ tay Tà Tăng liền bị gãy.
"A!"
Tà Tăng kêu rên một tiếng, bất chấp đau nhức, tay trái hung hăng vung về phía Trần Ninh, muốn dồn ép Trần Ninh.
Nhưng Trần Ninh nhanh hơn, tung
lên một cước.
Chương 1232
Rầm!
Trần Ninh tung một cước đá vào lồng ngực Tà Tăng, chân như súng dài, đá Tà Tăng khỏi mặt đất.
Lực trên chân Trần Ninh, toàn bộ dồn vào trong lồng ngực Tà Tăng, đem lục phủ ngũ tạng của Tà Tăng chấn đến nát vụn.
Tà Tăng chết ngay tại chỗ, thi thể giống như một đống thịt thối nát, mềm nhũn đọng trên đầu ngón chân nghiêng lên trời của Trần Ninh.
Cạch!
Trần Ninh thu chân lại.
Thi thể Tà Tăng, nặng nề ngã xuống mặt đất, phát ra một tiếng vang lớn làm cho người ta e ngại, giống như một con lợn chết đập xuống đất.
Ánh mắt Diệp Sâm trợn tròn, miệng há ra, vẻ mặt không dám tin.
Thực lực Tà Tăng ở trong Thập Nhị Thiên Vương dưới trướng cha anh ta, là đứng đầu, so với Ma Nhãn lợi
hại hơn nhiều.
Đáng tiếc Tà Tăng, vậy mà cũng bị Trần Ninh giết trong nháy mắt.
Vẻ mặt Diệp Sâm kinh hãi nhìn Trần Ninh, cuối cùng anh ta cũng ý thức được sợ hãi.
Lúc này!
Điển Chử, Tần Tước cùng Thiên Cơ, Tửu Thần chiến đấu, cũng phân ra thắng bại.
Điển Chử nắm lấy sơ hở, một quyền đánh vào mặt Thiên Cơ, bịch một
tiếng, sương máu tràn ngập, Thiên
Cơ liền bị Điển Chử một quyền giết
chết.
Tần Tước cũng dùng một chiêu roi chân đẹp vô cùng, một cước quét trúng bên não Tửu Thần, Tửu Thần liền bị quét bay, không còn cách nào có thể đứng dậy.
Diệp Sâm thấy bốn vị thiên vương anh ta mang đến, toàn bộ ngã xuống.
Lúc này anh ta đã không còn một tia huyết sắc!
Anh ta nhìn thấy Trần Ninh lạnh lùng
đi về phía anh ta, anh ta sợ tới mức lui về phía sau: "Anh, anh, anh muốn làm gi..."
Trần Ninh mỉm cười nói: "Anh yên tâm, vừa rồi tôi nói cho anh một cơ hội, nhất định sẽ cho anh một cơ hội, tuyệt đối sẽ không giết anh.”
Nói xong, Trần Ninh liền phất tay, bảo nhóm người Điển Chử, Tần Tước, Bát Hổ Vệ: "Động thủ, đánh gãy hai chân chó của anh ta, sau đó xách anh ta đến cửa Tống gia, quỳ xuống sám hổi, không quỳ đủ ba ngày ba đêm, Thiên Vương lão tử đến cũng không thể dẫn anh ta đi.”
Điển Chử cùng Tần Tước, Bát Hổ Vệ
nghe vậy, đồng loạt nói: "Tuân lệnh!”
Lưu Diệu Lâm thấy thế, hoảng hốt kêu lên: "Vệ sĩ, bảo vệ Diệp công tử!”
Xung quanh rất nhiều vệ sĩ xuất hiện, muốn ngăn chặn Điển Chử.
Nhưng những vệ sĩ này, ở trước mặt Điển Chử Tần Tước căn bản không đủ nhìn, trong chốc lát, toàn bộ đều bị đánh ngã xuống đất.
Ngay cả Lưu Diệu Lâm cũng bị Điển
Chử hung hăng tát bay.
Bản thân Diệp Sâm bị Tần Tước đá gãy hai chân, ngã xuống đất phát ra tiếng kêu thảm thiết như giết heo.
Mấy người Hổ Vệ bước lên, liền kéo Diệp Sâm đi.
Gia đình Tổng Thanh Tùng nhìn thấy cảnh này, vừa vui mừng vừa lo lắng.
Vui mừng chính là, vừa rồi không ai bì nổi Diệp Sâm, bị Trần Ninh đánh gãy hai chân, còn bị kéo đến trước cửa Tống gia quỳ sám hối, khiến cho Tống gia bọn họ hôm nay mất mặt,
toàn bộ kiếm trở về.
Lo lắng chính là, sau khi Tiêu Diêu vương biết, sẽ nổi giận, tìm Tống gia tính sổ.
Ầm ầm!
Bầu trời mây đen dày đặc truyền đến một tiếng sấm, trời mưa.
Những người qua đường trên đường phố chạy đến dưới mái hiên các cửa hàng đường phố hoặc để tránh mưa.
Trong mưa.
Trước cửa Tống gia, bò trên mặt đất một bóng người hấp hối.
Người này hai chân đánh bị gãy, vết máu loang lổ trên quần, hiện tại ngã xuống mặt đất lầy lội, dáng vẻ vô cùng thê thảm.
Nói ra chỉ sự cũng không ai dám tin, tên vô cùng thê thảm này, lại là con trai của Tiêu Diêu vương đại danh đỉnh đỉnh - Diệp Sâm, Diệp công tử.
Diệp Sâm từ nhỏ đến lớn, từ khi nào đã chịu khổ như vậy!
Hai chân bị đánh gãy, còn bị ném ở cửa Tống gia sám hối.
Dầm mưa dãi nắng!
Anh ta nhiều lần không chịu đựng được đã hôn mê, nhưng mỗi lần anh ta hôn mê, lập tức có quân y xuất hiện, tiêm cho anh ta hai mũi.
Một mũi tiêm là chất thuốc chiến đấu quân sự, loại hợp chất chiến đấu quân sự này, là sau khi chiến sĩ bị thương trên chiến trường sử dụng
khẩn cấp.
Sau khi sử dụng, có thể làm tê liệt vết thương đau đớn rất nhiều, còn có tác dụng làm cho thần kinh vui vẻ, có thể khiến cho chiến sĩ bị thương khi cần tiếp tục giữ được năng lực tác chiến.
Một mũi khác là chất dinh dưỡng.
Sau khi đánh xong, có thể duy tri các chất dinh dưỡng cơ bản cần thiết cho sự sống của cơ thể con người.
Hai mũi tiêm xuống, Diệp Sâm chết cũng không chết được, nhất định phải thành thật tiếp nhận trừng phạt.
Lúc này anh tahấp hối bò trên mặt đất, nếu hận ý có thể giết người, đoán chúng Trần Ninh đã sớm chết mười lần tám lần.
Trong lòng anh ta oán độc suy: Trần Ninh, anh chờ tốt đi, tôi nhất định sẽ báo thù, tôi nhất định sẽ đem tất cả những gì tôi chịu đựng hôm nay, trăm lần trả lại cho anh.
Tin Diệp Sâm xảy ra chuyện, rất nhanh liền truyền về Thủ đô.
Núi Bát Long, sơn trang Tiêu Dao Thủ đô.
Trang trí có vẻ đơn sơ, thực sự rất sang trọng, ngay cả đồ nội thất cơ bản nhất cũng được làm bằng hoa lê vàng..
Trong thư phòng Tiêu Diêu vương đang luyện chữ thư pháp, viết là Lậu
Thất Minh.
Viết được một nửa thời gian, thủ hạ Tàn Kiếm Thập Nhị Thiên Vương đi vào, cúi đầu nói: "Chủ nhân, xảy ra chuyện.”
Bút phong của Tiêu Diêu vương không ngừng, đầu cũng không ngẩng lên, vẻ mặt vẫn ung dung như trước, vừa tiếp tục viết thư pháp, vừa tùy ý hỏi: "Xảy ra chuyện gi?”
Tàn Kiếm dùng lời nói đơn giản nhất, đem chuyện Diệp Sâm xảy ra, bẩm
báo Tiêu Diêu vương.
Diệp Tiêu Dao nghe xong, bút phong dừng một chút, sắc mặt cũng trở nên đặc biệt u ám.
Ầm ầm...
Ông ta không nói gì, tiếp tục viết thư pháp, mãi đến khi viết xong toàn bộ Lậu Thất Minh, lúc này mặt mới không chút thay đổi đặt bút.
“Giang sơn đời nào cũng có người tài!”
"Xem ra là tôi quy ẩn núi rừng quá lâu, cũng quá đánh giá thấp Trần Ninh nhân tài xuất chúng thế hệ mới này."
Tàn Kiếm nhỏ giọng nói: "Bốn người Tà Tăng, Thiên Cơ, Tửu Thần, Ma Nhãn thực lực không kém, đương nhiên đều là cao thủ đi theo chủ nhân bắc nam chinh chiến.”
"Không ngờ với thực lực của bốn người bọn họ, lại không bảo vệ được
công tử.
"Đây là thuộc hạ thất trách, lúc trước thuộc hạ nên phải phái thêm mấy cao thủ theo công tử đến Giang Nam."
Diệp Tiêu Dao lạnh lùng nói: "Thay vì tự trách mình, nếu không ngẫm lại cách khắc phục.”
Tàn Kiếm vội vàng nói: "Thuộc hạ chuẩn bị dẫn đầu bảy vị cao thủ Thiên Vương khác, lại chọn một nhóm thủ hạ tinh nhuệ, tự mình đi Trung Hải, giết Trần Ninh, cứu công
Diệp Tiêu Dao lắc đầu: "Trần Ninh nếu cỏ thể đánh chết bốn nguowif Tà Tăng, chỉ sợ cho dù cậu dẫn đầu bảy người thiên vương khác đi tới, cũng chưa chắc là đối thủ của Trần Ninh.”
Tàn Kiếm nghe vậy không phục, vừa mới muốn nói.
Chương 1233
Diệp Tiêu Dao đã lẩm bẩm: "Muốn đối phó Trần Ninh, phải tìm người phi thường mới được.”
ông ta nói xong, ngay trong đầu suy nghĩ, phái ai đi Trung Hải chỉnh đốn mớ hỗn độn này, cứu con trai, giết Trần Ninh?
Lúc này!
Vành tai hai tai ông ta hơi khẽ động một chút, bắt được trong đình sảnh cách cửa mấy chục mét, truyền đến tiếng bước chân gần như không thể nghe thấy.
Thậm chí, ông ta còn thông qua tiếng
bước chân, phán đoán được người tới là ai.
Khỏe miệng ông ta hơi nhếch lên, khuôn mặt vốn u ám, đã một lần nữa có ý cười, thản nhiên nói: "Vừa định nói thích hợp để cho ai đi Trung Hải chỉnh đốn mớ hỗn độn này, không ngờ, người thích hợp liền tới.”
Ai đến đây?
Vẻ mặt Tàn Kiếm kinh ngạc.
Hắn vừa định mở miệng hỏi, lại nghe
thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, sau laf tiếng gõ cửa, ngay sau đó nghe thấy tiếng ho nhẹ nhàng hai tiếng, sau đó nghe thấy có người nhẹ giọng hỏi: "Diệp tiên sinh cỏ phải không?”
Tản Kiếm nghe giọng nói của người bên ngoài, liền biết đối phương là ai.
Người nói chuyện bên ngoài, chính là tri kỷ của Tiêu Diêu vương, cũng là đệ nhất mưu sĩ đầu tiên bên cạnh Tiêu Diêu vương - Độc Cô Hành.
Diệp Tiêu Dao cao giọng nói: "Độc Cô, ông tới ròi, mau mời vào.”
Cộc cộc!
Cửa thư phòng được mở ra, sau đó, một người đàn ông trung niên mặc quần áo màu trắng, khuôn mặt tái nhợt, còn mang theo một tia bệnh hoạn đỏ ửng gầy gò, từ từ đi vào.
Lúc đi vào, còn không khỏi dùng khăn tay màu trắng che miệng, nhẹ nhàng ho hai tiếng.
Người này, chính là bạn thân tri kỷ của Tiêu Diêu vương, cũng là đệ nhất mưu sĩ dưới tay Tiêu Diêu vương, Độc Cô Hành.
Biệt hiệu Độc Cô Hành gọi là "bệnh thư sinh", ngày thường một bộ dạng bệnh tật, giống như bất cứ lúc nào sắp vào quan tài.
Nhưng trên thực tế, Tàn Kiếm biết, người này hai mươi năm trước chính là bộ dạng như vậy.
Hai mươi năm trước chính là bộ dạng bất cứ lúc nào sẽ chết, nhưng hiện tại hai mươi năm trôi qua, người này vẫn là một bộ dạng bệnh tật, vẫn chưa chết, ngược lại là không ít người khỏe mạnh cường tráng, chết dưới tay người này.
Quả thật, người hiểu rõ Độc Cô Hành đều biết, tuy rằng Độc Cô Hành là đệ nhất mưu sĩ dưới trướng Tiêu Diêu vương, nhưng người này tuyệt đối không phải là bệnh thư sinh gì.
Ngược lại, thực lực người này sâu không lường được, nghe nói chỉ thua Tiêu Diêu vương.
Trước kia trong Thủ đô lưu truyền một câu, thà nghe thấy Diêm vương kêu tên, cũng không muốn nghe thấy bệnh thư sinh ho khan.
Bởi vì Diêm Vương kêu tên, có thể kêu trùng tên trùng họ, hoặc là còn có một chút cơ hội sống.
Nhưng nghe thấy bệnh thư sinh ho khan, thường chính là bệnh thư sinh đến cửa đòi mạng, tất phải chết không thể nghi ngờ.
Tàn Kiếm thân là thủ lĩnh Thập Nhị Thiên Vương dưới trướng Tiêu Diêu vương, ngày thường tự cao tự đại, lúc này nhìn thấy người bệnh thoi thóp Độc Cô Hành này, cũng vội vàng cung kính chào hỏi: "Xin chào Độc Cô tiên sinh.”
Độc Cô Hành hơi khom người: "Tàn
Kiếm huynh đệ, xin chào.
Diệp Tiêu Dao mở miệng nói: "Độc Cô, ông đến đúng lúc, tôi đang muốn tìm ông, không ngờ ông lại tới.”
Khóe miệng Độc Cô Hành hơi nhếch lên, ông ta đoán được Diệp Tiêu Dao muốn tìm ông ta làm gì, ông ta giả vờ không biết, cố ý nhìn về phía thư pháp Diệp Tiêu Dao vừa mới viết xong trên bàn làm việc, ho khan hai tiếng, mỉm cười nói: "Diệp tiên sinh ông muốn tôi bình luận thư pháp cùa ông có tiến bộ hay không?”
"Ha ha, Lậu Thất Minh này của ông, nửa đầu viết đặc biệt tự nhiên, rất có phong độ đại sư."
"Nhưng nửa sau đây, không biết làm sao, nét bút lại trở nên sắc bén, từng nét từng nét một, giống như đao như kiếm, sát ý lẫm liệt!"
Diệp Tiêu Dao nghe vậy ngẩn ra!
Chợt, khóe miệng ông ta khẽ nhếch lên, cười như không cười hỏi: "Độc
Cô, ông đã nhìn ra nửa sau thư pháp của tôi lộ ra sát ý, vậy không biết ông, có thể nhìn ra, sát ý này từ đâu mà đến?”
Độc Cố Hành cười cười, giơ ngón tay chỉ ra ngoài cửa sổ: "Từ phía nam đến!”
Phía nam?
Giang Nam!
Sát ý đến từ Giang Nam, từ thành phố Trung Hải Giang Nam.
Diệp Tiêu Dao cười ha ha nói: "Cha mẹ sinh tôi ra, những hiểu tôi là Độc Cô ông!”
"Độc Cô, ông vừa biết sát ý từ phía nam tới, như vậy ông hẳn là biết tôi vội vàng tìm ông làm gì chứ?"
Độc Cô Hành cười khổ: "Còn có thể có cái gì, đương nhiên là thay ông đi phía nam một chuyến, chỉnh đốn mớ hỗn độn của công tử.”
Diệp Tiêu Dao thở dài: "Vốn định để Sâm Nhi học hỏi kinh nghiệm, không ngờ thằng bé làm hỏng chuyện, nó còn xảy ra chuyện, hiện tại tình cảnh rất thảm hại.”
"Lúc trước tôi đánh giá thấp Trần Ninh, cậu ta mạnh hơn tôi tưởng tượng."
"Tôi lo lắng Tàn Kiếm cũng không thể nào trừng phạt Trần Ninh, cho nên chỉ có mời Độc Cô ông tự minh đi một chuyến, hy vọng ông không từ
chối.
Độc Cô cười nói: "Chuyện của ông chính là chuyện của tôi, huống hồ Diệp Sâm là tôi nhìn lớn lên, nó gọi tôi một tiếng là chú, như vậy bây giờ nó xảy ra chuyện, tôi không thể mặc kệ.”
Diệp Tiêu Dao nói: "Được, ông nhanh chóng lên đường, đi tới Trung Hải.”
"Đầu tiên liền mang Sâm Nhi về, thứ hai, chính là đem đầu Trần Ninh mang về."
Độc Cô Hành gật đầu: "Tất cả nghe ý Ông.
Thành phố Trung Hải!
Trước cửa Tống gia, Diệp Sâm bò trên mặt đất, hấp hối.
Đột nhiên, một phiên bản dài của Lincoln dừng lại bên cạnh.
Một người lái xe mặc âu phục, đeo găng tay trắng, nhanh chóng chạy ra khỏi xe, đến cửa sau và mở cửa.
Chợt, một người đàn ông gây gò dáng người thon dài, mặc quần áo
màu trắng, liền từ từ, từ trên xe xuống.
Ông ta vừa xuống xe, liền không khỏi dùng khăn tay che miệng, ho vài tiếng.
Một vài tùy tùng đi theo phía sau ông ta.
ông ta nhìn Diệp Sâm đang bò trên mặt đất như chó chết, không khỏi nhíu lại: Công tử?”
Diệp Sâm nghe thấy có người gọi anh ta, giãy dụa ngẩng đầu lên, nhìn thấy Độc Cô Hành, thiếu chút nữa
liền khóc, nghẹn ngào nói: "Chú Độc Cô, chú có thể tính tới đây, nếu chú không đến thì cháu chỉ sợ sẽ chết ở đây.”
Độc Cô Hành ngồi xổm xuống, xoa hai chân Diệp Sâm bị đánh gãy, sau đó lại kiểm tra tình trạng cơ thể Diệp Sâm một chút, hơi thở phào nhẹ nhõm, nói: "Yên tâm, tôi tới rồi, cậu sẽ không chết được.”
"Các người còn sửng sốt làm gì, còn không mau đỡ công tử đứng dậy, đưa cậu ấy đến bệnh viện gần đây cứu trị."
“Vâng, Độc Cô tiên sinh!
Mấy thủ hạ lập tức nâng Diệp Sâm lên khỏi mặt đất.
Nhưng lúc này, lập tức có mấy người đi tới, quát: "Các người là ai, Trần tiên sinh nói, tiểu tử này sỉ nhục ông cụ Tống gia, phải quỳ trước cửa Tống gia ba ngày ba đêm, sám hối lỗi lầm.”
"Hiện tại anh ta mới quỳ một ngày, ai cho phép các người dẫn anh ta đi?"
Mấy người này, đều là thủ hạ của
Đổng Thiên Bảo, người nói chuyện kia là cánh tay đắc lực của Đổng Thiên Bảo, tên là Hà Uy.
Hà Uy mang theo mấy anh em, cảnh giác nhìn mấy người Độc Cô Hành, lạnh lùng nói: "Mấy người các người, mau đi, Diệp Sâm nhất định phải quỳ đầy ba ngày ở đây, nếu các người muốn cưỡng ép dẫn anh ta đi, vậy đừng trách chúng tôi không khách khí.”
Không khách khí!
Độc Cô Hành ho khan hai tiếng, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười lạnh như có như không.
Chương 1234
Rầm rầm!
Trong chốc lát, toàn bộ mấy người Hà Uy bị đánh ngã xuống đất, ngay sau đó, tất cả mọi người đều bị đánh gãy hai chân, phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Một tùy tùng lạnh lùng nhìn Hà Uy lăn lộn trên mặt đất, hỏi: "Cô Độc tiên sinh, vì sao chỉ đánh gãy chân bọn họ, tiễn bọn họ về tây thiên không phải là tốt hơn sao?”
Độc Cô Hành cười cười: "Bọn họ đều là tiểu lâu, đem tức giận rắc lên người bọn họ, không có ý nghĩa gì, hơi giáo huấn một chút là được rồi.”
“Người chúng ta muốn chỉnh đốn là Trần Ninh!”
Hơn nữa, mấy tiểu lâu la này, để
bọn họ sống, cũng đúng lúc để cho bọn họ trở về nói cho Trần Ninh biết, bảo Trần Ninh rửa cổ chờ chết."
Tùy tùng lạnh lùng nhìn Hà Uy mấy người: "Nghe thấy không, trở về nói với Trần Ninh, mua quan tài tốt chờ chết đi!”
Tiểu khu Giang Tân.
Trong biệt thự.
Trần Ninh và Tống Sính Đình, đang cùng Tống Thanh Tùng, Tống Trọng Hùng, Tống Trọng Bình cùng một nhóm thành viên Tống gia, đang tụ
tập ăn cơm.
Hóa ra!
Hôm qua Trần Ninh giáo huấn Diệp Sâm, cứu vãn mặt mũi Tống gia.
Hôm nay Tống lão gia mang theo nhóm người con trai cả cùng con trai thứ ba, đến nhà Trần Ninh nói cảm ơn.
Đồng thời cũng là vì thăm dò từ miệng Trần Ninh, xem Trần Ninh có khả năng đối phó Tiêu Diêu vương hay không, bởi vì Trần Ninh đem con trai của Tiêu Diêu vương trừng phạt
thảm như vậy, Tiêu Diêu vương nhất định sẽ không bỏ qua.
Nhỏm người Tống lão gia sợ bị Tiêu Diêu vương trả thù, nghĩ tới hỏi Trần Ninh có cách đối phó gì không.
Lúc này!
Mọi người ăn tối cùng nhau, đang ngồi trong phòng khách nói chuyện.
Trần Ninh cười nói với Tống Thanh Tùng: "ồng, ông cứ đem lòng đặt trở lại trong bụng đi, nếu Diệp Tiêu Dao còn tới bới móc, cháu nhất định sẽ xử lý tốt, sẽ không liên lụy đến mọi
người.”
Tống Thanh Tùng rất muốn hỏi niềm tin của Trần Ninh đến từ đâu?
Nhưng, lời này cuối cùng cũng không dám hỏi ra, dù sao bên ngoài đều truyền Trần Ninh đắc tội với Hạng lão, bị cách chức.
Bây giờ hỏi Trần Ninh niềm tin lấy từ đâu, đây không phải là xát muối vào vết thương sao?
Trong lòng Tống Thanh Tùng vẫn là lo lắng, ngoài miệng chỉ có thể nói: "Nếu cháu rể cháu có cách ứng phó
Tiêu Diêu vương, vậy ông liền yên tâm.”
Vừa dứt lời!
Điển Chử liền từ bên ngoài tiến vào, bước nhanh đến bên tai Trần Ninh, nhỏ giọng nói: "Thiếu soái, không hay, Diệp Tiêu Dao phái cao thủ Độc Cô Hành đi tới Trung Hải, lảm bị thương người phụ trách trông coi Diệp Sâm, mang Diệp Sâm đi, còn nói bảo ngài mua quan tài tốt chờ chết.”
"Lúc đầu, Độc Cô Hành còn định tìm Tống gia gây phiền phức."
"May mắn hôm nay nhóm người Tống lão gia tới nơi này làm khách, không ở Tống gia, thoát một kiếp."
Nhóm người Tống Thanh Tùng ngồi bên cạnh Trần Ninh nghe thấy lời của Điển Chử, sắc mặt ai nấy đều là kịch biến.
Trần Ninh khẽ nhíu mày: "Độc Cô Hành, lai lịch thế nào, rất lợi hại sao?”
Điển Chử nói: "Tôi điều tra một chút, Độc Cô Hành là bạn tốt tri kỷ của
Tiêu Diêu vương, hay là đệ nhất mưu sĩ dưới trướng Tiêu Diêu vương.”
"Nghe nói chẳng những trí tuệ hơn người, hơn nữa thực lực rất khủng bố."
"Là một sát nhân không tính là cường giả siêu cấp."
Trần Ninh thản nhiên nói: "Diệp Tiêu Dao không tự mình đến giải quyết ân oán với tôi, phái một thủ hạ tính cái gì?”
"Thôi, vậy Độc Cô Hành kia hiện tại ở đâu?"
Điển Chử nói: “Một nhóm Độc Cô Hành, hành tung rất bí ẩn, bọn họ cứu Diệp Sâm đi, nhất thời nửa khắc chúng tôi chưa tra được chỗ đặt chân của ông ta, bọn họ giống như biến mất khỏi không trung vậy.”
Trần Ninh nói: "Xem ra là một cao thủ phòng theo dõi truy tìm.”
Điển Chử nói: "Nhưng Độc Cô Hành nói, ngày mai lúc hoàng hôn ông ta sẽ đích thân đến Tống gia, cùng Thiếu soái ngài còn có Tống gia, tính
"Thuộc hạ cảm thấy, ngày mai nhất định Độc Cô Hành sẽ đến Tống gia."
Nhỏm người Tống Thanh Tùng nghe thấy tê cả da đầu, đều nhìn Trần Ninh, kêu khổ không ngừng nói: "Trần Ninh à, cháu xem, tai họa này có phải đến rồi không, cái này như thế nào cho phải đây?”
Trần Ninh thản nhiên nói: "ông à ông yên tâm, cháu sắp xếp nhân thủ, âm thầm bảo vệ nhà mọi người, tuyệt đối sẽ không để cho nhà mọi người có bất kỳ sơ suất nào.”
Nhà Tống Thanh Tùng vẫn không yên tâm lắm.
Trần Ninh thấy thế, cười cười, dứt khoát nói với Tống Sính Đình: "Nếu lão gia thấp thỏm bất an, như vậy chúng ta dứt khoát trở về nhà tổ của Tống gia ở hai ngày đi.”
Diệp gia, nhà giàu đỉnh cấp Thủ đô.
Năm đỏ tiếng tăm Diệp Tiêu Dao vang cả nước, ngay cả Quốc chủ cũng kiêng dè ba phần là thật.
Nhà Tống Thanh Tùng đắc tội Diệp gia, đắc tội Tiêu Diêu vương, thật sự không có thực lực chống cự gì.
Bây giờ bọn họ chỉ trông cậy vào Trần Ninh và Tống Sính Đình.
Mọi người nghe Trần Ninh nói về tổ trạch Tống gia, ở lại với mọi người hai ngày, lập tức ai nấy đều nhao nhao mở miệng nói được.
Tống Sính Đình nói: "Vậy được rồi, chúng ta đều là người thân, có chuyện gì chúng ta cùng nhau gánh vác.”
"Cha mẹ, Đồng Kha, thu dọn mấy bộ quần áo, chúng ta về nhà tổ ở vài ngày."
Trong một bệnh viện tư nhân!
Diệp Sâm đã phẫu thuật xong, từ từ tỉnh lại.
Độc Cô Hành đứng bên giường bệnh, mỉm cười nhìn anh ta, thản nhiên hỏi: "Công tử, cậu tỉnh lại, cảm thấy tốt hơn chưa?”
Diệp Sâm cảm thấy cơ thể mình rất
suy yếu, nhưng, tâm trạng báo thù của anh ta lại rất gấp gáp.
Anh ta giơ tay nắm lấy góc áo Độc Cô Hành: "Báo thù, chú Độc Cô, cháu muốn báo thù, chú giúp cháu, cháu muốn đem Trần Ninh thiên đao vạn quả..."
Độc Cô Hành thản nhiên nói: "Ngày mai tôi sẽ đi tìm Trần Ninh tính sổ, công tử cậu yên tâm chờ tin tốt của tôi đi.”
Diệp Sâm lắc đầu: "Không, cháu muốn đi với chú, cháu phải tận mắt chứng kiến Trần Ninh chết, mới có
thể giải tỏa hận thù trong lòng cháu.
Độc Cô Hành nhìn vẻ mặt oán hận của Diệp Sâm, hơi do dự, liền đồng ý: "Được, ngày mai cậu đi cùng.”
Diệp Sâm nghe vậy, nhếch miệng cười.
Chú Độc Cô gần như vô địch, lần này Trần Ninh chết chắc rồi.
***
Chương 1235
Nhà Trần Ninh, thu dọn vài thứ, chuyển vào nhà tổ của Tống gia, ở tạm hai ngày.
Ngày hôm sau, chính xác là cuối tuần.
Con gái Tống Thanh Thanh, cùng một nhóm trẻ con trong Tống gia, ở trong sân nhà nô đùa.
Trần Ninh ngồi trên ghế mây dưới giàn nho trong sân, trong tay cầm quyển sách, bên cạnh đặt trà Tống
Sính Đình tự tay pha, nhìn con gái cùng một đám trẻ con nô đùa, khóe miệng anh hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười nông cạn.
Lúc này, Tống Sính Đình bưng một đĩa bánh ngọt tới, mỉm cười nói: "Trần Ninh, em và mẹ tự tay làm bánh quế, anh nếm thử hương vị thế nào?”
Trần Ninh tiện tay cầm lấy một miếng, nếm một miếng, mặt mày hớn hở mắt cười: "Hương vị rất ngon.”
Tống Sính Đình cười nói: "Anh thích ăn, sau này có thời gian em thường
xuyên làm cho anh.
Trần Ninh kéo Tống Sính Đình ngồi xuống bên cạnh, mỉm cười nói: "Bỏ đi, em là chủ tịch kiêm đổng sự trưởng của Tập đoàn Ninh Đại, ngày thường bận rộn xoay quanh, nào có nhiều thời gian nhàn rỗi làm đồ ăn nhẹ cho anh!”
Tống Sính Đình nghiêm túc nói: "Một sổ dự án vắc-xin ung thư mới của Tập đoàn Ninh Đại, đều là thời khắc quan trọng.”
"Chờ mấy dự án nghiên cứu và phát triển thành công, sau khi niêm yết
thành công, em liền từ từ lui về phía sau hậu đài ròi."
"Dù sao, làm một người vợ tốt, làm một người mẹ tốt, mới là nguyện vọng lớn nhất của em."
Trần Ninh ôm vợ, nhìn con gái chơi đùa với trẻ em ở phía xa, suy nghĩ: Anh làm sao không muốn trở về nhà?
Nhưng, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Bản thân ở nước ngoài có nhiều kẻ địch như vậy, những người này đều
muôn tìm cơ hội trả thù anh.
Ngay cả ở trong nước, những người muốn anh chết không ít.
Ví dụ như Hạng gia, Diệp gia...
Muốn buông bỏ quyền lực, hoàn toàn trở về nhà, nói dễ vậy sao?
Tiếp đó!
Quốc chủ mới, đối với anh vô cùng coi trọng, hơn nữa giao trọng trách nặng nề.
Hiện tại anh là Đại đô đốc Hoa Hạ,
thân đeo trọng trách quốc phòng quân sự, cũng không phải nói muốn giải ngũ về quê là có thể giải ngũ về quê.
Anh ôm vợ, nhìn con gái chơi đùa với trẻ em ở phía xa, thì thầm: "Anh cũng hy vọng rằng chúng ta có thể nghỉ hưu sớm, trở về nhà sớm, tận hưởng niềm vui của gia đình."
Tống Sính Đình và chồng, thân mật ôm nhau, hưởng thụ thời gian ấm áp hiếm có này.
Nhưng!
Đúng lúc này, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng ầm lớn.
Trước cổng Tống gia lại trực tiếp bị người ta đá bay.
Trong tiếng kêu kinh hãi, đám người từ từ từ cửa lớn đi vào.
Người đứng đầu, dáng người gầy gò, sắc mặt tái nhợt, còn mang theo một vẻ ửng đỏ bệnh tật, bộ dạng bệnh tật, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ ngủm.
Chính là bệnh thư sinh Độc Cô Hành.
Bên cạnh Độc Cô Hành, Diệp Sâm hai chân bó thạch cao, vẻ mặt oán độc ngồi trên xe lăn, người đẩy xe lăn là Lưu Diệu Lâm.
Phía sau, thì đi theo rất nhiều đàn ông lạnh lùng đeo Đường đao.
Những người đàn ông đeo Đường đao này đều là thủ hạ tinh nhuệ dưới trướng Tiêu Diêu vương.
Lúc Độc Cô Hành xông vào, Điển Chử, Tần Tước, Bát Hổ Vệ cũng đã lặng lẽ xuất hiện phía sau Trần Ninh.
Nhà Tống Thanh Tùng, cũng nghe thấy tiếng từ trong phòng đi ra.
Nhìn thấy đám người Độc Cô Hành và Diệp Sâm, mọi người Tống gia sợ tới mức sắc mặt kịch biến.
Những người phụ nữ chạy qua, kéo những đứa trẻ lại trốn trong nhà.
Tống Sính Đình cũng ôm lấy con gái, trốn sau lưng Trần Ninh.
Diệp Sâm ngồi trên xe lăn, nhìn thấy Trần Ninh, kẻ thù gặp mặt đỏ mắt.
Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Trần Ninh, đại khái chắc anh không ngờ chúng ta gặp lại nhau nhanh như vậy đi.”
"Hôm nay, chính là thời khắc anh vì hành vi, trả giá đắt."
Đám người Tống Sính Đình và Tống Thanh Tùng đều không khỏi lo lẳng nhìn Trần Ninh.
Trần Ninh vẫn ưu nhã ngồi như trước, tùy ý bưng chén trà lên, uống một ngụm, thản nhiên nói: "Diệp
Sâm, nếu anh đã bỏ chạy, cần gì phải trở về chịu chết đây?”
Diệp Sâm trợn to hai mắt, giận dữ nói: "Trần Ninh, trước mặt chú Độc Cô của tôi, anh còn dám làm càn.”
Độc Cô Hành dùng khăn tay che miệng, bệnh ho vài tiếng.
Sau đó, ông ta mới nhìn về phía Trần Ninh, vừa nhìn Trần Ninh từ trên xuống dưới, vừa hỏi: "Các hạ chính là cựu thống soái Bắc Cảnh, có danh xưng chiến thần Hoa Hạ - Trần Ninh?”
Trần Ninh bình tĩnh nói: "Đó đều là chuyện quá khứ.”
Độc Cô Hành gật đầu: "Tôi nghe nói, cậu đắc tội Hạng lão, bị cách chức, chỉ còn lại hư danh.”
"Cho dù lần này cậu không đắc tội Diệp gia chúng tôi, Hạng lão cũng không sẽ không bỏ qua cho cậu, sớm muộn gì cậu cũng sẽ gặp họa lớn."
"Trần Ninh, tôi thấy cậu cũng là nhân tài, nếu như cậu đồng ý quy phục Diệp tiên sinh chúng tôi, từ nay về
sau vì Diệp tiên sinh, tôi có thể thay cậu cầu xin, bảo Diệp tiên sinh tha cho cậu không chết, còn thu nhận cậu.
Trần Ninh nghe vậy, lộ ra ý cười chơi đùa: "Quy phục Diệp Tiêu Dao, vì Diệp Tiêu Dao mà làm việc?”
Độc Cô Hành nói: "Đúng vậy!”
"Tuy rằng Diệp tiên sinh quy ẩn sơn lâm, nhiều năm không màng chính sự triều đình, nhưng trong lòng dân, vẫn có vô số môn phiệt thế gia, có vô số tập đoàn, là ủng hộ Diệp tiên sinh.
"Chỉ cần Diệp tiên sinh đổng ý xuất sơn, tham gia bầu cử, ông ấy tiến vào Nội các, thậm chí làm Quốc chủ, cũng không phải là không thể."
"Diệp tiên sinh yêu tài, cậu là nhân tài, nếu cậu chịu làm việc cho Diệp tiên sinh, tôi nghĩ Diệp tiên sinh nhất định đồng ý cho cậu cơ hội."
Diệp Sâm thật sự sợ Trần Ninh đồng ý bán mạng cho cha anh ta, vậy chẳng phải anh ta sẽ khó tìm Trần Ninh báo thù.
Lúc này anh ta lạnh lùng nói với Trần Ninh: "Đúng vậy, cha tôi thích nuôi chó nhất, thích thu đầy tớ nhất.”
"Nếu anh chịu tiến vào sơn trang Tiêu Dao chúng tôi, làm chó của cha tôi, tôi không chỉ bỏ qua chuyện cũ với anh, hơn nữa còn ban cho anh kiếm nô, sau này anh chính là đầy tớ của sơn trang Tiêu Dao chúng tôi."
Diệp Sâm nói tới đây, chú ý tới Tống Sính Đình bên cạnh Trần Ninh, lập tức nói thêm: "Ha ha, chẳng những anh phải làm đầy tớ của chúng tôi, vợ anh, cũng phải làm nữ nô của tôi, ngày đêm hầu hạ tôi, như vậy vợ chồng anh mới có một chút đường sống!”
Vẻ mặt Tống Sính Đình tức giận!
Diệp Sâm lạnh lùng nhìn Trần Ninh: "Anh chính là người đắc tội với Hạng lão, thống soái Bắc Cảnh xui xẻo bị cách chức, Trần Ninh?”
“Anh lại dám trước mặt tôi, giết người Diệp gia tôi!”
Trần Ninh bình tĩnh nói: "Tôi ba lần bốn lượt cảnh cáo Diệp gia các người, không nên đến trêu chọc tôi, vì sao các người lại không nghe?”
Diệp Sâm cười lạnh nói: "Ha ha, anh
giết người Diệp gia chúng tôi, anh thật sự cho rằng Diệp gia chúng tôi sẽ cảm ơn ba trăm lần như vậy sao?”
"Những gì anh làm với Diệp gia, toàn bộ cha tôi đều đã biết."
"Ông ấy khinh thường tự mình xuống núi thu thập anh, nên phân phó tôi đến cho anh một bài học."
"Trần Ninh, trước kia anh là thống soái Bắc Cảnh, hiện tại chỉ còn treo một cái chức hư danh, coi như là một nhân sĩ."
Nếu như bây giờ anh tự vẫn nhận
tội, tôi có thể đồng ý không làm khó người thân, bạn bè của anh, hơn nữa sẽ đối xử tốt với vợ của anh, như thế nào?"
Bảo Trần Ninh tự vẫn nhận lỗi của mình!
Điển Chử, Tần Tước, còn có Bát Hổ Vệ, vẻ mặt ai nấy đều giận dữ.
Tống Sính Đình cùng Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ, còn có nhà Tống Thanh Tùng, vẻ mặt lại lo lắng.
Sắc mặt Trần Ninh ngược lại như thường, anh từ từ móc ra điếu thuốc
lá châm, thản nhiên nói: "Bảo tôi tự vẫn nhận tội, đừng nói anh không xứng, ngay cả cha anh cũng không xứng.”
"Nhưng tôi nghe nói cha anh - Diệp Tiêu Dao, từng là nhân vật nổi danh cả nước, hơn nữa còn vì dân chúng làm chút chuyện tốt."
"Bởi vậy hôm nay tôi cho anh một cơ hội, anh tự đánh gãy hai chân, quỳ trước cửa Tống gia sám hối ba ngày ba đêm, tôi liền tha mạng cho anh."
Tự đánh gãy chân!
Còn phải quỳ trước cửa Tống gia ba
ngày ba đêm?
Vậy còn có mạng sao?
Hơn nữa, đường đường là con trai của Tiêu Diêu vương, từ khi nào bị người ta uy hiếp như vậy?
Sắc mặt Diệp Sâm lạnh lùng: "Vốn định để anh chết thể diện một chút, nếu anh không muốn, vậy thì không trách được tôi.”
“Tà Tăng, Thiên Cơ, Tửu Thần!
Tà Tăng trắng nõn mập mạp, Thiên Cơ dáng người cao ngất khuôn mặt ác nghiệt, Tửu Thần cả người lôi thôi bên hông buộc hồ lô rượu lớn, đồng loạt đứng trước một bước, cùng một giọng nói nói: "Diệp công tử, mời phân phó.”
Diệp Sâm lạnh lùng nói: "Ba người cùng nhau ra tay, bắt lấy anh ta.”
Trần Ninh vừa ra tay, liền đem Ma Nhãn giết chết.
Tuy rằng Ma Nhãn trong Thập Nhị Thiên Vương dưới trướng Tiêu Diêu
vương, thực lực thấp kém, nhưng có thể dễ dàng đánh chết Ma Nhãn, thực lực của Trần Ninh tuyệt đối không kém.
Diệp Sâm cũng không dám lớn tiếng, liền để cho ba vị Thiên Vương còn lại cùng nhau ra tay.
Ba người Tà Tăng, Thiên Cơ, Tửu Thần nhìn nhau một cái, đồng loạt nói: "Rõ!”
Ba người, theo hình tam giác vây quanh Trần Ninh, chuẩn bị động thủ với Trần Ninh.
Tần Tước bên cạnh Trần Ninh hừ lạnh nói: "Hừ, thật sự xem là bên cạnh Thiếu soái chúng ta không có ai sao?”
Điển Chử cũng bình tĩnh nói: "Đúng vậy, giết gà sao lại dùng đao mổ trâu, chính là ba tên ngang ngược tàn ác, không cần Thiếu soái ra tay!"
Điển Chử cùng Tần Tước nói chuyện, đồng loạt đi ra, nghênh đón ba người Tà Tăng.
Tà Tảng lạnh lùng nói: "Nếu hai người các người tranh xuống địa
ngục, bần đạo liền tiễn các người
một đoạn.”
Nói xong, hắn bước nhanh nghênh đón Điển Chử cùng Tần Tước, tốc độ nhìn như chậm nhưng thật sự rất nhanh, trong chớp mắt đã đến trước mặt Điển Chử cùng Tần Tước, hai quyền đồng thời lộ ra, Song Long Xuất Hải.
Điển Chử cùng Tần Tước không chút do dự, đều giơ tay lên một quyền.
Ầm!
Ầm!
Hai quyền của Tà Tăng, giống như
đồng thời nghênh đón nắm đấm của
Điển Chử và Tần Tước.
Không giống như Tà Tăng dự đoán, hắn vốn tưởng rằng bằng thực lực của hắn, có thể trực tiếp đánh bay Điển Chử cùng Tần Tước.
Nhưng trong nháy mắt nắm đấm va chạm, lực của hắn ùn ùn kéo tới đụng nắm đấm Điển Chử giống như thái sơn sụp đổ, mà lực nắm đấm Tần Tước cũng không kém, giống như sóng biển cuồn cuộn mà đến.
Hắn trực tiếp bị Điển Chử cùng Tần Tước đánh đến cứng rắn trượt về phía sau bảy tám mét, mới miễn cưỡng ổn định thân hình.
Hắn vừa kinh hãi vừa tức giận, hai thủ hạ bên cạnh Trần Ninh lại lợi hại như vậy?
Cùng lúc Tà Tăng bị đánh lui, thân hình hai người Thiên Cơ cùng Tửu Thần chợt động, chia nhau xẹt về phía Điển Chử cùng Tần Tước.
Điển Chử đối đầu với Thiên Cơ, Tần
Tước đối đầu với Tửu Thần, lập tức
triển khai đối công như mưa rền gió
dữ...
Tà Tăng mạnh mẽ đè xuống khí huyết cả người quay cuòng, thừa dịp Thiên Cơ cùng Tửu Thần kéo Điển Chử cùng Tần Tước, hai đầu gối hắn hơi ngồi xổm xuống, sau đó dưới chân truyền đến một tiếng ầm ầm vang lên, mặt đất vỡ nát, cả người hắn giống như cóc bay lên trời, lao tới Trần Ninh.
“Bảo vệ Thiếu soái cùng thiếu phu nhân!”
Bát Hổ Vệ, phân ra bốn người bảo vệ bên cạnh Tống Sính Đình, bốn người ngăn cản trước mặt Trần Ninh.
Thực lực Tà Tăng rất tốt, tay trái phải hóa thành mấy ảo ảnh, nắm đấm luân phiên đánh ra.
Ầm ầm ầm.
Bốn người Hổ Vệ, vậy mà toàn bộ đều bị Tà Tăng mạnh mẽ đánh lui.
Chỉ thấy thân hình Tà Tăng giống như quỷ mị, như gió như điện, đột nhiên lóe lên trước mặt Trần Ninh,
tay phải một chưởng vỗ ra, lôi đình
hướng về phía mặt Trần Ninh.
Một chưởng này, mang theo sấm giỏ, uy lực đủ có thể hợp kim nứt ra.
Mặt Tà Tăng mang theo nụ cười dữ tợn, giống như đã nhìn thấy hình ảnh Trần Ninh bị hắn đập vỡ đầu.
Diệp Sâm nhìn thấy cảnh này, ánh mắt không khỏi sáng lên.
Tống Sính Đình không khỏi thất thanh kinh hô: "Trần Ninh cẩn thận.”
Trong nháy mắt, Trần Ninh ra tay.
Anh tùy ý giơ tay lên, giống như hái hoa vê lá, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Tà Tăng.
Bàn tay Tà Tăng, cách mặt Trần Ninh vài cm, nhưng cứng rắn dừng lại, cũng không thể nào tiến thêm chút nào nữa.
Nụ cười của Tà Tảng trong nháy mắt ngưng lại.
Đắc ý trong mắt biến mất, thay vào đó là một chút khiếp sợ không thể hóa thành.
Trên thế gian ngoại trừ Tiêu Diêu vương ra, lại còn có người có thể tiếp lấy ứng phó một chưởng toàn lực hắn.
Trong lòng Tà Tăng thiên lôi cuồn cuộn!
Hắn vốn tưởng rằng vừa rồi Trần Ninh có thể giết Ma Nhãn, hoàn toàn là bởi vì Ma Nhãn bất cẩn mà gây ra.
Hiện tại, cuối cùng hắn hiểu được, Trần Ninh thật sự mạnh, hơn nữa mạnh đáng sợ.
Trần Ninh không đợi Tà Tăng lấy lại
tinh thần, trên tay hơi dùng sức.
Răng rắc!
Cổ tay Tà Tăng liền bị gãy.
"A!"
Tà Tăng kêu rên một tiếng, bất chấp đau nhức, tay trái hung hăng vung về phía Trần Ninh, muốn dồn ép Trần Ninh.
Nhưng Trần Ninh nhanh hơn, tung
lên một cước.
Chương 1232
Rầm!
Trần Ninh tung một cước đá vào lồng ngực Tà Tăng, chân như súng dài, đá Tà Tăng khỏi mặt đất.
Lực trên chân Trần Ninh, toàn bộ dồn vào trong lồng ngực Tà Tăng, đem lục phủ ngũ tạng của Tà Tăng chấn đến nát vụn.
Tà Tăng chết ngay tại chỗ, thi thể giống như một đống thịt thối nát, mềm nhũn đọng trên đầu ngón chân nghiêng lên trời của Trần Ninh.
Cạch!
Trần Ninh thu chân lại.
Thi thể Tà Tăng, nặng nề ngã xuống mặt đất, phát ra một tiếng vang lớn làm cho người ta e ngại, giống như một con lợn chết đập xuống đất.
Ánh mắt Diệp Sâm trợn tròn, miệng há ra, vẻ mặt không dám tin.
Thực lực Tà Tăng ở trong Thập Nhị Thiên Vương dưới trướng cha anh ta, là đứng đầu, so với Ma Nhãn lợi
hại hơn nhiều.
Đáng tiếc Tà Tăng, vậy mà cũng bị Trần Ninh giết trong nháy mắt.
Vẻ mặt Diệp Sâm kinh hãi nhìn Trần Ninh, cuối cùng anh ta cũng ý thức được sợ hãi.
Lúc này!
Điển Chử, Tần Tước cùng Thiên Cơ, Tửu Thần chiến đấu, cũng phân ra thắng bại.
Điển Chử nắm lấy sơ hở, một quyền đánh vào mặt Thiên Cơ, bịch một
tiếng, sương máu tràn ngập, Thiên
Cơ liền bị Điển Chử một quyền giết
chết.
Tần Tước cũng dùng một chiêu roi chân đẹp vô cùng, một cước quét trúng bên não Tửu Thần, Tửu Thần liền bị quét bay, không còn cách nào có thể đứng dậy.
Diệp Sâm thấy bốn vị thiên vương anh ta mang đến, toàn bộ ngã xuống.
Lúc này anh ta đã không còn một tia huyết sắc!
Anh ta nhìn thấy Trần Ninh lạnh lùng
đi về phía anh ta, anh ta sợ tới mức lui về phía sau: "Anh, anh, anh muốn làm gi..."
Trần Ninh mỉm cười nói: "Anh yên tâm, vừa rồi tôi nói cho anh một cơ hội, nhất định sẽ cho anh một cơ hội, tuyệt đối sẽ không giết anh.”
Nói xong, Trần Ninh liền phất tay, bảo nhóm người Điển Chử, Tần Tước, Bát Hổ Vệ: "Động thủ, đánh gãy hai chân chó của anh ta, sau đó xách anh ta đến cửa Tống gia, quỳ xuống sám hổi, không quỳ đủ ba ngày ba đêm, Thiên Vương lão tử đến cũng không thể dẫn anh ta đi.”
Điển Chử cùng Tần Tước, Bát Hổ Vệ
nghe vậy, đồng loạt nói: "Tuân lệnh!”
Lưu Diệu Lâm thấy thế, hoảng hốt kêu lên: "Vệ sĩ, bảo vệ Diệp công tử!”
Xung quanh rất nhiều vệ sĩ xuất hiện, muốn ngăn chặn Điển Chử.
Nhưng những vệ sĩ này, ở trước mặt Điển Chử Tần Tước căn bản không đủ nhìn, trong chốc lát, toàn bộ đều bị đánh ngã xuống đất.
Ngay cả Lưu Diệu Lâm cũng bị Điển
Chử hung hăng tát bay.
Bản thân Diệp Sâm bị Tần Tước đá gãy hai chân, ngã xuống đất phát ra tiếng kêu thảm thiết như giết heo.
Mấy người Hổ Vệ bước lên, liền kéo Diệp Sâm đi.
Gia đình Tổng Thanh Tùng nhìn thấy cảnh này, vừa vui mừng vừa lo lắng.
Vui mừng chính là, vừa rồi không ai bì nổi Diệp Sâm, bị Trần Ninh đánh gãy hai chân, còn bị kéo đến trước cửa Tống gia quỳ sám hối, khiến cho Tống gia bọn họ hôm nay mất mặt,
toàn bộ kiếm trở về.
Lo lắng chính là, sau khi Tiêu Diêu vương biết, sẽ nổi giận, tìm Tống gia tính sổ.
Ầm ầm!
Bầu trời mây đen dày đặc truyền đến một tiếng sấm, trời mưa.
Những người qua đường trên đường phố chạy đến dưới mái hiên các cửa hàng đường phố hoặc để tránh mưa.
Trong mưa.
Trước cửa Tống gia, bò trên mặt đất một bóng người hấp hối.
Người này hai chân đánh bị gãy, vết máu loang lổ trên quần, hiện tại ngã xuống mặt đất lầy lội, dáng vẻ vô cùng thê thảm.
Nói ra chỉ sự cũng không ai dám tin, tên vô cùng thê thảm này, lại là con trai của Tiêu Diêu vương đại danh đỉnh đỉnh - Diệp Sâm, Diệp công tử.
Diệp Sâm từ nhỏ đến lớn, từ khi nào đã chịu khổ như vậy!
Hai chân bị đánh gãy, còn bị ném ở cửa Tống gia sám hối.
Dầm mưa dãi nắng!
Anh ta nhiều lần không chịu đựng được đã hôn mê, nhưng mỗi lần anh ta hôn mê, lập tức có quân y xuất hiện, tiêm cho anh ta hai mũi.
Một mũi tiêm là chất thuốc chiến đấu quân sự, loại hợp chất chiến đấu quân sự này, là sau khi chiến sĩ bị thương trên chiến trường sử dụng
khẩn cấp.
Sau khi sử dụng, có thể làm tê liệt vết thương đau đớn rất nhiều, còn có tác dụng làm cho thần kinh vui vẻ, có thể khiến cho chiến sĩ bị thương khi cần tiếp tục giữ được năng lực tác chiến.
Một mũi khác là chất dinh dưỡng.
Sau khi đánh xong, có thể duy tri các chất dinh dưỡng cơ bản cần thiết cho sự sống của cơ thể con người.
Hai mũi tiêm xuống, Diệp Sâm chết cũng không chết được, nhất định phải thành thật tiếp nhận trừng phạt.
Lúc này anh tahấp hối bò trên mặt đất, nếu hận ý có thể giết người, đoán chúng Trần Ninh đã sớm chết mười lần tám lần.
Trong lòng anh ta oán độc suy: Trần Ninh, anh chờ tốt đi, tôi nhất định sẽ báo thù, tôi nhất định sẽ đem tất cả những gì tôi chịu đựng hôm nay, trăm lần trả lại cho anh.
Tin Diệp Sâm xảy ra chuyện, rất nhanh liền truyền về Thủ đô.
Núi Bát Long, sơn trang Tiêu Dao Thủ đô.
Trang trí có vẻ đơn sơ, thực sự rất sang trọng, ngay cả đồ nội thất cơ bản nhất cũng được làm bằng hoa lê vàng..
Trong thư phòng Tiêu Diêu vương đang luyện chữ thư pháp, viết là Lậu
Thất Minh.
Viết được một nửa thời gian, thủ hạ Tàn Kiếm Thập Nhị Thiên Vương đi vào, cúi đầu nói: "Chủ nhân, xảy ra chuyện.”
Bút phong của Tiêu Diêu vương không ngừng, đầu cũng không ngẩng lên, vẻ mặt vẫn ung dung như trước, vừa tiếp tục viết thư pháp, vừa tùy ý hỏi: "Xảy ra chuyện gi?”
Tàn Kiếm dùng lời nói đơn giản nhất, đem chuyện Diệp Sâm xảy ra, bẩm
báo Tiêu Diêu vương.
Diệp Tiêu Dao nghe xong, bút phong dừng một chút, sắc mặt cũng trở nên đặc biệt u ám.
Ầm ầm...
Ông ta không nói gì, tiếp tục viết thư pháp, mãi đến khi viết xong toàn bộ Lậu Thất Minh, lúc này mặt mới không chút thay đổi đặt bút.
“Giang sơn đời nào cũng có người tài!”
"Xem ra là tôi quy ẩn núi rừng quá lâu, cũng quá đánh giá thấp Trần Ninh nhân tài xuất chúng thế hệ mới này."
Tàn Kiếm nhỏ giọng nói: "Bốn người Tà Tăng, Thiên Cơ, Tửu Thần, Ma Nhãn thực lực không kém, đương nhiên đều là cao thủ đi theo chủ nhân bắc nam chinh chiến.”
"Không ngờ với thực lực của bốn người bọn họ, lại không bảo vệ được
công tử.
"Đây là thuộc hạ thất trách, lúc trước thuộc hạ nên phải phái thêm mấy cao thủ theo công tử đến Giang Nam."
Diệp Tiêu Dao lạnh lùng nói: "Thay vì tự trách mình, nếu không ngẫm lại cách khắc phục.”
Tàn Kiếm vội vàng nói: "Thuộc hạ chuẩn bị dẫn đầu bảy vị cao thủ Thiên Vương khác, lại chọn một nhóm thủ hạ tinh nhuệ, tự mình đi Trung Hải, giết Trần Ninh, cứu công
Diệp Tiêu Dao lắc đầu: "Trần Ninh nếu cỏ thể đánh chết bốn nguowif Tà Tăng, chỉ sợ cho dù cậu dẫn đầu bảy người thiên vương khác đi tới, cũng chưa chắc là đối thủ của Trần Ninh.”
Tàn Kiếm nghe vậy không phục, vừa mới muốn nói.
Chương 1233
Diệp Tiêu Dao đã lẩm bẩm: "Muốn đối phó Trần Ninh, phải tìm người phi thường mới được.”
ông ta nói xong, ngay trong đầu suy nghĩ, phái ai đi Trung Hải chỉnh đốn mớ hỗn độn này, cứu con trai, giết Trần Ninh?
Lúc này!
Vành tai hai tai ông ta hơi khẽ động một chút, bắt được trong đình sảnh cách cửa mấy chục mét, truyền đến tiếng bước chân gần như không thể nghe thấy.
Thậm chí, ông ta còn thông qua tiếng
bước chân, phán đoán được người tới là ai.
Khỏe miệng ông ta hơi nhếch lên, khuôn mặt vốn u ám, đã một lần nữa có ý cười, thản nhiên nói: "Vừa định nói thích hợp để cho ai đi Trung Hải chỉnh đốn mớ hỗn độn này, không ngờ, người thích hợp liền tới.”
Ai đến đây?
Vẻ mặt Tàn Kiếm kinh ngạc.
Hắn vừa định mở miệng hỏi, lại nghe
thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, sau laf tiếng gõ cửa, ngay sau đó nghe thấy tiếng ho nhẹ nhàng hai tiếng, sau đó nghe thấy có người nhẹ giọng hỏi: "Diệp tiên sinh cỏ phải không?”
Tản Kiếm nghe giọng nói của người bên ngoài, liền biết đối phương là ai.
Người nói chuyện bên ngoài, chính là tri kỷ của Tiêu Diêu vương, cũng là đệ nhất mưu sĩ đầu tiên bên cạnh Tiêu Diêu vương - Độc Cô Hành.
Diệp Tiêu Dao cao giọng nói: "Độc Cô, ông tới ròi, mau mời vào.”
Cộc cộc!
Cửa thư phòng được mở ra, sau đó, một người đàn ông trung niên mặc quần áo màu trắng, khuôn mặt tái nhợt, còn mang theo một tia bệnh hoạn đỏ ửng gầy gò, từ từ đi vào.
Lúc đi vào, còn không khỏi dùng khăn tay màu trắng che miệng, nhẹ nhàng ho hai tiếng.
Người này, chính là bạn thân tri kỷ của Tiêu Diêu vương, cũng là đệ nhất mưu sĩ dưới tay Tiêu Diêu vương, Độc Cô Hành.
Biệt hiệu Độc Cô Hành gọi là "bệnh thư sinh", ngày thường một bộ dạng bệnh tật, giống như bất cứ lúc nào sắp vào quan tài.
Nhưng trên thực tế, Tàn Kiếm biết, người này hai mươi năm trước chính là bộ dạng như vậy.
Hai mươi năm trước chính là bộ dạng bất cứ lúc nào sẽ chết, nhưng hiện tại hai mươi năm trôi qua, người này vẫn là một bộ dạng bệnh tật, vẫn chưa chết, ngược lại là không ít người khỏe mạnh cường tráng, chết dưới tay người này.
Quả thật, người hiểu rõ Độc Cô Hành đều biết, tuy rằng Độc Cô Hành là đệ nhất mưu sĩ dưới trướng Tiêu Diêu vương, nhưng người này tuyệt đối không phải là bệnh thư sinh gì.
Ngược lại, thực lực người này sâu không lường được, nghe nói chỉ thua Tiêu Diêu vương.
Trước kia trong Thủ đô lưu truyền một câu, thà nghe thấy Diêm vương kêu tên, cũng không muốn nghe thấy bệnh thư sinh ho khan.
Bởi vì Diêm Vương kêu tên, có thể kêu trùng tên trùng họ, hoặc là còn có một chút cơ hội sống.
Nhưng nghe thấy bệnh thư sinh ho khan, thường chính là bệnh thư sinh đến cửa đòi mạng, tất phải chết không thể nghi ngờ.
Tàn Kiếm thân là thủ lĩnh Thập Nhị Thiên Vương dưới trướng Tiêu Diêu vương, ngày thường tự cao tự đại, lúc này nhìn thấy người bệnh thoi thóp Độc Cô Hành này, cũng vội vàng cung kính chào hỏi: "Xin chào Độc Cô tiên sinh.”
Độc Cô Hành hơi khom người: "Tàn
Kiếm huynh đệ, xin chào.
Diệp Tiêu Dao mở miệng nói: "Độc Cô, ông đến đúng lúc, tôi đang muốn tìm ông, không ngờ ông lại tới.”
Khóe miệng Độc Cô Hành hơi nhếch lên, ông ta đoán được Diệp Tiêu Dao muốn tìm ông ta làm gì, ông ta giả vờ không biết, cố ý nhìn về phía thư pháp Diệp Tiêu Dao vừa mới viết xong trên bàn làm việc, ho khan hai tiếng, mỉm cười nói: "Diệp tiên sinh ông muốn tôi bình luận thư pháp cùa ông có tiến bộ hay không?”
"Ha ha, Lậu Thất Minh này của ông, nửa đầu viết đặc biệt tự nhiên, rất có phong độ đại sư."
"Nhưng nửa sau đây, không biết làm sao, nét bút lại trở nên sắc bén, từng nét từng nét một, giống như đao như kiếm, sát ý lẫm liệt!"
Diệp Tiêu Dao nghe vậy ngẩn ra!
Chợt, khóe miệng ông ta khẽ nhếch lên, cười như không cười hỏi: "Độc
Cô, ông đã nhìn ra nửa sau thư pháp của tôi lộ ra sát ý, vậy không biết ông, có thể nhìn ra, sát ý này từ đâu mà đến?”
Độc Cố Hành cười cười, giơ ngón tay chỉ ra ngoài cửa sổ: "Từ phía nam đến!”
Phía nam?
Giang Nam!
Sát ý đến từ Giang Nam, từ thành phố Trung Hải Giang Nam.
Diệp Tiêu Dao cười ha ha nói: "Cha mẹ sinh tôi ra, những hiểu tôi là Độc Cô ông!”
"Độc Cô, ông vừa biết sát ý từ phía nam tới, như vậy ông hẳn là biết tôi vội vàng tìm ông làm gì chứ?"
Độc Cô Hành cười khổ: "Còn có thể có cái gì, đương nhiên là thay ông đi phía nam một chuyến, chỉnh đốn mớ hỗn độn của công tử.”
Diệp Tiêu Dao thở dài: "Vốn định để Sâm Nhi học hỏi kinh nghiệm, không ngờ thằng bé làm hỏng chuyện, nó còn xảy ra chuyện, hiện tại tình cảnh rất thảm hại.”
"Lúc trước tôi đánh giá thấp Trần Ninh, cậu ta mạnh hơn tôi tưởng tượng."
"Tôi lo lắng Tàn Kiếm cũng không thể nào trừng phạt Trần Ninh, cho nên chỉ có mời Độc Cô ông tự minh đi một chuyến, hy vọng ông không từ
chối.
Độc Cô cười nói: "Chuyện của ông chính là chuyện của tôi, huống hồ Diệp Sâm là tôi nhìn lớn lên, nó gọi tôi một tiếng là chú, như vậy bây giờ nó xảy ra chuyện, tôi không thể mặc kệ.”
Diệp Tiêu Dao nói: "Được, ông nhanh chóng lên đường, đi tới Trung Hải.”
"Đầu tiên liền mang Sâm Nhi về, thứ hai, chính là đem đầu Trần Ninh mang về."
Độc Cô Hành gật đầu: "Tất cả nghe ý Ông.
Thành phố Trung Hải!
Trước cửa Tống gia, Diệp Sâm bò trên mặt đất, hấp hối.
Đột nhiên, một phiên bản dài của Lincoln dừng lại bên cạnh.
Một người lái xe mặc âu phục, đeo găng tay trắng, nhanh chóng chạy ra khỏi xe, đến cửa sau và mở cửa.
Chợt, một người đàn ông gây gò dáng người thon dài, mặc quần áo
màu trắng, liền từ từ, từ trên xe xuống.
Ông ta vừa xuống xe, liền không khỏi dùng khăn tay che miệng, ho vài tiếng.
Một vài tùy tùng đi theo phía sau ông ta.
ông ta nhìn Diệp Sâm đang bò trên mặt đất như chó chết, không khỏi nhíu lại: Công tử?”
Diệp Sâm nghe thấy có người gọi anh ta, giãy dụa ngẩng đầu lên, nhìn thấy Độc Cô Hành, thiếu chút nữa
liền khóc, nghẹn ngào nói: "Chú Độc Cô, chú có thể tính tới đây, nếu chú không đến thì cháu chỉ sợ sẽ chết ở đây.”
Độc Cô Hành ngồi xổm xuống, xoa hai chân Diệp Sâm bị đánh gãy, sau đó lại kiểm tra tình trạng cơ thể Diệp Sâm một chút, hơi thở phào nhẹ nhõm, nói: "Yên tâm, tôi tới rồi, cậu sẽ không chết được.”
"Các người còn sửng sốt làm gì, còn không mau đỡ công tử đứng dậy, đưa cậu ấy đến bệnh viện gần đây cứu trị."
“Vâng, Độc Cô tiên sinh!
Mấy thủ hạ lập tức nâng Diệp Sâm lên khỏi mặt đất.
Nhưng lúc này, lập tức có mấy người đi tới, quát: "Các người là ai, Trần tiên sinh nói, tiểu tử này sỉ nhục ông cụ Tống gia, phải quỳ trước cửa Tống gia ba ngày ba đêm, sám hối lỗi lầm.”
"Hiện tại anh ta mới quỳ một ngày, ai cho phép các người dẫn anh ta đi?"
Mấy người này, đều là thủ hạ của
Đổng Thiên Bảo, người nói chuyện kia là cánh tay đắc lực của Đổng Thiên Bảo, tên là Hà Uy.
Hà Uy mang theo mấy anh em, cảnh giác nhìn mấy người Độc Cô Hành, lạnh lùng nói: "Mấy người các người, mau đi, Diệp Sâm nhất định phải quỳ đầy ba ngày ở đây, nếu các người muốn cưỡng ép dẫn anh ta đi, vậy đừng trách chúng tôi không khách khí.”
Không khách khí!
Độc Cô Hành ho khan hai tiếng, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười lạnh như có như không.
Chương 1234
Rầm rầm!
Trong chốc lát, toàn bộ mấy người Hà Uy bị đánh ngã xuống đất, ngay sau đó, tất cả mọi người đều bị đánh gãy hai chân, phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Một tùy tùng lạnh lùng nhìn Hà Uy lăn lộn trên mặt đất, hỏi: "Cô Độc tiên sinh, vì sao chỉ đánh gãy chân bọn họ, tiễn bọn họ về tây thiên không phải là tốt hơn sao?”
Độc Cô Hành cười cười: "Bọn họ đều là tiểu lâu, đem tức giận rắc lên người bọn họ, không có ý nghĩa gì, hơi giáo huấn một chút là được rồi.”
“Người chúng ta muốn chỉnh đốn là Trần Ninh!”
Hơn nữa, mấy tiểu lâu la này, để
bọn họ sống, cũng đúng lúc để cho bọn họ trở về nói cho Trần Ninh biết, bảo Trần Ninh rửa cổ chờ chết."
Tùy tùng lạnh lùng nhìn Hà Uy mấy người: "Nghe thấy không, trở về nói với Trần Ninh, mua quan tài tốt chờ chết đi!”
Tiểu khu Giang Tân.
Trong biệt thự.
Trần Ninh và Tống Sính Đình, đang cùng Tống Thanh Tùng, Tống Trọng Hùng, Tống Trọng Bình cùng một nhóm thành viên Tống gia, đang tụ
tập ăn cơm.
Hóa ra!
Hôm qua Trần Ninh giáo huấn Diệp Sâm, cứu vãn mặt mũi Tống gia.
Hôm nay Tống lão gia mang theo nhóm người con trai cả cùng con trai thứ ba, đến nhà Trần Ninh nói cảm ơn.
Đồng thời cũng là vì thăm dò từ miệng Trần Ninh, xem Trần Ninh có khả năng đối phó Tiêu Diêu vương hay không, bởi vì Trần Ninh đem con trai của Tiêu Diêu vương trừng phạt
thảm như vậy, Tiêu Diêu vương nhất định sẽ không bỏ qua.
Nhỏm người Tống lão gia sợ bị Tiêu Diêu vương trả thù, nghĩ tới hỏi Trần Ninh có cách đối phó gì không.
Lúc này!
Mọi người ăn tối cùng nhau, đang ngồi trong phòng khách nói chuyện.
Trần Ninh cười nói với Tống Thanh Tùng: "ồng, ông cứ đem lòng đặt trở lại trong bụng đi, nếu Diệp Tiêu Dao còn tới bới móc, cháu nhất định sẽ xử lý tốt, sẽ không liên lụy đến mọi
người.”
Tống Thanh Tùng rất muốn hỏi niềm tin của Trần Ninh đến từ đâu?
Nhưng, lời này cuối cùng cũng không dám hỏi ra, dù sao bên ngoài đều truyền Trần Ninh đắc tội với Hạng lão, bị cách chức.
Bây giờ hỏi Trần Ninh niềm tin lấy từ đâu, đây không phải là xát muối vào vết thương sao?
Trong lòng Tống Thanh Tùng vẫn là lo lắng, ngoài miệng chỉ có thể nói: "Nếu cháu rể cháu có cách ứng phó
Tiêu Diêu vương, vậy ông liền yên tâm.”
Vừa dứt lời!
Điển Chử liền từ bên ngoài tiến vào, bước nhanh đến bên tai Trần Ninh, nhỏ giọng nói: "Thiếu soái, không hay, Diệp Tiêu Dao phái cao thủ Độc Cô Hành đi tới Trung Hải, lảm bị thương người phụ trách trông coi Diệp Sâm, mang Diệp Sâm đi, còn nói bảo ngài mua quan tài tốt chờ chết.”
"Lúc đầu, Độc Cô Hành còn định tìm Tống gia gây phiền phức."
"May mắn hôm nay nhóm người Tống lão gia tới nơi này làm khách, không ở Tống gia, thoát một kiếp."
Nhóm người Tống Thanh Tùng ngồi bên cạnh Trần Ninh nghe thấy lời của Điển Chử, sắc mặt ai nấy đều là kịch biến.
Trần Ninh khẽ nhíu mày: "Độc Cô Hành, lai lịch thế nào, rất lợi hại sao?”
Điển Chử nói: "Tôi điều tra một chút, Độc Cô Hành là bạn tốt tri kỷ của
Tiêu Diêu vương, hay là đệ nhất mưu sĩ dưới trướng Tiêu Diêu vương.”
"Nghe nói chẳng những trí tuệ hơn người, hơn nữa thực lực rất khủng bố."
"Là một sát nhân không tính là cường giả siêu cấp."
Trần Ninh thản nhiên nói: "Diệp Tiêu Dao không tự mình đến giải quyết ân oán với tôi, phái một thủ hạ tính cái gì?”
"Thôi, vậy Độc Cô Hành kia hiện tại ở đâu?"
Điển Chử nói: “Một nhóm Độc Cô Hành, hành tung rất bí ẩn, bọn họ cứu Diệp Sâm đi, nhất thời nửa khắc chúng tôi chưa tra được chỗ đặt chân của ông ta, bọn họ giống như biến mất khỏi không trung vậy.”
Trần Ninh nói: "Xem ra là một cao thủ phòng theo dõi truy tìm.”
Điển Chử nói: "Nhưng Độc Cô Hành nói, ngày mai lúc hoàng hôn ông ta sẽ đích thân đến Tống gia, cùng Thiếu soái ngài còn có Tống gia, tính
"Thuộc hạ cảm thấy, ngày mai nhất định Độc Cô Hành sẽ đến Tống gia."
Nhỏm người Tống Thanh Tùng nghe thấy tê cả da đầu, đều nhìn Trần Ninh, kêu khổ không ngừng nói: "Trần Ninh à, cháu xem, tai họa này có phải đến rồi không, cái này như thế nào cho phải đây?”
Trần Ninh thản nhiên nói: "ông à ông yên tâm, cháu sắp xếp nhân thủ, âm thầm bảo vệ nhà mọi người, tuyệt đối sẽ không để cho nhà mọi người có bất kỳ sơ suất nào.”
Nhà Tống Thanh Tùng vẫn không yên tâm lắm.
Trần Ninh thấy thế, cười cười, dứt khoát nói với Tống Sính Đình: "Nếu lão gia thấp thỏm bất an, như vậy chúng ta dứt khoát trở về nhà tổ của Tống gia ở hai ngày đi.”
Diệp gia, nhà giàu đỉnh cấp Thủ đô.
Năm đỏ tiếng tăm Diệp Tiêu Dao vang cả nước, ngay cả Quốc chủ cũng kiêng dè ba phần là thật.
Nhà Tống Thanh Tùng đắc tội Diệp gia, đắc tội Tiêu Diêu vương, thật sự không có thực lực chống cự gì.
Bây giờ bọn họ chỉ trông cậy vào Trần Ninh và Tống Sính Đình.
Mọi người nghe Trần Ninh nói về tổ trạch Tống gia, ở lại với mọi người hai ngày, lập tức ai nấy đều nhao nhao mở miệng nói được.
Tống Sính Đình nói: "Vậy được rồi, chúng ta đều là người thân, có chuyện gì chúng ta cùng nhau gánh vác.”
"Cha mẹ, Đồng Kha, thu dọn mấy bộ quần áo, chúng ta về nhà tổ ở vài ngày."
Trong một bệnh viện tư nhân!
Diệp Sâm đã phẫu thuật xong, từ từ tỉnh lại.
Độc Cô Hành đứng bên giường bệnh, mỉm cười nhìn anh ta, thản nhiên hỏi: "Công tử, cậu tỉnh lại, cảm thấy tốt hơn chưa?”
Diệp Sâm cảm thấy cơ thể mình rất
suy yếu, nhưng, tâm trạng báo thù của anh ta lại rất gấp gáp.
Anh ta giơ tay nắm lấy góc áo Độc Cô Hành: "Báo thù, chú Độc Cô, cháu muốn báo thù, chú giúp cháu, cháu muốn đem Trần Ninh thiên đao vạn quả..."
Độc Cô Hành thản nhiên nói: "Ngày mai tôi sẽ đi tìm Trần Ninh tính sổ, công tử cậu yên tâm chờ tin tốt của tôi đi.”
Diệp Sâm lắc đầu: "Không, cháu muốn đi với chú, cháu phải tận mắt chứng kiến Trần Ninh chết, mới có
thể giải tỏa hận thù trong lòng cháu.
Độc Cô Hành nhìn vẻ mặt oán hận của Diệp Sâm, hơi do dự, liền đồng ý: "Được, ngày mai cậu đi cùng.”
Diệp Sâm nghe vậy, nhếch miệng cười.
Chú Độc Cô gần như vô địch, lần này Trần Ninh chết chắc rồi.
***
Chương 1235
Nhà Trần Ninh, thu dọn vài thứ, chuyển vào nhà tổ của Tống gia, ở tạm hai ngày.
Ngày hôm sau, chính xác là cuối tuần.
Con gái Tống Thanh Thanh, cùng một nhóm trẻ con trong Tống gia, ở trong sân nhà nô đùa.
Trần Ninh ngồi trên ghế mây dưới giàn nho trong sân, trong tay cầm quyển sách, bên cạnh đặt trà Tống
Sính Đình tự tay pha, nhìn con gái cùng một đám trẻ con nô đùa, khóe miệng anh hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười nông cạn.
Lúc này, Tống Sính Đình bưng một đĩa bánh ngọt tới, mỉm cười nói: "Trần Ninh, em và mẹ tự tay làm bánh quế, anh nếm thử hương vị thế nào?”
Trần Ninh tiện tay cầm lấy một miếng, nếm một miếng, mặt mày hớn hở mắt cười: "Hương vị rất ngon.”
Tống Sính Đình cười nói: "Anh thích ăn, sau này có thời gian em thường
xuyên làm cho anh.
Trần Ninh kéo Tống Sính Đình ngồi xuống bên cạnh, mỉm cười nói: "Bỏ đi, em là chủ tịch kiêm đổng sự trưởng của Tập đoàn Ninh Đại, ngày thường bận rộn xoay quanh, nào có nhiều thời gian nhàn rỗi làm đồ ăn nhẹ cho anh!”
Tống Sính Đình nghiêm túc nói: "Một sổ dự án vắc-xin ung thư mới của Tập đoàn Ninh Đại, đều là thời khắc quan trọng.”
"Chờ mấy dự án nghiên cứu và phát triển thành công, sau khi niêm yết
thành công, em liền từ từ lui về phía sau hậu đài ròi."
"Dù sao, làm một người vợ tốt, làm một người mẹ tốt, mới là nguyện vọng lớn nhất của em."
Trần Ninh ôm vợ, nhìn con gái chơi đùa với trẻ em ở phía xa, suy nghĩ: Anh làm sao không muốn trở về nhà?
Nhưng, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Bản thân ở nước ngoài có nhiều kẻ địch như vậy, những người này đều
muôn tìm cơ hội trả thù anh.
Ngay cả ở trong nước, những người muốn anh chết không ít.
Ví dụ như Hạng gia, Diệp gia...
Muốn buông bỏ quyền lực, hoàn toàn trở về nhà, nói dễ vậy sao?
Tiếp đó!
Quốc chủ mới, đối với anh vô cùng coi trọng, hơn nữa giao trọng trách nặng nề.
Hiện tại anh là Đại đô đốc Hoa Hạ,
thân đeo trọng trách quốc phòng quân sự, cũng không phải nói muốn giải ngũ về quê là có thể giải ngũ về quê.
Anh ôm vợ, nhìn con gái chơi đùa với trẻ em ở phía xa, thì thầm: "Anh cũng hy vọng rằng chúng ta có thể nghỉ hưu sớm, trở về nhà sớm, tận hưởng niềm vui của gia đình."
Tống Sính Đình và chồng, thân mật ôm nhau, hưởng thụ thời gian ấm áp hiếm có này.
Nhưng!
Đúng lúc này, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng ầm lớn.
Trước cổng Tống gia lại trực tiếp bị người ta đá bay.
Trong tiếng kêu kinh hãi, đám người từ từ từ cửa lớn đi vào.
Người đứng đầu, dáng người gầy gò, sắc mặt tái nhợt, còn mang theo một vẻ ửng đỏ bệnh tật, bộ dạng bệnh tật, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ ngủm.
Chính là bệnh thư sinh Độc Cô Hành.
Bên cạnh Độc Cô Hành, Diệp Sâm hai chân bó thạch cao, vẻ mặt oán độc ngồi trên xe lăn, người đẩy xe lăn là Lưu Diệu Lâm.
Phía sau, thì đi theo rất nhiều đàn ông lạnh lùng đeo Đường đao.
Những người đàn ông đeo Đường đao này đều là thủ hạ tinh nhuệ dưới trướng Tiêu Diêu vương.
Lúc Độc Cô Hành xông vào, Điển Chử, Tần Tước, Bát Hổ Vệ cũng đã lặng lẽ xuất hiện phía sau Trần Ninh.
Nhà Tống Thanh Tùng, cũng nghe thấy tiếng từ trong phòng đi ra.
Nhìn thấy đám người Độc Cô Hành và Diệp Sâm, mọi người Tống gia sợ tới mức sắc mặt kịch biến.
Những người phụ nữ chạy qua, kéo những đứa trẻ lại trốn trong nhà.
Tống Sính Đình cũng ôm lấy con gái, trốn sau lưng Trần Ninh.
Diệp Sâm ngồi trên xe lăn, nhìn thấy Trần Ninh, kẻ thù gặp mặt đỏ mắt.
Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Trần Ninh, đại khái chắc anh không ngờ chúng ta gặp lại nhau nhanh như vậy đi.”
"Hôm nay, chính là thời khắc anh vì hành vi, trả giá đắt."
Đám người Tống Sính Đình và Tống Thanh Tùng đều không khỏi lo lẳng nhìn Trần Ninh.
Trần Ninh vẫn ưu nhã ngồi như trước, tùy ý bưng chén trà lên, uống một ngụm, thản nhiên nói: "Diệp
Sâm, nếu anh đã bỏ chạy, cần gì phải trở về chịu chết đây?”
Diệp Sâm trợn to hai mắt, giận dữ nói: "Trần Ninh, trước mặt chú Độc Cô của tôi, anh còn dám làm càn.”
Độc Cô Hành dùng khăn tay che miệng, bệnh ho vài tiếng.
Sau đó, ông ta mới nhìn về phía Trần Ninh, vừa nhìn Trần Ninh từ trên xuống dưới, vừa hỏi: "Các hạ chính là cựu thống soái Bắc Cảnh, có danh xưng chiến thần Hoa Hạ - Trần Ninh?”
Trần Ninh bình tĩnh nói: "Đó đều là chuyện quá khứ.”
Độc Cô Hành gật đầu: "Tôi nghe nói, cậu đắc tội Hạng lão, bị cách chức, chỉ còn lại hư danh.”
"Cho dù lần này cậu không đắc tội Diệp gia chúng tôi, Hạng lão cũng không sẽ không bỏ qua cho cậu, sớm muộn gì cậu cũng sẽ gặp họa lớn."
"Trần Ninh, tôi thấy cậu cũng là nhân tài, nếu như cậu đồng ý quy phục Diệp tiên sinh chúng tôi, từ nay về
sau vì Diệp tiên sinh, tôi có thể thay cậu cầu xin, bảo Diệp tiên sinh tha cho cậu không chết, còn thu nhận cậu.
Trần Ninh nghe vậy, lộ ra ý cười chơi đùa: "Quy phục Diệp Tiêu Dao, vì Diệp Tiêu Dao mà làm việc?”
Độc Cô Hành nói: "Đúng vậy!”
"Tuy rằng Diệp tiên sinh quy ẩn sơn lâm, nhiều năm không màng chính sự triều đình, nhưng trong lòng dân, vẫn có vô số môn phiệt thế gia, có vô số tập đoàn, là ủng hộ Diệp tiên sinh.
"Chỉ cần Diệp tiên sinh đổng ý xuất sơn, tham gia bầu cử, ông ấy tiến vào Nội các, thậm chí làm Quốc chủ, cũng không phải là không thể."
"Diệp tiên sinh yêu tài, cậu là nhân tài, nếu cậu chịu làm việc cho Diệp tiên sinh, tôi nghĩ Diệp tiên sinh nhất định đồng ý cho cậu cơ hội."
Diệp Sâm thật sự sợ Trần Ninh đồng ý bán mạng cho cha anh ta, vậy chẳng phải anh ta sẽ khó tìm Trần Ninh báo thù.
Lúc này anh ta lạnh lùng nói với Trần Ninh: "Đúng vậy, cha tôi thích nuôi chó nhất, thích thu đầy tớ nhất.”
"Nếu anh chịu tiến vào sơn trang Tiêu Dao chúng tôi, làm chó của cha tôi, tôi không chỉ bỏ qua chuyện cũ với anh, hơn nữa còn ban cho anh kiếm nô, sau này anh chính là đầy tớ của sơn trang Tiêu Dao chúng tôi."
Diệp Sâm nói tới đây, chú ý tới Tống Sính Đình bên cạnh Trần Ninh, lập tức nói thêm: "Ha ha, chẳng những anh phải làm đầy tớ của chúng tôi, vợ anh, cũng phải làm nữ nô của tôi, ngày đêm hầu hạ tôi, như vậy vợ chồng anh mới có một chút đường sống!”
Vẻ mặt Tống Sính Đình tức giận!